Top 10 người lợp mái oregon portland tốt nhất năm 2022

Nhu Le: Okay, could you begin by telling us a little bit about yourself?

James Nguyễn: Myself? Are you asking about my background or just who I am?

NL: Just your background and your name in general.

JN: Okay, well, hello! I am James Nguyen. I am Vietnamese American and I am currently living in Portland, Oregon.

NL: Okay, and have you lived in Portland, Oregon, your entire life?

JN: Yes I have, for all my life.

NL: And what neighborhood did you grow up in?

JN: I guess Southeast. So, it is a little complicated for me to answer because I have lived in Southeast all my life but I do stop by the Northeast here and there to visit my grandpa.

NL: I see, that's interesting. And did you attend Portland Public Schools? Can you speak a bit about your experience?

JN: Yeah, so I have been to Whitman Elementary, Lane Middle School, and Cleveland High School. And my experiences were—I don't know if I can really give you details to your answer—but … [audio cuts out 00:01:32] … Okay, yeah, so I went to those three Portland Public Schools but I do not think I can really tell you much because I kind of would just go to class, do the usual, just kind of coasted through my life.

NL: I see. And did you also attend Vietnamese schools as a child?

JN: Yes. I think I went to this Catholic school called Lavang.

NL: And what did you do and learn while you were there?

JN: Well honestly, it is kind of like—so in Lavang we have two classes: one is called “Việt Ngữ,” which is literally a Vietnamese grammar and literature class. And we have another class called “Giáo Lý," which is a class where we talk about the Bible, we talk about God, we talk about morals and all of that stuff and our religion in general.

NL: I see. And growing up in Portland, did you feel connected to the Vietnamese American community?

JN: That is a really tough question for me to answer because for one, I do not think I have really been exposed enough to the Vietnamese American population in general in Portland, Oregon. But I can safely say that I have had a couple of friends here and there who are considered Vietnamese American. Were there [more] parts [to] that question? I forgot.

NL: The second part of the question is just why did you not feel connected to the Vietnamese American community.

JN: Well, I think most of it has to do with the people, but more so who I am, because I am a really quiet person, I am socially awkward. I do kind of have a harder time making friends, so of course I do not really feel as [much of] a connection as maybe some other people do. But I guess the friends I do have right now who are [Vietnamese American], I do feel some sort of connection with them because we came from the same background, the same ethnicity, and I guess it is kind of just this hidden rule that, "Hey, if you're me then we can kind of connect well."

NL: And did you grow up speaking Vietnamese as well as English?

JN: Did I grow up speaking Vietnamese? Yeah, I have always spoken Vietnamese at home. Occasionally I drop some English here or there, but yes, I do speak in Vietnamese at home. However, I do not think I am necessarily fluent in that language, if that is what you are looking for. I can speak Vietnamese just fine to hold a conversation or two with my family, but if I were to take Vietnamese outside of home I do not think I would, first of all, feel comfortable enough talking Vietnamese, and second, I do not know if other native speakers could understand me as well as my family does.

[00:05:37]

NL: Do you feel like you are being forced to speak Vietnamese, or no?

JN: Not at all. It is kind of like this thing that comes to me.

NL: Was it important to your parents that you learn about Vietnamese culture and tradition?

JN: I guess in a way, yes. But there are also—how do I say this?—I think that my parents are pretty laid back, but they do kind of, like, try to talk about their days in Vietnam and educate me about that a little.

NL: Do they do anything to encourage you to learn about the Vietnamese culture or tradition?

JN: Well it is honestly just as simple as, "Hey, we celebrate this thing called Lunar New Year and you know what, it's our tradition and this is what we do," and I'm like, "Oh, okay, well this is what we do and I guess it's just our tradition." I mean honestly I do not really look that deep into our own culture, but I have to say my family does so enough for me to at least understand the surface.

NL: Are you currently enrolled in or planning to attend college?

JN: Yes, I am attending Portland State University right now.

NL: What are you studying or planning to study?

JN: So at the moment I am an undeclared major. I am still trying to look into what I want to be, what I want to do. But I do kind of have this idea that maybe I want to be an architect or something that involves the arts.

NL: Interesting. So, the COVID-19 pandemic has greatly impacted education. What have classes been like for you? Pros and cons of online education?

JN: Okay, so I don't know if anybody knows this, but school was abruptly cut off last year at around March, and I think that was the same month where we started to quarantine ourselves. So schools have this policy where every teacher had to pass all the seniors so they could graduate on time. I am not even sure what's up with that myself, but yeah, I actually have not gone to school since March and just being put back into the education of Portland State University is kind of … a little overwhelming, a little bit new. It is definitely something I have never done before until now. And it feels a little foreign, that of taking classes physically.

NL: And do you see the pros and cons of online education?

JN: The pros and cons? A pro could be … I don't know, it's really hard to come up with pros of online learning. Whereas with cons, I can think of so much. I guess one con could be you kind of miss that personal connection with your peers and your professors slash teachers in comparison to in-person classes. And also, it feels kind of unnatural in some ways. As for the pros, I guess it's convenient. Just convenient because—especially since we are in a pandemic right now—it is our only way to go for now.

