Bộ bộ kinh tâm nghĩa là gì

Nàng từ ba trăm năm sau vô tình quay về một trong những thời kì khốc liệt nhất của lịch sử Thanh triều. Những tưởng biết trước kết cục có thể tránh cho mình đừng bị cuốn vào bão táp phong ba, bình bình an an mà sống hết một đời yên ổn.

Nhưng, khi đã lún sâu trong vòng xoáy ấy rồi, mới thắc mắc liệu biết hay không biết trước, thế nào sẽ tốt hơn? Biết hay không biết trước, thế nào sẽ bớt phần đau thương, bớt phần oán hận?

.

Ngôi cao, điện rộng, bóng lẻ loi.

Chàng sinh ra đã mang số mệnh Đế vương, nhưng con đường đi đến ngai vàng không hề bằng phẳng.

Có lúc, ngai vàng ấy không chỉ là ngai vàng, mà còn là vận mệnh của người anh em duy nhất mà chàng tin tưởng, vận mệnh của người con gái duy nhất mà chàng yêu thương. Ngôi vị cửu ngũ chí tôn, cao cao tại thượng, bước lên rồi mới thấu hết sự lạnh lẽo và cô độc của nó.

Đúng đúng sai sai, ân ân oán oán, càng lún càng sâu, càng bước càng xa. Ngoảnh mặt lại, người chàng yêu đã chỉ còn là một nắm tro tàn.

.

“Nếu không thể thay đổi lịch sử, tốt nhất là đừng cố thử, cũng đừng để bị cuốn vào.”

Bộ bộ kinh tâm nghĩa là gì

Trương Hiểu của năm 2011 vì một tai nạn hi hữu mà trở về năm Khang Hy thứ bốn mươi ba, trong thân xác cô bé mười ba tuổi Mã Nhĩ Thái Nhược Hy. Nàng là người hiện đại, hơn ai hết hiểu rõ sự tàn khốc của lịch sử, hơn ai hết hiểu rõ kết cục của cuộc tranh quyền đoạt vị ấy. Nàng tuyệt đối không nên để mình lọt vào vòng xoáy cuồng loạn, trở thành nạn nhân của lịch sử. Nhưng dù bản thân là một người an phận, Nhược Hy vẫn không sao cưỡng lại nổi bởi trong vòng xoáy ấy có người nàng yêu, cũng có người yêu nàng.

Nàng có tỷ tỷ hết lòng yêu thương và quan tâm săn sóc – Nhược Lan dịu dàng, nhu nhược mà chính là vì quá đau xót cho một đoạn tình duyên dang dở trên thảo nguyên mà trở nên lãnh đạm, thờ ơ với hết thảy. Đến cuối đời vẫn sợ không được tự do đi tìm người của lòng mình.

Nàng quý mến Thập a ca ngốc nghếch nhưng vô cùng nhiệt thành, sôi nổi. Yêu ghét phân minh, vui buồn hờn giận đều bộc lộ cả trên nét mặt. Đến lúc hắn bị tước đi tự do, nàng đau buồn thay cho hắn, thay cho tất cả những con người dưới gầm trời này, khi mà số mệnh chỉ phụ thuộc vào một câu nói nhẹ tựa lông hồng của Thiên tử.

Nàng và Thập tam a ca là tri kỉ một trong vạn người.

Ở gã là vẻ phóng khoáng tự do mà người sinh thành trong nhà Đế vương không bao giờ có được. Gã là mai đỏ thanh tao cứng cỏi giữa Tử Cấm Thành. Hơn tất thảy, giữa nàng và gã là tình cảm nam nữ thuần khiết nhất, không mảy may toan tính thiệt hơn, không hề vẩn đục ám muội.

