Touch starved là gì

X

Privacy & Cookies

This site uses cookies. By continuing, you agree to their use. Learn more, including how to control cookies.

Got It!
Advertisements

Tác giả: Qủa Nhân Hữu Tật @ lofter

Edit: Nhật Mộng

Trans: QT

Giải thích tên truyện: 久旱 Cửu trong dài lâu, Hạn trong hạn hán. Dịch nôm na là Hạn hán lâu dài. Hoa mỹ hơn thì sẽ là Khát vọng lâu dài.

List đồng nhân Pháp Y Tần Minh đang edit Thỉnh Đọc trước khi đọc truyện

-Cao áp bắt đầu-

1.
Tần Minh là bị bệnh.
Thực sự là bị bệnh đã rất lâu.

2.
Hàn Sinh ngồi xuống ghế của mình, đối diện với Tần Minh, nhưng lại cách ra một khoảng tầm nửa cánh tay.

Gần đây có cái gì chuyển biến tốt đẹp không?

Vẫn như vậy. Ta không có cùng người khác tiếp xúc qua. Tần Minh trả lời, mím mím môi.

Ngươi là vì bệnh như vậy, nên mới chịu ở với người chết nói chuyện cả ngày à? Hàn Sinh vừa nói, tay vừa phe phẩy hồ sơ bệnh án trên tay, liếc mắt một cái đã biết cái biểu tình đạm nhạt của lão bằng hữu mình kia, Hồi xưa thời còn đi học, nói xem ngươi là như thế nào ni? Chung quy vẫn không có cùng người khác đụng chạm.

Tần Minh nghiêm đầu nhìn hắn: Chạm qua có mỗi mình ngươi, hôm đó ngươi không có uống say thì hôm nay chúng ta sẽ cũng không có ngồi ở đây đâu

Ta nói, Tần Minh, Hàn Sinh duỗi chân, ngồi thẳng dậy, Ngươi cũng không cũng không thể cả đời cũng không cùng ai đụng chỗ này chút, đụng chỗ kia chút. Khát cầu tiếp xúc dù sao cũng là một loại bệnh tâm lý*, tuy rằng khó có thể chữa khỏi, nhưng ta thực sự vẫn có thể giúp ngươi. Nhưng mà ngươi không có được nói không tiếp xúc thì không tiếp xúc để trốn tránh vấn đề.

Trong lúc hắn còn đang nói, Tần Minh đã đứng dậy rồi, kéo kéo một chút sửa tây trang trên người.

Ta từ trước đến nay vẫn không sao cả, hơn nữa, dù sao một mình trải qua một đời người, cũng không có gì là không tốt.

Lúc Tần Minh đi ra đến cửa, Hàn Sinh vẫn còn ở sau lưng gào lên: Ngươi cùng người khác không có tiếp xúc đã lâu như vậy rồi, nếu như đến lúc phát tác ra rồi, thì đến chính mình cũng không khống chế được.

Tần Minh cau mày, quay lại lườm hắn, giọng nói lộ rõ vẻ ghét bỏ: Ngươi có thể không nói bệnh của ta với bệnh truyền nhiễm giống như nhau được không?

Hàn Sinh đập đập cánh tay y, dùng cái kia hồ sơ bệnh án.

Đừng có cố ép bản thân. Tâm lý không thoải mái thì tìm ta, dù sao cũng có thể kiếm cho ngươi một cô bạn gái.

Tần Minh cúi đầu, đường nhìn rơi vào cánh tay chỗ vừa được đụng vào, cuối cùng không biết nói gì, đành thở dài.

Đã biết

3.

Từ phòng khám quay về, Tần Minh liền chui vào văn phòng.

Dù sao hắn ở cục cảnh sát cũng là một pháp y. Công việc hằng ngày làm cũng không có giống người khác ngồi bàn làm việc, mà là làm việc trên bàn phẫu thuật, tựa như Hàn Sinh nói, là cả ngày cùng nói chuyện với người chết.

Đội viên đội hình cảnh các loại đến giao cho y công việc thì bọn họ vẫn là có chút sợ đi, chủ yếu bởi vì một năm bốn mùa, y đem tây trang ba lớp đem chính mình bọc lại, cũng không thích cùng người khác tiếp xúc, vạn nhất lỡ có đụng trúng một chút, lại là muốn nhìn người ta mặt lạnh nửa ngày. Lúc mới đến nhận việc, có người cũng vì cái kiểu đối nhân xử thế này mà báo cáo y, nhưng rồi thời gian trôi qua, chung quy đều nhận ra y chính là không có thích đụng chạm vào ai hết.

Tần Minh viết xong báo cáo, bút máy trên tay lơ đãng rơi một tiếng, đập vào mặt bàn, mới gọi thần trí của y quay về.

Y cúi đầu nhìn hai tay của mình, rồi lại nhẹ nhàng lấy tay trái cầm vào tay phải của chính mình.

4.

Biết mình cái bệnh kia, thật ra phải cảm tạ Hàn Sinh.