NL: Has your family encouraged you to attend college?

[00:10:03]

JN: In some ways, yes. I have to say that I think my family just really wants me to succeed and to find a job and I do not think I can give a better answer than that. But I know that they love me and I think they want the best for me.

NL: And does your family expect you to do anything for the Vietnamese community?

JN: Frankly, no. I do not think they really expect that much from me other than to just live my life, keep it chill, and just enjoy myself.

NL: Currently, do you participate in any extracurriculars or clubs?

JN: Any extracurriculars? Not at the moment, no. Unless we are considering EMPOWER as one.

NL: That would be one!

JN: Okay, yes, so I am in this group called EMPOWER, and it is this community for first generation Asian students. I know it is a program for first generation students, but I think it is also like a group in the same space, I would say. And that is to help with your transition to PSU and college in general.

NL: So how do you feel when you—I know you recently joined EMPOWER—but how do you feel about it?

JN: I am really enjoying it so far. I have met so many people. There's some things that I have learned from the College Success course and EMPOWER which, by the way, is a requirement to be in the EMPOWER program. It is like this one week class, and I feel like that class really taught me a lot about myself and who I am as an Asian American. It has really got me thinking. And as for the people, I really enjoy being around them.

NL: So you think EMPOWER is really helpful for you?

JN: Yeah, definitely it has been helpful. I pretty much already mentioned why, because first of all I think EMPOWER is a way for me to expand my social circle a little, because as an introvert it is hard for me to make new friends and put myself out there, and EMPOWER is a small step for me to come out of my shell a little.

NL: And are you still a part of any religious organizations?

JN: Frankly, no. I cannot think of any off the top of my head.

NL: But you still attend Sunday mass?

JN: At most, the only thing I really do is go to church on Sundays because that is what I am expected [to do]. And you know, I like doing that. It brings me closer to God, so why not?

NL: So, what social or economic issues do you think the Vietnamese community faces today?

JN: Social and economic problems … can social problems be the language barrier? Yeah, so this is true for my family but I did notice the language barrier between some members of my family and people in general. I do not know if I can really go beyond that. It's just there is that language barrier problem. It is really hard to try to fit into this country even though they have lived here for a while, because of that.

NL: So you are trying to say that it is very hard for older generations who came from Vietnam to America to adjust their life here?

JN: Yeah, just from staying, kind of.

[00:15:01]

NL: So language barrier, I see. And what are some major differences that you see between older and younger generations of Vietnamese Americans?

JN: I do not know, I do not think I honestly see that much of a difference. Maybe between an older generation of Vietnamese people who immigrated from Vietnam to the United States, but if we are focusing on the Vietnamese American population, I do not think I can say much about that. I think we are about the same to be honest.

NL: Do you think the mindset between the older generation and the younger generation have any differences?

JN: I do not think I can really think of any at the moment. Maybe it is because I am not really that exposed, again, to the Vietnamese American community. But I do have some relatives who cannot speak English well and, I think, who were born here. But between them and myself as a younger-generation Vietnamese American person, I honestly do not see that much of a difference. Like, our attitudes are pretty similar, our mindsets may be similar. That is what I am seeing.

NL: And, in your mind, what role does being Vietnamese American play in your life?

JN: I can think of so many things, but I cannot quite find the words to put it together because this is a really difficult subject to talk about for me personally. As someone who is Vietnamese American, naturally I have black hair and brown eyes, I look pretty, quote-unquote, "Asian." And I suppose just the fact that I look like that, people do kind of assume that I do not speak English. It has actually happened to me a couple times. I remember I was walking around a park with my mom and we were doing our own thing, and this random stranger just came up to us and tried to talk to us and was like, "Hey, can you speak English, yadda-yadda." That is what I can think of for now.

NL: Have you been faced with any discrimination throughout your life?

JN: Discrimination? Racially, I do not think so. Personally, maybe. But that is another thing to talk about. It's just something as simple as, like, "Woah, this guy is so big, he's kind of scary," kind of thing.

NL: I see. But otherwise there is no certain discrimination?

JN: Yeah, there is nothing racially that I can think of.

NL: So, I know that you went to Cleveland [High School] and you were a part of this one class called "Care."

JN: Yes, I was in this class called "Care Leadership."

NL: And so I know that Care had a lot of projects that relate to race and ethnicity. And when you were in that class, did you have any difficult experiences or any uncomfortable times that you feel you want to share?

JN: Now that you mention it, I just realized something, too. I realized that there's not really that much Asian Americans in that class. I think actually, out of our whole entire class, at least two of us in that class were Asian. Wait, no, maybe not two. Maybe like three or four at most.

[00:20:18]

NL: The majority of it was who?

JN: The majority of the class was pretty diverse, of different races and different colors but while we are speaking about Asian Americans I think I can recall seeing at least three or four faces.

NL: Three or four faces?