Sau mười năm thăng trầm, mai đỏ cũng nhạt màu. Chàng thanh niên phong lưu ngày nào nay mái tóc đã pha sương, đầu mày cuối mắt đều vương nét sầu. Tri kỉ hội ngộ không có niềm vui trùng phùng như nàng hằng tưởng tượng. Nhưng đến cuối cùng, gã vẫn là người duy nhất mà nàng tin tưởng để phó thác những tâm nguyện cuối cùng.

“Năm tới cỏ non xanh, cố nhân thôi cùng ngắm

Còn chung bầu trời thắm, tri kỉ xa vẫn gần.”

.

Nàng một lòng coi Mẫn Mẫn như cô em gái nhỏ vụng dại và bồng bột. Nàng giúp Mẫn Mẫn tìm được vì sao thuộc về mình, để Mẫn Mẫn mãi là bông hoa cao quý nhất trên thảo nguyên.

Giữa nàng và Thập tứ a ca là tình bằng hữu, giúp đỡ nhau, nương tựa vào nhau.

Năm ấy, nàng vì gã mà mạo hiểm dại dột cả mạng sống, đã khiến cho chàng trai thuần phác và tình nghĩa ấy nguyện báo đáp nàng suốt phần đời còn lại. Khi nàng ở Cán Y Cục chịu khổ, gã năm lần bảy lượt đến xin Khang Hy tứ hôn, không phải bởi tư tình nam nữ, mà chỉ là muốn cứu nàng khỏi vất vả đọa đày.

Sau cùng, chính gã là người ở bên nàng khi nàng trong những phút cuối cùng của một đời đầy đau khổ, bi thương.

Bộ bộ kinh tâm nghĩa là gì

Bát a ca, bất chấp những lo sợ trùng trùng của mình về kết cục tương lai, nàng vẫn phải lòng y. Bao nhiêu quan tâm dịu dàng và ấm áp của y trong suốt ba năm liền, sao nàng có thể vờ như không biết. Nàng không bằng lòng về với y, y cũng không ép, vẫn cứ yêu nàng từng chút một, chờ đến khi nàng vui vẻ hạnh phúc mà gả cho y.

Vì Bát gia, một người làm việc lúc nào cũng chừa cho mình đường lui như Nhược Hy, lại nghĩ đến việc thay đổi lịch sử. Dẫu có là vùng vẫy vô vọng, cũng nên thử một lần, nếu không thử, sau này chỉ sợ sẽ hối hận.

Nàng dùng tình yêu nhỏ bé của mình, mong Bát a ca hãy tránh xa khỏi vòng tranh đoạt.

Nàng dùng kiến thức lịch sử còm cõi của mình, định đổi lấy chút bình yên cho y và nàng.

Nhưng y là Bát hiền vương lừng lẫy, công sức mấy chục năm y không thể buông bỏ, càng không thể vì nàng mà dừng bước. Bởi thế mà biệt li. Nếu đã vậy, có chăng ban đầu đừng nên có quan hệ gì, biết đâu sẽ khỏi phải tương phùng.

Bộ bộ kinh tâm nghĩa là gì

Trời xanh thật khéo ghẹo người, sống trong cung cấm, thân bất do kỷ, nàng suýt chút nữa trở thành vật hy sinh cho ván cờ quyền lực của Thái tử. Trong cơn mê man tuyệt vọng, chỉ thấy một người nhẹ đỡ lưng nàng, cho nàng uống nước, còn nói rằng sẽ không bỏ rơi nàng. Bàn tay nàng vô thức níu lấy người ấy, như một chỗ dựa cuối cùng trong cơn phong ba mà nàng không cách nào chống đỡ nổi.

Nàng đã có lần mạo hiểm đánh cược với người ấy, vật cược là chút hy vọng mong manh cuối cùng của nàng ở Tử Cấm Thành này. Nàng run rẩy viết vào tay chàng hai chữ “hoàng vị”, chàng chầm chậm thu tay lại, điềm nhiên thốt ra hai chữ “có muốn” mà không biết trong đầu nàng nghe như sấm nổ, còn trái tim thì khẽ chao đảo vì chàng.

