Vì sao bắt cá hai tay

1. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng biển giáp ranh Thanh – Nghệ. Tôi là chị cả của hai cậu em trai đang đi học. Tuổi thơ tôi gắn liền với những cơn bão biển, những buổi chiều chân trần chạy dưới bờ cát trắng và nhặt ốc biển về làm vòng đeo tay. Lớn hơn một chút, em trai tôi theo bố đi thuyền. Trai của biển có nước da đen rám nắng, khỏe mạnh, rắn chắc và kiên gan. Em tôi kể cho tôi nghe câu chuyện về những chuyến tàu đánh cá chỉ trở về khi trăng rằm, về những buổi bình minh rực rỡ giữa biển xa, những câu chuyện kỳ bí về con ma biển, niềm may mắn của những ngư dân là nhìn thấy cá voi… Những đứa trẻ như chúng tôi đã quen với việc, bỗng có tin về một con tàu đánh cá mất tích, những phụ nữ có chồng, con trên tàu đó bỗng trở thành góa bụa chỉ sau một đêm… Tôi đã từng cùng mẹ dõi mắt ra xa để ngóng tin của bố và em, sau chuyến đi thuyền dài ngày ngoài biển khơi mênh mông. Cuộc sống trên biển bấp bênh theo từng đợt sóng…

Ảnh minh họa
 

2. Tôi quen anh qua một người bạn. Tôi học ngành kế toán tổng hợp, thuộc một trường cao đẳng ở Bắc Ninh. Ngay từ khi là sinh viên, tôi đã tự rèn cho mình khả năng tự lập. Môi trường, mảnh đất và sự nghèo khó của gia đình dạy tôi tự lập từ bé. Suốt 4 năm đại học, tôi phớt lờ những lời tỏ tình và sự quan tâm của các bạn nam. Tôi đi dạy thêm, chạy bàn cho quán cà phê, mua truyện tranh về cho thuê… tự chi trả học hành, ăn uống, thậm chí, còn gửi về đóng học cho em. Những va chạm cuộc sống khiến tôi mạnh mẽ hơn, cứng cỏi hơn.

Tôi thường xuyên sang Hà Nội chơi với bạn gái thân thiết đang theo học ở trường sư phạm. Hôm sinh nhật bạn, tôi đã gặp anh. Anh – quần bò bụi phủi, áo sơ mi ngố nhăn nheo và cái balo laptop to tướng đựng tất cả những đồ nghề giá trị, vừa trở về sau chuyến công tác dài ngày. Tôi mỉm cười, thấy lạ lạ cái dáng bụi bụi, ngượng ngùng, hơi kỳ quái của anh. Bỗng cái hình ảnh ấy cứ ẩn hiện trong đầu tôi mãi. Chúng tôi mới gặp nhau nhưng đã cảm thấy ở nhau có những ấn tượng thú vị.

Sau đợt gặp gỡ đó, anh thường xuyên mời tôi đi uống nước. Những lần gặp gỡ khiến chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Rồi nhanh chóng, tôi đồng ý tình yêu của anh. Ra trường, tôi chuyển xuống Hà Nội làm việc để có nhiều cơ hội gần anh hơn.  Qua người bạn gái, tôi biết, người yêu anh vừa rời xa anh để đi lấy chồng theo sự sắp đặt của cha mẹ. Anh đau khổ lao vào các cuộc chơi, những chuyến công tác xa và những cuộc vui thoáng chốc. Anh đến với tôi cũng là một sự lấp khoảng trống, nhưng tôi không thể từ chối bởi trái tim tôi đã yêu anh.

Ảnh minh họa
 

3. Anh là mối tình đầu của tôi. Thời gian đầu, anh đặc biệt quan tâm, chăm sóc tôi. Tôi đã quen với việc sáng sáng, có ai đó gọi tôi dậy, đưa đón đến cơ quan và chiều chiều, cùng nhau ăn tối, đi dạo và chìm vào giấc ngủ bằng một tin nhắn yêu thương. Tôi đến nhà thăm hỏi gia đình anh như người con dâu tương lai. Mẹ anh bệnh nặng nằm viện, tôi đến chăm sóc bà hằng ngày. Lúc mẹ hỏi về tôi, anh chỉ trả lời: là bạn gái. Tôi hỏi, sao anh không giới thiệu là người yêu, anh bảo: lúc nào anh sẽ dẫn em về ra mắt gia đình luôn. Còn bây giờ thì chưa phải lúc.

