Review bản tình ca mùa đông năm 2024

Đã qua lâu rồi lối làm phim tình cảm lãng mạn đậm chất thơ một thời của Hàn Quốc. Đã qua rồi cái thời của tình yêu như giọt nắng rơi êm nơi bậc thềm hoa cỏ. Cái thời nét buồn nhẹ tênh nhưng khiến cõi lòng chìm sâu trong dư vị của nỗi khắc khoải không tên.

Để rồi một ngày, khi chạm mắt phải cái quay lưng giữa vùng tuyết trắng của hai con người đang bối rối trong mối cảm xúc trào dâng, tôi lại mềm lòng chìm vào cái chất lãng mạn cổ điển đầy nên thơ của một thứ tình yêu day dứt chẳng thành lời.

“Em đang muốn khóc đúng không?”

Bản tình ca không tên chỉ dành để cho đóa hoa tình yêu mong manh của em và anh nở lại giữa bầu trời mênh mông tuyết trắng.

Tôi đã quên rất nhiều từ cốt truyện cho đến những mâu thuẫn bi kịch. Nhưng những khoảnh khắc, lát cắt đẹp đến nao lòng ở khu trượt tuyết giữa hai người lại khơi dậy đủ đầy trong tôi nỗi hoài vọng về mối tình đẹp.

Đẹp trong ánh mắt buồn thương mà nhung nhớ của Yujin hướng về Min Young.

Đẹp trong thứ tình cảm vừa bỡ ngỡ vừa bối rối của chàng trai Min Young khi vô tình bắt gặp ánh mắt nàng.

Tình yêu thời học sinh tựa mầm hoa chưa kịp bung nở đón xuân sang đã bị vùi dập giữa bi kịch đớn đau. Năm tháng sẽ đạp thẳng dấu giày lên những tàn hoa còn lại. Mỗi người đều đã đi qua năm tháng, bỏ rơi những cảm giác vụng dại ngây thơ, quên dần thời gian của tuổi trẻ. Nhưng Yujin lại không thể. Cô bao bọc lấy trái tim mình, dùng những gì yếu ớt, mềm mại của người con gái để bảo vệ tàn hoa cuối cùng của mối tình đầu đã rơi vỡ nát tan.

Ai cũng có thể sẽ quên anh, nhưng mãi mãi trong em là nụ cười và tình yêu trong ngày đông năm ấy.

Junsang đã chết trong cái đêm tàn khốc đó. Còn Min Young đã quên những mảnh vỡ thời gian.

Tất cả những gì còn lại của mối tình chỉ còn mình Yujin gìn giữ.

Cho đến một ngày, hình bóng anh xuất hiện như cơn mộng mà em khát vọng hằng đêm.

Cơn sóng tình tràn về trong ánh nhìn bi thương của cô dành cho anh. Khát vọng chạy đến ôm anh. Khát vọng một lần được khóc cho những dày vò trăn trở và nhớ nhung. Khát vọng rằng anh còn tồn tại trên cuộc đời này. Khát vọng người đó chính là anh.

Mỗi ánh mắt Yujin nhìn về Min Young trong khu trượt tuyết đó đều bộc lộ hết thảy những gì trong trái tim người con gái.

Trên con đường ngập tràn sắc tuyết, anh đi trước vô tình không xúc cảm. Em đi sau lạc trong cõi nhớ. Nhớ những cảm xúc tinh khôi. Nhớ nụ cười. Nhớ ánh mắt. Nhớ nụ hôn của hai người tuyết nhỏ.

Có phải là anh không, người con trai từng chiếm trọn trái tim em?

Là trời tuyết rơi lạnh hay lòng em đang lạnh bởi nỗi nhớ tràn đầy mà người trước mặt không phải là người trong ký ức?

Tuyết rơi lạnh không bằng mắt anh nhìn em với sự vô tình.

“Sao anh làm thế với em”

“Em chưa một lần quên anh.”

“Sao anh có thể làm thế?”

Buồn đau nơi em tràn ngập tâm trí anh, làm anh bối rối, xót xa chẳng thể nào kìm nén. Khi anh nói lời tạm biệt, em quay đi cùng nụ cười dìu dịu. Nhưng anh biết bóng dáng như hòa vào đêm tuyết kia đang ôm riết lấy trái tim bi thương.

Nước mắt em rơi tan vào đêm. Nước mắt em rơi hóa thành tuyết. Nước mắt em rơi buốt giá trái tim anh.

Và trong đôi mắt em, anh đã một lần nữa tìm lại định mệnh của chính mình.

Tình yêu định mệnh.

Anh yêu trong thứ tình cảm khởi nguồn nơi sâu thẳm của xúc cảm không mất đi dù tâm trí có trở nên vô thức.

Anh yêu trong thứ tình cảm cháy lên bởi ngọn lửa tình yêu em đã thay anh gánh suốt tháng năm dài.

Anh yêu em như vốn định mệnh của đôi ta đã sẵn vậy.

Anh yêu để đôi mắt em tràn ngập ánh cười.

Tôi yêu từng ánh mắt Choi Ji Woo thể hiện. Không cần một lời thoại, một hành động thừa thãi, chỉ độc đôi mắt Yujin thôi đã đủ đầy cảm xúc trào dâng của người con gái.

Mỗi cảnh quay đều ngập tràn nhu tình đẹp đến nao lòng. Tình yêu trong phim tràn ngập sắc buồn nơi tiếng piano dạo nên khúc ca dịu ngọt. Tình đẹp và nhẹ dịu như tuyết nhưng bi thương trong đó thấu tận tâm can người.

Chất tình yêu cổ điển mang đến thứ cảm xúc không bị năm tháng lãng quên. Cho đến bây giờ, khi nhiều tình tiết trong phim đã trở nên nhàm chán, nhưng cái tình triền miên không dứt vẫn khơi dậy tất cả cảm xúc thuần khiết nhất của người xem.

Khi tiếng Piano dạo đầu của bài hát From The Beginning Until Now vang lên, một lần nữa ta lại được lạc vào một khúc tình mê đắm và day dứt. Tựa như bông tuyết trắng, đẹp mà mong manh, rơi vào lòng ta để rồi tan biến.

Chủ Đề