Có bình yên nào không xót xa là gì

Hồi đôi mươi tôi từng yêu một người đến mức bỏ hết tất cả, thoả hiệp mọi điều kiện miễn là để không mất người đó. Tôi phó mặc mình cho người ấy, như phó mặc một chuyến bay cuộc đời cho một phi công cầm lái, không cần biết họ lái đời mình đi về đâu...

Cuộc tình không lành lặn, chấp nhận chịu đau để được yêu nhưng đến lúc đau quá chịu không nổi. Tôi buông...

Phải mất vài năm sau, cảm xúc của mình phai dần cho đến một ngày tắt hẳn. Một ngày nọ, một cuộc điện thoại đến, một cuộc hẹn gặp. Người đó muốn nối lại, muốn đồng hành, muốn tiếp tục những gì trước đây dang dở.

Tôi cảm ơn người đó đã cho tôi sống đủ các miền cảm xúc, từ những rung động, khát khao, hạnh phúc và đặc biệt là tận cùng khổ đau. Nhìn thẳng vào mắt người đó, tôi từ chối.

Khi bạn đau khổ tận cùng vì một ai đó, thì sau đó, là sự cạn kiệt của cảm xúc. Người ta sẽ dễ dàng buông bỏ hoặc "nhìn nhau ô cũng như mọi người", khi mà cảm xúc không còn nữa

----

Sáng nay cafe với chị, chị hỏi tôi sao lâu rồi không thấy yêu ai, tôi chỉ trả lời chị, em vẫn yêu, nhưng giờ tình yêu không lớn bằng chính cuộc sống của em, nên người ta chỉ thấy cuộc sống em chứ không thấy tình yêu mà em đang có.

Đại khái, những năm 20 tuổi, người yêu như một phi công lái cuộc đời tôi đi, đến đâu thì đến, và tôi chỉ cho phép điều đó khi tôi trẻ.

Bước qua tuổi 30, người yêu đơn giản là người ngồi cạnh mình trên một chuyến bay cuộc đời. Nếu thương nhau đủ, thì sẽ cùng ngồi hết chuyến này qua chuyến khác. Còn không đủ, thì sẽ có người khác ngồi bên cạnh. Thế thôi

Dại dột nhất là trói đời mình cho một người mà mình phải nhận về nhiều đau khổ. Cũng như, dại dột nhất là đẩy đời mình vào việc chỉ có một lựa chọn duy nhất. Dại dột như nhau cả.

Chỉ đến khi chúng ta hiểu tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong đời, chúng ta mới thực sự trưởng thành. Tình yêu suy cho cùng là một thứ giá trị trong rất nhiều giá trị mà chúng ta có trong cuộc đời ngắn ngủi này.

-----

Có bình yên nào không xót xa là gì

Cuộc sống phát triển, chúng ta sẽ học được những bài học: xây dựng một cuộc sống ổn, hãy nghĩ đến chuyện tô màu cho cuộc sống ấy bằng tình yêu. Giống như hãy có một căn nhà ổn định, một cái bàn, rồi hãy nghĩ cắm một lọ hoa lên đó.

Có bình yên nào không xót xa là gì

Chứ đừng như ông hoạ sĩ trong Triệu đoá hồng, bán căn nhà đi để mua một triệu đoá hồng tặng cô nàng ca sĩ ông ta thầm yêu để mong khi bình minh cô sẽ hạnh phúc vì những đoá hoa ấy. Bẽ bàng thay, khi cô rời đi, những đoá hoa héo úa, chàng hoạ sĩ còn lại là một kẻ không nhà, sống với ảo mộng.

Nói thật, người ta chỉ yêu say đắm, yêu sống chết một ai đó khi ta chưa có gì trong tay. Chứ khi bạn tạo ra các giá trị cho cuộc sống của bạn đủ đầy và vui vẻ, bạn sẽ cảm thấy để quá buồn cho một sự mất mát cảm xúc yêu đương, là thứ vô cùng xa xỉ.

