E thích nhất nhân vật bất vì sao lớp 9

MỤC LỤCĐỀ: EM HÃY HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT ÔNG HAI KỂ LẠI TRUYỆNNGẮN “LÀNG” ................................................................................................ 1ĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT BÉ THU KỂ LẠI TRUYỆN NGẮN“CHIẾC LƯỢC NGÀ” ...................................................................................... 5ĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT ÔNG SÁU KỂ LẠI TRUYỆNNGẮN “CHIẾC LƯỢC NGÀ” ....................................................................... 10ĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT ANH THANH NIÊN KỂ LẠITRUYỆN NGẮN “LẶNG LẼ SA PA” ........................................................... 12ĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT CÔ KĨ SƯ KỂ LẠI TRUYỆNNGẮN “LẶNG LẼ SA PA” ............................................................................ 14ĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT VŨ NƯƠNG KỂ LẠI TRUYỆN“CHUYỆN NGƯỜI CON GÁI NAM XƯƠNG” ........................................... 16ĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT TRƯƠNG SINH KỂ LẠI TRUYỆN“CHUYỆN NGƯỜI CON GÁI NAM XƯƠNG” ........................................... 18ĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT THÚY KIỀU KỂ LẠI ĐOẠNTRÍCH “KIỀU Ở LẦU NGƯNG BÍCH” ........................................................ 21ĐỀ: EM HÃY HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT ÔNG HAI KỂ LẠITRUYỆN NGẮN “LÀNG”“Quê hương” – hai tiếng ấy mới thiêng liêng làm sao! Dẫu rằng tôi cùngbao người khác nữa chỉ là những người nông dân chân lấm tay bùn, ngày ngàyđầu tắt mặt tối, bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì chúng tôi cũng có quêhương của mình và rất yêu nó. Sau Cách mạng tháng Tám, tình yêu quê hươngcủa chúng tôi còn được mở rộng ra, gắn kết, gắn liền với tình yêu nước, tinhthần kháng chiến và tôi cũng không ngoại lệ. Ấy vậy mà có một lần, tình yêulàng, yêu nước của tôi đã bị đặt vào trong một thử thách làm tôi mất ăn mất ngủsuốt mấy ngày liền.HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 1Trước khi kể về câu chuyện của mình, tôi nên giới thiệu về bản thân mìnhtrước chứ nhỉ? Tuy mọi người thường gọi tôi là ông Hai nhưng tên thật của tôilà Nguyễn Hai Thu. Nhắc tới làng tôi, chắc mọi người đều biết tới rồi nhỉ, làngtôi có tinh thần kháng chiến thế cơ mà! Làng tôi chính là làng Chợ Dầu thuộchuyện Từ Sơn tỉnh Bắc Ninh đấy! Nhớ năm ấy cái lũ Pháp chúng nó tràn sangxâm lược nước ta, tôi cũng muốn ở lại sát cánh cùng các anh em chiến đấuchống lại chúng nó, ngặt nỗi dạo ấy trái gió trở trời, cái chân của tôi đau nhứcquá, hơn nữa nhà tôi còn có một đàn con nheo nhóc, nên gia đình tôi buộc phảiđi tản cư ở vùng đất Thắng theo chính sách của cụ Hồ: tản cư là yêu nước.Ở nơi tản cư, tôi cũng chẳng nhàn hạ tẹo nào. Gia đình tôi ăn bữa nayphải nghĩ đến bữa mai, ăn năm nay phải nghĩ đến sang năm, rồi còn phải góplương thực để phục vụ kháng chiến nữa chứ, tính kiểu gì cũng không thấy đủ,vậy nên cả gia đình tôi phải làm quần quật cả ngày. Ngày nào cũng vậy, hai taychân tôi mỏi nhừ, tưởng như không có sức mà bước, mà cầm, mà nắm, mà cửđộng nữa. Ấy thế mà cứ mỗi khi nằm vật xuống giường, tôi lại vắt tay lên tránnghĩ về làng rồi lại tự tưởng tượng về những công việc kháng chiến của làng:đào đường, đắp ụ, xẻ hào, khuân đá,… Chỉ nghĩ đến thôi là tôi cảm thấy mìnhnhư tràn trề sinh lực, phảng phất như tất cả mệt mỏi đều tan biến hết. Chắc tốinay tôi sẽ lại sang nhà bác Thứ để khoe về làng mất! Ôi, làng của tôi mới đángtự hào làm sao!Ở vùng đất Thắng này công việc ưa thích của tôi là xuống phòng thôngtin nghe lỏm tin tức mà người ta đọc trên báo. Không phải là tôi không biết đọcmà thực ra tôi đã học qua một lớp bình dân học vụ rồi đấy, biết đọc, biết viếthẳn hoi ấy nhé, nhưng mà chữ in này khó nhận mặt chữ, tôi chỉ đọc được bậpbõm, câu được câu không, thật là khổ tâm hết sức! May thay, hôm ấy tôi gặptrúng một anh chàng cao lớn, trên người mặc bộ quân phục màu xanh lá câynom rất đỏm dáng. Chắc hẳn là một anh dân quân mới học, chữ nào chữ nấyđọc chậm rãi, to, rành rọt từng chữ. Bao nhiêu là tin hay, nào thì có một em nhỏtrong ban tuyên truyền xung phong bơi ra giữa hồ Hoàn Kiếm cắm quốc kì lênTháp Rùa, rồi anh trung đội trưởng sau khi giết được bảy tên giặc đã tự sát bằngquả lựu đạn cuối cùng, hay đội nữ du kích Trưng Trắc giả làm người mua hàngđã bắt sống được một tên hai bốt Thao ngay giữa chợ. Lại còn bao tin đột kíchnữa, chỗ này giết một tí, chỗ kia giết một tí, rồi còn kiếm được cả súng nữa. Tôicàng nghe càng hăng say, càng mừng rơn, rồi bất chợt lại nghĩ đến làng: “Cái lũPháp tép riu này mà đi qua làng mình nhất định sẽ bị đánh cho tơi bời rồi làngmình cũng được lên báo cho mà xem.” Càng nghĩ tôi càng thấy đúng rồi cườithầm một mình.Ra khỏi phòng thông tin, tôi rẽ vào quán dặn dò vợ mấy câu rồi đi thẳngra lối huyện cũ. Đi được một đoạn tôi gặp phải một tốp người tản cư mới ở dướixuôi lên, tôi vội tìm một quán gần đấy ngồi nghe ngóng tin tức. Tôi hỏi bọn họ:HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 2- Các ông, các bà ở đâu lên ta đấy ạ?Một người đàn bà mau miệng trả lời:- Thưa ông, chúng cháu ở Gia Lâm lên đấy ạ. Đi bốn năm hôm mới lênđến đây, vất vả quá!Tôi hỏi thêm mấy câu về tình hình dưới xuôi, ai biết lại nghe được tin tứcbọn giặc rút giặc rút ở Bắc Ninh về qua chợ Dầu. Tôi cứ đinh ninh làng mìnhphải giết được vài thằng, nào ngờ một người đàn bà cho con bú lại nói cho tôimột tin dữ: cả làng Chợ Dầu của tôi theo Tây! Tôi như bị sét đánh trúng, cảngười cứng lại, đờ ra, tưởng như đã ngừng thở. Phải một lúc lâu sau, tôi phảnứng kịp, run run hỏi lại, nhưng đáp án tôi nhận được lại đập nát vụn chút hyvọng cuối cùng của tôi, họ khẳng định rằng bọn Tây vào làng, cả làng tôi vác cờthần ra đón, rồi cả thằng chánh Bệu khuân hết đồ đạc theo giặc. Tôi thấy mắtmình nóng lên, nước mặt như chực trào ra, cổ họng như bị cái gì chặn lại. Đắngngắt! Bây giờ tôi chỉ có một ý nghĩ muốn về nhà trốn tránh hết thảy. Tôi vộiđứng dậy trả tiền trà, rồi vờ như không thèm để ý, vươn vai nói to rồi chuồnthẳng:Hà, nắng gớm, về nào,…Dù đã đi ra khỏi quán, tôi vẫn nghe tiếng lanh lảnh của người