Hướng dẫn active office pro plus 2010 site congtinhoc.net

BANGKOK — Thailand’s economy slowed in the July-September quarter as the trade war and a slowdown in tourism started to bite, prompting the state planning agency to lower its annual growth forecasts.

Southeast Asia’s second-largest economy grew 3.3% on an annual basis, falling below projections of a 4%-4.2% expansion in a Reuters poll of analysts. Gross domestic product showed no growth from the previous three months.

Thailand is not the only Asian nation to feel the effects of the trade spat between the U.S. and China. The latest data for the economies of the Philippines, Indonesia, Malaysia, China, and South Korea all showed weaker expansions, while Japan contracted in the third-quarter.

“Although other engines were quite solid, the two major engines of exports and tourism share a big proportion of the country’s GDP and that weighed” on Monday’s data, said an analyst at Kasikorn Research Center.

Exports, which account for more than 60% of the nation’s GDP, dropped 5.2% in September — the first drop in 19 months. This shows the trade spat between the U.S. and China is beginning to have an adverse effect on outbound shipments.

The National Economic and Social Development Board projected that exports would rise 7.2% this year, down from a previous forecast of 10%.

The fall in Chinese visitors to the country pushed down revenue from tourism, which makes up 20% of the economy. Nearly 50 tourists from China were killed in a boat accident in July.

The national planning agency revised down its annual GDP growth forecast to 4.2% from a previous projection of 4.2%-4.7% range. The agency projected growth of 3.5%-4.5% in 2019.

“The economy grew more slowly than expected due to falling global demand as the trade war cut demand from Thailand’s trade partners,” said NESDB secretary-general Tosaporn Sirisamphan.

But Tosaporn said the overall Thai economy remained resilient, backed by a low unemployment rate of 1% and inflation of around 1.5% Government investment grew 4.2% and private investment rose 3.9% — the most in 15 quarters — as authorities sought overseas money, particularly in the nation’s Eastern Economic Corridor.

By APORNRATH PHOONPHONGPHIPHAT

Full link: //asia.nikkei.com/Economy/Thailand-becomes-latest-Asia-economy-to-slow-on-trade-war?utm_campaign=RN%20Free%20newsletter&utm_medium=one%20time%20newsletter%20free&utm_source=NAR%20Newsletter&utm_content=article%20link

Investing has a set of four basic elements that investors use to break down a stock’s value. In this article, we will look at the four ratios and what they can tell you about a stock.

The Price-to-Book Ratio [P/B]

Made for glass-half-empty people, the price-to-book [P/B] ratio represents the value of the company if it is torn up and sold today. This is useful to know because many companies in mature industries falter in terms of growth, but can still be a good value based on their assets. The book value usually includes equipment, buildings, land and anything else that can be sold, including stock holdings and bonds.

With purely financial firms, the book value can fluctuate with the market as these stocks tend to have a portfolio of assets that goes up and down in value. Industrial companies tend to have a book value based more in physical assets, which depreciate year over year according to accounting rules.

In either case, a low P/B ratio can protect you – but only if it’s accurate. This means an investor has to look deeper into the actual assets making up the ratio.

Price-to-Earnings Ratio [P/E]

The price to earnings [P/E] ratio is possibly the most scrutinized of all the ratios. If sudden increases in a stock’s price are the sizzle, then the P/E ratio is the steak. A stock can go up in value without significant earnings increases, but the P/E ratio is what decides if it can stay up. Without earnings to back up the price, a stock will eventually fall back down.

The reason for this is simple: A P/E ratio can be thought of as how long a stock will take to pay back your investment if there is no change in the business. A stock trading at $20 per share with earnings of $2 per share has a P/E ratio of 10, which is sometimes seen as meaning that you’ll make your money back in 10 years if nothing changes.

The reason stocks tend to have high P/E ratios is that investors try to predict which stocks will enjoy progressively larger earnings. An investor may buy a stock with a P/E ratio of 30 if he or she thinks it will double its earnings every year [shortening the payoff period significantly]. If this fails to happen, the stock will fall back down to a more reasonable P/E ratio. If the stock does manage to double earnings, then it will likely continue to trade at a high P/E ratio.

You should only compare P/E ratios among companies in similar industries and markets.

The PEG Ratio

Because the P/E ratio isn’t enough in and of itself, many investors use the price to earnings growth [PEG] ratio. Instead of merely looking at the price and earnings, the PEG ratio incorporates the historical growth rate of the company’s earnings. This ratio also tells you how your stock stacks up against another stock. The PEG ratio is calculated by taking the P/E ratio of a company and dividing it by the year-over-year growth rate of its earnings. The lower the value of your PEG ratio, the better the deal you’re getting for the stock’s future estimated earnings.

By comparing two stocks using the PEG, you can see how much you’re paying for growth in each case. A PEG of 1 means you’re breaking even if growth continues as it has in the past. A PEG of 2 means you’re paying twice as much for projected growth when compared to a stock with a PEG of 1. This is speculative because there is no guarantee that growth will continue as it has in the past.

The P/E ratio is a snap shot of where a company is and the PEG ratio is a graph plotting where it has been. Armed with this information, an investor has to decide whether it is likely to continue in that direction.

Dividend Yield

It’s always nice to have a back-up when a stock’s growth falters. This is why dividend-paying stocks are attractive to many investors – even when prices drop, you get a paycheck. The dividend yield shows how much of a payday you’re getting for your money. By dividing the stock’s annual dividend by the stock’s price, you get a percentage. You can think of that percentage as the interest on your money, with the additional chance at growth through the appreciation of the stock.

Although simple on paper, there are some things to watch for with the dividend yield. Inconsistent dividends or suspended payments in the past mean that the dividend yield can’t be counted on. Like water, dividends can ebb and flow, so knowing which way the tide is going – like whether dividend payments have increased year over year – is essential to making the decision to buy. Dividends also vary by industry, with utilities and some banks typically paying a lot whereas tech firms invest almost all their earnings back into the company to fuel growth.

The Bottom Line

P/E, P/B, PEG and dividend yields are too narrowly focused to stand alone as a single measure of a stock. By combining these methods of valuation, you can get a better view of a stock’s worth. Any one of these can be influenced by creative accounting – as can more complex ratios like cash flow.

As you add more tools to your valuation methods, discrepancies get easier to spot. These four main ratios may be overshadowed by thousands of customized metrics, but they will always be useful stepping stones for finding out whether a stock is worth buying.

By Andrew Beattie

Full link: //www.investopedia.com/articles/fundamental-analysis/09/elements-stock-value.asp?utm_source=personalized&utm_campaign=bouncex&utm_term=15197595&utm_medium=email

A chain of events that followed the arrest of former Hong Kong minister Patrick Ho a year ago in the U.S. has collapsed more than $10 billion of deals across Central and Eastern Europe, an embarrassment for China that could spur a change in the development of Chinese leader Xi Jinping’s grand plan for a New Silk Road.

Ho, whose trial is set to begin on Monday in a federal court in Manhattan, was charged under the Foreign Corrupt Practices Act with corruption and money laundering. Prosecutors say he wired $900,000 to African officials via New York as part of a bribery scheme to win advantages for Chinese oil company CEFC China Energy Co. Ho pleaded not guilty and has been denied bail five times.

Patrick Ho in Hong Kong in July, 2015.

Source: AP Photo

Following his arrest, Chinese media reported that the leader of CEFC, Ye Jianming, was under investigation by authorities in China. In October, state television said a former party chief in Gansu province had been accused of taking bribes from Ye.

Ye had turned CEFC from an obscure oil-trading startup in Eastern China into an international energy giant, with a string of deals in Asia, Europe and the Middle East that had been some of the highest profile contributions by a private company to Xi’s New Silk Road, now part of the Belt and Road Initiative. Ye had appeared in Xi’s entourage during a state visit to the Czech Republic, where he became a special adviser to the Czech president, and had had a deal in Kazakhstan publicly endorsed by Chinese Premier Li Keqiang.

“It’s bad for BRI because it ties it to corruption and financial and political risks,” said Andrew Chubb, a postdoctoral fellow in the Columbia-Harvard China and the World Program. “They want to increase outbound investment in a range of infrastructure projects by pushing the BRI idea, yet they want to control outbound investment by private companies.”

Many of CEFC’s overseas ventures collapsed after Ye’s detention, including a bid to buy 14 percent of Russian oil giant Rosneft, fueling concern among nations who have received Chinese investment pledges that even projects supported by China’s leaders could fall foul of China’s anti-corruption drive.

Belt and Road Backslide

CEFC struggled to deliver on many of its overseas deals

“Central and Eastern European states are asking where the investments are” that Chinese companies have promised, said Francois Godement, a French historian and director of the Asia and China program of the European Council on Foreign Relations. “Which projects are actually going ahead?”

For many states in the region, China offered a new alternative as an economic ally, without the Soviet-era baggage of Russia, or the long, protracted admission process of the European Union.

Nowhere did this new order, and the sea change in the fortune of CEFC, have a greater relative impact than in the tiny nation of Georgia.

Tourists at the top of Mount Mtatsminda in Tbilisi, Georgia.

Photograph: Taylor Weidman/Bloomberg

With a population fewer than 4 million, Georgia has been little more than a footnote in global politics since a war with Russia a decade ago, but it occupies a unique geographical position on Xi’s New Silk Road. Halfway between the borders of China and Western Europe, its sliver of coastline on the Black Sea is the only route across Asia into Europe that doesn’t run through either Russia or Iran and Iraq.

That made it a target for Chinese companies looking to make investments that would mesh with China’s Belt and Road strategy.

At a conference in Beijing in May of 2017, Georgia’s then finance minister Dimitri Kumsishvili endorsed Xi’s initiative, calling on Georgia to “revive the Silk Road.” He signed an ambitious deal with CEFC to revive Georgia’s biggest free trade zone, on the Black Sea port of Poti, after the previous partner, a Gulf emirate development body, struggled with corruption of its own officials.

CEFC also agreed to establish both a national construction fund and a development bank modeled on the Beijing lender that financed China’s conglomerates. Coming on the back of a new trade deal with China, Kumsishvili said at the conference it was “the best period in history” for Georgian-Chinese ties.

Dimitri Kumsishvili in 2017.

Photographer: Arif Hudaverdi Yaman/Anadolu Agency via Getty Images

In February, Ye was arrested and CEFC began a retreat from its expansion into former Soviet territory. The deal with Rosneft collapsed, and its plan for a $1.1 billion deal to increase its stake in Czech group J&T fell through. CEFC’s buyout of Romanian assets from Kazakhstan’s state gas company — the deal christened by Premier Li — was scrapped.

In Georgia, CEFC’s backtrack has raised questions about whether projects will go ahead and who will run them. Kumsishvili resigned in Georgia’s latest political overhaul and new finance minister Ivane Machavariani said “there is nothing yet in the pipeline” for the development bank, 18 months after the deal was announced.

In the free-trade zone, CEFC has a $150 million obligation, said David Ebralidze, the project’s chief executive officer. So far, he said, the company is “in full compliance with the share purchase agreement” after putting down a $10 million guarantee.

But Georgia did the deals with a private company and now it may be working with a new partner — the Chinese government.

CEFC’s assets in the Czech Republic, where Ye was so influential he was appointed as an official adviser to President Milos Zeman, have already come under the control of Chinese state-owned investment giant CITIC Group. The Shanghai government’s investment arm intervened in CEFC itself to manage the restructuring, and China Development Bank, its biggest creditor, has since stepped in amid debt negotiations.

CEFC didn’t respond to requests for comment.

Ye Jianming and Milos Zeman attend a signing of agreements between CEFC and Czech companies in Shanghai in 2015.

Photographer: Lucie Mikolaskova/CTK via AP Images

Other high-profile Chinese entrepreneurs have fallen afoul of government probes in the past, including Anbang Insurance Group founder Wu Xiaohui, who was sentenced to 18 years in prison for a $10 billion fraud. Companies including HNA Group and Dalian Wanda Group that expanded aggressively by borrowing have faced scrutiny by regulators about their debt levels and have been selling assets.

But many of those examples fell into what Chinese authorities termed “irrational” overseas investments when it set out new rules for outbound investment in August 2017, banning industries like gambling, restricting sectors like property, hotels and entertainment, and encouraging investment in Belt and Road projects. CEFC had been seen as working in tandem with those interests, securing oil supplies and making investments in Belt and Road partner countries.

The share of private investment in the Belt and Road initiative fell by 12 percent in the first half of 2018 from a year earlier, according to a report by Washington-based American Enterprise Institute. The downfall of Ye may send a further warning to Chinese private companies that Xi’s control over investments abroad is tightening, said David Zweig, a political science professor at the Hong Kong University of Science and Technology.

“He has clearly killed some chickens and the monkeys are watching,” Zweig said, alluding to a Chinese idiom for making an example of someone to scare others into behaving.

At a conference in Beijing to mark the fifth anniversary of BRI in August, Xi stressed that the new priority of the global initiative was to ensure the “high quality” of projects that deliver benefits to local people.

Hui Chen, a former compliance counsel expert at the U.S. Department of Justice, said that for China to improve compliance the government would need to prosecute both individuals and companies. “Chinese companies would need to see corruption as not profitable, and their executives will have to believe it is too personally risky, for changes to occur,” he said.

The arrest of Ye and the control of his company by state-run enterprises and banks could send a warning to other private investors.

CEFC, which at its peak claimed $40 billion in revenue, isn’t alone in making investments in Eastern Europe that turned sour. In Ukraine, ex-billionaire Wang Jing’s buyout of a state-owned jet-engine company has been upset by an investigation from the country’s Security Service. Romania’s negotiations with China General Nuclear Power Corp. for $7 billion of atomic energy plants have been extended several times. And Poland fought for years with Chinese group Covec over a botched highway deal before reaching a settlement last year. The Chinese companies didn’t respond to requests for comment.

Kazakh Prime Minister Karim Massimov and China’s Li signed a deal between CEFC and KazMunayGas in 2015.

Photographer: Greg Baker-Pool/Getty Images

The fallout for CEFC has been much wider.

Around the time of Ho’s arrest, CEFC failed to secure financing for its Rosneft bid. A report in Chinese media site Caixin in March said that some of CEFC’s revenues were inflated by fake trading, a practice that was used to gain access to financing. Ye denied the allegations at the time.

The bad debt company that bought a stake in the CEFC unit later faced a graft investigation and the arrest of its chairman. In China, filings show that publicly traded CEFC Anhui is having its accounts investigated for false reporting, and CEFC Shanghai has missed bond payments.

With Ho’s trial in New York set to begin soon, the damage to China’s overseas image could get worse.

“The Patrick Ho case, and the case of Chairman Ye and CEFC more generally, is a big problem for the BRI,” said Chubb, who has been following CEFC closely.

Chubb said Ho’s defense purportedly will argue he was acting as an agent of the Chinese state, promoting the BRI, and thus engaging in general goodwill activities on behalf of China rather than bribery for commercial gain.

“If they go ahead with that line of argument,” Chubb said, “it would amount to Ho and his CEFC-funded legal team deliberately linking his allegedly criminal actions with Xi’s flagship foreign policy initiative.”

By Blake Schmidt

Full link: //www.bloomberg.com/news/articles/2018-11-20/bribery-scandal-sounds-alarm-to-nations-banking-on-new-silk-road?utm_medium=email&utm_source=newsletter&utm_term=181123&utm_campaign=bop

![][//ci4.googleusercontent.com/proxy/VQ_Jr2L-pyqXc4t52u8ZBRNIg4za0tKvu1c8dN4OOpqiDII_DAv1niaBQ1yPOOqCcNlUePWALOlh3DjMtnr79dgzKtQ01QOjgRzIg8n8eHH9c6YkwDZDPAXlCPvJ=s0-d-e1-ft

//assets.bwbx.io/images/users/iqjWHBFdfxIU/iOMGREbtx9To/v0/-1x-1.png]

Buổi hoàng hôn của thần tượng…

Tất cả chỉ còn là những cái bóng – dật dờ dật dờ, vật vờ đầy toan tính nhưng cũng chỉ hắt lên trên tường mà thôi…

Thượng đế và Siêu nhân đều đã… chết

Bin Salman, Trump and Putin are calling the market shots. The prince may struggle to defend output cuts against a hostile Trump and indifferent Putin.

OPEC has lost what control of the oil market it ever had. The actions [or tweets] of three men — Presidents Donald Trump and Vladimir Putin and Crown Prince Mohammed Bin Salman — will determine the course of oil prices in 2019 and beyond. But of course they each want different things.