Vậy thì hãy tạo ra cuộc sống, trước khi đi tìm tình yêu.

Và tìm được rồi thì hãy an nhiên mà nghĩ, à, đã có người bạn đồng hành trên một chuyến bay. Người đó sẽ có thể có hoặc có thể không đi các chuyến tiếp theo, thì hãy hiểu rằng, điều đó là lẽ bình thường của cuộc đời.

Bài hát co binh yen nao khong xot xa, co tinh yeu nao giua chung ta - ly tuan kiet do ca sĩ Ly Tuan Kiet thuộc thể loại . Tìm loi bai hat co binh yen nao khong xot xa, co tinh yeu nao giua chung ta - ly tuan kiet - Ly Tuan Kiet ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Có Bình Yên Nào Không Xót Xa, Có Tình Yêu Nào Giữa Chúng Ta - Lý Tuấn Kiệt chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí.

Thật ra, mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó. Chúng ta tự xây nên những bức tường, tự đeo những chiếc khiên, đào những cái hố ở giữa mối quan hệ của mình sau những cơn giận, những cuộc chiến liên miên không hồi kết. Chúng ta đặt cái tôi lên trước tình yêu và để lòng kiêu hãnh dẫn lối trong những cuộc cãi vã. Chúng ta say sưa tìm cách chiến thắng mà quên đi mất rằng, chúng ta đang làm tổn thương lẫn nhau. Tôi có quen một cặp đôi này. Họ yêu nhau yên bình lắm. Cãi nhau, chỉ 1 buổi là hết, lần dài nhất là một ngày. Khi nhận được ánh nhìn ngưỡng mộ của tôi, họ chỉ nói đơn giản thế này:- Mỗi khi cãi vã căng thẳng, tưởng như không thể tìm được tiếng nói chung. Hãy ngồi xuống và tự hỏi mình: Mình còn yêu người kia không?Nếu câu trả lời là không, lẽ dĩ nhiên là bạn hãy thu xếp mọi thứ và bước ra khỏi cuộc sống của nhau. Còn nếu câu trả lời là có, thì hãy luôn nhớ rằng: Vì tình yêu, mọi cố gắng đều là cần thiết. Khi ấy, bạn sẽ bình tĩnh gỡ bỏ những nút thắt trong lòng mình, sẽ bắt đầu nghĩ từ phía người kia, lắng nghe câu chuyện và lý do của họ. Thế rồi, khi đã thông suốt, bạn hãy từ từ hạ cái khiên của mình xuống, và đối thoại với họ một cách chân thành và thấu hiểu. Cuộc sống của mỗi người đã quá đủ khó khăn chất chồng rồi, nếu bạn đang có một người để yêu và cũng yêu mình - đừng chơi trò cân não để rồi lạc mất nhau chỉ vì những điều cỏn con lúc nào chẳng hay. Trong cuốn “Đàn ông sao Hoả, đàn bà sao Kim” của John Gray có viết rằng: “Phụ nữ kêu ca, nói về các vấn đề của họ để được gần gũi hơn, chứ không phải là để tìm ra giải pháp”. Bạn gái tôi cũng thế, cái cô muốn đơn giản chỉ là một tin nhắn hỏi thăm ngọt ngào từ tôi, để cô biết rằng tôi vẫn yêu cô và sẽ luôn là nơi cô có thể tìm thấy bình yên khi mệt mỏi nhất. Và đơn giản là, để cô được mè nheo than thở với tôi sau một ngày khó khăn ngoài kia.

Còn về phần tôi, tức đàn ông. Sinh ra với bản năng bảo vệ, chịu trách nhiệm và sẽ là người muốn giải quyết gọn ghẽ các vấn đề, chúng tôi muốn có câu trả lời nhanh chóng cho mọi tình huống diễn ra. Và chúng tôi sẽ nhanh chóng sốt ruột khi phát hiện ra hàng loạt những tin nhắn cáu kỉnh của nàng chỉ là vỏ bọc cho cái trò nhõng nhẽo, hờn mát. Vấn đề rõ ngắn, nhưng lại vòng vèo quá lâu và thêm đủ thứ dằn vặt đi kèm nữa, ai mà chịu nổi?

