Những nhận định về sự sáng tạo trong văn học năm 2024
“Nếu cá tính nhà văn mờ nhạt, không tạo ra được tiếng nói riêng, giọng điệu riêng, thì đó là một sự tự sát trong văn học – một lĩnh vực tối kị sự nhai lại ngay cả đối với những chân lí quan trọng.” (Phương Lựu) Show # Nem - Cá tính sáng tạo của nhà văn “Nếu cá tính nhà văn mờ nhạt, không tạo ra được tiếng nói riêng, giọng điệu riêng, thì đó là một sự tự sát trong văn học – một lĩnh vực tối kị sự nhai lại ngay cả đối với những chân lí quan trọng.” (Theo Phương Lựu) là một nhận định đúng đắn. Vì mỗi nhà văn đều phải tự có lấy một phong cách nghệ thuật rất riêng, độc đáo, đặc sắc không trùng lặp với bất kì ai. Nhà văn là người làm nghệ thuật, là người nghệ sĩ thì yêu cầu cơ bản là sự sáng tạo, “phải khơi những nguồn chưa ai khơi” như trong nhận định của Nam Cao trong “Đời thừa”: “Văn chương không cần đến những người thợ khéo tay, làm theo một vài kiểu mẫu đưa cho. Văn chương chỉ dung nạp những người biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi, và sáng tạo những cái gì chưa có…” Nhà văn, với tư cách là người nghệ sĩ phải biết khai thác những ấn tượng và giá trị của riêng mình và phú cho chúng những hình thức riêng mới tạo nên sự khác biệt. Cùng là nhà văn hiện thực phê phán nhưng cái hiện thực trong văn Nam Cao khác hiện thực trong văn Vũ Trọng Phụng. Qua ngòi bút của Nam Cao, nhân vật được miêu tả diễn biến tâm lí sinh động, như cái cách ông giáo suy nghĩ về lão Hạc qua lời than bán chó: “Tôi nghĩ đến mấy quyển sách quý của tôi. Hồi bị ốm nặng ở Sài Gòn tôi bán gần hết cả áo quần, nhưng vẫn không chịu bán cho ai một quyển. Ốm dậy, tôi về quê, hành lý chỉ vẻn vẹn có một cái vali đựng toàn những sách. Ôi những quyển sách rất nâng niu!… Không! Lão Hạc ơi! Ta có quyền giữ cho ta một tí gì đâu? Lão quý con chó vàng của lão đã thấm vào đâu với tôi quý năm quyển sách của tôi…” |