Lời tri ân thầy cô của học sinh lớp 9 ngắn gọn

 Mùa hạ đã đến rồi! Mặt trời giờ đây không còn “trốn”sau những đám mây nữa mà nhô cao trên bầu trời xanh, chiếu những tia nắng đầu tiên xuống mặt đất. Tháng tư – khoảng thời gian đầu hạ, ánh nắng dịu nhẹ  tràn ngập không gian, len lỏi trong từng con phố mang đến một cảm giác thật dễ chịu. Nhưng sao trong lòng em lại không cảm thấy vậy, chẳng hề dễ chịu mà cứ bâng khuâng, âu lo về quãng đời học sinh cấp hai sắp kết thúc của mình. 

"Có mùa phượng vĩ không tên thành hò hẹn Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc

Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt cay cay."

Mùa hè là mùa của hoa phượng vĩ đỏ rực, là mùa chia tay. Phượng về làm nao nao bao kỉ niệm, rồi lại văng vẳng tiếng ve kêu oi ả buổi trưa hè, làm lòng ai háo hức, bâng khuâng sắp phải nói lời chia tay. Vậy mà suốt bốn năm, có những lúc chúng em vô tình như chẳng biết để mặc loài hoa kia vẫn nở rồi lại vẫn tàn. Để rồi hôm nay khi vô tình nhặt trong trang vở nhỏ cánh phượng khô ai ép ngày nào, ta giật mình, ừ nhỉ, bốn năm rồi… Bốn năm rồi đó và hôm nay là ngày mà những đôi chân bé nhỏ còn được tự do vô tư tung tăng dọc những lối nhỏ thân quen, cho chúng em gửi những lời tha thiết chia tay mái trường, chia tay thầy cô cùng những người bạn thân thương. Đã gần kết thúc 4 năm học.Thời gian chỉ còn 2 tháng nữa thôi thì bọn em –những học sinh lớp 9 phải rời xa mái trường THCS để bước vào cấp ba, bước vào một môi trường mới đang rộng mở phía trước. Bốn năm- thời gian thật ngắn ngủi để cho em cảm nhận rõ về ngôi trường mình đang theo học. Suốt những năm gắn bó,trường học đã để lại trong em nhiều cảm xúc.

Em  cảm thấy rất tự hào khi là một học sinh của trường THCS Văn Lang – ngôi trường hội tụ đầy đủ những điều kiện thuận lợi nhất để học sinh có được môi trường học tập thân thiện, tích cực. Nơi đây gắn liền với bao kỉ niệm đáng nhớ về thời cấp Hai của em, gắn liền với sự lớn lên về cả thể chất lẫn tinh thần trong em…Để rồi có một ngày nào đó, chúng em về thăm trường và  nhìn những hàng cây xanh ngát, những chiếc ghế đá nhạt dần màu thời gian, những bông phượng đỏ rực trong cái nắng vàng rực rỡ của mùa hè, bất chợt nhận ra đan xen với nỗi buồn man mát và sự ngậm ngùi nuối tiếc: “Mình đã trở thành một cựu học sinh Văn Lang rồi sao?”

Xem thêm:  Soạn văn bài: Tìm hiểu chung về văn biểu cảm

Giờ đây khi sắp phải rời xa mái trường thân yêu này, rời xa những người thầy, người cô giỏi giang đầy nhiệt huyết, rời xa những người bạn đồng hành chung suốt chặng đường cấp hai,  em chỉ muốn thời gian hãy chậm lại đôi chút, chỉ một chút thôi để em có thể ôn lại bao kỉ niệm thân thương nơi đây, để em không phải hối tiếc khoảng thời gian đẹp đẽ này. Kết thúc 4 năm học, chúng em bỗng thấy nhớ thầy cô chủ nhiệm. Thầy cô hiền từ nhưng cũng rất nghiêm khắc mỗi lần học trò vi phạm. Lúc ấy nghe mắng, chúng em thấy tự ái, thấy sao mà giận thầy cô ghê gớm, chẳng hiểu tâm lí học sinh. Giờ đây, nghĩ lại  bỗng dưng ứa chào nước mắt. Các thầy cô mắng để chúng em thành người. Sắp tới, xa trường, xa thầy cô rồi, bỗng thèm một lần lại được thầy cô mắng để biết thêm về những bài học làm người… Kính thưa thầy cô, cho chúng em được thưa một tiếng con, được cảm tạ công ơn của thầy cô đã chắp cánh cho chúng con bay cao bay xa. Bốn năm qua được thầy cô tận tình dìu dắt, được uốn nắn nâng niu từ đôi tay, khối óc của thầy cô – những người lái đò thầm lặng đã đưa chúng con tới bến bờ của tri thức. Cho con được cảm ơn tất cả! Cho con cảm ơn thầy cô, người đã dạy chúng con tìm được nghiệm đúng trong vô vàn giá trị của cuộc đời, cho chúng con tìm đúng được đường đi trong những bài toán khó. Cho con cảm ơn thầy cô dạy Lý đã truyền lực hấp dẫn cho những bài toán điện, mang ánh sáng đến soi đường cho con bước hôm nay. Những chất xúc tác mà thầy cô dạy Hoá đã giúp con sớm hoàn thành phản ứng hoá học tạo ra sản phẩm là hai chữ "nên người". Cảm ơn thầy cô dạy Sinh đã cho chúng con biết sinh giới được tiến hoá từ chung nguồn gốc, là con người phải biết yêu thương lẫn nhau. Văn học đã dạy cho con biết yêu những điều bình dị nhất: từ lòng yêu người thân, bạn bè, thầy cô cho đến tình yêu quê hương đất nước. Cảm ơn thầy cô đã cho chúng con được tự hào là con cháu Lạc Hồng của ngàn năm văn hiến với những trang sử hào hùng, chói lọi. Không thể nào quên được thầy cô dạy Địa – những người đã cho chúng con biết Việt Nam là một dải hình chữ S tươi đẹp vô cùng. Cảm ơn thầy cô dạy Họa đã cho chúng con biết phác họa những nét đẹp của cuộc đời. Cảm ơn các thầy cô dạy Nhạc đã mang lại cho chúng con những hương vị của cuộc sống bằng những nốt nhạc bay bổng. Và cả Ngoại ngữ nữa, cảm ơn thầy cô đã dạy chúng con nói những lời yêu, ghét, mừng, vui để ngày mai hội nhập. Nhưng thưa thầy cô cho con xin lỗi, không hiểu vì sao hôm nay, từ "goodbye" con lại đánh sai dấu nhấn. Cảm ơn tất cả thầy cô đã mang cho chúng con những bài học dạy làm công dân tốt, những công nghệ của tương lai và những cách lập trình nên cuộc sống. Con vẫn nhớ những giờ thể dục và xin cảm ơn thầy đã rèn luyện những đôi chân, những bàn tay được rắn chắc hơn, khéo léo hơn để mai này chúng con xây dựng đất nước. Và cho chúng con xin được gửi lời cảm ơn đến bác bảo vệ đã mang lại yên bình cho những giờ học của chúng con. 

