Nhà có manh thê cưng chiều chương 688

Đọc truyện Nhà có manh thê cưng chiều full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Ngontinhay.com. Review Nhà có manh thê cưng chiều, Nhà có manh thê cưng chiều review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Ngontinhhay.com.

Truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều nói về Mục Đình sâm và Ôn Ngôn.

Hai người trở thành trẻ mồ côi sau một tai nạn máy bay, nhưng tai nạn của nhà anh lài do bố cô gây nên. Sau đó cô được người nhà Mục gia đưa về nhà. Từ đây những tình cảm và oán hận dần dần được hé mở. Mời các bạn đón đọc truyện hay nhé.

***********

Mục Đình Sâm đứng dậy đi về hướng cô, mỗi một bước đến gần, đều khiến cô sợ hãi lùi lại.

Lùi đến cạnh cửa, Ôn Ngôn suýt chút bị cái cửa đang khép hờ làm cho ngã ngửa,anh nhanh chân đến trước, tay lướt qua tai của cô đóng cửa lại, đem cô kẹp lại giữa cửa và anh.

"Sợ tôi?" Giọng nói của anh mang một chút trêu tức, còn có... hận.

Ôn Ngôn không dám ngẩng đầu nhìn anh, anh cao hơn cô rất nhiều, khoảng cách gần như vậy, tầm mắt của cô gần như chỉ nhìn thấy chỗ ngực của anh.

Khí tức của Mục Đình Sâm bao phủ lấy cô, đang từng chút một đoạt lấy hô hấp của cô.

Một giây sau, tay của anh không hề kiêng kị gì mà đặt vào ngực của cô: "Là lớn hơn không ít..."

Nguồn: Internet

Các bạn đang đọc truyện miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 87: Khiến Anh Hồi Hận

Cắm đầu dọn dẹp sạch sẽ xong, Trần Mộng Dao

mệt mỏi nằm trên giường không muốn nhúc nhích

chút nào, một lát sau, cô vẫn gọi cho Giang Linh,

điện thoại vừa thông cô liền nghe thấy âm thanh

huyên náo ở đầu dây bên kia: “Ba con! Đợi xíu!

Tôi hồ rồi!”

Không cần nghĩ cũng biết Giang Linh lại chơi mạt

chược, cô khó chịu: “Mẹ đừng chơi mạt chược

nữa được không? Đã máy giờ rồi mà mẹ không về

nhà?”

Giang Linh còn tức giận hơn cả cô: “Không phải

con không để ý đến mẹ sao? Con không quan tâm

thì mẹ tự quan tâm mình thôi, ra ngoài ăn một bữa

cơm, rồi thuận tiện chơi mạt chượt. Tối nay mẹ

không về đâu, sẽ đánh cả đêm, con thích làm gì

thích làm đi, khỏi phải để ý đến mẹ!”

Bà ngắt máy, Trần Mộng Dao muốn hét to lên để

trút giận, nếu không phải cô sợ bị báo cáo làm

phiền người dân thì cô có thể hét tận mười phút

rồi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng

sẽ phát điên!

Bạn có muốn đọc thêm truyện: Ngoan đừng chạy

Page 2

Các bạn đang đọc truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều – Chương 9 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 9: Mục Đình Sâm Trở Về Rồi

Lúc giao bài tập, giáo viên hướng dẫn nhìn tranh của cô lộ ra một nụ cười trào phúng: “Em vẽ Mục Đình Sâm à? Bình thường nhìn em trầm mặc ít nói, xem ra sở thích của em cũng giống với đại đa số nữ sinh nhỉ, có mấy người cũng giống như em vẽ cậu ấy, nhưng chỉ có em là vẽ đẹp nhất, có ảnh không? Lấy ra chia sẻ

chút đi?”

Cô giáo hướng dẫn là người phụ nữ sắp 30 tuổi, vẫn chưa kết hôn, tính tình không được tốt lắm, đối Mục Đình Sâm có một

sự si mê gần như là cố chấp, mỗi ngày

đều cùng học sinh thảo luận hăng say.

Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có ảnh…”

Cô giáo hướng dẫn trầm mặt: “Không có ảnh chụp em lại vẽ đẹp như vậy? Toàn là dựa vào tưởng tượng? Em gặp được người thật rồi sao? Em như thế là không được đâu nhé, lấy ra đi. Cô nhìn tranh của em… giống như cậu ấy đang ngồi ở trong

nhà? Loại ảnh này trên mạng không có,

em lấy nó ở đâu?”

Trần Mộng Dao nhìn không được: “Làm gì vậy hả? cậu ấy nói không có ảnh là không có ảnh, cậu ấy vốn là đã vẽ rất đẹp rồi,

học sinh của cô, cô còn không biết hay

sao?”

Cô giáo phụ đạo đối với học sinh có bối cảnh gia đình như Trần Mộng Dao vẫn có

chút kiêng kị: “Được rồi được rồi, biết em

ấy là tiểu khả ái của em, cô không cần
nữa được chưa?”

Nói xong, cô giáo phụ đạo tức giận đùng
thu dọn bài tập rời đi.

Trần Mộng Dao xích lại gần Ôn Ngôn tò mò hỏi: “Làm sao cậu vẽ ra được vậy? cậu chưa gặp được Mục Đình Sâm nhỉ? Mình thì được gặp anh ấy một lần, ở trong một buổi tiệc. Mình còn tưởng rằng cậu sẽ khác với người khác cơ, thì ra trong lòng

cậu cũng thầm có ảo tưởng với nam thần

quốc dân à. Hi hi…”

Ôn Ngôn theo thói quen trầm mặc, cô mới không có bất kỳ ảo tưởng gì với Mục Đình Sâm, mỗi ngày ở chung một mái nhà, có thể có ảo tưởng gì? Cô có thể vẽ ra được,

là bởi vì nó đã ngắm sâu vào trong cô, đời

này của cô cũng không thể nào thoát khỏi

nỗi ám ảnh của anh chăng?

“Mình nghe nói ngày hội trường năm nay Mục Đình Sâm cũng đến, điều này cũng không kỳ lạ nha, anh ấy cống hiến cho trường học nhiều như vậy, bên trường học mời anh ấy cũng là điều bình

thường.” Trần Mộng Dao quen với sự

trầm mặc của cô, tự mình nói.

Ngày hội trường, trường học trước mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều sẽ có, chả có gì ngoài những tiết mục chán ngắt, còn có

buổi diễn thuyết do bên nhà trường sắp

xếp.

Bây giờ cách ngày hội trường còn có hai
mươi mốt ngày, khi đó, Mục Đình Sâm đã

sớm đi công tác trở về.

“Tiểu Ngôn, buổi chiều không có tiết, đi ra ngoài chơi đi, mình bao cậu đi trượt băng, mình biết một sân trượt băng mới mở, sân trượt tuyết xa lắm, nghỉ lễ mình đưa cậu đi.” Trần Mộng Dao nói một hồi lâu, đã

thấy Ôn Ngôn đang thu dọn đồ đạc dáng

vẻ như phải đi, vội vàng đề nghị.

Ôn Ngôn nhíu mày, cô sợ Mục Đình Sâm lại đột nhiên về nhà, nếu là lại phát hiện

cô không ở nhà, chỉ sợ không phải đơn

giản như vậy là có thể vượt qua được.

“Sao nào? Đi đi mà đi đi mà.” Trần Mộng

Dao đong đưa cánh tay của cô nũng nịu.

Ôn Ngôn lắc đầu bất đắc dĩ: “Không đi,

mình phải về nhà.”

Trần Mộng Dao cố chấp kéo tay của cô: “Làm gì mà mỗi ngày đều vội vã về nhà?

Gia giáo nghiêm như vậy sao? Anh cậu

ăn thịt người hả?”

Cô giật giật bờ môi: “Ừm.” Mục Đình Sâm

hoàn toàn chính xác sẽ ăn cô.

Trần Mộng Dao nghẹn lời, vô cùng hiều kỳ người anh trai trong lời nói của cô. Nhưng là thấy vẻ mặt của cô thành thật, cũng

không muốn làm khó cô, chỉ đành buông

tay để cô đi.

