Top phim trung quô c da i tâ p hay năm 2024

Tomorrow, i will find the answer of that question, of the eternal afternoons, of the hope and the eternal feeling of the stones.

Tomorrow i will wake up.

Jam's

Sounds of Jazz Fest Xalapa 2008

The things that happens when the people find the Light... during the concerts.

Uể oải

Khi mà sống lưng bạn mệt mỏi thì mỗi ngoe nguẩy đều khiến bạn đau nhức

Ví như mình đây :[

Thiệt là muốn nằm cả ngày trên chiếc giường bé xinh..

Nhưng mà nằm mãi cũng lại khó chịu @@

Thế là lồm cồm bò dậy tập thể dục,đi cafe cafáo w lũ bạn...thế mà khỏe khoắn hơn :">

cơ mà quên mất ăn sáng vì quá ham vui :[[

Xong

Tiêu

Giờ thì mình cảm thấy không chỉ sống lưng mà cả đầu và bụng cũng bị đau luôn :[[[[[[ =]]

a clown who travel by the world, singing and stealing dreams of beauty ladys...

and giving happiness..

smiles of XTC

A tradition of Adobe creators, who cook the mud, and make little pieces of supports and hope.

And a lot of supports makes great structures of happiness.

A tribute to Love.

Remembers of the better times of the life.

Picture of the Collective Fotographic Exposition: "Xalapa: Sin límite de rostros".

Un bicicleta descanzando en las tranquilas noches de tlacotalpan.

Chụp = đt của mìh nên chất lượng ảnh nó hơi kém thông cảm chút nha :x đễ ý cái mặt mình thui =] :"3

Bạn Thảo ds ♥

Đi vinpearl đi đảo đi chơi ăn uống jì c~ hết r nên h mình về =[ ôi t7 về r íh :[ nhớ nơi này cm :[[ huhu còn đâu mỗi buổi sáng dậy 9h ăn ság r onl mấy tiếng ~ buổi đi chơi vui qá xá vui với mng` ~ đi thả diều ~ nhớ lần suýt làm mồi cho hà bá báo hại lên thở k nổi ~ rồi a e k hòa thuạn 1 nhà lại đánh lộn ~ nhớ quá nhớ quá mà h chưa nói nhìu đc vì mình vẫn còn ở đây mai mới về =]] xD ta thề mai phải làm 1 bữa ra trò :]]

Đũ ch. để kể mà nói thật từ h sẽ ít onl yh lại hoặc ít ra là ẩn nick :"< mìh sợ thị phi sợ mọi thứ nó có lqan tới cái t.g ảo mà thật này :-j có khi phãi dính rắc rối vì nó :|

Nhắc mới nhớ là tháng 8 bạn H mới về mà lúc đó mìh chắc có vô SG k nữa thiệt là tréo ngoe đ' đỡ nổi :]]:-j

Àh mìh nhắn bạn thão 1 cái là bạn cut tóc uổng quá đi ạ :[ nguyên 1 thớ tóc dài mà mình thề cái đó là cụa ình thì bạn muốn gì mình c~ cho =]]]]]]]]]]]]]

Ta nói " đời có nhiều con người k sao hiểu nổi đc :-j đành chấp nhận thôi :-j"

Àh ảnh trên còn có sự retouch cũa bạn Thõ :'x chĩ là chỉnh sáng lại thôi

Chuyện ngoài lề # ..!

Mẹ: alô con đi chơi vui hôg ;]] mẹ nhớ con quá :[[

Con: dạ vui lắm mẹ :"> dạ con bíc con c~ nhớ quá

Mẹ: vậy nhắm đc về lúc nào càng sớm càng tốt nha con mẹ mong :'x

Con: dạ con bíc r đễ con thu xếp !! ụa mà về chi vậy mẹ [?] :]]

Mẹ: àh đúg r về con dọn dùm mẹ cái phòng khách với fòng con r lau chùi hết đi CN 3 mẹ với thèn huy đi Bà Nà con ở nhà nhé =]]....

Cmt nhiều thì mình BONUS - đơn giãn vậy thôi :"]

CHƠI PHÚ QUỐC

Mộng Tuyết

Con tầu từ từ rẽ sóng... tiến lên. Đã ba tiếng đồng hồ rồi, chúng tôi lênh đênh ở giữa biển khơi bát ngát. Trông ra quanh mình toàn một màu xanh nhạt, mặt nước liền chân mây. Thỉnh thoảng một vài cù lao loáng thoáng ở chỗ mênh mông trời nước. Về phía tây, rặng núi Tà Lơn bệ vệ nằm dài trong mây khói. Đảo Phú Quốc! Một vệt xanh xanh to lớn nằm chắn ngang phía trước, mây tỏa lờ mờ, như dán dính với da trời... Đảo Phú Quốc! Cảnh bấy lâu trong mộng tưởng thì kìa đã hiện ra trước mắt.

Con tầu từ từ rẽ sóng... tiến lên. Tiếng sóng vỗ vào be tầu nghe như một khúc nhạc hùng hồn oanh liệt. Chúng tôi cảm lòng sung sướng mạnh mẽ. Tựa vào be tầu, đăm đăm tôi ngó về phía trước: Nước biển một màu xanh bóng như dầu lụt chân mây. Hôm nay trời râm mát, mấy đám mây đen lơ lửng bóng tối, tưởng tượng như con chim đại bàng to lớn xòe đôi cánh bay lướt qua biển Nam Minh.

Con tầu từ từ rẽ sóng... tiến lên. Cảnh mờ mờ dần dần xô lùi lại. Bấy giờ đã thấy rõ ràng màu cây lá xanh biếc gần với màu nước biển xanh dờn, một vệt cát trắng chạy dài ở giữa. Hàm Ninh đã ở trước mặt. Tầu không áp bờ được vì ở đây bãi cạn xa. Tầu đỗ tận ngoài khơi rồi có ca nô đưa vô bờ.

Quận lỵ Phú Quốc ở Dương Đông. Dương Đông ở về phía bên tây đảo. Về mùa nam này, sóng to gió lớn, tầu thuyền vô cửa bất tiện nên phải đỗ ở đây rồi đáp ô tô qua Dương Đông. Ngồi trên ca nô dòm xuống: Nước trong như lọc thấy tận đáy, những con chang chang sứa biển ngo ngoe đang bò, chúng nó sinh hoạt trong cái thế giới thủy tinh. Gần mé bãi, trên dàn cây của người thuyền chài cắm để phơi lưới, một đàn chim nhạn đậu ríu rít rỉa lông, nghe tiếng chèo bơi bì bõm, giật mình cất cánh một loạt bay vù.

Đến bờ đã có ô tô đón sẵn. Chúng tôi đáp xe qua Dương Đông. Con đường quan lộ tuy chẳng được khang trang rộng rãi lắm, nhưng được cái sạch sẽ sáng sủa.

