Bài văn tả con đường từ nhà tới trường năm 2024

Bài văn tả con đường từ nhà tới trường năm 2024

Bài làm 1

Mỗi buổi sáng, tôi lại rảo bước trên con đường tới trường. Đã từ lâu, con đường

dường như là người bạn đồng hành gần gũi, chia sẻ với tôi niềm vui, nỗi buồn trong

cuộc đời học trò. Con đường không đẹp, một vẻ đẹp lộng lẫy huy hoàng nhưng tiềm

ẩn vẻ đơn sơ, mộc mạc gắn với cuộc sống yên bình của người dân phố tôi.

Con đường phố tôi chạy thẳng băng, không có nét uốn lượn mềm mại, quanh co. Nó

nhỏ và hẹp, cũng dễ hiểu bởi phố tôi là một phố nhỏ nên đường sá cũng không

được đầu tư khang trang rộng lớn. Hai bên đường, những ngôi nhà thi nhau mọc

lên, mọc lên mãi như những mô hình lắp ráp làm cho con đường vốn đã hẹp nay

càng hẹp hơn. Đặc biệt, phố tôi rất thơ mộng bởi hai hàng cây ven đường. Mùa hè,

những chùm hoa xoan rụt xuống một màu trắng, vương lại và kết những vòng hoa

trên mái đầu lũ trẻ chúng tôi. Những ống khói vươn lên cao, chỉ để lại cho chúng tôi

một khoảng trời nho nhỏ, con con.

Bên cạnh bao ngả đường lớn, con đường phố tôi vẫn yên ả nằm đó với một bề mặt

mà chỗ lồi, chỗ lõm. Nhưng tôi thấy điều đó chẳng làm con đường xấu đi mà còn

làm cho nó thêm nét đơn sơ, giản dị. Hai bên đường, san sát biết bao cửa hàng,

cửa hiệu đủ mọi thể loại khác nhau. Những cô bán hàng luôn tay vẫy nước lên

những rổ hoa từ ngoại thành mang vào. Những bà hàng cơm, hàng phở mồ hôi

bóng nhẫy, luôn tay đơm đơm, thái thái. Vỉa hè phố tôi gạch sứt sẹo nhumg tôi yêu

những vết sứt đó vì nó luôn in trong trí nhớ của tôi, gợi cho tôi về hình ảnh con

đường từ nhà tới trường. Ở đây cũng đủ loại nhà. Có nhà to, có nhà nhỏ, có nhà

cao, nhà thấp. Đi men theo con đường mà tôi đếm được hơn hai chục cửa hàng,

cửa hiệu. Họ lấn, họ chiếm rồi làm bục, bệ khiến con đường phố tôi đã hẹp càng

hẹp thêm...

Quên sao được những ngày học lớp một, tôi còn rụt rè, bỡ ngỡ bước những bước

đầu tiên trên con đường này tới trường. Lúc đó, tôi thấy con đường sao lớn thế còn

minh thì bé cỏn còn con. Lớn lên, tôi lại thấy con đường chẳng những không rộng ra

mà còn bị thu hẹp lại. Cây hai bên đường xoè tán che mát, đu đưa như reo vui, chim

chóc hát ca ríu rít... Ôi, nhớ nhiều lắm, nhiều lắm.

Mỗi lần nhắc đến con đường này là bao kỉ niệm lại hiện về trong tôi, mãi mãi không

bao giờ phai.

Con đường đã là một người bạn tốt của tôi từ khi tôi còn học lớp một cho đến bây

giờ, nên mỗi khi đi đâu xa, tôi lại thấy nhớ nhung, quyến luyến nó vô cùng. Sau này,

dù có may mắn được bước trên những ngả đường lớn ở mọi phương trời thì kí ức

về con đường tới trường sẽ vẫn mãi khắc sâu trong ý nghĩ và trái tim tôi. Và dù mai

đây trưởng thành, tôi mơ ước công việc đầu tiên tôi làm là sẽ tu bổ, sửa chữa con

đường tới trường này sao cho đẹp và rộng rãi hơn.