Trù Sư đích thất ngộ trọng sinh review

Bài trước: [REVIEW] GIỚI THIỆU ĐAM MỸ - TOP 5 TIỂU CÔNG

Top 9 tiểu công của tôi

1. Hạ Thần [Yêu em 59 giây - Vân Quá Thị Phi]: phúc hắc mỹ công

2. Phòng Vũ [Kim bài đả thủ - Phao Phao Tuyết Nhi]: ôn nhu cường công

3. Dương Tiếu Văn/Võ Đại Lang [Bất Dạ Thành - Bất Dạ]: ôn nhu công

4. Diệp Lãng [Cảm ơn em vẫn cường - Dịch Tu La]: S công [S này chính xác là S trong SMBD đó ạ]

5. Tiêu Hà aka Tiramisu [Trứng ốp tiêu sái - Bạch Hồng Minh Nguyệt ]: thoát tuyến công

6. Lý Minh Hiên [Thù đồ - Lý Tùng Nho]: ôn nhu công

7. Báo hoa Mông Đế [Trọng sinh chi liệp báo - Lai Tự Viễn Phương]: phúc hắc cường công

8. Nhâm Viễn [Chín cây số tình nhân - Cận Sắc Ivy]: ôn nhu công

9. KO [Nụ cười khuynh thành - Cố Mạn]: phúc hắc mặt than ôn nhu công

Dạo này đọc truyện mới biết mình già rồi. Hồi trước tôi khá thích hình mẫu các anh công [trong đam mỹ] hoặc nam chính [trong ngôn tình] bá đạo phúc hắc lãnh khốc. Bây giờ thì lại quắn quéo chết lên chết xuống vì các anh trai ôn nhu thâm tình. Tựa như Phòng Vũ, như Lý Minh Hiên hay Dương Tiếu Văn cũng được đi. 

Trước khi qua mục đề cử, tôi chỉ muốn chia sẻ một chút về các tiểu công nằm trong top.

Đầu tiên là Nhâm Viễn. Thật ra Nhâm Viễn chính là hình tượng chính xác của một tiểu công ôn nhu, ôn nhu đến mức để cho tiểu thụ phản công [một lần thôi]. Tuy tôi không thích tình tiết phản công lắm nhưng tôi vẫn thích Nhâm Viễn, một người đàn ông dịu dàng, lịch thiệp, chu đáo mà cũng rất cương quyết. Nói trắng ra là một người đàn ông khá hoàn hảo đó. Đáng lẽ Nhâm Viễn sẽ ở một vị trí cao hơn trong list của tôi nếu tác giả khắc họa anh rõ ràng hơn nữa, có một điểm nhấn mãnh mẽ hơn nữa về con người và tình cảm của anh. "Chín cây số tình nhân" chủ thụ mà tiểu thụ lại khá cường, rất thâm tình. Dưới ngòi bút của Cận Sắc Ivy, Lê Kiều Xuyên quá cường mà Nhâm Viễn lại quá ôn nhu, chuyện tình của hai người là quãng thời gian khá dài, các tình tiết lại có phần nhẹ nhàng, lãng đãng nên thành ra ngoài Lê Kiều Xuyên thì những người khác đều trở nên mờ nhạt một cách đáng tiếc. Mà đáng tiếc nhất là sự mờ nhạt của Nhâm Viễn. Không phải tác giả xây dựng hình ảnh tiểu công không đầy đủ, không chi tiết mà là tác giả đã không tạo được một tình huống nào thực sự đặc biệt để khắc ghi Nhâm Viễn vào lòng người đọc. 

Ví như Phòng Vũ, sau này dù có đã quên rất nhiều chi tiết của truyện thì tôi vẫn nhớ được rằng anh ấy đã hy sinh tự do của mình để đánh đổi lấy tương lai, sự nghiệp cho Dương Lỗi. 

Hay như Lý Minh Hiên, dù trong Thù Đồ, trọng tâm của câu truyện là sự trả thù của Thẩm Hi nhưng bản thân anh chẳng có vai trò gì trong đó cả. Vậy mà tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh Lý Minh Hiên ngồi trong xe một đêm dài đằng đẵng, tay nắm chặt chiếc điện thoại vẫn còn đang kết nối cuộc gọi chỉ để an ủi Thẩm Hi, để em ấy có được một giấc ngủ an lành. Khi đó anh vừa mới biết về kế hoạch trả thù của cậu ấy, hai người vừa mới chia tay.

Cho nên, sau khi đọc 2 truyện của Cận Sắc Ivy, dù tôi có nói với bạn tôi rằng Cận Sắc Ivy thật ra là mẹ đẻ sủng công nhưng tôi vẫn tiếc nuối bởi cô ấy không thể tạo ra một chi tiết đắt giá nào để người đọc có thể khắc cốt ghi tâm hình ảnh tiểu công. Với lý do như vậy, tôi chắc chắn rằng Nhâm Viễn sẽ không thể leo cao trong bảng xếp hạng của tôi và tôi hy vọng anh ấy không bị rớt đài trong thời gian tới vì một tiểu công khác *cười*.

Thứ hai là Dương Tiếu Văn/Võ Đại Lang. Đây là tiểu công duy nhất trong bảng xếp hạng mà tôi vừa thương vừa hận. Tôi là team_sủng_công nhưng khi đọc Bất Dạ Thành đã có lúc tôi muốn bóp chết Dương Tiếu Văn. Thế mà đến cuối tôi vẫn tha thứ, vẫn thương Dương Tiếu Văn như thương Lý Dĩ Thành, vẫn mỉm cười ngọt ngào khi hai người hạnh phúc bên nhau. Sở dĩ Dương Tiếu Văn có thể leo lên được vị trí cao như thế là bởi vì Bất Dạ Thành là một câu truyện hay, hiện thực hướng và có 80% dựa trên chuyện có thật. Rõ là ôn nhu như thế, thâm tình như thế nhưng lại làm tổn thương người mình yêu, đả thương chính bản thân mình. Rõ là trong câu chuyện ấy không có ai đúng cũng chẳng có ai sai nhưng giận dữ và thương yêu của tôi dành cho Dương Tiếu Văn là có thật. Có lẽ anh đã hành xử sai lầm trong một lúc nào đó nhưng đến cuối cùng anh đã đúng khi dùng tất cả sự ôn nhu của mình để ở bên Lý Dĩ Thành. 

Còn về Phòng Vũ thì tôi đã nói rất rõ trong bài review Kim bài đả thủ rồi, không nói thêm nữa. Chỉ muốn nói là tôi nể tình Hạ Thần bao nhiêu năm nay nên mới không hạ bệ anh ấy mà thay bằng Phòng Vũ đó *cười*.

Đề cử đam mỹ [đã hoàn]

Nụ cười khuynh thành [Ngoại truyện "Yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên] - Cố Mạn: KOMica là couple BL đang làm mưa làm gió trên khắp các mặt trận từ đam mỹ đến ngôn tình cho nên tôi đề nghị các bạn tìm các đoạn cut của cặp này trong phim truyền hình và đọc ngoại truyện đi, dễ thương lắm. Hay là tôi cũng cho KO vào danh sách các tiểu công nhỉ, huhu, dù ảnh không chính quy đam mỹ :[[[[

Kim Bài Đả Thủ - Phao Phao Tuyết Nhi

Bất Dạ Thành - Bất Dạ: Đọc để biết cái gì gọi là "đúng lúc nhưng không đúng người", cái gì gọi là "đúng người nhưng không đúng lúc" và cái gì gọi là "đúng lúc mà cũng đúng người. Lý Dĩ Thành có hai mối tình khắc cốt ghi tâm. Mối tình đầu với một cô gái, khi chia tay rồi cậu đau lòng đến chết đi sống lại, phải nhờ đến bác sĩ tâm lý, phải ẩn mình sau một cái mặt nạ để phát tác suốt một thời gian dài mới có thể nguôi ngoai. Còn với Dương Tiếu Văn/ Võ Đại Lang, hai người chưa chính thức yêu nhau, chỉ ở bên nhau một thời gian ngắn, vậy mà khi xa nhau rồi cậu lại chẳng thể sống tiếp một cuộc đời bình thường được nữa. Với người con gái kia, Lý Dĩ Thành có thể đối mặt với nỗi đau chia ly nhưng với Dương Tiếu Văn thì cậu không dám, cũng không thể. Phải đau đớn đến mức nào mới trốn chạy xa như thế? Phải đau đớn đến mức nào mà Lý Dĩ Thành mới phải biến thành một người hoàn toàn khác để trốn chạy như thế? Còn Dương Tiếu Văn, anh không ngờ mình cũng được yêu lại không có dũng khí để chiếm hữu, để dành giật cho nên bỏ lỡ bốn năm trời. Chỉ là, sau khi gặp lại dù Lý Dĩ Thành đứng trước mặt anh có thay đổi như thế nào thì anh vẫn yêu cậu ấy, yêu đến mức chỉ muốn nhìn thấy cậu một lần rồi sau này có ra sao cũng được. Một lần đó, may mắn sao, đã trở thành mãi mãi.