JN: Three or four faces. And I guess the fact that, because of the small minority that we had in that class, it is a little bit more difficult to come up with projects specifically geared towards the Pacific Islanders or Asian Americans in general. There was actually one project that we had the whole entire [project] that was specifically focused on that, and that is it. And it was a project that we never finished, either, because of quarantine.

NL: What is the project called?

JN: I cannot remember the name, but I think it was some sort of like—so basically in the project my group-mates and I wanted to create this collage that we could put everywhere in school and kind of educate people about the Asian culture and all that stuff.

NL: I have a question relating to your background a little bit. So, do you know where your parents come from?

JN: Like specifically which city?

NL: Yes.

JN: Yes, actually, I hear them say that they come from this place called Ho Chi Minh City. I do not know if I am saying that right. I know they came from that city.

NL: Are your parents both refugees or immigrants?

JN: Yes, they are both immigrants.

NL: Did your parents ever talk about their experience about being refugees or immigrants?

JN: I think I can speak a little bit about my dad. So, honestly I am not super in the details, but I heard that when he did start to immigrate from Vietnam it was when there was—I'm blanking on the name of the war right now, but there was a war that was happening in Vietnam and he had to travel by boat with his siblings, and I think he went to Singapore or something. I am blanking on why they went there, but he went with him and his siblings and some other people. That is about as much as I can recall. As for my mom, I do not know. I just know that she loves her family and moved to America.

NL: What was your reaction when you found out about the story of your dad?

JN: Long time ago, so—it's really hard for me to remember what my reactions were like before because it's been quite some time, but I have to imagine that—obviously shocked, a little bit sad for him because I can't even imagine putting myself through that situation. Super tough.

NL: And is there ever a moment when you feel extremely ashamed or extremely proud to be Southeast Asian?

[00:25:05]

JN: I do not know, I think I am more in between. I do not think I am necessarily ashamed, but I would not say I am really proud of it either, as if it's like a medal for me to wear and show off. I think honestly it is just a label and it's there for people to know where you came from, what kind of family you have, who you are, really. So, you know, it's kind of like a name for me, because sure, names do have their own meanings, but the main purpose of a name is just so you can call someone by that, you know what I mean? That is how I feel about this in general.

NL: Have you ever visited Vietnam?

JN: I have, but I do not have many memories of it. I think I went to Vietnam when I was around four, so that is over a decade ago.

NL: So if you do not have any impressions since you were so little, if you wanted to travel there, where would you go and why?

JN: It's hard to say. So here's the thing about me—oh my gosh, this is so embarrassing—well, it would be cool to stop by Vietnam to see what it's like, but at the same time—

NL: You would rather stay here?

JN: Well, yeah. It sounds really selfish of me to say, but I am just really not that much of a traveler. I do not really go out that much and visit many countries anyways, so if I were to go to Vietnam I can imagine being really tired a lot. That is all there is to it, it's not that I have anything against Vietnam, of course not. It's just because of me personally.

NL: So going to the experience that you [had] in Cleveland and Lane Middle School for example, what are your thoughts about the lack of Asian American or Southeast [Asian] American ethnicity in most schools? Did you personally learn about Vietnamese boat people in your history classes, or no?

JN: No, I don't think—actually, that's really interesting that you brought that up too, because I think that is one of those things where you do not really hear much about in history classes. I remember talking about … Black slavery is definitely a common topic in history classes and also Native Americans and the Hispanics, but any topics in history classes that delves into the Asian history—it sounds wrong when I say that, it sounds so wrong—but I do not think there really is that much focus on Vietnamese history at all.

NL: Yeah, I do not hear it either honestly.

JN: Yeah, it would be great if there was, but unfortunately there is not.

NL: So the next question, I think it is a very good question as well: so you know there are a lot of issues in the Asian and Southeast Asian communities that are considered a bit taboo to discuss, such as mental health, domestic violence, sexuality, abortion, and even politics. Have you ever been a part of a conversation or instances involving these or other issues?

JN: I am going to be honest, not really. It is like one of those conversations where I do not really get into it as much. I do not think it is really that talked about around where I am. But then again, I am not really exposed to that many people, so one thing right now might not be reliable.

NL: Do you see that Vietnamese American communities consider mental health and domestic violence as a bit of a taboo?

JN: I can see how it would come up as taboo because it is just something you do not really talk about. It is this imaginary thing that does not exist, at least to some people.

NL: And the last question is, is there anything that I have not asked about that you would like to discuss a little?

JN: I think your whole interview pretty much covers all I wanted to say, so I'm good.

Nhu Le: Xin bạn vui lòng giới thiệu về bản thân và cho biết bạn sinh ra và lớn lên ở đâu?

James Nguyễn: Xin chào! Tôi là James Nguyễn, tôi là người Mỹ gốc Việt. Hiện tại, tôi đang sống ở Portland, Oregon.

NL: Cha mẹ bạn đến từ đâu? Họ là người tị nạn hay người nhập cư?

JN: Theo những gì tôi nghe được, bố mẹ tôi cho tôi biết rằng họ đến từ thành phố Hồ Chí Minh (Sài Gòn). Vâng, họ đều là người nhập cư.