While OPEC struggles to find common purpose, the U.S., Russia and Saudi Arabia dominate global supply. Together they produce more oil than the 15 members of OPEC. All three are pumping at record rates and each could raise output again next year, although they may not all choose to do so.

Big Beasts

Whether oil output from the Big 3 continues to outstrip OPEC will depend on the words and actions of Trump, Putin and Bin Salman

It was Saudi Arabia and Russia that led the push in June for the OPEC+ group to relax output restraints that had been in place since the start of 2017. Both subsequently jacked up production to record, or near record, levels. U.S. output soared unexpectedly at the same time, as companies pumping from the Permian Basin in Texas overcame pipeline bottlenecks to move their oil to the Gulf coast

These increases, alongside smaller downward revisions to demand growth forecasts and President Trump’s decision to grant sanctions waivers to buyers of Iranian oil, have flipped market sentiment from fears of a supply shortage to concerns about a glut in the space of three months. Oil stockpiles in the developed nations of the OECD, which had been falling since early 2017, are rising again and are likely to exceed their five-year average level when October data are finalized, according to the International Energy Agency.

Heading South for Winter

Crude tumbled on higher U.S. supply, a weaker demand outlook and Iran sanctions waivers

As oil prices have headed south, Saudi Arabia said it would cut exports by 500,000 barrels a day next month and warned fellow producers that they needed to cut about 1 million barrels a day from October production levels. That drew a lukewarm response from Putin and swift Twitter rebuke from Trump.

Bin Salman needs oil revenue to fund his ambitious plans to transform Saudi Arabia, while avoiding unrest from those hurt in the process. The International Monetary Fund forecasts that the kingdom will need an oil price of $73.3 a barrel next year to balance its fiscal budget. Brent crude is trading about $5 below that, with Saudi Arabia’s exports trading at a discount to the North Sea benchmark. Prolonging output cuts for a third year is the only way he can realize the price he needs.

He will face more challenges from Putin and Trump. The Russian president shows no great enthusiasm for restricting his country’s production again. Moscow’s budget is much less dependent on oil prices than it was when Russia agreed to join OPEC-led efforts to re-balance the oil market in 2016 and the country’s oil companies want to produce from the fields where they have invested.

Putin may yet decide that maintaining his improved political relationship with MBS, as the Crown Prince is known, is worth a small sacrifice. But it’s not a foregone conclusion that Russia will agree to extend output cuts when producers gather in Vienna next month. Putin says oil prices of around $70 a barrel suit him “completely.”

The opposition from Trump will — naturally — be much louder and comes at a time when he and MBS are trying to preserve their political relationship, while American senators consider harsher sanctions on Saudi Arabia in response to the war in Yemen and the killing of dissident journalist Jamal Khashoggi.

Shale Surge

U.S. oil production is expected to reach 12 million barrels a day six months sooner than thought just a month ago

A bigger U.S. threat to Saudi plans than Trump’s tweets will come from the Texas oil patch. American producers have added a volume equivalent to the entire output of OPEC’s Nigeria in the past 12 months. Their production could reach 12 million barrels a day by April, according to the Department of Energy. That’s six months sooner than it was forecasting just a month ago and 1.2 million barrels a day more than it foresaw in January.

Saudi Arabia will have to risk Trump’s wrath, Putin’s indifference and a booming U.S. shale industry if it hopes to balance the oil market in 2019.

By Julian Lee

Full link: //www.bloomberg.com/opinion/articles/2018-11-18/bin-salman-trump-and-putin-control-the-oil-price-now?utm_medium=email&utm_source=newsletter&utm_term=181123&utm_campaign=sharetheview

The upcoming G20 Buenos Aries summit at the end of November 2018 will mark 10 years since the G20 became a meeting of leaders. In those 10 years, something impressive has happened to global governance.

![][//ci4.googleusercontent.com/proxy/GD1xY93Qh5GVtpCnQC6l5L1vpfRjdgYv_Y7CjmQjjw3m7NyqgIAKIRRiGHUcVGIVstjtvxhWWjKjmbMsx3JuQSIQU1sccSSQmYc_s4kXCjUuOlps9T3IWUCU7kiQC1ccD5BWXLfQJdjitFhHPzOdrOyTrt27UynWgQAkPFKaJsHv3c0tARXzrIPeR61WQUHKkNlFC7UTprIL=s0-d-e1-ft

//www.eastasiaforum.org/wp-content/uploads/2018/11/2018-11-24T054352Z_635207429_RC1B13019B40_RTRMADP_3_G20-ARGENTINA-400x234.jpg]

All G20 leaders attend G20 summit meetings — almost without exception. Nations, some with conflicting interests, continue to send their leaders to discuss issues of relevance to them and, at times, to set the direction for the global economy. During the 2010 meeting in Toronto, leaders declared the G20 to be thepremier forum for global economic cooperation.

When President Mauricio Macri decided to host the G20, he could not have anticipated the macroeconomic difficulties Argentina faces today. Nor could he have foreseen the fracturing of the international consensus on trade and climate. But the G20 comes into its own when it is most needed — more a ‘rough weather’ friend, than a ‘fair weather’ one.

Back in 2008, credit markets were freezing, stock markets tumbling and financial firms collapsing. In the 12 months from April 2008, the International Monetary Fund [IMF] downgraded its forecast for global growth in 2009 from 3.8 to negative 1.3 per cent. In response, the G20 helped coordinate discretionary fiscal stimulus averaging over 2 per cent of GDP in 2009 and 2010, and an increase in lending from multilateral development banks of US$235 billion. Perhaps the crowning achievement though was avoiding the kinds of ‘beggar thy neighbour’ and protectionist policies of the Great Depression.

Since the global financial crisis [GFC], the work of the G20 has shifted to structural issues, such as global governance reform and sustainable growth. There are still important outstanding commitments. One is to reduce the gap between male and female workforce participation by 25 per cent by the year 2025, adding more than 100 million women to the global labour force. Another is to reduce the cost of remittances to an average of 3 per cent by 2030, providing an extra US$25 billion per year by 2030 to those who need it most.

The G20 has also fallen short in some areas. It failed to meet its goal of lifting global growth by 2 per cent through structural reforms following the GFC. The ambition of the G20 will wax and wane with the interests of the membership.

Sometimes what the G20 achieves will be limited to discussions among leaders and officials. This is important. The relationships built up are invaluable — particularly during times of crisis.

We should remain optimistic about the G20, for a number of reasons. For starters, it has the right membership. The G20 includes the G7, all five permanent members of the United Nations Security Council, and all five emerging economy ‘BRICS’ — Brazil, Russia, India, China and South Africa. Members collectively make up nearly 85 per cent of global economic output, 84 per cent of global investment and 63 per cent of the world’s population.

And the G20 has avoided much of the bureaucracy besetting other international fora. There is no standing secretariat. Coordination is provided by a ‘troika’ made up of the current, past and future G20 presidencies. Much analytical support is provided by existing international organisations, such as the IMF, World Bank, Organisation for Economic Co-operation and Development [OECD] and World Trade Organization [WTO].

Argentina’s focus on the future of work will also help keep the G20 relevant. The topic resonates with leaders and their communities, and is clearly important to global economic development.

Yet the global environment is challenging — perhaps more so now than at any time since the GFC. We no longer live in a world where all the major countries accept key multilateral agreements and institutions — the Paris Agreement, the Sustainable Development Goals, and the WTO. We have taken broad support for these institutions and mechanisms for granted, and a loss of that support is confronting.

The G20 represents the pinnacle of that global rules-based system, cemented in the firm foundation of each country’s enlightened self-interest, where countries achieve more for themselves by working together.

The G20 provides a table around which leaders can explain how they see the world and understand better how others see it. And there are plenty of corridors in which leaders can have frank discussions, which does, ultimately, help to bridge divides.

The G20 is but 10 years young and we still have the opportunity to make of it what we want and need. In fact, the G20 may be needed now more than at any time since that tumultuous year when the G20 was founded.

Author: David Gruen

Full link: //www.eastasiaforum.org/2018/11/24/the-g20-at-10/

You know the lyrics to “Head and Shoulders, Knees and Toes.” You also know you’ve got a heart, a liver, a stomach, and a brain. You might even know the names of most of your bones and muscles. But for most of us, the human body is just so complex that a few of the minor characters get forgotten. Here are five important body parts you probably didn’t know you have.

:quality[75]/curiosity-data.s3.amazonaws.com/images/content/landscape/standard/8044c7e4-8eb7-46dc-e856-214f9e4ca2b4.jpg]

Your thymus is a small organ located beneath your breastbone, and while you may not have heard of it, it plays a pivotal role in keeping you healthy. It’s part of both the lymphatic system, which transports immune cells throughout your body, and the endocrine system, which deals with the chemical messengers known as hormones. The thymus is the source of T-cells [the T stands for thymus], which are a type of white blood cell that regulates your immunity and hunts down any illness-causing invaders.

Ever wonder where your tears come from? The lacrimal puncta[singular: punctum] are four tiny holes on the inside of your eyelids, one at the inner corner of each upper and lower eyelid, that release tears to keep your eyes moist — and sometimes to show how touching that video of a lost dog reuniting with its owner is. You can even see these tiny holes if you want to — just gently push up on the lower corner of your eye to see the inner edge of the eyelid, and it’ll be there.

Your skin, bones, and muscles hold your organs in — but what holds them up? Meet the mesentery, an organ we once thought was just a disparate collection of membranes but now know is one continuous structure. It’s responsible for attaching your intestines to the wall of your abdomen and keeping your guts from sloshing around when you ride a roller coaster or take the stairs.

You don’t need one tiny muscle attached to every single hair on your body to help it stand up straight when you’re cold or Adele starts singing, but evolution thought you might like to have ’em anyway. Your skin’s arrector pilli muscles and the involuntary reflex that makes them contract are leftovers from when your ancestors had long fur. Our fuzzier brethren benefitted from the ability to puff their fur out in chilly temperatures [to help them stay warm] and when facing an adversary [to make them look bigger].

It wasn’t until this year that scientists realized that not only were there fluid-filled cavities surrounding everything inside your body — around your lungs, your blood vessels, your muscles, your bladder, you name it — but these cavities were all part of one huge organ. They called it the interstitium, after the interstitial fluid that fills it. That fluid drains into the lymphatic system and, like the thymus, plays a role in immunity. It may be new to us, but it’s been keeping you healthy all your life.

By Ashley Hamer

Full link: //curiosity.com/topics/5-body-parts-you-may-not-know-you-have-curiosity?utm_campaign=daily-digest&utm_source=sendgrid&utm_medium=email

What comes to mind when you think about your body?

Most people might imagine an intricate network of blood vessels or the complex neural circuits of the brain. Or we might picture diagrams from the iconic medical textbook, Gray’s Anatomy.

Today’s visualization puts a unique spin on all of these ideas – interpreting human anatomy in the style of London’s transit system. Created by Jonathan Simmonds M.D., a resident physician at Tufts Medical Center, it’s a simple yet beautifully intuitive demonstration of how efficiently our bodies work.

View a high resolution version of this graphic.

Make sure to view the full resolution version of this intricate visualization.

FROM POINT A TO POINT Z

Right away, we can see that each system is broken down into a few major colored ‘lines’. Here are a few:

  • Vermillion system [Pink line] This covers one of the smallest surface areas, namely the boundary around the mouth from the cupid’s bow to the bottom lip.
  • Airway system [Black line] This represents the sections from the nose and mouth, down the windpipe and into the lungs. The system also works with bronchial arteries and veins – the striped blue and red lines respectively.
  • Nervous system [Yellow line] This starts from the temporal lobe of the brain, and reaches all the way to the body’s extremities, such as the fingertips and feet.
  • Portal system [Purple line] Approximately 75% of blood flowing from the liver passes through portal veins, which are one of two sets of veins connected to the liver.
  • Special system [Magenta line] This includes organs responsible for four of the five traditional senses – sight, hearing, smell, and taste – as well the reproductive organs.

While dashed lines represent deeper structures, sections with ‘transfers’ show where different organ systems intersect. The head is also helpfully categorized into three ‘zones’.

Of course, it’s not as straightforward as starting in one place and ending up on the opposite end – as with city transit systems, there are multiple routes that can be taken. If you’re still daunted by where to start with this map of human anatomy, there’s a helpful “You Are Here” at the heart.

To counter common biases in the medical field, Dr. Simmonds has noted that he will soon update the illustration to include racialized and female versions.

AN ENDURING SYMBOL

From a broader design perspective, this anatomical subway map draws inspiration from the famous London Underground design.

When engineering draftsman Harry Beck debuted this map back in the 1930s, it caused quite a stir. Many argued that it wasn’t geographically accurate, and that its scale was wildly skewed.

But that didn’t matter to most commuters. Beck’s map offered something that no one else did – it combined all the different lines into one pocket-sized diagram.

Beck’s map was revolutionary in its simplicity.

– Sam Mullins, London Transport Museum Director

As a result, the Tube’s linear, color-coded aesthetic is arguably the most recognizable transit map in the world today. Many major cities hopped on board with the timeless new look, such as Sydney and Paris.

This iconic subway map design has been used as a visual reference for everything from Ancient Roman roads to the Milky Way. That’s what makes it such a good application for the most complex network of all – the human body.

Full link: //www.visualcapitalist.com/subway-map-human-anatomy/

Bộ ba smartphone của Apple, di động cao cấp nhất của OnePlus hay Galaxy Note9, S9 đều là những lựa chọn tốt trong tầm giá.

OnePlus 6

OnePlus 6 ra mắt tháng 5 tại thị trường Mỹ và được Businessinsider đánh giá là smartphone tốt nhất trong tầm giá 500 USD [máy có giá 530 USD, tương đương 12,3 triệu đồng.

Các trang bị của sản phẩm tương đương với những đối thủ ở phân khúc cao cấp giá khoảng 900 đến 1.000 USD bao gồm màn hình tấm nền OLED, camera kép xóa phông, chip xử lý Snapdragon 845 và bộ nhớ RAM 6 GB. Trải nghiệm thực tế của máy cũng được đánh giá cao với giao diện Oxygen OS nhưng giữ gần như nguyên gốc của hệ điều hành Android, cùng thời lượng pin rất tốt.

Máy có giá tại Việt Nam khoảng 11 triệu đồng.

Galaxy Note9

Không phải bản nâng cấp lớn từ Samsung khi so với Note8 nhưng nếu tìm một smartphone Android cao cấp, Note9 là sản phẩm đáng tiền nhất, theo Businessinsider. Máy có màn hình OLED cong cỡ lớn tới 6,4 inch hiển thị đẹp. Các trang bị cũng rất đầy đủ bao gồm bút S Pen, camera kép chụp xóa phông, cảm biến vân tay, nhận dạng khuôn mặt. Máy cũng bao gồm cả sạc không dây và công nghệ sạc không dây.

Hiện giá của Note9 tại Việt Nam chưa đến 20 triệu đồng.

Galaxy S9

Galaxy S9 ra mắt đầu năm 2018 và cũng không phải bản nâng cấp “đình đám” của dòng Galaxy S. Tuy nhiên, với mức giá hiện chỉ còn hơn 700 USD, đây cũng được coi là lựa chọn đáng tiền. Máy cũng có màn hình OLED cong hiển thị tốt, cảm biến vân tay, camera chụp tốt và hiệu năng mạnh mẽ. Nhược điểm của S9 là kiểu dáng không khác nhiều so với S8 và thiếu camera kép.

Giá bán tại Việt Nam của Galaxy S9 hiện khoảng hơn 13 triệu đồng.

LG G7 ThinQ

LG G7 ThinQ có thể coi là một chiếc “iPhone X chạy Android” nhưng giá rẻ hơn, chỉ khoảng 700 USD. Điểm mạnh nhất của máy là khả năng hiển thị đẹp với màn hình kích thước 6,1 inch, camera được đánh giá cao với khả năng chụp tối tốt, ống kính góc rộng cho hiệu ứng khác lạ. Máy cũng có cấu hình mạnh với chip Snapdragon 845 mới nhất, khả năng sạc không dây, pin lâu và chống nước.

G7 ThinQ có giá ở Việt Nam trên thị trường xách tay khoảng hơn 11 triệu đồng.

