Khoảng Cách Giữa Các Vì Sao Chap 2

Lượt xem

hạng 24th, 779K lượt xem

Nhóm dịch

Tình trạng

Đang tiến hành

Page 2

...

Ủng hộ nhóm dịch bằng cách donate qua tài khoản momo: 0964464273 - chủ tài khoản: TRAN LAN UYEN [nội dung: donate for + tên bộ truyện bạn thích]






























Ky Niem

Màu nền Màu tối Mặc định Xám nhạt Xanh nhạt Xanh đậm Vàng nhạt Màu sepia Vàng đậm Vàng ố

Font chữ: Palatino Linotype Bookerly Segoe UI Patrick Hand Times New Roman Verdana Tahoma Arial

Chiều cao dòng: 100 120 140 160 180 200

Kích cỡ chữ:

Mở đầu: Khoảng cách giữa vì sao và trái đất hơn 300.000 km còn khoảng cách của tớ và cậu thì sao? Đó là không có khoảng cách.- Let's go Những kỉ niêm trước đó giữa tôi và hắn có thể coi là vui vẻ nhưng cho đến cái lần đầu tiên ấy....- Con Tuyết Kha nó khóc kìa!- Sao vậy?- Tao đâu phải tiên hay bụt mỗi lần gái khóc là xuất hiện hỏi đâu, sao mà biết được!😡- Mày tránh ra coi... Hắn quát lớn và chạy một mạch về lớp khi đang mải mê làm cái thứ quỷ gì đó trong phòng thí nghiệm hoá. Nghe nói hắn rất quyết tâm làm thứ này và dành tặng cho 1 người nào đó. Tôi cũng không quan tâm nên chẳng hỏi hắn, ai ngờ sau này thứ đó lại quan trọng với tôi đến thế. Vào cái thời khắc định mệnh ấy, tôi ước nó không diễn ra. Tôi cứ tưởng mình là trò cười cho lũ bạn tò mò nhưng kết cục lại không phải tôi. Lớp học tôi lúc bấy h như một cái chợ trời, ồn ào hết mức, nếu như bình thường thì tôi đã chửi cho bọn nhiều chuyện kia một trận rồi. Nhưng không, tôi đang khóc, tôi không muốn bọn họ thấy khuôn mặt nhếch nhách của tôi lúc này - mất thể diện lắm. Tôi khóc không ai biết vì lí do gì, đương nhiên rồi, tôi khóc chứ có phải họ khóc đâu sao mà họ biết được.- Tránh ra! Tránh ra hết coi! Có tiếng bước chân đến gần, rất loạng choạng, không điềm tĩnh kèm theo tiếng thở dốc, thở hổn hển, ko đều, ko theo nhịp. Bỗng, hình như có gì đó chạm vào tóc tôi, vuốt từ trên xuống rồi từ trái sang phải như muốn vuốt chùm tóc mượt mà của tôi sang 1 bên. Một bàn tay! Đúng rồi, một bàn tay. Sở dĩ tôi cảm nhận được là vì lúc ấy cái bàn tay khô khốc đó đã in lên đôi má đỏ hồng ươn ướt đầy nước mắt của tôi.- Khi tôi không có ở đây có ai ăn hiếp cậu à? Cậu là người của tôi, ngoài tôi ra không ai có thê động đến một sợi tóc của cậu!         "Aizz, tình huống này là gì đây? Có phải tên điên đó đang bảo vệ tôi chăng như một tổng tài đang bảo vệ cô gái của mình, nhưng tôi có bị làm sao đâu chẳng qua là tôi đau bụng quá nên mới hix hix vài giọt nước mắt thôi mà. Cũng tại bà chủ căn tin làm đồ ăn ko sạch sẽ bà ta đã gián tiếp đẩy tôi vào hoàn cảnh khó xử thế này tôi thề là sau này bả sẽ ko có người nối giỏi. Nhưng phải giải quyết cái đám đông này như thế nào đây? Hay là nằm đây chịu trận chờ tụi rãnh rổi ấy giải tán mà ko được nhở như bọn chúng kếu đến đông hơn thì phải làm thế nào? Tất cả cũng vì hắn vì hắn quá nổi tiếng ở trường nên những gì nơi nào mà hắn xuất hiện ắt hẳn sẽ như thảm đỏ. Chắc hắn nghỉ tôi nên cảm ơn cái phúc đức này của hắn. Cảm ơn ông già nhà hắn ấy! Hoặc là chạy như điên ra khỏi lớp, bụng còn đau mà sau chảy được...A! Có rồi....    [Một tiếng động kéo ghế, hình như có ai đó ngồi kế tôi thì phải]- A!a!a!      [Chắc chắn là tiếng la hét của bọn buôn dưa lê ngoài cửa, mà sao chúng la hét dữ vậy]- Này cậu có sao không?      [Rồi đột nhiên người tôi bị thứ gì đó kéo dậy]      "Tên chết bầm này đã phá vỡ kế hoạch của tôi rồi."       Thì ra hắn ngồi cạnh tôi, giọng nói đó là của hắn. Đầu óc tôi giờ quay cuồng chẳng thể làm được gì cũng ngu ngốc trả lời:- À! Ừ, tớ không sao!