NL: Cha mẹ của bạn có bao giờ nói về kinh nghiệm của họ khi trở thành người tị nạn / nhập cư không? Điều gì đã được nói hoặc không được nói? Phản ứng của bạn khi biết được câu chuyện.

JN: Tôi có thể nói một chút về bố tôi, mặc dù tôi không biết chi tiết. Có một cuộc chiến tranh xảy ra ở Việt Nam và ông ấy phải di chuyển bằng thuyền với anh chị em của mình. Tôi tin rằng họ đã đến Singapore, tôi không biết họ đến đó để làm gì nhưng tôi nhớ lại có rất nhiều người đi cùng anh ấy. Đối với mẹ tôi, tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng bà ấy đến Hoa Kỳ cùng với gia đình. Tôi có thể tưởng tượng rằng tôi đã bị sốc, một chút buồn cho bố tôi khi nghe được sự việc vì tôi không thể tưởng tượng được nếu mình vào hoàn cảnh đó.

NL: Bạn đã sống ở Oregon cả đời chưa?

JN: Đúng vậy, tôi đã sống ở Portland cả đời.

NL: Bạn có thể mô tả khu phố mà bạn lớn lên và kể từ khi bạn chuyển đến Oregon?

JN: Tôi lớn lên ở khu Đông Nam - Portland. Câu hỏi này khá phức tạp đối với tôi để trả lời vì tôi đã sống ở Đông Nam Portland cả đời nhưng có đi đến khu Đông Bắc - Portland để thăm ông bà của tôi.

NL: Là một học sinh thuộc Sở Học Chánh Portland (PPS), bạn có thể mô tả trải nghiệm của mình không?

JN: Có, tôi đã theo học tại các trường thuộc PPS. Tôi đã đến trường tiểu học Whitman, trường trung học đệ nhất cấp Joseph Lane và trường trung học đệ nhị cấp Grover Cleveland. Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng tôi có thể nói với bạn nhiều điều vì tất cả những gì tôi làm là đến lớp, như bao học sinh bình thường khác.

NL: Bạn có theo học Trường Việt từ nhỏ không? Bạn đã học và làm gì khi ở đó?

JN: Có, tôi đã đến một trường Công Giáo mang tên là giáo xứ “Đức Mẹ La Vang”, về cơ bản, ở La Vang chúng tôi có hai lớp, một lớp tên là “Việt Ngữ”, nghĩa đen là lớp ngữ pháp và văn học Việt Nam. Một lớp khác là “Giáo Lý” là nơi chúng ta nói về kinh thánh, Chúa, các giá trị đạo đức và tôn giáo của chúng ta nói chung.

NL: Mức độ ảnh hưởng đối với tiếng Việt như thế nào? Có vấn đề bất đồng ngôn ngữ trong gia đình bạn không? Bạn có cảm thấy bị ép buộc khi nói tiếng Việt?

JN: Có, tôi luôn nói tiếng Việt ở nhà. Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng tôi là một người thông thạo ngôn ngữ này. Ý tôi là, tôi có thể nói tiếng Việt tốt cho những cuộc trò chuyện liên quan đến gia đình nhưng nếu tôi mang tiếng Việt ra ngoài thì tôi không nghĩ rằng mình đủ thoải mái để nói tiếng Việt. Thứ hai, tôi không biết liệu những người bản xứ khác có hiểu tôi như gia đình tôi không. Ngoài ra, tôi không cảm thấy bị bó buộc khi nói tiếng Việt.

NL: Đối với cha mẹ bạn có quan trọng là bạn tìm hiểu về văn hóa và truyền thống Việt Nam không? Họ đã khuyến khích bạn làm như vậy bằng cách nào?

JN: Theo một mức độ nào đó, thì có nhưng tôi nghĩ bố mẹ tôi khá thoải mái nhưng nếu bạn nói về những ngày họ sống ở Việt Nam thì họ sẽ giáo dục tôi một chút về điều đó. Nó chỉ đơn giản là, “Này! Chúng ta có một ngày này được gọi là Tết Nguyên Đán, đó là một truyền thống và đây là những gì chúng ta làm. ” Có vẻ như không quá nhiều nhưng gia đình tôi cố gắng để tôi hiểu đủ về truyền thống và văn hóa của người Việt là gì.

NL: Lớn lên ở Portland, bạn có cảm thấy được kết nối với cộng đồng người Mỹ gốc Việt không? Tại sao hoặc tại sao không

JN: Đó là một câu hỏi thực sự khó đối với cá nhân tôi. Đầu tiên, tôi không nghĩ mình đã tiếp xúc đủ với cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở Portland, Oregon nhưng có thể nói rằng tôi đã có một vài người bạn ở đây và những người họ được coi là người Mỹ gốc Việt.Hầu hết nó liên quan đến con người của tôi. Tôi là một người thực sự ít nói, khó xử trong xã hội. Tôi thực sự rất khó kết bạn. Tất nhiên, tôi sẽ không cảm thấy được kết nối với cộng đồng như những người khác. Nhưng, tôi đoán những người bạn mà tôi có lúc này khiến tôi cảm thấy gắn kết về cảm xúc. Chúng tôi đến từ cùng một thành phố, một quê hương. Vì vậy, nó tương tự như "Nếu bạn là tôi, thì chúng ta sẽ kết thân tốt."