Tôi nghĩ đến kết thúc có hậu bằng đám cưới hạnh phúc. Nhưng không ai đoán trước được những điều bất ngờ trong cuộc sống. Thời gian gần đây, tôi cảm nhận sự thay đổi ở anh. Anh hờ hững hơn, những tin nhắn thưa dần, anh tìm lý do để ít đưa đón tôi hơn. Những chuyến công tác dài ngày của anh cũng bắt đầu xuất hiện. Tô mơ hồ nghĩ đến điều gì đó tồi tệ đang diễn ra trong tình yêu của tôi.

Điều tôi hồ nghi cũng đến. Có số điện thoại lạ gọi vào máy tôi, tự xưng là vợ chưa cưới của anh. Tôi nghĩ cô ta nhầm máy. Cô gái đó gọi đích danh tên tôi, bảo tôi là người “phá vỡ hạnh phúc” của người khác, rằng hai người đã có con với nhau. Tôi điếng người. Hôm sau, tôi đi tìm hiểu sự thật.

Tôi không tin vào những điều đang diễn ra. Cô gái đó kể cho tôi nghe họ quen biết thế nào, anh ấy hứa hẹn, dự định với cô ấy ra sao. Sao giống như những gì anh nói với tôi thế. Cô gái ấy biết anh có quan hệ gần gũi với tôi nhưng không nghĩ là người yêu cho đến khi anh ấy “khai báo”. Cô yêu cầu tôi phải rời xa anh ấy.

Ảnh minh họa
 

Hóa ra, những lần có tin nhắn điện thoại, anh thường xem xong rồi xóa vội đi, có cuộc gọi, anh cũng không nghe máy. Tôi thắc mắc, anh bảo chỉ là công việc. Nhưng công việc gì đến tận hơn 10h đêm vẫn còn nhắn tin, gọi điện. Anh cau có: “Em chỉ đa nghi”, nhưng giờ thì đa nghi của tôi là đúng.

Trước mặt tôi, anh thừa nhận những điều cô gái ấy nói. Chỉ khác là tình yêu dành cho tôi nhiều hơn cho người con gái đó. Cô ấy giống như là cơn “say nắng” trong những lần công tác của anh. Tại sao anh lại không nói điều đó với tôi? Tại sao anh lại lừa dối tình cảm của tôi. Tôi hỏi: giữa em và cô ấy, anh chọn ai? Anh im lặng cúi đầu. Tôi chia tay anh, tôi không chấp nhận tình yêu có sự chia sẻ với người đàn ông “bắt cá hai tay”. Cuối cùng, anh bảo: “Anh không hề yêu người ta. Có lẽ vì cô ấy đã theo đuổi anh mạnh mẽ nên anh tặc lưỡi gật đầu. Đàn ông bao giờ cũng có tính tham. Cô ấy cũng là một người cô đơn nên anh muốn chăm sóc như người em gái…”. Tôi không tin những lời giải thích của anh, rời khỏi quán khi nói lại: hãy kết thúc với người con gái kia trước khi tìm đến với tôi.

Có thể, tôi sẽ tha thứ cho anh nếu như anh làm như thế. Tình yêu tôi dành cho anh quá lớn, đủ để tôi chấp nhận cả những gì anh gây ra, khiến trái tim tôi đau đớn thế nào. Tôi sẽ bỏ qua cho lỗi lầm của anh, nếu anh hứa hẹn sẽ sửa lỗi. Một tuần sau, anh gọi điện xin lỗi tôi. Anh bảo, anh đã chấm dứt với người con gái đó và mong tôi hãy đón nhận anh, bởi người anh yêu là tôi chứ không phải cô ấy. Tôi mủi lòng. Tôi và anh lại tiếp tục sánh bước. Nhưng một lần nữa, niềm tin của tôi dành cho anh sụp đổ khi tôi phát hiện tin nhắn anh dành cho người con gái đó đầy yêu thương mà anh chưa kịp xóa. Anh vẫn lén lút đi lại, gặp gỡ với người con gái đó. Lần này, tôi quyết định rời xa anh thêm lần nữa.