Chín cây số tình nhân - Cận Sắc Ivy

Ba trăm sáu lăm Kim Diệu Nhật - Cận Sắc Ivy

Mao hợp thần ly - Mỗ Niên Mỗ Nguyệt [Khốn Ỷ Nguy Lâu]

Tôi không yêu nữa - Khởi Ti Kê

Trù sư đích thất ngộ trọng sinh - Á Mạch Ngốc 

Xuyên việt chi miễn vi kì nam - Liên Tích Ngưng Mâu

Như tôi đã nói, và xin nhắc lại, những truyện trên đều có chung những thuộc tính sau: HE, 1x1, niên thượng, KHÔNG hỗ công.

TPHCM, 23/09/2016

Đang tải Player đọc truyện...

6.“Trứng toàn tập” [hạ]–“Ông chủ Từ….” Đối mặt với những người đồng thời soàn soạt nhìn mình chăm chăm, Tào Nhất Lâm đột nhiên có chút khẩn trương. Nhưng không thể không nói, mọi người trong nhà ông chủ Từ thực gầy, đây là chuyện cậu chú ý tới đầu tiên. Ngay cả hai đứa trẻ cũng gầy giơ xương.“Ừm….. Cơm tối rất không tồi, tôi lần đầu tiên biết thì ra trứng cũng có thể làm được nhiều món như vậy.” Từ Uy không thể không nói bộ dáng người này đeo tạp dề thực……. không tồi.“Cảm ơn, mọi người thích là tốt rồi.” Tào Nhất Lâm cười nói, mắt nhìn bát đĩa sạch sẽ, rất là vừa lòng.“Cậu sao lại có suy nghĩ toàn bộ dùng trứng làm nguyên liệu nấu ăn?” Từ Uy tò mò hỏi.“Này a, bởi vì trong tủ lạnh chỉ có trứng là có thể ăn.” Những thứ khác đều thối nát hết, muốn làm cũng không làm được.“……….” Mọi người giữ nguyên ba giây trầm mặc.Từ Uy phản ứng lại đầu tiên hỏi, “……Cậu là nói trong tủ lạnh không còn thứ gì khác?”“Những thứ khác đều hư cả rồi, quản gia tiên sinh còn phải qua hàng xóm mượn chút cà chua, hành và tỏi.” Nói cách khác là bữa cơm tối nay có sự giúp đỡ rất lớn của quản gia tiên sinh.Nụ cười của Lí Thư Vệ cứng lại một chút, dùng khóe mắt liếc người nào đó một cái, cần cậu nói cảm ơn sao.“……..” Mọi người lại lâm vào im lặng.Từ Uy cảm thấy chuyện này không đáng để bận tâm, chỉ cần có thể làm xong cơm cho cả nhà ăn là đủ rồi. “Khụ, hoan nghênh cậu. Nếu không vướng phải tình huống đặc biệt, mọi người dù sáng hay tối cũng sẽ ăn cơm ở nhà, ngoài ra buổi trưa xin hãy chuẩn bị sáu phần, còn về phần nấu gì thì chỉ cần không có yêu cầu cụ thể, cậu có thể tự chủ trương. Trong khoảng thời gian này, cậu hãy làm tất cả các món cậu biết trước đã, đừng làm trùng lặp, để cho mọi người thực sự hiểu rõ tay nghề của cậu một chút. Đúng rồi, người Từ gia chúng tôi không ‘kén ăn’, trên cơ bản những thứ con người có thể ăn chúng tôi đều ăn.”“Vâng.” Tào Nhất Lâm hiểu được gật đầu.“Hoan nghênh.” Từ Chất tiếp theo nói.“Hoan nghênh cậu, sau này tôi gọi cậu là Tiểu Lâm nha.” Từ Trạch kéo cằm nói.“Hoan nghênh anh a.” Từ Vân híp mắt cười vui vẻ nói.“Hoan nghênh chú…….” Cặp song sinh mặc dù không rõ tình hình, nhưng thấy tất cả mọi người nói như vậy, vì thế cũng a dua nói theo.“Hơ……” Đây cũng là khảo thí sao. “Cảm ơn. Sau này tôi làm việc ở đây à?”Mọi người lại yên tĩnh xuống. Trong mắt lên nghi hoặc giống nhau, cậu ta không biết sao?“Đây chính là nơi làm việc của cậu.” Từ Uy nói.“À.” Dù sao đều là làm cơm, ở đâu đối với Tào Nhất Lâm mà nói đều không thành vấn đề. Có điều, nếu là làm đầu bếp trong nhà họ, vậy sao lại cho cậu nhiều tiền như vậy. Tào Nhất Lâm đột nhiên cảm thấy ông chủ của mình có chút….. ngốc. Lẽ ra người làm ăn phải thực khôn khéo mới đúng, thôi quên đi, cậu cho rằng bản thân đã chiếm được một món lời lớn.“Còn thắc mắc gì không?”“Không có.”“Ừm, vậy mọi người đều đi nghỉ sớm một chút.” Vẻ mặt Từ Uy ý cho mọi người tan.Từ Chất dắt cặp song sinh lên lầu, Từ Trạch cùng Từ Vân đi phía sau, Từ Uy rời đi cuối cùng nói với Tào Nhất Lâm, “Có yêu cầu gì cứ nói trực tiếp với Thư Vệ.”“Vâng, cảm ơn.”Từ Uy gật gật đầu.“A, đúng rồi….. Quản gia tiên sinh……..” Cậu đột nhiên nhớ tới………..Chỉ thấy Tào Nhất Lâm xoay mặt nhìn về phía Lí Thư Vệ, “Có thể xin quản gia tiên sinh lại qua hàng xóm mượn ít trứng được không, đồ trong tủ lạnh dùng hết rồi, tôi muốn làm cơm chiên trứng để chúng ta ăn cơm tối?”Từ Uy vẫn chưa rời đi nghe thấy lời nói của Tào Nhất Lâm, khóe miệng kéo lên. Hàng xóm? Nhà bên trái hay nhà bên phải……. Sau đó nét mặt vô sự cũng đi lên lầu.“………” Lời này của Tào Nhất Lâm khiến Lí Thư Vệ lâm vào mâu thuẫn, hắn muốn ăn cơm chiên trứng của cậu, nhưng lại không muốn qua kia mượn trứng. Cơm chiên trứng? Mượn trứng? Cơm chiên trứng? Mượn trứng?“Quản gia tiên sinh?” Sao lại ngẩn người ra vậy?“À, được.”“Cảm ơn.”–Sáng hôm sau, lúc Từ Uy sửa soạn xong xuống lầu, đã thấy Tào Nhất Lâm bưng một bữa điểm tâm phong phú đặt lên bàn.Mọi người cũng đã sớm quây quần quanh bàn, chào buổi sáng nhau, đợi sau khi Tào Nhất Lâm đặt bánh quẩy lên bàn, mọi người kìm lòng không đậu nuốt nước miếng.Mặc dù bày trên bàn đều là những món điểm tâm sáng rất bình thường, nhưng đối với người Từ gia mười mấy năm thậm chí là hai mươi mấy năm nay ăn cơm Tây mà nói, thì sự cám dỗ này không thể nghi ngờ là rất lớn.“Ăn cơm đi.” Từ Uy vừa mới nói xong, mọi người đã dùng cả hai tay bắt đầu phân chia bữa sáng trên bàn.Mỗi lần xem người Từ gia ăn cơm, Tào Nhất Lâm luôn có một loại ảo giác như đang nấu cơm cho dân chạy nạn châu Phi vậy, rõ ràng là người giàu có như vậy, sao cả đám đều giống như dân chạy nạn thế này, ăn cơm còn giành giật nhau.“Tiểu Lâm, cậu làm cơm sao có thể ăn ngon đến vậy chứ……” Từ Trạch vừa ăn vừa cảm khái.Miệng Từ Vân bị nhét đến phình to, dùng sức gật gật đầu.Tào Nhất Lâm cảm thấy có chút buồn cười cảm ơn, sau đó quay mặt sang một bên, tầm mắt vừa đúng lúc bắt gặp của quản gia Lí Thư Vệ. Thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm, Tào Nhất Lâm cảm thấy khó hiểu thu lại nụ cười, ể, sao vậy nhỉ?“Tiểu Lâm, tôi đợi bữa trưa của cậu nha……” Nói xong Từ Trạch quăng qua một ánh mắt phóng điện, rồi cầm chìa khóa xe đi trước.Từ Chất một bên gật đầu với Tào Nhất Lâm một cái coi như chào hỏi rời đi.“Đi đường cẩn thận.” Tào Nhất Lâm đưa tay vẫy hai người đàn ông.“Tiểu Lâm ca, em cũng đợi bữa trưa của anh đó.” Từ Vân lưng đeo cặp cũng nhảy nhót ly khai.