Moto G6

Moto G6 là smartphone rẻ nhất trong danh sách ở mức 250 USD tại Mỹ. Đây cũng được đánh giá là model tốt nhất trong tầm giá. Máy có màn hình khá lớn, cỡ 5,7 inch. Viền màn hình không quá mỏng nhưng là đủ dùng do còn có thêm cảm biến vân tay trước màn hình. Máy được đánh giá cao nhất ở thời lượng sử dụng pin lâu và camera rất tốt so với các đối thủ cùng tầm giá, đặc biệt khi chụp thiếu sáng.

iPhone XS, XS Max và XR

Dù có nhiều tin đồn về việc doanh số không như kỳ vọng nhưng bộ ba iPhone mới của Apple vẫn được xếp vào danh sách những smartphone đáng tiền nhất ra mắt trong năm 2018. Hai model XS và XS Max là bản kế thừa tốt của iPhone X với màn hình OLED chất lượng cao, hiệu năng tốt và camera chụp đẹp.

Model XR cũng được coi là “món hời” với màn hình viền mỏng 6,1 inch dù tấm nền LCD, độ phân giải không cao nhưng hiển thị tốt. Máy cũng có hiệu năng ổn, pin lâu nhất trong các thế hệ iPhone và nhiều màu sắc để lựa chọn.

iPhone XR có giá từ khoảng 19 triệu đồng tại Việt Nam trong khi hai model còn lại giá từ 26 và 29 triệu đồng.

Google Pixel 3 và Pixel 3 XL

Bị chê vì thiết kế “tai thỏ” quá lớn nhưng di động mới nhất của Google vẫn được đánh giá cao nhờ hiệu năng vào hàng tốt nhất làng Android, màn hình hiển thị đẹp và đặc biệt là camera chụp rất tốt dù chỉ là camera đơn.

OnePlus 6T

Nhờ giá bán hấp dẫn so với cấu hình cùng chương trình thu mua lại smartphone cũ với giá tối đa tới 300 USD, OnePlus 6T được rất nhiều người dùng tại Mỹ xếp hàng mua. Theo Business Insider, cảnh xếp hàng đợi mua OnePlus 6T ở một cửa hàng ở New York [Mỹ] còn nhộn nhịp hơn những mẫu iPhone mới gần đây. Giống như “đàn anh”, máy có cấu hình rất mạnh với chip Snapdragon 845, RAM tối đa tới 8 GB, màn hình OLED với phần khuyết nhỏ như “giọt nước”. Ngoài ra máy còn có cảm biến vân tay dưới màn hình và pin lớn.

OnePlus 6T có giá xách tay tại Việt Nam khoảng 12 triệu đồng.

Tuấn Hưng

Full link: //sohoa.vnexpress.net/photo/san-pham/nhung-smartphone-ra-mat-nam-2018-dang-tien-nhat-3843736.html

Không ai có thể phủ nhận, khoai tây là một loại nguyên liệu vô cùng phổ biến và được yêu thích ở khắp mọi nơi. Từ những củ khoai bình dân, đơn giản nhưng người ta lại có thể chế biến ra vô vàn hương vị thơm ngon, hấp dẫn. Điểm qua các món ăn […]

via Chỉ từ một củ khoai tây mà có thể làm nên nhiều món ăn nổi tiếng của các nước như thế này đây — Ngon 24h

Không ai có thể phủ nhận, khoai tây là một loại nguyên liệu vô cùng phổ biến và được yêu thích ở khắp mọi nơi. Từ những củ khoai bình dân, đơn giản nhưng người ta lại có thể chế biến ra vô vàn hương vị thơm ngon, hấp dẫn. Điểm qua các món ăn từ khoai tây nổi tiếng trên thế giới dưới đây, bạn sẽ phải khâm phục sự sáng tạo của ẩm thực các nước.

Rosti – Thụy Sĩ

Rosti là những chiếc bánh khoai tây chiên vô cùng đặc sắc đến từ Thụy Sĩ. Người ta sẽ nạo phần khoai bên trong, nắn thành hình tròn rồi chiên vàng cùng với bơ. Độ giòn tan, bùi béo đan xen hài hòa của món ăn này đã là hương vị được người nơi đây rất yêu thích. Đây là món ăn chơi lót dạ vô cùng hấp dẫn hoặc có thể kết hợp cùng rau, trứng, xúc xích để tạo nên bữa sáng đầy dinh dưỡng.

Gnocchi – Italy

Như một phiên bản rau củ của spaghetti, Gnocchi cũng là cái tên vô cùng nổi tiếng của ẩm thực Ý. Món ăn được chế biến theo kiểu pasta với những viên khoai mướt mịn thấm đượm cùng với các loại sốt.

Khoai được hấp mềm rồi nghiền nhuyễn và trộn cùng với bột mì, gia vị. Người ta khéo léo nắn chúng thành từng viên nhỏ xinh rồi kết hợp ăn cùng với sốt cà chua hay sốt kem. Khác hẳn với những sợi mì dai dai, pasta phiên bản khoai tây này mang đến cái bùi béo lạ vị làm nhiều người say đắm.

Papa Souffleés – Pháp

Papa Souffleés có vẻ ngoài tương tự như phở chiên phồng của Việt Nam nhưng thay vì bánh phở người ta lại sử dụng những lát khoai tây. Củ khoai được thái miếng khéo léo, tròn đều và có độ dày vừa phải. Chỉ cần thả vào trong chảo dầu thật sôi, món ăn dần căng phồng vàng ruộm trông rất lôi cuốn. Papa Souffleés có thể thưởng thức như một món ăn nhẹ khai vị hoặc kết hợp cùng với thịt bò, gan ngỗng… Đây là hương vị được nhiều người Pháp yêu thích vì độ giòn tan thơm ngon, hấp dẫn.

Aloo Gobi – Ấn Độ

Aloo Gobi là món được chế biến từ khoai tây rất nổi tiếng ở Ấn Độ. Phần ăn bắt mắt trong sắc vàng tươi của nghệ và mùi thơm nồng nàn từ các loại gia vị địa phương. Thành phần chính của Aloo Gobi bao gồm khoai tây và súp lơ được xào chín kĩ rồi cho hành, ngò vào để thêm phần bắt vị. Món ăn này thường xuất hiện phổ biến vào những ngày ăn chay, lễ tết truyền thống của người Ấn.

Salchipapas – Nam Mỹ

Khoai tây và xúc xích luôn tạo nên sự kết hợp hương vị hoàn hảo, Salchipapas cũng là một trong số đó. Tuy thành phần đơn giản nhưng món ăn lại rất được ưa chuộng tại các nước Nam Mỹ. Khoai và xúc xích thái khúc mỏng rồi chiên đến khi vàng giòn. Cả hai sẽ được trộn cùng salad, nước sốt và thưởng thức ngay khi còn nóng. Đến các quốc gia Nam Mỹ, bạn sẽ bắt gặp Salchipapas phổ biến ở các khu ẩm thực đường phố với mức giá rất bình dân.

Nguồn: Firstwefeast, Buzzfeed…

Mỗi vùng miền đều có riêng cho mình một mùa trong năm để phô diễn những nét đẹp nhất, quyến rũ nhất. Miền Bắc làm nao lòng người bằng mùa thu, miền Trung luôn là điểm đến thích hợp trong mùa hè. Và mùa nước nổi chính là thời điểm tuyệt vời để bạn đến […]

via Miền tây mùa nước nổi với những món ăn chế biến từ cá — Ngon 24h

Mỗi vùng miền đều có riêng cho mình một mùa trong năm để phô diễn những nét đẹp nhất, quyến rũ nhất. Miền Bắc làm nao lòng người bằng mùa thu, miền Trung luôn là điểm đến thích hợp trong mùa hè. Và mùa nước nổi chính là thời điểm tuyệt vời để bạn đến miền Tây Nam Bộ. Không chỉ có cảnh sắc tuyệt vời từ dòng nước sông Mê Kông mang lại mà bạn còn được thưởng thức những đặc sản miền Tây mùa nước nổi ngon đến khó quên.

Mùa nước nổi – mùa đẹp nhất trong năm của miền Tây Nam Bộ. Ảnh: internet

Đến miền Tây vào mùa nước nổi, bạn sẽ cảm nhận sự căng tràn sức sống của thiên nhiên. Cứ vào khoảng tháng 7 đến tháng 10 âm lịch hằng năm mùa nước nổi về. Người dân miền Tây Nam Bộ lại đón nhận món quà từ thiên nhiên. Dòng nước Mê Kông chảy qua hàng ngàn cây số của 6 quốc gia trong khu vực đã mang theo phù sa màu mỡ tưới mát vùng đồng bằng Tây Nam Bộ. Cây cối được khoác lên mình tấm áo mới, thảm thực vật trở nên phong phú, thủy hải sản dồi dào đến không tưởng.

Tất cả đã tạo nên một nguồn thực phẩm lớn làm giàu hơn cho kho tàng ẩm thực miền sông nước. Hãy cùng chúng tôi khám phá ẩm thực miền Tây mùa nước nổi mà thiên nhiên đã ban tặng cho vùng đất tươi đẹp này.

Ngọt thanh lẩu cá linh bông điên điển

Mùa nước nổi về cũng là lúc những cánh đồng miền Tây được nhuộm vàng rực rỡ của bông điên điển. Còn những con cá linh béo tròn, lấp lánh ánh bạc theo dòng nước lũ đổ về trở thành đặc sản làm vang danh ẩm thực vùng sông nước Tây Nam Bộ. Thật thiếu sót, nếu không thử qua hương vị của món lẩu cá linh bông điên điển khi đến với mảnh đất này. Bạn sẽ từ từ cảm nhận vị dân dã của bông điên điển giòn giòn, thơm nhẹ hòa quyện với thịt cá béo ngọt và nước dùng chua thanh, đúng chất hương đồng gió nội.

Đậm đà bông súng mắm kho

Mỗi mùa nước nổi về, bông súng lên nhanh và nở tím đồng. Mắm đem đi kho có lẽ là cách chế biến đặc trưng của người miền Tây. Mắm kho phải là mắm cá sặc đồng muối trong hũ sành, dỡ ra có màu đỏ thẫm thơm lừng. Hương vị thơm ngon, đậm đà, mộc mạc ấy đã nuôi lớn không biết bao nhiêu người con của vùng đất ấy. Người dùng sẽ được tận hưởng cái giòn giòn của bông súng, mùi thơm của mắm ngào ngạt, vị béo béo của thịt ba rọi, ngòn ngọt của tép đồng và mùi the the của sả, cay cay của ớt làm thành một món ăn bình dân mà tuyệt vời.

Dân dã cá rô kho tiêu

Thủy hải sản miền Tây vào mùa nước nổi rất thơm ngon. Những con cá linh, cá sặc và cả cá rô chắc thịt từ thượng nguồn đổ về đã mang đến cho người dân miền Tây nhiều món cá kho ngon đúng điệu. Cá rô đem tẩm ướp gia vị cho thật đậm, đặc biệt là tiêu xay rồi kho trên mức lửa nhỏ để mềm, thấm. Món cá này mà ăn cùng cơm trắng, nóng hổi thì không gì có thể sánh bằng.

Hấp dẫn ba khía muối

Hằng năm, vào mùa nước lớn cũng là lúc món ba khía cho chất lượng ngon nhất. Ba khía muối trộn với gia vị và khế chua sẽ tạo thành món ăn ngon “số dzách”. Vị béo của ba khía, chua chua, cay cay của các loại gia vị và khế khiến bạn sẽ lâng lâng đến khó tả. Cái hương vị đặc biệt này đã trở nên thân thuộc với nhiều gia đình miền Tây sông nước mỗi khi mùa nước nổi về.

Ngọt lòng cá lóc nướng trui

Cá lóc cho thịt thơm ngon và săn chắc nhất vào mùa nước nổi. Những con cá lóc đồng được nướng trui kiểu dân dã dậy mùi thơm khó cưỡng. Để có được hương vị chuẩn miền Tây, bạn phải phủ rơm vừa đủ, rơm ít cá sẽ sống còn rơm nhiều quá cá khét, ăn bị đắng. Cá lóc nướng trui ngon nhất khi vừa chín tới, thịt trắng phau được bao bọc bởi lớp vảy cháy xém. Thịt cá lóc ngọt thơm quyện chặt với vị thanh mát của các loại rau sống ăn cùng luôn là món quà ngon mùa mước nổi mang về cho cư dân miền Tây Nam Bộ.

Bên cạnh mang lại những nguồn lợi về kinh tế, mùa nước nổi còn mang đến nhiều đặc sản giá trị. Mỗi một món ăn thơm ngon từ dòng nước nổi mang về như quà tặng lý tưởng để người dân miền Tây hân hoan, mong chờ. Nếu bạn chưa được trải nghiệm cảnh sắc mùa nước nổi. Hãy thử một lần đến thưởng thức những món ngon và mang đặc sản miền Tây làm quà cho gia đình, bạn bè nhé!

India Globalization Capital claimed it has a cannabis-based product to treat Alzheimer’s, but details are elusive

India Globalization Capital’s chief executive boasted in February that his was the only cannabis company that was using blockchain technology – combining two of the hottest investment trends.

The CEO, Ram Mukunda, went on to say that “2018 is a very exciting year for us with a lot of milestones investors can watch for.”

Indeed, for investors, it has been quite a ride. Shares of IGC IGCC, -3.65%surged 35-fold, to $13 from 37 cents between Aug. 13 and Oct. 2, as the company promised cannabis-based treatments for conditions including Alzheimer’s, Parkinson’s, eating disorders, and even epilepsy in cats and dogs.

But after MarketWatch reported on potential warning flags last month, its shares plunged more than 80%.

Other details have emerged that raise questions about the company. Its chief scientific officer has been accused of falsifying data in scientific papers. Another employee, who is named as a co-inventor of a cannabis-based pain treatment in an IGC patent filing, was reprimanded and fined by the West Virginia Board of Medicine last year for failing to disclose that he pleaded guilty to felony tax fraud in 2012, according to state filings.

And while IGC says on its website that it is rigorously studying cannabis, the company has spent only $137,000 in fiscal 2018 on research and development, according to its annual report. It has spent $274,000 in the first two quarters of fiscal 2019, according to another securities filing. In comparison, the average sum for a Phase 2 clinical trial of a treatment for pain is $17 million, according to CenterPoint, which advises on clinical trials.

Trading in the shares of IGC was halted on Oct 29. The NYSE American exchange said it would delist IGC’s stock. IGC said that it “strongly disagrees” with the NYSE decision and is now seeking a listing on “an exchange that embraces our innovation.”

But investors who had backed Mukunda’s company over the last year are now left nursing millions of dollars in losses.

The swift rise and fall of the shares of IGC – a company that started as a blank-check company – is a cautionary tale for investors contemplating the fast-growing cannabis industry. Money has flooded into companies that want to capitalize on marijuana being legalized for medical or recreational use.

With any hot new product, innovation or growth industry – from dot-com stocks to bitcoin – there are companies with sales and earnings and those that chiefly have ambitions. Cannabis companies are no different. Investors would be prudent to learn as much as they can about these companies and their business.

In a statement, IGC said that it “is working very hard every day to succeed in our business lines and deliver value to our shareholders. Any suggestion to the contrary is both reckless and baseless.” “IGC continues to operate in the Asian infrastructure space as well as the medical cannabis industry,” it added.

MarketWatch/Steve Goldstein

Photograph taken Oct. 2 at the address in suburban Washington, D.C., listed by India Globalization Capital Inc. as its headquarters.

White-bearded and bespectacled, Mukunda cuts a professorial figure. His decades-long career began with satellite telecommunications and voice-over-internet phone calls before moving on to commodities trading, real estate investment, and medical marijuana.

Mukunda, 59, grew up in Connecticut and has bachelors degrees in electrical engineering and mathematics and a masters degree in engineering from the University of Maryland. In 1990, he founded Startec Global Communications, a Bethesda-based provider of voice-over-internet-protocol services that targeted immigrants to the U.S. The company went public at $12 in 1997; its stock soared to $29.88 in March 2000.

But then the dot-com and telecoms bubble burst. Startec filed for bankruptcy in 2001, and Mukunda left the company.

He started IGC in 2005 as a blank-check company looking to acquire or merge with businesses operating in India. Over several years, according to a corporate history on IGC’s website, Mukunda’s company bought a stake in a construction equipment leasing business in India; it started trading commodities like iron ore and cement; and it acquired a Malaysian real estate company.

Combined, these businesses generated less than $20 million in revenue in its first years, peaking at revenue of $35 million in fiscal 2009, before that number gradually fell back to just $2 million in fiscal 2014, according to the company’s SEC filings.

But then the potential for marijuana emerged. By 2013, “we started exploring opportunities in the then nascent and emerging cannabis industry as a way to become a first mover in this exciting business segment,” IGC’s website states.