Trong tình yêu, tôi không đủ bản lĩnh để có thể nói lời chia tay anh. Nhưng tình cảm anh dành cho tôi thì ngày càng hờ hững. Lần này, anh ngang nhiên dẫn cô gái đó ra mắt trước cơ quan, bạn bè anh. Qua một số người bạn, tôi biết, anh cùng cô gái đó đi du lịch ở Hải Phòng, Quảng Ninh… theo “những chuyến công tác” của anh. Lúc nào tôi hỏi, anh cũng chỉ bảo: anh đi với bạn. Bạn gái hay bạn trai, hay là cô gái đó. Anh chỉ nói, đồng nghiệp. Thỉnh thoảng, cô gái ấy lại gọi cho tôi, nhắn tin bảo tôi hãy rời xa anh ấy. Những lúc như thế, tôi tắt phụt điện thoại và không bao giờ muốn nó hiện lên nữa.

Tôi im lặng suốt một thời gian dài. Nhưng nỗi nhớ anh da diết đã đánh lừa lý trí của tôi. Cơ duyên nào xô đẩy, tối tối, đi ngang qua nhà anh, tôi vẫn dừng lại nhìn vào. Và trong đêm mưa gió, tôi lại tìm đến anh, chờ đợi. Lần này, tôi lại thua với trái tim mình. Tôi chấp nhận người con trai đó, đứng sau cuộc đời anh, chỉ cần anh vẫn ban phát cho tôi chút tình cảm. Có lẽ, tôi đã lấn quá sâu vào một thứ tình yêu biết trước cái kết buồn, đã trao trái tim cho người con trai mà tôi biết trước là đa tình. Tôi tưởng, tình yêu của tôi sẽ làm thay đổi anh, sẽ khiến anh chỉ yêu mình tôi.

Nhưng điều đó đã không diễn ra. Tôi còn dùng dằng với mối quan hệ tay ba này thêm nửa năm nữa cho đến khi chấm dứt hẳn. Thời gian đó, tôi suy sụp, đau đớn, công việc bỏ bê và sức khỏe giảm sút thảm hại.

Sau khi chia tay, tôi quyết tâm không gặp lại anh nữa. Tin tức của anh vẫn được cập nhật thường xuyên. Cô gái đó cũng chia tay anh ngay sau đó, vì không chịu được cảnh san sẻ tình cảm. Sau khi chia tay một cuộc tình, anh luôn chuẩn bị sẵn cho các cuộc tình khác “gối” lên nhau.

Tình yêu phải bắt nguồn từ hai phía, cả hai phải cùng nhau giúp đỡ, yêu thương, tôn trọng lẫn nhau. Tôi chỉ mong anh, hãy suy nghĩ lại quãng thời gian anh yêu và sống, để anh nhận ra rằng, tình yêu không có chỗ cho sự bội bạc, không có sự chia sẻ. Yêu chung thủy, chân thành mới bền vững. Đến lúc ấy, anh sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình.

Quỳnh Mai

Mọi thứ đều có nhân quả, quả báo thường đến muộn nhưng không phải là không đến. Tôi đã ngộ ra đạo lý này sau một cuộc gặp mặt với lũ bạn đại học chung kí túc xá, một cuộc tám chuyện rôm rả về hoa khôi kí túc của chúng tôi.

Tôi năm nay 32 tuổi, có một nhóm bạn thân cũng là bạn chung phòng kí túc xá hồi đại học. Năm nay là tròn 10 năm ra trường nên chúng tôi hẹn nhau ăn trưa ôn lại kỷ niệm cũ. Dù đều ở lại Hà Nội nhưng sau khi ra trường, phần vì công việc phần vì gia đình riêng nên chúng tôi ít gặp nhau. Lần gần nhất gặp nhau cũng phải đến 3 năm trước rồi, nên lần này đứa nào cũng quyết tâm gặp nhau cho bằng được, không gặp không về.  Nhóm chúng tôi có 6 đứa, đều là những cô gái tỉnh lẻ, mỗi đứa một tính cách, một số phận nhưng tính đến bây giờ về cơ bản đã ổn định cả.