“Chuyện nguyên liệu nấu ăn tôi đã nghe Thư Vệ nói rồi, sau này sẽ gọi người đưa riêng tới, cậu cứ việc chọn.” Từ Uy nói.“Vâng, được, ông chủ đi thong thả.” Tào Nhất Lâm nói.Mỗi lần nghe thấy cậu mặt mày nghiêm chỉnh gọi hắn là ông chủ, hắn chung quy có một loại cảm giác là lạ, nhưng nếu hỏi lạ thế nào, hắn không giải thích nguyên nhân được, quên đi, “……..Ừ. Lúc mười giờ lão Dương tài xế sẽ đến lấy, chú ý thời gian.”“Được, ông chủ. Ông chủ đi thong thả.”“…….Ừm.”–Liên tục hai tuần lễ mỗi ngày ba bữa cơm, mỗi bữa ít nhất năm sáu món, nhưng thực đơn mỗi ngày cũng không hề trùng lặp. Từ Uy cảm thán trù nghệ của Tào Nhất Lâm quả thật tinh xảo, đồng thời vì công lao đào được báu vật mà cao hứng tăng hai phần trăm lương cho Jack.Hôm nay là ngày tụ hội cùng bọn Chu Tiểu Hi. Từ Uy vốn muốn khước từ để về nhà ăn cơm, nhưng đột nhiên nhớ ra đêm nay vừa khéo lại là sinh nhật Dương Trác Vân, không thể không đi được.Gọi về nhà, “Xin chào, đây là……..” “Khúc dạo đầu” của Lí Thư Vệ vẫn dài dòng như trước.“Tối nay tôi về trễ, bảo Tiểu Tào chuẩn bị cho tôi chút bữa khuya.”“Dạ vâng, thiếu gia Từ Uy. Còn chuyện gì nữa không ạ?”“Hay là quên đi, để lão Dương đem phần của tôi tới đó đi, địa chỉ là…….” Dù sao có người tới là tốt rồi, ăn cái gì bọn họ cũng sẽ không so đo.Tào Nhất Lâm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu đề “Truyền Kỳ” nhấp nháy trên đầu. Là chỗ này nhỉ.Nhớ lại một tiếng trước, quản gia tiên sinh bảo cậu làm cơm bỏ vào hộp cho ông chủ Từ, vốn là muốn để lão Dương đưa tới, không may làm sao đứa nhỏ trong nhà ông ta phát sốt phải vội vàng trở về, cậu nghĩ rằng dù sao mình làm cơm xong cũng không còn việc gì, liền gọi xe chở đến đây.Tào Nhất Lâm ôm hộp cơm vừa đến cửa đã bị bảo an ngăn lại.“Xin hãy đưa ra thẻ hội viên.” Bảo an nói.“A? Tôi không có thẻ hội viên.” Vào nơi này phải có thẻ hội viên sao, quản gia tiên sinh chẳng nói gì cả.Bảo an đánh giá trên dưới cậu một chút, nhìn dạng này, khẳng định là MB [trai bao] muốn trà trộn vào.“Không có thẻ hội viên không vào được.” Bảo an lại nói.“Ơ, thế nhưng…..” Cậu cân nhắc có nên gọi điện thoại cho ông chủ không.Đúng lúc này, một giọng nam xa lạ đột nhiên xen vào, “Cậu ta đi cùng tôi.”Tào Nhất Lâm cùng bảo an đều quay đầu lại nhìn về phía người tới.“Ây cha, thì ra là Chu thiểu [thiếu gia], tôi không biết là người của ngài, mời vào trong, mau mời vào trong.” Trên mặt bảo an tràn đầy tươi cười khách khí nói.Tào Nhất Lâm nghi hoặc nhìn đối phương, bọn họ có quen nhau sao?Mặc dù cậu không biết Chu Tiểu Hi, nhưng Chu Tiểu Hi lại biết cậu.7.Sự kiện “Truyền Kỳ” [thượng]–“Vào đi.” Chu Tiểu Hi nhắc nhở.“À.” Tào Nhất Lâm ngơ ngác đi lên theo.Hai người sóng vai đi vào “Truyền Kỳ”, “Tào tiên sinh cũng được xem như là khách quý của Truyền Kỳ a.” Chu Tiểu Hi mặc một chiếc sơ mi vàng tươi, quần màu xanh nhạt, chân đi giầy thể thao màu đỏ, toàn thân ăn mặc kiểu vận động. Người không biết còn tưởng rằng hắn là MB của nơi này, nhưng lăn lộn trong câu lạc bộ, nhất là lăn lộn trong câu lạc bộ Truyền Kỳ, có người nào không biết đến Chu Tiểu Hi, khuôn mặt hắn chính là tấm danh thiếp.Tào Nhất Lâm hoang mang, họ thật sự quen biết nhau sao?Như là nhìn ra nghi hoặc của cậu, nụ cười trên mặt Chu Tiểu Hi sáng rực, lộ ra lúm đồng tiền một bên má nói, “Cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu. Tôi từng gặp cậu trong bữa tiệc sinh nhật của Tào lão gia tử……….. Tôi tên là Chu Tiểu Hi, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Hi.”Họ tên: Chu Tiểu HiGiới tính: NamTính hướng: Thích phụ nữ, nhưng cũng không bài xích đàn ôngNghề nghiệp: Nhà thiết kế trang phụcChâm ngôn sống: Nhân gian khắp nơi đều có “x”Chỉ số manh: ★★★★★ [thích bát quái đến thái quá]“Hở?” Tào Nhất Lâm không ngờ lại gặp phải người từng đến đó. “…… Xin chào.” Cậu hoàn toàn không biết đêm đó có những người nào có mặt. “Vừa rồi cảm ơn anh.”“Đừng khách sáo. Cậu là đến chơi, hay là tìm bạn?” Lòng hiếu kỳ thúc giục hắn hỏi.“Tôi đến tìm người.” Tào Nhất Lâm nói.“Tìm ai vậy? Người trong nơi này hầu hết tôi đều quen biết, nói ra tôi giúp cậu tìm?” Chu Tiểu Hi rất là tích cực nói.“Hơ….. Xin hỏi Quỷ Lang tinh ở đâu?” Truyền Kỳ có mười hai phòng VIP đều đặt theo tên mười hai chòm sao, Quỷ Lang tinh là phòng tiệc lớn nhất của Truyền Kỳ.“Quỷ Lang tinh á, cậu cứ dùng thang máy chuyên dụng bên này đi lên tầng 5 rẽ trái là tới…..” Chu Tiểu Hi vừa tốt bụng giải thích vừa dùng thẻ hội viên giúp cậu quét lên thang máy chuyên dụng giành cho khách quý, thì ra là tới Quỷ Lang tinh, Quỷ Lang tinh?! Đến khi Chu Tiểu Hi kịp phản ứng thì cửa thang máy đã đóng lại rồi. Cậu ta tới Quỷ Lang tinh tìm ai chứ?Nhìn thang máy chờ từng tầng từng tầng đi lên, Chu Tiểu Hi lần đầu tiên phiền muộn tại sao trong “Truyền Kỳ” chỉ lắp đặt một thang máy chuyên dụng giành cho khách quý. Đứng được hai giây, không chờ nữa……. Liền thấy hắn trực tiếp lao qua chỗ thang thoát hiểm chạy lên.Nhìn thấy tấm biển có ba chữ “Quỷ Lang tinh”, Tào Nhất Lâm nghĩ thầm, chắc là chỗ này nhỉ.Gõ gõ cửa, không có phản ứng, lại gõ gõ cửa, vẫn không có phản ứng. Không có ai sao?“Cậu…..” Chu Tiểu Hi há mồm thở dốc chạy đến cạnh cậu, kéo cánh tay chuẩn bị tiếp tục gõ cửa của cậu.“Còn chuyện gì sao?” Tào Nhất Lâm thấy hắn thở hổn hển thành như vậy, đợi hắn dừng lại đây mới hỏi.“….. Tôi cũng phải đến đây, cậu, cậu tìm ai vậy?” Chu Tiểu Hi nắm lấy cậu vội hỏi.“Tôi tìm ông chủ Từ.”“Ông chủ Từ?” Ông chủ Từ nào? “Từ Uy?”“Đúng vậy.” Xem ra hắn cũng có quen ông chủ, Tào Nhất Lâm cong khóe miệng.Chu Tiểu Hi thấy Tào Nhất Lâm đột nhiên lộ ra một nụ cười, thầm nghĩ, không thể tưởng được khuôn mặt lão út của Tào gia thoạt nhìn ác ác vậy mà lúc cười rộ lên thế nhưng……. lại có một dạng phong tình. “Cậu tìm Từ Uy làm gì?”