From a standing start, the business developed quickly. IGC filed its first cannabis-related patent – for pain treatment – in 2014. [It has not yet sold any cannabis-based products. In fiscal 2018, it had about $2 million in revenue, all from legacy infrastructure, according to securities filings.]

It has filed another six cannabis patents, including one for Hyalolex, a formula that IGC says can “address the primary indicators of Alzheimer’s, plaques and tangles, as well as alleviate several end points of the disease like anxiety and sleep disorders.”

But health experts have questioned whether a cannabis product can treat symptoms of Alzheimer’s. The American Alzheimer’s Association, viewed as an authority on the disease, declined to comment on IGC or Hyalolex. But it says there has been very little research on the efficacy of cannabis or any of its ingredients in treating the disease or its symptoms.

Mukunda has said in releases and interviews that IGC is pursuing U.S. Food and Drug Administration approval for Hyalolex, and is currently in the preclinical stage, with trials planned for 2019. But the FDA’s website shows no applications for trials from IGC or Mukunda. The FDA declined to comment.

Plans for a cannabis beverage drink also seem unclear. A September press release says the company will combine “the experience of IGC with Hyalolex” with a manufacturer in Malaysia. That country, however, has strict anti-drug laws. “Marijuana or any form of products including CBD oil is illegal in Malaysia,” said Erny Sabrina Mohd Noor, counselor for agriculture at the Malaysian Embassy in Washington, D.C.

IGC said the cannabis-related infusion would occur only in the U.S. “The Malaysian manufacturer plays no role in the cannabis-related components of the manufacturing process,” the company said.

IGC promotes its cannabis expertise, saying in documents that the “depth of our team’s collective knowledge is unrivaled.”

In 2017, IGC’s chief scientific officer, Jagadeesh Rao, was accused of falsifying data in scientific papers published in the Journal of Neurochemistry and in the International Journal of Neuropsychopharmacology according to Retraction Watch, a website that tracks retractions in scientific publications. The journals retracted the articles.

IGC did not respond to questions about Rao and did not make him available. He could not be located for comment.

Dr. Ranga Krishna, the IGC staffer named as co-inventor of a cannabis-based pain treatment in an IGC patent filing, pleaded guilty to felony tax fraud in 2012. He was sentenced to five years of probation, fined $94,090 and ordered to pay another $47,040 in restitution. A consent order in January 2017 from the West Virginia Board of Medicine shows that Dr. Krishna was reprimanded for failing to disclose the conviction when applying to have his license in that state renewed. That board also fined him.

Dr. Krishna did not respond to requests for comment left at his office in Brooklyn. IGC did not respond to questions about him and did not make him available.

Professional stock promoters have pushed IGC stock to retail investors, who own 85% of the publicly available shares, according to FactSet. One such promoter is SeeThruEquity, which was sued on Nov. 8 by the SEC. In the civil complaint filed in the Federal District Court in Manhattan, the SEC accused SeeThruEquity and its co-founders of defrauding investors by issuing “unbiased” research reports on certain publicly traded company — including IGC — that were actually paid for by the companies themselves. SeeThruEquity did not respond to requests for comment.

IGC also has distributors that cannot be located. The company said in a press release in March that its partner in Puerto Rico was a company named Dama Pharma. That company was incorporated just three days before IGC’s announcement. Its website is incomplete and shows that it has just one employee. Attempts to reach Dama Pharma were unsuccessful.

IGC has said that it is working with a distribution partner in Germany called Medicann Handels GmbH. A website with that name set up in May 2017 claims to sell cannabis for medical use. A search of the site, which is partly under construction, found no mention of Hyalolex. A page headed “Our Stores” has headings for Oslo, Stockholm, New York, and London, but the page for each of those locations actually shows a map of Central Park. Medicann’s site has no phone number and no email address. Its address is listed as Sesame Street.

“You have to read more about a company than just the headlines,” says Jon Lukomnik, the executive director of the Investor Responsibility Research Center, a nonprofit organization that funds research on how investors and companies make decisions as well as environmental, social and corporate governance research. “Any time a company suddenly announces a pivot to a hot new space like blockchain, crypto or now cannabis, there should be a big ‘buyer beware’ sign flashing for investors.”

By CIARALINNANE & Francine McKenna & Tomi Kilgore

Full link: //www.marketwatch.com/story/the-collapse-of-this-cannabis-shock-offers-a-valuable-lesson-to-every-investor-2018-11-23

This is biggest that a messy domestic dispute

WASHINGTON, D.C. [Project Syndicate] — The singular issue of Brexit has consumed the United Kingdom for 2 1/2 years. The “if,” “how,” and “when” of the country’s withdrawal from the European Union, after decades of membership, has understandably dominated news coverage, and sidelined almost every other policy debate. Lost in the mix, for example, has been any serious discussion of how the U.K. should boost productivity and competitiveness at a time of global economic and financial fluidity.

At the same time, the rest of the world’s interest in Brexit has understandably waned. The U.K.’s negotiations with the EU have dragged on through multiple déjà vu moments, and the consensus is that the economic fallout will be felt far more acutely in Britain than in the EU, let alone in countries elsewhere.

Still, the rest of the world is facing profound challenges of its own. Political and economic systems are undergoing far-reaching structural changes, many of them driven by technology, trade, climate change, high inequality and mounting political anger. In addressing these issues, policy makers around the world would do well to heed the lessons of the U.K.’s Brexit experience.

When Britons voted by a margin of 51.9% to 48.1% to leave the EU, the decision came as a shock to experts, pundits, and Conservative and Labour Party leaders alike. They had underappreciated the role of “identity” as a driving force behind the June 2016 referendum. But now, voters’ deeply held ideas about identity, whether real or perceived, can no longer be dismissed. Though today’s disruptive politics are fueled by economic disappointment and frustration, identity is the tip of the spear. It has exposed and deepened political and social divisions that are as uncomfortable as they are intractable.

Experts also predicted that the U.K. economy would suffer an immediate and significant fall in output following the 2016 referendum. In the event, they misunderstood the dynamics of what economists call a “sudden stop” — that is, abrupt, catastrophic dysfunction in a key sector of the economy. A perfect example is the 2008 global financial crisis, when financial markets seized up as a result of operational dislocations and a loss of mutual confidence in the payments and settlement system.

Brexit was different. Because you cannot replace something with nothing, there was no immediate break in British-EU trade. In the absence of clarity on what type of Brexit would ultimately materialize, the economic relationship simply continued “as is,” and an immediate disruption was averted.

It turns out that when making macroeconomic and market projections for Brexit so far, “short versus long” has been more important than “soft versus hard” [with “hard” referring to the U.K.’s full, and most likely disorderly, withdrawal from the European single market and customs union]. The question is not whether the U.K. will face a considerable economic reckoning, but when.

Nonetheless, the U.K. economy is already experiencing slow-moving structural change. There is evidence of falling foreign investment and this is contributing to the economy’s disappointing level of investment overall. Moreover, this trend is accentuating the challenges associated with weak productivity growth.

There are also signs that companies with U.K.-based operations have begun to trigger their Brexit contingency plans after a prolonged period of waiting, planning, and more waiting. In addition to shifting investments out of the U.K., firms will also start to relocate jobs. And this process will likely accelerate even if British Prime Minister Theresa May manages to get her proposed exit deal through Parliament.

The Brexit process thus showcases the risks associated with economic and political fragmentation, and provides a preview of what awaits an increasingly fractured global economy if this continues: namely, less efficient economic interactions, less resilience, more complicated cross-border financial flows, and less agility. In this context, costly self-insurance will come to replace some of the current system’s pooled-insurance mechanisms. And it will be much harder to maintain global norms and standards, let alone pursue international policy harmonization and coordination.

Tax and regulatory arbitrage are likely to become increasingly common as well. And economic policymaking will become a tool for addressing national security concerns [real or imagined]. How this approach will affect existing geopolitical and military arrangements remains to be seen.

Lastly, there will also be a change in how countries seek to structure their economies. In the past, Britain and other countries prided themselves as “small open economies” that could leverage their domestic advantages through shrewd and efficient links with Europe and the rest of the world. But now, being a large and relatively closed economy might start to seem more attractive. And for countries that do not have that option — such as smaller economies in East Asia — tightly knit regional blocs might provide a serviceable alternative.

The messiness of British party politics has made the Brexit process look like a domestic dispute that is sometimes inscrutable to the rest of the world. But Brexit holds important lessons for and about the global economy. Gone are the days when accelerating economic and financial globalization and correlated growth patterns went almost unquestioned. We are also in an era of considerable technological and political fluidity. The outlooks for growth and liquidity will likely become even more uncertain and divergent than they already are.

By MOHAMEDA. EL-ERIAN

Full link: //www.marketwatch.com/story/el-erian-brexits-overlooked-warnings-to-the-rest-of-the-world-2018-11-23

BEIJING [Reuters] – The failure of the countries attending a major Asia-Pacific summit to agree on a communique resulted from certain countries “excusing” protectionism, a top Chinese diplomat said, in a veiled criticism of Washington that further sours China-U.S. ties ahead of a meeting of the G20 nations

In Washington, a White House official rejected the Chinese line as “complete spin and propaganda” and said the standoff did not raise hopes for a positive meeting between U.S. President Donald Trump and Chinese President Xi Jinping at the G20 next week.

After months of bickering over trade, the disputed South China Sea and U.S. support for Chinese-claimed Taiwan, Xi and Trump took a step back from the edge with an ice-breaking telephone call early this month.

They expressed optimism about resolving their trade war ahead of the G20 in Argentina, but the past weekend’s Asia-Pacific Economic Cooperation [APEC] summit was marked by open disagreement between the United States and China over trade, security and which would be the better investment partner for the region.

For the first time, the gathered leaders failed to agree to a joint communique.

In comments on the Chinese foreign ministry’s website late on Monday, China’s top diplomat, State Councillor Wang Yi, said this was “by no means accidental.”

“It is mainly that individual economies insisted on imposing their own texts on other parties, excusing protectionism and unilateralism, and not accepting reasonable revisions from the Chinese and other parties,” the ministry cited Wang as saying, in an oblique reference to the United States.

“This practice caused dissatisfaction among many economies, including China, and it is obviously not in line with the consensus principle adhered to by APEC.”

On Monday, China’s foreign ministry said the United States, whose APEC delegation was led by Vice President Mike Pence, attended the summit in a “blaze of anger” and that China had not gone to “get into a boxing ring.”

Pence said the United States would not back down from the trade dispute, and might even double tariffs, unless Beijing bowed to U.S. demands.

On Tuesday, a Chinese foreign ministry spokesman added to the criticism of the failure to sign the communique.

“An individual member” of APEC would not heed other members and insisted on trying to add content “harming other countries’ basic interests,” trying to “put on a coat of legitimacy to its protectionist, unilateralist ways,” Geng Shuang told a daily news briefing.

“PAYING LIP SERVICE”

Speaking to Reuters, a White House official said the suggestion that the United States was responsible for the APEC breakdown was “complete spin and propaganda from the Chinese.”

“All 20 out of 21 nations were prepared to sign on with the language that was finalised with the exception of China,” said the official, who did not want to be identified by name, adding that China had seen a line in proposed text referring to unfair trade practices as a veiled shot at it.

“We were pushing to get this done, and they just were not having it,” the official said.

Britain and EU agree draft on post-Brexit ties

The official said it did not bode well for the Trump-Xi G20 meeting.

“The White House saw ASEAN and APEC as setting the stage for the G20; Pence spoke with the Chinese premier at ASEAN briefly and with Xi at APEC briefly about what President Trump wants to discuss at the G20.

“We want to be hopeful,” the official said. “I wouldn’t say expectations are high after our experience.”

The trade dispute between China and the United States, the world’s two largest economies, has weighed on financial markets ahead of the meeting in Argentina, which some have billed as the most important in years between the two countries.

Trump has imposed tariffs on $250 billion worth of Chinese imports to force concessions on a list of demands that would change the two countries’ terms of trade. China has responded with import tariffs on U.S. goods.

Washington wants Beijing to improve market access and intellectual property protections for U.S. companies, cut industrial subsidies and reduce a $375 billion trade gap.

Last week, Reuters reported that China had delivered a written response to U.S. demands for wide-ranging trade reforms, though a senior Trump administration official said it was unlikely to bring a breakthrough during the two leaders’ talks.

It appeared Trump and Xi had indicated to senior advisers that they wanted to flesh out a deal, Craig Allen, the president of the U.S.-China Business Council, told Reuters this month.

“This could be the basis for a ceasefire, a halt to new tariffs, and an opportunity for new negotiations,” Allen said of the planned G20 meeting. “But I don’t think it’s a guaranteed slam dunk.”

By Ben Blanchard

Lần đầu tiên trong lịch sử 20 năm thành lập, hội nghị thượng đỉnh APEC kết thúc hôm Chủ nhật 17/11/2018 đã không ra được thông cáo chung, chỉ vì sự phản đối của một thành viên duy nhất – đó là Trung Quốc.

via Hậu trường “ngoại giao cuồng loạn” của Trung Quốc tại APEC — Thiên Hạ Sự 2018

Lần đầu tiên trong lịch sử 20 năm thành lập, hội nghị thượng đỉnh APEC kết thúc hôm Chủ nhật 17/11/2018 đã không ra được thông cáo chung, chỉ vì sự phản đối của một thành viên duy nhất – đó là Trung Quốc.

Cờ Trung Quốc phủ rợp đại lộ chính tại Port Moresby, Papua New Guinea do Bắc Kinh tài trợ, ngày 16/11/2018.REUTERS/David Gray

Hội nghị thất bại, nhưng các quan chức Trung Quốc lại vỗ tay vang dội, trước sự ghét bỏ của những nhà ngoại giao các nước khác. Đó là ghi nhận của nhà báo Josh Rogin, được tờ Washington Post gởi đến Papua New Guinea để tường thuật về APEC.

Nhưng đó chỉ là sự cố cuối cùng trong suốt một tuần lễ qua. Đoàn đại biểu chính thức của Trung Quốc đã trình diễn một loạt những màn mà nhà báo Rogin đánh giá là hung hăng, dọa nạt, hoang tưởng và kỳ quặc, nhằm cố gắng khống chế, gây áp lực lên nước chủ nhà cũng như tất cả các thành viên khác, để rốt cuộc họ phải chiều theo yêu cầu của Bắc Kinh.

Một quan chức Mỹ có trách nhiệm trong các cuộc đàm phán nói với tác giả : « Điều này gần như đã trở thành thông lệ trong các quan hệ chính thức của Trung Quốc : đó là ngoại giao cuồng loạn. Họ vòng vo cứ như họ đã là chủ, và cố đạt cho được những gì mình muốn thông qua dọa nạt ».

Ngay cả trước khi hội nghị thượng đỉnh bắt đầu, và còn tiếp tục cho đến lúc bế mạc, quan chức Trung Quốc lợi dụng mọi cơ hội để ép buộc thô bạo hoặc phá bĩnh nước chủ nhà Papua New Guinea [PNG] và các thành viên khác. Chiến thuật của Trung Quốc bao gồm cả thói côn đồ với truyền thông quốc tế, xông vào các tòa nhà chính phủ dù không ai mời, phủ đầy thủ đô Port Moresby bằng các khẩu hiệu tuyên truyền cho Bắc Kinh, và thậm chí rất có thể đã tấn công tin học để chặn thông điệp của phó tổng thống Mike Pence, trưởng phái đoàn Hoa Kỳ.

Cờ Trung Quốc phủ kín thủ đô nước chủ nhà

Tác giả Josh Rogin tháp tùng ông Pence, và thượng đỉnh APEC là chặng cuối của vòng công du châu Á, gồm Nhật Bản, Úc, Singapore – nơi diễn ra hội nghị thượng đỉnh ASEAN. Chặng dừng ở PNG là cuộc so găng giữa ông Pence và Tập Cận Bình. Chủ tịch Trung Quốc đã có mặt ở Port Moresby nhiều ngày trước đó trong chuyến viếng thăm chính thức.

Nỗ lực « tấn công quyến rũ » của Trung Quốc hiển hiện khắp mọi nơi. Phái đoàn từ Hoa lục đã treo kín cờ Trung Quốc trên các con đường của Port Moresby cho chuyến thăm của ông Tập. Chính phủ PNG yêu cầu gỡ những lá cờ này xuống trước thượng đỉnh APEC. Các quan chức Trung Quốc cuối cùng đã tháo xuống, nhưng sau đó lại thay thế bằng những lá cờ màu đỏ vững chải, gần như giống y với quốc kỳ Trung Quốc, chỉ không có những ngôi sao vàng mà thôi.