Đoạn Tần Minh học đại học thì ở ký túc xá, mặc dù phòng 4 người, nhưng một người ở một thời gian thì dọn ra ngoài, một thì không biết lý do gì bỏ học, còn lại 2 người, một là Tần Minh, còn lại là Hàn Sinh. Hai người bọn họ thật ra lúc đó cũng không thân lắm, lại còn không học cùng hệ, Tần Minh bình thường đều là ngâm mình trong phòng thí nghiệm, cơ bản chỉ có sơ giao chút đỉnh.

Rồi năm ấy là năm ba đại học, Hàn Sinh không biết vì cái gì, uống say tới mức không biết trời trăng mây đất gì cả, bị bạn của hắn đạp vào phòng ký túc. Tần Minh, coi như là nhân đạo một chút, đi ra đỡ hắn, thì lại bị cái người say rượu này bắt trúng cổ tay.

Tần Minh giật mình hoảng sợ, phản xạ có điều kiện muốn giựt ra, tay chân lại bủn rủn, cuối cùng giựt ra được thì cổ tay cũng lưu lại một vòng hồng ấn.

Hôm sau Hàn Sinh tỉnh rượu, hướng y bồi tội, nói mình sai rồi còn siết cổ tay y, còn muốn giúp y bôi dầu thuốc, thì Tần Minh nhất phó hình dạng, vừa muốn cự tuyệt, vừa không muốn cự tuyệt, thực sự có chút khác thường.

Hàn Sinh học tâm lý học, đối với mấy cái này tương đối mẫn cảm. Càng về sau lại càng hay quan sát Tần Minh, rốt cục vẫn là nhịn không được kiểm tra y một chút.

Khi đó hắn còn là học sinh, cũng chỉ hỏi Tần Minh một vài vấn đề, rồi quay sang tra sách nửa ngày, cuối cùng cắp sách đi tìm lão sư của hắn. Sau cùng kết luận sơ bộ là khát cầu tiếp xúc.

Hàn Sinh cầm báo cáo chính mình viết, cùng Tần Minh nói qua chuyện này. Tần Minh cầm cái kia báo cáo chuyên nghiệp, nghe được cũng chỉ trầm mặc, giương mắt nhìn một chút, thấp giọng trả lời hắn Nga

Bệnh này các tiểu cô nương cũng hay có. Ngươi thật ra hay cứ đi tìm một cô bé, yêu đương chút thử xem? Hàn Sinh tuy vậy nhưng cũng không cảm thấy bạn cùng phòng này lãnh đạm, chỉ cảm thấy y với mấy người có chứng bệnh này không giống nhau, càng không giống mình. Nhân gia là chỉ với kẻ có ý đồ xấu thì xua như xua vịt, nhưng mà y, đối với ai cũng liền bài xích.

Tần Minh quay đầu lườm hắn một cái, rồi lại cúi đầu đọc sách.

5.

Kỳ thật nói Tần Minh không có biểu hiện gì, cũng chẳng lo lắng gì, là giả.

Y có xem qua tư liệu liên quan. Nguyên lai cũng chỉ cảm thấy bản thân hơi quá mức mẫn cảm, cái gì cũng không thích cùng người khác đụng chạm da thịt, vậy nên lúc nào cũng độc lai độc vãng [ở một mình]. Bản thân cũng không muốn sẽ phải ỷ lại vào người khác, cái loại này bệnh cũng không chán ghét, chỉ là trong ngực lúc vào cũng có cái kia khát cầu được người khác chạm qua.

Nhưng mà y cũng không muốn tự mình cải biến.

Tần Minh biết rõ vì sao bản thân luôn không có cảm giác an toàn, cũng biết mình đã nhẫn nại cô độc đã hai mươi năm, đại khái đến già vẫn có thể như vậy cô độc hết đời.

Đối với rất nhiều người vướng phải triệu chứng khát cầu tiếp xúc này, người bệnh khi đã bộc phát, liền muốn dính người, còn thập phần giằn vặt, bọn họ đau đáu nghĩ đến lúc bản thân được da thịt tiếp xúc, mà Tần Minh thì không có như vậy.

Y can tâm tình nguyện nhẫn nhịn nội tâm khát vọng.

Sau khi tốt nghiệp, Tần Minh với Hàn Sinh cũng không có cắt đứt liên lạc, rốt cuộc ở cùng Tần Minh ít năm vậy mà thu được một cái bằng hữu thâm dao. Hàn Sinh về sau trở thành bác sĩ tâm lý, việc đầu tiên làm là muốn chữa bệnh cho y, nói y cứ một hai tháng lại đến trị liệu một chuyến.

Tần Minh là thực sự cảm tạ hảo ý của hắn, nhưng mà ban đầu có đến nửa năm mới đi một lần, mãi cho đến gần đây, tần suất mới có cao lên.

Nguyên nhân cũng chỉ là, Tần Minh cảm thấy, chính mình gần đây, khát vọng được tiếp xúc, có hơi cải biến rồi.

