Đánh giá có tổng 1 đánh giá nakanaide maou-chan năm 2024

P/s: nội dung của oneshot này rất quen thuộc và trong fic có vài chi tiết rất vô lý nhưng mong mọi người thích nó. O

Chúc Miyu xinh đẹp có một ngày sinh nhật vui vẽ. Cảm ơn mày vì đã đem DBSK – Super Junior đến với tao. Mong mày mau hết bệnh đã dắt tao đi ăn mặc dù bây giờ tao cũng bệnh y chang mày. Ue kyang kyang!

Đánh giá có tổng 1 đánh giá nakanaide maou-chan năm 2024

.

.

.

.

.

Khẽ mỡ mắt một cách khó khăn, xung quanh mọi thứ đều trắng tinh. Đây là đâu? Chẵng lẽ đây là thiên đường? Vậy là tôi đã chết rồi sao?

Nhưng tại sao?

Tôi – một hotboy nổi tiếng của trường Đại học Mirotic tại sao lại chết? Tôi chỉ nhớ khi biết mình không phải là con ruột của ba mẹ – người mà đến chết tôi vẫn nghĩ là người sinh ra mình, tôi đã chạy rất nhanh dưới mưa.

Những hạt mưa tạt vào mặt, tạt vào da đau đến ứa nước mắt nhưng tại sao tôi lại cười, cười như một thằng điên. Tôi nhớ Miyu – đứa em gái chỉ mới 15 tuổi của tôi đã gọi tôi thật lớn, nó hét tôi tránh ra. Con bé thật khó hiểu, tự dưng lại bảo tôi tránh ra. Có tiếng còi xe vang lên, những hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là một chiếc xe đang lao tới…

Trắng xóa…

.

.

.

RẦM!

“PARK YOOCHUNNNNNN! Mày chết với tao!”

Chuyện gì vậy? Lên thiên đàng rồi mà sao tôi vẫn còn nghe được ‘giọng nói oanh vàng’ của thằng bạn quý hóa thế này? Không lẽ nó chỉ vì mấy món nợ ‘nhỏ nhoi’ mà nó bám theo tôi lên tới đây sao? Tôi chỉ thiếu nó mấy lần đi bar mà tôi quên đem tiền, thiếu nó con heo Boo để nó đền cho con gấu Pooh của người yêu nó mà tôi lỡ vứt đi, thiếu nó chiếc mô-tô yêu quý của nó mà tôi lỡ làm hư…bla…bla…

“Park Yoochun, mày tỉnh lại cho tao. Mày mà không mở mắt ra tao thiêu sống mày.”

Tội nghiệp thằng bạn chí cốt của tôi. Chắc tại sự ra đi đột ngột của tôi làm nó bị sốc, không tin tôi đã chết.

“Tao đếm tới 3, mày mà không mở mắt ra thì đừng trách tao độc ác.”

Tôi vẫn nằm yên thông cảm với thằng bạn.

“Tao đếm đây. Một…”

Mà ngộ ghê, sao chết rồi mà tôi vẫn còn ‘ngửi’ thấy mùi nguy hiểm vậy ta?

“Hai…”

Không lẽ tôi chưa chết!? Hay là mở mắt thử xem?

“Ba…”

Tôi mở bừng mắt. Và có lẽ đến tận sau này tôi vẫn cảm thấy may mắn khi đã có một quyết định rất đúng đắn. Lý do rất đơn giản, khi mở mắt ra thì người đầu tiên tôi nhìn thấy là thằng bạn của tôi.

Bốn mắt nhìn nhau…(trào máu)

Môi mỉm cười…

Nắng lấp lánh…

Thật sự tôi rất cảm động muốn rơi nước mắt (miếng) nhưng với một điều kiện…thằng bạn của tôi nó phải dẹp cái ghế nó đang giơ lên, vị trí ‘tiếp đất’ là ngay trên trán tôi!

“Jun…Jung Yunho, mày làm cái gì vậy?” – tôi lắp bắp.

“Mày chịu mở mắt ra nhìn bạn thân của mày rồi đó hả?” – Yunho cười đểu, buông cái ghế xuống ngồi.

“Hứ! Tại tao cứ tưởng tao đi gặp Chúa rồi” – tôi nhăn nhó – “Lấy cho tao ly nước.”

“Mày chỉ giỏi sai vặt.” – Yunho cằn nhằn nhưng vẫn bước tới tủ lạnh rót nước cho tôi – “Số mày hên thật. Bị xe ‘hun’ như vậy mà chỉ phải may 5 mũi trên trán với trầy sướt vào chỗ.”

“Vậy sao?” – tôi đón lấy cốc nước từ tay Yunho, uống một hơi. Nước làm giảm đi sự khó chịu ở cổ họng khô khốc của tôi – “Tao nằm ở đây mấy ngày rồi?’

“Chưa được hai ngày, nhưng mày vẫn phải nằm đây cho đến khi bác sĩ ‘đuổi’ mày đi.”

Cái thằng này đúng là nói chuyện mốc họng, không thể nào nói chuyện với nó quá 5 phút. Nhiều khi tôi thầm cảm phục Jaejoong – người yêu của nó, sao lại có thể nói chuyện với thằng này ngày đêm như vậy mà không phải nhập viện vì xuất huyết não.

Thấy tôi im lặng, Yunho khẽ thở dài, mắt nhìn ra bên ngoài.

“Pama mày lo cho mày lắm đó, con bé Miyu khóc suốt mấy ngày hôm nay.”

“Tao biết.”

“Mày biết thì đừng làm trò ngu ngốc này nữa, dù mày không phải con ruột nhưng pama mày vẫn yêu thương mày mà.”

“Tao biết.”

“Khi nào gặp hãy đi xin lỗi họ đi.”

“Tao biết.”

“Park Yoochun, mày thử ‘Tao biết’ một lần nữa coi. Tao cho mày khỏi nói luôn.” – Yunho quát lên, mặt hầm hầm nhìn y chang con gấu.

“Thôi, mày về đi tao nghỉ một chút!”

Nói rồi tôi gác một tay lên trán, nhắm cả hai mắt lại.

“Mày nghỉ đi, cháo tao để trên bàn, đói thì lấy ăn.”

Nghe tiếng đóng cửa tôi biết Yunho đã về, nó là thế đó. Lúc nào cũng khiến người ta phát điên nhưng lại khá nhạy cảm và quan tâm. Tôi luôn tự hào nói nó là người hiểu tôi nhất.

Có lẽ Yunho nói đúng, tôi không nên làm cho gia đình tôi lo lắng. Dù sao họ cũng đã nuôi nấng tôi như con ruột của mình, chưa bao giờ họ ghét bỏ tôi. Họ không muốn nói ra bí mật này cũng chỉ vì lo cho tôi. Tôi thật là ngốc quá!

Nghĩ nhiều làm đầu tôi ong ong cả lên, có thể là di chứng của vụ tai nạn. Ngủ một chút vậy.

.

.

.

“Rainy my heart Mou yamanai namida wa tonight Kimi ga saigo ni nokoshita hakanai wasuremono no you ni

I miss you Kimi no inai sekai wa yami ni furuete Nee subete yume nara ii no ni Aitakute oh my girl aenai wake wa Kimi no sayonara wo kikitaku nakatta kara

Baby I still love you”

Âm thanh trầm ấm vang vọng trong không trung kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Giọng hát của ai mà hay quá. Tôi mở mắt, khẽ bước xuống giường đi về cửa sổ để có thể nghe được rõ hơn.

Giọng hát hình như vang lên ở khu vườn phía sau của bệnh viện. Ai lại có thể có chất giọng hay đến thế, nghe như thiên thần hát vậy, phải công nhận khi nghe đầu óc và cả tâm hồn của tôi nhẹ nhàng hẳn đi. Tôi thật sự tò mò về chủ nhân của giọng hát mê người này. Choàng chiếc áo len vào, tôi đi xuống khu vườn.

Mou nakanaide itsumo you’re cry baby Sonna tokoro mo so sweet Ima wa boku janai dareka ga Namida wo nugutterundane

Dakedo kimi ga suki da yo wasurerarenai Omoide no naka dake ikiteru Kono omoi forever dakishimeta hi no Kimi no kaori zutto karada wo hanarenakute

Baby I still love you Hazusenai mune no kurosu ni kizanda sono namae Baby you’re my love”

Bây giờ mùa xuân chỉ mới đi qua nên không khí vẫn còn khá lạnh và hay có những cơn mưa bất thường. Khẽ lách qua những bụi cây tôi nhận ra mình đang đứng ở một cái đài phun nước tuyệt đẹp.

“Wow, không khí ở đây thật tuyệt!” – tôi vươn vai, không khí ở đây rất trong lành. Thật khó tưởng tượng ở trong lòng thành phố Seoul phồn hoa lại có một nơi tuyệt vời như thế này.

Giọng hát vẫn vang lên đều đều, tôi nhìn qua hướng đó. Dưới gốc cây cổ thụ, một đám nhóc đang ngồi xung quanh một cậu thanh niên tóc nâu ngồi xe lăn. Cậu ta có lẽ là người tôi đang tìm kiếm. Vì cậu thanh niên ngồi xoay lưng về phía tôi nên tôi không thể nhìn thấy mặt mũi ra làm sao?

Tôi bước đi thật chậm như sợ chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng làm giọng hát ấy biến mất.

Kimi no inai sekai wa yami ni furuete Nee subete yume nara ii no ni Aitakute oh my girl aenai wake wa Kimi no sayonara wo kikitaku nakatta kara

Ima mo kimi ga suki da yo wasurerarenai Omoide no naka dake ikiteru Kono omoi forever yamanai ame ga Boku no kokoro dake kagirinaku nurashite mo

I can’t say good-bye ’cause I love you”

(Rainy night – Junsu)

Bài hát kết thúc cũng là lúc tôi đứng ngay phía sau cậu thanh niên. Cả đám nhóc sau khi nghe tóc nâu hát thì liền ùa lại vây quanh cậu ta.

“Dolphin hyung, hyung hát hay quá!” – một cậu nhóc reo lên.

Dolphin? Cá heo sao? – tôi nghệt mặt ra.

“Đúng đó, Dolphin oppa hát hay thiệt là hay luôn.” – thêm một cô bé reo lên phấn khích.

“Ngày nào cũng nghe mấy nhóc khen vậy là anh vui rồi.” – tóc nâu lấy tay xoa đầu cô bé.

“Sau này nhất định em sẽ lấy Dolphin hyung làm vợ.” – một cậu nhóc vỗ ngực, hùng hồn tuyên bố.

“KHÔNG!!! Rie phản đối cuộc hôn nhân này. Dolphin oppa phải là chồng của Rie!” – cô bé tức giận đứng lên, ôm chầm lấy tóc nâu còn lêu lêu cậu nhóc kia.