Đi ra khỏi trường, vẫn chưa đi được nửa

đường, xích của xe đạp đột nhiên tuột.

Ôn Ngôn không biết sửa, chỉ có thể dắt xe

đạp đi về phía trước, bầu trời lại bắt đầu

rơi xuống những bông tuyết to như lông ngỗng, hai tay của cô bị đông lạnh từ ngày này sang tháng khác đã lạnh đến

nứt ra, gò má cũng đã bị gió lạnh thổi đến

đỏ lên.

Về đến nhà, trời đã tối, bóng đêm bao phủ lấy Mục gia hoa lệ hoành tráng, nhưng vẫn không che được sự uy phong vốn có của nó. Mục Đình Sâm thích yên tĩnh, chỗ

ở cách Nam Đại rất xa, không có xe đạp,

cô đã phải chịu không ít tội.

Vừa vào cửa, má Lưu liền kéo cô vào phòng bảo mẫu, mở máy sưởi để cô làm ấm người: “Đứa nhỏ này rốt cuộc là chuyện gì sảy ra? Muộn như vậy mới về, lại bị lạnh thành như vầy, con ngại nói với

thiếu gia, để má đi nói, con đến một chiếc

áo dày cũng không có.”

Ôn Ngôn xoa xoa bàn tay đã lạnh cóng của mình, nói bâng quơ: “Anh ấy đưa tiền

rồi, con không tiêu.” Tiền kia, cô tiêu thì sẽ

cảm thấy không thoải mái…

Lưu duỗi ngón tay ra giống như oán trách vậy chọc chọc trán của cô: “Cho con tiền con lại không tiêu, ngoan có cái gì chứ? Chuyện đấy đã qua nhiều năm như vậy rồi, thiếu gia đối với con cũng không tệ, làm sao trong lòng con lại không vượt qua được vậy? hôm nay thiếu gia trở về rồi,

con lại trở về muộn như vậy, cậu ấy lại

mắng con!”

Mục Đình Sâm trở về rồi?

Chương Mới Nhất

Danh sách chương: Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Mục Đình sâm - Ôn Ngôn [Truyện full]

Đánh giá: 7.4/10 từ 49 lượt

Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện

Truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều của tác giả Vô Danh Thí Chủ nói về Mục Đình sâm và Ôn Ngôn.Hai người trở thành trẻ mồ côi sau một tai nạn máy bay, nhưng tai nạn của nhà anh lài do bố cô gây nên. Sau đó cô được người nhà Mục gia đưa về nhà. Từ đây những tình cảm và oán hận dần dần được hé mở. Mời các bạn đón đọc truyện hay nhé.***********Mục Đình Sâm đứng dậy đi về hướng cô, mỗi một bước đến gần, đều khiến cô sợ hãi lùi lại.

Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể tìm đọc thêm Ta Là Người Ở Rể hoặc Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Bạn đang đọc truyện Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều của tác giả Mục Đình Sâm Ôn Ngôn. “Woa, Mục Đình Sâm về nước rồi, vừa trở về đã đầu tư rất nhiều tiền cho các học viện nghệ thuật của Đế Đô chúng ta, không hồ là người lắm tiền nhiều bạc mà”. “Nghe nói anh ấy tốt nghiệp từ Nam Đại chúng ta đó, quyên góp tiền cũng không có gì phải ngạc nhiên hết, tốt xấu gì cũng là người có tiền nhất Đế Đô nha. Quan trọng nhất là anh ấy rất đẹp trai nha… nam thần quốc dân đó, người đàn ông vừa nhiều tiền vừa đẹp trai như anh ấy, lại còn thân thiện như vậy, trên đời chỉ có một người mà thôi… ”

Toàn bộ học viện nghệ thuật Nam Đại đều đang nhốn nhào lên vì tin tức liên quan đến Mục Đình Sâm, duy chỉ có Ôn Ngôn là không hòa hợp với bầu không khí này. Cô ngồi một mình trên bậc thang ăn chiếc bánh bao đã lạnh đến cứng như đá, uống nước lã cũng đã lạnh như băng, trong ngày đông, có chút nuốt không trôi. Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.” Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…” Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy và Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh.

Video liên quan

Chủ Đề