Anh biết gió đến từ đâu ngoại truyện trong sách xuất bản

Độ dài: 72 chương, kèm ngoại truyện.

Đặc điểm: HE, ngôn tình hiện đại.

Review : Một câu chuyện hay, một mối tình đẹp. À không, là nhiều mối tình đẹp, bởi cặp Ni Mã và Mạch Đóa cũng rất đẹp, rất đáng yêu.

Văn án chỉ vỏn vẹn một câu: “Tình yêu xác định như vậy, cả đời chỉ có một lần.”

Bành Dã nhìn thấy Trình Ca lần đầu khi cô là một đứa nhóc. Tối đó, là anh lôi kéo em trai đi chơi bời chè chén, là em trai anh gián tiếp gây nên tai nạn, hại chết ba cô, làm cô mất đi đôi mắt.

“Em là nhiếp ảnh gia, Trình Ca…Còn anh là ai?”

“Anh…anh…là một người bạn.” ❤

Rất nhiều năm sau đó, họ gặp lại nhau. Đôi mắt cô sáng trở lại, cô trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, không những trong nước, mà còn là trên thế giới, còn anh trở thành một chiến sĩ trên thảo nguyên Khả Khả Tây Lý…

Cô bám lấy anh, chỉ đơn giản vì đam mê cơ thể anh – đam mê cái đẹp; Anh tìm cách trốn tránh, bởi anh nói, họ “không phải người cùng một đường”, bởi anh sợ bản thân một khi bước vào, sẽ không cách nào thoát ra, cũng bởi…anh nhận ra cô bé năm đó…

Thế rồi, tình cảm của họ cứ lớn dần lên trong chuyến đi ấy. Cũng chẳng phải tự nhiên mà Bành Dã trở thành người đàn ông duy nhất mà Trình Ca yêu thương thật lòng. Anh rất đặc biệt. Anh là người góp phần kéo cô ra khỏi vũng lầy của đau khổ, góp phần khiến cho bệnh tình của cô giảm bớt. Nếu như trước đây,những người đàn ông đến với cô, “yêu” cô, sau đó chia tay cô, đều nói cô chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn, thì anh lại là người duy nhất nói rằng, “cô sẽ không tìm được ai tốt hơn thế.”

Tóm lại, “Anh biết gió đến từ đâu” rất rất rất hay, cũng rất thực tế, bởi cả Trình Ca và Bành Dã, họ đều không hoàn hảo, ở họ có những góc khuất không ai có thể chối bỏ, nhưng…họ vẫn luôn luôn mong muốn hướng tới cái thiện, hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn…

Nói thế nào nhỉ, khi tớ đọc xong tác phẩm này, cảm xúc quả thật rất khó mà miêu tả bằng lời [hoặc do văn chương tớ không tốt], nhưng là nó đã cho tớ hiểu hơn về cuộc sống này, cho tớ thêm yêu những con người vẫn đang thầm lặng bảo vệ thiên nhiên, bảo vệ giống nòi của những động vật hoang dã. Họ vẫn cứ làm những việc lớn lao theo một cách lặng lẽ như thế, họ đánh đổi thanh xuân, hi sinh mạng sống, nhưng chưa từng đòi hỏi ai đó phải lên tiếng ca ngợi. Để rồi, có những ngày ngẫm nghĩ, họ thậm chí không còn nhớ rõ mình đã làm công việc này bao lâu, tuổi trẻ đời mình đã trôi qua tự bao giờ…

Vốn dĩ là định viết một bài review dài ơi là dài cho bộ này cơ.

Có điều, viết được một lát, đọc lại vẫn mãi chẳng hài lòng, dường như hôm nay tế bào văn học nhỏ bé của tớ đi chơi chưa về.

Lại nói thêm, rất nhiều bạn nói “Anh biết gió đến từ đâu” là OE, nhưng tin tớ đi, đây chắc chắn là HE =]]].

Thứ nhất, phần kết [hay ngoại truyện, tớ cũng không nhớ rõ], trước khi Trình Ca rời thuyền Cá Voi, thuyền trưởng Becker đã nói Jon đi đón một người từng là “chiến sĩ trên thảo nguyên Khả Khả Tây Lí”, tên Peng Ye.