NL: Đã có lúc nào bạn cảm thấy vô cùng xấu hổ hay vô cùng tự hào là người Việt Nam?

JN: Tôi tin rằng tôi đang ở giữa hai phía. Tôi không nhất hẳn là xấu hổ nhưng tôi cũng sẽ không nói rằng tôi tự hào về chuyện mình là người Việt Nam. Nó không phải như tôi đang đeo kim loại, kim cương cho bản thân để thể hiện. Thành thật mà nói, nó chỉ là một nhãn mác. Nó tồn tại ở đó để mọi người biết bạn đến từ đâu, bạn có gia đình gì và bạn là ai. Nó chỉ là một cái tên.
Chắc chắn, tên có ý nghĩa với nó nhưng tên chỉ là một cái tên mà bạn gọi ai đó bằng cách đó. Đó là cách tôi cảm nhận về nó nói chung.

NL: Bạn hiện đang học hoặc dự định học đại học không? Bạn có một chuyên ngành cụ thể mà bạn muốn học không?

JN: Có, tôi đang theo học Đại học Portland State. Hiện tại, tôi vẫn chưa quyết định về chuyên ngành của mình, tôi vẫn đang xem xét những gì tôi muốn trở thành hoặc những gì tôi muốn làm. Nhưng bản thân tôi cũng có suy nghĩ muốn trở thành kiến ​​trúc sư hay bất cứ thứ gì liên quan đến nghệ thuật.

NL: Gia đình bạn có khuyến khích bạn học đại học không? Kỳ vọng từ cộng đồng Việt Nam?

JN: Theo một phần, có. Tôi phải nói rằng tôi nghĩ gia đình tôi chỉ đơn giản là muốn tôi thành công và tìm được một công việc. Tôi thực sự không thể có câu trả lời cho điều đó nhưng tôi biết họ yêu thương tôi và họ muốn điều tốt nhất cho tôi. Tôi không nghĩ họ mong đợi nhiều ở tôi ngoài việc tôi được là chính tôi và tận hưởng cuộc sống của tôi.

NL: Đại dịch COVID-19 đã ảnh hưởng lớn đến nền giáo dục. Lớp học đối với bạn như thế nào? Ưu nhược điểm của giáo dục trực tuyến?

JN: Tôi không biết có ai biết chuyện này không nhưng năm ngoái trường học gần như bị cắt vào khoảng tháng 3 và tôi nghĩ đó là tháng chúng ta bắt đầu việc cách ly xã hội. Vì vậy, trường của tôi đã có chính sách này mà mọi giáo viên phải chấm điểm đậu cho tất cả các học sinh năm lớp 12 để chúng tôi có thể tốt nghiệp trực tuyến.Tôi đã không đến trường kể từ tháng 3 và việc được đưa trở lại trường ở Portland State cho thấy cảm giác hơi choáng ngợp, một chút mới mẻ. Đó chắc chắn là điều mà tôi chưa bao giờ làm trước đây cho đến bây giờ. Giáo dục trực tuyến sẽ rất tiện lợi, đặc biệt là vì chúng ta đang ở trong một đại dịch ngay bây giờ. Đó là cách duy nhất chúng ta có thể làm. Một điều khó hiểu là bạn sẽ bỏ lỡ mối liên hệ đó với các bạn cùng lớp, và giáo sư/giáo viên của bạn. Nó cũng cảm thấy không tự nhiên theo một cách nào đó.
NL: Theo bạn, việc trở thành người Mỹ gốc Việt có vai trò gì trong cuộc sống của bạn? Bạn có gặp phải sự phân biệt đối xử nào không?

JN: Tôi có thể nghĩ ra rất nhiều yếu tố nhưng tôi không thể tìm thấy từ nào để ghép chúng lại với nhau. Ý tôi là, là một người Mỹ gốc Việt, tự nhiên tôi có mái tóc đen, mắt nâu, được cho là “người châu Á”. Tôi cho rằng đó là cách mọi người nhìn tôi nên một số người cho rằng tôi không biết nói tiếng Anh. Điều đó xảy ra với tôi khá nhiều lần. Có một lần tôi đang đi dạo quanh công viên với mẹ và có một người lạ ngẫu nhiên đến gặp chúng tôi và nói chuyện. Sau đó, họ hỏi tôi liệu tôi có thể nói tiếng Anh không. Về mặt chủng tộc, tôi không nghĩ có sự phân biệt. Cá nhân, thì có. Đó là một câu chuyện khác. Nó chỉ là thứ mà mọi người gọi tôi là to lớn và đáng sợ. Nếu không, không có gì liên quan đến chủng tộc mà tôi có thể nghĩ ra. Khi tôi còn học trung học, tôi đã tham gia một lớp học tên là CARE. Bây giờ nhớ lại, tôi nhận thấy rằng chỉ có ba đến bốn khuôn mặt là Châu Á. Tôi tin rằng đó là do ít dân số thiểu số trong lớp.

