Tại sao bây giwof cậu mới tới hả nobita

Cuối cùng cái ngày mà bạn trẻ chờ đợi đã đến. Nobi Nobita, chú rùa ngốc nghếch tung tăng tới nhà cô bạn gái dễ thương Shizuka.

“ Chào mọi người”- Nobita mở cửa, bước vào.

Bên trong Shizuka đang ngồi chơi piano, Dekisugi thì tập trung với cuốn sách giáo khoa.

“ Cậu đến rồi à?!”- Dekisugi nở nụ cười rất tươi. Kéo Nobita ngồi xuống ngay cạnh

“ Cậu có ý gì hả?!”- Nobita dè chừng. Chợt cậu cảm thấy Dekisugi thật đáng sợ.

“Chả có gì sất”- Mặt Dekisugi càng tỉnh bơ, khiến Nobita càng sợ.

Đúng rồi, vì tình yêu con người có thể làm những việc mà trong mơ cũng không dám. Bản hoà tấu của Shizuka hay là thế, nhưng Nobita chả nghe lọt được nốt nào. Cậu chỉ thấy nóng ran mặt và né tránh đôi mắt của Dekisugi.

“ Thăm dò đối thủ trước khi tấn công là một điều tốt mà”- Dekisugi nhấp một ngụm trà, hơi ngả người ra đằng sau. Cậu không mong Nobita hiểu ý nghĩa câu nói vừa rồi. Vì nếu biết rồi sẽ còn gì vui nữa chứ.

Mặt Nobita thộn ra, Dekisugi đang ám chỉ cái gì nhỉ?! “Nhìn khuôn mặt đắc thắng kìa… Chỉ muốn đập cho một phát”- Nobita lẩm bẩm.

“Hai cậu có chuyện gì vui thế?!”- Có vẻ Shizuka rất tinh ý, đã kịp nhìn ra không khí có hơi khác thường ở góc bên phải phòng.

Nobita giật thót, tim xíu nữa rớt ra ngoài. Dekisugi thì có vẻ thoải mái hơn, mà thực ra là vẫn rất bình tĩnh. Nhún vai,lắc đầu

“ Có gì đâu. Bọn tớ đang tranh luận chút thôi. Đúng không Nobita?!”- Dekisugi liếc mắt sang con rùa bên cạnh.

“Ừ! Là thế đấy…”- Nobita cười khì, gãi đầu lần nữa.

Cậu cảm thấy thật bí thế trước Dekisugi. Hãy cứu tớ đi Shizuka, Nobita ngước mắt long lanh nhìn cô bạn tóc hai bím. Lời cầu khấn được đáp lại, Shizuka đứng dậy và rủ cậu

“ Chúng ta đi nướng bánh đi”

“ Tất nhiên rồi…”- Mặt Nobita lúc này như người chết đuối vớ được cọc, hớn ha hớn hở hơn bắt được vàng. Chồm dậy, nôn nóng mà muốn tránh xa cái tên đáng sợ ngồi kia.

“Để tớ với Nobita làm cho”- Dekisugi chợt nảy ra một ý mới. Không nằm trong kế hoạch của cậu, nhưng thực sự là rất hay.- “ Shizuka hôm qua nói không được khoẻ mà. Để cậu làm thì tớ ngại chết”

“Ồ! Dekisugi-kun, cậu khách sáo quá.”- Cậu chọn nhầm người rồi, Dekisugi. Shizu đứng về phía Nobita này cơ.- “ Cậu cứ ngồi chơi đi tớ với Nobita sẽ làm”

“Thôi mà đừng ngại”- Dekisugi đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy Shizuka ngồi xuống- “Cậu cứ nghỉ đi”

Trong mắt Nobita động tác vừa rồi của Dekisugi như động tác khiêu chiến. Sao lại trông thân mật thế cơ chứ?! Không được... Shizuka là vợ (tương lai...

Tại sao bây giwof cậu mới tới hả nobita
 ) của Nobita cơ mà.Sám thách thức Nobita thế nhỉ?! Dekisugi, cậu vừa học giỏi, đẹp trai, lại galant, biết cách ăn nói. Thế gian bao bạn nữ mà sao cứ nhất thiết phải là Shizuka cơ chứ? ( vì cậu thích Shizuka, thế cũng phải hỏi...) Bây giờ...đến cả vợ (tương lai...
Tại sao bây giwof cậu mới tới hả nobita
 ) còn không giữ được thì sau này làm được cái trò trống gì?! Nobita cắn môi, bắn tia nhìn sát thủ về phía Dekisugi. Tất nhiên! Dekisugi hiểu, nhưng lại cố tình hiểu sang một nghĩa khác

“Để bọn tớ làm cho Shizuka”- Nobita lên tiếng.- “Dekisugi tài giỏi như thế, tớ đứng phụ chắc là đỡ vướng hơn đứng phụ cho cậu”

Dekisugi hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lấy lại bình tĩnh

“Đâu có! Nobita là một phụ bếp tuyệt vời đấy chứ”

Hiếm khi được thưởng thức món ăn do Dekisugi nấu, lại được Nobita phụ nữa chứ. Không đến nỗi tệ, nếu cả hai đã đồng lòng thế thì Shizuka còn nói được gì.