Có lúc, cái loại cảm giác cô độc này xông thẳng lên đầu, liền cái cả người đền run rẩy đến kịch liệt, lại rồi một mạch cảm xúc mãnh liệt muốn có người ôm lấy y mà giấu vào trong ngực, đem tất cả sợ hãi cô độc hòa tan trong sự ấm áp đó.

Y nhu nhu mi tâm, mắt cay cay khó chịu.

Cứ như thế này, có lẽ nào cũng phải tìm một cá nhân nào đó mà gặp gỡ?

Tần Minh là nghĩ như vậy.

6.
Sáng nay họp giao ban, dưới lầu có chút náo nhiệt.

Đến chiều lúc họp các khoa, nguyên lai phát hiện đội trưởng đội một đã được thuyên chuyển đi nơi khác, người mới tới hôm nay đã đến rồi.

Nói là người mới, kỳ thực là một huyết khí phương cương nam nhân, lập được kỳ công to lớn rất đáng nể, còn có chí tiến thủ, nhưng có phần hơi bồng bột hình dạng.

Hắn hướng Tần Minh tự giới thiệu, tay phải đưa ra.

Tần khoa trưởng, ta là Lâm Đào, phỏng chừng chúng ta sẽ làm việc chung rất nhiều, thỉnh được chỉ giáo nhiều hơn.

Tần Minh nhìn người này khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, đầu ngón tay chợt thoáng run lên.

Rõ ràng là muốn đem tay giấu thật kín trong túi áo khoác, không biết thế nào, lại là thành đưa tay ra, cùng người kia bắt tay một cái.

Da thịt chạm nhau trong nháy mắt, Tần Minh bỗng cảm thấy một hồi tê liệt.

Nhiều năm không có người chạm qua da thịt, xúc cảm bị đè nén trong nháy mắt bộc phát ra, y hầu như muốn đem hơi ấm trên bàn tay này siết chặt lại, khóa lại bên mình, vĩnh viễn cũng không buông ra nữa.

Thế nhưng làm vậy không được.

Tần Minh thở dài một hơi, cảm thấy gò má của mình đỏ bừng, mạch máu bị khích thích xung đầy tiên huyết, nhưng là vẫn đem dục vọng hảo hảo nén lại, thả tay người nọ ra rồi đem tay đút vào túi áo, giấu đi.

Xin chào, ta là Tần Minh.

7.

Có điểm không đúng.

Lâm Đào này cũng những người khác đều có cái gì đó không giống như nhau. Vừa mới cùng nhau giải quyết một cái án tử khó khăn, bất quá cũng chỉ mất có bốn, năm ngày, hắn lại như với Tần Minh thân quen lắm rồi, buổi trưa lại đến gõ gõ cửa phòng làm việc của y.

Tần Minh, cùng đi ăn không?

Tần Minh giương mắt nhìn, người nọ lại dựa vào cửa phòng làm việc, cười híp mắt hỏi y.

Tần Minh nghĩ, chung quy đều là muốn cự tuyệt, nhưng cái kia bàn tay được người nọ nắm qua bất chợt run rẩy, mấy đầu ngón tay xúc cảm bỗng nhói lên.

Y tham luyến cái ôn độ của bàn tay kia.

Một lần cuối cùng, y nghĩ như vậy, chỉ một lần nữa dung túng chính mình.

Vì vậy Tần Minh đem tay phải nhét vào túi áo, nắm chặt lại thành quyền. Biểu tình vẫn nhất phó đạm mạc, chỉ có hai gò má trắng nõn hiện lên ửng đỏ.

Đi thôi.

Lâm Đào nghe được y chấp thuận liền cười rộ lên, dính vào người y mà xuống lầu, một tay thành thục khoác lên vai y.

Tần Minh khẽ run lên, đứng lại một chốc, cuối cùng vẫn thò tay ra, đem tay của Lâm Đài từ trên vai mình hất xuống.

8.

Cơm còn chưa kịp ăn, điện thoại của Lâm Đào lại reo lên.

Còn chưa kịp nghỉ ngơi vài ngày, lại có án tử mới. Hai người nhận được lệnh liền buông đũa, nhanh chóng đến hiện trường.

Hiện trường còn là một trận máu me be bét, pháp chứng đã bắt tay vào làm việc, thi thể cũng quây lại, để Tần Minh một mình ở hiện trường trực tiếp kiểm tra.

Bắt tay vào làm việc, Tần Minh trong đầu cái gì cũng quăng ra sau gáy, quên hết, cũng không nhớ là mình không ăn trưa sẽ dễ tuột đường huyết, ngồi chồm hổm trên mặt đất cũng hơn nửa tiếng đồng hồ.

Kiểm tra xong, y lại đứng lên nhanh quá, trước mặt bỗng dưng tối sầm.

Tần Minh? Lâm Đào hai ba bước liền đến bên cạnh y, đem người nọ ý thức loạng choạng ngã vào lòng mình, quỳ xuống, dựa đầu của người nọ lên ngực mình.

Tần Minh chưa kịp cựa ra, cổ tay lộ ra khỏi lớp áo đã bị Lâm Đào siết chặt một cái, cả người đều run lên.