Tóc nâu thấy đám nhóc bàn tán xem cậu sẽ là vợ hay chồng của ai thì vui vẽ lắm. Tôi đứng đó vẫn có thể nghe được giọng cười đặc biệt ấy. Con người này thật sự làm tôi tò mò.

SOẠT!

Lực ở bàn chân tôi làm cho nhánh cây khô dưới chân gẫy đôi phát ra tiếng động. Đám nhóc và cậu thanh niên quay lại nhìn người gây ra tiếng động đó.

Lạy Chúa! Tôi thề rằng lúc nhìn thấy gương mặt của cậu thanh niên đó tim tôi đã ngừng đập. Mái tóc nâu bay bồng bềnh trong gió, đôi mắt đen to tròn thu hút tất cả những ai nhìn vào, gò má ửng hồng vì lạnh, đôi môi hồng hồng hơi vểnh ra.

Đây đích thị là thiên thần!

“Anh là ai vậy?” – tóc nâu hỏi tôi, tôi có thể nhìn thấy cả chục con mắt đang đổ dồn vào tôi.

“À…à…tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi!” – tôi lắp bắp.

Park Yoochun mày bị điên rồi. Sao lại nối dối chứ? – tôi hét lên trong đầu, đã vậy còn ăn nói lắp ba lắp bắp. Thế nào cũng bị tóc nâu cười cho. Mà sao tôi lại quan tâm chuyện cậu ta có cười tôi hay không nhỉ?

“Hì hì. Anh có muốn ngồi chơi với chúng tôi không?” – tóc nâu đề nghị, nhoẻn miệng cười thật tươi.

Tóc nâu hoàn toàn làm khác với những gì tôi đang nghĩ, có lẽ một chút ngốc nghếch để đổi lại có thể nhìn thấy nụ cười này thì cũng đáng. Tôi khẽ đi lại chỗ tóc nâu và bọn nhóc, ngồi bệt xuống ở gốc cây ngay đó. Cậu ta đang kể chuyện cổ tích cho bọn nhóc nghe.

“Ngày xửa ngày xưa, có một vị thần Tuyết vô cùng xinh đẹp ở trên đỉnh DBSK…”

A! Tôi biết câu chuyện này, lúc còn bé umma tôi hay kể cho tôi nghe. Cũng đã rất lâu rồi tôi chưa nghe ai kể câu chuyện này nữa.

“…lúc đó Phong thần vô cùng đau khổ khi chứng kiến cái chết của người yêu. Tất cả các vị thần đều thương tiếc cho chuyện tình của họ….”

Giọng nói trầm trầm cứ vang lên bên tai tôi đều đều, tôi chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết.

.

.

.

“Anh gì đó ơi! Tỉnh dậy đi, trời mưa rồi.”

Giọng nói của tóc nâu một lần nữa kéo tôi ra khỏi giấc ngủ, tôi ngơ ngác nhìn quanh. Khu vườn bây giờ chỉ còn mình tôi và tóc nâu, những giọt mưa không biết đã rơi đã rơi bao lâu mà áo của tôi và tóc nâu đã lấm tấm ướt.

“Bọn trẻ đâu rồi?” – tôi đứng dậy phủi sạch quần áo, khẽ hỏi.

“Bọn nhóc vào trong từ lâu lắm rồi. Tôi thấy anh ngủ say quá nên cũng không gọi dậy. Nhưng trời đã mưa rồi nên tôi đành thất lễ với anh.”

“Không sao. Mà sao cậu không vào trong luôn đi, trời đang mưa đó.”

“Lỡ anh ngủ quên ở đây luôn hay có ai giở trò với anh thì sao? Làm sao tôi yên tâm để anh ngủ một mình ở đây được.”

Tôi tròn mắt trước suy nghĩ của tóc nâu. Chẵng lẽ vì một người lạ mặt như tôi mà cậu ta lại chịu cảnh dầm mưa như thế này. Trên thế gian ngoài gia đình tôi và hai thằng bạn của tôi ra còn có người tốt thế này sao?

“Thôi vào trong mau đi. Mưa lớn lên rồi.” – tôi nói rồi nhanh chóng đẩy chiếc xe lăn mà tóc nâu đang ngồi vào trong, dù sao cũng tại tôi mà cậu ta mới bị kẹt ở ngoài đây.

.

.

.

Tôi đẩy tóc nâu tới sảnh chính của bệnh viện vì cậu ta nói với tôi như thế, trên suốt đường đi cả hai đều im lặng, đôi khi ho hen vài cái.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây.” – tóc nâu nói, không cho tôi biết phòng của cậu ta. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy hụt hẫng.

“Cậu đi cẩn thận, coi chừng cảm lạnh đấy.” – tôi dặn dò rồi cũng quay về phòng.

“Này!” – tóc nâu gọi, tôi nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu – “Tôi là Junsu. Rất vui được gặp anh.”

Đó, lại là nụ cười ấy. Tôi cứ đứng ngây ra như một thằng ngốc, nhìn theo tóc nâu cho đến khi khuất bóng.

Tôi bị sao vậy cà? Không lẽ đây là di chứng của tai nạn sao?

*****

Sáng hôm sau…

Vừa mới thức dậy thì pama và con bé Miyu tới thăm tôi. Pama tôi lo lắng cho tôi nhiều lắm, họ mong tôi tha thứ cho họ và quay về nhà. Con bé Miyu cứ ôm lấy tôi không chịu buông, nó năn nỉ tôi trở về. Lúc này tôi cảm thấy có lỗi với họ vô cùng, tôi đúng là một đứa con bất hiếu.

Họ ở chơi một lát thì ra về vì appa tôi còn phải đi làm. Con bé Miyu cứ nằn nặc đòi ở lại đây với tôi, không chịu về.

“Miyu, em không về sẽ trễ giờ học đó.” – tôi thuyết phục.

“Nhưng em muốn ở lại đây với oppa.”

“Vài ngày nữa là anh xuất viện rồi, lúc đó thì tha hồ mà gặp.”

“Vậy em về đây, gặp oppa sau nhé!” – con bé tiếc nuối nhưng cũng vẫy vẫy tay rồi đi theo pama.

.

.

.

Tôi nằm lăn qua lăn lại một hồi cũng thấy chán. Đúng là trong bệnh viện chán thật, chắc tôi phải nhờ thằng Yunho đem cho tôi mấy quyển truyện hay PSP vào đây thôi.

Tự dưng tôi lại nhớ đến Junsu. Ở cậu ta có một thứ gì đó thu hút tôi. Giọng hát trong vắt, mái tóc nâu, đôi mắt tuyệt đẹp, đôi môi hồng, nụ cười thiên thần…Tôi muốn gặp lại cậu ta.

Nghĩ là làm, tôi vội đi xuống khu vườn phía sau bệnh viện. Nơi lần đầu tôi gặp Junsu.

.

.

.

Đến nơi thì tôi chỉ thấy có bọn nhóc đang ngồi chơi, không hề có bóng dáng Junsu đâu cả.Tôi lại gần hỏi một cô bé đang xếp hạc giấy.

“Nhóc! Cho anh hỏi cái.”

“…” – cô nhóc nhìn tôi một cái rồi quay đi tiếp tục công việc của mình, không thèm quan tâm đến tôi.

“Này, anh đang hỏi nhóc mà!”

“Ở đây không có ai tên ‘nhóc’ cả?” – cô bé đáp.

Chết tôi rồi, rõ ràng cô nhóc này đang muốn làm khó tôi nhưng tôi có biết tên cô nhóc này đâu mà trả lời. Công nhận con nít bây giờ đáng sợ quá!

Chợt một cô bé khác cũng đang xếp hạc với cô nhóc bướng bỉnh kia chìa một cuốn sổ từ sau lưng ra cho tôi xem. Trên đó có ghi một cái tên. Rie.

Tôi nhướng mày khó hiểu. Tôi đâu có quen biết ai tên đó đâu.

Thấy tôi cứ trố mắt ra nhìn một cách ngu ngơ, cô bé đó lắc đầu còn thở dài tỏ vẽ thất vọng. Cô bé đột nhìn tôi chằm chằm rồi hất cằm sang cô nhóc khó chịu kia đang đứng chống nạnh xỉa xói bọn con trai. Chẳng lẽ… Rie là tên cô nhóc đó hay sao!?

Thấy tôi có vẽ đã thông hiểu cô bé khều cô nhóc kia một cái rồi lại hất cằm về phía tôi.

“Chuyện gì nữa đây?” – cô nhóc kinh kỉnh hỏi tôi.

“Nhóc…à không! Bé Rie này, cho anh hỏi cái.” – tôi cố tỏ ra thân thiện.

Cô nhóc tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên rồi quay sang cô bạn thân đang thản nhiên ngồi xếp hạc ra vẻ vô (số) tội của mình.

“Anh muốn hỏi gì?” – cô nhóc bất lực trả lời.

“Junsu có ở đây không?”

“Dolphin oppa hả? Oppa ấy bận rồi nên hôm nay không xuống đây.” – cô nhóc trả lời.

Tôi thất vọng chào bọn nhóc rồi đi về phòng. Nhưng mà có một chuyện…

Tại sao tôi phải làm vậy nhỉ?

Tại sao tôi phải đi kiếm cậu ta?

Tại sao tôi lại nhớ cậu ta – một người mà tôi chỉ vừa mới quen chưa được bao lâu (chính xác là chỉ mới được một ngày)?

Tôi bị làm sao thế này?

.

.

.

CẠCH!

Mở cửa phòng bệnh của mình, tôi ngạc nhiên khi thấy Yunho đang ngồi vắt vẻo trên giường bệnh của tôi mà ăn trái cây một cách vô cùng tự nhiên…đến mức vô duyên.

“Yah! Thằng kia, sao mày lại ăn trái cây của tao?” – tôi tức giận quát nó khi nó trưng cái bản mặt ngu không thể tả ra nhìn tôi.

“Đâu có ghi tên mày trên đây đâu nên mày đâu thể nói là tao ăn trái cây của mày.” – Yunho nhìn vẽ mặt càng ngày càng đen vì tức của tôi thì cười hả hê.

Cố nén cục tức trong lòng xuống, tôi thở dài đi lại ngồi kế bên Yunho, cướp trái táo trên tay nó.

“Đến đây làm gì?” – tôi hỏi với giọng khinh khỉnh – “Không phải hôm nay mày có lòng tốt đến thăm tao chứ?”

“Tao đâu có ‘dư’ lòng tốt mà đến thăm mày. “ – Yunho nói thản nhiên, cái thằng này là vậy đấy – “Jaejoong đi thăm em trai của em ấy nên tao sẵn tiện tạc qua bên mày luôn.”

“Jaejoong có em trai ư? Sao trước nay không nghe nói gì hết vậy?” – tôi ngạc nhiên quay sang hỏi Yunho.