Thật ra, là tôi cũng mệt khi cứ phải chạy theo và tìm cách đoán biết những suy nghĩ mà đôi khi, chính cô ấy cũng chẳng hiểu rõ. Tại sao đã yêu nhau rồi, chúng ta vẫn cứ phải hành hạ nhau theo cái kiểu “ú oà” này? Tại sao, cô ấy không khiến mọi chuyện đơn giản hơn chỉ bằng cách nói thẳng ra vấn đề của mình, hoặc những điều nàng muốn tôi làm cho?

Có đến một tỉ cách để con gái làm con trai phát điên trong trường hợp này, và cũng có đến một tỉ cách còn lại để con trai khiến con gái nổ tung ra vì ức, vì mãi không chịu hiểu, mãi chẳng xuống nước. Người thì cố tình vòng vo đòi được dỗ, người lại ngẩn tò te mang một nỗi oan ức nhưng lại quá tự trọng để tìm đường quay lại. Cuối cùng, người thì cảm thấy tủi thân vì hoá ra cơn giận dỗi của mình lại chẳng có sức nặng với người kia. Còn người thì phát mệt vì mãi mà chẳng hiểu đối phương muốn gì ở mình.

Cả hai đều nhận ra rằng cơn giận đang khiến một chuyện cỏn con trở thành tảng đá lớn trong mối quan hệ của hai người, và thậm chí đang lăm le đặt dấu chấm hết quãng thời gian yêu đương. Cá tính của mỗi người, sự kiêu hãnh, cái tôi, cơn tức tối không dứt… tất cả như những gia vị hiểm độc nêm nếm vào nồi canh mâu thuẫn. Và chúng ta thậm chí có thể nói lời chia tay nếu không chịu ngồi xuống, lắng nghe nhau…

Hôm nay chính thức tròn 3 ngày tôi và người yêu không thèm nói gì với nhau. Câu chuyện chẳng có gì đáng nói, thậm chí nếu người ngoài nhìn vào còn có thể thốt lên khó chịu vì hai trẻ con to xác gây chuyện vớ vẩn với nhau. Nguồn cơn là từ mấy dòng tin nhắn.

Khùng điên một hồi, tôi bắt đầu thăm hỏi những bạn bè của cô người yêu. Té ra, hôm đó trời trở lạnh, tính tình dở ương của hàng triệu con người được đà le lói, gặp thêm vài chuyện buồn phiền, cụ thể là xe hết xăng phải dắt bộ, lên văn phòng check in muộn bị phạt tiền khiến cô cảm thấy cả thế giới này đang quay lưng với mình. Cô buồn, nhưng không muốn xuống nước vòi vĩnh đòi tôi dỗ dành, cô muốn tôi phải tự hiểu, tự cảm nhận nỗi cô đơn yếu đuối của cô lúc này.

Chẳng hiểu được thực ra cô muốn cái gì, tôi nhắn tin lại cho cô một cách hờ hững:

- Thôi, em nghỉ đi, bình tĩnh lại rồi hãng nói chuyện.

Bạn gái tôi lúc ấy như bị một cú đau điếng người. Người yêu cô lại không dỗ dành cô, bỏ mặc cô với tâm trạng rối bời.

- Bạn bè em nó còn quan tâm em hơn là người yêu em. Anh vô tâm lắm.

- Em bớt bớt đi.

Tôi vứt điện thoại ra xa với một cục tức không thể nuốt trôi trong lồng ngực. Chỉ từ một cuộc hội thoại đơn giản, vậy mà mọi chuyện xoay chuyển theo chiều hướng… chúng tôi sắp chia tay. Tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cách nói của tôi có vấn đề, hay cách hiểu của cô ấy có vấn đề?