Ngươi nếu thấy không ổn lắm thì hay ra xe nghỉ ngơi một lát đi? Chỗ ta có mấy cái chocolate, ngươi chắc đại khái là tuột đường huyết thôi. Lâm Đào cụng không biết có hay không cảm nhận thấy Tần Minh cả người run lên, hắn cũng không có buông tay, duy trì tư thế nửa kéo nửa ôm người kia.

Tần Minh trầm mặc một khoảng, cuối cùng vậy mà đem đầu mình dựa vào vai Lâm Đào một cái nhẹ nhàng.

Y không cũng không thèm quản mình đang ở đây hoàn cảnh cái gì, dục vọng trong thân thể được đà thổi phồng lên, cưỡng bách y đem hết người kia ấm áp trên người hút vào lồng ngực.

Tiên nhượng cho ta dựa một lúc thôi

Tần Minh thanh âm thấp thoáng, tựa như có một tiếng than thở, như có như không.

Một lúc thôi.

9.

Hàn Sinh lại ở chính mình ghế chữa bệnh ngồi xuống, cách Tần Minh nửa cánh tay.

Gần đây có cái gì chuyển biến tốt đẹp không?

Vẫn như vậy. Tần Minh mím mím môi, trầm mặc một lúc rồi lại nói, Ta với một người, ôm.

Hàn Sinh ồ lên một tiếng, còn không kịp phản ứng, thiếu điều chút nữa từ trên ghế té xuống.

Ngài của tôi dạo này tiến triển hơi nhanh a? Gặp được là bạn gái? Tiếp xúc nhiều không? Có gì khá lên không?

Tần Minh có chút mất tự nhiên, liền cúi đầu, mắt nhìn mấy ngón tay của mình đang đan chặt vào nhau.

Không có gặp. Là đi ra hiện trường có chút cái này ngoài ý muốn, là người kia đỡ ta

Hàn Sinh đẩy đẩy cái mắt kính, biểu hiện luống cuống hiếm thấy: Ngươi với người kia, hay là, cứ thử xem? Nghe như vậy chắc là đồng sự đi, coi như chắc là một nam nhân? Chỉ cần người ta không bài xích là được. Dù không thể sơ xài trị liệu một chút có tác dụng, nhưng mà cũng tốt lắm nhượng ngươi đỡ chút đỉnh a?

Tần Minh không có trả lời, lặng im nghe, cũng không biết nghe được hay là không nghe được.

10.

Nhưng mà y rốt cuộc vẫn không có đi quấy rầy Lâm Đào.

Nhưng cái ôm kia vẫn là như đem nút buộc trong lòng Tần Minh bao lâu nay nới lỏng, nửa đêm giật mình tỉnh giấc thì càng ngày càng cảm thấy trong lòng mình đánh ra một cái động, trống rỗng.

Cái loại này khát vọng, phảng phất tựa như thâm hải mãnh thú, gặm nhấm chút bản năng tự kiềm chế còn sót lại của y.

Tần Minh đứng ở trên cầu thang, vừa nhìn xuống thì thấy Lâm Đào cùng đội viên trong đội đi tới. Ánh mắt y không tự chủ được, nhìn đuổi theo người nọ, nhìn hắn cũng mấy người trong đội cười đùa vui vẻ, y cũng không muốn quấy rầy cái nụ cười đó.

Tần Minh mím mím môi, xoay người muốn quay lại văn phòng.

Lâm Đào dư quang nhìn thấy y, trên mặt vui vẻ lại càng vui vẻ, ở bóng lưng của y vẫy vẫy tay: Lão Tần a, cùng nhau đi ăn cơm trưa không?

Lâm Đào cũng không biết từ khi nào gọi y như vậy, người này có cái khả năng dung hợp cũng khá cao đi. Tần Minh cũng không có nghĩ gì nhiều điểm này, chỉ là quay lưng nhìn hắn, chống lại đôi mắt kia tiếu ý dịu dàng.

Dù trong ngực chỉ muốn vọt đến trong lòng người nọ, Tần Minh vẫn lắc đầu một cái.

Các ngươi đi đi, ta không ăn.

Y nói xong cũng quay bước bỏ đi, cau mày mà mang theo vẻ u sầu không rõ dạng.

Lâm Đào chỉ nhìn theo bóng lưng y thoáng chốc, rồi cũng cùng đội viên ra cửa.

11.

Tần Minh không phải là không thích Lâm Đào. Ngược lại, bất kể là bản thân người nọ hay là chút tiếp xúc ôn nhu kia, cũng làm cho Tần Minh phá lệ mê muội.

Y cũng nhìn ra được Lâm Đào với mình có ý, nhưng y không dám làm rõ.

Hai người yêu nhau, tình yêu đến độ mặn nồng thì khả một chút là ôm, một chút là hôn, vậy sau đó thì sao? Nếu như bệnh của bản thân cũng không có gì chuyển biến tốt đẹp, nếu như bản thân mặc kệ buông thả đến sà vào lòng Lâm Đào để được ôm, mình với dục vọng như vậy quá phận, có hay không sẽ khiến Lâm Đào cảm thấy khó chịu, có thể hay không khiến hắn thấy thật phiền?