Xe chạy độ non một tiếng đồng hồ thì đến Dương Đông. Tính ra cuộc hành trình vừa mất sáu tiếng đồng hồ chẵn. Sáu giờ sáng, khởi hành ở Hà Tiên, 12 giờ trưa đã ở Dương Đông rồi! Nhớ lại những chuyện nguy hiểm khó khăn của người đi biển bằng thuyền buồm nói lại mà chúng tôi lấy làm sung sướng quá. Trong sáu tiếng đồng hồ đi một cách bình yên mà đã được trải qua cái cảnh bềnh bồng trên mặt biển, được hít thở cái không khí thanh tân man mác chốn biển khơi, và được trông thấy bao nhiêu cảnh vật thanh kỳ ở chốn trời nước gió mây thần tiên xa lạ, đối với cái đời êm lặng kín đáo của người con gái ở chốn buồng khuê, thật là một dịp may đặc biệt.

Dương Đông ở về phía tây đảo Phú Quốc, một dải đất mầu mỡ, cây cỏ xanh tươi, nhà cửa ở chen chúc nhau, một con sông xinh xinh chắn đôi, mơn man chảy trong lòng cát trắng.

Cơm nước nghỉ ngơi xong, chiều lại rủ nhau đi tắm biển. Bãi cát trắng phau, chạy dài hàng mấy nghìn thước. Ngoài khơi xa, lác đác mấy chiếc thuyền đánh cá, cánh buồm trắng in vào đám mây hồng. Bên rặng núi mờ xanh, nhởn nhơ đàn nhạn lạc, tạc thành một bức tranh ảnh khổng lồ tuyệt đẹp. Chúng tôi nô giỡn với làn sóng bạc trong khoảng trời nước mênh mông thỏa thích. Bỗng một đám mây đen kéo đến phá cuộc vui chơi. Sắp có mưa. Cả bọn cùng dắt nhau về. Đến nhà thì trời mưa vừa lấm tấm đổ hạt. Trời tối. Mưa vừa ngớt hạt thì chúng tôi lại ra đi. Chúng tôi đi trong các ngõ đường để xem cảnh đêm nơi hòn bãi. Trăng mười một. Đêm mờ, sương lạnh, ở đây thật có cái vẻ tĩnh mịch vô cùng. Trên mặt biển, lác đác những thuyền con đi “thẻ” mực, ánh đèn soi xuống đáy nước, xa trông lấp lánh như gương. Người ở đây làm việc thật không mấy lúc nghỉ ngơi, những việc nặng nhọc thì làm về ban ngày, còn những việc nhẹ nhàng thì làm về buổi tối. Dưới ngọn đèn mờ, người vá lưới, kẻ chuốt mây, vừa làm vừa chuyện vãn, trông có vẻ sung sướng ung dung an vui về công việc.

Trời sáng. Không được cái cảnh bình minh trong trẻo như lòng ao ước đêm rồi. Trời lấm tấm mưa. Mặc gió mưa, vì không lẽ để lỡ cuộc đi chơi nên sau khi điểm tâm xong và đi dạo qua một vòng chợ, chúng tôi khởi hành. Suối Đá ở trên con đường Hàm Ninh - Dương Đông. Con đường này hôm qua đã có đi rồi, nhưng ngồi xe, nên không xem ngắm được phong cảnh hai bên.

Cũng con đường này hôm qua, thì cây cỏ như vô tình, mà hôm nay cảnh vật dường như hữu ý đón chào. Đi độ hơn cây số thì đến giếng Tiên. Giếng Tiên, huyền diệu lạ lùng như cái tên của nó, là một vũng nước nhỏ cạn ở kề liền bờ sông nước mặn, mà nước vẫn ngon ngọt và đầy tràn luôn. Bỏ sự nghiệm biết nhờ khoa học, thì nó có cái tính cách thần tiên huyền diệu như thế, nên gọi là giếng Tiên vậy.

Từ giếng Tiên đến suối Đá còn hơn ba cây số nữa, thỉnh thoảng có một cái vườn tiên, còn hai bên toàn là rừng sim cả. Chúng tôi từng được nghe nói lại cái thú mùa sim đi hái trái: cái thú vui vẻ nên thơ lắm, trên cành nặng trĩu trái chín, điểm có mấy chùm hoa nở muộn trắng trắng hồng hồng. Đây một cô bé xinh tay mang giỏ tay hái trái, nét mặt ngây thơ hớn

hở; kia một người thiếu phụ lẩn quẩn dưới gốc cây, nét mặt vô tư lự ở giữa chốn bông trái đầy rẫy nhẹ nhàng uốn éo, rồi cất tiếng hát ca véo von êm ái. Giờ phút ấy tưởng như đã lạc loài vào chốn rừng tiên cảnh lạ.

Nghe nói mà thích quá, những ước ao được một dịp đi hái sim. Nhưng nay đến đây, mùa này, thì chỉ có cành không trơ trọi thổi qua một ngọn gió vô tình. Chúng tôi bồi hồi đứng tiếc.

Hôm nay trời râm mát, nên đi đường dễ chịu lắm. Lại hai bên toàn là cảnh đẹp, mải xem ngắm mà quên mỏi chân.

Cái chân được cha mẹ “cưng” không mấy khi để dấn trên đường cát bụi. Nghĩ cái lòng thương con của cha mẹ thật là vô cùng, không nói cái lòng thương đó nên như thế hay không nên như thế.

Gần đến suối Đá, xa xa đã nghe tiếng nước chảy rào rào. Một cái cầu ván bắc ngang suối để nối cho con đường quan lộ chạy ngang. Suối rộng độ bốn năm thước, còn nguồn suối thật không biết từ đâu chảy lại. Trên kia vừa nhớ đến cái lòng cha mẹ thương con. Rồi đứng trước đây nhớ câu: “...Công mẹ như nước trong nguồn chảy ra”, thực là có nghĩa và có vị quá!

Lòng suối toàn là đá từng khối nằm liền nhau chỗ cao chỗ thấp, nước từ trên cao đổ xuống róc rách, bọt nước trắng phau. Chúng tôi lội xuống khoát nước rửa mặt, cảm thấy cái mát lạnh trong da thịt...

Chiều đi chơi chùa Quảng Tế. Chùa này là một nơi ưu thắng ở Dương Đông. Chùa cất trên một ngọn đồi cao ở bên mặt biển. Quanh chùa dọn dẹp sạch sẽ lắm, từ con đường nhỏ cho đến bậc đá thềm đều có trồng hoa cỏ. Trong vườn chùa đủ các thứ cây ăn trái, lúc nào cũng có bóng cây mát rợp. Chủ chùa là một bà vãi già trắng trẻo, khuôn mặt hiền lành phúc hậu, vô tư lự mà sống một cách thản nhiên trong cái hoàn cảnh thần tiên êm ái...