Cuối cùng, trong 72 tiếng không ai thèm nhắn tin cho ai. Điện thoại cứ rung là hai bạn trẻ cứ vồ lấy, rồi thẩn thơ thất vọng do kẻ vô lý kia không chịu xuống nước trước.

Rồi tôi thì cứ đắn đo suy nghĩ: “Tại sao chúng ta là người yêu, mà lại không thể chia sẻ với nhau một cách thẳng thắn về những trăn trở, khó chịu trong lòng?”. Điều tưởng như đơn giản này lại không bao giờ được diễn ra trơn tru trôi chảy giữa hai kẻ đáng ra phải cởi mở với nhau nhất này. Cuối cùng, chuyện bé xé ra to, cả hai đều tổn thương theo một cách khác nhau, có người đủ mạnh mẽ bao dung thì bỏ qua, có người buồn quá sinh ra chán chường rồi đòi tan vỡ.

Mọi chuyện được giải thích theo cách rất đơn giản. Tôi ngồi lại và nghĩ ra cái điều tưởng như hiển nhiên ấy: Tôi là đàn ông, nàng là phụ nữ, cách sống, cách suy nghĩ và hành động của chúng ta khác nhau. Bạn gái tôi, cô yếu đuối, cô muốn được an ủi vỗ về sau một ngày mà mọi thứ cuồng quay dồn cô đến góc tường và bắt cô phải bật khóc. Nhưng sự ngại ngùng nhõng nhẽo khiến cô quay ra mè nheo theo cách đường vòng, chờ đợi tôi vuốt ve, ôm ấp.

Trong cuốn “Đàn ông sao Hoả, đàn bà sao Kim” của John Gray có viết rằng: “Phụ nữ kêu ca, nói về các vấn đề của họ để được gần gũi hơn, chứ không phải là để tìm ra giải pháp”. Bạn gái tôi cũng thế, cái cô muốn đơn giản chỉ là một tin nhắn hỏi thăm ngọt ngào từ tôi, để cô biết rằng tôi vẫn yêu cô và sẽ luôn là nơi cô có thể tìm thấy bình yên khi mệt mỏi nhất. Và đơn giản là, để cô được mè nheo than thở với tôi sau một ngày khó khăn ngoài kia.

Còn về phần tôi, tức đàn ông. Sinh ra với bản năng bảo vệ, chịu trách nhiệm và sẽ là người muốn giải quyết gọn ghẽ các vấn đề, chúng tôi muốn có câu trả lời nhanh chóng cho mọi tình huống diễn ra. Và chúng tôi sẽ nhanh chóng sốt ruột khi phát hiện ra hàng loạt những tin nhắn cáu kỉnh của nàng chỉ là vỏ bọc cho cái trò nhõng nhẽo, hờn mát. Vấn đề rõ ngắn, nhưng lại vòng vèo quá lâu và thêm đủ thứ dằn vặt đi kèm nữa, ai mà chịu nổi?

Thật ra, là tôi cũng mệt khi cứ phải chạy theo và tìm cách đoán biết những suy nghĩ mà đôi khi, chính cô ấy cũng chẳng hiểu rõ. Tại sao đã yêu nhau rồi, chúng ta vẫn cứ phải hành hạ nhau theo cái kiểu “ú oà” này? Tại sao, cô ấy không khiến mọi chuyện đơn giản hơn chỉ bằng cách nói thẳng ra vấn đề của mình, hoặc những điều nàng muốn tôi làm cho?

Có đến một tỉ cách để con gái làm con trai phát điên trong trường hợp này, và cũng có đến một tỉ cách còn lại để con trai khiến con gái nổ tung ra vì ức, vì mãi không chịu hiểu, mãi chẳng xuống nước. Người thì cố tình vòng vo đòi được dỗ, người lại ngẩn tò te mang một nỗi oan ức nhưng lại quá tự trọng để tìm đường quay lại. Cuối cùng, người thì cảm thấy tủi thân vì hoá ra cơn giận dỗi của mình lại chẳng có sức nặng với người kia. Còn người thì phát mệt vì mãi mà chẳng hiểu đối phương muốn gì ở mình.