“Tôi….” Tào Nhất Lâm nói chưa hết câu, cửa phòng VIP đột nhiên mở ra.“Sao cậu lại đến đây?” Từ Uy hơi giật mình khi nhìn thấy Tào Nhất Lâm ở trong này.“Tôi tới đưa cơm cho anh.” Tào Nhất Lâm xách lên cặp lồng trong tay.“Đưa cơm?” Chu Tiểu Hi giật mình nhìn hai người, Tào Nhất Lâm đưa cơm cho Từ Uy? Đây là cái trường hợp gì? Hai người bọn họ cấu kết với nhau từ bao giờ.Liếc mắt nhìn Chu Tiểu Hi một cái rồi không để ý đến nữa, “Lão Dương đâu?”“Con của anh ta không khỏe, nên vội vàng về nhà rồi, tôi liền giúp anh ta đưa tới.” Tào Nhất Lâm nói.“Ừ, cậu đến bằng cách nào?” Nhận lấy cặp lồng trong tay Tào Nhất Lâm.“Tôi đi taxi tới.”“Đợi tôi một lúc, về chung đi.” Từ Uy nghiêng người để cậu đi vào.“…… Không cần đâu, tôi…….”“Về, chung, đi?” Chu Tiểu Hi lần thứ hai kinh hãi. “Các cậu ‘rất’ tiện đường sao?” Hay là hai người ở cùng một chỗ? A!?Từ Uy biết người này lại muốn bát quái. “Không cần để ý đến hắn, tôi cũng sắp về rồi, vào đi.” Quay đầu nói với Tào Nhất Lâm.“…….Ờm.” Tào Nhất Lâm không từ chối nữa, nghĩ lại còn có thể bớt được phí xe cộ, cuối cùng vẫn theo vào.Chu Tiểu Hi không có được đáp án đành đi sát theo sau.“Hoan nghênh quang lâm!” Một hàng nữ tiếp viên mặc sườn xám đỏ hở đùi khom người nói.Ba người rẽ qua một góc quẹo đi vào đại sảnh trong phòng tiệc, bên trong có vài người trẻ tuổi đang tụ ba tụ bốn nói chuyện phiếm, hoặc trên sàn nhảy thoả thích vung vẫy tứ chi.Tào Nhất Lâm bị âm nhạc đinh tai nhức óc bên trong chấn cho xây xẩm mặt mày, khó trách cậu gõ cửa căn bản không ai nghe được. Chỉ có thể tự mình đi vào. Người nhiều thật a…..“Sao giờ cậu mới đến? Trác Vân hỏi cậu tới chưa mấy lần rồi đó.” Quách Viễn Bằng buông cậu trai trẻ tuấn mỹ trong lòng mình ra, tiến lên nói.Họ tên: Quách Viễn BằngGiới tính: NamTính hướng: Thiên về thiếu niên xinh đẹpNghề nghiệp: Quản lí công ty mậu dịch Thạch LuânChâm ngôn sống: Hễ muốn là làm đượcChỉ số manh: ★★★★★ [chủ nghĩa đàn ông thô cuồng]“Tôi mới vừa chạy xong mấy bộ tác phẩm cho nên tới hơi trễ, tôi đi chúc mừng sinh nhật hắn trước.” Chu Tiểu Hi lập tức nhớ tới chính sự ngày hôm nay, nhìn về phía Tào Nhất Lâm và Từ Uy đang ngồi, tạm thời cũng không thể đi ngay, đợi lát nữa lại hỏi cũng được.Từ Uy mở cặp lồng ra, không để ý tới những ánh mắt tò mò chung quanh, thật là đói chết hắn.“Ơ? Vị này là?” Quách Viễn Bằng lúc này mới nhìn thấy bên cạnh Từ Uy còn đi theo một người đàn ông tuấn mỹ lạ mặt. “Người mới?”“Cậu ta là đầu bếp nhà tôi. Thái Nhất Lâm, Quách Viễn Bằng.” Từ Uy đơn giản giới thiệu, rồi tự cố tự địa một mình ăn tiếp.“Xin chào. Tôi là Tào Nhất Lâm.” Tào Nhất Lâm khách khí nói. Ông chủ đã sửa lại họ của cậu hai lần.“Đầu bếp? Đầu bếp nhà cậu?” Quách Viễn Bằng thu lại ý tưởng cưa cẩm, nhìn cậu từ trên xuống dưới, “Cậu thật sự là đầu bếp nhà hắn?”Tào Nhất Lâm gật gật đầu.“Thực là nhìn không ra đó.” Quách Viễn Bằng cảm thán một câu, đáng tiếc. Nếu là đầu bếp nhà hắn ta, như vậy hắn sẽ không dễ xuống tay, “Các người cứ chơi đi, thứ lỗi tôi không tiếp được.” Sau đó liền đi tìm mục tiêu kế tiếp.Hai người không có chuyện gì để nói với nhau, chỉ ngồi trên sô pha, một người im lặng ăn cơm, một người ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh, tại sao tay của người đàn ông kia lại đặt trên đùi một người đàn ông khác, tại sao người đàn ông kia nữa lại ôm một người đàn ông khác nữa, người đàn ông kia nữa nữa còn ngồi trong lòng một người đàn ông khác nữa nữa….. Rất khó tưởng tượng được, đây là đồng tính luyến sao……“Ông chủ………”“Hử?”“Tôi muốn đi WC.”“Ừ.” Từ Uy tiếp tục ăn phần cơm trong tay.Tào Nhất Lâm đi ra khỏi Quỷ Lang tinh, ờ, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ, tầng này chỉ có hai phòng VIP, xem ra phải xuống lầu tìm rồi. Nhưng đến khi nhìn thấy thang máy phải quét thẻ, vẫn là đi thang bộ vậy.Sau khi đi xuống hết tầng này đến tầng khác, Tào Nhất Lâm mới thấy tầng một và tầng hai của nơi này là một không gian mở hoàn toàn, thuộc về thiết kế thông tầng, đi vào tầng một, hỏi một nhân viên phục vụ vị trí của WC, lại phải lên tầng hai rẽ một hồi mới thấy được ký hiệu nhà vệ sinh, dọc đường đi vào, thấy đối diện có một người đang đi tới, cậu nép sang bên cạnh để nhường chút đường, không ngờ đối phương cũng nép sang một hướng cũng hướng với cậu để nhường đường. “Ngại quá.” Cậu tiếp tục nép sang bên kia nhường, thế nhưng đối phương lại cũng nép tiếp sang cùng một hướng với cậu. Cậu hướng sang phía lan can chen chen, mới vừa dùng chút lực, liền thấy cả người Tào Nhất Lâm nghiêng đi rớt xuống lầu, ngã lên ghế sô pha bên dưới.Mọi người trong sảnh toàn bộ đều giật mình chứng kiến một màn cậu rơi xuống, lúc Tào Nhất Lâm ngã xuống, còn ảo não nghĩ: Người kia chen với cậu làm chi….Từ Uy ăn xong hộp cơm đợi một lúc, lúc chuẩn bị rời đi mới phát hiện Tào Nhất Lâm vẫn chưa trở về, liền hỏi thăm nơi cậu đi, mới biết cậu đã ra ngoài. Nghĩ thầm, cậu chắc không biết chỗ này có nhà vệ sinh, nên chạy ra ngoài đi.Đúng lúc này quản lí của Truyền Kỳ chạy lên nói mấy câu bên tai Dương Trác Vân, Dương Trác Vân gật gật đầu nói với Chu Tiểu Hi, “Có phải hôm nay cậu dẫn người theo không?”“Dẫn người? À, cậu nói Tào Nhất Lâm hả.” Chu Tiểu Hi phản ứng lại nói.“Bọn họ nói người cậu dẫn theo ngã từ tầng hai xuống.”“Cái gì?” Từ Uy cau mày hỏi, “Người đang ở đâu?”Quản lí lễ độ dẫn hắn đi ra ngoài.8.Sự kiện “Truyền Kỳ” [hạ]–Tào Nhất Lâm hai tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn chờ bị xử trí. Cách phía trước cậu hai bước có một người đàn ông đang căng cổ rống cậu, “Cái bảng nói tay vịn có vấn đề đừng dựa vào trên tầng hai lớn như vậy, cậu không thấy hả, làm gì mà còn dựa sang bên đó? Tự mình ngã xuống chưa nói, làm gì lại đúng lúc bạn tôi đi ngang qua mà ngã xuống hả?”“Thực xin lỗi…..” Tào Nhất Lâm chân thành nhận lỗi.Chẳng qua là phối hợp với khuôn mặt của cậu, rất khó khiến người ta cảm nhận được sự thành tâm này.