Phế hậu của lãnh hoàng review năm 2024

“Một con sói con, một hoàng hậu bị phế, một thế thân thất bại nhất. Tình yêu của mỗi người trên thế gian này đều là một chi phiếu kỳ hạn, trong kỳ hạn này, nó có thể giá trị đến trăm vạn nghìn vạn thậm chí là mười nghìn vạn, nhưng hễ qua kỳ hạn này, chẳng qua chỉ là một tờ giấy bỏ đi.”

Trước tới nay, mỗi lần đọc truyện nào mà nữ chính dù bị nam chính đối xử tệ thế nào cũng vẫn yêu, thì chắc chắn mình sẽ cực kỳ ghét nữ chính đó. Không chỉ ghét, mà còn khinh bỉ. Vì một người đàn ông đối với mình chẳng ra gì, nhất là lại còn vì một người phụ nữ khác nữa, liệu có đáng không?

Thế nên khi nghe mọi người nói về “Phế hậu tướng quân”, mình tự nhủ, sẽ không đọc. Ấy thế mà khi lướt qua bài review của một bạn, nhìn thấy đoạn chữ trên, mình lại không kiềm được muốn đọc. Mất gần 4 tiếng đồng hồ đọc một mạch xong truyện này, và mình không hề chảy lấy một giọt nước mắt, thậm chí đầu óc trống rỗng, nhưng lại không thể ngủ được.

Truyện này kể về cuộc đời của một nữ tướng quân. Nàng vốn là một cô bé mồ côi, sống cùng với bầy sói. Năm hắn 14 tuổi, tình cờ gặp được nàng, hắn đã mang nàng về và sau này nàng trở thành thuộc hạ đắc lực nhất của mình. Để củng cố quyền lực, hắn phong nàng là thái tử phi, tương lai khi hắn làm vua nàng cũng sẽ trở thành hoàng hậu. Vậy mà khi hắn đạt được giấc mộng đế vương, nàng bị phế thành tướng quân, vĩnh viễn chỉ là thuộc hạ trung thành của hắn. Nàng phục tùng mọi mệnh lệnh, thậm chí trở thành thú cưng, là công cụ phát tiết dục vọng của hắn. Hắn vì người trong lòng, để nàng phải chịu bao nhiêu dày vò, đau đớn. Đến cuối cùng, hắn cầu xin nàng ở lại, nhưng cơ thể nàng đã không còn sức vực lại nữa rồi!

Nếu tóm tắt lại mạch truyện theo lời nữ chính thì có lẽ câu chuyện là như vậy. Nếu kể theo những gì mình đã đọc, có lẽ sẽ thê lương hơn, sẽ đau lòng hơn. Nhưng mình lại tự hỏi, nếu nữ chính sau khi chết đi, linh hồn của nàng ngồi kể lại những truyện trong quá khứ, thì sẽ dùng giọng điệu như thế nào? Có lẽ sẽ chỉ đều đều như đang kể một câu chuyện của kẻ khác, bởi vì khi ấy nàng đã không còn yêu, không còn hận, còn đâu cảm xúc để mà thấy bi ai nữa đây?

Khương Bích Lan

Khương Bích Lan, được miêu tả xinh đẹp, thoát tục như tiên tử trên trời. Nàng là thanh mai trúc mã của Mộ Dung Viêm, hai người từ nhỏ đã có tình cảm dành cho đối phương. Thế nhưng, nàng lại được gả cho thái tử Mộ Dung Nhược, cũng đồng ý với hôn sự đó. Điều này khiến cho Mộ Dung Viêm dụng binh tạo phản. Sau này, khi bắt được anh trai mình, Mộ Dung Viêm mang nàng về cung và lập làm hoàng hậu. Tình yêu trước đây tưởng như cuối cùng cũng thu được trái ngọt, ngờ đâu nàng lại nhận ra rằng, trong tim người ấy đã không chỉ chứa một mình nàng.