Thứ hai, trong chương cuối của truyện “Vì gió ở nơi đấy” có một đoạn thế này:

“À đúng rồi, em còn nghĩ đến chị họ của em và chồng chị ấy. Hai người họ cũng đều là người như vậy.”

Lạc Dịch quay đầu nhìn cô một cái.

“Việc mà anh rể em làm cool lắm, bảo vệ động vật hoang dã; chị họ em là nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng, có lẽ anh nghe qua rồi, tên là Trình Ca.”

Link truyện: Anh biết gió đến từ đâu

Xem tất cả bài viết bởi imeldapham

Đọc xong rồi, lặng lặng cảm cảm nhớ Trình Ca bà Bành Dã, quay lại nghe sách nói từ đầu, à không từ đoạn bị đột nhập và bắt đền sờ ngực [gần đầu], nghe đến chục chương rồi…. Cũng vào tìm hiểu danh sách truyện Cửu Nguyệt Hi rồi chọn ra được một bộ cũng lại gió để mà nhào vào rồi, cảm thấy vẫn cứ chưa nguôi, nên phải làm cái review nêu cảm tưởng cái xem có chia tay được chưa…?!!! Lúc đầu vì sao nhảy hố? Vì vừa đọc “Khi nào trăng sáng dẫn lối anh về” với núi rừng hoang vu hẻo lánh thích quá muốn tìm truyện cũng thiên nhiên hoang dã, rồi lại thấy bảo nội dung nữ chính mạnh mẽ bị bệnh lý thần kinh càng thích, hị hị… Trình Ca thực sự là nhân vật truyện hiện đại mình từng đọc v thấy xứng đáng với chữ nữ cường chứ không phải “nữ cuồng” như nhiều bộ ngôn tình khác. Mặc dù sau đoạn đầu si mê nàng đến giữa giữa truyện thấy nhiều tình tiết dao cắt đạn bắn bị đấm đá huỳnh huỵch mình thấy tác giả cuzng hơi sa đà với chữ “cường” kiểu chịu đòn ấy rồi. Nhưng đến nửa sau và gần cuối, chính là sau khi nàng xác định đã yêu chàng rồi, đấu tranh với chính căn bệnh rối loạn lưỡng cực, tác giả bảo thậm chí là “dựa dẫm” rồi, và cả đoạn kết nữa, gấp sách lại và thấy đúng là như thế mới là “cường” thật! Cái này vì là đoạn kết nên để nói sau! Trình Ca dĩ nhiên đẹp, tài như nhiều chị em nữ chính trong giới ngôn tình nhưng đây là vẻ đepj mà các nhân vật nam cả chính lẫn phụ phát biểu là “nữ dạ xoa!” – điên dại! Mình khoái Trình ca vì “lòng tôi không dễ vào”, vì ai sờ ngực tôi thì phải đền bù, chơi xấu thì “bố đây không cần! cho chúng mày hết!”… Thích cả lố những câu chửi thề “mẹ nó/bố mày” cực đã của nàng, mà trong đám ấy mình thích nhất là quả chửi thề bố của sexy: “bố bay nửa vòng trái đất…” [thooi,ghi hết ra tiết lộ tình tiết lí thú mất hay!] À mà nói đến chửi thề thì còn muốn trích đoạn “kinh điển” này của đôi lứa: “Bành Dã, tôi fuck cả họ nhà anh!”, “Làm gì có c* mà fuck!” Ặc, họ đang ở lúc gay cấn nguy hiểm, Trình Ca bị trúng đạn đòi quay lại đi bệnh viện mà Bành Dã thấy nguy hiểm không cho đi mà trói chân tay bắt anh em đè nàng ra khoét đạn trên ngực ngay tại chỗ đoá, thần kinh kích thích thật đã nha!!

Trình ca là hiếp ảnh gia, say mê cái đẹp, vừa nhìn ngắm Bành Dã như một tác phẩm vừa thèm muốn như dã thú thèm mồi! Chết cười lúc bà ý cộc đầu vào hòm công đức lôi ra 1 xếp tiền đút vào lẩm bẩm đại khái: con chẳng có mong muốn gì, có linh thiêng thì đêm nay để anh ta ngủ với con!!!! Bà ý thưởng thức con nhà người ta xong hôm sau vuốt cằm chàng khen: “vẻ đẹp mê người!” Ẹc!