Cả hai đều nhận ra rằng cơn giận đang khiến một chuyện cỏn con trở thành tảng đá lớn trong mối quan hệ của hai người, và thậm chí đang lăm le đặt dấu chấm hết quãng thời gian yêu đương. Cá tính của mỗi người, sự kiêu hãnh, cái tôi, cơn tức tối không dứt… tất cả như những gia vị hiểm độc nêm nếm vào nồi canh mâu thuẫn. Và chúng ta thậm chí có thể nói lời chia tay nếu không chịu ngồi xuống, lắng nghe nhau…

Thật ra, mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó. Chúng ta tự xây nên những bức tường, tự đeo những chiếc khiên, đào những cái hố ở giữa mối quan hệ của mình sau những cơn giận, những cuộc chiến liên miên không hồi kết. Chúng ta đặt cái tôi lên trước tình yêu và để lòng kiêu hãnh dẫn lối trong những cuộc cãi vã. Chúng ta say sưa tìm cách chiến thắng mà quên đi mất rằng, chúng ta đang làm tổn thương lẫn nhau.

Tôi có quen một cặp đôi này. Họ yêu nhau yên bình lắm. Cãi nhau, chỉ 1 buổi là hết, lần dài nhất là một ngày. Khi nhận được ánh nhìn ngưỡng mộ của tôi, họ chỉ nói đơn giản thế này:

- Mỗi khi cãi vã căng thẳng, tưởng như không thể tìm được tiếng nói chung. Hãy ngồi xuống và tự hỏi mình: Mình còn yêu người kia không?

Nếu câu trả lời là không, lẽ dĩ nhiên là bạn hãy thu xếp mọi thứ và bước ra khỏi cuộc sống của nhau. Còn nếu câu trả lời là có, thì hãy luôn nhớ rằng: Vì tình yêu, mọi cố gắng đều là cần thiết. Khi ấy, bạn sẽ bình tĩnh gỡ bỏ những nút thắt trong lòng mình, sẽ bắt đầu nghĩ từ phía người kia, lắng nghe câu chuyện và lý do của họ. Thế rồi, khi đã thông suốt, bạn hãy từ từ hạ cái khiên của mình xuống, và đối thoại với họ một cách chân thành và thấu hiểu. Cuộc sống của mỗi người đã quá đủ khó khăn chất chồng rồi, nếu bạn đang có một người để yêu và cũng yêu mình - đừng chơi trò cân não để rồi lạc mất nhau chỉ vì những điều cỏn con lúc nào chẳng hay.

Người yêu, suy cho cùng là người mà chúng ta muốn tìm về nhất mỗi khi mỏi mệt, muốn sà vào lòng mỗi khi bị sếp mắng hay đồng nghiệp đá đểu trên mạng xã hội, vậy tại sao không để cho họ được làm đúng với trách nhiệm của họ – đó là khiến cho cuộc đời chúng ta trở nên dễ dàng hơn khi có một người ở bên cùng sẻ chia và gánh vác?

Tôi từng đọc khá nhiều tài liệu về yêu đương, tất nhiên, khi bạn đang trong một mối quan hệ thì điều bạn mong mỏi nhất là làm sao để mối quan hệ được trơn tru hoàn hảo. Có rất nhiều bài viết có đề cập đến các thói quen mà những cặp đôi hạnh phúc thường có, tiêu biểu thế này:

“Họ không bày trò chơi với tâm trí và trái tim của nhau”.

“Họ cùng ngồi xuống và tìm cách giải quyết vấn đề, thay vì thổi bùng nó lên thành một cuộc chiến tranh không có người chiến thắng”.

“Họ đặt mình vào vị trí của người còn lại, và tìm cách hiểu cho mỗi lời nói, quyết định của người ấy”.