Một biểu ngữ khổng lồ treo dọc theo một đường phố chính, ca ngợi sáng kiến « Một vành đai, một con đường » của Trung Quốc « không chỉ là con đường của hợp tác và đôi bên cùng có lợi, mà còn là con đường của hy vọng và hòa bình ! ». Trong bài phát biểu ở APEC, ông Pence đã gọi đó là « một vành đai siết chặt » và « con đường một chiều ».

Động thái thị uy đầu tiên của Trung Quốc là cấm tất cả báo chí quốc tế dự cuộc gặp của ông Tập với các nhà lãnh đạo tám nước Thái Bình Dương. Các nhà báo từ khắp khu vực đã lặn lội đến để dự sự kiện, và chính phủ PNG đã cấp phép cho họ. Nhưng quan chức Trung Quốc đã chận không cho các phóng viên vào trong tòa nhà, chỉ cho báo chí nhà nước từ Hoa lục đưa tin. Một viên chức Mỹ gọi đây là « cú đá vào lưới nhà », vì sau đó các nhà báo chỉ có thể viết về cách đối xử thô bạo của Trung Quốc mà thôi.

Xông vào bộ Ngoại Giao, la ó trong phòng họp…

Từ đó trở đi, mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Hôm thứ Bảy 1/11, ông Tập và ông Pence là hai diễn giả chính thức cuối cùng, trong buổi thảo luận công khai của hội nghị. Hai ông phát biểu trên một chiếc tàu neo ở bờ biển, trong khi đa số phóng viên ở trên bờ, tại Trung tâm báo chí quốc tế. Nhưng năm phút sau khi phó tổng thống Pence bắt đầu nói, mạng internet ở Trung tâm báo chí đã bị sập, có nghĩa là hầu hết các nhà báo chẳng nghe được gì, nên không thể tường thuật trực tiếp.

Ngay khi ông Pence vừa kết thúc bài diễn văn, internet ở Trung tâm báo chí lại hoạt động như có phép lạ. Một viên chức Mỹ nói với tác giả, dù không chắc Trung Quốc là thủ phạm, đang điều tra xem điều gì đã xảy ra. Một viên chức khác hỏi : « Internet có trục trặc gì với diễn giả trước ông Pence không ? » [Chẳng có gì]. « Và diễn giả đó là ai ? »[Chính là ông Tập]..

Câu chuyện sau đó còn trở nên quái lạ hơn. Phía sau hậu trường, các nước thành viên thảo luận kịch liệt về bản thông cáo chung. Phái đoàn Trung Quốc, không hài lòng với diễn tiến cuộc đàm phán, đã đòi gặp ngoại trưởng PNG. Ông từ chối gặp, vì không muốn ảnh hưởng đến sự trung lập của nước chủ nhà trong hội nghị thượng đỉnh.

Quan chức Trung Quốc không chấp nhận sự chối từ này. Họ đến bộ Ngoại Giao, xông thẳng vào văn phòng của ngoại trưởng, yêu cầu ông phải gặp họ. Ngoại trưởng PNG đành phải gọi cảnh sát đến tống những vị khách không mời ra khỏi tòa nhà. Tất cả các nhà ngoại giao đã có trò chuyện với nhà báo Josh Rogin tại PNG đều sững sờ trước hành động của Trung Quốc. Nhưng đó chưa phải đã hết.

Các cuộc đàm phán tiếp diễn cho đến Chủ nhật 17/11, và thái độ tệ hại của phái đoàn Trung Quốc vẫn tiếp tục. Quan chức Trung Quốc bị ám ảnh về bản thông cáo chung cho đến nỗi họ bắt đầu thúc đẩy tổ chức những cuộc gặp từng nhóm nhỏ các nước bên lề hội nghị. Trong các phiên họp chính thức, đoàn Trung Quốc la ó ầm ĩ những nước nào « âm mưu » chống lại Bắc Kinh. Theo các viên chức Mỹ, không có đại biểu nào khác trong phòng họp la hét một cách bất nhã như thế.

Cuối cùng, toàn bộ 20 quốc gia đều đồng thuận với thông cáo chung, trừ Trung Quốc. Phái đoàn Trung Quốc phản đối chủ yếu câu : « Chúng tôi đồng ý chống lại chủ nghĩa bảo hộ, trong đó bao gồm mọi hoạt động thương mại không công bằng ». Họ cho rằng đây là nhằm điểm mặt chỉ tên Trung Quốc.

Vỗ tay nhiệt liệt mừng hội nghị APEC thất bại !

Trong phiên thảo luận, các quan chức Trung Quốc có thái độ chống đối, phát biểu dài dòng chán ngắt, dù biết rằng thời gian hạn hẹp và các nhà lãnh đạo thế giới còn phải lên phi cơ về nước. Khi thời gian đã hết, và thế là hội nghị thượng đỉnh chính thức thất bại, phái đoàn Trung Quốc trong gian phòng gần bên địa điểm đàm phán chính đã vỗ tay ào ào như sấm động !

Tác giả Josh Rogin rút ra ba kết luận từ vở bi hài kịch những sai lầm của chính quyền Trung Quốc. Trước hết, họ hành xử một cách ngày càng vô liêm sỉ và thô bạo. Điều này đặc biệt đúng đối với những nước nhỏ ở khu vực Ấn Độ – Thái Bình Dương, như Papua New Guinea, vốn đang ngập ngụa trong các dự án và gánh trên vai những món nợ khổng lồ.

Thứ hai, tính chất hoang tưởng và siêu nhạy cảm trong phần lớn thái độ của Trung Quốc, là dấu hiệu rõ ràng chứng tỏ Bắc Kinh cảm thấy đang bị Hoa Kỳ và đồng minh đe dọa. Đó là điều mà người Mỹ cần ý thức khi thương lượng với Trung Quốc.

Cuối cùng, việc Bắc Kinh hành xử theo cung cách làm các nước khác xa lánh – một điều đi ngược lại với quyền lợi của chính Trung Quốc – cho thấy những hành động chính thức của Trung Quốc được kiểm soát từ trên đỉnh xuống, và thường cản trở những quyết định đúng đắn. Ngay cả khi phái đoàn Trung Quốc thấy rằng chiến thuật của mình phản tác dụng, họ cũng không có quyền thay đổi.

Theo tác giả, đó cũng là hình ảnh của chính quyền Trung Quốc ngày nay : ngạo mạn, thiếu tự tin, thiếu kiềm chế, không còn muốn chứng tỏ sẽ tôn trọng các quy định của cộng đồng quốc tế từ nhiều thập niên qua. Đối mặt với thực tế ấy như thế nào, đây là cuộc tranh luận mà thế giới cần phải nghiêm túc khởi đầu ngay từ bây giờ.

Cổ nhân có câu: “Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị”. Có thể nói trong lịch sử Trung Hoa cổ đại, phàm là dũng sĩ đi tòng quân, ai cũng có mong muốn trở thành võ tướng đệ nhất đương thời. Người xưa lại có câu “thời thế tạo anh hùng”, cho nên những […]

via 10 võ tướng mạnh nhất Trung Hoa: Quan Vũ “đội sổ”, Lữ Bố, Nhạc Phi vẫn thua nhân vật này — Ngon 24h

Cổ nhân có câu: “Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị”. Có thể nói trong lịch sử Trung Hoa cổ đại, phàm là dũng sĩ đi tòng quân, ai cũng có mong muốn trở thành võ tướng đệ nhất đương thời.

Người xưa lại có câu “thời thế tạo anh hùng”, cho nên những thời đại nhiều biến cố như Xuân Thu chiến quốc, Hán Sở tranh hùng, Tam Quốc loạn thế đều được đánh giá là giai đoạn sản sinh ra nhiều chiến tướng thiên tài.

Theo xếp hạng của trang KKNews, trong suốt chiều dài lịch sử Trung Quốc, số võ tướng tuy nhiều vô số kể, nhưng mạnh nhất lại chỉ có 10 nhân vật tiêu biểu dưới đây.

Vị trí thứ 10: Quan Vũ [thời Tam Quốc]

Quan Vũ là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công vào việc thành lập nhà Thục Hán, với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị. [Tranh minh họa].

Tương truyền rằng Quan Vũ là huynh đệ kết nghĩa với Lưu Bị. Ông không chỉ nổi tiếng về lòng trung nghĩa mà còn sở hữu võ nghệ thiện chiến có một không hai, từng xưng hùng xưng bá trong thời Tam Quốc.

Nhắc tới võ nghệ của vị tướng quân này, hậu thế thường dùng những cụm từ hoa mỹ như “vạn nhân địch”, “uy chấn Hoa Hạ”.

Trong tập đoàn chính trị Thục Hán, Quan Vũ được ví như võ tướng đệ nhất [theo KKNews]. Không chỉ dừng lại ở đó, ông còn sở hữu năng lực chỉ huy quân sự được coi là rất mực cao siêu.

Chỉ tiếc rằng, việc để mất Kinh Châu lại bị coi như “nét bút hỏng” trong cuộc đời Quan Vũ. Vì vậy, ông được đưa vào vị trí cuối cùng trong bảng xếp hạng các võ tướng mạnh nhất Trung hoa.

Vị trí thứ 9: Dưỡng Do Cơ [thời Xuân Thu – Chiến Quốc]

Dưỡng Do Cơ là một danh tướng nước Sở thời Xuân Thu. Ông phụng sự cho hai đời vua Sở Trang Vương và Sở Cung Vương, nổi tiếng về tài bắn cung “bách bộ xuyên dương” [cách xa 100 bước bắn xuyên qua lá dương].[Tranh minh họa].

Dưỡng Do Cơ là tướng nước Sở vào thời Xuân Thu, cũng là một trong những bậc “thần tiễn” với tài bắn cung nổi tiếng Trung Hoa.

“Sử ký” ghi lại, vị tướng này có thể đứng từ khoảng cách trăm bước chân bắn xuyên lá cây dương, cũng có khả năng dùng một mũi tên bắn thủng bảy tầng áo giáp.

Khi nhắc tới biệt tài bắn cung của Dưỡng Do Cơ, người xưa thường truyền tai nhau câu nói: “Bách bộ xuyên dương, bách phát bách trúng”.

Ông còn có một biệt hiệu là “Dưỡng Nhất Tiễn”, ý chỉ Dưỡng Do Cơ có thể chỉ dùng một mũi tên để quyết định thắng thua của trận chiến.

Vị trí thứ 8: Dương Đại Nhãn [Nam Bắc triều]

Dương Đại Nhãn [?-?] là người dân tộc Đê, danh tướng nhà Bắc Ngụy thời Nam Bắc triều trong lịch sử Trung Quốc.

Dương Đại Nhãn là danh tướng dưới thời Hiếu Văn Đế, Tuyên Vũ Đế của nhà Bắc Ngụy, thuộc Nam Bắc triều.

Mặc dù hậu thế không rõ tên thật của ông, nhưng nhiều tư liệu lịch sử nhận định ông là cháu của Dương Nan Đương – một thủ lĩnh Cừu Trì khu vực Cam Túc thời đó.

Dương Đại Nhãn có sở trường chạy nhanh, lại nổi danh dũng mãnh thiện chiến. Khi xưa, dân gian thường truyền tai nhau giai thoại nói rằng đôi mắt ông to như bánh xe nên mới được gọi là “đại nhãn”. Kẻ địch mỗi khi nghe đến danh ông đều kinh hồn bạt vía.

Dương Đại Nhãn theo Hiếu Văn Đế chinh chiến khắp nơi, lập được không ít công lao hiển hách, được phong làm Trực Các tướng quân, sau thăng lên làm Phụ Quốc tướng quân, Du kích tướng quân, được ca ngợi là dũng tướng số một đương thời.

Vị trí thứ 7: Lữ Bố [thời Tam Quốc]

Lã Bố [160-199] còn gọi là Lữ Bố tự là Phụng Tiên, là tướng nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông đã tham gia cuộc chiến quân phiệt cuối thời Đông Hán và cuối cùng bị thất bại. [Tranh minh họa].

Lữ Bố trong tay có Phương Thiên họa kích, lại sở hữu ngựa quý Xích Thố, từng được mệnh danh là đệ nhất danh tướng thời bấy giờ.

Khi nhắc tới võ lực xuất chúng của nhân vật này, dân gian còn từng lưu truyền câu nói: “Nhất Lữ, nhị Triệu, tam Điển Vi, tứ Quan, ngũ Mã, lục Trương Phi”, ý nói rằng trong số các dũng tướng nổi tiếng đương thời như Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ, Mã Siêu hay Trương Phi, thì Lữ Bố vẫn được xếp hàng thứ nhất.

Bên cạnh đó, ông còn được miêu tả là “nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố” [ý nói Người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố để tôn vinh 2 cực phẩm nhân gian này].

Vị trí thứ 6: Dương Tái Hưng [thời Nam Tống]

Dương Tái Hưng [1104 – 1140] là một viên tướng thời Nam Tống, thuộc hạ của Nhạc Phi. [Tranh minh họa].

Dương Tái Hưng là mãnh tướng nổi danh vào thời kỳ Nam Tống. Ông từng theo Nhạc Phi chiến đấu với nhà Kim.

Tương truyền rằng, Dương Tái Hưng từng đơn thương độc mã xung trận với ý đồ bắt sống Ngột Truật. Mặc dù không thành công đạt được mục đích, nhưng ông vẫn an toàn trở về.

Trong các trận giao tranh với quân Kim, ông từng tiêu diệt rất nhiều địch, khiến người Kim khiếp đảm. Người đương thời cũng bởi vậy mà coi ông là một bậc mãnh tướng hiếm có.

Vị trí thứ 5: Tiết Nhân Quý [nhà Đường]

Tiết Lễ [ 613-683] là một danh tướng thời nhà Đường, phục vụ qua 2 triều vua Đường Thái Tông và Đường Cao Tông. [Tranh minh họa].

Tiết Nhân Quý tên thật Tiết Lễ, tự Nhân Quý, là danh tướng Đại Đường và cũng là một trong những nhà quân sự nổi danh Trung Hoa.

Trong suốt cuộc đời chinh chiến của mình, ông từng đánh bại các tộc Thiết Lặc, hàng phục Cao Câu Ly, đánh tan quân Đột Quyết, lập được công lao vang dội.

Không chỉ vậy, Tiết Nhân Quý còn để lại nhiều giai thoại truyền kỳ như “Tam tiễn định Thiên San”, “thần dũng thu Liêu Đông”, “yêu dân như châu thành”, “ngả mũ lui vạn địch”…

Vị trí thứ 4: Nhạc Phi [thời Nam Tống]

Nhạc Phi [1103 – 1142] là nhà quân sự nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống. Trước sau tổng cộng quân của ông đã có 126 trận chiến với quân Kim và toàn thắng. [Tranh minh họa]

Nhạc Phi được biết tới là một trong những danh tướng kiệt xuất thời Nam Tống.

Sinh thời, vị tướng này vô cùng coi trọng việc xây dựng lực lượng kháng Kim. Không chỉ đưa ra những kiến giải độc đáo về mặt chiến lược, tài cầm quân của ông còn vô cùng nổi tiếng với chế độ thưởng phạt phân minh, kỷ luật nghiêm khắc.

Bởi vậy, Nhạc Phi không chỉ được lòng bách tính Nam Tống mà còn khiến cho đối thủ nhà Kim cũng phải thán phục.

Ông còn là tướng lĩnh luôn chủ trương chủ động tiến đánh quân Kim. Theo KKNews, Nhạc Phi cũng là tướng lĩnh duy nhất trong những năm đầu của nhà Tống đã tổ chức tiến công quy mô lớn.

Vị trí thứ 3: Lý Tồn Hiếu [thời mạt Đường – Ngũ Đại]

Lý Tồn Hiếu [? -894] là một viên mãnh tướng cuối đời nhà Đường, một trong rất nhiều con nuôi và được liệt vào “Thập tam thái bảo” – 13 viên kiêu tướng thân tín của Tấn vương Lý Khắc Dụng. [Tranh minh họa].

Lý Tồn Hiếu vốn tên An Kính Tư, người Đột Quyết, là mãnh tướng trong những năm cuối thời nhà Đường đến thời Ngũ Đại.

Ông là con nuôi của Tấn Vương Lý Khắc Dụng, lại xếp thứ 13 nên được người đời gọi là “Thập tam Thái bảo”.