Tần Minh không muốn nếm thử, cũng không dám nếm thử.

Như vậy thì cứ rời xa hắn một chút đi, khát vọng cái này áp chế đã lâu như vậy, nhất định là còn có thể tiếp tục dấu ở trong lòng sao?

Nhưng mà trong đầu liền có một tiếng kêu thống khổ, nỉ non, rên rỉ.

Không muốn quay về chịu đựng nữa!

Không muốn chỉ có một mình nữa!

Tần Minh nhắm mắt lại, thở dài một hơi thật sâu, đem đầu chôn vào hai cánh tay, vô lực nằm ghé lên bàn.

12.

Lão Tần a? Lâm Đào gõ gõ cửa phòng Tần Minh, không có nghe được người kia hay nói hai chữ Mời vào.

Hắn lại gõ gõ hai cái nữa, rốt cục nhịn không được, rón rén đẩy cửa đi vào.

Tần Minh chân chính phục xuống trên bàn, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu y, cả thân thể cũng chỉ hơi nhẹ nhàng hô hấp phập phồng, đại khái chắc là đang ngủ.

Lâm Đào nhẹ bước đi tới, đem cái túi trên tay đặt trên bàn, cách xa Tần Minh một chút, sợ người kia tỉnh ngủ thì đem cái túi lật úp.

Khí trời đã là cuối thu, nhiệt độ không khí không cao, Lâm Đào nhìn Tần Minh chỉ có mặc một cái áo khoác dài thật mỏng, vừa nghĩ đi ra ngoài thì lại dừng một chút.

Hắn đi ra cửa sổ, kéo màn che, đem trên người áo khoác cởi ra, đem tới đắp ở Tần Minh trên người.

Lâm Đào đi ra đến cửa, vẫn nhịn không được quay đầu nhìn lại. Tần Minh tư thế từ lúc hắn đi vào cũng không có động cái nào, hắn cuối cùng thở dài, nhẹ giọng nói:

Tần Minh, ta thích ngươi.

13.

Tần Minh thật ra ngủ rất tỉnh.

Lúc Lâm Đào đem cái túi kia đặt lên bàn thì y đã tỉnh rồi.

Chỉ là không nhúc nhích, cảm thụ trên người món kia áo khoác, còn nghe được tiếng Lâm Đào nhẹ giọng thở dài.

Mãi một lúc sau, Tần Minh rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Đào mua cho y cái gì đông tây bữa trưa. Là một tô cháo trắng, với vài món ăn kèm.

Cháo vẫn còn ấm, còn để trong túi giữ nóng, mở ra còn bốc chút hơi nước, huân cho mắt Tần Minh chợt đỏ.

Y ăn một muỗng, quý trọng mà đem hạt gạo hầm mềm mà nhai trong miệng, dường như có thể như vậy đem từng hạt từng hạt mà lấp đầy khoảng trống kia.

Tần Minh ăn cũng không hết nửa chén đã ngừng. Y nhìn chằm chằm nước cháo đằng đạc, trong lòng tràn đầy một mảnh tịch mịch mà cô độc.

Ta cũng thích ngươi

14.

Cái chuyện gì cũng chẳng có xảy đến.

Lúc Tần Minh đem áo trả lại cho Lâm Đào, kẻ không hỏi thì người cũng không nói. Lâm Đào chỉ thoáng cái chớp mắt giật mình, một giây kế sau lại trở về bộ dáng hi hi ha ha cười đùa.

Đến tối, nhận được lệnh khẩn cấp, vội vội vàng vàng cả đội cùng ra khỏi cục. Lâm Đào đã ra đến cửa, nghĩ gì đó liền chạy ngược lại, từ tủ áo của mình lôi ra một cái áo khoác, ném cho Tần Minh.

Buổi tối lạnh, mặc vào đi

Ở nơi phát hiện án mạng, nhóm nào ra nhóm đó răm rắp thực hiện nhiệm vụ của mình. Tần Minh như vậy kiểm tra sơ bộ cũng rất nhanh, cầm mấy tờ ghi chép quay đi tìm Lâm Đào, thì lúc đó hắn đang ở chỗ mấy người nhân chứng, cũng đang điều tra.

Người nhân chứng kia nhất phó run rẩy hình dạng sợ hãi, nhưng mà khi Tần Minh đến gần thì hắn ta hét lên một tiếng, rồi chỉ kịp thấy một cái ánh sáng phản chiếu sáng choang.

Thân thể so với não bộ còn nhanh hơn, khi y ngã vào trong lòng Lâm Đào, phản ứng đầu tiên không phải là cảm khái sau lưng mình thật là đau quá, mà là cảm thấy nằm trong Lâm Đào, dựa vào ngực Lâm Đào, còn thật là ấm áp.

15.