“Xin lỗi, xin lỗi trị giá mấy đồng tiền hả?” Người đàn ông kích động xông lên trước mặt Tào Nhất Lâm, nhân viên phục vụ của Truyền Kỳ tiến lên kéo gấp. “Cậu kéo tôi làm gì, bỏ ra, tôi là người lịch sự, cậu tưởng tôi muốn động tay sao? Tôi sao có thể làm chuyện vô văn hóa như vậy, cậu cho tôi là ai hả?….”Mục tiêu của người đàn kia lập tức bị dời sang nhân viên phục vụ đi thảo luận về “người văn minh”.“Không bị thương chứ?” Đám người Từ Uy đến xem Tào Nhất Lâm, trực tiếp đi tới trước mặt cậu nhìn từ trên xuống dưới phát hiện không có gì liền hỏi.Tào Nhất Lâm lắc đầu, “Tôi không sao.”“Không phải nói ngã từ tầng hai xuống sao? Sao lại không việc gì?” Đám người Chu Tiểu Hi bởi vì tới trễ một bước chỉ nghe được một nửa nên vội hỏi.“Vị tiên sinh này lúc ngã xuống vừa vặn ngã lên người một vị tiên sinh khác, vị tiên sinh kia đã được đưa đi bệnh viện rồi.” Một nhân viên phục vụ của Truyền Kỳ đứng cạnh giải thích.“……” Vận khí này, tốt thật. Mọi người im lặng…….“….. Không việc gì là tốt rồi.” Từ Uy nghẹn một lúc lâu mới nặn ra một câu.“Cái gì mà không việc gì?” Lời này đúng lúc bị vị tiên sinh xù lông kia nghe được.Mọi người quay đầu nhìn về phía tiên sinh xù lông.“Sao, thế nào, nhiều người thì làm sao, nhiều người thì ngã lên người ta sẽ không chịu trách nhiệm sao?” Tiên sinh xù lông âm cuối rõ ràng đã run rẩy hẳn.Từ Uy đi lên mỉm cười nhìn quản lí câu lạc bộ, “Quản lí Hoàng, xin hỏi bạn của tôi tại sao lại bị ngã từ trên tầng hai xuống?”Mặc dù đối phương đang cười, nhưng quản lí Hoàng nhịn không được trên trán ứa mồ hôi lạnh, “Việc này thật ra là tay vịn trên tầng hai của chúng tôi hơi bất ổn, nhưng phát hiện không kịp thời, cho nên mới tạm thời treo bảng ở kia…… Hơn nữa chúng tôi còn để một nhân viên chuyên đứng cạnh nhắc nhở, bởi vì sợ có khách say rượu không cẩn thận dựa lên.”Từ Uy nhíu mày, “Sau đó thì sao?”Quản lí Hoàng lau mồ hôi trên đầu, “Này, này……” Chung quy là không thể nói vấn đề là ở bạn hắn . “Sau đó có chuyện gì?” Quản lí Hoàng nhìn nhân viên phục vụ hỏi.Nhân viên phục vụ liếc nhìn quản lí một cái, sợ hãi nói, “Kỳ thật lúc vị tiên sinh này hỏi tôi nhà vệ sinh ở đâu, tôi thấy rất bình thường, không giống say rượu, cho nên không có lưu ý nhiều lắm. Ai ngờ sau khi anh ta đi lên có lẽ là nhìn thấy tấm gương phía đối diện, nhưng vẫn đi thẳng tới, tự mình nhường đường cho mình, sau đó liền ngã xuống……”Mọi người nhịn không được nhìn về phía Tào Nhất Lâm, Tào Nhất Lâm vẻ mặt xấu hổ gật gật đầu.Cuối cùng nhân viên phục vụ lại bồi thêm một câu đầy oan ức, “….. Nào có ai ngay cả chính mình cũng không nhận ra chứ.”Tào Nhất Lâm trong lòng chấn động, cậu sau khi sống lại, rất ít khi soi gương, cho nên ban nãy lúc thấy mình trong gương, cậu thật sự nghĩ đó là một người khác…..Cuối cùng, chuyện này nhận định là lỗi của Tào Nhất Lâm, Từ Uy giúp cậu bồi thường tiền thuốc, theo như lời vị tiên sinh xù lông kia nói là “phí tổn tinh thần” thì việc này mới chấm dứt.Từ Uy nhân cơ hội nói phải về trước.Những người khác cũng không nán lại lâu, chỉ là lúc chuẩn bị quay về phòng, cả bọn đều dùng ánh mắt kì quái nhìn Tào Nhất Lâm.Từ Uy lái xe, Tào Nhất Lâm ngồi trên ghế phó lái, cậu cảm thấy không khí trong xe có hơi áp lực.“Khụ, cảm ơn.” Tào Nhất Lâm nói.Từ Uy qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Tào Nhất Lâm một cái, “Ding ding ding, ding ding ding……” Di động Từ Uy đột nhiên vang lên, hắn nhìn xuống màn hình điện thoại, đeo bluetooth nhận điện, “Chuyện gì?”“Cậu như thế nào làm quen được với Tào Nhất Lâm thế?” Giọng nói của Chu Tiểu Hi từ trong điện thoại vọng ra.Cái gì gọi là làm quen? “Có ý gì?” Từ Uy hỏi.“Cái gì mà có ý gì? Quan hệ của cậu và Tào Nhất Lâm là gì? Đừng nói với tôi cậu ta là đầu bếp nhà cậu nha, lão út Tào gia làm đầu bếp nhà cậu, tôi cười rớt răng mất thôi, nói đi nói đi.” Không cần nghĩ cũng cũng biết Chu Tiểu Hi giờ phút này đang mang một bộ dáng tò mò gần chết cào ống nghe.Lão út Tào gia? Tào gia kia sao…… Không phải chứ?! Từ Uy lại cao thấp đánh giá Tào Nhất Lâm một phen, hắn vậy mà lại là lão út Tào gia. “Vậy thì cười đến rớt răng luôn đi.”“Có ý gì?” Chu Tiểu Hi cau mày hỏi. “Tút tút tút…… Á, dám cúp điện thoại của tôi.”“Sao vậy?” Dương Trác Vân đứng sau Chu Tiểu Hi, hơi thở chứa mùi rượu phun lên cần cổ Chu Tiểu Hi. Cuối cùng cũng tống khứ được đám người kia đi.Họ tên: Dương Trác VânGiới tính: NamTính hướng: Chu Tiểu Hi [ý là nếu Chu Tiểu Hi là nam, thì hắn liền thích Chu Tiểu Hi nam, nếu Chu Tiểu Hi là nữ, thì liền thích Chu Tiểu Hi nữ, nói cách khác, hắn chỉ thích Chu Tiểu Hi]Nghề nghiệp: Quản lí công ty khoa học công nghệ Cự NhânChâm ngôn sống: Lợi ích của Chu Tiểu Hi cao hơn tất cảChỉ số manh: ★★★★★ [một người đàn ông chững chạc thâm tình đáng yêu nhất, đặc biệt người hắn yêu lại là đàn ông]Chu Tiểu Hi nhạy cảm rụt cổ, quay đầu thấy là Dương Trác Vân, vội oán giận nói, “Còn không phải là Từ Uy sao, hắn không cho tôi biết quan hệ của hắn và Tào Nhất Lâm.”“Tào Nhất Lâm là đầu bếp mới nhà hắn, lúc nãy hắn đã giới thiệu qua với Viễn Bằng rồi đó.” Dương Trác Vân một tay vịn lên lan can phía sau Chu Tiểu Hi nói.“Đầu bếp cái gì, không thể nào.” Chu Tiểu Hi phản bác.“Tại sao?” Dương Trác Vân vẻ mặt đầy cưng chiều nhìn Chu Tiểu Hi một bộ bất mãn bĩu môi.“Tào Nhất Lâm là tiểu tôn tử của Tào lão gia tử, tôi đã nói qua với các cậu rồi đấy thôi, chính là lão út Tào gia mà từ chối tư cách thừa kế trong đại thọ của Tào lão gia đó a, cậu ta sao có thể chạy tới nhà Từ Uy làm đầu bếp được.”“Hả, phải không.”