đàn bà nọvọng ra:Cha mẹ tiên sư nhà chúng nó! Đói khổ ăn cắp ăn trộm người ta cònthương. Cái giống Việt gian bán nước thì cho mỗi đứa một nhát!Về đến nhà, toàn thân tôi như bị rút cạn sức lực, nằm vật ra giường, đưamắt nhìn lũ trẻ nhà mình đang chơi ngoài cổng. Có lẽ chúng thấy tôi khácthường nên ngoan ngoãn tránh đi. Tôi trông theo chúng nó mà đau đớn, tủi hổ,nước mắt giàn rụa, nghĩ thầm: “Ôi chao mấy đứa con số khổ của tôi, chúng nómới tí tuổi đầu mà đã ngoan hiểu chuyện như vậy, có làm nên tội nên tình gìđâu mà bị người ta gán cho cái mác trẻ con làng Việt gian cơ chứ.”Khốn nạn, cái bọn này ăn cái gì mà đổ đốn, dám bán nước, phảnbội Tổ quốc, phản bội cụ Hồ muôn năm thế này hả trời???Mắng xong rồi tôi mới ngờ ngợ như lời mình có gì đó không đúng. Mọingười ở làng so với tôi còn có tinh thần kháng chiến hơn, quyết tâm ở lại sốngchết với giặc cơ mà! Mới nghĩ như vậy, tôi lạt gạt phắt đi ngay, không có lửalàm sao có khói, người ta không có thù oán với mình thì đặt điều với mình đểlàm gì, huống chi tên chánh Bệu đích thị là người làng mình rồi, không có sai.Chao ôi, nhục nhã chưa, cả làng Việt gian!Tối ấy vợ tôi về, có lẽ bà ấy cũng nghe tin rồi, bởi tôi thấy bà khang khác,cả người uể oải, mặt cúi gằm xuống, đi thẳng vào trong nhà cất thúng rồi rathềm ôm má nghĩ ngợi. Thấy mẹ như vậy lũ trẻ cũng không dám đòi quà. Sự imlặng đáng sợ bao trùm lên gian nhà nhỏ. Mãi khuya, vợ tôi mới chống gối đứngdậy, lẳng lặng xuống bếp đếm tiền hàng như thường lệ. Lúc lâu sau bà mới nhỏHÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 3giọng gọi tôi, nhưng tôi cố tình tảng lờ đi, thậm chí cong cáu gắt gỏng ngắt lờibà khi bà dường như định nhắc lại chuyện ban sáng. Bà ấy nín bặt, lát sau mớikhẽ khàng nói tiếp rằng người ta đồn nơi nay sẽ không chứa những người làngChợ Dầu nữa. Tôi lặng đi, không dám hé nửa lời, bởi tôi biết hiện giờ tâm trạngtôi không tốt, nếu nói thêm câu gì nữa sẽ làm tổn thương tới bà ấy mất. Nhìngương mặt gầy gò, mới ngoài bốn mươi mà tưởng chừng như đã già đi cả chụctuổi, những nếp nhăn, vết chân chim như ghi lại những tháng ngày vất vả khónhọc bà phải trải qua khi chung sống với tôi, tôi cũng thấy hổ thẹn lắm chứ!Nhưng biết làm sao được, những lời nói ban sáng của mụ đàn bà nọ vẫn đeobám, ám ảnh, dằn vặt tôi mãi. Tôi trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ được. Mộtđêm thức trắng!Ba bốn ngày sau đó tôi luôn cảm thấy bất an lo sợ, không dám bước chânra khỏi nhà nửa bước dù chỉ là sang nhà bác Thứ, chỉ cần một đám đông túmtụm lại , hay nghe tiếng cười nói xa xa, tôi cũng hoang mang, cho rằng người tađang nói về “cái chuyện ấy”, rồi chỉ loáng thoảng nghe được mấy tiếng Tây,Việt gian, cam-nhông là tôi lại lủi ra một góc nhà, nín thít. Đặc biệt là mụ chủnhà, từ ngày xảy ra chuyện ấy, thỉnh thoảng mụ lại chạy sang nói bóng nói gió,đâm chọt, chế giễu, dọa nạt gia đình tôi một hồi. Hình như mụ ta lấy điều làmcho vợ chồng tôi khổ ngấm khổ ngầm là mụ thích. Thậm chí có lần mụ còn đedọa rằng ở đây người ta đồn rằng không chứa người làng Chợ Dầu chúng tôi ởđây nữa. Tuy đây chỉ là việc do vợ tôi kể lại nhưng cũng làm tôi khốn đốn, tuyệtvọng một phen. Rời khỏi đây gia đình tôi biết đi đâu về đâu bây giờ, ai người tacho ở nhờ, ai người ta buôn bán với? “Hay là quay về làng…”, vừa mới chớmnghĩ như vậy, tôi lập tức phản đối ngay, về làng không phải là cam chịu cái mácViệt gian, phản bội Tổ quốc, bỏ lại kháng chiến, cụ Hồ sao? Cuối cùng, phảigian nan lắm tôi mới ra được quyết định: Làng thì yêu thật, nhưng làng theo Tâymất rồi thì phải thù, nhất định phải thù.Quyết định thì như vậy nhưng cái tình yêu làng này đã ngấm vào máuthịt, là một phần cơ thể của tôi rồi, đâu phải bảo thù là tôi thù ngay được, thế làtôi phải tìm thằng Húc trò chuyện để để giải khuây. Khi tôi hỏi nó nhà ta ở đâuthì nó trả lời là làng Chợ Dầu, khi tôi hỏi nó có muốn về làng không, nó chỉ khekhẽ đáp là có. Vậy mà khi tôi hỏi nó ủng hộ ai thì nó lại trả lời mạnh bạo vàrành rọt: ủng hộ cụ Hồ Chí Minh muôn năm. Nghe câu trả lời của nó mà lòngtôi đau như cắt, bởi tâm sự của nó cũng là tâm sự của tôi, nói với nó cũng là tôiđang tự giải tỏa lòng mình, như để mình lại minh oan cho mình nữa. Tôi biết cáiý nghĩ mong có anh em đồng chí, cụ Hồ nghe được mà biết, mà soi xét cho bốcon tôi chỉ là ý nghĩ viển vông, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà nói chuyệnvới con. Chí ít, mỗi lần nói chuyện với con xong, lòng tôi cũng vơi đi mấy phần.Thế rồi có một chuyện đã xảy ra khiến tảng đá trong lòng tôi biến mấthoàn toàn: ông chủ tịch đã cho hay tin làng tôi được cải chính. Hôm ấy, ngài ấyHÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 4xuất hiện trước mặt tôi làm tôi sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp, mãi mớinhớ ra là phải mời khách vào nhà. Thì ra ngài ấy muốn mời tôi cùng báo tin. Tôichọn ngay ra bộ quần áo sạch sẽ, tươm tất nhất mà cho dù là lễ Tết tôi cũngkhông nỡ diện để mặc vào, chỉnh gọn gàng lại đầu tóc rồi cùng đi với ngài ấy,mãi đến sẩm tối tôi mới về đến nhà. Vừa chia quà cho các con xong, tôi sangngay nhà bác Thứ và nhà chủ nhà khoe rằng ông chủ tịch vừa lên cải chính cáitin làng tôi theo giặc là “sai sự mục đích”, thậm chí khoe cả cái tin nhà tôi bịTây đốt trụi mất rồi. Mặc dù đối với người nông dân chúng tôi cái nhà là quantrọng nhất nhưng tôi không kiềm chế nổi sự sung sướng của mình. Chỉ là mộtcăn nhà thôi, sau này chiến tranh kết thúc quay về xây dựng lại cũng được, chứnếu danh dự của làng bị mất thì đó sẽ là một vết nhơ mà kể cả qua bao nhiêunăm cũng không xóa nhòa đi nổi.Bây giờ thời thế đã thay đổi, đất nước đã dành được độc lập hòa bình,nhưng câu chuyện ấy thì tôi không bao giờ quên được. Nó là minh chứng chotình yêu nước to lớn, bao trùm lên tình yêu làng xóm nơi chôn rau cắt rốn củatôi, khẳng định được tinh thần đấu tranh chống giặc ngọai xâm của những ngườinông dân giống như tôi đây. Tôi mong sao đất nước sẽ mãi hòa bình độc lập đểnhững người nông dân như chúng tôi có thể lao động, cống hiến sức lực giúpxây dựng đất nước thêm giàu mạnh.ĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT BÉ THU KỂ LẠI TRUYỆNNGẮN “CHIẾC LƯỢC NGÀ”I. Mở bài:II. Thân bài:Theo lời kể của má, năm tôi chưa đầy một tuổi ba tôi đã phải lên tiền tuyếnchiến đấu theo lời tiếng gọi thiêng liêng của Đảng, của Bác. Và lúc ấy tôi cònquá nhỏ để khắc ghi hình bóng của ba trong trí nhớ của mình. Trong lời má kể,ba tôi hiện lên như một người anh hùng đầy dũng cảm, và qua tấm hình mà bamá chụp chung, ba còn là một người rất điển trai.Tôi lớn lên trong cái xóm nhỏ rộn rã tiếng cười đùa của lũ trẻ trạc tuổi tôi.Và ba luôn là niềm tự hào để tôi khoe với lũ trẻ trong xóm vì là bộ đội giảiphóng. Suốt tám năm, sống trong sự dưỡng dục, che chở của má. Một tay mávừa lo toan việc nhà, vừa chăm tôi nên tôi thương má lắm. Nhưng cũng như baođứa trẻ khác, tôi cũng muốn được sống trong tình thương, sự bảo bọc của ba.Năm tám tuổi, một buổi chiều nắng đẹp, dưới bóng cây xoài rợp bóng, tôiđang chơi nhà chòi thì bỗng có một người đàn ông kì lạ chạy đến và nói với tôi:- Thu ! ConHÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 5Tôi giật mình, tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình. Ông khoát lênmình bộ quân phục đã sờn màu, trên mặt ông có một vết thẹo dài, và nó đang đỏứng lên trông rất đáng sợ. Với vẻ mặt đáng sợ đó, ông ấy vừa đi về phía tôi vừadang hai tay ra như chỉ chực chờ bắt lấy tôi, giọng lặp bặp run rẩy:- Ba đây con!- Ba đây con!Ba ?!?! Người đáng sợ như vậy không thể nào là ba mình được. Aaa!Không phải đâu! Là ông kẹ! Đúng rồi ! Là ông kẹ chuyên đi bắt trẻ con mà máhay kể cho mình! Ông kẹ đang giả danh ba mình để bắt mình đi đây mà! Khôngđược mình phải gọi má thôi ! Vừa nghĩ tôi vừa chạy như bay vào nhà và kêulớn: “Má! Má!”. Vừa vào nhà, tôi đã ôm lấy má mà kể hết sự việc vừa rồi. Nghexong, má liền tròn mắt rồi vội chạy ngay ra ngoài, để lại tôi trong ngơ ngác.Thấy vậy, tôi liền chạy theo má, lòng thầm nghĩ chắc má chạy ra để đuổi ông ta.Nhưng, thật kì lạ! Khi nhìn thấy ông má tôi không những không đuổi đánhmà còn chạy ra đỡ ba lô cho ông, gương mặt rạng rỡ nói:- Bố nó về rồi đấy à!Tôi đứng nép vào một bên chân của má quan sát người đàn ông trước mặtmình. Tại sao ngay cả má cũng nói rằng ông ấy là ba mình ? Không phải! Chắcchắn không phải, ba mình là một người oai phong, dũng cảm và điển trai lắm cơmà! Ông ấy quả nhiên không phải là ba mình. Mà ông kẹ này cũng ghê gớmlắm! Ông ấy lừa được cả mẹ của mình. Dám cướp mẹ với mình!Và trong ba ngày ấy, là những ngày đấu tranh ngầm quyết kiệt giữa tôi vàngười đàn ông mà tôi cho là xa lạ đó. Trong suốt quãng thời gian ngắn ngủi đó,ông ấy gần như chẳng hề đi xa khỏi nhà, lúc nào cũng quanh quẩn vỗ về, nựngtôi.Hừ! Đừng nghĩ là cứ vỗ về, nựng tôi là có thể lấy lòng tôi! Con này khôngdễ bị lừa đâu. Má dường như không hiểu nỗi lòng của tôi, dường như đã bịngười đàn ông lừa, má cứ ép tôi gọi ông ấy là “ba”. Đến bữa ăn má không đi gọimà lại kêu tôi:- Thu kêu ba vô ăn cơm đi con!- Thì má cứ kêu đi! - tôi bực dọc đápMỗi lần như vậy má đều quơ đũa bếp ra dọa đánh tôi. Thế là tôi buộc phảigọi ông ấy vào ăn cơm, nhưng không đời nào tôi gọi ông ấy là ba đâu, nên tôinói trổng:HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 6- Vô ăn cơm !Hừm! Không nghe? Thấy thế, tôi tức lắm nhưng sợ má nên vẫn kêu lầnnữa:- Cơm chín rồi!Cũng không nghe thấy ? Hứ! Người ta đã gọi rồi nha, gọi đến như vậy màvẫn không vô thì thôi. Đói ráng chịu! Người gì đâu vừa dữ tợn vừa bị điếc! Tôiquay sang nói với má:- Con kêu rồi mà người ta không nghe.Lúc này ông ấy mới quay lại nhìn tôi, vừa khe khẽ lắc đầu vừa cười. Bữacơm hôm đó rồi cũng trôi đi, tôi cứ ngồi im ăn, mặc cho má và người đó nóichuyện. Người đàn ông có vết thẹo dài vẫn luôn chăm chú nhìn tôi, đôi lúc bấtgiác nhìn lên bắt gặp ánh mắt ông ta đang nhìn tôi lại thấy rất lạ. Thực ra, nếunhìn kĩ ông ấy cũng không quá dữ tợn. Tuy vậy, ông ấy cũng không giống batrong ảnh chút nào.Nỗi bực dọc trong tôi ngày một lớn lên. Má không những không bênh vựcmình mà còn về phía ông ấy dọa đánh mình. Thật đáng ghét mà! Và rồi mộtngày nọ, khi má đi mua thức ăn còn mình tôi ở nhà với ông ấy. Má nhờ tôi cắmgiúp má nồi cơm, má còn nói có việc gì cần thì cứ nhờ ông ấy giúp.Tôi ở nhà lui cui cắm nồi cơm cho má, lúc nồi cơm sôi, tôi giở nắp, lấy đũabếp sơ qua-nồi cơm hơi to, tôi không thể nhắc xuống để chắt nước được. Tôinhìn lên người đàn ông kia, nhìn dáo dác một lúc rồi kêu lên:- Cơm sôi rồi chắt nước giùm cái!Lúc này bác Ba bạn ông ta nói:-Cháu phải gọi “ba chắt nước giùm con”, phải nói như vậySao ai cũng bênh ông ta vậy nhỉ? Tại sao cứ phải bắt tôi kêu người đó là“ba” thế! Không! Nhất quyết không! Tôi lại kêu lên:- Cơm sôi rồi, nhão bây giờ!Ông ấy vẫn cứ ngồi im. Ngay cả bác Ba cũng dọa tôi:- Cơm mà nhão, má cháu về thế nào cũng bị đòn. Sao cháu không gọi bacháu. Cháu nói một tiếng “ba” không được sao?HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 7Tôi im lặng. Nhìn nồi cơm đang sôi dần lên. Gọi ông ấy là ba sao ? Tôiquay sang nhìn người đàn ông đó rồi nhìn sang nồi cơm. Con này không dễdàng chịu thua đâu! Tôi xuống bếp lấy cái vá lên vừa múc ra từng vá nước vừalẩm bẩm: “Thua keo này ta bày keo khác !”Bữa đó, người đàn ông đó mới bộc lộ mặt thật của mình. Giả tạo! Lúc má ởnhà thì vờ như đang vỗ về tôi, lúc má đi rồi thì mới rõ cái bản tánh xấu xa củamình.Trong bữa cơm hôm đó, tôi đang ăn, ông ấy gắp một cái trứng cá to vàngđể vào chén.Lúc đó, trong lòng tôi thực sự là có những xao động vì ngoài má ra, đây làlần đầu tiên tôi được người lớn tổi như ba mình gắp thức ăn cho. Tôi nhìn chéncơm suy nghĩ, bất thần cầm cái đũa gẩy mạnh hất miếng trứng ra khỏi bát khiếncơm bắn tung tóe khắp mâm.Bỗng mông tôi đau rát!- Sao mày cứng đầu quá vậy, hả?Tôi lặng im, không nói không rằng. Đây là lần đầu tiên tôi bị đánh đau nhưthế, má dù có đánh thì cũng đánh nhẹ mà thôi! Tôi muốn khóc thật to nhưng tựnhủ trước mặt ông ấy không được tỏ ra yếu đuối. Tôi nhặt trứng bỏ vào bát rồira khỏi nhà.Tôi xuống nhà gỡ dây lòi tói ra, vừa gỡ tôi vừa khua thật to. Tôi giận rồiđó, nếu là ba tôi ông sẽ chạy theo xin lỗi tôi! Nhưng không, người đàn ông đókhông chạy theo xin lỗi tôi, tôi bỏ qua nhà ngoại cũng không sang gọi tôi về!Người đàn ông đó chắc chắn không phải là ba mình! Nếu là ba mình sẽ yêuthương mình chứ không đánh mình!Vừa nhìn thấy ngoại, tôi tủi thân, chạy đến ôm chầm lấy tấm thân gầy gòcủa ngoại mà khóc tức tưởi cho thỏa nỗi lòng. Ngoại yêu và chiều tôi nhất nhànên có gì tôi cũng chạy đến tâm sự với ngoại. Tôi không muốn thấy người đànông dữ tợn đó nữa nên tôi ngủ lại nhà ngoại, không về.