“Em trai em ấy từ nhỏ thể trạng đã không tốt, còn mắc bệnh tim nên hầu như sống trong bệnh viện, rất ít khi được ra ngoài. Cũng may là gia đình Jaejoong cũng khá giàu có nên vẫn có thể chăm sóc cho đứa con này đến bây giờ.” – Yunho kể lại.

“Vậy em trai Jaejoong bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?” – tôi thắc mắc.

“17 tuổi rồi, nhỏ hơn chúng ta 2 tuổi.”

Tôi ngẩn người ra một chút, số phận của con người thật quá khắc nghiệt. Trong khi chúng tôi tự do sống một cuộc sống vui vẽ, hạnh phúc thì có nhiều người chưa từng được biết thế giới bên ngoài như thế nào! Lúc này thật sự tôi trân trọng sự sống của mình biết bao.

Yunho ngồi kế bên tôi cũng im lặng, nhìn nét mặt của nó tôi đoán chắc là nó đang suy nghĩ gì đó. Tôi vừa tính quay sang hỏi nó nghĩ gì mà trầm tư thế thì Jaejoong bước vào. Thấy thế Yunho liền chạy lại chỗ của cậu ấy.

“Em sao thế Jae? Bệnh tình của em trai không tốt sao?” – Yunho quan tâm hỏi Jaejoong.

“Bệnh tình của nó vẫn vậy nhưng không hiểu sao em thấy lo lắng quá, Yunnie à!”

“Jae ngốc, tại em căng thẳng quá thôi.” – Yunho hôn lên trán Jaejoong, mắng yêu.

Đến nước này thì tôi hết chịu nổi, nhìn cái cặp đôi kia tự nhiên mà ôm ấp, hun hít làm tim hồng bay phất phới trúng ngay vào đầu một thằng ‘độc thân’ như tôi khiến tôi muốn nổi hết da gà.

“E hèm! Trong phòng còn có người thứ ba nhá!” – tôi nhắc nhở rồi sau đó ngay lập tức nhận được hai cái lườm có hỏa lực từ hai người kia.

“Mày không lên tiếng thì cũng không ai nói mày câm đâu, Park Yoochun.” – Yunho liếc tôi.

Hai tên đó ở lại chơi với tôi một lúc rồi cùng nắm tay nhau ra về, trả lại không gian yên tĩnh cho tôi.

Không biết cậu ta đang làm gì nhỉ?

*****

Thắm thoát đã tới ngày tôi xuất viện, đáng nhẽ tôi phải vui lắm cơ nhưng hình như cảm giác của tôi lúc này không giống như tôi đã tưởng tượng. Suốt thời gian ở trong đây tôi đều ở lì dưới khu vườn phía sau bệnh viện để chơi đùa với bọn nhóc và cả cậu ấy!

Tôi cũng không biết từ lúc nào mà ‘cậu ta’ đã được chuyển thành ‘cậu ấy’ nữa. Khoảng thời gian ấy tôi đã rất vui, cười nhiều đến mức tôi không nghĩ tôi lại có thể làm vậy. Bọn nhóc và tôi bây giờ đã rất thân với nhau, cô nhóc Rie cũng không còn cộc cằn, khó chịu với tôi như trước nữa.

Tôi cũng biết được Junsu là một người khá đặc biệt. Cậu ấy không hề giống với những người mà tôi từng gặp. Cậu ấy rất hòa đồng với mọi người nhưng có vẽ như cậu ấy luôn giữ một khoảng cách với họ.

“Yoochun, mày dọn đồ xong chưa? Coi còn sót gì không?” – Yunho từ ngoài bước vào hỏi. Vì pama tôi đang đi công tác nên nó đến giúp tôi một tay.

“Xong rồi. Đi thôi!” – Tôi xách lấy ba-lô rồi cùng Yunho đi ra đại sảnh để làm thủ tục xuất viện.

Ngồi chờ Yunho làm thủ tục, tôi thở dài chán nản nhìn xung quanh. Chợt một hình ảnh quen thuộc lướt qua trong tâm trí tôi. Tôi liền bật dậy chạy theo mặc cho Yunho đang hú hét gọi tôi ở đằng sau.

“Park Yoochun, mày lại đây cho tao!” – Yunho gào lên tức giận nhưng tôi mặc kệ mà vẫn đuổi theo hình ảnh kia như một kẻ mất trí đang đuổi theo một giấc mơ không thật.

Cuối cùng tôi cũng đuổi kịp. Tôi thở lấy thở để, vừa tính bước tới hỏi cậu ấy sao mà đi nhanh vậy thì tôi chợt sững sờ. Junsu đang ngồi gần cửa sổ, gió cùng vài hạt mưa lất phất ùa vào, bao bọc cậu ấy trong đó. Lúc này do ánh sáng bên ngoài hắt vào làm gương mặt Junsu như bừng sáng.

Tôi khẽ bước đến, đứng kế bên cậu ấy, cũng nhìn theo hướng của cậu ấy. Đứng ở vị trí này có thể nhìn thấy khu vườn ở phía sau bệnh viện – nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.

“Nơi đây đẹp như thiên đường vậy, anh có thấy vậy không?” – Junsu vui vẽ hỏi.

“Đúng vậy, nơi đây rất đẹp.” – tôi buột miệng trả lời một cách ngu ngơ.

“Thiên đường đối với tôi rất gần!” – Junsu lơ đãng nói rồi nhanh chóng chuyển sang đề tài khác khi thấy vẽ mặt tò mò của Yoochun – “Hôm nay anh đi sao?”

“Uhm. Cậu chắc cũng sẽ sớm xuất viện thôi, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!” – tôi khẽ chạm vào mái tóc nâu đã hơi rối vì gió, vuốt chúng lại ngay ngắn.

“Có lẽ vậy. Anh cũng nhớ giữ sức khỏe nhé!” – Junsu mỉm cười, và nụ cười đó làm tim tôi đập thình thịch trong lòng ngực.

Trong một khoảng khắc, tôi cúi xuống đặt trên trán Junsu một nụ hôn. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại làm thế, tự trấn an bản thân rằng tôi chỉ muốn chào tạm biệt Junsu như cách của người châu Âu thôi. Junsu thoáng ngạc nhiên rồi đỏ mặt. Ngay lúc cả hai chúng tôi khá ngượng ngùng thì điện thoại tôi báo có tin nhắn.

[From: Gấu đần

Hai phút nữa mà tao không thấy cái bản mặt mốc của mày thì tự đón taxi mà về!]

“Anh đi đi! Tạm biệt!” – Junsu nói rồi đẩy xe đi mất, để lại một mình tôi đứng ngây ngốc trong theo. Hơi ấm từ đôi môi vẫn còn hiện hữu…!

*****

Hai tuần sau…

Hôm nay là ngày tôi đến bệnh viện để tái khám, vì tôi bị thương ở đầu nên bác sĩ kiểm tra rất cẩn thận sẵn tiện bọn họ làm kiểm tra tổng quát cho tôi luôn. Ngồi trong phòng chờ tôi chán nản ngáp dài ngáp ngắn. Tôi rất ghét chờ đợi.

BỐP!

Bỗng dưng có ai đó đánh lên vai tôi một cái đau điếng, tôi bực mình quay sang định cho tên đó biết thế nào là lễ độ thì phát hiện ra người đánh tôi là cô bé đã giúp tôi khi ở dưới khu vườn.

“Yunjin?” – tôi ngạc nhiên.

“Chào oppa, dạo này oppa khỏe không?” – cô bé vui vẽ hỏi rồi nhảy tót lên chiếc ghế kế bên tôi ngồi xếp hạc giấy. Cô bé này với cô nhóc kia lúc nào cũng vậy, rảnh rổi là cứ xếp hạc giấy.

“Oppa khỏe, còn em và Rie thì sao?”

“Em và Rie khỏe lắm, nhưng Dolphin oppa thì không khỏe chút nào.”

“Junsu hả? Cậu ấy làm sao?…” – trong lòng tôi chợt lo lắng. Chưa kịp nói dứt câu thì cô nhóc Rie ở đâu chạy tới, cũng cầm theo một bọc toàn hạc giấy. Hớt ha hớt hải hỏi Yunjin.

“Jinnie có thấy Dolphin oppa đâu không?”

“Jinnie không có thấy. Có chuyện gì sao Rie?”

“Rie đi tìm Dolphin oppa sáng giờ rồi mà vẫn không thấy, trong phòng cũng không có. Dạo này oppa ấy yếu lắm, Rie sợ có chuyện gì xảy ra với oppa ấy.” – cô nhóc Rie mếu máo, dường như sắp khóc đến nơi.

“Hai nhóc đừng lo. Để hyung đi tìm cậu ấy.” – tôi nói, dặn dò hai đứa nhóc kia đi xung quanh bệnh viện kiếm Junsu một lần nữa rồi chạy đi mất.

.

.

.

Nơi đầu tiên tôi nghĩ đến trong đầu là khu vườn phía sau bệnh viện. Tôi chạy ra ngoài đó.

Tôi đi xung quanh khu vườn, vừa đi vừa gọi tên cậu ấy thật to. Chợt tôi vấp phải cái gì đó, quay lại tìm kiếm thì ra là chiếc xe lăn của Junsu. Nổi bất an xâm chiếm lấy tôi, ngay lập tức tôivạch từng bụi cây ra tìm kiếm.

Cậu ấy đây rồi. Tôi tìm ra Junsu rồi.

Cậu ấy bị ngất trong một bụi cây, cũng khá gần vị trí chiếc xe lăn. Có lẽ cậu ấy cố di chuyển để gọi người tới giúp. Người Junsu lạnh cóng do nằm dưới mặt đất lạnh quá lâu, hơi thở vô cùng yếu ớt. Tôi hoảng hốt bế cậu ấy lên chạy thật nhanh đến phòng cấp cứu.

.

.

“Làm ơn, giúp cậu ấy với!” – tôi gọi một bác sĩ đang đi gần đó. Đó là một bác sĩ khá cao, hơi gầy nhưng nhìn rất đẹp trai. Thấy Junsu đang ngất trong tay tôi, bác sĩ đó hoảng hốt rồi bảo tôi đi bế Junsu đi theo.

Đặt Junsu trên giường bệnh, tôi lui sang một bên để các bác sĩ và y tá làm việc. Bác sĩ kia lấy cây đèn pin trong túi áo blouse rổi mở mắt Junsu kiểm ra.

“Cho thở oxi. Chuẩn bị sốc tim cho bệnh nhân.” – bác sĩ đó ra lệnh cho hai y tá đang nhanh chóng cắt áo của Junsu ra để gắn những thứ dây nhợ vào. Một người thì đeo mặt nạ thở oxi cho Junsu.

“Gọi viện trưởng Kim Kibum đến đây gấp!” – bác sĩ kia ra lệnh cho một bác sĩ khác đứng kế bên.

“Vâng, bác sĩ Shim!” – bác sĩ kia nhanh chóng chạy đi.