“Tôi thế nào cũng phải làm rõ vụ này mới được.” Nói xong, Chu Tiểu Hi dự định xuất phát đích thân đến nhà Từ Uy tìm hiểu.Tay Dương Trác Vân vươn chậm nửa nhịp không giữ kịp, cứ treo tại không trung như vậy. Quên đi, vừa nghiêng đầu thì đúng lúc nhìn thấy Hồ Đông Dũng đứng cách mình vài bước.Họ tên: Hồ Đông DũngGiới tính: NamTính hướng: ……. [chưa phát hiện ra hứng thú gì với nhân loại]Nghề nghiệp: Chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Nhân ĐứcChâm ngôn sống: ……. [chưa phát hiện được tín điều gì]Chỉ số manh: ★★★★★ [lãnh khốc quá đáng cũng là một loại manh]Hắn mỉm cười gật đầu, Hồ Đông Dũng cũng hơi gật lại. “Không ra tay?”Dương Trác Vân mỉm cười nói, “Tôi đang đợi chính hắn chạy vào trong tay tôi.”Mí mắt Hồ Đông Dũng hơi hơi dịch khỏi vị trí khoảng một mm, phải không?–Hai người xuống xe, Lí Thư Vệ đã mở sẵn cửa nghênh đón nói, “Hai người về rồi.”Từ Uy và Tào Nhất Lâm trước sau đi vào phòng khách, “Ừ.”Tào Nhất Lâm nhìn trộm Từ Uy một cái, “Ừm, tôi về phòng trước…… Ông chủ ngủ ngon, quản gia tiên sinh ngủ ngon.”“Ừ.” Từ Uy gật gật đầu.“Tào tiên sinh cũng ngủ ngon.” Lí Thư Vệ nói.Từ Uy thoáng vẻ đăm chiêu nhìn theo bóng dáng Tào Nhất Lâm lại lần nữa cảm thấy hoang mang…… Cậu không có khí phách của Tào Nhất Vinh [anh hai của Tào Nhất Lâm], cũng không có sự khôn khéo của Tào Nhất Hiên [anh ba của Tào Nhất Lâm], ngoại trừ khuôn mặt nhìn như khéo léo lại có vẻ đẹp trung tính ra, cậu hoàn toàn không giống những người Tào gia mà hắn biết. Kỳ lạ nhất chính là, cậu vậy mà lại là đầu bếp. Trong một gia tộc kinh doanh sao có thể xuất hiện một người theo nghiệp đầu bếp, hay là có mục đích gì khác…… Bất luận thế nào, cậu cũng đã khơi gợi lên hứng thú mà hắn tìm kiếm bấy lâu…….“Thư Vệ, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Từ Uy cong khóe miệng nói.“Vâng.” Xem ra tâm tình của tiên sinh tốt lắm, chắc có chuyện vui gì đây.9.Gặp lại bạn cũ–Chu Tiểu Hi ra khỏi phòng thoáng chốc lại vòng trở về.Kéo cánh tay Dương Trác Vân chẳng hé miệng lập tức đi ra ngoài.“Đi đâu?” Dương Trác Vân nhướn mày hỏi.“Nhà Từ Uy, hôm nay tôi đi nhờ xe của chị tới, cậu chở tôi đi nha?” Chu Tiểu Hi lấy lòng nói. Không còn cách nào khác, ai biểu hắn không muốn lái xe lại không thích đi taxi chứ.“………. Muốn biết thì để mai ghé.” Dương Trác Vân kéo Chu Tiểu Hi đứng lại.“Thế nhưng………” Hắn thật sự rất muốn biết.“Giờ đã qua nửa đêm rồi, bọn họ khẳng định đã đi nghỉ.”“Vậy được rồi, mai tôi lại đi hỏi. Vậy thì đưa tôi về nhà đi.” Chu Tiểu Hi bám trên người Dương Trác Vân nói.“Ừ.” Dương Trác Vân cưng chiều cười nói.–“Xin chào, xin hỏi đêm qua khoảng mười một giờ có người đàn ông nào được đưa tới vì bị đè bị thương không?” Tào Nhất Lâm đứng trước bàn tiếp tân của một bệnh viện gần “Truyền Kỳ” nhất.“Xin hỏi người đó tên gì ạ?” Tiểu thư y tá lễ phép cười hỏi.“Cái này, tôi không biết, nhưng anh ta là bị người khác đè bị thương mới được đưa tới.” Tào Nhất Lâm nói.“Vậy xin hỏi quan hệ của anh và anh ta là gì ạ?”“Ặc….. Anh ta bởi vì tôi nên mới bị thương.” Tào Nhất Lâm có chút áy náy nói.Tiểu thư y tá triển khai sức tưởng tượng, nhất định là người kia vì cứu anh ta mới bị thương, cho nên anh ta mới muốn tìm bằng được vị “ân nhân cứu mạng” kia, thế nên thực cảm động nói, “Tôi giúp anh tra xem mười một giờ tối qua có ai được đưa vào không.”“Cảm ơn.” Tào Nhất Lâm vội nói.“Đừng, đừng khách sáo.” Tiểu thư y tá bị nụ cười bất ngờ hiện ra của Tào Nhất Lâm dao động, mặt hồng hết nửa mới lấy lại tinh thần nói.Một lát sau, “Khoảng mười một giờ tối qua đúng là có một bệnh nhân được 120 đưa tới, bây giờ đang ở phòng số 1223.”“Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô.” Tào Nhất Lâm biết ơn nói.“Đừng khách sáo, thật sự đừng khách sáo.”Tào Nhất Lâm mang theo hộp giữ ấm lên tầng hai, “1223, là chỗ này rồi.”Đang đưa tay hướng tới tay nắm cửa, còn chưa kịp mở ra đã nghe thấy tiếng chửi bậy từ bên trong vọng tới, “…….Chỉ để mày đi thu tiền thôi, mày cũng có thể bị người ta ngã từ tầng hai đè xuống, mày có thể nào xui xẻo hơn nữa không?” Cái giọng này…….Tào Nhất Lâm vội vàng mở cửa ra, ba người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cậu.“Cậu là ai?” Người vừa rồi đang chửi người hỏi.Tào Nhất Lâm kích động không kềm chế được, nước mắt cứ như vậy lã chã chảy xuống, là Thiết Đầu, thật sự là Thiết Đầu……..“Cậu, cậu…….” Người này tại sao vừa khóc vừa dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn vậy, Thiết Đầu trong lòng thầm nhủ.“A……. Tôi biết cậu là ai.” Người đàn ông ngồi ở mép giường đột nhiên nói, “Anh Thiết Đầu, chính cậu ta ngã lên A Ngưu đó.” Người này không phải ai khác chính là vị tiên sinh xù lông tối hôm qua.Thiết Đầu liếc mắt nhìn A Mao một cái, bị người ta ngã lên vinh quang lắm sao, lớn tiếng như vậy làm gì, tiếp theo lại nhìn về phía Tào Nhất Lâm, thấy cậu xách hộp giữ ấm tới, “Làm gì vậy? Đến nhận lỗi sao?” Đến nhận lỗi thì khóc thành cái dạng này làm chi vậy……“Tôi, tôi…….” Tào Nhất Lâm kích động nói không ra lời, vẫn như cũ lệ rơi đầy mặt.“Tôi biết là cậu tới để nhận lỗi.” Thiết Đầu hơi nhíu mày. Một người đàn ông trưởng thành khóc thành cái dạng này, đến nỗi vậy sao…….Ngô Đông hoặc có thể nói Tào Nhất Lâm sau khi sống lại, sau khi “mượn xác hoàn hồn”, cậu từng định thử liên lạc với Thiết Đầu, nhưng hắn đã sớm dọn khỏi căn phòng thuê trước đó của bọn họ, không ngờ thế mà hôm nay lại có thể gặp nhau, Tào Nhất Lâm thoáng ổn định lại cảm xúc gọi, “Thiết Đầu……”Thiết Đầu đầu tiên là chấn động, nghi ngờ nhìn Tào Nhất Lâm, “Vị tiên sinh này, chúng ta còn chưa thân thiết như vậy, tôi họ Vương, cậu có thể gọi tôi là Vương tiên sinh. Có điều cậu đã đích thân đến tận đây, tôi phải hảo hảo nói chuyện mới được, nào nào nào, mời ngồi.”Biểu cảm này của Thiết Đầu Tào Nhất Lâm cực kỳ quen thuộc, đó là biểu hiện khách khí trước khi hắn muốn chiếm tiện nghi người khác.“Xin hỏi tiên sinh họ gì?”Tào Nhất Lâm bị kéo đến ngồi bên cạnh, “Tôi tên là Ngô….. Tào Nhất Lâm.”“Vô Tào Nhất Lâm?”“Không phải, là Tào Nhất Lâm.”