Rút gọn là gì? Là tìm cách đối thoại với nhau, là tìm cách thấu hiểu, tìm cách cảm thông, là tìm cách giãi bày những gì còn trăn trở trong lòng một cách thẳng thắn. Không chơi trò ú tim, không chơi rượt bắt, là cùng bình tĩnh ngồi với nhau để tìm ra vấn đề và giải quyết nó. Là lắng nghe và chia sẻ chân thành. Chúng ta chẳng thể yêu thương nếu giữa hai người tồn tại một tấm khiên chắn.

Thay vì bắt đối phương phải đoán già đoán non ý mình muốn, hãy rút ngắn công đoạn bằng cách trực tiếp hơn. Hãy kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn như ngày đầu mới cò cưa nhau ấy, vì ai cũng cần được nuông chiều và vỗ về cả thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian rảnh, không có quá nhiều sức lực để phí phạm cho các hoạt động vô bổ cãi vã này. Đời có mấy tí, yêu nhau một cách bình yên thôi, đầu óc suy nghĩ hãy để dành cho việc tìm ra giải pháp cho start-up, hoặc nghĩ xem tối nay ăn gì, ngày mai nấu gì, con cái nếu có sẽ học trường nào và về già mua nhà ở bờ biển hay đồng quê.

Chúng ta sinh ra đã là những cá thể đơn lẻ và khác biệt. Và để đòi hỏi một người hoàn toàn hiểu mình, có thể biết được mình đang nghĩ gì, mình đang muốn gì và thậm chí là yêu theo cái cách mình mong muốn - là một điều bất khả.

Nhưng cũng vì sự khác biệt ở tính cách và hoàn cảnh, mà trong tình yêu, chúng ta cần ở nhau sự cảm thông và thấu hiểu. Đừng để chúng trở thành rào cản đẩy hai người yêu nhau ra xa. Chúng ta cần bước vào thế giới của người kia để hiểu rằng, mọi sự tức giận, mọi hờn dỗi hay ngạo mạn… tất cả đều là có nguyên nhân. Con gái có nhu cầu được quan tâm, được hỏi han và hay tủi thân - đó là lý do nàng nhõng nhẽo khi thấy người yêu mình có vẻ vô tâm. Con trai lại suy nghĩ đơn giản, khi nghe đến từ chia tay - lập tức tự ái vì nghĩ rằng nàng chẳng coi trọng mối quan hệ này. Mọi chuyện chỉ đơn giản vậy thôi, chứ chẳng hề có chuyện bớt yêu hay không nghiêm túc, chán nhau nên để mất nhau dễ dàng.

Chỉ cần ta tỉnh táo, bình tĩnh để nhìn câu chuyện từ hai góc độ, và để tìm cách hiểu được cảm xúc lẫn hành động của người kia, chắc chắn, chúng ta sẽ bớt đi những cuộc cân não mệt mỏi, những trò chơi ái tình vô nghĩa. Thay đổi cách giao tiếp, đừng xù lông và cố tìm cách bắt lỗi nhau mỗi khi xảy ra mâu thuẫn, hẳn nhiên chúng ta sẽ chẳng tự sa đà vào những cuộc tranh cãi dai dẳng, trường kỳ. Và cứ mỗi khi xung đột, chỉ cần bạn luôn nhớ tự hỏi bản thân:

- Mình còn yêu người ấy không?

Bạn sẽ tự biết mình cần phải làm gì tiếp theo, nếu câu trả lời là có. Bởi với những người yêu nhau, sẽ chẳng còn khoảng cách nào ở giữa nếu hai bạn cùng cố gắng xây một cái cầu.

Còn về phần tôi, vẫn đang chờ một dấu hiệu hỏi han từ cô bạn gái vô lý. Nhưng mà chờ hoài, chờ hoài mà hổng thấy. Mắc mệt với giống loài ương bướng này. Mà tôi thì cũng giận dỗi đủ rồi, tôi nhớ quá cái mặt bí xị của nàng khi càu nhàu về chuyện ở công sở. Thôi thì, tôi lại rút điện thoại ra vậy.