Bác sĩ Shim Changmin chuẩn bị một liều thuốc rồi gắn vào một đường ống nối với ống thở oxi cho Junsu. Màn hình đen đặt ở đầu giường đã hoạt động, đường vạch xanh của máy điện tim hiện lên, bắt đầu chạy nhấp nhô rồi lại thẳng một đường. Anh thanh ‘tít tít’ vang lên từ chiếc máy khiến tôi như phát điên.

“Bác sĩ, tim có dấu hiệu ngừng đập!” – cô y tá thông báo.

“Sốc tim cho bệnh nhân ngay!” – Changmin ra lệnh, cầm lấy máy kích tim trong khi cô y tá thoa một dung dịch lên trên đó.

“200 lần thứ nhất!”

Changmin ấn máy lên ngực Junsu làm cho cơ thể cậu bật mạnh lên.

“200 lần thứ hai!”

Nó nhấn máy một lần nữa, vạch xanh trên máy điện tim vẫn là một đường thẳng. Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay đâm vào da muốn ứa máu nhưng tôi mặc kệ. Bây giờ việc duy nhất tôi nghĩ đến là sự sống chết của Junsu.

Junsu, cậu nhất định phải cố lên!

“250 lần thứ nhất!”

“250 lần thứ hai!” – Changmin kiên trì.

“Bác sĩ, không ổn rồi, chúng ta sắp không giữ được bệnh nhân.” – cô y tá tái mặt thông báo.

Changmin bỏ máy sốc tim ra, đặt hai tay trên ngực Junsu hô hấp nhân tạo. Nó vừa ấn mạnh xuống vừa lo lắng nhìn máy điện tim. Mồ hôi đã vã ra đầy trên trán, chảy xuống gương mặt của nó nhưng nó vẫn kiên trì, quyết lấy lại sự sống dường như đã mất cho Junsu. Khi cảm thấy lồng ngực Junsu có dấu hiệu hoạt động trở lại, Changmin lập tức ra lệnh.

“Chuẩn bị sốc tim lại cho bệnh nhân.” – Changmin cầm lấy máy ấn xuống lồng ngực của Junsu.

Tít! Tít!

Đường vạch xanh của máy điện tim bắt đầu chạy đồ thị nhấp nhô. Changmin thở phào nhẹ nhởm, đưa tay lau mồ hôi. Tôi đứng ở phía sau chứng kiến toàn bộ quá trình cấp cứu nghẹt thở này cũng nhẹ nhàng hô hấp, lưng tôi cũng đã đã ướt đẫm mồ hôi, mệt mõi dựa vào bức tường phía sau làm điểm tựa. Junsu sống rồi!

Ngay lúc này có tiếng bước chân vội vã tới, là bác sĩ lúc nãy Changmin kêu đi cùng với một bác sĩ khác với gương mặt tuấn tú, đeo kính tiến tới chổ Changmin.

“Viện trưởng Kim vừa đi công tác về nghe tôi thông báo đã chạy tới đây ngay!” – bác sĩ kia vội giải thích.

“Tình hình Junsu sao rồi!” – viện trưởng Kim Kibum lo lắng hỏi trên người vẫn mặc bộ vest đen chưa kịp thay ra.

“Cậu ấy ổn rồi. Vừa rồi em tưởng không cứu cậu ấy được chứ.” – Changmin mệt mõi nói, quay sang dặn dò mấy cô y tá – “Chuyển cậu ấy về phòng hồi sức đi.”

“Em làm tốt lắm Changmin. Trong thời gian đi công tác anh đã rất lo cho bệnh tình của Junsu.”

“Mình về phòng nói chuyện.”

Tới đó thì cả hai rời đi, tôi vội chạy theo mấy cô y tá đang đẩy Junsu về phòng hồi sức.

End Yoochun’s pov.

.

.

.

Từ chiếc giá bằng thép, bình serum trong suốt thong thả nhỏ từng giọt, chảy vào đường dẫn truyền. Junsu nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền không động đậy, hô hấp đều đặn. Yoochun từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, kéo ghế ngồi gần cậu. Anh vừa ra ngoài gọi điện báo với nhà rằng tối nay có thể sẽ không về. Gia đình của Junsu chắc chưa biết chuyện nên hiện tại không có ai ở đây chăm sóc cậu cả. Anh không an tâm để Junsu một mình ở đây.

Khẽ nắm lấy tay của Junsu, anh suy nghĩ về tình cảm anh dành cho cậu. Cậu gầy hơn trước nhiều, da dẻ không còn hồng hào mà hơi tái.Chỉ có vẽ đẹp thuần kiết của cậu vẫn còn nguyên vẹn.

Suốt cả một tuần qua, anh không thể chối bỏ một điều là hình ảnh của cậu luôn hiện diện trong tâm trí anh, ngay cả trong giấc mơ. Anh nhận ra sự khác lạ của bản thân khi ở bên cạnh cậu. Khi cậu vui anh cũng vui. Không biết từ lúc nào anh luôn muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu, cái cách cậu yêu thương bọn nhóc luôn làm anh cười.

Khi thấy cậu ngất và giành giật sự sống với tử thần anh dường như phát điên. Anh cảm thấy bất lực khi không giúp gì được cho cậu. Phải chăng anh đã yêu cậu! Yêu một người mà anh chẳng biết gì ngoài cái tên Junsu và cái biệt danh ngộ nghỉnh Dolphin. Yêu một người mà anh chỉ gặp chưa được một tháng. Anh không biết!

Anh chỉ biết khi thấy cậu cười, tim anh đập mạnh. Anh chỉ biết anh luôn muốn nhìn thấy cậu. Anh chỉ biết anh lo lắng cho cậu hơn bản thân anh. Anh chỉ biết trong tâm trí anh luôn ngập tràn hình ảnh của cậu. Như vậy có được gọi là yêu!?

CẠCH!

Changmin bưng một khay đồ dùng y tế bước vào. Nhìn thấy Yoochun ngồi thừ người ra nắm tay Junsu thật chặt thì khẽ mỉm cười rồi đi lại xem Junsu đã thế nào. Lúc này anh mới giật mình rút tay lại nhìn Changmin ái ngại.

“Cậu là gì của Junsu? Tôi chưa gặp cậu bao giờ.” – Changmin hỏi, mắt nhìn Yoochun đắm đuối.

“À…tôi là bạn của Junsu.” – Yoochun trả lời, né ánh nhìn của nó.

“Thì ra là ‘bạn’.” – Changmin nhếch môi, nhấn mạnh từ ‘bạn’ làm Yoochun có chút chột dạ.

Kiểm ra cho Junsu xong, Changmin bước đi. Lúc này Yoochun mới khẽ lên tiếng.

“Bác sĩ Shim! Tôi có chuyện muốn hỏi.”

“Cậu hỏi đi.”

“Junsu mắc bệnh gì thế?”

“Về vấn đề bệnh tình của Junsu thì tôi không thể trả lời cậu vì tôi không có quyền nói ra. Nhưng tôi biết người có thể nói cho cậu biết. Đi theo tôi.” – Changmin nói rồi ra hiệu cho Yoochun đi theo.

.

.

.

Phòng Viện trưởng…

Ngồi uống trà trên bộ sopha đắt tiền trong phòng viện trưởng, Yoochun nhìn hai người đang ngồi kế nhau như tình nhân kia. Mà không, chính xác hai người đó là vợ chồng mới đúng. Yoochun đã nghi ngờ mối quan hệ ‘bất bình thường’ của viện trưởng Kim Kibum và bác sĩ tài giỏi Shim Changmin kia khi nghe cách cả hai nói chuyện. Và sau khi thấy chiếc nhẫn cưới hiện diện trên ngón áp út của cả hai thì anh đã chắc chắn với suy nghĩ của mình.

(Xem oneshot Vợ chồng trẻ để biết thêm về KiMin trong fic này!)

“Cậu tên gì?” – viện trưởng Kibum lên tiếng.

“Yoochun. Park Yoochun.”

“Cậu muốn hỏi tôi về bệnh tình của Junsu?”

“Đúng vậy, xin viện trưởng hãy cho tôi biết!”

“Tại sao tôi phải cho cậu biết, Junsu là gì của cậu.” – Kibum nhìn anh với ánh mắt cương quyết.

Câu hỏi của Kibum làm Yoochun cứng họng. Junsu là gì của anh ư? Trong lòng anh không hề coi cậu như một người bạn bình thường nhưng cậu cũng không phải người yêu của anh.

“Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng Junsu rất quan trong với tôi.” – anh trả lời thật lòng sau khi đắn đó suy nghĩ.

Gương mặt lạnh băng của Kibum khẽ giãn ra. Kibum rất hài lòng với câu trả lời của anh. Kibum là người theo dõi bệnh tình của Junsu từ khi chuyển về làm việc ở bệnh viện Seoul này, nên Kibum xem Junsu như một đứa em trai của mình.

“Được rồi, anh đừng làm khó Yoochun nữa.” – Changmin lúc này mới lên tiếng giải vây cho Yoochun.

“Junsu bị bệnh tim bẩm sinh. Tim của em ấy rất yếu, dường như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.” – Kibum trình bày, về phần Yoochun thì anh không mấy ngạc nhiên vì anh cũng đoán được phần nào về căn bệnh quái ác của cậu.

“Không thể thay tim cho Junsu được sao?”

“Rất tiếc là không vì Junsu đã thay tim 3 lần rồi. Thể trạng của Junsu từ nhỏ đã rất yếu, nếu thay tim một lần nữa thì cơ hội thành công chỉ có 10%.” – Kibum đẩy gọng kính, bất lực nói tiếp – “Dạo gần đây tim Junsu yếu hơn trước rất nhiều, không biết có thể duy trì được bao lâu.”

“Theo dự đoán của chúng tôi thì Junsu chỉ có thể sống được hơn 6 tuần nữa…cũng có thể chưa được 4 tuần.” – Changmin nói với chất giọng buồn.

Nghe tới đây thì tai Yoochun dường như ù đi, không còn nghe được gì nữa. Junsu chỉ còn sống được khoảng 1 tháng nữa? Anh có nghe lầm không? Không thể nào!

“Hai người phải làm gì đi chứ. Hai người là bác sĩ cơ mà!” – anh gào lên, tâm trạng hỗn loạn.

“Chúng tôi không thể.” – Changmin bất lực trả lời.

“Không thể là thế nào. Không lẽ hai người đứng yên nhìn cậu ấy chết mà không cứu ư?”

“Chúng tôi đã làm đủ mọi cách rồi. Không có cách nào là chúng tôi chưa thử qua cả.” – Changmin cũng gào lên, thật đau đớn làm sao khi không thể thay đổi sự thật phũ phàng này – “Cơ thể của Junsu không thể chịu thêm một cuộc phẫu thuật nào nữa, còn nếu tiêm những loại thuốc dùng cho các bệnh nhân mắc bệnh tim thông thường thì cậu ấy sẽ bị sốc thuốc dẫn đến tử vong. Chúng tôi không thể nhìn cậu ấy đau đớn thêm nữa.”