Đứng trước chùa trông xuống là xóm rẫy. Thỉnh thoảng một túp nhà lá ẩn trong đám cây xanh. Rẫy ở đây phần nhiều trồng cau và dừa; thân cây cao vút trên ngọn tỏa một chùm lá dài tha thướt xây tròn buông rủ xuống. Đứng trên cao xa trông xuống nó có một vẻ đẹp là lạ. Đàng xa tít một rặng núi màu lam nhạt...

Phía sau chùa là mặt biển. Chiều, mặt trời sắp lặn. Ánh nắng phản chiếu đỏ rực một góc trời, mấy đám mây sáng rực rỡ lửng lơ trên lưng chừng trời trông như những hòn núi cẩm thạch. Chúng tôi từ trên đồi vừa ngắm cảnh vừa đi lần xuống bãi cát. Từ trên đồi xuống bãi phải đi qua một đám cỏ, thỉnh thoảng có mấy cụm hoa nhỏ và mấy bụi tranh. Cụm hoa bụi tranh ấy khi ở xa trông như mặt biển có điểm mấy

cù lao chíu chít.

Trong những “cù lao nhở” ấy là chỗ trú của giống chim cúc. Tiếng người bước xột xạt, vài con ở gần giật mình cất cánh bay vù ra rồi xao xác tìm bụi khác chui vào. Thích quá, chúng tôi chạy đến mấy bụi khác đuổi phá. Chim lại bay và rồi xao xác tìm bụi khác chúi vào. Mải đùa giỡn như thế mà khi đến bãi biển mặt trời đã xuống kề mặt nước. Bấy giờ không còn tia chói nữa, thấy rõ ràng một vầng tròn đầy đặn như mảnh trăng rằm mà có cái màu tươi đỏ hơn, nằm kề tấm gương to, lấp lánh ánh sáng nhạt của bóng trời tà. Thoạt đầu, còn là mảnh trăng rằm tròn vành vạnh, thoáng một cái, còn là hình bán nguyệt, rồi dần dần núp mình khuất bóng sau mảnh gương mờ. Trời đất đi dần vào cõi tối...

Đêm nay trăng tốt quá, giờ phút thần tiên dễ bỏ hoài, chúng tôi liền dở cuộc thưởng trăng chơi phiếm trên sông. Cơm tối xong chúng tôi xuống chiếc thuyền con. Con sông quanh co, chiếc thuyền từ từ thả theo dòng nước. Bốn bề yên lặng. Chỉ nghe tiếng nhịp nhàng của mái chèo khua nước và tiếng nói chuyện của chúng tôi. Thỉnh thoảng một cơn gió biển thổi qua ấm áp mát mẻ đến tâm hồn, mặt sông lay động. Đàng sau, bóng trăng dưới nước chập chờn từ từ trôi theo con thuyền, “thuyền đi dắt theo cô Hằng” lúc bấy giờ tôi thấy rõ cái cảnh tượng ấy.

Chúng tôi sung sướng ở giữa khoảng đêm thanh tĩnh trăng soi gió thoảng như vậy. Chúng tôi mơ màng phảng phất như đang du phiếm trên Hương Giang mà trong mộng tưởng đã vẽ vời theo lời kỷ thuật của các nhà du lịch đất Trường An. Có thiếu chăng nữa chỉ là thiếu tiếng đàn ca của cô đào Huế. Cũng trăng cũng gió, cũng nước cũng trời, cũng gió đưa cành trúc, cũng tiếng gà vẳng xa, cũng tiếng chuông ngân nga vang động. Bấy giờ thuyền đi đã xa chợ, đến cho rẽ của con sông, chúng tôi cho thuyền rẽ ngang qua một cánh đồng toàn cây

xanh ngắt. Đom đóm từng đàn, trong đám cây bay ra ánh sáng rọi xuống mặt nước im lặng không tí sóng, trong như muôn nghìn ngôi sao lấp lánh.

Đêm đã khuya. Chúng tôi quay thuyền ra về. Các nhà ở hai bên bờ sông đều ngủ yên cả, chỉ còn loáng thoáng mấy ngọn đèn của người đi soi cua, soi ghẹ dọc theo mé sông leo lét trong khoảng đêm trường.

Trăng càng sáng tỏ. Bạn tôi xúc cảnh đọc rằng:

Trăng cũng vì ai trăng dãi sáng.

Tôi đọc tiếp:

Trăng vì có chị lại thêm xinh;

Nước non nhớ lấy đêm này nhé!

Nước chảy, non cao, cảnh với tình.

Đọc xong, chúng tôi cùng vui cười. Sự làm thơ đối với chúng tôi không phải là một sự dễ dàng, thế mà nay trong lúc đêm thanh giữa làn nước lặng, cảm quá, bỗng dưng buột miệng nên thơ; thơ ấy, chấp nối mà thành, tuy nó không hay ho gì đó, nhưng đối với chúng tôi nó là chuyện hay hay, đáng làm kỷ niệm vui vui trong cuộc du lịch của đời học trò.

Bọn tôi sở dĩ có câu: “Trăng cũng vì ai trăng dãi sáng” là bởi mấy đêm trước trăng thường lờ mờ; lại nữa, sáng hôm nay, trời lại râm mát luôn, nên ý bạn tôi muốn nói: Buổi sáng đi chơi, trời đã vì ai mà râm mát, tối lại chơi trăng, trăng cũng vì ai mà sáng tỏ, huống bạn tôi là người ở Phú Quốc đã lâu, thì trong mọi cuộc đi chơi há lại không vì ai là khách lạ mà làm hướng đạo hay sao? Vì thế mà trong câu ấy mới có chữ “cũng”, chữ “cũng” là hàm có nghĩa ấy: lời thật mà ý kín, đáng yêu.

Đêm đã khuya quá rồi mà chúng tôi còn tiếc mãi, chưa đành dứt về được. Mới ghé lại bên cồn một lúc lâu nữa, cùng nhau chạy đuổi bắt con dã tràng. Lạ! Ban đêm chúng nó chạy chậm và dễ bắt lắm, bắt dã tràng rồi lại đuổi sóng. Giỡn chán lại ngồi nói chuyện. Thật không còn gì thú bằng ở chỗ mênh mông trời nước vài người tri kỷ bàn câu chuyện văn chương buông tầm mắt ở cho tuyệt vời trong khoảng bóng trăng làn sóng, nào có biết đâu trong đời còn có chuyện đáng bực mình.

Trời sáng, một buổi bình minh trong trẻo. Ăn lót lòng xong; chủ thuyền vừa đến giục, chúng tôi từ giã bà con, mang đồ xuống thuyền.