Bấy nhiêu người, chỉ có chàng gõ đúng vào cửa lòng vốn luôn đóng chặt của nàng.

Bấy nhiêu người, chỉ có chàng một bước đã nắm được chìa khóa mở cánh cửa trái tim nàng.

Khi Thập tam a ca, tri kỉ của nàng, hiền đệ của chàng, vì cứu chàng mà bị giam cầm. Nàng vì cầu xin cho Thập tam gia mà bị phạt quỳ ở Ngự hoa viên, chàng một thân áo chùng đen chạy đến, không nói nửa lời, chỉ trân trối nhìn nàng, rồi thô bạo ném chiếc ô trúc đi, ở lại trong mưa cùng nàng.

“Giữa mưa gió bão bùng, có một người sẵn sàng ở bên mình, cùng chịu đựng, cùng đau thương …”

Chút ấm áp nhen lên giữa buốt giá, lẫn bi ai và phẫn nộ ấy đã len lỏi vào sâu tận đáy tim nàng, trái tim mà từ giờ khắc này trở đi, nàng tình nguyện trao cả cho người ấy.

Bộ bộ kinh tâm nghĩa là gì

Khi chàng không kịp suy nghĩ gì, xoay lưng ra chắn cho nàng mũi tiễn, giữa mong manh sinh tử, chàng đã chọn nàng.

“… nàng bị thương ta còn đau đớn hơn.”

Từ đó, cả đời này của nàng đã không thể nào quên người ấy được nữa.

.

Chàng trưởng thành trong nhà Đế vương, lớn lên với một người cha Hoàng đế lòng đây nghi kị và một người mẹ nhất bên trọng, nhất bên khinh. Chàng dường như có tất cả, mà lại như chẳng có gì.

Chàng không được Hoàng a mã yêu quý, che chở như Nhị a ca.

Chàng không được Khang Hy tin tưởng như Tam a ca.

Chàng không có hậu thuẫn lớn như Bát a ca.

Chàng lại không thể tiêu diêu thoát tục như Thập tam a ca, càng không thể ngốc nghếch giản đơn mà sống vui vẻ như Thập a ca.

Chàng chỉ có thể trở nên lạnh lùng, ẩn nhẫn, lãnh đạm, thâm trầm. Bởi chàng chính là Tứ hoàng tử Dận Chân – Ung Chính tương lai!

Bộ bộ kinh tâm nghĩa là gì

Chàng dường như tường tận hết thảy nhân gian thế sự vô thường, chỉ không hiểu được trái tim nàng. Từ bao giờ chàng đối với nàng đã không còn là rung động đơn thuần? Từ bao giờ nàng với chàng đã trở thành người mà cả đời này chàng không muốn bỏ lỡ?

Nàng ban đầu dùng lí trí để đến bên chàng. Cứ ngỡ nhân duyên này cầm lên được thì cũng đặt xuống được, chẳng thể ngờ trái tim cứ từng bước, từng bước, ở lại bên chàng.

Dần dần, mỗi ánh mắt, mỗi cái nhíu mày, mỗi câu châm trọc đều hóa thành muôn nỗi tương tư sinh sôi như cỏ dại trong tim nàng. Nàng yêu nét chữ tươi tắn kiên cường của chàng, yêu bóng lưng quá đỗi cô độc của chàng, yêu vẻ lãnh đạm an nhiên của chàng,… yêu đến mức có thể vì chàng mà kháng chỉ, để rồi đằng đẵng mười năm vất vả, gian truân.

Mười năm, một người dứt khoát rũ bỏ tất cả để nuôi mộng đế vương dưới lớp áo nâu, một người bị đoạ đày ở nơi thấp kém. Mười năm, cách nhau lớp lớp tường dày, nhưng trong lòng lại ăm ắp những yêu thương nhung nhớ tương tư rất đỗi ngọt ngào.