Sở hữu võ nghệ phi phàm, Lý Tồn Hiếu là người nổi danh nhất trong số những nghĩa tử được Lý Khắc Dụng thu nhận.

Khi nhắc tới tài năng của ông, cổ nhân xưa thường có câu: “Vương bất quá Hạng, tướng bất quá Lý”. Trong đó, “Hạng” ý nói Tây Sở Bá vương Hạng Vũ, còn “Lý” chính là chỉ Thập tam Thái bảo Lý Tồn Hiếu.

Vị trí thứ 2: Nhiễm Mẫn [giai đoạn Ngũ Hồ thập lục quốc]

Nhiễm Mẫn [?-352] là vua nước Nhiễm Ngụy thời Ngũ Hồ thập lục quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người Hán xưng đế năm 350, quốc hiệu là Ngụy, đóng đô ở đất Nghiệp [Lâm Chương, Hà Bắc], sử gọi là Nhiễm Ngụy. [Tranh minh họa].

Sinh thời, Nhiễm Mẫn từng có xuất thân thua kém, sau nhiều trắc trở cuối cùng thành lập nên chính quyền Nhiễm Ngụy.

Trong trận chiến cuối cùng, Nhiễm Mẫn đã đem quân lương ban phát cho bách tính, còn bản thân ông thì mang 1 vạn quân đi biên giới cướp lương thực, rơi vào cảnh bị 14 vạn quân Tiền Yên bao vây.

Dù vậy, quân Nhiễm Mẫn dũng mãnh, thiện chiến, các tướng sĩ liều chết bảo vệ ông đột phá vòng vây.

Cũng trong trận đánh ấy, Nhiễm Mẫn một mình giết hơn 300 địch. Sau cùng vì kiệt sức nên ông đã bị bắt.

Mặc dù bị kẻ địch sát hại, nhưng Nhiễm Mẫn sau này vẫn được truy phong làm Vũ Điệu Thiên Vương.

Vị trí thứ nhất: Hạng Vũ

Hạng Vũ [232 TCN – 202 TCN] là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ Lưu Bang đầu thời nhà Hán.

Hạng Vũ là cháu nội của đại tướng quân Hạng Yên thuộc nước Sở, thời Chiến Quốc. Không chỉ có xuất thân danh môn, ngay từ nhỏ ông đã bộc lộ thiên phú võ thuật và sự dũng mãnh hơn người.

Ông là một trong số những người đã lật đổ sự thống trị của nhà Tần, đặt dấu chấm hết cho vương triều này.

Mặc dù cuối cùng thất bại trong tay đối thủ Lưu Bang, nhưng sự dũng mãnh và tài năng quân sự xuất chúng của Hạng Vũ vẫn được hậu thế hết lời ca ngợi.

Nhắc tới vị Tây Sở Bá Vương nổi danh này, văn sĩ Lý Vãn Phương thời nhà Thanh đã đưa ra đánh giá: “Vũ chi thần dũng, thiên cổ vô nhị”, ca ngới sự vũ dũng của Hạng Vũ là có một không hai từ cổ chí kim.

Theo Trần Quỳnh – Trí Thức Trẻ

Biên dịch: Văn Cường [NCQT] — Cuộc chiến thương mại của Tổng thống Donald Trump – việc áp đặt thuế quan – có khả năng làm rung chuyển nền kinh tế Trung Quốc vốn phụ thuộc vào xuất khẩu. Nguồn: Gordon Chang, “Xi Jinping’s Debt Trap“, The National Interest, 16/10/2018.

via Bẫy nợ của Tập Cận Bình — Nhận thức là một quá trình…

Tháng 12/2018 đánh dấu dịp kỷ niệm 40 năm ngày diễn ra phiên họp toàn thể lần thứ ba của Ban chấp hành trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc khóa XI, vốn mang ý nghĩa lịch sử to lớn và được coi là khởi đầu của cái gọi là “thời kỳ cải cách” của Trung Quốc. Như mọi người đều biết, cải cách đã thúc đẩy Trung Quốc vươn tới những tầm cao phi thường.

Tuy vậy, đất nước này đã đạt tới đỉnh cao của mình. Ban lãnh đạo chính trị của Trung Quốc, được dẫn dắt bởi một Tập Cận Bình đầy ý chí, giờ đây đang phủ nhận chính những chính sách theo đường lối cải cách vốn là nguyên nhân dẫn tới sự trỗi dậy đáng ngạc nhiên của nước này.

Và khi Trung Quốc tiến gần tới dấu mốc kỷ niệm này, sự tự tin tột bậc của nhiều người Trung Quốc đang nhanh chóng chuyển thành nỗi lo âu sâu sắc. Tập Cận Bình có thể vẫn tin chắc vào tiến trình thụt lùi và quyết liệt mà ông đã đặt ra, nhưng nếu là như vậy thì ông chỉ có một mình.

Cách đây không lâu, người dân Trung Quốc chẳng có lý do gì mà không hy vọng. Hầu hết mọi người đều tin rằng Trung Quốc sẽ lấy lại vị thế của mình trên đỉnh cao của hệ thống quốc tế. Nhiều người gọi kỷ nguyên này là “Thế kỷ Trung Quốc”, và sự thống trị của Trung Quốc được coi là “không thể tránh khỏi”, “không thể lay chuyển” và “không thể chối cãi”.

“Giấc mộng Trung Hoa” về “sự phục hưng vĩ đại của dân tộc Trung Hoa”, khẩu hiệu đặc trưng của Tập Cận Bình, đã được nhắc lại nhiều lần không ngớt trong giới quan chức, và ở Bắc Kinh, đất nước Trung Quốc chỉ có thể có một tương lai duy nhất. Dẫn lời hãng thông tấn chính thức Tân Hoa Xã vào tháng 10/2017, “Trung Quốc đã sẵn sàng lấy lại sức mạnh của mình và trở lại đỉnh cao của thế giới”. Tham vọng ngông cuồng có ở khắp mọi nơi. Tháng 3/2018, khi đề cập tới các nhà lãnh đạo Trung Quốc, Arthur Waldron thuộc Đại học Pennsylvania nói với tác giả bài viết: “Họ thực sự tin rằng họ là quốc gia hùng mạnh nhất trong lịch sử thế giới”.

Trung Quốc vẫn luôn là một nước lớn, nhưng cũng có lúc yếu kém do sự quản trị nghèo nàn. Cách đây 4 thập kỷ, tại phiên họp toàn thể lần thứ ba lịch sử của đảng, Đặng Tiểu Bình đã khuất phục được những người kiên quyết ủng hộ chủ nghĩa Mao Trạch Đông, và kế hoạch “cải cách và mở cửa” của ông đã được thông qua. Cách tiếp cận này đã giải phóng tinh thần doanh nghiệp, năng lượng và lòng nhiệt tình mà chủ nghĩa Mao Trạch Đông kéo dài hơn một thế hệ đã không thể triệt tiêu. Sau đó, Đặng Tiểu Bình đã phải định kỳ vượt qua sự phản kháng trong đảng đối với việc tự do hóa kinh tế, nhưng tiến trình của Trung Quốc đã được ấn định sau cuộc thị sát miền Nam của ông vào năm 1992 – một chuyến đi tới Thượng Hải và các thành phố thuộc tỉnh Quảng Đông, và là dấu hiệu cho thấy những nhà cải cách kinh tế cuối cùng đã chiến thắng.

Người kế nhiệm ngay sau Đặng Tiểu Bình là Giang Trạch Dân cũng có nhiều điểm tương đồng với một nhà cải cách. Chu Dung Cơ, vị thủ tướng không khoan nhượng dưới thời Giang Trạch Dân, đã buộc các doanh nghiệp nhà nước phải giải thể và đàm phán để Trung Quốc bước vào nền thương mại toàn cầu với việc tham gia Tổ chức Thương mại Thế giới vào tháng 12/2001. Giang Trạch Dân và Chu Dung Cơ cũng bảo đảm cho sự phát triển và sự thịnh vượng của các thị trường tài chính mới của Trung Quốc.

Hồ Cẩm Đào, người kế nhiệm Giang Trạch Dân, là người nắm quyền trong suốt giai đoạn tăng trưởng kinh tế kéo dài hơn một thập kỷ mà hầu như không có thay đổi gì về cấu trúc. Thời kỳ ông cầm quyền, bắt đầu từ năm 2002, giờ đây được nhìn nhận một cách đúng đắn là thời kỳ bỏ lỡ cơ hội. Các nhà quan sát cho rằng lập trường chính trị yếu kém của Hồ Cẩm Đào đã cản trở các nỗ lực cải cách vì một số lý do, trong đó có việc ông không thể vượt qua thái độ quả quyết chống đối của các nhóm lợi ích vốn đã có thể làm giàu và ăn sâu bám rễ trong những năm đầu của thời kỳ cải cách.

Do đó, những người lạc quan đã vui mừng trước việc Tập Cận Bình, tổng bí thư tiếp theo của Đảng Cộng sản, hứa hẹn sẽ là một nhà lãnh đạo mạnh mẽ hơn hẳn. Câu chuyện chung là nhà lãnh đạo tối cao mới sẽ có thể thực hiện những thay đổi, và nhiều nhà quan sát đã tuyên bố rằng phiên họp toàn thể lần thứ ba của Ban chấp hành Trung ương khóa XVIII vào tháng 11/2013 là một sự kiện có ảnh hưởng sâu rộng khác. Trong kết luận của mình, đảng cộng sản Trung Quốc đã công bố những cải cách về cấu trúc và, bằng ngôn từ thu hút sự chú ý, tuyên bố rằng từ nay trở đi, thị trường sẽ đóng “vai trò quyết định” trong việc phân bổ nguồn lực. Theo nguồn tin chính thức sau phiên họp, “vai trò quyết định” có nghĩa là “các thế lực khác có thể gây ảnh hưởng và định hướng việc phân bổ nguồn lực, nhưng nhân tố quyết định không gì khác chính là thị trường”.

Hãy quên thị trường đi. Nhân tố quyết định trong kỷ nguyên Tập Cận Bình đã được chứng tỏ chính là Tập Cận Bình. Năm 2017, Scott Kennedy thuộc Trung tâm nghiên cứu chiến lược và quốc tế có trụ sở ở Washington đã viết: “Thủ phạm là sự can thiệp rất lớn của nhà nước”. Trong suốt nhiệm kỳ của Tập Cận Bình, nhà nước đã “tiến bước” và thị trường đã “rút lui”, theo cách nói thường được sử dụng. Tập Cận Bình đã buộc Trung Quốc quay trở lại tình trạng mà chắc hẳn Mao Trạch Đông sẽ cảm thấy quen thuộc.

Chẳng hạn, Tập Cận Bình đã và đang bận bịu với việc tái kết hợp các doanh nghiệp nhà nước, vốn đã có quy mô lớn, trở lại thành các bên tham gia thị trường vượt trội và trong một số trường hợp là các công ty độc quyền chính thức của nhà nước. Ông tăng cường các khoản trợ cấp của nhà nước dành cho những bên tham gia được ưu ái và thắt chặt các biện pháp kiểm soát vốn đã chặt chẽ, thường thực thi các quy định không được thông báo.

Tập Cận Bình cũng chú trọng hơn nữa vào chính sách công nghiệp. Đáng chú ý nhất trong số này là sáng kiến “Made in Chine 2025” của ông, được công bố vào năm 2015. CM2025, tên gọi của sáng kiến này ở Trung Quốc, nhắm tới việc làm cho đất nước gần như tự cung tự cấp trong 11 ngành công nghiệp trọng yếu, tính đến cả ngành thông tin liên lạc không dây 5G mới được bổ sung, trong đó có các ngành máy bay, robot, xe điện, công nghệ thông tin, sản phẩm y tế và thiết bị bán dẫn.

Đồng thời, Tập Cận Bình đã đóng cửa các thị trường của Trung Quốc đối với các công ty nước ngoài bằng những hành động thực thi pháp luật mang tính phân biệt đối xử, các cuộc tẩy chay được truyền thông nhà nước thúc đẩy và bằng luật pháp, vốn phần nào được thiết kế nhằm gây thiệt hại cho các đối thủ cạnh tranh ngoài nước.

Hơn nữa, Tập Cận Bình đã gia tăng đáng kể sự kiểm soát của nhà nước đối với các thị trường chứng khoán. Mùa Hè năm 2015, các cổ đông nắm quyền kiểm soát đã bị cấm bán cổ phần, các bên bán “có ý đồ xấu” đã bị điều tra, các thể chế nhà nước và các tổ chức khác đã bị buộc phải mua cổ phiếu và ngân hàng bị buộc phải gia hạn các khoản vay chứng khoán. Những biện pháp này đến nay đã được nới lỏng, nhưng nhà nước hiện vẫn có sức ảnh hưởng lớn hơn so với khi Tập Cận Bình tiếp quản quyền lực vào năm 2012.

Cuối cùng, Tập Cận Bình đang thúc đẩy việc quốc hữu hóa phần nào lĩnh vực công nghệ bằng cách khuyến khích các doanh nghiệp nhà nước mua cổ phần của các công ty khởi nghiệp.

Các mô hình kinh tế do nhà nước chỉ đạo như mô hình của Tập Cận Bình có thể huy động nguồn lực và tạo ra sự tăng trưởng trong ngắn hạn – Stalin và Mao Trạch Đông đã tạo ra những kết quả vượt trội sau lần đầu tiên nắm quyền và Kim Nhật Thành cũng đã làm được điều này sau Chiến tranh Triều Tiên – nhưng không một mô hình nào như vậy có thể duy trì được sự tăng trưởng. Điều không may đối với Tập Cận Bình là ông đã lên nắm quyền khi chu kỳ kinh tế của Trung Quốc rõ ràng sắp chấm dứt. Theo Tổng cục Thống kê Quốc gia, hiện tượng tổng sản phẩm quốc nội [GDP] giảm sút so với cùng kỳ năm trước diễn ra gần đây nhất là vào năm 1976, năm mà Mao Trạch Đông qua đời. Và các nhà phân tích kinh tế không nhận thấy gì ngoài rắc rối trước mắt đối với Trung Quốc, bắt đầu là tình trạng tích lũy nợ chưa từng thấy của nước này. Hồ Cẩm Đào và thủ tướng dưới thời ông là Ôn Gia Bảo đã kích thích nền kinh tế quá mức thông qua việc cho vay để tránh các tác động của cuộc suy thoái toàn cầu năm 2008, và giờ đây dưới thời Tập Cận Bình, nền kinh tế Trung Quốc đã trở thành một “con nghiện” không thể tăng trưởng nếu không cho vay với khối lượng lớn.

Hiện tại, nước này đang tích lũy nợ nhanh hơn tăng trưởng, “ăn sống chính mình” theo cách mô tả của Anne Stevenson-Yang thuộc công ty nghiên cứu J Capital có trụ sở tại Bắc Kinh, trong những lời bình luận với tác giả bài viết. Khi tính đến cái được gọi là “nợ ẩn”, nước này đang gánh số nợ có lẽ gấp khoảng 1,5 lần GDP danh nghĩa mà nước này tạo ra, nếu số liệu chính thức về GDP là chính xác.

Chúng không hề chính xác. Bắc Kinh cho biết tăng trưởng trong nửa đầu năm 2018 đạt 6,8% và tuyên bố rằng tăng trưởng trong 12 quý liên tiếp duy trì trong khoảng 6,7%-6,9%. Mức tăng trưởng trên thực tế thấp hơn nhiều. Số liệu của nước này không nhất quán với các chỉ số cơ bản. Chẳng hạn, Bắc Kinh tuyên bố đạt mức tăng trưởng 6,7% trong năm 2016. Tuy nhiên, vào giữa năm 2017, ngân hàng thế giới đã công bố một biểu đồ cột cho thấy vào năm 2016, GDP của Trung Quốc chỉ tăng trưởng 1,1%. Con số gây sốc 1,1% gần với chỉ số tổng thể chính xác nhất về hoạt động kinh tế của Trung Quốc, đó là tổng mức tiêu thụ năng lượng căn bản. Theo các nguồn tin chính thức, năm 2016 tổng mức tiêu thụ năng lượng căn bản đã tăng, nhưng chỉ ở mức 1,4%. Năm 2017, nền kinh tế đã tăng tốc – mức tiêu thụ năng lượng đã tăng 2,9% trong năm đó – nhưng GDP hẳn không thể tăng trưởng ở mức 6,9% như tuyên bố.