Kibum khẽ nắm lấy bàn tay đang run lên của Changmin. Kibum biết vợ của anh đang tự trách bản thân mình khi không thể cứu Junsu. Yoochun cũng bất lực dựa hẳn vào ghế, hơi thở rối loạn.

“Yoochun. Thời gian của Junsu không còn nhiều. Hãy làm cho Junsu hạnh phúc, cậu hiểu tôi nói gì chứ?” – Kibum nhìn Yoochun với ánh mắt tin tưởng.

“Tôi hiểu!” – Yoochun trả lời rồi xin phép quay về phòng để chăm sóc Junsu.

.

.

Yoochun quay về phòng với tâm trạng hỗn loạn, Junsu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, lúc cậu ngủ trong thật bình yên làm sao. Đưa tay vén những loạn tóc trên trán cậu, Yoochun khẽ nói.

“Anh phải làm sao đây Junsu?”

*****

Yoochun vội vàng bước thật nhanh trên hành lang bệnh viện. Sáng nay nay gia đình anh có họ hàng dưới quê lên thăm nên anh phải chạy về nhà một chút rồi lại tranh thủ thời gian đến bệnh viện chăm sóc Junsu.

Mở cửa phòng bệnh, anh ngạc nhiên khi thấy căn phòng trống trơn. Những sợi dây truyền nằm chổng chơ dưới đất chứng tỏ đã được rút ra. Anh chạy vào nhà vệ sinh cũng không thấy Junsu đâu. Yoochun bất an chạy đi hỏi y tá trực.

“Cho hỏi, bệnh nhân của phòng này được đưa đi đâu rồi ạ?”

“Đâu có. Cậu ấy vẫn còn nằm trên giường mà.” – cô y tá trả lời rồi cũng vội chạy vào phòng kiểm tra, cô hoảng sợ thốt lên –“ Trời đất. Cậu ấy đâu rồi, vừa lúc nãy kiểm tra vẫn còn bất tỉnh cơ mà. Bác sĩ Shim đã dặn tuyệt đối không cho cậu ấy di chuyển.”

Bỏ mặc cô y tá đang hoảng loạn trong phòng Yoochun điên cuồng chạy đi kiếm Junsu. Thấy ai giống cậu, anh đều vội chạy tới nhìn rồi lại thất vọng chạy đi tìm tiếp. Bên ngoài trời đã mưa.

“Trời mưa!”

Đúng rồi, chắc chắn Junsu đang ở khu vườn phía sau bệnh viện. Sao anh không nghĩ tới nơi đó đầu tiên nhỉ? Yoochun vừa chạy vừa cầu trời cho suy đoán của anh đúng.

“Junsu! Cậu ở đâu?” – anh hét lên nhưng tiếng mưa quá lớn át cả tiếng của anh.

Yoochun cố mở to mắt nhìn xung quanh tìm kiếm hình ảnh thân quen đó. Cơn mưa quá lớn làm việc tìm kiếm của anh vô cùng khó khăn. Trong thoáng chốc toàn thân Yoochun đã ướt sũng.

Cuối cùng anh cũng tìm ra cậu. Cậu đang đứng dựa vào thân cây cổ thụ, chiếc áo bệnh nhân cũng đã ướt hết, mái tóc nâu bị ướt bết vào gương mặt tái xanh không còn chút sức sống. Đôi môi hồng cũng đã tím tái vì lạnh.

Sự lo lắng của anh đã ngay lập tức chuyển thành sự tức giận khi thấy bộ dạng lúc này của Junsu.

“YAH!!!!” – anh hét lên, tiến đến chắn trước mặt cậu, sự xuất hiện của anh làm cậu rất ngạc nhiên – “Junsu, em điên rồi hả?”

“Mặc kệ tôi! Anh vào trong đi.” – cậu thô bạo đẩy anh ra rồi loạng choạng bước đi.

“ Em có biết bệnh tình của em nghiêm trọng đến mức nào không mà còn ra đứng ngoài mưa thế này.” – Yoochun nói, cơ thể bắt đầu run lên.

“Anh nói đi. Nghiêm trọng đến mức nào!”

“Đồ ngốc! Cứ thế này em sẽ chết mất!” – Yoochun gào lên, những hạt mưa tát vào mặt anh làm mắt anh đỏ hoe. Những giọt nước lăn dài chảy vào miệng anh mặn chát.

“Hahaha. Chết sao? Dù thế này hay thế khác thì sự thật vẫn là như vậy. Tôi vẫn phải chết!” – Junsu nhấn mạnh câu cuối, quay lại nhìn Yoochun cười, nụ cười chứa đựng biết bao nhiêu đau đớn. Nụ cười ấy như một nhát dao đâm vào tim của Yoochun. Junsu cũng khóc rồi, nước mắt của cậu hòa vào nước mưa.

Cả hai nhìn nhau. Thời gian như ngưng đọng. Những hạt mưa vẫn rơi đều đều, càng lúc càng mạnh không có vẽ gì là ngừng lại.

“Từ lâu tôi đã biết kết cục sẽ như thế này. Sự ra đi của tôi sẽ giải thoát cho gia đình tôi, cho bác sĩ Shim và viện trưởng Kim…nó cũng sẽ giải thoát cho linh hồn tôi.” – Junsu cười buồn, quay mặt đi, cậu không muốn Yoochun thấy mình khóc.

“Junsu…!” – Yoochun sững sờ. Trước giờ, trong suy nghĩ của anh Junsu là một người vô cùng lạc quan với mọi chuyện. Nhưng anh đã lầm vì cậu chỉ là một người đang sống từng ngày với trái tim chịu nhiều tổn thương. Anh phải làm sao đây?

Từ bé Junsu chưa biết khóc là gì. Trong những lần phẫu thuật và tiêm thuốc, đau đớn thế nào cậu vẫn không khóc. Cậu yêu mến tất cả những người xung quanh mình nhưng cũng vì vậy mà cậu luôn giữ khoảng cách với họ. Cậu sợ ngày cậu ra đi tất cả bọn họ sẽ đau lòng. Mà cậu thì không muốn ai vì mình mà đau lòng cả.

Nhưng số phận một lần nữa đã trêu đùa với cậu. Anh như một cơn mưa ào xuống để tưới mát cho trái tim cằn cỗi của cậu. Anh là quà tặng mà thượng đế đã ban cho cậu vào những ngày cuối đời này. Vì thế cậu không thể nhận món quà này được.

“Tôi sẽ ra đi…nhanh thôi!” – cậu nói nhẹ nhàng – “Yoochun à, anh là một người tốt. Anh từng nói với tôi anh sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt mà. Anh sẽ sớm thực hiện được giấc mơ ấy của mình, tôi tin như vậy!”

Nói rồi cậu loạng choạng bước đi, trái tim cậu đang rất đau đớn. Hình ảnh cậu bước đi trong mưa đập vào mắt Yoochun như một cú đấm kéo anh về với hiện thực. Nhìn cậu sao mà cô đơn quá làm anh chỉ muốn ôm lấy thân hình gầy gò của cậu để che chở, bao bọc cậu trong lòng.

Một cách nhanh chóng và đột ngột, Yoochun chạy ào lên phía trước ôm chặt lấy Junsu. Hơi ấm từ Yoochun làm cậu ngẩn ngơ, đứng ngây ra cho anh ôm.

“Đừng rời xa anh!”

Câu nói này từ miệng Yoochun làm Junsu đông cứng. Nước mắt một lần nữa chảy ra.

“Anh xin em. Đừng rời xa anh, xin em…!” – anh tiếp tục nói, anh có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của cậu rơi xuống cánh tay lạnh cóng của anh cũng như cậu cũng cảm nhận được những giọt nước mắt của anh trên vai cậu.

“Anh không nên vì một người sắp chết như tôi mà làm thế…Buông tôi ra…” – Junsu vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh. Cậu sợ nếu cứ để cho anh ôm thì cậu sẽ vĩnh viễn không muốn rời xa hơi ấm ấy. Cậu sợ anh yêu một người sắp chết như cậu, vì nếu anh yêu cậu khi cậu chết đi anh sẽ rất đau khổ.

“Dù em có sống được 1 ngày hay chỉ 1 giờ đồng hồ nữa thì anh vẫn muốn được ở bên cạnh em…”

“Yoochun, buông tôi ra… Ở bên cạnh tôi anh sẽ không có hạnh phúc.” – cậu nói khi nhận ra anh đang siết chặt cậu hơn, dường anh sợ chỉ cần nớ lõng một chút thôi thì cậu sẽ biến mất khỏi cuộc đời của anh – “Yoochun à, anh cứ như vậy thì không được đâu. Còn giấc mơ mà anh luôn theo đuổi thì sao đây? Anh đình từ bỏ nó sao?”

“Giấc mơ của anh…giấc mơ của anh sẽ không hoàn thiện nếu không có em. Vì thế xin em, đừng rời xa anh. Hãy cho anh cơ hội để có thể yêu thương em. Anh cần em, Junsu à!”

Lần này thì Junsu hoàn toàn bị tình cảm chân thành của anh hạ guc. Cậu xoay người lại nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt đẹp của anh.

“Anh nói thật chứ?”

“Chưa bao giờ anh thành thật như lúc này.”

“Tôi…tôi tin anh!” – cậu nói nhanh rồi dựa hẳn vào người anh, yên lặng để anh ôm lấy cậu. Yoochun khẽ mỉm cười trong mưa, ôm lấy thân hình gầy gò của cậu chặt hơn.

Chợt cánh tay đặt trên ngực Yoochun buông thỏng xuống, cơ thể Junsu ngã hẳn ra phía sau. Anh hoảng hốt, sức khỏe của cậu rất yếu vậy mà chịu nhiều xúc động và dầm mưa khá lâu nên cậu hoàn toàn kiệt quệ. Vội vàng bế Junsu lên, anh chạy đi tìm bác sĩ.

Yoochun chạy trên hành lang bệnh viện với tình trạng ướt không thể ướt hơn và người đang bất tỉnh trong vòng tay của anh cũng trong tình trạng tương tự như vậy nên thu hút rất nhiều sự chú ý. Yoochun hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt của mọi người nhìn mình mà chỉ quan tâm đến lồng ngực đang phập phồng lên xuống cho thấy cậu vẫn sống.

Vừa nhìn thấy Changmin cũng đang lo sợ đi tìm Junsu khắp nơi, Yoochun như vớ được vàng liền chạy đến thông báo tình hình hiện tại của cậu cho Changmin biết. Junsu nhanh chóng được đưa vào phòng bệnh, Changmin ngay lập tức cởi bỏ quần áo ướt của Junsu còn anh thì bị nó bắt quay mặt đi chỗ khác vì lý do tế nhị.

