Đánh giá phim never let me go năm 2024

Tớ biết đến Never Let Me Go qua bộ phim trước và cảm nhận thấy bộ phim nghiêng nhiều về mặt cảm xúc vì vậy mới tìm đọc sách để được hiểu thêm về câu chuyện, bối cảnh và các nhân vật.(Bật mí phim Never Let Me Go có Carrey Mulligan diễn vai Kathy và Keira Knightley đảm nhiệm vai Ruth, các bạn có thể cân nhắc vừa đọc sách vừa xem phim nha).

Đánh giá phim never let me go năm 2024

Never Let Me Go là một câu chuyện giả tưởng, nhưng từng chi tiết trong sách vẫn vô cùng chân thực. Kazuo Ishiguro nói về cái thời đại kỳ lạ của khoa học kỹ thuật, khi mà rất nhiều thế hệ được tập trung lại trong các trường nội trú từ khi còn là trẻ con, nuôi dưỡng chúng, dạy chúng an phận chỉ đợi đến tuổi hiến tạng và chết. Hailsham là một trường nội trú như vậy. Kathy H, Tommy và Ruth, ba người bạn đã lớn lên ở đây trong tâm thế mình sẽ chết vào một ngày nào đó khi không còn đủ nội tạng hay sức lực để tiếp tục hiến. Cùng với nhau họ đã trở nên thân thiết, đã sống, đã vùng vẫy trong từng hành động nhỏ nhất để rồi cuối cùng vẫn quẩn quanh trong cái số phận đã định sẵn của mình. Từ những người bạn, họ trở thành những người tình. Rồi Ruth lẫn Tommy lần lượt ra đi, chỉ còn Kathy H ở lại, ba mươi mốt tuổi, đang lái xe vun vút qua màu xám thẫm của miền ký ức khôn nguôi, đâu đó dừng lại và để chúng ta – những người đọc – nhói lòng khi tìm được một mảnh ký ức nào đó về Hailsham. Khía cạnh đạo đức và bản chất nhân văn thấm đẫm trong từng dòng văn, những câu hỏi không có lời đáp về thân phận của những người hiến, cùng nỗi xót xa cho số phận của những nhân vật khiến Never Let Me Go trở thành một cuốn sách rất đáng đọc.


Đọc thêm:


Có một lần khi chia sẻ về Never Let Me Go, một người bạn hỏi tớ rằng có khi sẽ tốt hơn nếu plot của cuốn sách này không phải tình yêu giữa hai người cùng sống tại Hailsham mà là một người ở đây và một người bình thường để tô đậm thêm tính "người" của thế hệ sinh ra chỉ để hiến tạng. Thế nhưng tớ đã trả lời cô bạn rằng có một chi tiết trong truyện mà ám ảnh tớ nhất là việc Tommy và Kathy tưởng rằng những bức tranh mà họ vẽ đều là để nhân vật Madame hiểu về phần tâm hồn của họ. Thật ra là không hề sai nhưng chỉ khác nhau là Tommy và Kathy không hề biết rằng những con người trong tổ chức tạo ra họ lại muốn nhìn vào tâm hồn họ chỉ để biết xem liệu họ có phần "người" ở trong đó hay không. Thế nên phải để những con người trong cùng một thế hệ đó yêu nhau để người đọc nhận ra rằng họ thật sự chẳng khác gì người bình thường như chúng ta cả. Còn nếu xây dựng plot như thế kia khả năng sẽ giống như những bộ phim mainstream hiện nay và mất đi cái cướp đi nước mắt của người đọc là rất cao. Thật sự với tớ thì có quá nhiều thứ để nói về Never Let Me Go, rằng câu chuyện hoang đường của nó có thể khiến chúng ta đau lòng ra sao, rằng nỗi đau ấy vừa nhẹ nhàng mà lại có thể ám ảnh và đau đớn đến nhường nào.

Góc nhỏ của Annie là blog phi lợi nhuận, miễn phí cho tất cả bạn đọc và không chạy quảng cáo. Sự ủng hộ của bạn là điều không thể thiếu giúp blog tiếp tục tồn tại và phát triển mạnh mẽ hơn nữa. Bạn có thể ủng hộ cho blog tại ĐÂY nhé!

Câu chuyện của nó ko thể đơn giản gọi là bùn, mà phải nói là ám ảnh và day dứt. Mỗi bộ phim đều khiến người ta tự đặt ra cho mình những câu hỏi về thân phận con người, về ý nghĩa của cuộc sống. Cùng là những sinh vật bằng xương bằng thịt vậy mà chỉ vì khác biệt về cách dc tạo ra, một bên thì dc gọi là con người, một bên thì đơn giản chỉ là những con bò, con heo chờ ngày xẻ thịt. Còn điều gì đáng buồn và phi nhân đạo hơn là chuyện 1 con người không được coi là con người chứ. Vừa sinh ra đã bị phủ nhận sự tồn tại của mình. Bản thân họ cũng xem sư sống của mình là để phục vụ con người vì đó là điều họ dc dạy bảo. Và họ cũng ko dám coi mình ngang với con người, vì chưa từng có ai công nhận nhân tính của họ cả. Về 1 mặt nào đó, những người vô tính như Kathy, Ruth và Tommy chỉ là những nô lệ dc tạo ra để phục dịch ngược lại cho chủ nhân “con người” khác. Tự hỏi ko biết khi ấy xã hội phát triển văn minh kiểu gì mà con người lại có thể mất nhân tính tới mức đi phạm một tội ác kinh khủng như thế mà lại dc chấp nhận. Quả thật là quá bất nhẫn và đau đớn cho những số phận người vô tính như Ruth, Kathy và Tommy.

Xem phim mà ngẫm lại xã hội bây giờ, cũng đầy những kẻ mặt người dạ thú bắt cóc và ăn cắp nội tạng của người khác để buôn bán. Và cũng đầy những kẻ coi sự tồn tại của mình là cao quý hơn để sẵn sàng bỏ tiền ra lấy máu thịt của người khác để cứu mạng mình. Cái giây phút mà họ mua được sự sống cho mình cũng là lúc họ đã bán đứt đi tính người của mình rồi. Con người vẫn tự hào mình là thượng đẳng vì có trí thông minh hơn tất cả các loài khác. Nhưng đôi khi tự hỏi ko biết loài người thật ra nổi bật vì trí khôn của mình hay tính tàn ác của mình hơn.

Chỉ hy vọng con người sẽ dùng “trí khôn” để duy trì tới cuối cùng cái nhân tính của mình tới cuối cùng để cho không bao giờ có một xã hội bất nhân tương tự như vậy xuất hiện trong tương lai nữa.

Làm con người rất dễ. Làm người mới khó.

Thế đấy, viết report thì ngồi hoài ko ra. Tám phim thì 20′ là 500 chữ. Sao tự hận bản thân thế ko biết :v

A Hermit's Cave

Có những bộ phim khi vừa kết thúc ta chẳng thể nhớ nó kết thúc thế nào. Có những bộ phim ta mong chờ nó dài hơn thế nữa, để tìm được những câu trả lời hoặc cái gì đó tựa những câu trả lời để giải thích cho những cảm xúc nó nhen lên trong lòng ta. Never Let Me Go thuộc loại thứ hai.