Sự trì trệ rõ ràng này giải thích nỗi lo lắng có thể nhận thấy được ở Bắc Kinh khi các quan chức nhận ra rằng họ không thể tăng trưởng để thoát khỏi khó khăn như trong những giai đoạn trước. Tháng 10/2017, trong một khoảnh khắc khiến người ta phải giật mình, Chu Tiểu Xuyên, khi đó là người đứng đầu ngân hàng trung ương của nước này, đã công khai cảnh báo về tình trạng tích lũy nợ gia tăng khi nói rằng đất nước này đang tiến gần tới “thời điểm Minsky” mà ở đó, giá trị tài sản sẽ sụp đổ. Dường như ông đã đúng. Những nỗ lực nửa vời của Bắc Kinh trong việc “giảm nợ” đã tạo ra một làn sóng vỡ nợ trái phiếu và vỡ nợ khác trong năm 2018, và để duy trì tăng trưởng, các quan chức Trung Quốc giờ đây đã từ bỏ nỗ lực đó.

Các nhà lãnh đạo đất nước có khả năng trì hoãn các cuộc khủng hoảng nợ ở mức độ nào đó. Bắc Kinh kiểm soát chặt chẽ người vay, người cho vay, thị trường, tòa án và hầu hết mọi thứ. Tuy vậy, bất chấp sự kiểm soát chặt chẽ của ban lãnh đạo trung ương, Tập Cận Bình không thể quyết định kết quả mãi mãi. Ông chỉ có thể trì hoãn cái mà các nhà kinh tế gọi một cách giảm nhẹ là “sự điều chỉnh”, nhưng bằng cách trì hoãn nó, ông chỉ càng mở rộng thêm cuộc khủng hoảng không thể tránh khỏi. Và khi cuộc khủng hoảng rốt cuộc cũng tới, nó sẽ chôn vùi Trung Quốc. Theo những gì mà Michael Pettis thuộc Đại học Bắc Kinh đã chỉ ra vào tháng 12/2017 tại Diễn đàn toàn cầu của tạp chí Fortune ở Quảng Châu, sự khác biệt giữa tình hình Trung Quốc hiện nay và khủng hoảng nợ ở các nước khác là trong các cuộc khủng hoảng trước đây, tình trạng mất cân bằng không đến nỗi nghiêm trọng và nợ không ở mức cao đến vậy. Do đó, qua thời gian, các khoản nợ ngày càng tăng nhanh hơn so với nguồn lực và những sự hỗn loạn bên dưới trở nên ngày càng lớn. Những cuộc suy thoái, điều mà Trung Quốc hết sức né tránh vì cảm thấy bất an về mặt chính trị, là rất cần thiết, cho phép có những sự điều chỉnh khi chúng vẫn còn tương đối nhỏ.

Ngày càng có nhiều người nhận thức rằng cuộc suy thoái tiếp theo của Trung Quốc sẽ rất nghiêm trọng. Điều đã trở nên rõ ràng là các nhà lãnh đạo Trung Quốc sẽ ngăn chặn những sự điều chỉnh cho tới khi họ không còn khả năng làm vậy. Và khi thời khắc định mệnh đó đến, hệ thống của họ chắc chắn sẽ rơi tự do.

Tập Cận Bình đã né tránh khủng hoảng bằng cách gia tăng sự kiểm soát của nhà nước đối với nền kinh tế, nhưng mặc dù một nửa thập kỷ đã trôi qua, ông vẫn chưa vạch ra được giải pháp cho vấn đề cơ bản của một nền kinh tế đang chậm lại. Giải pháp dài hạn duy nhất là đảo ngược xu hướng hướng tới sự thống trị của nhà nước; nói cách khác là cho phép các lực lượng của thị trường phân bổ nguồn lực, giống như những gì Đặng Tiểu Bình đã làm tại phiên họp toàn thể thứ ba vào năm 1978.

Vậy tại sao các nhà lãnh đạo Trung Quốc không làm điều đã phát huy tác dụng cách đây 4 thập kỷ và là điều mà hầu như tất cả mọi người đều biết là lối thoát duy nhất hiện nay? Việc gia tăng sự kiểm soát của nhà nước phù hợp với quan điểm của Tập Cận Bình rằng Trung Quốc phải có một người cai trị mạnh mẽ và ông đã dành nhiệm kỳ của mình trên cương vị người đứng đầu Trung Quốc. Nhiều người đã so sánh Tập Cận Bình với Mao Trạch Đông, người cai trị đầu tiên của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nhưng ông cũng được so sánh – một cách phù hợp hơn – với Tần Thủy Hoàng, vốn được coi là vị hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc thống nhất.

Bằng việc sử dụng ngôn từ và hình ảnh của các vị hoàng đế Trung Quốc trong những tuyên bố của mình, Tập Cận Bình đã mời gọi những sự so sánh như vậy. Đây không phải là điều ngẫu nhiên khi mà Tập Cận Bình còn được biết đến là “Chủ tịch của mọi thứ, mọi nơi và mọi người” – lại tìm cách ganh đua với những vị hoàng đế.

Kiểm soát tập trung là nền tảng của “thiên hạ”, hay “mọi thứ dưới bầu trời”, một khái niệm của Trung Quốc trong thời kỳ đế quốc. Các hoàng đế Trung Quốc khăng khăng cho rằng họ là người cai trị hợp pháp duy nhất trên thế giới, và để thực thi hệ thống đó, họ ngăn cách phần Trung Quốc trong vương quốc của mình khỏi cái mà họ coi là những vùng lãnh thổ khác của họ. Trong cuốn sách “Trật tự Trung Quốc: Trung Quốc bản thổ, đế chế thế giới và bản chất của sức mạnh Trung Quốc”, Wang lưu ý rằng đây không phải là công thức dẫn đến thành công, và viết rằng hệ thống thiên hạ không có được những thành tích tối ưu, với sự quản trị chuyên chế, nền kinh tế trì trệ trong thời gian dài, khoa học và công nghệ bị bóp nghẹt, hoạt động tinh thần chậm phát triển, nguồn lực không được phân bổ hợp lý, phẩm giá và mạng sống của con người bị coi thường, mức sống của công chúng ở mức thấp và ngày càng đi xuống, cái chết và sự tàn phá diễn ra định kỳ và thường xuyên.

Wang cũng chỉ ra rằng xen kẽ giữa sự quản trị khủng khiếp kéo dài hàng thiên niên kỷ là 3 giai đoạn vàng: vài thế kỷ ngay trước thời kỳ cai trị của Tần Thủy Hoàng; thời nhà Tống, từ thế kỷ X đến thế kỷ XIII; và giai đoạn bắt đầu từ cuối thế kỷ XIX. Cả 3 giai đoạn đều được ghi dấu bởi sự cởi mở tương đối của Trung Quốc và việc bác bỏ khái niệm “thiên hạ”.

Trong hơn một thập kỷ, Tập Cận Bình đã bác bỏ sự cởi mở, phát biểu như thể ông là một vị hoàng đế và thường viện dẫn những chủ đề có liên quan đến “thiên hạ”. Theo tuyên bố của ông trong thông điệp đầu năm mới vào năm 2017, “Trung Quốc luôn cho rằng thế giới là thống nhất và mọi thứ dưới bầu trời đều là một gia đình”.

Sự suy giảm kinh tế là một trong những động cơ thúc đẩy tình trạng bất ổn. Chẳng hạn, vào tháng 8, những người biểu tình đã đến những nơi xa xôi để tập hợp tại văn phòng của các công ty vỡ nợ, chẳng hạn như tập đoàn HNA ở Hải Nam, hay ở trung tâm quyền lực của Trung Quốc. Ở thủ đô, hàng trăm cảnh sát đã phải phong tỏa trung tâm tài chính của thành phố trước các cuộc biểu tình phản đối những nền tảng cho vay ngang hàng [P2P] bị thất bại. Hàng trăm nghìn nhà đầu tư trên toàn quốc đã mất tiền vì những công cụ cho vay “P2P” này, và họ có lý do để đổ lỗi cho nhà nước về những tổn thất đó. Do vậy, họ tập hợp tại văn phòng của Ủy ban quản lý ngân hàng và bảo hiểm Trung Quốc, cũng như một cơ quan trọng yếu của Đảng Cộng sản: Ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương, cơ quan giám sát chống tham nhũng.

Họ tự nhận mình là những người “tị nạn tài chính”, khiến cho các nhà lãnh đạo Trung Quốc lo sợ. Những cuộc biểu tình kiểu này đặc biệt gây quan ngại, vì sự yếu kém trong quản lý tăng trưởng, cụ thể là lạm phát, chính là yếu tố ban đầu thúc đẩy các cuộc biểu tình năm 1989 ở Bắc Kinh và 370 thành phố khác. Lần này, thái độ bất mãn còn khiến Trung Quốc quan ngại hơn, vì hai thế hệ vốn không biết gì khác ngoài những điều kiện sống ngày một đi lên đang phải đối mặt với viễn cảnh về một cuộc suy thoái nghiêm trọng.

Những cuộc biểu tình này diễn ra gần như đồng thời với các cuộc biểu tình trên đường phố của các phần tử khác trong xã hội vì những vấn đề kinh tế. Vào tháng 5 và tháng 6/2018, hàng nghìn cựu chiến binh Quân giải phóng nhân dân đã tập hợp ở nhiều thành phố khác nhau trên khắp đất nước – đặc biệt là ở Trấn Giang và tỉnh duyên hải Giang Tô – để phản đối vụ một cựu chiến binh bị đánh đập. Tuy nhiên, giống như các cuộc biểu tình của cựu chiến binh vào năm 2016, điều kích động họ đổ ra đường là triển vọng yếu kém về công ăn việc làm, phúc lợi không thỏa đáng và những lời hứa hẹn mà chính phủ đã không thực hiện được.

Các nhà chức trách đã xoa dịu được những đợt biểu tình này – cũng như các cuộc biểu tình khác về những vấn đề không mang tính kinh tế, như tình trạng pha trộn vắcxin cho trẻ em – nhưng tin xấu đối với Tập Cận Bình là các cuộc biểu tình giờ đây diễn ra từng đợt, cho thấy sự bất hạnh căn bản trong xã hội Trung Quốc.

Sự bất hạnh này phần nào tồn tại là do giới tinh hoa của Trung Quốc giữ quá nhiều nguồn lực cho chính mình. Trước hết, tình trạng tham nhũng đã và đang diễn ra với mức độ gần như không thể tin nổi. Stevenson-Yang chỉ ra rằng “nền kinh tế Trung Quốc đang kết thúc một thập kỷ mà trong thời gian đó giới tinh hoa tài chính đã ngấu nghiến khoản nợ hàng nghìn tỷ. Tình trạng bòn rút diễn ra với mức độ đáng kinh ngạc”.

Điều cũng đáng kinh ngạc là các cam kết của Tập Cận Bình, chẳng hạn như những suy tính trong “dự án thế kỷ” của ông, “Con đường tơ lụa trên biển thế kỷ 21” và “Vành đai kinh tế Con đường tơ lụa” – hai thành phần trong Sáng kiến “Vành đai và Con đường” được nhiều người nói tới của ông. Sáng kiến “Vành đai và Con đường” là một cam kết trị giá hàng nghìn tỷ USD về cơ sở hạ tầng mà thúc đẩy các mục tiêu địa chính trị của Tập Cận Bình nhằm vạch ra tuyến đường thương mại toàn cầu đi qua Trung Quốc, nhưng bị khu vực tư nhân xa lánh vì phi kinh tế.

Hơn nữa, Tập Cận Bình có những tham vọng lớn khác đòi hỏi phải có những cam kết lớn về tiền mặt. Một ví dụ là hàng trăm tỷ USD dành cho việc hiện đại hóa các lực lượng vũ trang và hàng chục tỷ USD cho viện trợ nước ngoài và các khoản vay sẽ vĩnh viễn không được hoàn trả. Nhiều người lo lắng về việc “ngoại giao bẫy nợ” của Trung Quốc gài bẫy các quốc gia không thể trả nợ và do đó đẩy họ vào quỹ đạo của Trung Quốc. Tuy nhiên, hậu quả của việc đó là Trung Quốc đang phải gánh các khoản vay không chắc chắn trong sổ sách của mình, như khoản nợ khoảng 23 tỷ USD mà Venezuela vẫn chưa hoàn trả.

Một vài trong số những dự án này có thể đem lại lợi tức trong tương lai, nhưng trong khi chờ đợi, Bắc Kinh sẽ phải gánh chịu chi phí duy trì chúng. Nói tóm lại, Tập Cận Bình đã mở rộng Trung Quốc quá mức, và nước này giờ đây phải đối mặt với những yêu cầu về kinh tế, cả trong và ngoài nước, mà họ không thể đáp ứng nổi.

Khi Tập Cận Bình theo đuổi mô hình kinh tế đóng, vốn nhiều lần gây thất bại cho Trung Quốc trong quá khứ, ông phải đối phó với 3 nhân tố sẽ kiềm chế sự tăng trưởng trong tương lai. Thứ nhất là tình trạng suy thoái môi trường nghiêm trọng. Việc theo đuổi tăng trưởng suốt nhiều thập kỷ, đặc biệt là trong những năm 1950 và thời kỳ cải cách kéo dài 4 thập kỷ, đã để lại cho đất nước bầu không khí độc hại, nguồn nước ô nhiễm và đất đai nhiễm độc. Nước trở nên khan hiếm, ngay cả ở những nơi từng có nguồn nước dồi dào. Trung Quốc có thể tiếp tục tàn phá môi trường để cho phép các nhà máy sản xuất ồ ạt, nhưng người dân đang đòi hỏi phải có môi trường xung quanh sạch sẽ hơn. Với đòi hỏi như vậy, kế hoạch xây dựng các cơ sở sản xuất thường bị trì hoãn, đôi khi bị thu hẹp, hoặc bị loại bỏ hoàn toàn trong một số trường hợp.

Thứ hai, tình hình nhân khẩu học sẽ kiềm chế sự tăng trưởng của Trung Quốc. Nền kinh tế Trung Quốc đã tăng trưởng nhanh chóng trong thời kỳ cải cách phần lớn do “lợi ích nhân khẩu học” – sự gia tăng bất thường của lực lượng lao động, có được là nhờ việc Mao Trạch Đông thúc đẩy người Trung Quốc sinh sản nhiều hơn phần còn lại của thế giới. Tuy nhiên, giờ đây dân số nước này đang tiến gần tới sự sụt giảm nhanh chóng do chính sách 1 con của Đặng Tiểu Bình. Lực lượng lao động đã thu hẹp lại, lần đầu tiên ở mức cao nhất vào năm 2011 theo các số liệu chính thức. Hiện tại, Bắc Kinh khăng khăng cho rằng tổng số dân sẽ đạt mức cao “vào khoảng năm 2030”. Trên thực tế, dân số có lẽ sẽ đạt mức cao nhất trước đó nhiều năm, có thể là ngay trong năm 2020 theo phát biểu công khai của một quan chức cấp cao cách đây vài năm. Bất luận thế nào, dân số Trung Quốc cũng đang trên đà giảm hơn 400 triệu người trong thế kỷ này, phản ánh tình trạng giảm tỷ lệ sinh đáng lo ngại đang diễn ra ở Nhật Bản, Đài Loan, Singapore và các khu vực khác ở Đông Á.

Việc Bắc Kinh chuyển sang chính sách 2 con, có hiệu lực từ đầu năm 2016, đã không chặn đứng được những xu hướng đáng báo động về nhân khẩu học. Tỷ lệ sinh của Trung Quốc tiếp tục giảm, với 17,23 triệu ca sinh trong năm 2017, thấp hơn con số 17,86 triệu ca sinh trong năm 2016.

Không điều nào trong số này đồng nghĩa với việc các nhà kỹ trị của Trung Quốc không thể làm cho nền kinh tế của họ tăng trưởng trong tương lai. Nhưng chúng nói lên rằng họ sẽ phải tìm cách làm điều đó bất chấp tình trạng giảm tỷ lệ sinh, chứ không phải được tỷ lệ sinh thúc đẩy. Trung Quốc đã cho thấy họ có thể làm giảm số ca sinh – các quan chức tự hào tuyên bố rằng sự cưỡng chế của chính sách 1 con đã ngăn chặn 400 triệu ca sinh – nhưng cho đến nay, họ đã thất bại trong việc gia tăng khả năng sinh sản, nỗ lực gần đây nhất của họ.