“Cậu muốn khiêu chiến với tớ hả?!”- Ở dưới bếp, Nobita hùng hổ cầm thìa múc canh chỉ thẳng vào Dekisugi

“Khiêu chiến gì?!”- Dekisugi mở to mắt, tỏ ra ngây thơ.

“Hừ..”- Nobita hậm hực, ngồi thụp xuống gọt khoai tây- “ Hôm nay làm canh khoai tây nhé?!”

“Không! Súp thịt”- Dekisugi lắc đầu chăm chút vào với đống gia vị của mình.

“Sao chứ?! Món đó ngon mà”- Nobita đứng phắt dậy, hậm hực

“Béo lắm. Ăn súp thịt sẽ đáp ứng đủ nhu cầu của con người”- Dekisugi chậm rãi phân tích.

“Hể?!...”- Nobita phụng phịu –“ Làm canh khoai tây đi ….”

Chỉ cần Dekisugi không đồng ý, Nobita nhất định sẽ chạy về nhà mách Doraemon. Khi ấy, lỡ như ra cái gì đó kì quái. Hỏng hết kế hoạch của Dekisugi. Nhưng việc này đã được trù tính trước rồi.

“Doraemon đi bảo trì rồi”

“Sao cậu biết?!”- Nobita ngớ người, cái đó cậu ta còn chưa được thông báo mà. Sao Dekisugi lại biết được

Thế nào đây nhỉ, hay lại nói là Dekisugi trót theo dõi Nobita và tình cờ nhận được cuộc điện thoại đến nhà Shizuka lúc Nobita chưa đến. Suy cho cùng, ngày hôm nay thiên thời địa lợi là về Dekisugi

“Hôm nay là cuối tháng! Để ý chút là biết mà”

Đúng rồi là dáng vẻ đó, dáng vẻ nhìn rất thư sinh, vai hơi hạ xuống và mắt hơi cụp lại. Bất cứ con mồi nào cũng sẽ lơ đễnh mà tiến lại gần

“…không canh khoai tây được sao?!”- Nobita ngồi lên ghế, ghì mặt xuống bàn. Thật khó coi.

Không phải Nobita thèm ăn canh khoai tây đến độ thế, mà canh khoai tây là thứ duy nhất cậu có thể phụ giúp Dekisugi. Shizuka biết nên đã mua về một rổ khoai, hơn nữa món này ăn cũng ngon mà.

“Trừ khi cậu….”- Dekisugi ngập ngừng….

“Tớ làm sao cơ?!”- Nobita lăn qua lại trên bàn, thở dài sườn sượt…

*im như tờ*

Nói thì ai cũng NÓI ĐƯỢC THẬM CHÍ NÓI HÙNG HỒN là đằng khác. Nhưng THỰC HIỆN lại là cả một vấn đề lớn và nan giải. Cũng như Doraemon, nếu chỉ có MỘT VÀI con chip HOẠT ĐỘNG thì không thể phát triển được, phải có sự ĐỒNG LỒNG của các con chip thì mới có một Doraemon thông minh.

Và bây giờ, việc vận động hết dây nơ ron thần kinh để suy nghĩ: “ Mình nên làm gì?!”- Là vấn đề lớn

“Có nên tỏ tình ngay bây giờ không?!”- Dekisugi thầm nghĩ. Cậu đã lên cả một kế hoạch dài, logic và khá thân thiện. Nhưng sự đời là thế mà, đâu theo ý ai.- “ Hay ép cậu ấy làm nô lệ nhỉ?! Thế cũng được nhưng có tàn nhẫn quá không?! Mà thế này có khi hơi dễ dàng… Nobita đã theo đuổi Shizuka lâu vậy cơ mà!? Ôi…khó nghĩ quá

Dekisugi liếc Nobita, đợi chờ ánh mắt đáp lại.

“zz…z.zz…”

^^!!

Có vẻ cậu nghĩ hơi xa rồi. Cứ thoải mái đi vậy, Dekisugi khẽ xoa đầu Nobita, mỉm cười. Cậu khẽ nghịch vài lọn tóc của Nobita. Thật mềm mại.

“Cậu đeo kính kể cả khi ngủ sao?!”- Dekisugi cười khổ, cúi xuống gỡ kính dùm chú Rùa nhỏ đang say giấc.-“Nhìn gần thấy dễ thương hơn thật”

Mặt hai người gần nhau, hơi thở của Nobita chạm nhẹ vào má Dekisugi. Cậu thấy nhột, gãi nhẹ mũi. Nobita trong cơn mê bỗng bật cười khanh khác, nhỏ thôi, nhưng đủ để tim Dekisugi loạn nhịp. Trong vô thức cậu tiến lại gần hơn, gần hơn nữa….và…

Dekisugi vươn vai, quay lưng lại. Cậu nghiêng cổ, nhìn ra bầu trời xanh, trong không một gợn mây.

“ Sau súp thịt tiếp theo sẽ là canh khoai tây”- Dekisugi liếc mắt về phía Nobita- “Coi như trả công cho cậu ban nãy”

Người viết: Prino Chan