Cả nửa đầu truyện là cuộc đấu tay bo mà chủ yếu là Trình Ca hết dụ đến nhử hết thẳng đến cong với Bành Dã, đấu từ thảo nguyên bão tuyết đến cao nguyên sa mạc đấu từ trên đường trên xe đến cả lúc trên giường. Đến cả lúc phát tiêt quăng mình vào lưới yêu quái của Trình Ca, Bành Dã cũng biết trong mắt cô có anh mà trong lòng không có, cô chỉ thích tình 1 đêm, hết lần này đến lần khác dụ hoặc câu dẫn chỉ vì chẳng được “xơi” anh dễ dàng, hehe… công cuộc tình dục của 2 tên này lúc đầu cứ như lên võ đài để mỗi hiệp đều phải xem ai thắng thế ai quy phục. Có 1 điều là đọc H ở truyện này mình chạ thấy erotic mặc dù tác giả tả khá trần trụi và bạo liệt, cảm thấy nó ko dâm tục như hằng hà trang truyện sắc hay cao H, cũng ko nhiều nhục dục và luyến ái như kiểu Diệp Lạc Vô Tâm… có lẽ tại mình quá say mê tâm hồn 2 nhân vật và những cuộc đấu của họ mất rồi, tình dục chỉ là chuyện tự nhiên như nai như thế giới động vật vậy thôi 😀 nhưng hay, mình thích cả cuộc chiến giữa 2 người và trong mỗi người họ đặc biệt là trong tâm hồn Trình Ca chứ không phải chỉ từng trận chiến trên giường, trên đường hay tin nhắn đối thoại cụt lủn của họ! Nói về Trình Ca thì rất nhiều nhưng Bành Dã thì hầu như có thể rất ít, vì đơn giản, vì anh chỉ là người nghe gió, là “người phòng thủ”, vì như thế mới hợp với Trình Ca cứ luôn phải “tấn công” để tự cứu mình. Bành Dã trầm lắng kiên định vững vàng đơn giản như thế mới lại có thể làm Trình Ca muốn nhao tới, mở mắt mở lòng mở tim và thậm chí là dựa dẫm vào. Cũng chỉ có Bành Dã dẻo dai như con linh dương đầu đàn, lồng lộng như gió núi mới xứng tầm mới thu phục được một Trình Ca quyết liệt và ngạo nghễ như cánh chim ưng, điên rồ đúng chuẩn “mẫu dạ xoa” haha ha!!! Điểm lại nghe thì vui thế nhưng truyện không phải kiểu hài hước nhí nhố tẹo nào đâu, hơi giống phim hành động, hài kiểu tỉnh bơ điểm xuyết, cuối phim nhồi cái bi bùm phát ấn tượng! Với mình thì truyện hơi thừa nhiều gay cấn, đoạn đầu thấy hay nhưng khoảng giữa giữa từ lúc Trình Ca nào là chịu dao chịu đạn bị đấm bị đá cứ liên tục trong vài ngày mà vẫn còn sức nhàn nhạt vờn Bành Dã là sắp sang nữ “cuồng” thật rồi ấy, tác giả có lẽ “dậm” hào quang sức mạnh cho nữ chính hơi đầm tay, nhưng thôi đã yêu thích rồi có lố tẹo cũng bỏ qua! Mình cũng không thích mấy cái mô tuýp vặn bện quá khứ duyên đẩy duyên đưa được vén lên gần cuối thấy cũ rỉ mà tưởng hơi hướng từ đầu truyện không hề có, nào là tình chị duyên em mà còn lặp lại những 2 lần từ Vương San đến chị bác sĩ, may tác giả cũng cho lướt qua tẹo làm cái cớ đưa đẩy miêu tả tâm lý đậm sâu cho đooi chính thôi. Rồi thì cái vụ ngoằng nhằng tung tích nhân dạng và quan hệ Cáo Đen mình thấy cũng ko cần thiết, không hay, không tinh, nó đúng kiểu ly kỳ trinh thám rất Tung của ngôn tình quanh đi quẩn lại cứ mấy cái nhân vật lằng nhằng với nhau… cứ chỉ cần như đám Ni Mã, Thạch Đầu, Mười sáu với anh Bảy ấy đáng yêu, đơn giản là chiến hữu mỗi người một tính mà vì cùng chung chí hướng thì gắn bó sát cánh bên nhau, thế thôi, vừa hay vừa gọn! Cái kết đẹp! [Nếu định đọc truyện thì hãy đọc đoạn này sau khi xong nhá!] Mình đọc bản online bạn Liu Fei Yang dịch đã update đoạn cuối sách xuất bản nên đoán lúc đầu tác giả để kết mở hoặc thậm chí là SE bi buồn, chứ cái kết đã chỉnh thêm này thấy roz có mở miếc j nữa? Lè lè HE rồi còn gì,lại còn thêm phần ngoại truyện phập phồng giải thích chết đi sống lại đấy thôi!