Thứ ba, Trung Quốc không còn nhận được sự hỗ trợ của Mỹ, hay thậm chí là của Liên minh châu Âu [EU]. Những hành động trục lợi trong thương mại của Bắc Kinh kéo dài nhiều thập kỷ, cũng như những động thái địa chính trị quá hung hăng và hiếu chiến của Tập Cận Bình đã làm thay đổi suy nghĩ ở các thủ đô nước ngoài. Cho tới gần đây, Trung Quốc đã tiến bộ rất nhanh phần lớn vì các chính quyền Mỹ kế tiếp nhau mong muốn nước này thành công. Giờ đây, Mỹ đã trở nên hoặc thù địch, hoặc thờ ơ. Do các chính sách của Mỹ hoặc có ý định làm suy yếu Trung Quốc hoặc không tính đến các lợi ích của Bắc Kinh, nên nền kinh tế và hệ thống tài chính ngày càng cứng nhắc của Trung Quốc đang phải chịu sức ép. Các quốc gia và các nhóm nước khác, đặc biệt là EU, đang theo chân Mỹ thách thức Bắc Kinh.

Cuộc chiến thương mại của Tổng thống Donald Trump – việc áp đặt thuế quan – có khả năng làm rung chuyển nền kinh tế Trung Quốc vốn phụ thuộc vào xuất khẩu. Vấn đề đối với Bắc Kinh là họ đã trở nên phụ thuộc sâu sắc vào thị trường Mỹ. Năm ngoái, thặng dư thương mại hàng hóa của Trung Quốc từ hoạt động xuất khẩu sang Mỹ chiếm tới 88,9% tổng thặng dư hàng hóa của nước này, một con số ấn tượng. Thêm vào đó là thặng dư hàng hóa của Trung Quốc với Mỹ lên đến 375,6 tỷ USD trong năm 2017; rõ ràng Trump đang nắm trong tay những quân bài có giá trị cao.

Cho đến nay, không giống như những người tiền nhiệm của ông trong 40 năm qua, Tổng thống Mỹ đã cho thấy thái độ sẵn sàng sử dụng sức mạnh của Mỹ để làm suy yếu Trung Quốc. Các nhà phân tích Trung Quốc đang bắt đầu hiểu ra rằng vì nhiều lý do, đất nước họ không thể duy trì một cuộc đấu tranh lâu dài với khách hàng quan trọng nhất của mình. Việc các thị trường chứng khoán và tiền tệ Trung Quốc đều sụt giảm mạnh trong năm 2018 khi cuộc chiến thương mại bắt đầu là điều không đáng ngạc nhiên.

Tập Cận Bình đã mất đi sự hỗ trợ của nước ngoài, còn trong nước, đơn giản là ông đã lệch nhịp với xã hội. Có lẽ hệ quả quan trọng nhất của 40 năm cải cách kinh tế của Trung Quốc chính là tính hiện đại.

Tập Cận Bình có thể làm theo ý mình vì ông chỉ huy quyền lực. Tuy nhiên, ông lại gặp rắc rối trong việc buộc người ta phải phục tùng. Vì có công cuộc hiện đại hóa nên ông không có khả năng thuyết phục. Hãy nhìn vào cái được gọi là những chiến dịch theo phong cách Cách mạng Văn hóa của Tập Cận Bình, chẳng hạn như nỗ lực của ông trong mùa Hè năm 2018 nhằm thúc đẩy “tinh thần đấu tranh yêu nước” trong giới trí thức. Nhiều người nhạo báng ông, nhưng thực tế quan trọng hơn cả là giới trí thức Trung Quốc – và người dân Trung Quốc – đơn giản là đang không chú ý.

Sam Crane, một giáo sư khoa học chính trị tại Đại học Williams, đã nói với tạp chí The National Interest khi sắp kết thúc công việc của mình tại Đại học Nhân dân Trung Quốc ở Bắc Kinh: “Những sự so sánh với Cách mạng Văn hóa thực sự không nắm bắt được điều đang diễn ra ở đây lúc này”. Ông nói: “Sau một tháng làm việc trong khuôn viên trường Đại học Nhân dân, có thể nói tôi không hề nhận thấy dấu hiệu gì của việc sùng bái cá nhân Tập Cận Bình. Hơn nữa, ở khắp nơi trong thành phố, những dấu hiệu cho thấy tầm ảnh hưởng của “sức mạnh mềm” của Mỹ – trong sở thích tiêu dùng, trong dòng người xếp hàng bên ngoài Đại sứ quán Mỹ, trong những thông điệp cá nhân được in trên những chiếc áo phông, trong văn hóa của giới trẻ, trong các quán bar và các câu lạc bộ – vẫn còn rất mạnh mẽ.

Sức mạnh của Trung Quốc – và cũng là điểm yếu tột cùng – là người dân Trung Quốc thường không chịu phục tùng, phần lớn vô trách nhiệm và luôn ồn ào. La Kiến Ba, giám đốc Trung tâm chính sách đối ngoại Trung Quốc thuộc Trường đảng trung ương, viết vào tháng 9/2017: “Tôi nhớ lại một chủ đề tranh luận nóng bỏng giữa những người dùng Internet trẻ tuổi: Ai mới thực sự là kẻ thù của Trung Quốc? Có phải là Mỹ không? Hay là Nhật Bản? Nga? Nếu chúng ta bình tĩnh suy nghĩ về mọi việc, thì có lẽ câu trả lời không nằm trong số đó. Kẻ thù của Trung Quốc là chính mình”.

Gordon G. Chang là tác giả cuốn “Trung Quốc sắp sụp đổ”.

Nguyên liệu: 1 con gà 1,5kg muối hạt 10g gia vị bột gà 5g bột gừng 20 hạt tiêun 15ml rượu nấu ăn 2 lát gừng 3 hoa hồi Cách làm: Bước 1 Gà lọc lấy phần thịt, ướp thịt gà với gia vị bột gà, bột gừng, hạt tiêu, rượu nấu ăn, gừng tươi, […]

via Gà nướng muối làm theo cách này vừa dễ lại ngon! — Ngon 24h

Nguyên liệu:

1 con gà

1,5kg muối hạt

10g gia vị bột gà

5g bột gừng

20 hạt tiêun

15ml rượu nấu ăn

2 lát gừng

3 hoa hồi

Cách làm:

Bước 1

Gà lọc lấy phần thịt, ướp thịt gà với gia vị bột gà, bột gừng, hạt tiêu, rượu nấu ăn, gừng tươi, hoa hồi.

Bước 2

Trong quá trình ướp gà, cho muối hạt vào chảo rang cho khô và hơi ngả màu vàng.

Bước 3

Cắt một tấm lá nhôm rồi rắc đều một lớp muối lên trên. Cho thịt gà đã ướp vào tấm giấy nến [giấy nướng bánh] và bọc kín lại đặc lên trên muối. Thêm phần muối còn lại lên trên gà đã bọc giấy nến rồi bọc kín gà bằng giấy nhôm bao ngoài.

Bước 4

Làm nóng lò nướng đến 200 độ C, cho gà vào nướng trong khoảng 40 phút là chín. Lấy gà ra khỏi lò, gỡ bỏ lá nhôm, muối và giấy nến, thái thịt gà thành miếng vừa ăn.

Món gà nướng muối là món ăn khá nổi tiếng, các nguyên liệu trong quá trình làm món ăn này cũng rất đơn giản. Món ăn sử dụng sức nóng của muối trong quá trình nướng để làm cho miếng thịt gà được thơm ngon đậm đà hơn.

Lưu ý: Trong khi chế biến món ăn này, ở khâu bọc gà trong giấy nến bạn cần bọc kín tránh cho nước trong thịt gà chảy ra ngoài.

– Muối nướng có thể dùng lại được nhiều lần.

Chúc bạn ngon miệng!

Nguồn: DGC

Where did Marcus learn to be Marcus? Ernest Renan writes that Marcus was very much a product of his training and his tutors. But more than his teachers and even his own parents, “Marcus had a single master whom he revered above them all, and that was Antoninus.”

All his adult life, Marcus strived to be a disciple of his adopted step-father. While he lived, Marcus saw him, Renan said, as “the most beautiful model of a perfect life.”

What were the things that Marcus learned from Antoninus? In Marcus’s own words in Meditations, he learned the importance of:

-Compassion

-Hard work

-Persistence

-Altruism

-Self-reliance

-Cheerfulness

-Constancy to friends.

He also learned how to keep an open mind and listen to anyone who could contribute, how not to play favorites, how to take responsibility and blame, and how to put other people at ease. He learned how to yield the floor to experts and use their advice, how to respect tradition, how to keep a good schedule, how to be moderate with the empire’s treasury, and never get worked up. Antoninus taught Marcus how to know when to push something or someone and when to back off. He taught him to be indifferent to superficial honors and to treat people as they deserved to be treated.

It’s quite a list, isn’t it? Better still that the lessons were embodied in Antoninus’s actions rather than written on some tablet or scroll. There is no better way to learn than from a role model. There is no better way to judge our progress than in constant company with the person we would most like to be one day.

It’s easy to say, but each of us needs to cultivate people like that in our lives. We need to comport ourselves as their disciples, striving to do as they do and to never fall short of their standards if we can help it. And of course, we need to hold them up for view and record, as Marcus did, what they have taught us so that we may never forget.

Can’t believe you ate the whole thing?

It’s happened to the best of us—you wind up so in love with a meal or food that you simply don’t want to stop eating and only do so when you feel like you’ll explode. Or you get too distracted and overeat because you didn’t realize how much food you were shoveling into your mouth until it’s after the fact.

And it’s never like you ate too many plates of steamed vegetables, right? Regardless of why or how you overeaten, no one throws back piles of simple carbs and sugar-filled treats and feels great afterward. It’s just not the fuel our bodies are designed to work with.

You can, however, mitigate the effects of an indulgent meal [or day…] by taking a few small steps that involve putting aside the past and focusing on optimizing the future. Here’s an action plan to move on after a major food indulgence. We’re not giving you permission to go crazy, though; we just understand accidents happen and we’d rather you skip the self-loathing and go straight to doing some healthy damage control! And if you want to stop the problem before it starts, then make sure you know about these 25 Foods That Make You Hungrier!

The number one rule is to not continue overeating. “It’s very common for people to think ‘I’ve ruined everything; might as well keep eating,'” says Cher Pastore, RDN, CDE. “This is the most important thing not to do. It’s much easier to manage your weight if you overeat at one meal or even one day than if you continue this cycle.” Pastore suggests thinking about calories like money. If you spend $1, you will be fine, but if you spend $100—over and over—you will be broke. [On a similar note, if you save money over and over, you’ll be better off! So why not save some calories with these 36 Ways to Cut 50 Calories or More?!]

The best thing you can do after you overeat is to move on and not treat it like you’re scarred for life. “Instead of having the ‘I just blew it’ attitude, acknowledge your humanity and just try to eat better and less at the next meal by focusing on protein- and fiber-rich foods—and smaller portions,” says Elisa Zied, MS, RDN, CDN.

3

If you know you’ve overdone it on the food front, take a 10-15 minute walk. “Not only can walking post meal give you some fresh air and work to help clear your mind, it can support healthy digestion and improve blood sugar levels,” says Zied. When you vegetate on the couch after a large meal, the glucose in your bloodstream will circulate longer; if you take a walk, that sugar starts to get used instead of being stored. Speaking of digestion, find out about these 23 Foods That Make You Poop.

If you don’t own any smaller plates or bowls, Zied says there can be a great benefit in investing in some for future meals—especially when you anticipate being tempted to eat more than you should. Research has also shown that people tend to eat less if there is a higher contrast in colors between the plate and the food. So, if for example, you’re eating pasta with tomato sauce, you’ll likely eat less off of a blue plate than you would a red or white one.

Nikki Ostrower, nutritionist and owner of NAO Nutritionist, suggests drinking a combination of one tablespoon of Braggs apple cider vinegar and one cup of water. “The apple cider vinegar aids in digestion and it’s a wonderful liver cleanser; it also contains beneficial probiotics that help to restore the gut.” If plain water and ACV doesn’t sound appealing to you, then you’re in luck because we know of 8 Awesome Apple Cider Vinegar Detox Drinks you can sip instead!

Another step in doing damage control after you’ve overeaten is to pull out your essential oils or peppermint scented and flavored items. “I often tell my clients to mix two drops of peppermint oil in one glass of water to help their digestion,” says Ostrower. “You can also place one drop on your temples if you’re experiencing brain fog, headache and fatigue.” Peppermint tea is also a great option. “Peppermint can help suppress appetite and control cravings,” says Pastore.

Instead of obsessing about what is already in the past, Ostrower recommends being proactive. “Take a few minutes and plan out clean meals you can enjoy for the next few days. Then, you can create a shopping list and have fun in the kitchen.” You’ll want to focus on foods with lots of fresh produce and fiber. “Soup is a great way to eat fewer calories without feeling deprived because it takes up a lot of space in the stomach and is satisfying—especially vegetable or other broth-based soups,” Pastore says. We totally agree that soup is the bomb, which is why we came up with these 20 Best-Ever Fat-Burning Soups.

The next day after overeating, you should avoid processed foods altogether. “Processed foods are the easiest foods to overeat because they’re refined and require little work from the body to digest,” says Pastore. “They also tend to contain large amounts of sodium and sugar, which trick your brain into wanting to eat more.” So, instead of setting yourself up to fail again, just don’t go down that road in the first place—especially after just doing so!

If you can’t do this the same day as overeating, sign yourself up for a class first thing in the morning. Taking a spinning class, dance class, or any kind of body movement class that will help boost your feel-good endorphins while doing something positive for your body. “Let’s face it: After overeating, you’re feeling down in the dumps physically and emotionally, so it’s best to get lost in the music and sweat it out,” Ostrower says. And by taking a class, you’re not leaving the sweat session entirely up to your own motivation and willpower; you walk in and follow someone else’s lead, which will be a great one.

Being active is a good move but experts also recommend taking a moment to actively turn your focus inward—but in a positive way like through meditation. “Download a meditation app like HeadSpace,” says Ostrower. “By going within and getting quiet with yourself, it will help you to release the worry and fear associated with the guilt, remorse, and shame you may feel. It will also help to prevent future occurrences.”

Turmeric is a powerful anti-inflammatory spice that’s also antibacterial and full of antioxidants. “The compound curcumin can fight the inflammation caused by overeating, and turmeric also supports brain health,” says Ostrower, who suggests adding it to some hot water and lemon. You can also add it to your food preparations in the days to come to continuously help detox your body. It can be added to anything from smoothies to pancakes; for plenty of ideas, check out these 21 Winning Turmeric Recipes!

When you’re full and bloated, the last thing you’ll feel like doing is adding more bulk with water—but that’s exactly what you need to do to help clear your system. “Drinking water will help flush out some of the sodium and will help increase your metabolism,” says Pastore.

Speaking of things you should sip: Ostrower recommends squeezing half of a lemon into one cup of water and adding a pinch of cayenne. “Lemon and cayenne have a cocktail of vitamins and minerals that help stimulate the liver in order to detox your body from any harmful substances like sugar and alcohol,” Ostrower says. She also notes that this combination is a powerful digestive aid and that it can soothe stomach ache, gas, bloating, and acid reflux. For more foods that can save your day, pick out your favorites from these 42 Foods to Deflate Your Belly Bloat and stock up!

Infrared saunas are all rage at the moment—even the GOOP queen Gwyneth Paltrow swears by it. Here’s how it works: Unlike a regular sauna, which heats the air, an infrared sauna heats your body directly and only 20 percent of the heat is heating the air. This means you’re not just sweating from heat—the heat is actually penetrating your skin. “It loosens up your lymph tissue where many toxins are stored,” explains Ostrower. “It then promotes sweating as if you’re taking a shower. Sweating is a wonderful way to purge toxins and burn calories.”

“Epsom salt contains magnesium, which is a mineral that most folks are deficient in,” says Ostrower. “Magnesium plays an important role in many of our bodily functions, one being helping our body eliminate toxins. It also helps to soothe muscles and pain, not to mention the salt helps to draw out impurities.” You can also load up on magnesium-rich foods, which will work to control blood sugar. Examples include dark leafy greens [like spinach], black beans, nuts [like almonds] and soy products [like edamame]. Plus, that bath will help you destress, which is crucial to any long-term weight loss goal. It’s true that it’s much harder to lose weight when you’re stressed, which is why you’ll also want to find out about these 32 Foods That Turn Off the Stress Hormone That’s Making You Fat!

By SHARON FEIEREISEN

Full link: //www.eatthis.com/ate-too-much/?utm_source=nsltr&utm_medium=email&utm_content=thanksgiving-leftover-ideas&utm_campaign=etntNewsletter

Chủ Đề