Vài lần hồn mộng review

Cuộc đời cứ thế trôi có biết đâu rằng như tỉnh như say ta lâm vào bao giấc mộng, tình yêu, danh vọng, bạc tiền tất cả cứ phủ mờ sương khói.

“Ngươi bảo ta cứu nàng ta?”
“Đúng.”
“Cho dù ta chết, cũng muốn cứu?”
“Cho dù nàng chết.”
“A.” Ta buồn bã cười, cũng không cần nói gì thêm nữa.
“Được!” Ta chăm chú nhìn hắn, giống như một lời thề, “Được.”Giống như lời nói đó, ngươi muốn ta chết thì ta chết.

Ta cự tuyệt người đưa rước, ta không muốn chấp nhận làm như vậy chỉ là vì đổi lấy sự đau lòng của hắn. Bởi vì ta hiểu được, có thể làm cho hắn đau lòng, chỉ có người trên đỉnh núi kia, nữ tử tuyệt sắc ngủ bốn trăm năm ở trong Hàn Ngọc Động - Tử Đàn.

Hắn thậm chí muốn ta dùng tính mạng của mình để cứu nàng!

Biểu hiện lạnh như băng kia chợt lóe qua, cả người ta không khỏi cứng lạnh đến bước chân cũng đông lạnh.

Yêu hồ kia quả thực so với quỷ hút máu còn tàn nhẫn.

Mặc dù mấy ngày này đã cho đi rất nhiều máu, nhưng công năng tạo máu còn theo không kịp tốc độ chích máu.

 Đầu choáng váng đã còn chưa đủ cảm thấy quái lạ, sáng nay khi rời giường nhưng lại trực tiếp ngất đi. Nhưng cũng may không chậm trễ thời gian bao lâu.

Là tại ta là bản thên không tỉnh giấc mộng dài, là bởi vì đã Vài Lần Hồn Mộng mơ tiên, là tại ta cứ hoài không thức tỉnh.

"Ta muốn đến Cửu Châu" hay còn được nhiều người biết đến với cái tên "Vài lần hồn mộng", lại là một câu chuyện huyền huyễn nữa đến từ Cửu Lộ Phi Hương.

Câu chuyện ấy là một câu chuyện tình yêu giữa một hồ ly trắng chín đuôi mạnh mẽ đứng đầu chúng sinh, là quân vương của Yêu tộc, mang theo giấc mộng làm chủ chốn Cửu Châu cùng với một con người bình thường đến mức không thể bình thường hơn của trái đất tại thế kỉ hai mươi mốt.

Người ta vẫn thường cảm khái, "nhân duyên" là hai chữ khó đoán định nhất trong cuộc đời con người. Đối với Nhan Nhược Nhất cùng Thương Tiêu cũng như vậy. Nhân duyên đến với Nhược Nhất vào một thời điểm cô không hề ngờ tới, cũng không hề có chuẩn bị sẵn, mang cô xuyên đến một thế giờ xa lạ mà kì bí: Cửu Châu.
"Cửu Châu...

Ở đó, có hai mặt trăng, có yêu ma, có tiên nhân, có loài chim như cá mật và bọ chét giống hổ, tất cả đều quái dị đến mức khiến cho người ta dựng tóc gáy."

Cô đã đến một không gian như thế, nơi mà cô không có một chút liên hệ nào, cũng không quen biết bất cứ ai.

Sau đó, nhân duyên đưa cô đến với Thương Tiêu.

Gặp, rồi yêu.

Yêu, rồi yêu sâu đậm.

Nói tới Ta muốn đến Cửu Châu chính là nói đến tình yêu kiên định và cố chấp đến đau lòng của một yêu quái, lại là yêu quái đứng đầu yêu tộc - Thương Tiêu cao ngạo mà lạnh lùng.

Thương Tiêu là một hồ ly, còn là một cửu vĩ bạch hồ, và đúng như Tử Đàn nói, cửu vĩ bạch hồ bọn họ đều bị mắc ở một chữ "tình".

