Bị nam chủ ngược văn nhặt về nhà full năm 2024

Tên truyện: CUỘC CHIẾN NHÂN TÌNH Tác giả: Nguyễn Vân An (Song Tử) Nvc: Lê Hải Đăng Trần Thiên Di Thể loại: Thực tế, cưới trước yêu sau, ngược, HE Văn Án: Người ta luôn nói trong tình yêu, kẻ nào không được yêu mới chính là kẻ thứ 3. Trước nay nghe những câu này tôi chỉ cười nhạt, thậm chí cảm thấy hoang đường và cho rằng đấy là những câu nói để tiểu tam biện hộ cho sự chen chân vào hạnh phúc của người khác. Nhưng không, khoảnh khắc anh ôm cô gái ấy vào lòng, hôn lên đôi môi cô ấy một cách điên cuồng, tôi mới chua xót nhận ra rằng cảm giác của mình khi đó còn chênh vênh hơn cả kẻ thứ 3. Yêu đơn phương là một quãng thời gian dài dằng dặc đầy chán nản, lúc thì muốn từ bỏ, lúc lại chẳng đành lòng buông xuôi. Tôi yêu đơn phương anh 2 năm, yêu đến tưởng chừng như cả đời này chẳng có cơ hội nào để được ở bên anh. Cho đến một buổi tối, khi anh uống say trở về, anh ôm chặt tôi trong lòng, vòng tay ấm áp cùng tình yêu giấu kín trong tim làm tôi mất sạch lý trí mà tự nguyện trao thân cho anh. Tôi không hối hận, cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm, nhưng rồi tôi lại mang thai, anh ngỏ lời muốn cùng tôi chăm sóc đứa bé. Khi đó tôi rất vui vì mình đã may mắn được ở bên anh, tuy rằng chưa có được tình yêu của anh nhưng tôi tin vào một ngày nào đó không xa, khi anh cảm nhận được đủ tấm chân tình của tôi, sẽ quay đầu nhìn đến tôi một lần. Và rồi chúng tôi ở bên nhau, quãng thời gian ấy thực sự chưa một lần nào tôi thôi mơ mộng về tương lai đầy tươi đẹp của mình. Bất kể lúc nào nghĩ tới, trong quầng sáng vàng nhạt dìu dịu ấy chưa bao giờ thiếu bóng hình anh. Nhưng đến một ngày, tôi còn nhớ buổi tối đầy mưa gió ấy, tôi đau lòng phát hiện ra rằng dù thời gian qua tôi có ngoan ngoãn hiểu chuyện, tận tình chăm sóc anh thế nào cũng không thể xóa mờ đi bóng hình của mối tình đầu trong lòng anh, để rồi khi có một cô gái giống với chị ấy xuất hiện anh lại đem tình yêu và sự quan tâm dành hết cho cô gái ấy. Khoảnh khắc nhìn thấy anh và cô gái ấy thân mật, khi đại não tôi vẫn còn đang ngờ nghệch chưa hiểu chuyện gì thì trái tim đã phản xạ nhanh hơn một chút. Trái tim nóng hổi trong lồng ngực tôi liên tục đau nhói như bị ai đó bóp nghẹt đến không sao thở nổi. Nước mắt tôi rơi, rơi cho thứ tình yêu ngu ngốc suốt thời gian qua... Anh là mối tình đầu của tôi, là ánh sáng đẹp đẽ nhất trong những năm tháng tôi còn ngây thơ ấy, nhưng anh đã không còn xứng với tình yêu của tôi nữa. Tôi sẽ không ở phía sau đợi anh quay đầu nhìn lại, tôi sẽ cùng con tiến về phía trước, sống một cuộc sống không vì ai cả...

Truyện Full - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện lãng mạn, truyện fanfiction, truyện teen, truyện huyền ảo được chọn lọc và đăng tải một cách kĩ lưỡng. Mời bạn đọc và ủng hộ website bằng cách giới thiệu đến bạn bè, chúc bạn có những giây phút đọc truyện thư giãn thật bổ ích.