Xem thêm:  Suy nghĩ về cái Thiện và Ác trong mỗi con người

Chúng em biết mình không thể báo đáp hết công ơn cao cả ấy, nên tự nhủ với lòng phải cố gắng đạt kết quả tốt nhất trong kì thi sắp tới. Đó là đóa hoa đẹp nhất mà chúng em dành tặng thầy cô. Ve ơi đừng kêu nữa! Đừng ngân lên khúc nhạc du dương đẫm buồn ấy nữa! Bởi lẽ, khi khúc nhạc ấy vang lên thì cũng là lúc giây phút chia tay đã đến.

Để rồi tất cả những điều ấy: Sân trường, lớp học, thầy cô và bạn bè sắp thành những kỉ niệm khó phai trong em. Ôi, nhớ!…

"Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu đâu Giờ mới thấy hoa có mầu nỗi nhớ Tím miên man, tím cùng thời gian đang căng nghẹn thở

Của mùa thi mỗi lúc mỗi gần."

Sắp chia tay rồi, nhận ra chúng em còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, cả một chút quan tâm dành cho ai đó nữa, để đến hôm nay triệu lời xin lỗi bỗng ùa về. Từ tận đáy lòng mình, em xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới các thầy, các cô – những người đã không quản khó khăn, nhọc nhằn, thức trắng đêm bên những trang giáo án, miệt mài bên những trang bài chấm dở, ân cần với những giờ lên lớp, tất cả chỉ là mong muốn cho học sinh có những tiết học thật hay, có một tương lai tốt đẹp. Người ta thường nói:”Nhất quỉ nhì ma thứ ba học trò” chúng em đã có những lúc nghịch ngợm, hiếu động, thiếu suy nghĩ khiến cho các thầy cô phải buồn phiền, lo lắng.  Giờ đây, chúng em đã lớn, đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tất cả là nhờ sự tâm huyết giảng dạy, sự quan tâm chăm sóc của thầy cô và nhà trường.

Xem thêm:  Nghị luận xã hội về bao dung, tha thứ và biết ơn

Yêu biết mấy những tháng năm học trò! Thời học sinh đẹp như vậy đấy! Phải chi thời gian có thể dừng lại một phút để chúng em có thể sống lại từng giây phút bên mái trường Văn Lang, cho chúng em sống thêm 1 lần thôi để biết trân trọng khoảng khắc này. Và phải chi, thời gian có thể quay ngược lại để học sinh chúng em có thể hết mình với bạn bè. Thời gian ơi, làm ơn đừng hối hả trôi gấp gáp như vậy chứ?

Ngày mai, mỗi đứa một nơi, hòa mình vào sự tấp nập của dòng đời. Ai còn nhớ đến ai? Ai còn nhớ góc sân trường, hàng ghế đá này? Ngày mai, sẽ chẳng còn có dịp gặp lại đầy đủ các thành viên của lớp, sẽ chẳng bao giờ có lại cái không khí của phòng học những buổi đến trường, của những hoạt động ngoại khóa sôi động. Tất cả sẽ đi sâu vào dĩ vãng.

Mái trường xưa vẫn thế, hàng phượng vĩ vẫn sẽ làm nghĩa vụ cho những mùa hè sau, tiếng chào "Em chào Thầy! Em chào Cô!" vẫn sẽ vang lên, tiếng cười đùa vui vẻ vẫn làm náo loạn cả một góc sân trường…Tất cả, chúng em đều sẽ nhớ mãi khoảnh khắc tuyệt đẹp nhất trong đời học sinh này.

  • Lời tri ân thầy cô của học sinh lớp 9 ngắn gọn
    26/02/2019
  • Lời tri ân thầy cô của học sinh lớp 9 ngắn gọn
    26/02/2019
  • Lời tri ân thầy cô của học sinh lớp 9 ngắn gọn
    26/02/2019