Thay quần áo mới của Junsu xong, nó bảo cô y tá làm tăng thân nhiệt của cậu lên, Yoochun thấy vậy cũng vào giúp một tay. Sau khi kiểm ra cho cậu một cách kĩ lưỡng, Changmin mừng rở thông báo rằng bệnh tình của Junsu vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Cậu ngất là vì dầm mưa quá lâu trong tình trạng sức khỏe không tốt, chỉ cần giữ ấm và chăm sóc cẩn thận là được.

“Cậu nên đi thay đồ đi, Yoochun.” – Changmin nhắc nhở trước khi ra ngoài trả lại không gian riêng cho anh và cậu, vì lo cho Junsu nên anh dường như quên mất mình vẫn còn trong tình trạng không được khô ráo cho lắm. Lấy điện thoại trong túi ra (điện thoại xịn, bị ướt vẫn xài được ) gọi điện cho thằng bạn thân.

[A lô!] – giọng Yunho lè nhè bên đầu dây.

“Yoochun đây, mày đem dùm tao mấy bộ đồ tới bệnh viện đi. Quần áo của tao ướt hết rồi.”

[Mày làm gì ở bệnh viện vào giờ này, còn nhờ tao đem quần áo tới nữa? Mày giấu tao chuyện gì phải không? Khai ra mau!]

“Chuyện dài lắm, tao sẽ kể cho mày nghe sau. Còn bây giờ thì mày làm ơn làm phước giúp tao đi, tao sẽ hậu tạ mày mà.”

[Được rồi. Coi như tao làm việc tốt để tích đức cho con của tao và Jaejoong. Hên cho mày là tao cũng đang chuẩn bị cùng em ấy đến bệnh viện.]

“Vậy à? Cảm ơn mày trước. Tao đang ở số phòng 135.”

[Biết rồi. Tao cúp máy đây.]

*****

Yunho vui vẽ bước đi trên hành lang bệnh viện cùng với Jaejoong nhưng trong đầu đang suy nghĩ một vài chuyện. Hắn có thể dễ dàng nhận ra sự thay đổi kì lạ của Yoochun từ khi ra viện. Và đối với một cao thủ tình trường như hắn thì hắn cam đoan rằng Yoochun đang yêu. Nhưng mà thằng bạn của hắn yêu ai mới được? Mà thôi, dù sao Yoochun cũng nói là sẽ nói cho hắn nghe nên thôi không nghĩ nữa, mệt óc quá.

“Yunnie, anh nói phòng mà Yoochun nói là phòng mấy?” – câu hỏi của Jaejoong kéo hắn ra khỏi đóng suy nghĩ.

“Phòng 135. Có chuyện gì hả Jae?” – Yunho chợt đứng lại.

“Tại vì phòng của em trai em cũng là phòng 135!”

Ngay lúc Yunho và Jaejoong chưa kịp ‘xử lí’ thông tin mà cả hai vừa tiếp nhận thì căn phòng bệnh ngay chổ cả hai đang đứng chợt mở cửa. Phòng 135!

“Cái thằng Yunho này sao mà lâu thế không biết?” – Yoochun cào nhào, bước ra khỏi cửa tính đi mua nước uống. Vừa ngước lên đã thấy có hai cặp mắt đang trợn trắng nhìn anh thì tự dưng thấy lạnh sống lưng.

“Ủa? Tụi bây đến rồi à?” – Yoochun thản nhiên nói, không để ý lắm đến hai bức tượng kia.

“Yoochun, sao mày…sao mày lại…lại ở trong phòng này? Mày bị gì à?” – Yunho lắp bắp.

“Tao không có bị gì hết. ‘Người yêu’ của tao đang nằm trong phòng này!”

PẶC! PẶC!

Hai tiếng ‘pặc! pặc!’ kia chính là tiếng dây thần kinh bị đứt của Yunho và Jaejoong. Cả hai không nói không rằng vội đẩy Yoochun ra mà chạy vào phòng bệnh viện. Và người nằm trên giường bệnh không ai khác chính là Kim Junsu – em trai của Kim Jaejoong!

.

.

.

Cả ba ngồi im lặng trong phòng uống trà. Yunho và Jaejoong ngồi trên ghế sopha đối diện với Yoochun đang ngồi ở chiếc ghế cạnh giường bệnh. Thật sự không thể ngờ được Junsu chính là cậu em trai đáng thương của Jaejoong. Và càng không thể ngờ được người Yoochun yêu chính là Junsu!

“Vậy sao này mày phải gọi tao một tiếng ‘anh vợ’ rồi nhỉ?” – Yunho nhìn anh cười đểu.

“Tỉnh mộng đi, đừng hòng tao kêu mày là ‘anh vợ’ nhá!” – Yoochun trả đũa.

“Cậu quen Junsu từ lúc nào vậy Yoochun?” – Jaejoong thắc mắc.

“Tôi quen Junsu khi còn nằm viện. Thật sự không ngờ Junsu lại là em trai của cậu.”

“Vậy cả hai quen nhau cũng gần được một tháng rồi. Susu từng kể cho tôi nó đã gặp được một anh chàng thú vị. Thì ra anh chàng đó là cậu.” – Jaejoong chán nản lắc đầu – “Ông trời ơi! Tại sao?”

“Thái độ đó là sao? …” – Yoochun vừa tính phản bác lại thái độ không hài lòng của ‘anh vợ tương lai’ thì cảm thấy bàn tay đang đặt trên giường của anh đang được một bàn tay khác đặt lên.

“Junsu! Em tỉnh rồi à?” – anh vui mừng quay sang nắm lấy bàn tay gầy gò của Junsu. Cậu từ từ mở mắt, quay sang gật đầu ra hiệu với anh là cậu ổn.

“Susu! Em làm hyung lo quá!” – Jaejoong cũng chạy lại, ôm chằm lấy cậu.

“Anh…anh hai! Em ổn!” – Junsu khẽ trấn an một Jaejoong đang xúc động.

Thấy Junsu có vẽ muốn ngồi dậy, Yoochun nhanh nhẹn đỡ cậu dậy rồi kê thêm gối ở đằng sau cho Junsu có thể thoãi mái.

“Yoochun, anh biết anh trai em sao?” – cậu quay sang hỏi anh trong khi anh đang loay hoay rót nước cho cậu.

“Anh, Yunho với Jaejoong là bạn. Em uống đi!” – Yoochun dịu dàng nói, trao ly nước cho cậu.

“Ra là vậy. Thật tốt quá!” – cậu mỉm cười thật tươi làm cho tâm trạng của mọi người cũng tốt hẳn lên.

“Nhân tiện giới thiệu với em, hyung là Yunho – chồng tương lai của anh trai em.” – hắn mỉm cười ranh mảnh, kéo Jaejoong vào lòng làm Jaejoong ngượng đỏ cả mặt.

“Hai người rất xứng đôi! Chúc mừng hai người!” – cậu nắm chặt tay của Jaejoong – “Anh hai phải thật hạnh phúc cùng Yunho hyung nhé!”

“Junsu à…!” – Jaejoong xúc động như sắp khóc. Cậu đã nghe Changmin nói lại về bệnh tình của Junsu. Em trai của cậu không còn nhiều thời gian nữa.

“Yunho hyung, em giao anh hai ngốc nghếch của em cho hyung. Hãy chăm sóc anh trai của em nhé!” – Junsu nói rồi đặt bàn tay của Jaejoong vào bàn tay của Yunho như một lời trao gửi.

“Jaejoong, cậu cũng hãy giao Junsu cho tôi. Nhất định tôi sẽ làm cho em ấy hạnh phúc!” – Yoochun khẳng định. Trong vòng tay của anh, Junsu khẽ mỉm cười hạnh phúc.

*****

Một tháng sau…

Khẽ đẩy Junsu đi dạo bên dưới khu vườn phía sau bệnh viện, hôm nay thời tiết khá đẹp rất thích hợp để đi dạo. Thời gian này Yoochun và cả Junsu đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Anh dành toàn bộ thời gian của mình để ở bên cạnh chăm sóc cho cậu cẩn thận đến mức làm cho mọi người đều phải ganh tỵ. Gia đình Yoochun cũng đã biết chuyện, họ biết con trai của họ thật sự yêu thương cậu nên không hề cấm cản mà ngược lại còn tạo điều kiện cho cả hai.

Junsu càng ngày càng yếu, cậu ngất xỉu liên tục và không thể thở được. Changmin và Kibum dường như phải luôn túc trực bên cạnh cậu. Hai người đó còn chỉ cho Yoochun một số thao tác cấp cứu cơ bản. Junsu bây giờ rất gầy và xanh xao, đôi môi cũng không còn hồng như trước. Nhưng trong mắt Yoochun, cậu luôn luôn đẹp như một thiên thần.

Tất cả mọi người đều biết thời gian của Junsu không còn nhiều. Trước mặt cậu ai cũng tỏ ra bình thường nhưng họ đang rất đau lòng. Jaejoong hầu như không thể ngủ được, cậu cứ khóc suốt làm Yunho cũng đau lòng theo. Ông bà Kim thì suốt ngày ở trong nhà thờ cầu nguyện cho đứa con trai tội nghiệp của mình. Kibum và Changmin cũng vất vã rất nhiều, đôi khi trong lúc cấp cứu hay kiểm tra cho Junsu Yoochun đã nhìn thấy những giọt nước mắt của Changmin. Lúc đó, Kibum cũng chỉ biết ôm lấy vợ mình mà an ủi.

Về phần Yoochun. Anh lúc nào cũng vui vẽ trước mặt cậu nhưng trái tim anh đang tan nát theo thời gian. Có những đêm anh giật mình tỉnh giấc rồi lại lo sợ nhìn cậu đang bình yên ngủ bên cạnh. Anh lo sợ rằng khi anh đang ngủ thì cậu sẽ bỏ anh mà đi. Những lúc đó anh chỉ biết đau đớn bỏ ra ngoài mà khóc. Anh không muốn cậu nhìn thấy dáng vẽ yếu đuối của anh.

“Junsu không còn thời gian nữa. Hãy làm cho em ấy hạnh phúc!”

Lời nói của Kibum cứ ám ảnh lấy anh suốt cả tuần nay. Sự thật này đối với anh thật tàn khốc!

“Yoochun à, anh đang nghĩ gì thế?” – cậu khẽ lên tiếng khi thấy anh cứ im lặng mãi.

“Không có gì đâu. Anh chỉ đang suy nghĩ về tương lai của chúng ta thôi. Sau khi em khỏe lại, anh nhất định sẽ cưới em làm vợ. Rồi chúng ta sẽ có những đứa con thật xinh xắn.” – anh mỉm cười nhưng trong lòng đang cố gắng nén những giọt nước mắt lại.

“Được như vậy thì tốt thật! Em muốn con mình cũng đáng yêu và thông minh như bé Kichang ấy.”

(Inu: Kichang là nhóc con 4 tuổi của Kibum và Changmin)

“Junsu này, bài hát mà em hát ở đây lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên là bài gì thế?”

“Là bài Rainy night. Anh thích bài đó hả, Yoochun?”