Khương Bích Lan có đáng trách không? Có đáng ghét không? Đáng trách ư, dĩ nhiên là có rồi. Vì nàng không đủ sự bao dung, không đủ tỉnh táo và thông minh để hiểu rằng thời gian trôi đi, bất cứ điều gì cũng có thể thay đổi. Vì nàng không biết dừng đúng giới hạn, để khi mọi chuyện đã đi quá xa rồi thì không thể cứu vãn lại. Thế nhưng mình lại không thấy ghét nhân vật này, hay chăng là do nàng quá đáng thương. Dù có tự tin đến đâu, nàng cũng chỉ là một cô gái, trong tình cảm sẽ luôn lo sợ. Sợ rằng mình bị bỏ rơi, sợ sẽ bị cướp đi người mà nàng luôn nhung nhớ. Tình cảm là một con dao hai lưỡi, nó khiến người tỉnh táo cũng có thể làm kẻ u mê. Nữ nhân có lòng độc chiếm rất lớn, và Bích Lan không hề ngoại lệ. Nếu cần có người chịu trách nhiệm cho những lỗi lầm của nàng, thì kẻ đó là Mộ Dung Viêm. Hắn cho nàng cái quyền muốn làm gì thì làm, cho nàng sự sủng ái tới tận trời dù rằng trong tim hắn đã có một người khác. Chính sự cố chấp không chịu thừa nhận và dung túng ấy lại càng khiến Bích Lan không thể dừng tay. Thực ra, nếu Bích Lan không làm gì tổn thương đến Thương Lang, có lẽ Thương Lang sẽ mãi mãi sống bình an trong Nam Thanh cung, còn Mộ Dung Viêm, mãi mãi không nhận ra tình cảm thật sự của hắn, mãi mãi chỉ sủng ái một mình nàng.

Nhân vật này khiến mình nhớ đến Phất Hy – Dao Phi trong “Mệnh phượng hoàng”. Cũng là thanh mai trúc mãcủa nam chính, sau này cũng bị gả đi cho người khác, rồi cũng trở về bên cạnh chàng. Cũng nhận ra tình cảm của người xưa đã không còn như trước, và vì không chịu an phận với những gì mình có mà ra tay hủy hoại, để rồi cuối cùng mất đi tất cả, ngay cả chút sự thương hại của nam chính cũng không còn. Hai nhân vật này quá giống nhau, có khác chăng chỉ là Hạ Hầu Tử Khâm trong “Mệnh phượng hoàng” đủ thông minh để hiểu rõ tình cảm của mình nên có được cái kết viên mãn chứ không phải sống cả đời trong sự dày vò, ăn năn.

Mộ Dung Viêm

Mình không muốn nói nhiều về Mộ Dung Viêm, theo mình hắn không xứng đáng được gọi là nam chính. Nam chính là người đến cuối cùng mà nữ chính yêu, thế nhưng cuối đời Tả Thương Lang đã không còn tình cảm gì nữa, vậy thì cái danh nam chính cũng không còn thích hợp. Mộ Dung Viêm, có lẽ hắn là kẻ mù quáng nhất trong truyện. Người ngoài cuộc như Khương Bích Lan cố chấp không chấp nhận chuyện hắn yêu Tả Thương Lang đã đành, bản thân hắn cũng không chịu thừa nhận tình cảm đó. Đã vậy, hắn còn bịt tai trộm chuông chính mình bằng cách để mặc nàng bị hành hạ, mặc nàng chịu những đựng đau đớn dày vò. Nếu như không yêu, tại sao lại muốn nhìn ra biểu cảm của nàng khi bị phế thành tướng quân? Nếu như không yêu, tại sao lại thấy khó chịu khi nàng được nhiều người khác để ý, tán thưởng?

“Ta không thích cách nàng trang điểm hôm nay.”

Nếu thật sự không yêu, đã không phẫn nộ khi cho rằng nàng luôn nghĩ hắn đối xử với nàng không ra gì.

“Nàng cũng cảm thấy ta đối với nàng không tốt sao?”