NL: Bạn đã từng đến thăm Việt Nam chưa? Nếu vậy, ấn tượng của bạn là gì? Nếu không, nếu bạn muốn đến đó, bạn sẽ đi đâu và tại sao?

JN: Tôi đã đến đó khi tôi còn nhỏ nên tôi không có nhiều kỷ niệm về nó. Tuy nhiên, tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu một ngày nào đó tôi sang Việt Nam. Nhưng vì tôi không phải là một người thích đi du lịch, nên nếu tôi tưởng tượng mình sẽ đến Việt Nam thì tôi nghĩ tôi sẽ rất mệt.

NL: Bạn nghĩ gì về việc thiếu môn Nghiên cứu Dân tộc/Mỹ gốc Á ở hầu hết các trường? Bạn đã bao giờ tự mình tìm hiểu về Thuyền nhân Việt Nam trong các lớp học lịch sử của mình chưa?

JN: Không, tôi không học về những chủ đề đó trong trường của tôi. Thật là thú vị khi bạn nêu nó ra vì tôi nghĩ đó là một trong những điều mà mình không được nghe nhiều trong các lớp môn lịch sử. Tôi nhớ đã nói về chế độ nô lệ da đen, đây chắc chắn là một trong những chủ đề phổ biến nhất trong mọi lớp học. Tiếp theo sẽ là người Mỹ bản địa và người gốc Tây Ban Nha nhưng bất kỳ chủ đề nào liên quan đến người Mỹ gốc Á trong lớp lịch sử, tôi không nghĩ là tôi đã nghe nói về nó. Sẽ thật tuyệt nếu có. Thật không may, không có.

NL: Có rất nhiều vấn đề trong cộng đồng châu Á và Đông Nam được coi là hơi cấm kỵ để thảo luận, chẳng hạn như sức khỏe tâm thần, bạo lực gia đình, tình dục, phá thai hay thậm chí là chính trị. Bạn đã bao giờ tham gia vào các cuộc trò chuyện hoặc các trường hợp liên quan đến những vấn đề này hoặc các vấn đề khác chưa? Chúng ta có thể thực hiện những bước nào để giúp xóa bỏ một số kỳ thị về những vấn đề này?

JN: Thành thật mà nói, không hẳn. Đó là một trong những cuộc trò chuyện mà tôi không tham gia nhiều. Đó là điều mà người Việt Nam không thực sự nói đến.

NL: Bạn có tham gia hoạt động ngoại khóa hay câu lạc bộ nào không?

JN: Không phải lúc này, không. Trừ khi chúng tôi cũng đang xem xét chương trình EMPOWER. Nếu chúng ta cân nhắc thì có, tôi tham gia một chương trình này, nơi nó là một cộng đồng dành cho thế hệ đầu tiên đến môi trường đại học, sinh viên châu Á. Tôi nghĩ nó cũng giống như một nhóm, tôi muốn nói là nơi an toàn. Đó là một sự chuyển đổi hữu ích. Trước hết, EMPOWER giúp tôi mở rộng mạng lưới xã hội của mình. Như tôi đã nói trước đây, thật khó để tôi có thể kết bạn mới và đặt bản thân mình ra ngoài. Rồi EMPOWER đến để tôi thoát ra khỏi vỏ bọc của mình một chút.Tôi thực sự thích nó cho đến nay. Có một điều mà tôi học được từ Khóa học của chương trình, đó là một trong những lớp học bắt buộc mà chúng tôi phải tham gia. Nó giúp tôi tìm hiểu về bản thân và với tư cách là người Mỹ gốc Á. Đối với mọi người, tôi thích ở xung quanh họ.

NL: Bạn có thuộc cộng đồng hay tổ chức tôn giáo nào không?

JN: Nói thẳng ra là không. Tôi thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ thứ gì trong đầu mình. Nhiều nhất, nhiệm vụ mà tôi sẽ làm là đi nhà thờ vào Chủ nhật mỗi tuần. Tôi thích làm điều đó, nếu nó đưa tôi đến gần Chúa hơn thì tại sao không?

NL: Bạn nghĩ cộng đồng Việt Nam phải đối mặt với những vấn đề xã hội hay kinh tế nào ngày nay? Hệ thống, chính phủ hoặc thành phố có thể giải quyết vấn đề này không?

JN: Tôi nhận thấy rào cản ngôn ngữ giữa một số thành viên trong gia đình tôi và một số người khác nói chung. Tôi không biết liệu mình có thể vượt ra ngoài điều đó không, thật khó để họ có thể phù hợp với đất nước này mặc dù họ đã sống ở đây nhiều năm.

NL: Bạn thấy một số khác biệt chính giữa thế hệ người Mỹ gốc Việt lớn tuổi và trẻ hơn là gì?