Thuyền chúng tôi đi đây là thuyền buôn, chở nước mắm đi Rạch Giá ghé qua Hà Tiên, tiện đường chúng tôi đi theo để nêm qua cho biết cái thú đi biển bằng thuyền buồm. Cái tính hiếu kỳ và “mạo hiểm” ấy đã nuôi sẵn trong lòng mỗi khi đọc truyện Télémaque phiêu lưu, chuyện Quả dưa đỏ hay những bài du ký của Alain Gerbault. Đối với người quen đi biển thì Phú Quốc, Hà Tiên mà đi như thế là rất thường, và rất bình yên; nhưng đây chúng tôi, dùng chữ “mạo hiểm” là nói với một kẻ con gái học trò mới từng bước xuống thuyền đi biển lần đầu, thì trong lòng bấy giờ cũng được cái tự phụ như chàng Alain Gerbault mới bước chân xuống chiếc Yacht qua biển Đại Tây Dương! Xin độc giả cho phép và đừng cười!

Thuyền chống ra khỏi cửa thì giương buồm. Gió nam thổi nhẹ. Thuyền từ từ đi. Tôi đứng trên mui ngoảnh nhìn lại làng Dương Đông, mấy chòm nhà ẩn trong rặng cây dương xanh tha thướt bên ghềnh, lòng tôi thấy chạnh buồn, từ giã chốn phong cảnh hữu tình; tuy Phú Quốc là chốn tôi mới đi chơi qua mà đối với nơi đó, tôi đã có nhiều cảm tình đằm thắm. Cảnh dễ quyến lòng người! Thuyền đã đi xa. Trông lại không còn thấy rõ nữa, chỉ thấy một màu cây xanh kề làn nước trắng.

Bỗng gặp gió chướng, không chạy xuôi được, phải chạy vác. Vác suốt một ngày ròng rã, đến chiều thì vừa tới Hòn Chảo. Theo như sự kinh nghiệm của người quen đi biển thì họ xem trời biết trước sắp có cơn giông. Mà thiệt, đầy trời mây đen mù mịt, rồi đổ trận mưa to. Thuyền lại nhỏ, bị chở nước mắm đầy; chúng tôi ngồi chen chúc trong mui, chốc chốc lại vén tấm mành lên ngước dòm trời; bốn bề tối mịt như bưng lấy mắt; thỉnh thoảng có cái chớp sáng lòe chạy trong cõi mênh mông mờ mịt.

Chúng tôi ngồi vừa bàn chuyện. Có lúc cãi nhau về một vấn đề, có lúc kể lại nhau nghe những chuyện phiêu lưu mạo hiểm trong sách đã từng xem, thì ai nấy đều mải nghe mà quên mất cái cảnh lạnh lùng lo sợ, dần dần lại thấy đầm ấm vui vầy vì câu chuyện, mà tưởng mình đang ngồi ung dung trong phòng học ở nhà. Tờ mờ sáng thì chúng tôi đã ngồi trên mui rồi. Sáng hôm nay trời êm quá, ở trên thuyền như ở trên mặt đất, không có chòng chành xao động tí sóng gợn, êm lặng như mặt nước trong ao. Ngoảnh trông trời biển toàn một màu mờ mờ trắng điểm có mấy vệt mờ mờ xanh. Cây cỏ trên Hòn Chảo vì nhờ có trận mưa đêm rồi, có vẻ xanh tươi hớn hở, trông thấy được cái khí phát sinh tạo hóa.

Thật là một buổi sáng vui vầy, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi trên lá cây lóng lánh nước đọng, một đám mây thưa nhẹ nhàng phủ trên đầu non trông như một tờ giấy mỏng phủ trên bức tranh tuyệt tác của một tay danh họa mới vẽ xong.

Đàn chim ríu rít vang lừng như chào mừng ánh sáng mặt trời rực rỡ. Vì lặng gió, nên thuyền không chạy được. Ở mãi một chỗ thấy buồn chán vô cùng. Trên Hòn Chảo, kề bên bãi cát trắng, nằm liền đồng cỏ xanh chạy dài đến tận bên kia hòn. Thấy bãi cát trắng tốt, lại nghe nói trên hòn có suối trong mát nên ai nấy cùng ước ao lên bờ, nhưng vì thuyền không vô gần bờ được đành ngồi nhìn nhau thất vọng! Nhưng cái may đã có sẵn bên chúng tôi, chiếc thuyền đậu gần có cái thuyền con. Mượn lấy bơi vô bờ. Lên được bờ rồi người mới thấy khỏe

khoắn. Bãi cát trắng phau, sóng cồn dào dạt, chúng tôi chạy giỡn nô đùa, nhởn nhơ như đàn bướm lượn, sung sướng như con trẻ được phát quà. Có khi theo mé nước vừa đi vừa nói chuyện, có lúc rủ nhau bươi cát bắt chem chép. Lang thang trên bãi cho đến chiều. Trời xế, chúng tôi đi tắm suối. Dòng suối quanh co chảy, chỗ cạn chỗ sâu, nước trong và mát lắm.

Tắm gội xong trở ra thuyền. Cơm nước rồi thì trời vừa tối. Một cái đêm trong trẻo nhẹ nhàng ở giữa khoảng biển trời lồng lộng.

Trên trời trăng sao sáng tỏ, thỉnh thoảng một trận gió mát nhè nhẹ thổi qua. Trong thuyền có người đem theo cây mandoline. Bấy giờ lấy đem ra; tiếng đàn dìu dặt chìm bổng nhịp nhàng, tiếng mau rang rảng mạnh bạo nóng nảy như thúc giục lòng người, tiếng khoan êm dịu nhẹ nhàng như tiếng ru người trong cơn mệt mỏi. Biển trời bát ngát, lồng lộng bao la, mênh mang vô tận, lặng lẽ cô tịch như cõi ngoại trần, mà một tiếng du dương bỗng réo rắt cất lên rồi tản mác trong luồng gió, vang động đến làn sóng từng mây, khiến trong lòng cảm thấy cái cảnh thần tiên huyền bí lạ lùng, tâm hồn lay động phiêu dao, ngơ ngẩn như mình ở trong một cảnh mơ màng xa lạ nào; nửa như thiệt nửa như chiêm bao. Rồi cảm thấy trong cảnh lênh đênh xa nhà cửa ở giữa khoảng nước mây bát ngát cái tiếng cố hương như kêu gọi, mà tấm lòng du tử cũng như bồi hồi hoài cảm.

Cảnh đêm ở giữa biển thật có vẻ thần bí lạ. Mấy chòm cù lao nằm êm lặng trên mặt nước âm thầm. Thỉnh thoảng một con cá lội qua làm xao động mặt nước hiện ra một vệt sáng trắng lòe, rồi lại tan ngay.

Đêm càng khuya, trăng sao càng sáng tỏ. Ngồi chán, lại nằm; trên mui ghe, chúng tôi tắm gió biển suốt đêm.