Sẽ không bá đạo muốn trong mắt nàng chỉ có một mình Mộ Dung Viêm hắn. Cũng như sẽ không khiến nàng bị thương chỉ để giữ nàng lại trong cung của mình…. Còn nhiều việc khác nữa mà nếu như không yêu, hắn sẽ không phạm phải. Thế nhưng thật nực cười ở chỗ, chỉ vì cố chấp không cho rằng mình đã thay lòng đổi dạ, hắn hết lần này đến lần khác tổn thương nàng, để rồi sau đó lại dỗ dành

“Ngoan, sẽ không sao đâu.”

Nếu như khi nữ chính bị Khương Bích Lan bắt rắt thả vào mồm mình còn thấy căm phẫn, thì khi hắn vì Khương Bích Lan mà từ chối cơ hội cuối cùng giữ lại mạng sống cho Thương Lang, mình chẳng còn cảm giác gì nữa, đúng hơn là thở phào. Có bạn trách hắn quá hèn nhát khi không chịu chấp nhận, mình thì lại nghĩ rằng như vậy là đúng. Nếu Khương Bích Lan vì Tả Thương Lan mà chết, hắn sẽ mãi mãi nhớ đến người cũ, rồi sẽ lại dày vò nàng càng thê thảm hơn, nhục nhã hơn. Như thế dù có sống bên nhau trọn đời đi nữa, có loại bỏ được kẻ mà nàng luôn phải đóng vai thế thân đi chăng nữa, thì cũng không thể hạnh phúc. Chỉ có chết đi, nàng mới được giải thoát, còn hắn, mới biết thế nào là đau xé tâm can.

“A Tả, chủ thượng của nàng cuối cùng vẫn quá nhu nhược…”

Long Bình

Thực đáng tiếc cho vị tướng uy danh lẫy lừng này, khi vướng phải chữ “tình” cũng trở nên ngốc nghếch. Năm tháng bên nhau, có lẽ chàng tin rằng Tả Thương Lang cũng có tình cảm với mình. Vì thế mà trên tường thành ngày ấy, khi Tả Thương Lang cầm chiếc cung bạc dùng tiễn khí bắn về phía mình, chàng đã đặt cược rằng nàng sẽ không đủ nhẫn tâm bắn thương chàng lẫn nữa. Chỉ là Long Bình không hiểu, Tả Thương Lang ngay đến chính nàng còn có thể nhẫn tâm, thì ngoại trừ Mộ Dung Viêm, người khác có là gì? Đa tình thì sao, vô tình thì lại là thế nào, trong trái tim cũng như tâm trí nàng, mọi thứ chỉ thuộc về duy nhất một người mà thôi.

Tả Thương Lang

Tả Thương Lang, cái tên này của nàng cũng chỉ có được sau khi gặp hắn. Nàng vốn là một con sói hoang, luôn luôn cô đơn, luôn luôn lạnh lẽo. Nhưng nàng cũng biết yêu, chỉ là tình yêu của nàng giống như con người nàng, luôn lặng thầm, lặng lẽ. Nàng luôn làm theo lời mà hắn muốn, kể cả bị hắn coi như thế thân của người khác, là công cụ phát tiết dục vọng, nàng cũng chấp nhận. Vì hắn, vì bảo vệ người hắn yêu được mẹ tròn con vuông, nàng phải chịu sự xỉ nhục, chịu cảnh sinh non đau đớn mà không có ai bên cạnh.

“Thần gọi tên người suốt,thần vẫn hy vọng mong manh chủ thượng yêu thần, dù chỉ một chút thôi, chủ thượng sẽ phái người đến cứu thần, như vậy có lẽ nó sẽ không chết.”

“Nhưng thần cũng biết người sẽ không tới, bởi vì Khương Hoàng hậu quan trọng hơn thần, giang sơn Viêm triều quan trọng hơn thần, thể diện của người cũng quan trọng hơn thần. Tất cả… đều quan trọng hơn thần.”