Đêm đến, tôi không sao ngủ được. Trong đầu tôi cứ hiện ra muôn vàn câuhỏi về người đàn ông đó. Người đó là ai? Tại sao cứ bắt tôi gọi là ba? Sao lạigiận và đánh tôi? Dường như ngoại cảm nhận được sự phiền muộn của tôi bènhỏi:- Thu à? Tại sao con không nhận ba con? Người đó là ba Sáu của con mà!- Không ngoại ơi! Ba Sáu con không giống ông ta! – Tôi trả lời.HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 8- Sao con lại bảo không giống với ba Sáu? Có phải là ba đi chiến đấu lâunên nhìn già hơn không?Để chứng minh với ngoại, tôi liền nói:- Vì ba Sáu không có vết thẹo dài dữ tợn trên má như ông ấy, ngoại ạ!Ngoại cười móm mém, xoa đầu tôi và nói:- Đó là ba Sáu con. Ba con vì đi đánh giặc bị Tây bắn bị thương nên có vếtthẹo đó.Rồi bà kể cho tôi nghe những tội ác ghê gớm của thằng Tây. Từng lờingoại nói cứ vang vang trong đầu tôi. Trời ơi! Thì ra đó là ba Sáu thật ư? Vậymà…tôi đã không nhận ba, lại còn nói trổng nữa chứ! Bao nhiêu năm mong mỏigặp ba, giờ gặp lại không nhận ra ba. Tôi thấy ân hận quá, giờ biết làm sao đây?Sáng hôm sau tôi kêu ngoại đưa tôi về. Tôi muốn gặp ba mình và xin lỗi tấtcả vì mọi chuyện. Về đến nhà tôi thấy khách khứa đến đông lắm. Tôi biết, biếtrằng đến lúc ba mình phải đi rồi.Nhìn ba má bận bịu tiếp khác mà tôi thấy mình như bị bỏ rơi. Tôi đứng népvào góc nhà nhìn ba mình. Tôi tự hỏi không biết mình có nên chạy lại và kêu bakhông, nhưng rồi tôi cũng không làm như thế vì…xấu hổ.Đến lúc ba tôi đi. Ba nhìn quanh tìm tôi, khi thấy tôi ba không lại ôm hôntôi, mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Có cái gì đó như thúc giục tôi chạy vềphía ba, nhưng lúc ấy chân tôi không thể nào nhấc lên nổi. Ba khẽ nói với tôi:- Thôi! Ba đi nghe con!Tiếng của ba sao trìu mến vậy. Tiếng nói ấy đã thúc giục tôi:- Ba…a…a…ba!Tôi hét lên và chạy đến ôm cổ ba.Tôi ôm ba thật chặt, lòng cảm thấy ấm áplạ lùng.Tôi thèm được gọi ba, thèm được ôm ba suốt tám năm nay rồi.Nghĩ đếnviệc ba sắp phải ra đi,tôi sợ hãi,nói trong tiếng khóc:- Ba! Không cho ba đi nữa! Ba ở nhà với con?Ba bế tôi lên. Tôi hôn ba cùng khắp. Hôn tóc, hôn cổ hôn vai và hôn cả vếtthẹo dài của ba. Nghĩ đến việc ba sắp phải ra đi, tôi sợ hãi, nói trong tiếng khóc:HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 9- Ba! Không cho ba đi nữa! Ba ở nhà với con!Ba cũng rơm rớm nước mắt và nói :- Ba đi rồi ba sẽ về với con.- Không!Tôi hét lên, tôi không thể để cho ba đi nữa, không thể…Tôi cố sức ôm ghìchặt ba. Mọi người và ngoại dỗ dành, an ủi tôi. Ngoại nói:- Cháu của ngoại giỏi lắm mà! Cháu để ba cháu đi rồi ba cháu sẽ mua vềcho cháu cháu một cây lược.Biết là không thể giữ được ba nữa, ba tôi là bộ đội còn phải đi chiến đấu,diệt thằng Tây ác ôn nên tôi ôm ba một lần nữa và dặn:- Lúc về ba mua cho con một cây lược nghe ba!Tôi quệt nước mắt và vẫy chào tạm biệt ba! Tôi đâu biết rằng đó cũng làlần cuối tôi gặp ba. Trong một lần chiến đấu, ba bị bắn trọng thương và hi sinh.Bác Ba-đồng đội của ba đã trao cho tôi kỉ vật ba dành cho tôi: Chiếc lượcngà trên có khắc dòng chữa: “ Yêu nhớ tặng Thu con của ba”.Nhìn từng nét chữ khắc trên cây lược nhỏ xinh xắn, tôi đã bật khóc, lòngtôi đau đớn. Ba Sáu của tôi đã không còn…III.Kết bài:ĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT ÔNG SÁU KỂ LẠI TRUYỆNNGẮN “CHIẾC LƯỢC NGÀ” Xác định yêu cầu của đề:1. Đối tượng: Ông Sáu là cha của bé Thu2. Phạm vi kể chuyện: bắt đầu từ trước lúc trở về thăm nhà, kết thúc lúcxuống xuồng quay về căn cứ Gợi ý:I.MỞ BÀI:- Tạo tình huống dẫn dắt để giới thiệu lần trở về thăm nhà (những ngày hòabình lập lại sau hội nghị Giơ-ne-vơ, cho phép bộ đội về thăm nhà → quaylại căn cứ để nhận nhiệm vụ)- Cảm xúc của tôi lúc bấy giờ ra sao? (hạnh phúc, hồi hộp, mong chờ)HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 10II.THÂN BÀI:1. Giới thiệu bản than và hình ảnh đi lính- Tôi tên là gì? Là người thứ mấy trong nhà?- Do kết hôn trễ nên ngày vợ sanh con gái đầu lòng tôi có cảm giác như thếnào/- Hưởng ứng lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến, tôi đi lính- Khi ra đi, thái độ của tui bây giờ ra sao?2. Tâm trạng và trong ngày trở về- Trước ngày trở về và lúc ngồi trên xuồng máy tâm trạng tôi ra sao? (vuiđến nỗi không về nhà, chờ đợi mòn mỏi, cảm thấy đường trở về sao lâulắc → mong có đôi cánh bay thẳng về nhà)- Gần về đến Vàm Kinh tôi không thể ngồi yên, nhấp nhổm suốt → anh Bakhuyên ra sao? (Khuyên an long, gần tới tơi, khai thác đối thoại)- Chưa kịp đợi thuyền cập bến là tôi nhả phốc lên bờ làm xuồng chao đảo→ anh Ba la oai oác → mặc kệ- Tầm mắt của tôi chỉ tập trung vào ai? (miêu tả bé Thu ở trước cửa nhà)- Đoán biết được là con mình, tôi đã xúc động rưng rung và hành động gì?(đi từng bước chậm, dang 2 tay ra chờ đợi, cát lên tiếng gọi, giọng lặpbặp run run, khai thác độc thoại)- Nhưng con bé Thu đó đã phản ứng ra sao? (sừng sững, mặt ngơ ngác, mặttái → quay người chjay vào nhà → cất tiếng gọi má thất thanh)- Chứng kiến cảnh đó, tôi đau đớn, không thể tin được vào mắt mình → taybuông thong xuống → thất thểu bước vào trong3. Trong 3 ngày ở nhà:- Ban đầu tiên, tôi nghĩ rằng thời gian sẽ giúp con bé nguôi ngoai để nhậntôi là ba → tươi tỉnh, hi vọng trở lại- Nhưng sau đó mới biết, người tính không bằng trời tính hay chính xáchơn là con bé tính. Nó bướng bỉnh, cứng cỏi, kiên quyết không gọi ba dùvợ tôi đã xác nhận- Kể lại tình huống má kêu nó mời ba vào ăn cơm → Nó gọi như thế nào?- Dù vợ tôi dọa dánh nó vẫn cương quyết cãi lại (… người ta không nghe)- Nghe tiếng ‘’người ta’’ tự miệng con bé lòng tôi như sát muối. Trở thànhngười xa lạ trong chính ngôi nhà của mình quả thật không hề dễ chịu.- Đỉnh điểm là lúc ? ( vợ tôi đi chợ dặn nó canhnoi62 cơm khi nào cơm sôinhờ ba chất nước. Nhưng nó lại chống không. Thậm chí anh ba dọa nócũng chẳng ăn thua.HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 11- Lúc này, con bé xử lí tính huống ra sao? => khi thấy như vậy tôi phảicông nhận nó đáo để.