Trời sáng. Thuyền lấy neo. Gió thổi mạnh, con thuyền cưỡi sóng, chúng tôi cách Hòn Chảo đã xa. Ngoảnh lại nhìn, bấy giờ mới nhận ra hình cái chảo, hai đầu hai ngọn núi cao là hai cái quai, cánh đồng bằng ở giữa bị mặt nước che khuất theo chiều bầu dục của địa cầu xa trông như hình lòng cái chảo khổng lồ nằm ngửa miệng đời đời kiếp kiếp hứng cái tinh khí mưa sương của trời cao rộng. Trông về phía trước bên tay mặt nhiều chòm đá đen xám, nằm rời rạc nhau nhô lên khỏi mặt nước, xa trông như đàn trâu lội, nước ngập ngang lưng. Chỗ ấy

người ta gọi là “Vũng trâu nằm”. Hôm nay gió mạnh nhưng gió ngược. Lại phải chạy vác. Thuyền lắc ghê, chòng chành luôn, mỗi khi thuyền trở lên, nghiêng về một bên nào thì đồ đạc đổ dồn về bên ấy. Chúng tôi nằm trong khoang phải trở dậy xây qua luôn, mãi cho đến chiều cũng nhọc mà cũng vui. Cái ngày tập thể thao ở giữa biển đó nghĩ mà cũng thú!

Đến Bạch Mã trời vừa chiều, mà cũng vừa lặng gió. Chiếc thuyền đi lừ đừ. Cơm nước xong chúng tôi lại lên mui ngồi ngắm cảnh. Bên tay trái chúng tôi là rặng núi Bạch Mã. Trên đầu núi kề liền mé bãi một tòa nhà gạch là nhà nghỉ mát cho khách du lịch. Dài theo mé bãi, lúp xúp mấy cái nhà tắm. Phía đàng trước là chợ phố, một dãy nhà ngói nhô lên mấy cái nóc lầu cao. Bên tay mặt chúng tôi là Hòn Tay. Về đằng xa, phía trước mặt là Hòn Tre cửa. Trời vừa tối, thấp thoáng phía trước, xa xa ở chỗ chân trời như ngôi sao nằm lơ lửng trên mặt nước, là ngọn hải đăng ở cửa biển Hà Tiên. “Kìa Hà Tiên là đấy”. Ai nấy đều gọi nhau chỉ cho xem, vẻ vui mừng hiện ra trên nét mặt. Cho mới biết cái hồn gia đình lúc nào cũng vẫn sẵn có ở trong lòng người, nhất là ở bọn nhi nữ chúng tôi.

Bên này ở hàng phố Bạch Mã, đèn điện vừa bật lên một dãy dài sáng rực rỡ như sao sa, ánh sáng rọi xuống mặt nước biển, mới trông tưởng như đi ngang qua một hiệu kim hoàn, những bóng đèn điện, bóng kim cương lấp lánh nhấp nhoáng trong tủ gương bóng lộn.

Gió nhẹ quá, không đủ đưa chiếc thuyền đi tới. Cánh buồm phất phơ không bọc gió, hàng nửa giờ mà thuyền vẫn lửng lơ một chỗ. Bấy giờ lại bỏ neo đỗ lại đấy, chúng tôi áy náy băn khoăn. Ai nấy ngồi rầu rầu không buồn chuyện vãn nữa. Tôi bỗng nhớ, nói: Có lẽ là tại khi bọn mình xuống thuyền về, ở Phú Quốc bạn ta tiễn chân bằng câu: “Chúc các chị đi về được gió êm biển lặng”, thảo nào mà gió êm, biển lặng mãi thế này. Gió êm biển lặng đã suốt một đêm ngày rồi. Nếu mà gió cứ êm, biển cứ lặng mãi thì chưa biết bao giờ mới về đến nhà được. Phải chi bạn ta chúc “thuận buồm xuôi gió” chẳng là hơn. Ai nấy đều cười. Rồi chúng tôi cũng đồng thanh đọc:

Lạy trời cho gió thổi lên,

Buồm xuôi gió thuận cho thuyền tôi đi.

Âu cũng là một cách xua sầu giải muộn.

Vào khoảng qua canh một, dần dần có gió thổi đến, ai nấy đều hớn hở mừng, giục lấy neo kéo buồm. Mấy hôm nay, ai nấy vì mải vui xem ngắm cảnh nước trời không mấy lúc nằm yên ngủ được. Nay thuyền chạy được, chúng tôi lại mệt mỏi quá, vừa nằm xuống thì đã ngủ say... Bừng mắt dậy, ra ngóng thì ngọn đèn lúc đầu hôm trông thấy lấp lánh như ngôi sao trên mặt nước cho mù mịt tận phương trời, bây giờ đã lửng lơ trên chót núi ở ngay trước mắt rồi. Thuyền chạy ngang Mũi Nai. Bấy giờ ai nấy đều vui cười đứng tựa bên thuyền trông về trước. Thành phố Hà Tiên dần dần lộ ra trong cảnh mờ sáng. Bên tay mặt, một dải đất liền, nhô lên mấy ngọn núi, chạy dài về miền Hòn Chông. Bên trái là đồi Kim Dự chồm ra cửa biển, trên có mấy tòa nhà gạch: chỗ chị em thường ra hóng mát mỗi buổi chiều. Nơi quen! Cảnh cũ!

Thuyền từ từ áp bến. Tôi, trong lòng phấp phới, có cái cảm giác nóng nảy mừng vui như muốn vụt một cái nhảy lên bờ, vì trên cầu các anh em, chị em đang hớn hở đứng trông...

Mộng Tuyết

Tạp Chí Nam Phong Số 198+199+200, tháng 5+6+7-1934

www.facebook.com/photo/?fbid=167277259403753&set=pb.1....

The road in misty forest at Ta Kian Ngoe Moutain ,Petchaboon province,Thailand

Author: Ngô Huy Hòa [hachi8]

Tel: +84 936780285

Email: hachi181@gmail.com

Facebook: facebook.com/ngohuyhoa

---

Người đàn bà nắm đuôi ngựa

Đường vào làng Nhì xa lắm, hiểm lắm. Phải băng đèo, vượt dốc mấy dãy núi cao mới tới. Nơi có bóng người đàn bà nắm đuôi ngựa mà ngược dốc. Họ nhẫn nại bước theo lọc cọc móng ngựa, ánh mắt đăm đắm, mải miết. Không vội vã vì có lẽ thời gian chả có nghĩa lý gì ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này. Nơi có rắn hoa lăn ngoe nguẩy, rết bò khắp đường.

Like "Lucas, sus largas marchas" of Julio Cortázar.

This is the wait for it, for that everyone wants.

And when you find it, you only can ask:

Madness, do you stay with me until the end?