Khi hắn cần, nàng luôn cho, cho dù thân xác có tổn thương, nàng cũng không nửa lời oán thán. Nhưng khi nàng cần, hắn lại đang ở nơi đâu? Nàng bị đổ oan, bị nhốt vào ngục lạnh lẽo, hắn cũng chỉ thản nhiên ra lệnh trừng phạt nàng. Thân thể ngày một suy nhược, hắn đã hứa sẽ không bao giờ nàng phải chịu như vậy nữa. Thế mà khi nàng bị những con rắn bò vào trong cổ họng, đã đau đớn đến mức phải van xin tha thứ, hắn cũng chỉ dửng dưng đứng nhìn. Trái tim nàng nguội lạnh hẳn, hắn lại không biết, cho rằng cứ cho nàng chút an ủi nàng sẽ thấy vui. Chỉ là giờ đây hắn có sủng ái nàng thì sao chứ, cho dù là đánh đập tra tấn, nàng cũng chẳng còn cảm giác gì nữa rồi. Khi đã chịu quá nhiều tổn thương về thể xác lẫn tinh thần, khi tình yêu của nàng đã theo trái tim lạnh giá mà chết đi, hết thảy mọi thứ đều đã không còn quan trọng nữa.

Thậm chí ngay khi Bạch Đế muốn Mộ Dung Viêm cho nàng một câu trả lời, nàng cũng từ chối được nghe. Đã không còn yêu, không có cưỡng cầu, tự nhiên cũng không còn bận tâm đến tình cảm của đối phương. Ngay cả vào lúc ấy, nàng cũng không muốn hắn phải khó xử, vì nàng biết, hắn bỏ không được, còn nàng, cũng không còn muốn hắn bỏ lại cái gì nữa.

“Không hận.”

“Bởi vì người là vua, Thương Lang là bề tôi.”

“Được rồi, A Tả sẽ cho người một kết thúc, bởi người là vua, thần là bề tôi, đời này… chỉ có thể làm vua tôi, không còn lựa chọn nào khác.”

Lần đầu tiên, thấy một nữ chính vì một kẻ chẳng ra gì mà vẫn cứ yêu, mình lại không còn chán ghét nữa. Tình cảm của Tả Thương Lang rất dễ hiểu, vì cô đơn quá lâu, nếu không gặp được hắn nàng sẽ chẳng bao giờ biết được mình là người thuộc về thế giới nào. Giống như chú vịt con mở mắt ra thấy ai đầu tiên sẽ gọi là mẹ, nàng đối với hắn cũng có sự ỉ lại, dựa dẫm như thế. Hắn mang nàng một cuộc sống mới, cuộc sống của con người, vì thế nàng chỉ có thể dùng cả tính mạng này sinh tử vì hắn. Tình cảm của nàng không hề hèn mọn, nàng biết nàng chẳng là gì, cũng chẳng hề mong được báo đáp. Nàng không hi vọng, nên sẽ không thất vọng, có chăng chỉ là sự đau đớn khi hắn không quan tâm đến nàng mà thôi. Nàng là một tướng quân mình đồng da sắt trên chiến trường, nhưng giữa nơi thâm cung tù túng, nàng chỉ còn là một nữ tử yếu đuối; giữa nơi cung điện vàng son lỗng lẫy người ta có đôi có cặp, chỉ còn mình nàng lạnh lẽo, chơi vơi. Khi sống lặng lẽ, khi ra đi nàng cũng chỉ có một mình, ngồi trên ghế đá đi vào giấc ngủ thiên thu.

“Tình là gì?

Là hận trăm ngàn mối vẫn không thể dứt lòng, là tâm tê phế liệt cũng chẳng thể buông tay. Là thứ nhạt như nước trắng, nhưng đến một ngày tỉnh lại, đã mãi ở bên nhau, không oán giận, không hối hận, không nỡ vứt bỏ, chẳng nỡ rời xa.”

Ngoài Chúc Lương, nào ai được hóa thành hồ điệp? Kết thúc câu chuyện, lời thề… thôi thôi đã thành lời nói gió bay…