“À, thì ra là Tào tiên sinh, cậu cũng thấy bạn tôi bị thương nghiêm trọng ghê gớm như vậy đấy, dù là nói cậu đã đưa tiền thuốc rồi, thế nhưng cậu phải biết lúc bạn tôi bị cậu đè lên, tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, khiến hắn hiện tại căn bản không dám tùy ý đi phía dưới tầng hai của bất kì công trình nào, phải không?” Nói xong Thiết Đầu quay lại nhìn về phía A Ngưu đang nằm trên giường.“Ơ…….” Gã có cái di chứng này sao? Sao gã không biết nhỉ, đương lúc gã còn đang ngẩn ngơ thì bỗng nhiên phát hiện Thiết Đầu nhìn mình trừng trừng, gã vội vàng gật đầu, “À, phải.”Thiết Đầu quay sang vẻ mặt bi thương nói, “Phải biết rằng thành A hiện tại làm gì còn nhà một tầng nữa đâu, sau này hắn trên cơ bản chính là vô duyên gặp lại thế giới bên ngoài rồi, phải biết rằng tổn thương tâm lý là rất khó chữa khỏi, hơn nữa bác sĩ tâm lý hành nghề ở nước ta hiện vẫn chưa nhiều lắm, cho nên giá cả cũng khá cao, ai, người nghèo khổ như chúng tôi làm sao trả nổi đây……” Thiết Đầu vừa cảm khái vừa ngó trộm Tào Nhất Lâm, phóng ra sóng điện “cho tôi tiền, cho tôi tiền”.Tào Nhất Lâm gần như chỉ hưởng thụ mà nghe Thiết Đầu nói nhảm, hắn vẫn giống hệt như trước kia.Thiết Đầu chú ý tới vẻ mặt “suy nghĩ sâu xa” của Tào Nhất Lâm, xem ra người này không dễ đối phó như trong tưởng tượng của hắn lắm, nếu mềm không được, vậy thì……..“Tào tiên sinh, tôi nói thẳng vào vấn đề luôn vậy, tình trạng của bạn tôi, coi như là tàn phế loại ba, căn bản không cách nào làm việc được, việc này khiến một kẻ ít học như hắn sao có thể chịu nổi, đương nhiên, chúng tôi cũng không phải bắt cậu nuôi hắn cả đời, chẳng qua cũng nên cho chúng tôi thời gian vài năm để vết thương trong lòng hắn chậm rãi khép lại……” Đương giữa lúc Thiết Đầu đang thao thao bất tuyệt, Tào Nhất Lâm mở phích nước trong tay ra, rót một chén canh gà đưa cho hắn, nói, “Nhuận nhuận giọng.”Thiết Đầu vội nhận lấy, “Cảm ơn, với lại cậu cũng biết dưới tình hình này hắn là rất khó có thể lấy vợ……” Thật sự có hơi khát, nói xong liền uống một ngụm, rồi đột nhiên dừng lại.“Cậu…..”Tào Nhất Lâm cong khóe miệng.“……Canh này uống rất ngon.” Thật sự uống ngon lắm…… Thiết Đầu lại giương mắt nhìn nhìn Tào Nhất Lâm, sao có thể giống với mùi vị mà tên kia làm như vậy……… “Canh này cậu mua ở đâu vậy?” Thiết Đầu kìm lòng không đậu hỏi.“Tôi làm.” Tào Nhất Lâm cười nói.Thiết Đầu giật mình nói, “Cậu làm?”“Tôi là đầu bếp.” Tào Nhất Lâm nói tiếp.“Óa” Thiết Đầu lại bị kinh sợ, diện mạo rõ ràng có thể so sánh với người mẫu, vậy mà lại là đầu bếp.“Cậu làm việc ở đâu?” Nếu không quá đắt thì hắn sẽ cân nhắc đến quán của cậu sau, đơn giản là…….có mùi vị mà hắn lưu luyến nhất.“Anh Thiết Đầu……” A Mao nhịn không được kéo Thiết Đầu, “Anh lạc đề rồi……” Gã nhỏ giọng nhắc nhở.“A, đúng……..” Thiếu chút nữa bị bát canh này kéo ra xa rồi. “Việc kia, vậy, cậu quyết định giải quyết thế nào?”“Các anh muốn giải quyết thế nào?” Tào Nhất Lâm thuận theo lời hắn hỏi.Thực ngược đời, “Chúng tôi chỉ mong cậu có thể bồi thường phí tổn thất tinh thần và phí chữa trị tinh thần cho bạn tôi một lần duy nhất, không nhiều lắm, hai vạn đồng là tốt rồi.”A Ngưu và A Mao ngầm hít một hơi. Ác, quá ác a.“Được.” Tào Nhất Lâm gật đầu đồng ý.“Được, ừm, ừm? Được?” Thiết Đầu không ngờ cậu lại đáp ứng dễ dàng như vậy.“Phải, có điều phải mất hai ngày, tôi hiện tại không có.” Cậu có thể về ứng trước với ông chủ một ít, chắc là có thể nhỉ.“………Được, vậy đến lúc đó cậu gọi điện thoại cho tôi, đây là danh thiếp của tôi.” Thiết Đầu từ trong túi áo lấy danh thiếp ra đưa cho Tào Nhất Lâm.Cậu nhận lấy rồi nhìn tên tuổi phía trên: Công ty trách nhiệm hữu hạn đòi nợ gấp, giám đốc, Vương Thiết Đầu.“Tôi hiện tại không có danh thiếp, tôi ghi lại số điện thoại của tôi cho anh.” Nói xong Tào Nhất Lâm lấy bút ra, nhìn khắp nơi không tìm ra một tờ giấy.“Cậu đọc đi, tôi nhớ số điện thoại rất giỏi.” Thiết Đầu nói.“Ừ, 89898899.” Tào Nhất Lâm nói.“Ặc, đây là điện thoại gì?”“Điện thoại chỗ tôi làm việc.”“Thật ra cậu cho tôi số điện thoại cầm tay của cậu là được rồi.” Tưởng hắn ngu hả, cái loại số này vừa nhìn là biết chính là số cố định của “người không hề tầm thường” rồi.“Tôi không có di động.” Tào Nhất Lâm nói.“……..” Thiết Đầu nheo mắt, người này đang đùa giỡn hắn hả.10.Khách ghé thăm–Thấy Thiết Đầu nheo mắt lại, Tào Nhất Lâm biết hắn không tin lời cậu nói, “Nếu không tôi nói cho anh địa chỉ của tôi, vậy anh yên tâm rồi chứ.” Cậu viết địa chỉ của mình xuống đưa cho Thiết Đầu.Nhìn tờ giấy trong tay đối phương, Thiết Đầu có ba phần nghi ngờ bảy phần nghi hoặc, người này rốt cuộc là đang giở trò hay là….. bị ngốc vậy. Tự mình chạy tới cho người ta lừa gạt tống tiền, ặc, không phải, là người ta yêu cầu cung cấp bồi thường hợp lý, còn chưa hết, vậy mà cả địa chỉ gia đình cũng giao ra luôn, lẽ nào muốn “cung dưỡng” A Ngưu trường kỳ? Trong im lặng, Thiết Đầu cảm thấy ánh mắt Tào Nhất Lâm nhìn mình càng lúc càng nóng bỏng, sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy nhỉ, a….. Hắn nghĩ ra rồi, ánh mắt cậu nhìn hắn thấy rất giống của thằng cha từng có ý nghĩ muốn bao dưỡng hắn nhưng bị hắn đánh thành đầu heo, chà chà, thảo nào lại dễ nói chuyện như vậy, còn nói ra địa chỉ, cảm hóa hắn là muốn để lúc hắn đến nhà lấy tiền liền “chui đầu vào lưới” đây mà.Thiết Đầu đột nhiên nhếch miệng cười, “Được, tôi có thời gian rảnh sẽ đến nhà tìm cậu.” Hắn sẽ nhớ rõ kêu thật nhiều anh em cùng đi.“Ừ. Ngoại trừ thời gian ăn cơm tôi có hơi bận ra thì bất cứ lúc nào anh tới tìm tôi, tôi đều có thời gian trống.” Tào Nhất Lâm cười nói.“Được.” Hắn nhất định sẽ đến. “Canh gà kia chúng tôi sẽ giữ lại, bạn tôi lúc này cần nghỉ ngơi, cho nên…….”“À, vậy…… Tôi về trước, nhớ tới tìm tôi đó.” Tào Nhất Lâm dặn dò.Thiết Đầu mắt nén lửa giận, khóe miệng cố gắng cong lên, gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Được.”