Nàng ở đây nhịn nhục vì chàng, chàng ở ngoài kia đấu tranh vì nàng.

Nàng ở đây chịu khổ phần xác, chàng ở ngoài kia chịu khổ phần hồn.

“Ta không tin ông trời lại trêu ngươi ta như vậy! Ta không tin chúng ta thật sự không có duyên phận gì! Cho dù ông ta không bằng lòng, ta cũng sẽ đoạt từ tay ông ta!

Ta nhất định sẽ cứu Thập tam đệ, cũng nhất định sẽ lấy nàng!”

Nói rồi dứt khoát xoay mình bỏ đi, để lại trong lòng nàng bao nhiêu bi ai lẫn ngọt ngào.

.

“Xa từ ấy, ngóng tương phùng Bao phen hồn mộng được trùng phùng Đêm nay chung bóng đèn soi tỏ Lại sợ đang trong cõi mộng hồng”

.

Khi giấc mộng che dấu bao năm của chàng cuối cùng cũng được ánh sáng rọi tới, nàng và chàng đã có thể bên nhau. Lúc bấy giờ trong lòng Nhược Hy lại vô cùng mâu thuẫn. Chàng bây giờ không chỉ là người nàng yêu, mà còn là Hoàng đế Đại Thanh.

Bộ bộ kinh tâm nghĩa là gì

Đối với chàng, nàng vừa kính vừa sợ, vừa yêu vừa hận. Dận Chân đối với nàng hết mực yêu thương, nhưng đối với bằng hữu của nàng, tỉ muội của nàng, lại vô cùng tàn nhẫn.

Bát gia, Cửu gia, Thập gia, Thập tứ gia,… oằn lưng dưới oán hận của Người. Thập tam gia chẳng còn là chàng thiếu niên phóng túng, tiêu sái ngày nào cùng nàng đối ấm. Lục Vu ngọc nát hương tan. Bát phúc tấn hồn phách đã thành cát bụi. Nhược Lan, Ngọc Đàn lần lượt rời bỏ nàng. Nàng mất bạn bè, mất tỉ muội, mất hài nhi, cũng mất luôn can đảm để ở bên chàng. Hóa ra, bi kịch ngày nay lại một tay nàng tạo nên từ nhiều năm trước.

Lịch sử vì nàng mà thành ra như vậy, hay vì lịch sử vốn đã như vậy nên mới nảy sinh ra vấn đề của nàng? Rốt cuộc nàng đóng vai trò gì trong ván cờ nhân sinh này? Nàng không biết nữa, chỉ thấy trái tim như bị rút cạn sinh khí, còn lại xiết bao bi thống và đau thương.

Oán hận trùng trùng, thị phi tìm đến, hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm. Nếu ở bên nhau chỉ càng làm tổn thương lẫn nhau, thì nàng nguyện ý từ bỏ.

Chàng giật tay nàng ấn vào ngực mình:

“Ngươi có biết ở đây đau đớn như thế nào không? Ngươi sao mà tàn nhẫn!”

Người ấy đâm nàng một nhát, nàng đau đớn đến thấu tim gan, chỉ biết ngã quỵ phía sau bóng lưng chàng lạnh lẽo rời đi mà rơi nước mắt. Chàng buông tay nàng, bước qua ngưỡng cửa, nước mắt đã kịp khô, chỉ có nỗi đau đớn và căm hận đang quần đảo trong tim là không gì xoa dịu được.

