Độ dài: 72 chương, kèm ngoại truyện.
Đặc điểm: HE, ngôn tình hiện đại.
Review : Một câu chuyện hay, một mối tình đẹp. À không, là nhiều mối tình đẹp, bởi cặp Ni Mã và Mạch Đóa cũng rất đẹp, rất đáng yêu.
Văn án chỉ vỏn vẹn một câu: “Tình yêu xác định như vậy, cả đời chỉ có một lần.”
Bành Dã nhìn thấy Trình Ca lần đầu khi cô là một đứa nhóc. Tối đó, là anh lôi kéo em trai đi chơi bời chè chén, là em trai anh gián tiếp gây nên tai nạn, hại chết ba cô, làm cô mất đi đôi mắt.
“Em là nhiếp ảnh gia, Trình Ca…Còn anh là ai?”
“Anh…anh…là một người bạn.” ❤
Rất nhiều năm sau đó, họ gặp lại nhau. Đôi mắt cô sáng trở lại, cô trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, không những trong nước, mà còn là trên thế giới, còn anh trở thành một chiến sĩ trên thảo nguyên Khả Khả Tây Lý…
Cô bám lấy anh, chỉ đơn giản vì đam mê cơ thể anh – đam mê cái đẹp; Anh tìm cách trốn tránh, bởi anh nói, họ “không phải người cùng một đường”, bởi anh sợ bản thân một khi bước vào, sẽ không cách nào thoát ra, cũng bởi…anh nhận ra cô bé năm đó…
Thế rồi, tình cảm của họ cứ lớn dần lên trong chuyến đi ấy. Cũng chẳng phải tự nhiên mà Bành Dã trở thành người đàn ông duy nhất mà Trình Ca yêu thương thật lòng. Anh rất đặc biệt. Anh là người góp phần kéo cô ra khỏi vũng lầy của đau khổ, góp phần khiến cho bệnh tình của cô giảm bớt. Nếu như trước đây,những người đàn ông đến với cô, “yêu” cô, sau đó chia tay cô, đều nói cô chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn, thì anh lại là người duy nhất nói rằng, “cô sẽ không tìm được ai tốt hơn thế.”
Tóm lại, “Anh biết gió đến từ đâu” rất rất rất hay, cũng rất thực tế, bởi cả Trình Ca và Bành Dã, họ đều không hoàn hảo, ở họ có những góc khuất không ai có thể chối bỏ, nhưng…họ vẫn luôn luôn mong muốn hướng tới cái thiện, hướng tới một cuộc sống tốt đẹp hơn…
Nói thế nào nhỉ, khi tớ đọc xong tác phẩm này, cảm xúc quả thật rất khó mà miêu tả bằng lời [hoặc do văn chương tớ không tốt], nhưng là nó đã cho tớ hiểu hơn về cuộc sống này, cho tớ thêm yêu những con người vẫn đang thầm lặng bảo vệ thiên nhiên, bảo vệ giống nòi của những động vật hoang dã. Họ vẫn cứ làm những việc lớn lao theo một cách lặng lẽ như thế, họ đánh đổi thanh xuân, hi sinh mạng sống, nhưng chưa từng đòi hỏi ai đó phải lên tiếng ca ngợi. Để rồi, có những ngày ngẫm nghĩ, họ thậm chí không còn nhớ rõ mình đã làm công việc này bao lâu, tuổi trẻ đời mình đã trôi qua tự bao giờ…
Vốn dĩ là định viết một bài review dài ơi là dài cho bộ này cơ.
Có điều, viết được một lát, đọc lại vẫn mãi chẳng hài lòng, dường như hôm nay tế bào văn học nhỏ bé của tớ đi chơi chưa về.
Lại nói thêm, rất nhiều bạn nói “Anh biết gió đến từ đâu” là OE, nhưng tin tớ đi, đây chắc chắn là HE =]]].
Thứ nhất, phần kết [hay ngoại truyện, tớ cũng không nhớ rõ], trước khi Trình Ca rời thuyền Cá Voi, thuyền trưởng Becker đã nói Jon đi đón một người từng là “chiến sĩ trên thảo nguyên Khả Khả Tây Lí”, tên Peng Ye.
Thứ hai, trong chương cuối của truyện “Vì gió ở nơi đấy” có một đoạn thế này:
“À đúng rồi, em còn nghĩ đến chị họ của em và chồng chị ấy. Hai người họ cũng đều là người như vậy.”
Lạc Dịch quay đầu nhìn cô một cái.
“Việc mà anh rể em làm cool lắm, bảo vệ động vật hoang dã; chị họ em là nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng, có lẽ anh nghe qua rồi, tên là Trình Ca.”
Link truyện: Anh biết gió đến từ đâu
Xem tất cả bài viết bởi imeldapham
Với mình một câu chuyện hay không cần kết thúc! Vỗ tay cho phần trước khi kết thúc của truyện này! Cô cho cả thế giới phải biết phải nhìn thấy mảnh đất dưới chân anh, nơi máu anh đã chảy và chân anh đã khựu, nơi cô không thấy hơi ấm và nhịp thở của anh nữa, nơi chính cô không còn hơi thở và tâm trí để chứng kiến để tiếp tục kiên cường cứu chưax hy vọng quá mong manh đến mức tuyệt vọng nữa! Cô mới có thể bước đi, sống tiếp bằng sức của mình, không cần chụp ảnh và cho ai thấy hay xem những gì mình thấy đẹp nữa, cứ thưởng thức từng khoảnh khắc thôi. Cô có thể sống và thưởng thức cuộc sống cho cả phần của anh. Tình yêu của cô vẫn sống!!!