- Thời gian càng ít ỏi mà con bé vẫn không chịu gọi ba khiến tôi đâm ra lolắng. Trong bữa cơm hôm đó, cũng là ngày cuối cùng, tôi gắp nó cáitrứng cá to vàng như tỏ tấm lòng của tôi. Bất ngờ phản ứng của nó tôi tứcgiận ( nêu hành dộng). Tôi đã đánh vào mông nó và hét lên ( hét lên cáigì? Khai thác độc thoại)- Trái ngược lại với điều mà tôi dự đoán của tôi ( khai thác độc thoại nộitâm: dự đoán nó sẽ vãy vùng nằm ăn vạ…) => cúi gầm mặt xuống => gắptrứng cá bỏ vào chén => sắp xếp chén đũa vào trong mâm => bỏ ra phíasau nhà.- Nghe rổn rảng tiếng dây lòi tói khua rổn rảng, tôi mới biết nó chèo xuồngbỏ đi =>định chạy theo nhưng biết rằng thất bại nên quay về.4. Ngày chia tay- Sáng sớm hôm sau, nhà tôi rất đông đúc bà con làng xóm đến để đưa tiển.Tôi không chú ý đến nó, khe khẽ chào tạm biệt.- Đến lúc này, chợt nó chạy xô vào lòng tôi, ôm ghì lấy tôi và hôm cùngkhắp. (miêu tả con bé khóc nức nở, nói không cho ba đi kiên quyết khôngbuông ra, khai thác độc thoại của bé Thu)- Mẹ và vợ tôi khuyên nó rồi hứa hẹn là ngày tôi trở về sẽ mua cho nóchiếc lượt, nó mới chịu buông ra.III. KẾT BÀI:- Ngồi trên xuồng mắt tôi vẫn lưu luyến nhìn theo hình bóng con bé ngaỳcàng mờ dần và nghe anh Ba kể lí do (lí do bé Thu không chịu nhận ba,khai thác đối thoại) tôi lại càng hối hận.- Tự nhủ với bản than sẽ tự làm chiếc lượt cho con và mong chờ ngày trởvề.ĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT ANH THANH NIÊN KỂ LẠITRUYỆN NGẮN “LẶNG LẼ SA PA”Tôi là một người thanh niên sống và làm việc tại đỉnh Yên Sơn – nơi cóđộ cao hai nghìn sáu trăm mét. Chắc mọi người cũng thắc mắc tôi làm gì ở nơicao thế này. Tôi làm công tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu. Một mình ở nơilặng lẽ Sapa này buồn lắm, “thèm người quá” nên tôi tìm cách để gặp gỡ mọingười mỗi khi đi qua đây. Và một lần trong số đó tôi đã quen được bác tài xế,ông họa sĩ, cô kĩ sư để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi.HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 12Khi tôi mới lên công tác chưa quen nên rất muốn gặp gỡ mọi người. Tôibền lăn khúc gỗ ra giữa đường xem có xe nào đi qua không.Ngay sau đó, mộtchiếc xe đi lên, thấy khúc gỗ chắn ngang đường liềndừng lại gọi mọi ngườixuống đẩy bỏ đi. Tôi lao ra bảo mọi người cùng đẩy bỏ. Đẩy xong một bác tàixế ra hỏi:” Ai đã đẩy khúc gỗ ra giữa đường đấy”. Tôi ngại quá, đỏ mặt, tôi bảovới họ rằng tôi mới lên công tác chưa quen nên nghĩ ra cách này để gặp gỡ mọingười. Thế là tôi đã quen với bác tài xế và bác hứa với tôi rằng mỗi tháng cóchuyến xe qua sẽ dừng lại cho tôi nói chuyện, làm quen với mọi người. Lúc đó,tôi rất sung sướng và chỉ mong một tháng trôi qua thật nhanh.Trong những ngày công tác, chán quá tôi liền tự tìm thú vui cho mình.Không chỉ dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp, tôi trồng hoa, trồng cây thuốc quý, đọcsách…Và chính những thứ này tôi đã gây cảm tình với ông họa sĩ già và cô kĩsư.Lần đó, bác tài xế đã giới thiệu cho tôi hai người đó, họ có ba mươi phútnên tôi bèn dẫn họ lên thăm nhà. Tôi hái thật nhiều hoa để tặng cô kĩ sư, cô ấyrất thích. Rồi tôi giới thiệu qua công việc của mình cho cô kĩ sư và ông họa sĩnghe. Tôi đưa họ vào trong nhà. Ông họa sĩ ngạc nhiên khi ở cái nơi “lặng lẽSapa” này tưởng tôi ở một mình thì mọi thứ chắc bề bộn lắm. Ấy vậy mà ông lạithấy căn phòng của tôi quá ngăn nắp. Cô kĩ sư ra tủ sách chọn lấy một quyển vàngồi đọc. Tôi và ông họa sĩ trò chuyện với nhau. Ông hỏi:– Quê anh ở đâu thế?– Quê cháu ở Lào cai này thôi…-Tôi trả lờiDường như, càng nói chuyện thì ông họa sĩ càng thích tôi. Cuối cùng, ôngra quyết định sẽ vẽ chân dung tôi. Tôi ngượng lắm, liền từ chối mãnh liệt. Tôicảm thấy tôi không xứng đáng để được vẽ, còn có nhiều người giỏi hơn tôi. Ôngkĩ sư vườn rau, đồng chí nghiên cứu khoa học trên mảnh đất này, họ cũng lànhững nhân tài và rất xứng đáng để được phác họa chân dung. Nhưng ông đãbắt đầu phác thảo khuân mặt của tôi, bằng vài nét, họa sĩ đã gần như ghi xonggương mặt của tôi.Tôi nhìn đồng hồ và kêu lên:- Trời ơi, chỉ còn năm phút…!Tôi giật mình nói to, giọng cười nhưng đầy tiếc rẻ. Tôi chạy ra nhà phíasau, rồi trờ vào liền, tay cầm một cái làn.Nhà họa sĩ tặc lưỡi đứng dậy. Cô gáicũng đứng lên, đặt lại chiếc ghế, thong thả đi đến chỗ bác giàHÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 13- Ôi cô còn quên chiếc khăn mùi xoa đây này !Tôi vội kêu lên. Để người con gái ấy khỏi quay lại bàn,tôi lấy chiếc khăntay còn vo tròn cặp giữa cuốn sách tới trả cho cô gái. Mặt cô bỗng đỏ ửng , nhậnlại chiếc khăn và quay vội đi . Tôi cũng lặng đi bởi hình ảnh đó. Nó mới đẹplàm sao đã bao lâu rồi tôi mới nhìn thấy sự ngại ngùng của người con gáiĐến lượt cô kĩ sư. Cô chìa tay ra cho anh nắm, cẩn trọng, rõ ràng, nhưngười ta cho nhau cái gì chứ không phải là cái bắt tay. Cô nhìn thẳng vào mắttôi:- Chào anh.Tôi đưa cho cô kĩ sư quyển sách và chiếc khăn mùi soa. Tôi nắm tay côấy, cả hai chúng tôi dường như đã cảm nhận được tình cảm của nhau.Tôi ấn cái làn vào tay bác họa sĩ già và ấn vôi vã :- Cái này để ăn trưa cho bác, cho cô và bác lái xe.Tôi tạm biệt họ, tôi nghĩ rằng bao giờ mới có thể gặp lại hai người này.Đặc biệt là cô gái. Và tôi cảm thấy dường như chính tôi và cô gái ấy đều thấy cócảm tình với nhau. Và tại nơi lặng lẽ Sapa này đã có Smột tình yêu chớm nởgiữa tôi và cô kĩ sư.Tôi biết rằng câu chuyện giữa chúng tôi thật ngắn ngủi nhưng để lại trongmỗi mỗi chúng tôi: ông họa sĩ, tôi và cô ấy…những cảm xúc không thể nàoquên. Nơi mà tình người như cao cả hơn cả đất trời, nơi ấy tình yêu cũng đơnhoa kết trái và nơi ấy chúng tôi gọi là nơi lặng lẽ Sa PaĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT CÔ KĨ SƯ KỂ LẠI TRUYỆNNGẮN “LẶNG LẼ SA PA”Bài làmTrong chuyến xe lên Lào Cai hôm ấy có cả một bác lái xe, ông họa sĩ vàtôi. Khung cảnh ở đây thật đẹp, thật thơ mộng. Có những rặng đào với cả đàn bòlang. Khi tiếp xúc với anh thanh niên, được nghe anh kể về những người khácthì tôi đã hiểu thêm về cuộc sống ý nghĩa của anh cũng như của những ngườithầm lặng trên đình núi Yên Sơn cao hai ngàn sáu trăm mét này.Tôi vẫn còn nhớ giây phút được bác lái xe giới thiệu cho chúng tôi về anh thanhHÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 14niên. Anh làm công tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu, sống một mình trên đinhnúi nên anh rất “thèm người”. Bác vừa nói xong thì anh xuất hiện. Vóc dángnhỏ bé, nét mặt tràn đầy sức sống, là những gì toát lên qua cái nhìn của tôi vềanh. Qua lời giới thiệu của ông họa sĩ, chúng