Chiết chi lục tu văn sư đệ nhà ta năm 2024

Ai đã đọc hết các tác phẩm từ hiện đại đến cổ trang của chị Khốn thì đều sẽ biết. Các bạn thụ trong fic của chị này bạn nào cũng bị hành cho tơi tả, nhưng bạn nào cũng mạnh mẽ, kiên cường, lại có phần giảo hoạt, đôi khi là độc ác. Bạn Tu Văn này cũng vậy.

Tu Văn lúc đầu là đệ tử được ma giáo giáo chủ để ý và tâm đắc nhất. Bạn từ nhỏ đã bá đạo. Mới mười mấy tuổi đầu, tay đã cầm mãng tiên (roi là từ da rắn) đứng từ cao cao quật xuống bên chân anh công cao ngạo nói. - Ngươi là của ta. (Dĩ nhiên sau này thì...bạn là của người kia đúng hơn). :v

Tu Văn này khác với 2 bạn thụ còn lại ta muốn nói. 2 bạn còn lại thông minh, có phần tinh ranh, xảo quyệt. Nhưng bạn lại khác. Bạn thông minh nhưng mang theo nét ngoan độc. Giống như 1...con hắc hổ mang. Có lẽ là do hoàn cảnh bạn lớn lên đi. Bạn từ nhỏ đã bị bắt đến ma giáo, bên cạnh lại là đệ đệ song sinh đơn thuần, lương thiện. Muốn bảo vệ mình, muốn bảo vệ đệ đệ. Bạn phải trở lên như vậy. Sống ở nơi kẻ mạnh làm vua, khi không thể mạnh, thì bắt buộc phải ác mới có thể sinh tồn. Bạn coi như thành vua khi ở ma giáo, cho đến khi anh công của bạn xuất hiện. Anh này là bị bắt đến để giáo chủ luyện công. Lúc còn chưa bị giết đều là bạn mang theo bên mình, bạn tìm mọi cách nhìn thì tưởng chừng hành hạ anh công, nhưng thực chất đều là hết giúp lại cứu anh công thoát nạn. Anh công còn nhỏ không hiểu, lại coi bạn như kẻ thù. Lại bị vài việc tốt bề ngoài của đệ đệ song sinh của bạn thụ, Tu Ngôn làm cho mê muội. Về sau đến khi bạn thụ trộm lệnh bài giáo chủ cho anh công trốn đi, anh lại nhầm lẫn đó là Tu Ngôn, vì anh nghĩ 1 người độc ác như Lục Tu Văn sẽ không bao giờ cứu mình. Tu Văn liều cả tính mạng cứu người mình yêu, nắm 1 phần lớn là chết trong tay vẫn mãn nguyện. Nhưng đến cuối cùng đổi lại 1 nụ hôn vội vã nhưng đầy hạnh phúc và 1 câu bóp nát trái tim. - Tu Ngôn, ta sẽ quay lại cứu ngươi. Hô hô. Bình thường anh công liếc mắt 1 cái sẽ nhận ra 2 người, vào đúng giây phút quan trọng lại nhận nhầm.

Anh công trốn được, ôm mộng học võ thành tài cứu người mình yêu. Bạn thụ ở lại, cái gì phải chịu sẽ phải chịu. Để giữ lại 1 mạng cho bản thân để chờ người yêu, đổi lấy cuộc sống yên bình cho đệ đệ. Bạn chịu đựng bị hủy đi 1 thân võ công, ở lại ma giáo làm người thử thuốc cho giáo chủ. Chịu hành hạ, đau đớn do độc dược dày vò suốt hơn 10 năm, không nổi đau nào là không trải qua. Mục đích sống của bạn cũng chỉ có 1. Đó là cuộc đời này được gặp lại người kia 1 lần. Dù biết người đó đến, không phải vì bạn. Và đúng là bạn có thể gặp lại người đó. Anh công học được 1 thân võ nghệ, đứng đầu quần hùng, đánh ma giáo (là phụ), cứu người tình (là chủ yếu).