JN: Thành thật mà nói, tôi không thấy có nhiều sự khác biệt. Có thể là giữa các thế hệ lớn tuổi từ Việt Nam đến Hoa Kỳ. Nếu không, tôi nghĩ chúng ta giống nhau. Có lẽ là vì tôi không được tiếp xúc với cộng đồng người Mỹ gốc Việt nhưng tôi có một số người thân biết nói tiếng Anh và những người sinh ra ở đây. Giữa họ và tôi, tôi không thấy có nhiều khác biệt, chúng tôi giống nhau.

Câu hỏi thường gặp

Việc lắp đặt mái mới mất bao lâu?

Các nhà thầu lợp mái hàng đầu của chúng tôi làm việc hiệu quả trên mọi dự án để bạn có thể tiếp tục cuộc sống nhà hoặc kinh doanh như bình thường.

Hầu hết các công việc lợp mái nhà sẽ mất vài ngày để hoàn thành. Các dự án lợp thương mại quy mô lớn có thể mất vài tuần để hoàn thành vì sự phức tạp của chúng.

Tôi có thể che phủ mái cũ của mình không?

Một số chủ sở hữu tòa nhà hy vọng sẽ bao phủ bệnh zona hiện có của họ thay vì nhận được toàn bộ một thay thế mái nhà. Tuy nhiên, chúng tôi khuyên bạn nên tránh tuyến đường này. Trong khi chọn lớp mái thứ hai rẻ hơn nhiều, bạn sẽ hy sinh chất lượng trong quá trình này.

Và, chúng tôi có thể đã giành chiến thắng có thể cung cấp cho bạn một bảo hành cho các tài liệu và lao động nếu bạn quyết định thêm một lớp thứ hai.

Đối với một giải pháp chất lượng cao, chúng tôi luôn đề xuất mái nhà mới thay vì cố gắng bao gồm các mái nhà cũ.

Tôi có thể chọn vật liệu lợp nào?

Vật liệu lợp khác nhau về ngoại hình, chi phí và tuổi thọ. Có một điều nhất thiết phải là một người hoàn hảo cho ngôi nhà của bạn, nhưng bạn không nên chọn một cái một cách ngẫu nhiên.

Bạn có thể chọn vật liệu lợp lý tưởng cho tòa nhà của bạn bằng cách kiểm tra các tòa nhà xung quanh. Họ có những loại mái nào? Bạn có thể đi sai với cảm hứng từ mái nhà trong khu vực của bạn.

Nếu bạn sống trong một cộng đồng HOA, bạn nên đảm bảo rằng vật liệu mái bạn muốn cho việc lắp đặt mái nhà của bạn đáp ứng các yêu cầu của tổ chức.

Làm thế nào tôi có thể chuẩn bị cho việc lắp đặt mái nhà của tôi?

Quá trình lắp đặt mái nhà khá chuyên sâu; Bạn nên chuẩn bị cho mình rất nhiều tiếng ồn, bụi, mảnh vụn và rung động. Dưới đây là một số mẹo để làm theo để làm cho trải nghiệm càng liền mạch nhất có thể:

  • Làm việc sắp xếp tạm thời cho nhân viên văn phòng, em bé ngủ và vật nuôi lo lắng: Khi các nhà thầu lợp của chúng tôi làm việc trên mái nhà mới của bạn, bạn nên mong đợi một số tiếng ồn. Tòa nhà của bạn đã giành chiến thắng là nơi lý tưởng cho các cá nhân muốn tập trung, nghỉ ngơi hoặc cảm thấy thoải mái.
  • Bảo vệ gác mái hoặc nhà để xe của bạn một cách thích hợp: Công việc xây dựng trên tòa nhà của bạn có thể hoặc không ảnh hưởng đến không gian lưu trữ như gác mái hoặc nhà để xe của bạn. Nói chuyện với thợ lợp của bạn ở Portland, Oregon, để thảo luận về cách dự án sẽ tác động đến các khu vực như thế này và chuẩn bị không gian một cách thích hợp để ngăn chặn thiệt hại.
  • Hủy bỏ các vật phẩm có giá trị khỏi các bức tường nhà của bạn: Bạn có chân dung gia đình quý giá treo trên tường hoặc knick-knacks tinh tế trang trí giá sách không? Nếu vậy, bạn nên gỡ bỏ các mặt hàng này và đóng gói chúng tạm thời. Nếu không, các rung động do sửa chữa mái nhà có thể làm hỏng tòa nhà của bạn và làm hỏng các vật có giá trị quý giá của bạn.
  • Chuẩn bị cho quá trình dọn dẹp: Dịch vụ lợp mái don don đến mà không có một chút lộn xộn. Trước khi bạn tranh thủ các dịch vụ lợp mái, hãy hỏi nhà thầu lợp Portland, Oregon về sự bảo vệ mà họ có thể cung cấp sân của bạn và những dịch vụ dọn dẹp mà họ sẽ cung cấp.