tôi được anh mời lên nhà chơi. Tôirất đỗi ngạc nhiên khi hiện ra trước mặt tôi là một vườn hoa. Nào hoa đơn,thược dược, nào hoa hồng,., đầy khắp vườn khiến tôi không còn e thẹn mà chạyngay đến bên người con trai ấy. Anh trao cho tôi bó hoa một cách tự nhiên vàtôi cũng đón nhận bó hoa ấy và tôi có cảm giác như chúng tôi đã quen nhau từlâu.Anh giới thiệu về công việc của mình. Nhiệm vụ của anh là đo gió, đo mưa, đonắng, dự báo thời tiết hằng ngày phục vụ cho sản xuất, chiến đấu. Anh kể rằngnửa đêm đang nằm trong chăn, phải chui ra khỏi chăn, ra vườn giữa khí trờilạnh buốt. Tôi thấy tội cho anh vô cùng. Không những hoàn thành tốt nhiệm vụcủa mình anh còn có một lối sống ngăn nắp mẫu mực.Tôi đọc sách còn ông họa sĩ thì trò chuyện với anh. ông họa sĩ hỏi anh:– Sao người ta bảo anh là người cô độc nhất thế gian? Rằng anh “thèm” ngườilắm?Anh thanh niên cười:– Các từ ấy đều là của bác lái xe. Không, không đúng đâu.Anh hạ giọng tâm sự với chúng tôi rằng lúc chưa vào nghề, nhìn ngôi sao giữabầu trời đen kịt, anh nghĩ ngôi sao kia lẻ loi một mình.Bây giờ vào nghề, anh mới thấy không phải vậy. Anh còn cho rằng công việccủa anh gắn liền với bao công việc của anh em đồng chí dưới xuôi, Cất côngviệc đi, anh buồn đến chết mất. Anh tâm sự nhự đọc lại một điều suy nghĩ từ rấtlâu. Bất giác anh giật mình khi thấy ông họa sĩ hí hoáy vẽ mình. Anh đã từ chốimột cách khiêm tốn và giới thiệu cho ông những người xứng đáng được vẽ hơn.Tôi thấy được biết bao nét đẹp đáng quý hiện rõ trong con người anh. Và dù anhcó ngăn cản, ông họa sĩ già vẫn vẽ được nhưng hơi vất vả, hình như ông có chútbối rối về anh. Ông nghĩ “người con trai ấy đáng yêu thật nhưng làm ông nhọcquá. Với những diều làm cho người ta suy nghĩ về anh, và về những diều anhHÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 15suy nghĩ…”. Cuộc gặp gỡ này đã giúp tôi hiểu sâu hơn về mối tình nhạt nhẽo vàyên tâm hơn về quyết định của mình.Cuộc vui nào mà chẳng đến lúc phải chia tay. Giây phút đó thật luyến tiếc. Tôicố tình để lại cho anh chiếc khăn mùi xoa để làm kỷ niệm nhưng anh tưởng tôiquên nên trả lại cho tôi. Anh còn tặng cho chúng tôi một làn trứng gà không tiễnvì bảo đã gần đến giờ “ốp”. Tôi rất cảm phục việc thực hiện giờ làm việc củaanh.Cuộc nói chuyện tuy ngắn ngủi nhưng đã để lại trong tôi và cả ông họa sĩ giànhững ấn tượng khó quên. Qua cuộc gặp gỡ ấy, tôi đã có những suy nghĩ và tìnhcảm mới mẻ về con người và cuộc sống. Anh thánh niên đã giúp tôi cảm nhậnđược hơi thở tràn trề sức sống của những con người làm việc trên Sa Pa. Trướckhi nhận việc ở dây, tôi đã chần chừ, chán nản, nhưng giờ đây tôi đã thay đổicách suy nghĩ của mình.ĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT VŨ NƯƠNG KỂ LẠI TRUYỆN“CHUYỆN NGƯỜI CON GÁI NAM XƯƠNG”Đã hơn một năm trôi qua, kể từ khi chàng Trương lập đàn giải oan, tôihiện về nói lời tạ từ rồi ra đi mãi mãi. Tôi cũng đã bình tâm trở lại mà chấp nhậncuộc sống dưới thủy cung với Linh Phi và các nàng tiên trong cung nước. Tuynhiên trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn không nguôi nhớ trần thế, nhớ quê hương,nhớ cuộc sống gia đình hạnh phúc trước kia, đặc biệt là con trai. Những kỉ niệmấy vẫn luôn hiện về trong tâm trí tôi.Tôi là Vũ Thị Thiết quê ở Nam Xương, tuy xuất thân trong gia đìnhnghèo khó nhưng từ nhỏ đã được cha mẹ dạy bảo đến nơi đến chốn nên hiểumọi lễ nghĩa, biết cư xử đúng mực. Đến tuổi 18 trong làng đã có vài người đánhtiếng trống hỏi tôi, nhưng vì cha mẹ của tôi không muốn tôi vất vả nên đã nhận100 lạng vàng rồi gả tôi cho Trương Sinh, con một nhà giàu trong làng, thế làtôi được yên bề gia thất nhưng biết chồng có tính đa nghi, hay ghen, tuy là connhà giàu nhưng đa nghi ít học nên tôi luôn giữ gìn khuôn phép không từng lúcnào để vợ chồng thất hòa.Cuộc đoàn viên chưa được bao lâu thì đất nước có giặc. Chồng tôi tuy làcon nhà giàu nhưng vì ít học nên phải đi lính loạt đầu. Tôi và mẹ chồng tôi đềuHÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 16rất buồn, trong buổi tiễn đưa mẹ có dặn dò, tôi cũng nói mong chồng ra trận giữgìn để trở về được bình yên chứ không cần quan cao tước lớn. Chàng nghe vậyxúc động không nói lên lời dứt áo ra đi. Sau khi chồng đi được mươi ngày thìtôi sinh hạ một đứa con trai đặt tên là Đản rồi một mình vừa chăm sóc con, mộtlòng thủy chung chờ đợi mong chồng sớm về đoàn tụ.Nhưng mẹ chồng tôi vì thương nhớ con trai mà sinh bệnh. Tôi hết sứcthuốc thang, lễ bái thần phật rồi khuyên như mong mẹ chóng khỏe. Song vì tuổigià bệnh nặng, vận trời khó tránh nên mẹ chồng tôi qua đời. Tước khi mất bànói: "Sau này trời xét lòng lành ban cho phúc đức, giống dòng tươi tốt, con cháuđầy đàn, xanh kia quyết chẳng phụ con cũng như con đã chẳng phụ mẹ". Tôi hếtlòng thương xót, lo ma chay tế lễ như với cha mẹ đẻ của mình.Qua năm sau, giặc tan, chồng tôi trở về bình yên đúng như mong đợi, khibuồn vì mẹ không còn nhưng tôi hy vọng gia đình sẽ hạnh phúc như xưa.Nhưng bé Đản vì chưa gặp cha bao giờ nên không chịu nhận dù tôi đã hết sứcdỗ dành, có lẽ là còn trẻ con nên ương bướng. Ngay hôm sau, chàng bế con rathăm mộ mẹ, tôi ở nhà chuẩn bị mâm cơm vừa để cúng tổ tiên tạ ơn vừa để báocho mẹ biết chàng đã về, cho mẹ yên lòng nơi chín suối cũng là mừng ngàyđoàn tụ. Không ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang, buổi trưa hai cha con trở về,tâm trạng của chàng không vui hiện rõ trên nét mặt. Sau đó chàng nặng lời trahỏi tôi trong thời gian chàng đi xa tại sao làm chuyện xấu xa thất tiết trái đạolý... tôi không hiểu rõ nguyên nhân vì sao, thấy chàng như vậy chỉ biết khóc.Tôi đã giải thích cho chàng hiểu: tôi nói đến thân phận mình là con nhà kẻ khóđược nương tựa nhà giàu trong thời gian chồng đi lính vẫn một lòng chung thủychờ đợi, không hề làm chuyện xấu xa, thất tiết. Tôi cũng cầu mong van xinchống đừng nghi oan để cứu vãn hạnh phúc gia đình có nguy cơ tan vỡ.Nhưng chàng không tin, hỏi chuyện kia do ai nói chàng cũng không nói. Làngxóm bênh vực cho tôi cũng chẳng ăn thua gì, chàng vẫn một mực mắng mỏ rồiđuổi đi. Tôi tuyệt vọng đến cùng cực vì tai họa bất ngờ ập đến nên cố bày tỏnhưng chàng vẫn lạnh lùng không thay đổi. Biết rằng người có tính cách nhưchàng thật khó giải thích nên tôi tắm gội chay sạch, suy nghĩ trước sau thấy rằngcuộc đời thật