“Anh thích em hát bài đó.” – anh dịu dàng vuốt tóc cậu, một cử chỉ biểu lộ tình yêu của anh dành cho cậu.

“Nếu anh thích thì ngày nào em cũng sẽ hát cho anh nghe!” – Junsu mỉm cười, nắm lấy bàn tay đang khẽ run lên của anh.

“Junsu này, cuối tuần này chúng ta hẹn hò nhé!”

“Hẹn hò á?”

“Đúng vậy, hẹn hò. Anh sẽ đưa em đến một nơi đặc biệt!”

*****

Đánh giá có tổng 1 đánh giá nakanaide maou-chan năm 2024

Cuối tuần – ngày hẹn hò…

Hôm nay từ sáng sớm Yoochun đã xuất hiện ở bệnh viện. Anh mặc áo sơ-mi màu xanh nhạt, khoác bên ngoài là một chiếc áo vest màu xanh đậm hơn cùng với quần jean màu trắng. Anh đã mất hơn một tiếng đồng hồ để chọn được bộ đồ anh vừa ý nhất. Khẽ gõ cửa phòng bệnh của Junsu anh bước vào.

Ngạc nhiên…

Junsu hôm nay vô cùng rạng rỡ. Chiếc áo thun trắng kẻ sọc xanh ngang cùng với chiếc áo khoác có nón màu hồng phấn in mặt một chú hề làm cho cậu vô cùng đáng yêu.

“Hôm nay, Junsu của anh đẹp quá!” – anh bước tới, hôn lên trán cậu mỉm cười hạnh phúc.

“Yoochun, tôi giao Junsu cho cậu. Cả hai đi chơi vui vẽ nhé!” – Jaejoong từ nhà vệ sinh bước ra dặn dò. Jaejoong khẽ ôm Junsu vào lòng thật lâu rồi buông cậu ra, vờ ngước mặt lên để ngăn những giọt nước mắt lại rồi giúp Yoochun đỡ Junsu lên lưng anh.

.

.

.

Cõng Junsu trên lưng, anh bước đi thật chậm trên đường. Mọi người ai cũng nhìn cả hai với ánh mắt ngưỡng mộ làm anh cứ cười tít cả mắt.

“Em có nặng lắm không?” – Junsu hỏi.

“Không! Em nhẹ lắm. Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ lập kế hoạch vỗ béo cho em.” – anh nói đùa rồi bật cười thật lớn.

Anh cõng cậu đến trạm xe bus rồi cả hai cùng bước lên, ngồi cạnh nhau ở băng ghế cuối. Cậu tựa đầu vào vai anh, hai bàn tay khẽ đan vào nhau. Junsu bắt đầu ngân nga hát bài hát Rainy night quen thuộc.

Yoochun nhìn ra cửa sổ, hình ảnh phản chiếu của anh và cậu ở trong tấm kính thật đẹp biết bao. Anh lấy tay vẽ một hình trái tim bao bọc lấy anh và cậu trong tấm kính.

“Anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc, Junsu à!”

.

.

.

Anh đưa Junsu đến quãng trường trung tâm của thành phố. Hôm nay là ngày chủ nhật nên nơi đây vô cùng nhộn nhịp. Đi dạo một hồi lâu, cả hai dừng lại ở đài phun nước ở giữa quãng trường. Dịu dàng lau mồ hôi cho cậu, anh chợt đi lại chỗ giàn nhạc đường phố nói nhỏ gì đó với họ. Anh chỉ Junsu đang ngồi gần đó rồi họ mỉm cười vui vẽ với anh.

“Yoochun, anh nói gì với họ thế?” – cậu thắc mắc hỏi khi anh đến đỡ cậu ngồi dậy.

“À! Anh nói rằng anh muốn nhảy một bài với người anh yêu!” – anh nháy mắt tinh nghịch.

Ngay lúc đó âm nhạc vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Yoochun đột ngột quỳ xuống trước mặt Junsu, nắm một bàn tay của cậu và hôn lên đó.

“Em có đồng ý nhảy một điệu với anh không, Junsu?”

Đáp lại lời anh bằng một nụ cười thay cho lời đồng ý. Yoochun đứng lên, nắm lấy tay cậu còn tay kia thì choàng qua eo cậu. Junsu hơi ngượng ngùng nhưng cũng choàng tay qua vai anh. Cả hai cùng khiêu vũ trong điệu bolero dịu dàng trong tiếng chúc mừng, hoan hô của tất cả mọi người.

“Junsu này, em có biết truyền thuyết ở đài phun nước này không?” – anh thì thầm trong tai cậu – “Người ta nói rằng, nếu hai người yêu nhau cùng khiêu vũ trước đài phun nước này thì tình yêu của họ sẽ được các thiên thần chúc phúc đấy!”

“Anh thật lắm trò.” – Junsu mỉm cười thật tươi.

.

.

.

[Hãy nghe A space left for you của Chun nhé!]

Sau màn khiêu vũ, anh và cậu rời khỏi quãng trường. Bây giờ cũng khá muộn nên anh và cậu đều đói. Cả hai dừng lại ở một quán ăn nhỏ nhưng rất ấm áp. Anh và cậu dùng bữa với nhau một cách vui vẽ.

Dùng bữa xong, anh lại tiếp tục cõng cậu đi đến nơi đặc biệt của anh. Cả hai đang đi trên một con đường tuyệt đẹp. Hai bên đường là hai hàng cây xanh mướt đang nở rộ những bông hoa nhỏ màu trắng. Ngày hôm nay, Junsu cảm thấy rất khỏe. Cậu đi suốt cả một ngày mà không hề ngất xỉu hay lên cơn khó thở. Thiên đường đối với cậu đã rất gần rồi…

“Junsu, em muốn đi trong mưa tuyết không?”

“Mưa tuyết? Bây giờ đang là mùa hè, làm sao có tuyết được?”

“Nếu anh làm được thì em phải hôn anh một cái nhé!”

Nói rồi Yoochun bất ngờ chạy thật nhanh, anh hét lên đầy phấn khích làm cho Junsu đang ôm anh thật chặt cũng hét lên. Chợt cậu cảm thấy có cái gì đó đang lơ lửng trong không trung, mở to mắt ra cậu ngạc nhiên với cảnh tượng cậu đang nhìn thấy. Cậu và anh đang ở giữa một cánh đồng bồ công anh tuyệt đẹp!

Do khi anh cõng cậu chạy đã làm các bông hoa rơi khỏi cành và bay lên nhìn như những bông tuyết đang rơi. Khẽ thổi một bông hoa ở gần cậu, Junsu nói.

“Nhìn giống tuyết thật đấy! Xem ra lần này em phải hôn anh rồi!”

Cậu tụt khỏi lưng anh, bước tới đứng trước mặt anh. Cậu khẽ nhón chân chạm môi mình vào môi của anh. Yoochun mỉm cười ôm cậu vào lòng cho nụ hôn thêm sâu.

“Đây là nụ hôn đầu tiên của em.” – Junsu ngượng ngùng, đỏ mặt nói.

“Thì cũng là nụ hôn đầu tiên của anh mà!” – anh vui vẽ thú nhận rồi lại bắt đầu một nụ hôn khác.

“Đây là nơi đặc biệt của anh sao, Yoochun?” – cậu hỏi khi anh lại tiếp tục dắt cậu đi đâu đó.

“Không phải? Nơi đặc biệt của anh ở kia!” – anh chỉ tay về phía ngọn đồi gần đó. Cả hai cùng nhau tiến đến nơi đó.

Ngọn đồi được bao bọc bởi cỏ và những cây hoa dại, trên đó có một chiếc xích du màu bằng gỗ màu trắng được treo đầy những đóa hoa hồng, bên cạnh là một cây cổ thụ to lớn được treo đầy những con hạc giấy đầy màu sắc với đủ kích cỡ lớn nhỏ.

“Những con hạc này là…” – cậu bất ngờ nhìn anh, cả hai hiện đang ngồi trên xích du.

“Của Rie và Yunjin gấp đấy. Tất cả gồm 1000 con. Hai đứa ấy đã gấp để cầu cho em mau khỏi bệnh.”

“Hai đứa nhóc này thật là. Anh đã mọi thứ từ lúc nào vậy?”

“Anh chỉ mới làm vào hôm kia với sự trợ giúp của Yunho.”

“Em thật hạnh phúc, Yoochun à!”

Cậu tựa đầu vào vai anh, hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau không rời. Mặt trời dần dần buông xuống. Ngồi ngắm hoàng hôn ở trên ngọn đồi này thật tuyệt. Đây là lần đầu tiên cậu được chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn tuyệt vời thế này ở ngoài bệnh viện. Còn đối với anh, đây là lần đầu tiên anh được ngắm hoàng hôn với người anh yêu!

“Nhờ trời mưa nên anh mới gặp được em!”

“Sao lại nhờ mưa?”

“Nếu ngày hôm đó trời không mưa anh đã không gặp tai nạn và anh đã không gặp được em!”

“Rồi sao nữa?”

“Nếu ngày đó trời không mưa em đã không phải ở lại bên cạnh anh để anh có cảm giác với em…Nếu hôm đó trời không mưa anh đã không tìm được em ở khu vườn phía sau bệnh viện để rồi mất em mãi mãi…”

“Yoochun à, anh hát cho em nghe đi.” – cậu yêu cầu, mệt mõi rút sâu vào lòng anh. Cậu buồn ngủ quá!

“Sao cơ? Anh hát à?”

“Uhm. Em muốn nghe anh hát!”

Yoochun hơi ngạc nhiên với yêu cầu của cậu nhưng rồi anh cũng vui vẽ làm.

“Sarangi anieosseum chohkesseo Jakku dagaoneun ibyeoreun neomu apheujanha Niga haengbokhal su itdamyeon geuman ije geuman Nege haejul su itneun geoni geotpun

Nae sarang neomaneul neomaneul neomaneul neoreul wihan binjari Nunchi jaeji mothage aesseo oimyeonhamyeo utgo itneunda Niga apheumyeon nan sirheo ibyeoreun sirheo Nal saranghamyeon andwaeyo

Geu naega anieosseum chohkesseo Sesangeseo gajang so junghan geudae gudae inikka Geuraeseo neol miljimyeo ddo ulrimyeo ppurichimyeo Gege haejul su itneun geon igeotppun”

Siết thật chặt bàn tay của Yoochun, trong vòng tay của anh thật yên bình làm sao. Trái tim của anh vẫn đang đập thổn thức trong lòng ngực dường như muốn đồng điệu với trái tim đang dần tắt của cậu. Đây có lẽ là lần cuối cùng cậu được nghe anh hát cũng như lần cuối được ngồi cùng anh ngắm hoàng hôn. Suốt 17 năm sống trong sự mất mát nhưng đổi lại được ở cạnh anh một thời gian dài như vậy là phúc của cậu. Junsu chưa bao giờ hối hận vì đã gặp anh và chưa bao giờ cậu hối hận vì yêu anh.