Mẫu phụ nữ thông minh, xinh đẹp lẫn may mắn

Người mà chúng tôi nhắc đến là Thu, hoa khôi của phòng, đứa đã làm chúng tôi từng ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị, vì có mọi thứ mà bất kỳ đứa con gái nào cũng ao ước. Thu quê ở Tuyên Quang, và tất nhiên không phải bỗng dưng mà người ta nói” chè Thái, gái Tuyên”, Thu có ngoại hình thuộc dòng xuất sắc của khóa chúng tôi thời đó.

Hình ảnh minh họa

Tôi còn nhớ như in hôm đầu tiên gặp nhau, Thu giống như thiên nga trắng muốt đứng nổi bật giữa bầy vịt xấu xí là chúng tôi. Dáng người cao ráo, da trắng, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt chứa đầy sự ngây thơ, đến cả mấy đứa chung tôi cũng ngắm không chán nữa là đàn ông.

Và có vẻ ông trời quá ưu ái Thu, khi vừa xinh đẹp lại thông minh, khéo léo, cuộc sống sinh viên của chúng tôi đều chật vật nhưng riêng với Thu, mọi thứ êm đềm trôi qua, nhẹ nhàng như ai đó đã trải sẵn thảm. Và nếu có gì sóng gió mà chúng tôi được chứng kiến thì đó chính là chuyện tình yêu của Thu.

Yêu 50, chọn 10, lấy 1

Đây là tư tưởng ngay từ lúc đầu chúng tôi gặp nhau, trong khi mấy đứa con gái khác đều mơ mộng gặp được hoàng tử, có tình yêu sinh viên ngọt ngào thì với Thu việc đau đầu nhất là chọn đàn ông và sắp  xếp làm sao để mỗi ngày đừng trùng nhau.

Thu ý thức được mình đẹp và không dấu diếm điều đó, đàn ông theo cô có thể xếp hàng từ cổng kí túc xá vào tận phòng của chúng tôi. Và Thu thì chẳng bao giờ từ chối ai cả, nên con số ấy ngày một dài hơn. Thu nói luôn với chúng tôi rằng con gái chỉ có mấy năm thanh xuân, phải tranh thủ yêu rồi còn lựa chọn, sau này đỡ hối hận.

Và cả quãng đời sinh viên của cả phòng chúng tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu chàng trai được Thu ngọt ngào gọi là người yêu, chúng tôi vẫn thường trêu nhau, Thu dành hết đầu óc vào việc xếp lịch hẹn hò rồi nên học hành chểnh mảng cũng là chuyện thường thôi.

Hình ảnh minh họa

Trong số những chàng trai theo đuổi Thu, có một số người mà đến nay chúng tôi vẫn nhớ, chủ yếu là những chàng công tử tiêu tiền như rác. Phòng chúng tôi vì thế được thơm lây, đồ ăn, đồ chơi không thiếu thứ gì, Thu thì tất nhiên ngày nào cũng nhận quà, quần áo mặc vài lần lại thải ra cho chúng tôi.

Tất cả những cuộc chơi của cô ấy đều không bận tâm đến tiền, còn nhớ sinh nhật năm 20 tuổi của Thu, chúng tôi cũng lần đầu tiên nhìn thấy chuyện được chi tiền vì người khác lại có thể hạnh phúc như vậy. Còn nhớ hôm đó, Thu dặn chúng tôi mặc thật đẹp, không cần phải quà cáp gì, đến giờ sẽ có người đón ra nhà hàng.

Sinh nhật được tổ chức cực kỳ hoành tráng và tất nhiên đắt tiền, có tận hai chàng trai ngồi cạnh mà Thu cho là đang tìm hiểu, cả hai đều nhăm nhăm để được thanh toán bữa tiệc. Sau cùng vì không thể quyết định được ai, nên Thu nhẹ nhàng đề nghị, một người sẽ trả tăng 2 của chúng tôi. Và tăng 2 này chúng tôi di chuyển lên một bar đắt đỏ nhất nhì Hà Nội. Lũ nhà quê chúng tôi lúc đó, chẳng hợp nổi không khí trong bar nên rủ nhau về trước, để lại Thu cùng hai chàng trai đi bên cạnh, chỉ mong người đẹp cho mình được tiêu tiền.

Hạ cánh an toàn

Sau khi tốt nghiệp trong khi chúng tôi nộp hết đơn xin việc này đến đơn xin việc nọ, chật vật làm đủ nghề thì Thu chẳng mất nhiều công sức để được nhận làm thư ký cho giám đốc một công ty xuất nhập khẩu có tiếng. Và câu chuyện cũng từ đó đi theo hướng chúng tôi không ngờ đến.