Nàng không một lời giải thích, cũng cứ thế đi xa Tử Cấm Thành. Bởi nàng sợ. Sợ một ngày nàng sẽ chỉ còn hận Người, mà không còn yêu Người. Sợ một ngày nàng sẽ chỉ còn thấy Người tàn nhẫn, không còn thấy Người ấm áp, chở che. Sợ một ngày nàng sẽ chỉ còn coi Người là Ung Chính, không còn biết đến người cũng là Tứ gia của nàng, Dận Chân của nàng. Lệ nhòa làm Tử Cấm Thành tráng lệ trước mắt trở nên xa xôi vô cùng vô tận. Bấy lâu nay, nàng đối với nơi lầu son gác tía này, chẳng qua chỉ là khách qua đường mà thôi …

Vì sao cứ nhất quyết rời đi rồi mới chịu nhận ra mình vốn yêu đến không thể từ bỏ được?

Ngày ngày nàng nhốt mình trong khoảnh sân nhỏ, thắp một nén nhang, pha một ấm trà, an yên đem từng chút, từng chút một kỉ niệm với Người ra nhâm nhi nghiền ngẫm, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Nàng đã ích kỉ mà quên đi tất thảy mọi người khác trên thế gian này, trong lòng chỉ còn Dận Chân và nàng, nàng và Dận Chân.

Ngày ngày nàng miệt mài luyện chữ, gửi vào đó mỗi nét một tương tư, mỗi nét một tình ý, dần xếp đầy cả một chiếc hòm, lấp đầy cả nỗi trống trải trong lòng nàng. Nàng yêu nét chữ của Người là vậy, đến cuối đời vẫn không thôi tập viết.

.

Trái tim nàng cũng đến lúc biết mỏi mệt, gấm thư chưa kịp trao tay thì sinh mệnh ngắn ngủi của nàng đã đoạn. Những ngày cuối cùng nàng chong mắt đợi chờ, những ngày nàng gắng gượng kéo dài sinh mệnh chỉ để mong gặp người lần cuối. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không gặp được, chỉ chập chờn trong cơn mộng mị thấy bóng ai cô độc trên đỉnh Cảnh Sơn, mà càng níu càng xa, càng xiết càng vỡ vụn.

Giữa mưa hoa, nàng nhắm mắt xuôi tay, đoạn tuyệt một mối trần duyên đau đớn.

Người hay tin bàng hoàng bi thống, lí trí gục ngã, điên cuồng tự vấn “nàng hận trẫm đến thế sao?”

“Dận Chân,

Đời người như một giấc mộng, vật đổi sao dời, đúng đúng sai sai, ân ân oán oán, chẳng qua chỉ lặng lẽ như mặt trăng mặt trời, như dòng nước tôi đi cuốn theo mọi vết tích. Cái khó là ở chỗ, người ta không chịu từ bỏ chút si niệm của lòng.”

“Vì yêu mà sân, vì yêu mà hận. Vì yêu mà si, vì yêu mà niệm. Từ khi li biệt, tất cả sân, hận, si, niệm đều hóa thành từng giọt tương tư … Dưới giàn dây leo, ở nơi trăng thanh gió mát, giữa giấy bút mực nghiên này, trong lòng Nhược Hy không có Hoàng đế, không có Tứ a ca, chỉ có một người đã lấy đi hồn phách thiếp, Dận Chân mà thôi.”

Nếu như nhân sinh là một cuộc cờ, thì trong ván cờ ấy chàng thắng hay thua, nàng đúng hay sai?

Chàng một khắc chấp niệm, những mong chắp nối tơ duyên mỏng manh.

Nàng xiết bao yêu thương, phải chăng li biệt chỉ là vĩnh bất tương phùng.

Cảnh vẫn còn đây mà người đã mất, chuyện xưa chẳng thể mong trở lại, đau đớn và bi thương, day dứt và ám ảnh, có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Một là đừng gặp gỡ, để khỏi quyến luyến nhau

Hai là đừng quen biết, để khỏi tương tư nhiều …”

Bộ bộ kinh tâm nghĩa là gì

Gấp trang sách lại, mà cảm giác như vừa đi qua cả một cuộc đời. Chẳng gượng lòng nhớ, mà vẫn khó quên. Yêu thương tại sao lại đau đớn đến vậy? Hạnh phúc tại sao lại khó khăn đến vậy?