- Hehe cúi cùg mình cũg đã tái ngộ :"> Gđ tẽn :]] Yêu gđ lắm đó nhe :* Bửa đó vui lắm hp nữa :x

- Happy day :'x Y b c l b c a :* O a o TA's :'x

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đề : A không khóc đâu ! Ngốc ạh !~

Nó khẽ mở cánh cửa phòng anh, anh đang ngồi trước của sổ, mắt nhìn xa xăm buồn bã.

Có lẽ anh chưa biết sự hiện diện của mình [ Nó thoáng nghỉ vậy..]. Nó rón rén bước lại gần anh…

- Đi ra ngoài dùm tao cái đi!!

[Ý siêu thế, biết mình vào lun] Nó chạy lại trước mặt anh, cúi xuống nhìn qua nhìn lại:

- …Hì, 2 nhớn rùi mà còn khóc nhè nghen, lêu lêu.

- Tao đá mày 1 cái "Bay giữa ngân hà với Nam Cường luôn bây giờ."

- Hì, em cũng mún lém…[ Nói xong câu nó nhảy về sau tránh cú sút của anh].

- Tao ko giỡn heng, đi chỗ khác chơi.

- Thì em cũng cóa giỡn mô. !.[ Nó cười với nụ cười hết cỡ.]

CỐCCCCC

- Lì này!!

- Hứ, đồ ác độc. Em méc má cho coi.

- Hơ, chưa thấm dame hả mày. Ăn đúp bồ thích hơn hử cưng…

- MÁ ƠIIIIIIIIIIIIIIII 2…

[ Nó chưa dứt câu thì bị bàn tay anh bịt miệng lại…]

- Thôi héng, tao ko giỡn…Ra ngoài chơi đi…Ngoan.

- Hì, ra thì ra, làm gì mà đuổi ghê z!

Nó chạy ra ngoài và kèm theo : "MÁ Oiiiiiiiiiii 2 đánh con chấn thương sọ não rùi nè, hu hu hu".

Cánh cửa vừa đóng lại thì chiếc dép của anh cũng vừa bay tới nơi…

"Lêu lêu, xí hụt, xí hụt…" [ nó núp sau cánh cửa và chu miệng nói vào].

Đưa tay chỉ chiếc dép thứ 2 nó ra hiệu và đóng cửa lại cười hì hì chạy về phòng.

Sắp sang cấp 3 rồi mà còn như con nít… [Anh cười và khẽ nghỉ…].

Nó lúc nào cũng z, tươi như hoa, nhí nhảnh, đáng yêu. Nụ cười luôn trên môi nó, chưa bao giờ a thấy nó buồn. Nhiều lần anh tự hỏi: Ko biết nó có biết buồn ko nữa. Nó như ngọn lửa yêu thương sưởi ấm ngôi nhà anh. Nó mà phát hiện a buồn thì coi như ko xong rồi, đủ mọi cách nó làm anh vui vẽ sau vài trò chọc ghẹo…

Nó như một thiên thần vậy, suốt ngày vui cười, ca hát…

…Ngày hôm đó:

- 2 ơi, 2 à, 2 iu quí à, chở em đi dạo phố nhar, hì hì [ giọng nó ngọt và dài nghe thấy mà anh cảm thấy hơn ớn và nổi da gà !].

- Tao đang bận cưa gái, ko rảnh chở mày đâu…

- Y mà 2 iu, ngoan chở em đi, xíu e mua cho NHỮNG 1 cây kem…

- …Chà nhìu quá tao ăn sợ ko hết, he he. Đi 1 mình đi, tránh ra anh mày còn dụ dỗ người ta coi. [Anh nói vừa như ra lệnh vừa ra vẽ ta đây].

- Hì chở em đi đi, rùi nếu em ăn ko hết kem thì….đưa cho 2 ăn nữa…hì hì.

- Hừ, giỡn mặt mày…[ vừa nói a vừa dơ tay lên định cốc nó].

- Hì, mà 2 đang chat với ai z? Xinh quá tar [ Nó liếc vào avatar và nói].

- Người iu tao đó, xinh đúng ko, nó khè tao hoài tao mới chịu yêu nó đó. [ vênh mặt ]- Xì ì ì ì ì. [nó chỉ vào tay mình và hỏi] - Anh thấy gì đây không? [ a chưa kịp trả lời thì…] – Da gà nè, nổ còn hơn láp xe độp. Người anh yêu thì có…chứ làm gì là người…yêu anh^^! [ Nó nhe răng cười hì hì].

- Nhỏ này, thích ăn đòn hử mày.

- 2 coi chừng trèo cao té đau đó nha.

- …Vậy còn trèo thấp?

- Thì…thì trèo thấp ngã cũng đau. Hì hì.

Nó nghiêng người né và nhõng nhẽo:

- Thoai chở em đi dạo nghen.

- Hừ, mệt mày wá, dắt xe ra đợi tao xí.

Ko chở nó đi thì làm gì nó để cho mình yên nói chuyện với người yêu [ anh nghỉ.]

- Mày ăn gì mà nặng quá z hả? [ Anh trút giận lên nó ].

- Xí, người ta dáng CHUẨN…Lê Duẩn còn phải gật gù rỳ mừ. Có 2 yếu quá thì có.

- Hơ, anh mày mà yếu hả? Héc Quyn Verson 2 nè em…

- Hì thì 2 khỏe, rứa mừ chở e còn than, Hec Quyn dỡm rùi!!

Thấy khích tướng, anh tăng tốc đạp như điên…Còn nó thì che miệng cười Hi hi.

Hoàng hôn nhẹ xuống trên vai 2 anh em, nó khẽ nghiên đầu đón những làn gió mát đang thổi. Nó lắc lắc cái đầu cho tóc mình bềnh bồng trong gió, nó cảm thấy yên bình. Khẽ cười và liếc mắt nhìn xung quanh, trong nắng chiều nó như 1 thiên thần vậy…

- Trời hum ni đẹp wá 2 hén!!

- …Ừm. [ Anh cũng đồng ý với nó, công nhận chiều nay trời đẹp và trong lành thật].

Nó ko nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng cười thích chí. Mặc cho ông anh đang hì hục đạp.

………

3 hôm sau:

- Trú thôi 2 ơi mưa to rùi, về trời mưa bệnh đó!!

Trời mưa như trút, 2 anh em né vào 1 nhà thờ gần đó.

Hừ nếu ko có nó thì mình phi 1 mạch về nhà rùi, trú làm gì ko biết. Nhỏ này đúng là sao quả tạ mà. Chưa nghỉ xong…

- 2 biết đây là đâu hông?

- Nhà thờ chứ gì!

- Hì, biết lun.

Thấy trời vẫn ko ngớt, nó nói tiếp:

- Vào trong cho đỡ lạnh đi 2.

- Ừ thì zô.

Anh khóa xe và đi theo nó vào trong, gđ a ko theo đạo, a chỉ biết đây là nhà thờ chứ chưa bao giờ vào. Còn nó thì vào nhìu rồi, đi cùng đám bạn, nên ít nhiều cũng biết về nơi này.