Nhớ hồi sinh viên Thu nói 25 tuổi sẽ “ cải tà quy chính” yêu đương tử tế để tìm bến đỗ cho cuộc đời mình. Và Thu giữ kế hoạch đó thật, sau khi đi làm một vài năm, tuy lượng đàn ông theo đuổi vẫn không ít đi nhưng tiêu chuẩn của cô thì cao hơn hẳn. Chỉ những chàng trai có tiền và có tài, có địa vị hoặc nền tảng gia đình thật vững mới lọt vào danh sách chờ của cô nàng.

Hình ảnh minh họa

Chọn một trong hai chi bằng chọn cả hai

Có đợt chúng tôi gặp nhau, Thu kể bây giờ đang phân vân không biết chọn ai giữa hai chàng trai. Một chính là chàng trai đã theo đuổi Thu từ đại học, nổi tiếng si tình, lại hiền lành, có chí, và tất nhiên một lòng chiều chuộng Thu từ gần chục năm nay. Còn một bên chính là giám đốc của cô bây giờ, một người đàn ông giàu có, trưởng thành, và có địa vị. Thu nói chọn ai cũng tiếc, vì một người thì có tình yêu, một người thì có tiền.

Hình ảnh minh họa

Bẵng đi một thời gian, khi chúng tôi hỏi đã chọn ai rồi, thì Thu cười nói đã chọn cả hai. Quyết định này vốn chẳng làm chúng tôi bất ngờ, nhưng chúng tôi đều khuyên Thu nên sớm dứt khoát, đi đêm lắm sợ có ngày gặp ma.

Cái kết cay đắng

Tôi còn nhớ hôm đó đã rất khuya rồi, Thu nhắn tin vào nhóm chat chung của chúng tôi “bọn mày cứu tao với”. Mấy đứa chúng tôi hốt hoảng chạy đến, nhìn bộ dạng thảm hại của Thu, ít nhiều cũng có thể biết chuyện gì đã xảy ra.

Thu kể trong nước mắt, hóa ra chàng giám đốc lịch lãm, chính chắn cô ngưỡng mộ lại là một gã sở khanh đã có vợ con rồi. Vợ gã ngửi được mùi nhân tình bên cạnh chồng nên thuê thám tử theo dõi ngày đêm, cuối cùng bắt được quả tang hai người đi ra từ khách sạn. Và tất nhiên chẳng thể chối cãi, Thu bị đánh ghen ngay giữa sảnh khách sạn đông kín người, không nói cũng biết cảm giác nhục nhã và ê chề đến mức nào. Hóa ra đúng như chúng tôi nói, đi đêm lắm thật sự có ngày gặp ma thật.

#BAI_VIET_QUANG_CAO1

Video quay lại cảnh đánh ghen ngập tràn trên các trang mạng xã hội, mọi người thi nhau vào chửi rủa, còn chàng trai si tình kia của Thu cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Thu nói cả đời không thiếu đàn ông nhưng những lúc như thế này lại không có ai bên cạnh, cũng không tha thiết ai ở bên nữa.

Sau đợt đấy, chờ mọi chuyện lắng xuống, Thu quyết định về quê làm việc, xem như bắt đầu lại. Trước khi đi, Thu hẹn chúng tôi ăn cơm, nói rằng thật sự đã hối hận rồi, ông trời chắc chắn đang trừng phạt vì đã trêu đùa với tình cảm của nhiều người.

Tôi bỗng thấy mình may mắn, may mắn vì không quá xinh đẹp, vì không xinh đẹp nên cám dỗ có lẽ cũng ít hơn. Vì không xinh đẹp nên tình yêu có thể không dễ dàng nhưng lại bình dị hơn. Vì không xinh đẹp nên biết quý trọng người bên cạnh mình.

Cho nên bây giờ khi thấy những cô gái trẻ, tự cho mình thông minh khi tận dụng vốn tự có để mong cuộc sống dễ dàng hơn, mong có nhiều sự lựa chọn hơn, tôi đều thấy đau lòng. Đó không phải thông minh mà là toan tính, mà mọi toan tính trong tình cảm, sớm muộn rồi sẽ phải trả giá thôi.

Video liên quan

Chủ Đề