Nhân vật nữ chính của câu chuyện là Nhan Nhược Nhất. Cả câu chuyện, cả thế giới mang tên Cửu Châu ấy dường như đều xoay quanh Nhan Nhược Nhất. Cô vô duyên vô cớ bị kéo đến Cửu Châu, cứu một hồ ly, rồi yêu hắn, sau đó tổn thương, tuyệt vọng, đau lòng, thống khổ. Đến cuối cùng, giờ khắc chia ly, hình bóng mờ ảo của Nhan Nhược Nhất bên vách vực, bàn tay tuyệt tình gạt cánh tay đưa ra của Thương Tiêu, dứt khoát dời khỏi Cửu Châu, cô từ bỏ, từ bỏ tất cả hy vọng vào hắn, lúc đó, cô không còn cần hắn nữa. Hình ảnh ấy của Nhược Nhất xót xa đến nhường nào. Nhưng ánh mắt sững sờ và mất mát của Thương Tiêu khi ấy lại càng khiến tôi ám ảnh hơn.
Tôi rất buồn, cũng rất thương xót và đồng cảm với Nhược Nhất, chắc chắn kẻ đọc nào cũng sẽ có chung cảm giác ấy... Nhưng sau tất cả, có lẽ sẽ có vài người vô tình quên mất, hoặc không nhận ra rằng, trong câu chuyện này, người đau đớn hơn cả, không phải cô mà lại chính là Thương Tiêu.

Tôi thực sự cho rằng, đến tận cuối truyện, Nhược Nhất vẫn chưa bao giờ hiểu được tình yêu mà Thương Tiêu dành cho cô cố chấp ra sao, lại kiên định, mãnh liệt tới mức nào.

Thế nên cô mới hai lần rời bỏ Cửu Châu, quay về hiện thực. Cô dứt khoát quay đầu từ bỏ, nhưng vĩnh viễn không bao giờ có thể nhìn thấy ánh mắt Thương Tiêu vẫn luôn hướng về Nhan Nhược Nhất đến phút cuối cùng, trong ánh mắt ấy có bao nhiêu đau thương, có bao nhiêu tuyệt vọng, nỗi mất mát cùng cô độc, cô đều không biết.
Tại sao Nhan Nhược Nhất luôn là người rời bỏ, tại sao cô luôn là người trở về với cuộc sống của mình, mọi thứ vẫn tiếp diễn, bình thường, chậm rãi? Tại sao Thương Tiêu luôn là người bị bỏ lại? Tại sao người cuối cùng bất chấp tất cả để đi tìm đối phương vẫn là Thương Tiêu, không phải Nhược Nhất? Đúng, vì cô không biết, không biết gì cả.

Lần đầu rời đi là vì hiểu lầm, vì khúc mắc, vì không biết rõ ràng mối quan hệ giữa Thương Thiêu và Tử Đàn, vì không biết tình cảm thực sự mà Thương Tiêu dành cho cô. Lần thứ hai là vì cô mệt mỏi, tuyệt vọng, cũng là vì khi ấy Mạc Mặc đã đến đón cô, cô cũng không biết kiếp số cuối cùng mà Thương Tiêu phải độ lại chính là "tình kiếp", chính là "Nhan Nhược Nhất".

Tất cả chỉ bởi vì cô không biết. Không biết nên chấp nhận từ bỏ, không biết nên buông tay mọi thứ.
Lý do đơn giản nhưng lại nực cười đến đáng thương.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Nhược Nhất có thể bỏ lại Cửu Châu, bỏ lại Thương Tiêu, bỏ lại tất thảy để bắt đầu lại cuộc sống mới, trong khi Thương Tiêu lại không thể? Vì cô không biết ư? Vì cô cái gì cũng không biết ư? Nhưng tôi lại không thể thuyết phục mình vì lý do ấy mà tha thứ cho Nhược Nhất.

Nhược Nhất dời bỏ Thương Tiêu, cô dĩ nhiên rất đau lòng, nhưng không vì đau lòng mà cô gạt bỏ tất cả quá khứ liên quan đến anh, bởi chính cô cũng biết, mình sẽ không quên được. Tình yêu với anh đã cắm rễ sâu trong trái tim cô, dù nhổ thế nào cũng không ra, vì thế cô không uống thứ thuốc mà Mạc Mặc đưa cho. Nhưng cũng chỉ là khắc ghi trong lòng mà thôi, không còn gì khác.

Đôi khi tôi nghĩ, Nhan Nhược Nhất thật hèn nhát. Tại sao khi ấy cô chưa từng một lần hỏi cho rõ ràng Thương Tiêu mà đã vội vàng ngộ nhận tất cả, ngộ nhận cả tình cảm của anh, cũng ngộ nhận cả thân phận của Tử Đàn? Bởi vì cô sợ, nên cô không dám đối diện, không dám nhìn anh chính miệng thừa nhận anh yêu Tử Đàn chứ không phải cô, sợ bị chính anh bở rơi. Nhan Nhược Nhất sợ, sợ nên đã tránh né, sợ nên đã tự từ bỏ Thương Tiêu trước.
Cô chưa một lần từng cố gắng quay lại Cửu Châu tìm Thương Tiêu.