Ít có cuốn sách nào khiến mình rung động đến rơi nước mắt, cũng ít có câu chuyện nào để lại ám ảnh dai dẳng như tác phẩm đầu tay này của ‘Nhiên tình thiên hậu’ Đồng Hoa. Thật không hiểu vì sao, lòng mình lại thiết tha với Bộ bộ kinh tâm đến vậy!

Yêu Tứ a ca bởi những nỗi đau sâu sắc trong tim Người, bởi sự cô đơn vòi vọi của Người, cũng bởi cách Người yêu thương và bảo vệ Nhược Hy. Tình yêu ích kỉ đến cực đoan, bảo thủ đến tàn nhẫn của Người đối với mình lại trở thành sức hút kì lạ. Tình yêu của bậc Đế Vương!

Tứ a ca tuyệt đối không phải hình tượng soái ca vẫn khiến mình yêu mến đến phát điên. Phải tao nhã như Mộ Ngôn, hoặc dịu dàng như Dạ Hoa, hoặc bá đạo như Lục Tử Mặc. Nhưng người ấy thì không hề. Lạnh lùng và tàn độc, với chính bản thân mình, với cả người mình yêu thương. Vậy thì tại sao? Điều gì đã khiến Tứ a ca lưu lại trong tim mình lâu hơn hết thảy? Điều gì đã khiến mình thương cảm và xót xa cho Người hơn hết thảy?

Giá như Người đừng sinh ra đã là a ca, hoặc nếu là a ca thì hãy là Thái tử, như vậy sẽ không phải lao vào vòng tranh đoạt, để rồi gặp nàng, để rồi yêu nàng. Giá như người đừng oán hận mãnh liệt đến thế, phải chăng sẽ giữ được tình yêu của Người – chút ấm áp cuối cùng len lỏi qua những khe hẹp của Tử Cấm Thành. Nhưng vì đau thương mãnh liệt nên oán hận cũng mãnh liệt. Không tàn nhẫn sao có thể ngồi vững trên ngai vàng?

Rốt cuộc, lỗi của Người chính là trở thành Hoàng Đế. Lỗi của Người là sinh ra đã mang vận mệnh của Ung Chính lừng danh lịch sử. Được tôn vinh tột cùng, nhưng cũng phải chịu những đau thương tột cùng mà người bình thường không phải chịu!

“Cửu trùng tam điện thùy vi hữu

Hạo nguyệt thanh phong khế tác dao.”

Bộ bộ kinh tâm nghĩa là gì

Mình hoàn toàn hiểu và đồng cảm với những quyết định của Nhược Hy. Bởi lẽ con người mình cũng đầy mâu thuẫn và bất an như nàng. Mình xót xa cho mối bi tình lay động tâm can của nàng.

Giá như nàng đừng quay trở lại năm Khang Hy thứ bốn mươi ba, trong thân xác của Nhị tiểu thư nhà Mã Nhĩ Thái. Mà nếu nhất định phải quay về, có chăng đừng yêu sâu đậm đến vậy, đừng tương tư nặng nề đến vậy, thì nàng đã sớm thoát khỏi Tử Cấm Thành ngột ngạt và mệt mỏi, đến lúc nhắm mắt xuôi tay vẫn không thôi chấp niệm, đau thương. Nhưng biết làm sao được bởi chàng vốn dĩ là định mệnh không thể cưỡng lại của nàng.

Mình cũng đem lòng cảm thán trước một Bát a ca “tịch mịch đích vương giả”, một Thập tam a ca kiên cường, thanh tao như “mai đỏ giữa Tử Cấm Thành”, một Thập tứ a ca dám khảng khái trước Kim Loan điện: Nhi thần bất minh, nhi thần bất phục!