Nó đưa mắt lên những hàng ghế và khẽ nói với a:

- Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó 2.

Anh gật đầu và hướng mắt về bàn thờ.

- Còn kia?

- …À, bạn e nói đó là nơi cha làm lễ và giảng bài cho mọi người nghe đó 2.

- …cha?

- Hì…cha là linh mục đó, những người theo đạo thường gọi linh mục là vậy đó 2. Hì [Nheo mắt].

- ..Ừm….thế có mẹ không?

- Àh uhm, cái nì e không bít nữa, hì hì, nhưng có cha chắc phải có mẹ rùi! 2 nhỉ.

- Ờ, tao cũng nghỉ zậy!

Bất chợt 2 anh em gặp 1 linh mục đang nhìn mình với ánh mắt hiền hậu và nụ cười trên môi, vị linh mục đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu. Nó cười và cùi đầu chào, anh thấy vậy cũng làm theo, vị linh mục gật đầu cười và đi vào trong…

- Thui mình zề thui 2 hén, tạnh mưa rùi thì phải.

- Ờ…

…Chiếc xe đạp lại bon bon trên con đường quen thuộc, sau cơn mưa trời trong lành và mát mẽ hơn nhiều. Một cơn gió thổi qua làm anh rung mình vì lạnh…

Nó hỏi anh giọng quan tâm:

- Lạnh hả 2. Để em chở cho, em có mang áo khoắc nà.

Anh cáu:

- ..Hừ…lạnh đâu, tại mày nặng quá thì có.

- Xì, không lạnh mà da người của 2 đâu hết rùi, toàn da gà ko nà. Thoai để em chở cho…

- Ai khiến mày chở, ngồi im coi, gần tới nhà rồi.

Nó im lặng nép sau lưng anh tránh cái lạnh của gió.

- Linh à, sang xem phim ko mày?

- Sorry. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngáy khò khò…

- Ko xem mai anh trả ráng chịu héng!! [ Dọa]

- 2 xem 1 mình y, em bùn ngủ lắm rồi…

Tiếng bước chân anh buôn bã về phòng…

…Nhưng rồi nó cũng ôm gối qua anh, nó biết anh sợ ma ko ngủ được.

Nó gật gà gật gù, mắt mở ko nổi nữa, nhưng nó ko dám ngủ nó đợi khi anh ngủ say rùi mới dám bước về phòng.

….

Nó thương anh lắm, biết anh hay gặp ác mộng, nó mua cho anh 2 cái gối ôm thật to, nhờ có nó mà anh ngủ ngon giấc hơn trước nhiều.

Biết anh hay sợ ma, nên nó lúc nào cũng cùng anh xem phim đến khi a ngủ. Khi chán phim, nó kể chuyện cho anh nghe, những câu chuyện về cuộc sống và về gia đình…

Khi anh bị người ta chặn đánh, nó ko làm được gì, chỉ biết lao vào kéo cánh tay lực lưỡng đó ra, nó khóc, nó van xin…ko ai nghe, nó hét, nó mắng, nó chửi nhưng dường như chỉ cho nó …

Rồi nó quyết tâm học võ, cái thân thể nhỏ bé yếu ớt của nó mà phải chịu đựng những bài tập luyện nặng nhọc khổ sở. Những cú té ê ẩm làm nó đau lắm, nó muốn khóc nhưng ko được, mình phải mạnh mẽ lên, như vậy đã nhằm nhò gì, yếu đuối vậy thì làm sao bảo vệ được 2…

Sau 1 tuần nó ốm lì giường 2 ngày liền, lại còn bị anh mắng: "Tự nhiên bày đặt võ vẽ, làm tao phải mệt…". Nó không nói gì, chỉ nhe răng cười.

Anh đâu có biết là nó học võ là vì anh.

…………….

Chiều chủ nhật 2 anh em đi dạo, vì nó mới bệnh dậy nên anh chiều nó, dẫn nó đi chơi. Nó đang tung tăng nhảy nhót, bước cao bước thấp, bỗng nhiên nó ngồi quỵ xuống ôm đầu. Anh chạy lại đỡ lấy nó:

- Linh, mày sao vậy? Linh…

- Em…em chóng… mặt quá 2 ơi!

Nó ngất đi sau câu nói đó.

- Linh….Linhhhhhhhh.

[ Linh, tỉnh dậy đi, Linh] Anh vừa cõng nó chạy vừa hét lớn. Chưa bao giờ anh thấy lo sợ như bây giờ.

- Linh, mày giỡn anh phải ko? Anh ko đùa đâu nha, tỉnh dậy đi. Nhỏ này, mày nặng quá đấy, tỉnh dậy đi, anh ko cõng nỗi mày nữa đâu, dậy đi…

Ko 1 tiếng nói đáp lại….

- Sao? Ung…ung thư máu?

- Ừ, ung thư máu.

Anh đứng yên bất động sau câu trả lời của bác sỹ. Đầu anh quay cuồng. Anh nghe tai mình ù ù, 3 chữ ung thư máu vẫn cứ vang vẳng quanh anh. Chuyện gì thế này?. Anh hỏi lại giọng run run:

- …Bác…bác sỹ nhầm rồi phải ko? Sao…sao vậy đc, em tôi nó…nó khỏe vậy mà, sao thế được, bác sỹ đã khám kĩ chưa? Khám…khám lại đi, chắc có sự nhầm lẫn ở đây rồi…Tôi van xin bác sỹ, khám lại cho em tôi đi, làm ơn đi…

- Xin lỗi cậu chúng tôi đã khám rất kỹ rồi, rất tiếc.

Anh quỳ xuống, 2 tay nắm lấy tay bác sỹ vừa lay vừa nói:

- Làm…làm ơn cứu em tôi…

Như nhớ ra điều gì, anh chạy thật nhanh về nhà, lục tất cả mọi tấm hình của nó…

- Bác sỹ xem nè nó xinh, hiền lành, dễ thương vầy nè, nó sao có thể, bác sỹ thấy cũng nó cười đẹp đúng không? Sao lại có thể là nó được, phải ko bác sỹ.

Anh van xin, nài nỉ…Ông bác sỹ ngước mặt lên ngăn ko cho những giọt nước mắt mình rơi xuống. Và ông tiến về phòng mình…

Giọng anh lắp bắp:

- Nó…nó…, em tôi nó sẽ chết sao?.

- Có thể.

Anh buông thả cánh tay, ngã quỵ xuống…

- Chắc bây giờ cô bé tĩnh rồi đó, cậu vào thăm nó đi.[ Tiếng bác sỹ vọng lại].

……..

Anh buồn bã bước vào phòng bệnh của nó, 1 màu trắng bao trùm, anh thấy sợ, sợ lắm. Nó đang mãi mê với đôi chim ngoài cửa sổ. Cố cầm nước mắt, anh bước tới hỏi nó:

- Dậy rùi hả? Nãy mày sao vậy hả?