không có ý nghĩa, bao nhiêu vất vả với gia đình, ngay cả tấm lòngthủy chung một mực chăm lo cho mẹ già, con trẻ nhưng bây giờ cũng bị phủnhận không thương tiếc. Tôi không thể sống mà mang tiếng xấu xa để người đờikhinh rẻ nên chỉ còn một cách là lấy cái chết để minh oan. Tôi ra bến HoàngGiang ngửa mặt lên trời than cầu mong thần linh chứng giám cho tấm lòng thủyHÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 17chung của mình, xong gieo mình xuống sông. Nhưng các nàng tiên trong cungnước thấu hiểu nỗi oan của tôi rẽ đường nước cho tôi xuống thủy cung.Một hôm tôi gặp Phan lang, người cùng làng trước đây có ơn với LinhPhi nên khi gặp nạn đã được Linh Phi cứu. Phan Lang kể chuyện cho tôi:"Chàng Trương sau khi thấy vợ chết tuy giận nhưng vẫn động lòng thương chotìm vớt thây nàng nhưng không thấy. Thế rồi mấy hôm sau mọi người nghechàng ân hận kể lại rằng: một hôm phòng không vắng vẻ chợt đứa con chỉ cáibóng trên tường của chàng nói là cha Đản. Chàng lúc ấy mới thấu hiểu nỗi oancủa vợ, ân hận nhưng đã muộn rồi".Nghe Phan Lang kể tôi cũng thấy xót xa thương chồng con vì không aichăm sóc. Không kiên nhận tìm hiểu nguyên nhân mà quá đau đớn tuyệt vọngmà dẫn tới cái chết. Phan Lang khuyên tôi nên trở về, ban đầu tôi đã nói khôngcòn mặt mũi nào quay lại nữa nhưng sau đó vì nhớ quê hương, chồng con, lạimong muốn được giải oan, phục hồi danh dự nên tôi lại nói sẽ quay trở về. Hômsau Phan Lang trở về dương thế, tôi gửi theo chiếc hoa vàng và lời nhắn chàngTrương tôi sẽ có ngày trở về dương thế. Mấy ngày hôm sau thấy Trương Sinhlập đàn giải oan 3 ngày 3 đêm ở bến sông Hoàng Giang với tình cảm chân thànhhối lỗi và thực sự mong tôi quay về. Thấy vậy Linh Phi có ý khuyên tôi nên vềvới chồng con nhưng tôi vì có nghĩa với Linh Phi và lại hạnh phúc gia đình tanvỡ khó hàn gắn nên không muốn trở về.Đến ngày thứ ba, giữa trốn trần gian mịt mù khói tỏa thì Linh Phi đã cho50 chiếc kiệu hoa hiện lên giữa dòng sông, tôi ngồi trên một chiếc kiệu nói vọngvào bờ lời tạ từ với chồng con rồi từ từ biến mất.Chuyện của gia đình tôi là câu chuyện buồn: dù quá khứ đã lùi xa nhưngcó lẽ những người trong cuộc vẫn bị ám ảnh day dứt. Riêng bản thân tôi dù đãsống cuộc sống trần gian, nhớ chồng con vẫn chôn kín ở trong lòng khó có thểdiễn tả bởi chính cuộc sống ấy đã đẩy tôi đến cái chết. Hy vọng rằng đừng đìnhnào rơi vào bi kịch.ĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT TRƯƠNG SINH KỂ LẠITRUYỆN “CHUYỆN NGƯỜI CON GÁI NAM XƯƠNG”Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả quê ở Nam Xương. Vừamới đến tuổi đôi mươi mẹ tôi bèn cưới vợ cho. Vợ tôi tên là Vũ Thị Thiết quê ởNam Xương. Người đã thùy mị nết na, lại thêm tư dung tốt đẹp. Tôi có tính hayghen đối với vợ tôi phòng ngừa thái quá. Vợ tôi cũng giữ gìn khuôn phép,không từng để lúc nào vợ chồng phải đến thất hòa. Cuộc đoàn viên chưa đượcHÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 18mấy lâu thì nhà nước có việc đi đánh Chiêm Thành, bắt nhiều lính tráng. Tôi tuycon nhà dòng nhưng không có học tên đã ghi trong sổ khai tráng phải đi sungbinh loạt đầu. Lúc tôi ra đi mẹ có dặn rằng:- Nay con phải tạm đi tòng quân, xa lìa dưới gối. Tuy là hội công danh từxưa ít gặp, nhưng trong chỗ binh cách, phải lấy việc giữ mình làm trọng,biết gặp nạn thì lui, lượng sức mà đánh đừng nên thăm miếng mồithơm, để lỡ mắc vào lưới cá. Quan cao tước lớn để dành người ta, có nhưthế thì mẹ ở nhà mới đỡ lo lắng vì con được.Tôi quỳ xuống đất vâng lời dạy. Vợ thì rót chén rượu đầy tiễn chồng rằng:Lang quân đi chuyến này thiếp chẳng mong đeo ấn hầu, mặc áo gấm trở về quêcũ, chỉ xin ngày về mang theo hai chữ bình yên, thế là đủ rồi.Vợ tôi nói đến đây mọi người đều đẫm lệ.Rồi đó chén đưa vừa cạn dứt áo chinh phu, ngước mắt trông lên đã đẫm nỗibuồn ly biệt. Bấy giờ vợ tôi đương có thai. Sau khi tương biệt được mười ngàythì sinh được một đứa con trai đặt tên là Thằng Đản.Ngày qua tháng lại thấm thoát đã nửa năm. Mẹ tôi không phải không muốn đợitôi về mà là tuổi già sức yếu cộng thêm nhớ con mà sinh ốm. Vợ tôi hết sứcthuốc thang chăm lo chu đáo nhưng mẹ đã không qua khỏi. Vợ tôi hết lờithương xót phàm việc mà chay tế lễ, lo liệu như đối với cha mẹ sinh ra.Qua sang năm sau giặc Chiêm chịu trói, quân nước kéo về. Tôi mới về thì mẹ đãtừ trần, con vừa học nói. Tôi hỏi mộ mẹ rồi dắt con nhỏ đi thăm, song nó khôngchịu gào khóc. Tôi dỗ dành:- Nín đi con, đừng khóc! lòng cha đã buồn khổ lắm rồi!Con tôi nói:Ông cũng là cha tôi ư? Ông lại biết nói chứ không giống như cha trước kia chỉnín thin thít.Tôi ngạc nhiên gạn hỏi nó nói:Khi ông chưa về đây thường có một người đàn ông đêm nào cũng đến. Mẹ đicũng đi mẹ ngồi cũng ngồi nhưng chẳng bao giờ bế Đản cả.Tính tôi hay ghen nghe con nói vậy tin chắc đinh ninh là vợ hư, không còn cáchgì tháo cởi ra được.Về đến nhà tôi mắng vợ một bữa cho hạ giận, Vợ tôi khóc mà rằng:HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 19- Thiếp vốn nhà nghèo, được vào cửa tía. Xum họp chưa thỏa chăn gối,phân phôi vì đọng việc lửa binh. Cách biệt ba năm giữ gìn mộttiết…..Đâu có sự mất nết hư thân như lời chàng nói. Dám xin trầnbạch để cởi mối nghi ngờ. Mong chàng đừng một mực nghi oan chothiếp.Tôi vẫn không tin. Vợ tôi gạn hỏi việc kia ai nói nhưng tôi vẫn không nói ra làlời con nói. Tôi thường mắng mở và đuổi vợ ra khỏi nhà, bà con hàng xóm đếncan cũng không có tác dụng gì.Bị tôi đánh đuổi ra khỏi nhà vợ tôi bị rơi vào ngõ cụt. Vợ tôi tắm rửa sạch sẽ rồira Hoàng Gia ngửa mặt lên trời mà than mong trời chứng giám cho.Nếu đoan tranh giữ tiết một lòng một dạ với chồng con thì khi chết xin đượclàm Mỵ Nương, cỏ Ngu Mỹ. Nếu lừa chồng dối con thì nguyện làm mồi cho cá.Nói xong vợ tôi gieo mình xuống sông mà chết.Tuy tôi rất tức giận vì nàng không thủy chung nhưng nàng chết đi tôi cũng vôcùng thương tiếc tìm vớt thây nàng nhưng chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Một mìnhgà trống nuôi con vắng vẻ lạnh lẽo đêm đến tôi bấc đèn tàn, không sao ngủ đượcchợt con tôi nói rằng:- Cha Đản lại đến rồi!Tôi hỏi đâu. Nó chỉ vào bóng tôi trên vách.Thì ra tôi đi vắng vợ tôi thường đùa chỉ bóng mình mà bảo là cha. Bấy giờ tôimới hiểu ra nỗi oan của vợ nhưng chẳng làm gì được nữa.Cùng làng với vợ tôi có người tên là Phan Lang một đem chiêm bao thấy