Nhưng bất luận là Thương Tiêu hay Nhược Nhất, có lẽ chúng ta đều không thể trách ai, cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho ai, bởi trong tình yêu, mọi thứ đều là tương đối, con người ai cũng sẽ ích kỉ, ai cũng sợ tổn thương.

Thế nhưng chính tình yêu và sự cố chấp của Thương Tiêu đã mang cô quay lại.

Có lẽ nếu nói về thâm tình, Thương Tiêu là số hai thì không ai dám nhận là số một.

Tôi cứ thắc mắc, lại sao lúc nào cũng thế, cứ luôn để cho Thương Tiêu đằng sau lưng Nhược Nhất mới để lộ ra ánh mắt mất mát và tổn thương, lại cô đơn và lạnh giá đến cùng cực? Đó có lẽ chính là sự kiêu ngạo của anh, cũng là sự vô tâm của Nhược Nhất, tôi chỉ có thể lý giải như thế.

"Khốn... khốn kiếp!". Hoảng loạn ném lại câu đó, Nhược Nhất không do dự dù chỉ một giây, quay người lao ra khỏi doanh trướng.
Thực ra, nếu Nhược Nhất ở lại thêm một giây nữa thôi thì sẽ nhìn thấy nụ cười gượng trong đôi mắt của Thương Tiêu và máu tươi không thể kìm nén được nữa, chảy ra trên khóe môi hắn."

Tôi yêu mến Thương Tiêu không phải vì vẻ đẹp của anh, cũng không phải vì ngưỡng mộ sức mạnh hay sự vĩ đại của một cử vĩ bạch hồ thống lĩnh Yêu tộc mà vì tình yêu quá cố chấp của anh đã làm tôi cảm động. Vì Nhan Nhược Nhất, vì người anh yêu, anh có thể từ bỏ tất cả, nếu không phải là từ bỏ mạng sống thì cũng là chấp nhận sống trong giày vò. Anh cứ như con thiêu thân, hy sinh tất thảy như thế, chỉ bởi vì muốn đổi lại một lần quay đầu từ Nhược Nhất. Kể cả khi anh trở thành thần minh, bước vào cảnh giới thanh tâm quả dục, tình căn đã đoạn, anh vẫn không từ bỏ được Nhược Nhất. Tôi nghĩ, tình cảm mà Thương Tiêu dành cho Nhược Nhất là tình yêu, cũng là chấp niệm, là mệnh kiếp, cũng là nghiệt duyên.
Cả một câu chuyện dài, tất cả đều nhắc tới tình yêu và sự hy sinh.

Câu chuyện ấy nói với tôi, "tình kiếp" là kiếp khó qua nhất trong thiên hạ. Mà một khi đã vướng phải thì sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra. Vạn vật sinh ra đều hữu tình, thế nên Cửu Châu sẽ mãi mãi không bao giờ tồn tại thần minh được nữa.

Bên cạnh Nhược Nhất cùng Thương Tiêu, tôi cũng ấn tượng với mối tình của Mạc Mặc cùng Quý Tử Hiên, Thiên Tố cùng Vân Chử.

Mạc Mặc cùng Quý Tử Hiên, cũng là một mối tình từ hai thế giới khác biệt, nhưng giữa họ không tồn tại hiểu lầm, cũng không có khúc mắc, thế nhưng vẫn có thử thách. Mạc Mặc khác với Nhược Nhất, cô kiên định hơn, cũng dứt khoát hơn, cô yêu Quý Tử Hiên, thế nên cô đã bỏ lại tất cả để quay về Cửu Châu. Cả câu chuyện, dường như tôi chưa một lần thấy Mạc Mặc khóc, hình như cô gái ấy vẫn cứ luôn kiên cường như thế, tuy có chút nóng nảy nhưng mạnh mẽ, một cô gái đặc biệt và cá tính đã khiến Quý Tử Hiên dù đoạn tuyệt tình căn vẫn phải động lòng.
Còn Thiên Tố và Vân Chử, mối tình giữa họ là sự xót xa cùng nuối tiếc khôn tả. Danh giới tiên yêu chưa bao giờ tàn nhẫn đến thế. Vân chử yêu cô, nhưng anh còn có sứ mạng. Lúc đầu tôi đã trách Vân Chử, trách anh sao lại tuyệt tình với Thiên Tố như thế, nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu được, người đau lòng nhất chính là Vân Chử chứ không phải ai khác. Thiên Tố đã chết, vì vân Chử mà chết, nhưng cô được chết vì người mình yêu, nhắm mắt cũng mãn nguyện.