Lúc Tu Văn gặp lại anh, đóng giả làm Tu Ngôn, lấy được 1 cái ôm, đổi lại là 1 trưởng suýt chút lấy đi mạng của bạn. (Ờ, vì bạn có 1 anh công rất đần, nên bạn là người duy nhất trong trong số 3 anh bị anh công ngược). Anh công vẫn như xưa, căm thù bạn, nhưng lại không thể giết bạn, vì giết rồi sẽ không tìm được "người yêu" Tu Ngôn của anh. Anh công dẫn theo bạn về, dĩ nhiên sẽ không muốn đối tốt với bạn, nhốt bạn trong phòng củi, kết quả là cái thân tàn của bạn chịu lạnh 1 đêm đã sốt thập tử nhất sinh. Anh công gọi đại phu đến khám mới biết, bạn không thể sống được qua nửa năm nữa. Nhưng dĩ nhiên anh cũng chẳng hơi đâu đi trị bệnh cho bạn, chỉ muốn đi tìm Tu Ngôn. Bạn ở đó mặt dày coi mình như chủ nhà, hết nha hoàn hầu hạ ăn ngủ lại may y phục đắt tiền. Tiêu tiền của anh công làm cho quản gia cũng phải méo mặt. Sau đó mới thỏa mãn bảo anh công hái cho 1 cành đào còn chưa kịp nở hoa trong sân nhà anh mới cùng anh công lên đường tìm "người yêu" của anh. Cành đào có thể coi là món quà duy nhất anh công tặng bạn, thứ bạn đến chết vẫn mang bên mình- Chiết Chi.

Trên đường đi bạn trêu ghẹo anh công đủ lần. Vài lời nói, vài hành động với cái thái độ ngứa đòn của bạn, anh công nghĩ bạn muốn trêu chọc anh, nhưng thực chất đều là bạn thực tâm muốn. Bạn muốn nói chuyện với anh công, nhưng lại phát hiện, ngoài việc liên quan đến Tu Ngôn, thì giữa 2 người chẳng còn gì để nói. Suốt 1 đường bạn cà lơ phất phơ lấy việc trêu anh công là thú vui, cũng vô tình làm anh công động tình với bạn. Chỉ là anh công cố chấp, nghĩ người mình yêu là Tu Ngôn, không chịu thừa nhận. Đến ngày tìm được Tu Ngôn. Ờ, người ta đã có vợ con rồi. Lúc này ta thực sự muốn cười vào mặt anh công. Đáng đời, dám ngược Tu Văn của ta. Lúc đầu Tu Văn là muốn ở lại chỗ đệ đệ, nhưng sau 1 lần bị bệnh, nhìn đệ đệ lo lắng đủ thứ, sợ khi độc phát tác dọa sợ đệ đệ, quyết định cùng anh công dời đi. Muốn mượn nhờ anh công chút tiền không bao giờ trả, thuê 1 người, sống qua vài tháng còn lại. Anh công lúc này đã động tình, lại lấy lí do nhận ủy thác của Tu Ngôn chiếu cố Tu Văn, nhất quyết đòi đưa bạn đi tìm đại phu.

Giữa đường đi gặp kẻ thù, bị trúng cái độc gì gì đó làm anh công mấy canh giờ mất hết nội lực. Bạn thụ thì nội lực vốn không còn nên không cần mất. Anh công dụ địch để bạn thụ chạy trốn...ờ, vậy còn nói mình không yêu? Bạn thụ chạy trốn được, lại vì bị tên kia lấy anh công ra dụ mà đi ra. Người bên cạnh nói đó là kế của hắn, không nên tin. Bạn nói. Bạn biết đó là kế, nhưng chỉ cần liên quan đến anh công thì dù là 1 phần vạn bạn cũng không muốn cược. Bạn tình nguyện trúng kế.

Vì tên kia nói sẽ giết anh công của bạn, sẽ như thế nào hành hạ người đó mà bạn tay không tấc sắt, võ công không có, nội lực không còn, có thể giết chết tên đó, 1 tên tay cầm roi, tay cầm kiếm, nội lực có, võ công không tệ. Nhưng đổi lại bạn lại phải đối mặt với cánh cửa quỷ môn quan.