ngườicon gái áo xanh , đến kêu xin tha mạng. Sáng dậy nhặt được một con rùa hắn tanhớ đến giấc mơ hôm qua bèn phóng sinh cho con rùa. Phan Lang đi đánh cá vàbị lật thuyền thây hắn trôi dặt và được một cô Vũ Nương cứu sông. Cô ấy bảolà người cùng làng với Lang, Vũ Nương sai sứ giả đưa Phan Lang lên khỏinước, Vũ Nương cũng gửi một chiếc hoa vàng và dặn:- Nhờ nói hộ với chàng Trương, nếu còn nhớ chút tình xưa, nên lập mộtdàn giải oan ở bến sông,đốt cây thần đăng chiếu xuống nước, tôi sẽ hiệnvề.Về đến nhà Phan đem kể lại chuyện này cho tôi ban đầu tôi cũng không tinnhưng khi nhậ được chiếc hoa vàng tôi mới tin. Đây thật sự là vật dụng của vợtôi.Tôi bèn theo lời Phan lập một dàn giải oan trên bến sông. Vợ tôi hiện lên thậtnhưng lúc ẩn lúc hiện.Tôi vội gọi nhưng nàng vẫn ở giữa dòng sông mà nói vớivào:HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 20- Thiếp cảm ơn, ơn đức của Linh Phi đã thề sống chết cũng không bỏ. Đatạ tình chàng thiếp chẳng về lại được nhân gian nữa.Trong phút chốt cảnh tượng tan biến. Tôi gục đầu thổn thức. Một sự ân hận ghêgớm vào tâm can tôi. Chỉ vì một cơn ghen mù quáng mà tôi đã làm cho vợchông mẹ con phải li biệt mãi mãi. Sai lâm của tôi không thể nào cứu chữa đượcnữa. Tôi mong mọi người hãy nhìn vào tôi mà rút ra bài học cho chính bản thânmình. Đã là vợ chông thì hãy thương yêu tin tưởng lẫn nhau có như vậy hạnhphúc mới bền vững mãi mãi được.ĐỀ: EM HÃY ĐÓNG VAI NHÂN VẬT THÚY KIỀU KỂ LẠI ĐOẠNTRÍCH “KIỀU Ở LẦU NGƯNG BÍCH”Sau khi bị gã Sở Khanh lừa đảo đưa vào cạm bẫy của Tú Bà và bị Tú Bàđánh đập dã man, không thể chịu đựng nổi nhục nhã, uất hận nên tôi đã tìm đếncái chết để giải thoát. Sợ mất cả vốn lẫn lời, mụ Tú Bà đành giở giọng nhânnghĩa dỗ dành, hứa sẽ tìm cho tôi một người chồng xứng đáng. Mụ đưa tôi ra ởlầu Ngưng Bích, bảo rằng để cho tôi bình tâm trở lại, Nhưng thực ra là mụ giamlỏng, chờ ngày bán tôi đi.Cũng tại đây, tôi đã may mắn gặp được người anh hùng Từ Hải tiếng tăm lừnglẫy. Chàng đã hào phóng chuộc tôi ra khỏi lầu xanh và cưới tôi làm vợ. Từ thânphận của một kĩ nữ, tôi đã được chàng đưa lên vị thế của một bậc phu nhânquyền quý. Trong một lần tâm sự với chàng, tôi bày tỏ ý nguyện được báo ânbáo oán cho vơi bớt nỗi khổ chất chứa trong lòng bấy lâu nay. Vốn là người hàohiệp, giữa đường thấy sự bất bằng chẳng tha, Từ Hải đồng ý giúp tôi thực hiệnnguyện vọng đó. Chàng cắt cử mấy đạo quân lập tức lên đường. Đạo ra VôTích, đạo vào Lâm Tri, mời những ân nhân của tôi và bắt những kẻ đã gây ra tộiác đối với tôi. Sáng hôm sau, Từ Hải mở phiên tòa. Giữa trung quân, chàngcùng tôi sánh vai nhau ngồi xử án. Khung cảnh phiên tòa vô cùng trang trọng.Quân lính dàn hàng hai bên, gươm lớn giáo dài lăm lăm trong tay, khiến cho kẻyếu bóng vía phải run sợ Từ Hải giao cho tôi toàn quyền xét xử. Tôi quyết địnhbáo ân trước, báo oán sau.Khi Thúc Sinh được mời đến trước trướng hùm, tôi thấy mặt chàng xám nhưchàm đổ, chân tay run cầm cập, chẳng dám ngước mắt nhìn ai. Người đờithường nói: Một ngày nên nghĩa, chuyến đò nên quen, huống hồ tôi với chàngđã từng là vợ chồng, dẫu chẳng được bao lâu. Tôi cất tiếng nhẹ nhàng chào hỏitrước:– Thiếp xin chào chàng! Ơn nghĩa của chàng đối với thiếp nặng tựa nghìn non.Thiếp là người cũ ở Lâm Tri, liệu chàng có nhớ?! Tại ai mà chúng ta phải chialìa đôi ngả Sâm Thương? Tại ai mà thiếp đành phụ lòng chàng?! Thôi, chuyệnHÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 21cũ đã qua. May mà trời xanh có mắt, thiếp vượt được bước gian nan. Giờ đây,thiếp có chút quà mọn xin tạ lòng chàng!Nói rồi, tôi sai lính đem ra trăm cuốn gấm quý và một ngàn lạng bạc để đền ơnThúc Sinh. Tôi cũng không quên nhắc rằng sẽ bắt người vợ quỷ quái tinh macủa chàng phải trả giá cho những mưu mô và hành động nham hiểm, tàn nhẫnmà ả đã dùng để đày đọa tôi suốt mấy tháng trời.Lần lượt, sư Tam Hợp, vãi Giác Duyên, bà quản gia, Kiều Nhi… tất cả ân nhânđã từng giúp đỡ tôi trong cơn hoạn nạn đều được trân trọng mời lên để tôi cảmtạ và báo đáp ân tình. Thấy tôi thoát khỏi cảnh trầm luân, ai cũng vui mừng. Tôibảo mọi người nán lại để xem tôi báo oán.Khi lính áp giải Hoạn Thư đến nơi, tôi cố kiềm chế cơn giận dữ đang trào dângtrong lòng, lấy giọng mỉa mai hỏi ả:– Chào tiểu thư! Chắc tiểu thư không thể hình dung nổi có ngày lại đặt chân đếnđây, phải không?! Trên đời, tôi thấy thật hiếm có người đàn bà nào ghê gớmnhư tiểu thư. Nhưng thói thường, càng cay nghiệt lắm thì càng oan trái nhiều màthôi!Nhận ra trước mặt chính là Hoa Nô đầy tớ ngày nào đã bị mình đọa đày đếnmức cất đầu chẳng lên, Hoạn Thư đột nhiên biến sắc, hồn lạc phách xiêu, vộidập đầu van xin tha tội. Ả con quan Lại bộ thượng thư quả đúng là kiểu người:Bề ngoài thơn thớt nói cười, Mà trong nham hiểm giết người không dao. Tuyrun sợ nhưng ả vẫn đủ bình tĩnh để liệu điều phân trần, thanh minh cho nhẹ tội:– Thưa phu nhân! Tôi mắc tội xúc phạm đến phu nhân chẳng qua cũng vì ghentuông là thói thường tình của nhi nữ. Suy cho kĩ, tôi cũng có chút thương tìnhđối với phu nhân. Như lúc cho phu nhân ra Quan Âm Các chép kinh, hay lúcbiết phu nhân bỏ trốn mà chẳng sai người đuổi theo. Thật lòng, tôi rất mến mộtài sắc của phu nhân. Còn chuyện chồng chung thì chưa dễ ai nhường cho ai.Nay biết mình trót gây việc chông gai, sóng gió, tôi chỉ xin phu nhân mở lượnghải hà mà tha cho!Nghe ả trình bày, tội thấy ả đã nhận ra tội lỗi. Giết chết ả cho thỏa hận, điều ấydễ biết bao! Nhưng thêm một kẻ nữa rơi đầu thì cũng chẳng ích gì, tôi bèn thacho ả. Chắc chắn nỗi kinh hoàng ngày hôm nay sẽ đeo đẳng ả suốt đời khichứng kiến cảnh lũ bán thịt buôn người như Tú Bà, Mã Giám Sinh, Sở Khanhvà lũ đầu trâu mặt ngựa Ưng, Khuyển, phải chịu tội chém đầu.Thế là giữa thanh thiên bạch nhật, việc báo ân báo oán của tôi đã được giảiquyết xong xuôi. Tôi quay sang cảm tạ ân nhân lớn nhất đời mình là người anhhùng Từ Hải. Chàng đáp lại bằng câu nói thật chân tình: “Việc của nàng cũng làviệc của ta, có gì mà phải cảm ơn?! Ta chỉ mong từ nay trở đi, nàng sẽ sống vuiHÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 22vẻ, hạnh phúc vì đã cất được gánh nặng trong lòng!” Tôi xúc động vô cùng vìchàng dã nói giúp điều mà tôi đang nghĩ tới.HÓA THÂN VÀO NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN123DOC.ORG – TÀI LIỆU HỌC VÀ THIPage 23