"Thiên Tố muốn dùng tất cả sức lực của mình để dành cơ hội sống cho Vân Chử, cho dù chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi, nàng cũng nguyện dùng cả sinh mạng để đánh đổi."

Thế nhưng Vân Chử thì sao? Vân Chử sẽ mãi mãi bị giày vò vì sự hy sinh của Thiên Tố cùng với nuối tiếc của chính mình, thậm chí là giày vò cho đến cuối đời. Suy cho cùng, kẻ chịu nhiều tổn thương nhất là kẻ bị bỏ lại chứ không phải kẻ quay đầu ra đi. Đối với Vân Chử và Thiên Tố cũng thế, đối với Nhược Nhất và Thương Tiêu cũng thế.
Kẻ đi thì sớm muộn cũng sẽ buông tay, nhưng kẻ bị bỏ lại thì sẽ còn nhớ mãi.

Chết là hết, chỉ có người sống là đau lòng.

Tôi ngưỡng mộ sự can đảm bất chấp của Mạc Mặc khi trở lại Cửu Châu tìm Quý Tử Hiên và Mạc Tầm.

Tôi khâm phục sự hy sinh của Thiên Tố dành cho Vân Chử.

Tôi yêu nhưng cũng đau lòng trước sự cố chấp của Thương Tiêu.

Còn Nhan Nhược Nhất, tôi ghen tị với cô, vì cô có một người yêu cô như Thương Tiêu, một người bạn tốt như Mạc Mặc, một tri kỉ như Huân Trì.

Đến đây, tôi cũng muốn nói đến Huân Trì. Huân Trì từ đầu đến cuối mỗi lần xuất hiện đều để lại ấn tượng đẹp đẽ mà dịu dàng như song nguyệt của Cửu Châu, trầm tĩnh mà nhu hòa, cùng ánh mắt trong veo không gợn chút vẩn đục. Có lẽ đối với Nhược Nhất, Huân Trì cũng từng động lòng, nhưng anh đã giữ lại tình cảm đó cho riêng mình, cho đến lúc chết đi, anh vẫn luôn coi Nhược Nhất là tri kỉ, tri kỉ duy nhất của anh trên thế gian này. Huân Trì luôn bảo vệ Nhan Nhược Nhất, và anh cũng biết Nhược Nhất yêu Thương Tiêu như thế nào, nên anh chưa bao giờ nói ra tình cảm của mình, cũng dùng toàn bộ sức lực của mình để tác thành cho Thương Tiêu cùng Nhược Nhất. Sự tồn tại của anh như đóa sen trắng nở giữa bùn lầy, thanh khiết mà thoát tục, trong trẻo nhất thế gian.
Thương Tiêu lạnh lùng tĩnh lặng như tuyết, Huân Trì lại ôn nhuận dịu dàng như trăng, có được hai nam nhân như thế trong cuộc đời, Nhược Nhất thực sự là một cô gái vô cùng may mắn.

Nếu Thương Tiêu dành cho Nhược Nhất một tình yêu cố chấp, thì thứ tình cảm mà Huân Trì mang đến lại là sự bao dung.

Một câu chuyện đẹp, giữa một không gian Cửu Châu hư ảo, không biết là thực hay là mơ, có lẽ vì thế nên nó mới được đặt tên là "Vài lần hồn mộng". Nhưng thế giới ấy lại tồn tại chân thực, ở đó cũng có người vì yêu mà chết, vì yêu mà trả giá.

Thế nhưng, lần này đọc truyện của Cửu Lộ, tôi lại không thực sự hài lòng. Bởi cảm xúc trong Ta muốn đến Cửu Châu chưa "tới".

Cái kết không ấn tượng, mở đầu và đoạn giữa rất hay nhưng lại có những đoạn lên xuống thất thường, phong độ của Cửu Lộ khi viết Ta muốn đến Cửu Châu không ổn định. Tôi có thể nhận định như thế, bởi tôi đã từng đọc Tình kiếp Tam Sinh hay Bảy kiếp xui xẻo, cảm xúc khi đó rất khác so với Ta muốn đến Cửu Châu.
Câu chữ quá dài dòng, lại thiếu đi cái ngắn gọn hàm xúc.

Miêu tả rất kĩ càng, xây dựng rất công phu, nhưng lại không chạm đến được nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của kẻ đọc.

Nhưng cho dù là vậy, tôi cũng sẽ không quên được Thương Tiêu. Bởi vì sự cố chấp ấy đã làm tôi cảm động.

Chủ Đề