Người trẻ tuổi ngữ khí nói toạc hiện thực bọn họ không có cùng quan hệ huyết thống, hai tiểu hài tử đều một trận cứng đờ.

Kỳ Nặc cố gắng phát huy ưu thế dáng vẻ của trẻ con, làm bộ gì cũng nghe chưa hiểu. Hắn đi về phía trước hai bước, như có như không mà che trước mặt Hi Duy.

Hi Duy một bàn tay bối sau người, nắm chủy thủ, một tay khác đem Kỳ Nặc xách trở về, lạnh giọng hỏi, "Ngươi là ai?"

Người trẻ tuổi có mái tóc đen ngắn, hai mắt đen nhánh, nghe thấy vậy mà cười cười, "Ngươi có thể kêu ta là Hill."

Kỳ Nặc liều mạng hồi tưởng ở trong đầu, Hill là người nào? Kéo oanh một phát lên sân khấu thế nào cũng không phải một người qua đường Giáp a,《 nguyền rủa 》 từ đầu tới đuôi đều không có người nào tên Hill, fan não tàn dần dần nôn nóng hơn.

Hi Duy mím môi, "Ngươi muốn làm gì?"

Hill xoa xoa cái trán, "Kỳ thật ta tới tị nạn, có thể cho ta tá túc một đêm chứ?"

Có thể quang minh chính đại yêu cầu người xa lạ cho tá túc trong nhà, người này nếu da mặt không dày thì thực lực rất cường đại. Hill hiển nhiên là kiểu người sau, Hi Duy hoàn toàn không có khả năng cự tuyệt, người nam nhân cường đại này không thể nghi ngờ, ý tưởng phản kháng đều miễn.

Hi Duy không có một câu oán hận, thế giới này đều như vậy, cá lớn nuốt cá bé. Hill so với hắn còn cường đại hơn nhiều, cho nên đã để lão George chạy thoát, có thể giam cầm hắn, thậm chí không cần áp chế duệ khí thì có thể ở nhà bọn họ "Tá túc".

Phá khoang thuyền nhỏ hẹp muốn chứa cả ba người thật sự là ghê gớm. Hill cũng không ghét bỏ loại hoàn cảnh đơn sơ này, đánh giá qua một phen, bản thân rất nhanh ngồi vào một góc.

Nếu "Khách nhân" không có dị nghị, cả hai cũng chẳng nói nên làm gì.

Hi Duy lấy ra một chút đồ ăn cuối cùng của bọn họ ―― mặt bánh đông lạnh đến có điểm cứng, bẻ ra mỗi người một phần cảm nhận cái lạnh mà nuốt vào.

Hill vẫn luôn an tĩnh, nhìn tới đứa trẻ hơn hai tuổi đối diện với đồ ăn đơn sơ không có bất luận oán giận cùng bất mãn gì, không có bất luận miễn cưỡng, ánh mắt dần hiện lên một mạt ý cười.

Chờ đến khi bọn họ ăn xong, Hill không biết từ nơi nào lấy ra một khối thịt bò lớn bằng nắm tay bắt đầu ăn, hương vị thịt bò lan tỏa phiêu tán khắp nơi trong khoang thuyền, rất câu dẫn người phạm tội.

Đáng giận hơn nữa Hill còn muốn nói chuyện, "Thằng nhóc đang là thời điểm thân thể lớn, chỉ ăn như vậy không tốt lắm đâu?"

Hi Duy trầm mặc.

"Không ăn thịt sẽ không cao nga."

Hi Duy vẫn như cũ trầm mặc.

"Không ăn rau dưa làn da sẽ không tốt."

Hi Duy vẫn trầm mặc.

Hắn phản ứng không chút thú vị làm Hill cảm thấy tiếc nuối, một thiếu niên mà tâm huyết cùng kích động đều không có?