Một mái nhà mới sẽ kéo dài bao lâu?

Tuổi thọ của bất kỳ dự án xây dựng mái nào sẽ thay đổi tùy thuộc vào nhiều yếu tố-kỹ năng của đội lắp đặt, chất lượng của vật liệu lợp và mức độ bảo trì sau xây dựng chỉ là một số ít.

Hầu hết các chủ sở hữu tòa nhà có thể mong đợi có được bất cứ nơi nào từ 15 đến 30 năm ra khỏi mái nhà mới của họ.

Bạn có thể kéo dài tuổi thọ của mái nhà của bạn bằng cách thực hiện làm sạch mái nhà thường xuyên. Một số kỹ thuật làm sạch mái nhà bạn có thể thử bao gồm:

  • Cắt lại cây và cảnh quan để ngăn chặn các mảnh vụn rơi trên mái nhà
  • Xóa tuyết ra khỏi tòa nhà của bạn che phủ
  • Lau sạch rêu và bào tử khuôn

Những phương pháp này đã giành được mái nhà của bạn trở nên bất khả chiến bại, nhưng chúng sẽ kéo dài cuộc sống của nó ít nhất một vài năm. Khi bạn giữ cho tòa nhà của bạn bao phủ sạch sẽ và không có mảnh vụn, bạn có thể ngăn chặn rò rỉ và các vấn đề khác phát triển.

Bất chấp những nỗ lực tốt nhất của bạn, cuối cùng bạn sẽ cần sửa chữa mái nhà hoặc thay thế - điều đó không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, quá trình này không phải là một tẻ nhạt. Bạn có thể gọi các nhà thầu của chúng tôi tại KVN Construction và chúng tôi sẽ cung cấp cho bạn một ước tính miễn phí cho nhu cầu lợp của bạn.

Cài đặt mái nhà chuyên nghiệp có giá bao nhiêu?

Giá của một mái nhà mới sẽ thay đổi tùy thuộc vào loại vật liệu bạn muốn sử dụng. Trung bình, khách hàng ở Portland có thể dự kiến ​​sẽ trả từ 10.000 đến 20.000 đô la cho một khoản bảo hiểm mới. Các công ty lợp mái hứa sẽ hoàn thành công việc với số lượng thấp hơn có thể sẽ thực hiện công việc chất lượng thấp.

Một số yếu tố có thể ảnh hưởng đến giá của chi trả mới của bạn bao gồm:

  • Cho dù nó cần ván ép mới
  • Sân
  • Diện tích bề mặt
  • Các chi tiết cụ thể của hệ thống thông gió hiện tại của bạn

Công ty thuộc sở hữu gia đình của chúng tôi có thể đánh giá nhu cầu lợp của bạn và cung cấp một mức giá chính xác hơn. Hãy liên lạc ngay hôm nay hoặc ghé thăm văn phòng của chúng tôi trên 85th Ave, Portland, Oregon.

Làm thế nào bạn có thể nói với một thợ lợp tốt?

Tìm một mái nhà tốt..
Hỏi ít nhất ba công ty khác nhau để gửi đề xuất. ....
Đừng nhảy vào người trả giá thấp nhất. ....
Hãy chắc chắn rằng công ty được đăng ký và bảo hiểm đúng cách. ....
Đừng xem xét bất cứ điều gì ngoài một đề xuất bằng văn bản. ....
Hỏi khi thanh toán đến hạn. ....
Tìm hiểu khi nào công việc sẽ bắt đầu và kết thúc ..

Làm cách nào để tìm một mái nhà đáng tin cậy trong khu vực của tôi?

Lời khuyên hàng đầu để tìm kiếm những người thợ lợp đáng tin cậy trong khu vực địa phương của bạn..
Yêu cầu các đề xuất.....
Đọc đánh giá của khách hàng.....
Kiểm tra trình độ và công nhận.....
Kiểm tra cấp phép và bảo hiểm.....
Chọn một công ty lợp có kinh nghiệm.....
Tìm kiếm thợ lợp địa phương.....
Thu thập ba trích dẫn.....
Đừng ngại đặt câu hỏi ..

Làm cách nào để chọn một nhà thầu lợp chuyên nghiệp?

Các nhà thầu lợp mái tốt là:..
Experienced..
Được cấp phép trong khu vực của bạn ..
Insured..
Bonded (có nghĩa là một công ty liên kết có sẵn tiền cho người tiêu dùng trong trường hợp họ cần nộp đơn yêu cầu chống lại công ty đó).
Sẵn sàng cung cấp tài liệu tham khảo ..
Sẵn sàng viết một ước tính ..

Công ty lợp mái số một ở Mỹ là ai?

1. Centimark Corp Centimark Corp là một thợ lợp Pittsburgh, Pennsylvania có trụ sở tại Pennsylvania.Ngoài cơ sở, nó có hơn 95 văn phòng trên khắp Bắc Mỹ.Centimark Corp. Centimark Corp. is a Pittsburgh, Pennsylvania-based roofer. Outside its basis, it has over 95 offices throughout North America.