Ngay tức khắc liền có đội viên đem người kia đè xuống đất, nhưng cái đoản đao kia đã thật sâu cắm vào, Lâm Đào tay chỗ ôm vào gần vết thương đều tràn đầy toàn là tiên huyết nóng rẫy.

Tần Minh bị đau, run đến thật lợi hại, cũng không khống chế được trong nội tâm khát vọng, một mực dấu cả người vào trong lòng Lâm Đào. Chỉ có mấy cái hít thở, cả đầu đã đầy mồ hôi, y tựa trán vào cần cổ Lâm Đào, cả hô hấp cũng nhanh chóng lẩy bẩy.

Lâm Đào hai mắt đầy tia máu, cũng không dám động đậy, chính bản thân hắn bị thương ít nhiều, so với bây giờ cũng không sợ hãi tột cùng đến vậy. Chỉ biết ôm chặt Tần Mình vào ngực, tay run run đè vào vết thương của y, thanh âm lộn xộn, từng lần từng lần nói Không sao, là không sao cả. Không có việc gì, cũng không biết là an ủi là chính mình hay ai.

Tần Minh cúi đầu cười ra mấy tiếng, một tay vẫn nắm thật chặt vạt áo của Lâm Đào, trước khi xe cứu thương trờ tới đã nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.

16.

Lúc Hàn Sinh gọi điện tới, Tần Minh vẫn còn trong phòng phẫu thuật.

Lâm Đào thoát lực, ngồi tự vào ghế nhựa chờ lạnh lẽo, máu trên tay đã rửa sạch rồi, mà vẫn cảm thấy phảng phất xúc cảm nóng rẫy.

Chuông điện thoại reo lên, đem Lâm Đào trong mộng giật mình tỉnh giấc.

Tần Minh a, ngươi tuần này lúc nào rảnh rỗi? Đặt cách cho ngươi chọn một cái hẹn trước Hàn Sinh tùy tiện nói, cũng không để ý ai là người bắt máy, câu đầu tiên thốt ra là vậy.

Lâm Đào nhíu nhíu mày: Tần Minh hiện tại Xin hỏi có chuyện gì không?

Đối phương bên kia tĩnh lặng một khoảng, đến lúc trả lời thì giọng đã đổi thành thập phần nghiêm túc.

Ta là bạn của cậu ấy, y có sao không?

Khi Hàn Sinh chạy được đến nơi, Tần Minh đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, chuyển lên ICU [Intensive Care Unit: Chăm sóc đặc biệt]

Lâm Đào ngồi ở ngoài phòng bệnh, nhìn Hàn Sinh chạy đến, cước bộ hớt hải, trên mặt người nọ tràn đầy lo lắng.

Tần Minh có hay không đã ra khỏi nguy hiểm rồi? Hàn Sinh vừa đến đã nhanh chóng ở Lâm Đào hỏi tình huống.

Lâm Đào gật đầu uể oải:

Vết thương khá sâu, nhưng mà cũng may là không tới được nội tạng. Đêm nay phải ở ICU quan sát một đêm, cũng không có gì nghiêm trọng lắm

Hàn Sinh ồ một tiếng, ngồi xuống cạnh Lâm Đào, nghiêng đầu nhìn một chút hắn.

Ngươi, à ừ, có phải không người kia, với y, à thì ôm. Ôi chao, ta nói là, đồng sự của y? Hàn Sinh hoa tay múa chân, nói năng có chút lộn xộn.

Bất quá Lâm Đào nghe đã hiểu, mang tai còn có chút hồng.

A.. Đúng vậy

Hàn Sinh nhìn phản ứng của hắn, tựa như hiểu được cái gì. Hắn nhìn qua lớp thủy tinh, xem một chút người kia bằng hữu nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đem một sự tình nói cho Lâm Đào.

Vậy sau này, đại khái, ui chao, đem Minh Minh nhà ta, giao cho ngươi a. Hàn Sinh thanh âm giả như phiền muộn, nhưng thực chất đều là vui vẻ, vừa nói vừa vỗ vỗ vai Lâm Đào.

17.

Tần Minh y, không phải là không thích ngươi. Hàn Sinh ánh mắt lướt nhanh qua Lâm Đào, lại rơi vào trên người Tần Minh.

Lâm Đào liền ngẩng đầu, chẳng hiểu vì sao người kia nói như vậy, nhưng thâm tâm lại không biết kiềm chế mà loạn động trong lồng ngực.

Tần Minh có cái kia chứng khát cầu tiếp xúc, khát vọng được cùng người khác đụng chạm phi thường không giống người khác. Y đại khái là sợ sẽ dọa ngươi sợ, vì vậy cũng không đem phần tình cảm của mình ra nói ngươi nghe.

Khát cầu tiếp xúc? Lâm Đào nhíu mày, nhìn Hàn Sinh.

Hàn Sinh quay lại nhìn hắn, biểu tình nhàn nhạt, so với lúc hắn với Tần Minh hi hi ha ha cãi nhau vui đùa hình dạng tuyệt nhiên bất đồng.