Tuy nghĩ như vậy, Hill lại cầm thịt bò trong tay đưa tới trước mặt Kỳ Nặc, "Nhóc con muốn ăn không, so với mặt bánh ăn còn ngon hơn nhiều."

Kỳ Nặc trong bụng kháng nghị thèm thuồng, bất quá còn sót chút tiết tháo vẫn làm hắn xoay đầu, lấy lập trường kiên định cho bản thân.

Hill khó hiểu nói, "Không ăn sao?"

Kỳ Nặc canh cánh sự việc hắn khi dễ vai chính trong lòng, nghe thấy Hill hỏi, không chút do dự nói, "Ngươi cắn qua, ta không ăn."

Hill tức khắc im lặng, thằng nhóc này cư nhiên còn có thói ở sạch, còn không ăn đồ người khác cắn qua.

Kỳ Nặc xác thật có thói ở sạch, nhưng tất cả đều của đời trước. Thói ở sạch đôi khi đi cùng với hoàn cảnh, nếu ngươi ở trong hoàn cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cả ngày trừ bỏ đói khát không có đi quan tâm tình trạng, ai có thể chú ý về vấn đề ở sạch?

Hắn chẳng qua nghĩ cách để ứng phó với Hill thôi. Kỳ Nặc dù sao sẽ không ăn đồ vật của hắn.

Hi Duy sờ sờ phía sau cổ hắn, tỏ vẻ vừa lòng.

Ngón tay lạnh lẽo làm Kỳ Nặc run run, rụt rụt cổ.

Hill tuy bất đắc dĩ, cư nhiên không chịu từ bỏ, lần nữa lấy ra một khối thịt bò hoàn hảo khác đưa qua, "Khối này không có ăn qua."

Kỳ Nặc càng dứt khoát, "Ngươi chạm qua, ta cũng không ăn."

Cái này gọi là vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo. Hill cùng bọn họ không thân không thích, động cơ khả nghi, hơn nữa hắn còn có khí cụ không gian, hâm mộ với ghen tị đan xen lẫn nhau.

Hill hoàn toàn không nói, thâm giác khó hầu hạ, minh bạch tiểu gia hỏa bất quá rất muốn nhưng làm trái lại thôi.

Nếu không chịu ăn đồ của hắn, hắn chỉ có thể đổi phương thức câu thông cùng bọn họ. Hill lấy ra một cái hộp gỗ đặt ở boong thuyền, hướng về phía giá trị cảnh giác của hai tiểu hài tử mãn điểm vẫy tay, "Hôm nay là tân mồng một tết, các ngươi tính toán cứ vậy mà giết người, gặm mặt bánh vượt qua hay sao?"

Lời nói tương đương này thật ngông cuồng khốc suất đầy bá duệ, nếu không xem hiện trường trực tiếp bây giờ thì chính là vừa bị khủng bố a!

Hill hai chân giao điệp, lưng dựa trên vách phía sau khoang thuyền, dùng tư thế nhàn nhã cùng hoàn cảnh không hợp mà đề nghị, "Không bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi."

Kỳ Nặc nhịn không được có chút tò mò, nếu nói Hill thật sự chỉ tới tá túc thì đến cả tên ngốc cũng không tin. Vô duyên vô cớ thế nào đại nhân vật xuất thân lớn sẽ tới tìm riêng bọn họ cùng chơi trò chơi đâu?

Vai chính quang hoàn có hay không trái ý trời, sớm đã bắt đầu phát huy lực ảnh hưởng thật lớn của nó?

Phong cách không đúng, tuyệt thế cao nhân vừa mới gặp được đã thương và coi trọng vai chính, sau đó tặng bí quyết làm vai chính tranh bá thiên hạ đi lên giống như kịch bản kiều đoạn. Tuyệt đối không phải Kỳ Nặc xem 《 nguyền rủa 》, cũng khẳng định không phải Báo Xã Vô Tội viết 《 nguyền rủa 》, Báo Xã Vô Tội tôn kính chỉ có một chữ: Ngược!