Nhìn anh thật lâu, Junsu muốn lưu giữ hình ảnh của anh ở mãi trong trái tim của cậu. Trong những ngày cuối đời này anh đã đem tới cho cậu những kí ức tuyệt đẹp. Cậu thật có lỗi khi thất hứa với anh. Ngày hôm nay cậu không thể cùng nắm tay anh đi đến cuối con đường này. Đành hẹn gặp lại anh ở thiên đường vậy…

“Nae sarang neomaneul neomaneul neomaneul neoreul wihan binjari Nunchi jaeji mothage aesseo oimyeonhamyeo utgo itneunda Niga apheumyeon nan sirheo ibyeoreun sirheo Nal saranghamyeon andwaeyo

Gidarijima sseu disseun nunmul ddo gyeou chamanaemyeo Nan dwidoaseo gayo na ireohke

Saranghae saranghae saranghae saranghae hanapeuni nae sarang Gaseumeuron wichyeodo neomu sojunghaeseo bureujin mothae Naega apheun gon gwaenchanha saranghanikka Nal michidorok ulmyeondwae

Niga apheumyeon nal sirheo saranghanikka Nan yeogi kichi hamyeondwae”

(A space left for you – Park Yoochun)

“Yoochun à, em yêu anh!”

Cậu khẽ nói khi anh kết thúc bài hát, cậu khẽ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt của cậu, rớt xuống bàn tay của anh.

“Anh hát hay không, Junsu?” – Yoochun hớn hở chờ cậu nhận xét nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Yoochun ngẩn ngơ một hồi, lay lay cậu.

“Junsu à, em ngủ à? Thức dậy đi trời sắp mưa rồi! Thức dậy đi anh sẽ cõng em đi chơi nữa! Làm ơn, mở mắt ra nhìn anh đi!” – Yoochun gần như gào lên – “Mở mắt ra nhìn anh đi, Junsu!”

Vội vàng bế cơ thể nhỏ bé của cậu lên, anh chạy thật nhanh về bệnh viện. Dẫu biết rằng sẽ có ngày này nhưng anh vẫn không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này được. Cơn mưa đột ngột ào xuống như muốn xóa những dòng lệ trên gương mặt của anh.

Anh như một người mất trí cứ điên cuồng ôm lấy cậu mà chạy. Những hạt mưa tạt vào người anh rát buốt nhưng có là gì so với nỗi đau trong trái tim anh.

Anh ghét những cơn mưa này! Anh thật sự rất ghét mưa. Tại sao trời lại mưa vào lúc anh đau đớn nhất!

“Nhờ những cơn mưa này mà tôi gặp được em…

Và cũng chính những cơn mưa này…

Đã đem em đi xa tôi…mãi mãi…”

Bế Junsu đi trên con đường vào bệnh viện. Con đường này rất quen thuộc với anh nhưng bây giờ sao mà anh thấy thật xa lạ. Xa lạ vì thường ngày luôn có một người được anh đẩy đi trên con đường này giờ đã không thể nào đi cùng anh được nữa. Xa lạ vì thường ngày luôn có một người hát cho anh nghe giờ đã không thể hát cho anh nghe được nữa…

Yoochun khẽ ngước mắt nhìn lên. Yunho, Jaejoong, Changmin và Kibum đang đứng ở ngay đó như đoán trước được tất cả. Nhìn Junsu nằm yên trong lòng Yoochun, Jaejoong chưa bao giờ thấy em trai mình có được giấc ngủ bình yên thế này. Junsu đang cười, nụ cười đó vẫn còn hiện diện trên môi cậu.

Jaejoong bật khóc, khụy hẳn xuống nền đất. Yunho cũng chỉ biết đau đớn ôm lấy Jaejoong thật chặt. Changmin dựa hẳn người vào chồng mình, nước mắt cũng rơi ra.

Ngày hôm đó trời đã mưa rất to!

.

.

.

Đám tang của Junsu diễn ra trong lặng lẽ, chỉ có gia đình của cậu tới dự. Hôm đó, Changmin đã không đến vì cậu đang mang thai nên mọi người đều khuyên cậu nên ở nhà. Mộ của Junsu được đặt ở ngọn đồi – nơi chứa đầy kỉ niệm của anh và cậu. Sau khi chôn cất xong cũng là lúc trời đổ mưa. Cơn mưa như muốn xóa hết những nổi đau đớn trong lòng mọi người.

Sau khi ngồi ở mộ Junsu gần một ngày trời, Yoochun mệt mõi trở về nhà. Nằm yên trên chiếc giường rộng, mọi người không ai làm phiền anh cả kể cả con bé Miyu. Anh đã hứa với Junsu là dù thế nào cũng sẽ sống thật tốt, sống thay cả phần của cậu nhưng thật sự anh chỉ muốn được mau chóng giải thoát khỏi thế giới này…để gặp lại cậu!

Chợt hồ sơ bệnh án nằm trong ba-lô đập vào mắt anh. Từ khi đến bệnh viện lấy kết quả tới giờ, hồ sơ này vẫn nằm yên trong ba-lô của anh. Mở phong bao bằng giấy ra, Yoochun lấy kết quả khám tổng quát lần trước ra xem. Nụ cười chợt xuất hiện trên môi anh. Anh có thể gặp lại cậu rồi…

“Họ và tên bệnh nhân: Park Yoochun

Tuổi: 19

Chuẩn đoán bệnh: Ung thư máu giai đoạn cuối.

Chú ý: Bệnh nhân cần phải nhanh chóng tiến hành điều trị.”

*****

Một năm sau…

Đặt bó hồng trắng trên mộ Junsu, anh dự tính đi xung quanh làm cỏ nhưng có vẽ đã có người làm rồi. Ngôi mộ đã được quét dọn sạch sẽ, cạnh bó hoa của anh còn có một bó hoa khác hình như cũng vừa được đem đến. Gốc cây cổ thụ kế bên đã được treo đầy những con hạc giấy đủ kích thước và màu sắc. Khỏi nói cũng biết đây là tác phẩm của hai cô bé Rie và Yunjin. Hai cô bé đã ra viện rồi nhưng cứ đúng vào những ngày đầu tháng cả hai sẽ đến đây viếng mộ Junsu và treo 1000 con hạc giấy lên gốc cây cổ thụ.

Ngồi bên cạnh ngôi mộ của cậu, Yoochun dịu dàng chạm tay lên gương mặt đang cười rạng rỡ của Junsu trên tấm hình. Chính anh là người chụp tấm hình này vào ngày hẹn hò đầu tiên cũng như cuối cùng của cả hai. Trong bộ vest đen, Yoochun nhìn gầy hơn trước nhiều.

“Junsu à, một năm qua đã có rất nhiều chuyện xảy ra em biết không? Mọi người ai cũng rất nhớ em.” – anh mỉm cười tươi – “Cuối năm nay Yunho và Jaejoong sẽ kết hôn, cả hai đều rất hạnh phúc. Còn nữa, bây giờ anh đã là cha đỡ đầu của con Changmin, lần này là sinh đôi. Hai đứa bé nhìn đáng yêu tệ. Hiện giờ Changmin lại đang mang thai, Kibum nghe được tin cứ như trẻ lại được mấy tuổi. Haha…”

“Junsu à, mọi người thật hạnh phúc. Chỉ còn mỗi chúng ta…Khụ…khụ…” – anh ho khan vài cái, chiếc khăn tay trắng tinh đã nhuốm đầy máu.

Suốt cả một năm qua anh đã âm thầm điều trị bệnh nhưng cần phải có nhóm máu thích hợp để thay thế nhưng anh là trẻ mồ côi thì kiếm đâu ra người thân để hiến máu. Nghĩ tới đây ảnh chỉ biết cười, có lẽ ông trời thấy cảm thấy có lỗi khi thấy anh sống một mình đời này nên đã cho anh có cơ hội để được lên thiên đường…nơi có người anh yêu…Trong túi áo vest của anh có một tờ giấy được gấp cẩn thận – là lá thư yêu cầu gia đình anh sẽ chôn cất anh cạnh bên ngôi mộ của cậu.

“Junsu này, anh hát cho em nghe nhé! Em có đoán được là bài nào không? Là bài Rainy night mà em hay hát cho anh nghe đấy…khụ…khụ… Trời lại mưa rồi này!”

“Rainy my heart Mou yamanai namida wa tonight Kimi ga saigo ni nokoshita hakanai wasuremono no you ni

I miss you Kimi no inai sekai wa yami ni furuete Nee subete yume nara ii no ni Aitakute oh my girl aenai wake wa Kimi no sayonara wo kikitaku nakatta kara

Baby I still love you

Mou nakanaide itsumo you’re cry baby Sonna tokoro mo so sweet Ima wa boku janai dareka ga Namida wo nugutterundane

Dakedo kimi ga suki da yo wasurerarenai Omoide no naka dake ikiteru

Kono omoi forever dakishimeta hi no Kimi no kaori zutto karada wo hanarenakute

Baby I still love you Hazusenai mune no kurosu ni kizanda sono namae Baby you’re my love

Kimi no inai sekai wa yami ni furuete Nee subete yume nara ii no ni Aitakute oh my girl aenai wake wa Kimi no sayonara wo kikitaku nakatta kara

Ima mo kimi ga suki da yo wasurerarenai Omoide no naka dake ikiteru Kono omoi forever yamanai ame ga Boku no kokoro dake kagirinaku nurashite mo

I can’t say good-bye ’cause I love you”

Giai điệu của bài hát khẽ vang lên trong làn mưa. Những cơn mưa này đã đưa anh đến bên cậu cũng như đem cậu đi xa khỏi anh. Và bây giờ cũng chính những cơn mưa này sẽ đưa anh đến bên cậu một lần nữa!

.

.

.

.

.

Yoochun bước đi trên một con đường trắng xóa, ngồi ở chiếc xích đu trắng Junsu đang khẽ hát, cậu đang đợi anh!

“Người ta ngày nào cũng chờ anh đấy, Park Yoochun!” – Junsu mỉm cười chạy lại ôm lấy anh. Cậu vẫn đẹp như ngày đầu tiên anh gặp cậu.

“Thì chẳng phải bây giờ anh đã đến bên em rồi sao?” – anh hôn lên trán cậu, mắng yêu – “Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết con đường này nhé!”

“Đương nhiên rồi!” – cậu nắm lấy tay anh thật chặt – “Cảm ơn anh vì đã đến bên em!”

“Còn anh thì cảm ơn vì em đã yêu anh, Junsu của anh!”

Cả hai mỉm cười hạnh phúc cùng nắm tay nhau bước đến con đường đầy ánh sáng. Con đường hạnh phúc của riêng anh và cậu…

End fic!

P/s: Đây là lần thứ hai viết oneshot nên còn rất nhiều thiếu sót mong các readers bỏ qua cho *cúi đầu*.