Ngươi liệu có thể nguyện ý chấp nhận một nam nhân vĩnh viễn sẽ không ôm ngươi, sẽ không hôn ngươi sao? Hàn Sinh đột nhiên hỏi, giọng có chút chanh chua.

Lâm Đào cười tự giễu một cái: Nếu như là Tần Minh, ta ước gì lúc nào cũng có thể ôm y.

Hàn Sinh im lặng một lát, rốt cuộc vẫn quay sang tự mình giới thiệu.

Ta là bác sĩ trị liệu tâm lý của Tần Minh, cũng là bạn tốt lâu năm nhất của y từ trước đến nay. Y đã cô độc rất nhiều năm, cuối cùng đã gặp được một người y thích, ta cũng không muốn y chỉ ở một mình, sau đó khổ sở cả đời.

Chiếu cố Tần Minh thật tốt. Ôm y nhiều một chút, để cho y cảm giác an toàn.

Hàn Sinh lại nhìn Lâm Đào, nở một nụ cười, rốt cuộc nhìn Tần Minh qua lớp kính, đem đông tây các loại hình thức liên lạc của mình cho Lâm Đào.

Chờ y tỉnh lại thì gọi cho ta, ta nếu như ở đây, y liền đoán được ta cùng ngươi nói cái gì

Lâm Đào ừ một tiếng, vẫn chưa nghĩ thông suốt lắm. Hắn nhìn người nọ trên giường bệnh ngủ mê man, tựu khóe miệng bất chợt cong lên.

18.

Tần Minh lúc tỉnh lại đã được chuyển từ ICU xuống phòng bệnh thường. Trên tay trái vẫn còn ghim kim truyền nước, lại còn được người khác ôn nhu nắm lấy, không hiểu sao vẫn cảm thấy lạnh phát run.

Y nghiêm đầu nhìn sang, vừa hay nhìn thấy Lâm Đào ánh mắt kia nhìn lại.

Có đau không? Lâm Đào trong mắt đều là đỏ tấy tơ máu, nhất định tối hôm qua không có ngủ ngon.

Tần Minh nhẹ nhàng lắc đầu, đầu ngón tay run run, vuốt ve một chút lòng bàn tay Lâm Đào.

Thế nào lại ngốc như vậy a? Lâm Đào xích đến gần y, cau mày thở dài, Thế nào dùng chính mình che cho ta a?

Tần Minh muốn mở miệng, nhưng cổ họng vẫn khô quá, nhịn không được ho khan một tiếng, vết thương bị động liền đau đến không thở nổi.

Lâm Đào bật dậy, nóng nảy cũng không xong, cũng chỉ vỗ vỗ tay của Tần Minh an ủi y, lấy ở đầu giường ly nước ấm pha mật ong, cắm một cái ống hút, cho y uống cho trơn họng.

Ta không biết sẽ là như vậy, không kịp nghĩ thì đã làm rồi. Tần Minh chầm chậm nói, có điểm ngắt quãng.

Lâm Đào nhất thời cứng họng, cũng không biết nói gì, cuối cùng thở dài một hơi, đem ánh mắt nhìn vào mắt Tần Minh

Lão Tần, ta thích ngươi.

19.

Tần Minh không trả lời, sắc mặt thoáng cái xấu hổ, ánh mắt liền tránh đi chỗ khác, thậm chí còn muốn đem tay mình bị Lâm Đào nắm rút lại.

Nhưng Lâm Đào cũng khong có cho y cơ hội, hắn đem mấy ngón tay của Tần Minh, nắm nắm một chút, cẩn thận tránh ra chỗ mu bàn tay kim găm vào.

Khuya hôm qua, bằng hữu của ngươi, Hàn Sinh, có ghé qua Lâm Đào suy tư một chút, lại quyết định nói cho Tần Minh biết, Ta lúc đó mới biết ngươi là bị bệnh, không phải là không có thích ta

Tần Minh một mảng trầm mặc, không nói cũng chẳng nhìn.

Thế nhưng ta là thích ngươi a, Tần Minh, ta còn ước gì mỗi giờ mỗi khác đều có thể ôm ngươi, làm sao sẽ không muốn đụng chạm với ngươi đây?

Lâm Đào lực đạo trên tay mạnh một chút, nắm mấy ngón tay của Tần Minh thật chặt, hựu sợ y đem tay mình gạt ra.

Tần Minh rốt cục vẫn phải quay sang nhìn hắn, mang theo nhàn nhạt bi thương.

Ngươi rồi sẽ cảm thấy phiền. Một ngày nào đó sẽ thấy quá phiền, Hàn Sinh nói

Lâm Đào cười, cúi đầu hôn lên trán y: Bạn thân nhất của ngươi, đã đem ngươi giao cho ta.

Ta vĩnh viễn sẽ không chán ghét ngươi

Nếu ngươi vĩnh viễn bệnh không khá lên, ta vẫn sẽ ở cùng ngươi

Ta muốn cho ngươi cảm giác an toàn, ta muốn ôm ngươi, muốn hôn ngươi và yêu ngươi.

20.

Lâm Đào đến gần lần này, Tần Minh không có đẩy ra.