Hi Duy không cự tuyệt, hắn minh bạch khắc sâu người khủng bố cùng cường đại trước mắt. Hắn ở Hiệp Hội Lính Đánh Thuê thấy lợi hại nhất chính là Na Mỹ, làm không đến cũng đạp tuyết vô ngân. Đối với Hi Duy mà nói, Na Mỹ khó có thể với tới tồn tại.

Hill bỗng nhiên cảm thấy thiếu niên này so với thằng nhỏ kia còn đáng yêu hơn nhiều, ít nhất sẽ không có ý đồ đem hắn khí nội thương.

Hộp gỗ tinh xảo chậm rãi mở ra.

Bên trong chồng chất thẻ bài, cùng bài poker không sai biệt cho lắm, mặt trên có hoa mỹ ám văn nhẹ nhàng, điêu khắc lên chăng, thoạt nhìn xa hoa lộng lẫy, thậm chí còn phát ra một loại u quang mê hoặc người, người tâm thần phảng phất đều phải hít vào đi.

Hi Duy thoáng lôi kéo Kỳ Nặc rời xa một chút, mộc bài đó cho người ta một loại cảm giác quỷ dị, thực không thoải mái.

Hill đôi tay gối ra sau đầu, giới thiệu nói, "Trò chơi nhỏ này tự bản thân ta nghĩ ra được, ta cùng bằng hữu đặt tên bài là Tarot. Nó thể đoán trước nhân sinh, tuy không quá chuẩn, bất quá cũng có thể giết thời gian cùng thời tiết, rất thú vị có phải không."

Hai tiểu hài tử đều không có trả lời, hiển nhiên chỉ có một mình Hill cảm thấy thú vị.

Đoán trước nhân sinh? Còn không phải đoán mệnh sao? Tại Hồng Nguyệt đại lục, đích xác có người có thể làm được, bất quá cũng chỉ là thần chi, thế nhưng Hill không thể kêu là thần chi được, chẳng lẽ hắn giả danh bản thân sao?

Kỳ Nặc suy tư, ý đồ cực kỳ nhỏ bé lần theo manh mối tìm ra thân phận chân chính của Hill. Bất đắc dĩ một quyển 《 nguyền rủa 》 không có khả năng viết ra một thế giới quan hoàn chỉnh, đối những cái đó thần chi thuyết minh cũng chỉ nhắc tới cùng cốt truyện phát triển có quan hệ mấy cái, bởi vậy Kỳ Nặc không thu hoạch được gì.

Hill sớm đã quyết định chủ ý, không lời nói? Thì chính là cam chịu, vì thế đối mặt với Hi Duy nói, "Vậy bắt đầu từ ngươi đi người thiếu niên, ba mươi lá Tarot này trúng tuyển ra tam trương, ấn trình tự giao cho ta."

Hill trên người như có tồn tại lực áp bách cảm quá cường đại. Hi Duy hít một hơi sâu, dựa theo chỉ thị của hắn làm, Hill theo thứ tự tiếp nhận tẩy tam bài, nhắm mắt suy tư một hồi hàm chứa ý cười nói, "Thiếu niên ngươi quả thực không tồi, nhân sinh của ngươi đầu tiên sẽ trải qua khốn khổ dần dà bước lên đường bằng phẳng, luôn luôn bảo trì tâm tính thì có thể đạt được thành tựu mà người khác không có."

Kỳ Nặc phân biệt không ra rốt cuộc là thần côn nói hay tiên đoán thật sự, nói hắn thần côn đi, thật sự nói đúng có một ít, nói là tiên đoán đi, quá ba phải cái nào cũng được. Bước lên con đường bằng phẳng gì đó, thật sự không phải nói giỡn sao, căn cứ vào tình huống trước mắt, có thể tránh thoát ác ý tương lai của tác giả vẫn không rõ được bao nhiêu.