- Có chuyện gì thế?- Do tớ đau bụng quá thôi hình như hồi sáng ăn trúng cái gì thì phải. Haha!!!     Tôi cười trong vẻ hết sức gượng gạo và mong tụi nhiều chuyện này chóng đi.- Vậy thì tốt rồi! Tớ tưởng cậu có chuyện gì nên mới chạy đến đây.- Ôi trời ơi! Hết chuyện rồi, về thôi! Cứ tưởng hôm nay được xem cảnh "anh hùng vỗ về mỹ nhân" à ko "mỹ heo" mới đúng. Haha!!!       Bỗng nhiên bầu không khí trở nên lành lạnh, tôi cảm thấy như có một luồng sát khí toả ra. Ôi trời ơi! Giật cả mình! Thằng cha điên này đang nhìn vào tên Nhật Quang [trùm khối 9] hình như hắn là người nói cái gì "mỹ..mỹ" gì ấy. Lần đầu tiên tôi thấy Trần Minh lạ đến vậy, ánh mắt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống tên đó.         Hết giờ học, tôi dọn dẹp chuẩn bị đi về.- Ra về đi với tớ một tí!- Đi đâu?- Đi rồi biết!        Hắn đợi tôi ở cổng trường. Khuôn mặt trông có vẻ lo lắng, hồi hộp, con người như hắn cũng có thứ để lo sao? - Chúng ta đi chứ! - Tôi nói.- Ừ! Hai người chúng tôi đi trên con đường quen thuộc, ko ai nói một câu gì làm cho không khí trở nên yên ắng. Tôi thấy thế này ko ổn cho lắm nên mở lời trước:- Khi nào về chúng ta đi ăn chè cúc bạch đi! Sở dĩ tôi mời hắn ăn chè vì đây là "công việc" quen thuộc của hai đó sau khi tan giờ học. Tôi thích ăn chè cúc bạch lắm bởi vì cái vị thanh mát của nó. Khi có hứng tôi trả tiền còn ngoài ra hắn đều trả cho tôi. Tôi cũng ko thấy ngại vì tôi nghĩ đó là trách nhiệm của hắn, giống như một lời xin lỗi sau khi hắn chọc ghẹo tôi. Mọi hôm hắn đều ngỏ lời đi ăn trước nhưng hôm nay là tôi, hắn nên cảm thấy vui mừng mới phải đằng này ko phát tín hiệu trả lời cho tôi một tiếng như hắn ko nghe thấy, hắn lộ cả khuôn mặt đang suy nghĩ về chuyện gì đó. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy hắn như thế nhưng trông trưởng thành hơn so với vẻ mặt chọc tức tôi. Đột nhiên hắn dừng lại,- Tới rồi!- Đâu đâu?- Ở đây!- Gì chứ, đây là một bãi đất trống mà chẳng có tí gì h..ế...t!!! woow...Đẹp thật! Hôm nay trăng tròn, chúng tôi đững trên một bãi cỏ ngắm nhìn phía trước. Phía trước là một hồ nước ko sâu, ko cạn, hồ nước dát bạc phản chiếu bóng trăng và những đóm sáng nhỏ li ti như những viên thuỷ tinh đang lơ lửng giữa không trung. Đó là đom đóm, đóm đóm ở đâu mà nhiều thế, như trong truyện cổ tích vậy!- Đom đóm ở đâu mà nhiều thế này?- Tớ đã nuôi chúng!- Phụt! Câu nuôi ư? Nuôi bằng cách nào chứ. - tôi cười hắn và cho hắn là đồ khùng, ai đời lại đi nuôi đom đóm chứ.- Đom đóm sống ở những nơi ẩm thấp và ko có người. Vì chúng nghĩ rằng con người đã lấy mất ánh sáng của chúng. Đom đóm chỉ có thể toả sáng khi chúng ở cùng đồng loại. Tớ đã mua mảnh đấy này để nuôi chúng.- Cậu nói đom đóm ko thể toả sáng khi có người vậy tại sao tớ và cậu đứng đây nhưng chúng lại toả sáng?- Vì chúng ta giống nhau, chúng ta đều là người tốt!- Sao cậu biết tớ là người tốt chứ?- Cậu đã giúp tớ hoà đồng với mọi người, chính cậu đã kéo tớ ra khỏi thế giới quan của mình, trái tim tớ đã biết yêu thương. Đối với tớ cậu là người tốt nhất trên thế gian này. "Hôm nay thằng này nó uống lộn thuốc hay sao ấy nhở nói toàn chuyện chẳng đâu vào đâu"- Kha nè!- Hở?- Cậu...cậu...cậu làm bạn gái tớ chứ? Tớ thích cậu, muốn bảo vệ cho cậu! Lúc đó sương rơi từng đợt nhưng gió đã cuốn đi. Khoảng cách của các vì sao với mặt đất hơn 300.000 ki lô mét nhưng giờ đây chỉ còn 5cm. Khoảng cách giữa con người với con người ko tính bằng bước chân nữa mà tính bằng trái tim với trái tim. Khi chúng ta là của nhau thì tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: WatTruyen.Com

Video liên quan

Chủ Đề