Nhưng với mình HE hay SE ko phải vấn đề, vấn đề là rất thích phần bỏ đi của Trình Ca! Như thế mới chính là Trình Ca: Mạnh mẽ thực như một nữ hoàng/lão đại, rối loạn lưỡng cực chẳng sợ hãi điều gì, điên rồ ngạo mạn… nhưng không thể chịu đựng nổi mất mát quá lớn về tinh thần nữa, không biết làm thế nào để giành giật sự sống của anh lại nữa. Chỉ riêng phần lo lắng cho anh, vì “số phận có dịu dàng với cô bao giờ” đã làm cô cạn kiệt ham muốn và cảm hứng sống rồi! Bao yếu mềm Trình Ca đã tụ hết vào trái tim trao cho Bành Dã rồi, cô là chỡ xương sườn mềm yếu nhất của anh và anh cũng là lọ thuốc sống duy trì tinh thần vui sống cho cô-người đã và đang phải đấu tranh với chính mình, bệnh tâm lý tinh thần làm lụi tàn mọi cảm hứng sống của cô. Chính Bành Dã đã phải kê liều thuốc cuối cùng cho cô,không chỉ có “ngày mai là một ngày đẹp” mà còn là “em hãy cứ tiến lên!”vì anh biết nếu lỡ anh ra đi tinh thần người bệnh như cô lấy gì bình phục?! Phải bỏ đi một cách tưởng chừng quá tàn nhẫn và hèn nhát như thế Trình Ca mới có thể “tha thứ” để anh ra đi, mới có thể tiếp tục sống và sống tốt! Cô cần phải sống được mà không cần phải dựa vào thuốc hay anh!

Mình cực thích phần bàn thêm ngoài lề về cái kết của tác giả, cực kỳ đồng ý với những cái kết đáng chán HE một cách tẻ ngắt mà tác giả vạch ra cho các độc giả thân yêu, nhất là đoạn “tình yêu không phải bi đát kiểu Romio & Juliet hay Lương Sơn Bá & Chúc Anh Đài nữa mà phải như nàng Rose nỗ lực hết sức bơi tới chỗ sống sót!

Với mình một câu chuyện hay không cần kết thúc! Vỗ tay cho phần trước khi kết thúc của truyện này! Cô cho cả thế giới phải biết phải nhìn thấy mảnh đất dưới chân anh, nơi máu anh đã chảy và chân anh đã khựu, nơi cô không thấy hơi ấm và nhịp thở của anh nữa, nơi chính cô không còn hơi thở và tâm trí để chứng kiến để tiếp tục kiên cường cứu chưax hy vọng quá mong manh đến mức tuyệt vọng nữa! Cô mới có thể bước đi, sống tiếp bằng sức của mình, không cần chụp ảnh và cho ai thấy hay xem những gì mình thấy đẹp nữa, cứ thưởng thức từng khoảnh khắc thôi. Cô có thể sống và thưởng thức cuộc sống cho cả phần của anh. Tình yêu của cô vẫn sống!!!

Video liên quan

Chủ Đề