Nhưng khiến mình thương cảm hơn cả, là số phận của những người con gái trong Bộ bộ kinh tâm! Chua sót làm sao khi những người có kết cục thảm khốc nhất lại không phải các vị hoàng tử tham gia vào cuộc tranh quyền đoạt vị. Mà người có kết cục thảm khốc nhất, trước hết là một cung nữ nhỏ nhoi bị họ sử dụng như quân cờ, sau đó đến người phụ nữ bên cạnh họ.

Huyết thư của Ngọc Đàn kết lại bằng một câu “Ngọc Đàn không oán, không hối”. Bát phúc tấn Quách Lạc La Minh Tuệ cũng nguyện một lòng “sống là người của Bát a ca, chết làm ma của Bát a ca”. Tại sao, tại sao người phụ nữ luôn là vật hy sinh, mà họ lại không một lời oán trách? Tại sao vẫn cam tâm tình nguyện như thiêu thân lao vào lửa, bên cạnh người đàn ông mà họ dùng cả đời để yêu thương? Nữ nhân Tử Cấm Thành, hạnh phúc như những gì Mẫn Mẫn có được trên thảo nguyên, đối với họ chỉ là một nỗi niềm huyễn hoặc xa vời.

“… có người đàn ông sẵn lòng tặng cả thảo nguyên khi nàng muốn ruổi ngựa, sẵn lòng kéo mã đầu cầm khi nàng muốn nhảy múa, và chầm chậm đợi nàng khi nàng lạc bước chân.”

Vậy mới nói, Bộ bộ kinh tâm giống như một ván cờ nhân sinh mà ở trong đó, thắng thua, được mất không thể chỉ dùng mắt thường mà thấy được.

Bộ bộ kinh tâm, “ý tại ngôn ngoại”, bao nhiêu tâm ý mênh mang cứ mở rộng ra mãi đằng sau mỗi câu từ.

Bộ bộ kinh tâm, một áng “thiên cổ tình thư” xuất sắc của ‘Nhiên tình thiên hậu’ Đồng Hoa cả về tầm vóc, tuyến nhân vật, tuyến tình cảm và tính lịch sử.

Bộ bộ kinh tâm, câu chuyện lay động tâm can, cuốn sách khiến mình không thể vội vàng đặt xuống, không thể yên lòng mà gấp lại.

Bấy nhiêu yêu thương, đau đớn, day dứt, ám ảnh. Chẳng qua cũng chỉ vì chút si niệm của lòng mà thôi …

Bộ bộ kinh tâm ý nghĩa là gì?

Bộ bộ kinh tâm là tác phẩm cảm động về số phận con người, tình yêu và tranh giành quyền lực. Điểm sáng của bộ phim là chữ "tình" sâu nặng. Tình yêu cao thượng của các a ca dành cho Nhược Hy; tình bằng hữu tri kỷ hiếm có giữa Nhược Hy và Thập tam a ca hay tình huynh đệ keo sơn giữa Tứ a ca - Thập tam a ca...

Bộ bộ kinh tâm tiếng Anh là gì?

Người tình ánh trăng (Bộ bộ kinh tâm) (tên tiếng Anh: Moon Lovers: Scarlet Heart Ryeo) vừa lên sóng tập phim cuối cùng của serie.

Nhược Hi yêu ai?

Yêu Nhược Hy thật lòng, tính tình có phần ngây thơ, ngốc nghếch. Sau tìm được hạnh phúc của đời mình bên Minh Ngọc - dù ban đầu giữa hai người chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt.

Nhược Hy ai đóng?

Lưu Thi Thi (sinh ngày 10 tháng 3 năm 1987) là một nữ diễn viên người Trung Quốc. Cô tốt nghiệp khoa múa ba lê của Học viện múa Bắc Kinh, nhưng sau đó cô chuyển hướng trở thành diễn viên và thành công với vai diễn Mã Nhĩ Thái Nhược Hy trong Bộ bộ kinh tâm, bộ phim truyền hình mà cô đóng cặp với Ngô Kỳ Long.