“Bye bye.” Tào Nhất Lâm lòng tràn đầy vui vẻ rời đi, xem nhẹ ngọn lửa bùng lên trong mắt Thiết Đầu phía sau mình.“Anh, anh Thiết Đầu…….” A Ngưu nhìn vẻ mặt của hắn cẩn thận gọi.“Chuyện gì?” Thiết Đầu thu lại tầm mắt.“Canh gà này em có thể uống được không?” Vị tiên sinh kia vừa rồi không phải nói là mang đến cho gã sao.Thiết Đầu trừng mắt nhìn gã một cái, “Muốn uống canh gà hả, đợi chú mày xuất viện đã, cái này đối với chú mày mà nói thì nhiều mỡ quá, cứ để anh vất vả chút giải quyết giúp chú mày vậy.” Nói xong hắn xách hộp giữ ấm đi ra khỏi phòng bệnh.A Mao vỗ vỗ bả vai A Ngưu an ủi, “Đợi tao mua hamburger gà KFC cho mày, ăn cũng ngon lắm đó.”A Ngưu ảm đạm gật gật đầu.–“Tạm ứng lương?” Từ Uy ngồi trong thư phòng, nhìn Tào Nhất Lâm đang đứng trước mặt hắn.“Vâng, tôi có chút việc cần dùng gấp, cho nên muốn ứng trước một ít, có thể chứ?” Tào Nhất Lâm nói.“Có thể.” Từ Uy lấy một tờ chi phiếu ra, “Muốn ứng bao nhiêu?”“……” Vừa nghĩ mình làm chưa được mấy ngày đã tìm ông chủ đòi tiền trước, Tào Nhất Lâm ngượng ngùng giơ hai ngón tay lên.Từ Uy lưu loát ký rồi đưa cho cậu, “Có khó khăn gì có thể đến tìm tôi.”“Cảm ơn ông chủ.” Tào Nhất Lâm nhận lấy chi phiếu, vì bản thân tìm được một ông chủ như vậy mà lặng lẽ cảm thán, ông chủ thật là tốt. Đợi đến lúc nhìn rõ số tiền trên chi phiếu, Tào Nhất Lâm trợn tròn mắt, cậu chỉ muốn ứng trước hai vạn mà thôi, cho cậu những hai trăm vạn làm gì vậy. Cậu bị dọa đến run tay, chi phiếu rơi xuống đất.“Sao vậy? Không đủ dùng?” Từ Uy hỏi.“Không, không phải, tôi chỉ muốn ứng trước hai vạn.” Tào Nhất Lâm vội nhặt tờ chi phiếu dưới đất lên, ông trời ơi, cậu cầm nhiều tiền như vậy, vô hình trung cảm thấy áp lực trong tay rất lớn.“……” Từ Uy nhướn mày, nhịn không được hỏi thêm một câu, “Cậu dùng làm gì?”“Tôi muốn bồi thường một ít cho người bị tôi đè bị thương tối hôm qua.” Tào Nhất Lâm giải thích.“Bồi thường?” Nhướn mày biến thành nhíu mày, “Tôi đã đưa cho người nọ tiền thuốc men rồi mà, còn muốn bồi thường cái gì nữa? Hắn tìm cậu phải không?” Cậu ta sẽ không phải đụng phải kẻ lừa đảo đấy chứ.“Không phải, là lúc tôi hầm chút canh gà đến thăm anh ta, Thiết, à bạn anh ta nói vậy.” Nghĩ đến Thiết Đầu, Tào Nhất Lâm lại cảm khái, đè thật đúng người!“……..” Thì ra là cậu ta cho người ta cơ hội lừa gạt tống tiền mình, tự đưa tới cửa, người ta còn không bắt chẹt sao. “Chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu không cần quản đâu.”“Ấy, người là do tôi làm bị thương, sao có thể để ông chủ lại chi tiền.” Tào Nhất Lâm cự tuyệt không cần suy nghĩ.Ai nói hắn muốn chi tiền. “Cậu là lúc đưa cơm cho tôi mà gặp chuyện, xem như là trong thời gian làm việc, cho nên đương nhiên phải do tôi giải quyết.” Xem ra người này thực sự là “tốt mã giẻ cùi”, trông vậy mà tính cách lại hoang phí.Mặc dù biết là không đúng, nhưng Tào Nhất Lâm vẫn không muốn phản bác lại, chỉ có thể nhấn mạnh, “Không được, dù thế nào thì phải là tôi chi tiền mới đúng, này…..” Nắm chặt tờ chi phiếu trong tay, “Hai trăm vạn thì hai trăm vạn, xem như là tiền lương của tôi trong một năm tám tháng vậy. Cảm ơn ông chủ.” Nói xong xoay người ra khỏi thư phòng.“Đợi chút.” Từ Uy gọi cậu lại.“Người kia có nói khi nào thì đưa cho hắn không?” Đúng là một kẻ bại não.“Ơ, không nói, anh ta nói sẽ đến tìm tôi.” Tào Nhất Lâm nói.“Tìm cậu?”“Vâng, tôi đưa địa chỉ nơi này cho anh ta, xin ông chủ hãy yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, không gây thiêm phiền toái cho ngài đâu.” Tào Nhất Lâm cam đoan nói.Từ Uy có phần không biết nói gì, người này không chỉ tự đưa mình lên cửa, lại còn muốn dẫn người ta vào nhà. Hành động này của cậu nói tốt đẹp thì là có tinh thần trách nhiệm, nói bình thường thì chính là vừa thiếu mắt nhìn lại vừa coi tiền như rác. Người này thật sự đã lớn lên trong Tào gia sao, không lẽ là sinh ra đột biến, vậy thì biến cũng quá đáng quá đi.“……..Vậy cậu ra ngoài trước đi.” Từ Uy chỉ còn biết nói vậy.“Vâng, ông chủ.” Tào Nhất Lâm bước ra khỏi cửa.Lúc này Từ Uy có hơi mâu thuẫn, hơi rối rắm, rốt cuộc là có muốn giúp cậu ta hay không đây.–Thời gian cơm tối, khi mọi người đúng giờ ngồi trước bàn chuẩn bị ăn cơm, thì chuông cửa đột nhiên vang lên.Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều đã về hết rồi, ai nhấn chuông cửa vậy.Lí Thư Vệ hoạt động trước tiên, “Tôi đi mở cửa.”Chỉ chốc lát sau, Lí Thư Vệ đã trở lại, phía sau dẫn theo hai người tiến vào, “Chào buổi tối mọi người, ái chà, đang ăn tối à, vừa khéo bọn tôi cũng chưa ăn, ăn chung đi.” Chu Tiểu Hi tự mình tiếp đón bản thân và Dương Trác Vân ngồi vào bàn cơm. Lí Thư Vệ tự động vào bếp lấy đồ ăn, cũng nói với Tào Nhất Lâm làm nhiều thêm hai món.“Ai ôi, Tiểu Mặc, Tiểu Trình hình như nhiều thêm chút thịt hen, xem ra gần đây thức ăn không tồi nha.” Chu Tiểu Hi vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa, vừa nói vừa nhìn trộm về phía phòng bếp.Cặp song sinh vẫn rất lễ phép cùng gọi, “Chú Chu.”“Ngoan.” Chu Tiểu Hi cười đến hai mắt híp lại thành đường thẳng, lúc này mới buông tay ra.Từ Uy nhìn về phía Dương Trác Vân, các người đến làm gì?Dương Trác Vân vô tội thoáng nhún vai, tôi đến làm tuỳ tùng.Từ Uy lúc này mới thu lại tầm mắt, “Ăn cơm trước đã.”Nói xong, liền thấy những người khác như giông tố quét qua mặt bàn, món ăn vốn được xếp đầy bàn rất nhanh đã thấy đáy.Dương Trác Vân và Chu Tiểu Hi giật mình ngây ngẩn. Bọn họ mỗi lần thấy người Từ gia ăn cơm đều chỉ gắp vài miếng rồi lập tức dừng đũa, tốc độ ăn cơm có hiệu suất như thế, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Cảnh này thực chẳng khác gì nạn châu chấu.Có điều, bọn họ ăn sạch bách, thì hai người họ ăn gì đây…..Không bao lâu sau Tào Nhất Lâm dùng khay bưng hai món đi vào phòng ăn.Thấy Tào Nhất Lâm một thân trang phục đầu bếp đúng chuẩn, Chu Tiểu Hi cảm thấy cằm mình rớt ra mất rồi…..

Video liên quan

Chủ Đề