Cảm thấy Hill phỏng chừng ở khung người, có lẽ thật sự chỉ là một trò chơi. Kỳ Nặc rốt cuộc đem tâm tình ở cổ họng muốn nhắc tới lại buông xuống.

Hill không có áp lực tâm lý sau liền tò mò thế nào cấp bản thân tiên đoán.

Vai chính từ đầu cho đến cuối không có tin tưởng qua lời nói của Hill, nghe xong cũng chẳng hề phản ứng, giống như hoàn thành một cái nhiệm vụ công đạo bình thường khi Na Mỹ giao.

Sau đó Hi Duy nhấc lên phần áo trên, lộ ra miệng vết thương trên bụng không tính quá rộng hay quá sâu. Lão già George kia mũi đao thực sắc bén, lề sách bóng loáng chỉnh tề, Hi Duy giống như đem món đồ chơi rỉ sắt chủy thủ xưa đâu bằng nay.

Hi Duy dùng nước tuyết tan ra lau chùi chút miệng vết thương, rất nhanh dùng mảnh vải màu đen đem miệng vết thương bịt lại.

Hill tiếp nhận bài của Kỳ Nặc, nhìn thoáng qua, biểu tình trở nên nghiêm túc, bộ dáng không hề lười nhác mà ngồi ngay ngắn.

Không khí trong khoang thuyền lập tức thay đổi.

Tiểu khất cái nhạy bén dường như cảm giác được phiên biến hóa này, đình chỉ động tác quấn mảnh vải, rất nhanh đem Kỳ Nặc kéo qua, cơ bắp căng thẳng tùy thời chuẩn bị đối phó với tên xa lạ bất luận có động tác gì.

Hill trên mặt không có ý cười, hắn đối mặt Hi Duy, "Đứa nhỏ này ngươi từ đâu có được đến?"

Hi Duy hờ hững mở miệng, "Mẫu thân hắn cho ta."

"Vậy mẫu thân hắn đâu?"

"Không biết đại khái đã chết."

Hill nghe thấy đáp án có chút thất thần, hắn tạm dừng một lát, nhìn chằm chằm vào hai mắt Hi Duy, dùng một loại ngữ điệu mê hoặc nói, "Trời tối ngươi cảm thấy thực rất mệt mỏi, chỉ nghĩ tới một giấc ngủ đến hừng đông, tuyệt không tỉnh lại."

Hi Duy nguyên bản ánh mắt thanh minh lạnh nhạt dần dần trở nên mê man, sau đó đầu ngã quỵ trên đầu khối thảm lông cũ nát, hô hấp đều đều cứ như thế mà ngủ.

Kỳ Nặc thấy Hill làm vậy, trong lòng nóng như lửa đốt, ẩn ẩn dự cảm điềm xấu xảy đến.

Hắn lắc lắc Hi Duy, Hi Duy ngủ thật sâu nhưng thoạt nhìn không có dị thường gì khác, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Hill đem Kỳ Nặc xách tới một bên, không biết từ lúc nào làm ra chút băng vải màu trắng cùng hộp thuốc mỡ mang tới, đem mảnh vải màu đen Hi Duy quấn xấu muốn chết kéo vứt bỏ đi, sau lại thượng dược cho hắn, dùng băng vải một lần nữa băng bó lên.

Một bên làm như vậy, một bên đối phía Kỳ Nặc nói, "Tiểu gia hỏa, ngươi kêu hắn ba ba, nhưng ngươi biết hắn không phải phụ thân ngươi sao?"

___________________________________________________________

Các cô ạ... Tôi biểu nè, ở cái phần"hoàn thành"ấy, các cô cứ kệ cmn đi nhé :3. Tôi đây dùng khá nhiều đt để có thể dịch được truyện nên hay bị nhảy, nhảy lằm nhảy lốn, Ghét! Tuần sau bù nhé, tuần này học nhiều quá.