Vì vậy Lâm Đào rất ôn nhu, hôn nhẹ lên môi y.

Tần Minh nhắm mắt lại, lúc Lâm Đào liếm một cái môi y, còn biết thuận theo hé miệng. Tiếng hôn môi kích thích thần kinh của Tần Minh, cả vết thương đau cũng không quá rõ ràng, chỉ có tiếng trái tim được lấp đầy đập mạnh.

Bất tri bất giác đem tay phải đặt lên vai Lâm Đào siết chặt một cái, cũng không muốn buông tay. Mà Lâm Đào hôn xuống càng sâu, đem hơi thở của hắn cùng Tần Minh hòa cùng một chỗ, lần đầu tiên khiến Tần Minh cảm thấy thật an toàn.

Tần Minh khóe mắt rơi ra một giọt nước mắt, cũng không biết là nước mắt sinh lý hay vì vui sướng.

Lâm Đào đưa tay lau đi giọt nước mắt trong suốt, đặt môi hôn nhẹ nhàng từ mi mắt đến khóe môi, rồi lại triệt để thâm sâu hôn xuống.

Răng môi quất quít, không ai muốn dừng lại.

21.

Cửu hạn phùng can lâm

Hoàn-

Câu cuối mình không biết dịch sao cho phải, vì thực sự câu này hay lắm *lệ lệ*. Đại khái Cửu hạn phùng can lâm là Hạn hán lâu ngày, đến nay gặp được mưa rào. Bạn nào góp ý cho mình với * cầu xin* *lệ lệ*

*Chú Thích về bệnh của Tần Minh:

Trong truyện Tần Minh chính là bị một loại biểu hiện bệnh tâm lý, có điều dựa trên hiểu biết của chủ nhà giải thích cho các bạn.

Trong truyện Hàn Sinh gọi bệnh của Tần Minh là 皮肤饥渴症, bì phu cơ khát, bì phu là da thịt, cơ khát là đói khát, dịch ra tiếng Anh là touch starved, Tên y khoa là touch deprivation [thiếu tiếp xúc da thịt]. Mình dịch là khát cầu tiếp xúc thật ra cũng hoa mỹ thôi. Nôm na là một loại phản ứng tâm sinh lý, không phải bệnh, khi con người không có đủ thỏa mãn về tiếp xúc da thịt với người khác. Phản ứng này là hoàn toàn tự nhiên, không phải là do cấm dục [lmao] mà là thuần khiết thiếu hơi người, thiếu cùng người khác có các cử chỉ thân mật tỉ như hôn má, ôm, vỗ vai vân vân. Khi các bạn bị touch starved, sẽ là cảm giác phi thường mãnh liệt muốn được người khác tiếp xúc qua da thịt. Thực sự không có gì thống khổ hơn nhìn người khác ôm ấp mà trong lòng xuyên qua một cái động, càm giác cô độc vô cùng, cảm thấy nếu mình chết đi cũng sẽ k có ai quan tâm. Thực sự rất đáng thương. Mà con người, không cùng đồng loại tiếp xúc, thực sự vì thiếu yêu thương có thể chết, được ôm ấp bảo bọc cùng yêu thương là cái cháy bỏng nhất nội tâm. Cho nên Hàn Sinh mới nói đến lúc muốn được người khác tiếp xúc, chính là không tự kiềm chế được là vậy.

Hơn nữa, lý do Tần Minh không có cùng người khác động chạm là vì một cái bệnh tâm lý khác, là hội chứng sợ tiếp xúc, dẫn đến touch deprivation. Thường xuất hiện khi con người vì rào cản tâm lý mà không có cảm giác an toàn, không tin cùng người lạ tiếp xúc, có thể là biểu hiện của PTSD [Rối loạn stress sau sang chấn, chính là nguyên nhân bệnh sợ mưa của Tần Minh]. Tần Minh cũng không có muốn cùng người khác chung đụng, cho nên cốt lõi bệnh trạng của Tần đại pháp y trong đồng nhân này phải là Hội chứng sợ tiếp xúc, biểu hiện của bệnh trạng PTSD, không phải touch deprivation, touch deprivation chỉ là biểu hiện thôi. Editor không sửa nguyên tác, ở đây nói cho các bạn biết một chút là thật ra là bệnh là cái kia PTSD.

Đoạn giải thích trên chỉ là thông qua hiểu biết và kinh nghiệm cá nhân của chủ nhà viết ra, không có giá trị y tế. Chủ nhà là không có học tâm lý, ta là học xã hội học ha ha ha ha..

Advertisements

Share this:

  • [ Kuroshitsuji] The 2 Ciel Theory Pt.1 Phân tích Giả thuyết Song sinh
  • March 19, 2015
  • In "Anime/Manga"
  • [Kuroshitsuji] The 2 Ciel Theory Pt.2 Chap 129
  • July 4, 2017
  • In "Anime/Manga"
  • [Tiện Vong] Uyên Mộng [4] [H]
  • August 30, 2019
  • In "Trần Tình Lệnh"

Video liên quan

Chủ Đề