- …A..2, em đang ở đâu vầy? Đưa em về nhà đi. Em hết mệt rồi.

- Chưa về được, chưa khám xong. Yên đi khi nào khỏe hẳn rồi về.

- …Ưm, ko chịu đâu! Em khỏe thật rồi mà, đây 2 xem nè [ Nó ngoe nguẩy cái đầu cười hì hì…]

Anh quát:

- Đừng có suốt ngày cười vậy nữa? Chưa…..chưa đc về. Mày chưa có khỏe, nghe ko hả? Ở yên đó, khi nào khỏe về.

Anh đi ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

[Ơ, 2 sao vậy nhỉ, tự nhiên cáu với mình] Nó lẩm bẩm.

Anh chạy thật nhanh ra sân thượng bênh viện, những giọt nước mắt tràn trên má lúc nào anh ko hay.

Nó sao vậy chứ? Sao lúc nào nó cũng vậy? Sao nó cứ cười hoài vậy nhỉ? Anh nghe tim mình đau nhói, trời ơi sao mình ghét nó cười vậy nhỉ?....

Anh nhớ đến nhà thờ, nó đã chỉ cho anh hàng ghế mà mọi người vẫn ngồi đó cầu nguyện : "Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó 2."

Anh đến nhà thờ, ngồi vào 1 chiếc ghế gần phía trên cùng.

Vị linh mục nhìn thấy anh quen nên tiến lại gần và hỏi:

- Con có chuyện gì sao?

Hơi ngạc nhiên với cách xưng hô, anh đáp lại:

- Chào cha…

Im lặng 1 chút rồi anh nói tiếp:

- Em gái con đang bị bệnh rất nặng con đến để … để cầu nguyện cho nó…. Nhưng thưa cha, con không phải là người theo đạo.

- …Cha biết từ hôm trước, lúc 2 con vào đây trú mưa rồi… Em con giờ sao rồi? em con bệnh nặng lắm sao? [ Tiếng vị linh mục nói từ tốn]

- Ung thư máu cha ạ.

Vị linh mục im lặng 1 hồi rồi ngậm ngùi đáp:

- Tội nghiệp con bé…

Xong câu đó, 2 người im lặng không nói gì…

…..

Bệnh của nó ngày càng nặng và phải điều trị bằng liệu pháp hóa học, nó chưa biết, nói đúng hơn là nó chưa biết là mình bị ung thư. Nó chỉ cảm thấy dạo này nó hay buồn ngủ và mệt mỏi trong người. Nhân viên bệnh viện vào đưa nó lên phòng điều trị…

- Mọi người làm gì thế này, đưa tôi đi đâu đây? Tôi ko đi đâu hết, tôi muốn gặp anh 2 tôi.

- Mong cô bình tĩnh để chúng tôi làm việc!.

- Không……...Tôi muốn gặp….2

Giọng của nó yếu dần và nó ngất đi khi mà thuốc đã ngấm.

Anh đứng đó, bên ngoài phòng bệnh, anh nghe hết, từng câu, từng từ mà nó nói, sao thế này, nó cần mình mà, sao mình lại đứng đây… Anh chỉ muốn chạy đến bên nó, bên cô em gái bé bỏng của mình, anh muốn ôm nó vào lòng, muốn nói với nó là "2 nè, 2 của em đây. Không có chuyện gì đâu! Em cứ ngoan nhé, rồi sẽ không sao đâu…". Nhưng sao anh cứ đứng chết chân vào 1 chỗ thế này. ..

…Anh bước vào phòng thăm nó, vừa lúc mẹ anh vừa bước ra, ánh mắt bà buồn bã và mệt mỏi, còn nó nó gầy đi nhiều quá… Cố kìm nước mắt, anh bước tới kéo cái rèm cửa cho căn phòng thêm sáng sủa, quay sang giả vờ hỏi nó với giọng bình tĩnh:

- …Ở đây thích ko mày?

Bây giờ nó không cười nữa, nó im lặng và buỗn bã. Anh ko còn thấy ánh mắt tinh nghịch, lém lỉnh của nó nữa. Nó làm như không nghe thấy anh nói gì…Anh hỏi thêm câu nữa:

- Ko thích à?

Nó vẫn im lặng chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên mặt nó…

Nó nói giọng run run:

- Em sẽ…sẽ…

Anh vội ngắt lời và mắng:

- Tao cấm mày nghĩ như vậy hiểu chưa?

….

Anh đẩy chiếc xe lăn ra và vớ lấy chiếc áo khoác:

- Thôi anh đưa mày đi dạo nha!

Nghe thấy đi dạo nó thích lắm, đã lâu lắm rồi nó ko đc ra ngoài, không đc hít thở bầu không khí trong lành của thiên nhiên, không được thả hồn vào nắng vào mây vào gió, và đã lâu lắm nó mới lại được cùng đi chơi cùng anh…

- 2 à?

- Hử, lạnh hả? Để tao vào lấy thêm cái áo nữa,

- Không, 2 à! 2 biết em ước điều gì ko?

- …Tự nhiên hỏi vậy? Sao tao biết được!

Nó nhắm mắt lại, ve vẫy cái đầu để cảm nhận được những làn gió mát đang thổi…

- Em sẽ là gió đó, 1 làn gió mát vào mùa Hạ, 1 cơn gió ấm áp vào mùa Đông, 1 ngọn gió yêu thương. Em sẽ không bay đi đâu cả, em sẽ chỉ ở bên cạnh 2 thôi. Em sẽ không để cho 2 yên ngày nào đâu… 2 không được khóc đâu nhé, vì nếu thấy 2 khóc, em sẽ là gió ấm thổi qua, như vậy thì nước mắt của 2 sẽ khô hết…

Nói xong nó nhe răng cười. Nhưng anh cảm thấy nỗi buồn vô tận trong mắt nó, và mắt anh cũng vậy, sao nó cay cay vậy nhỉ?...

Im lặng 1 hồi, nó nói tiếp:

- ….Có phải chúa trời,… ngài rất thích những cô bé ngoan, đáng yêu không nhỉ. Ngài sẽ mang chúng lên thiên đàng. Đúng rồi, những người tốt thì sẽ được…

- Lảm nhảm gì vậy mày? [Anh ngắt lời nó.]

Nó im lặng và ngước lên nhìn anh. Nước măt nó lại lăn dài. Nó biết là anh hiểu nó nói gì. Và hơn bao giờ hết nó hiểu là nó rất quan trọng với anh… Cố gượng cười, nó lay tay anh và nói bằng giọng nài nỉ:

- 2 cõng em nha!

- …Ừ. Lên đi.

- Chà, 2 bữa ni ngoan zữ har! Hi hi.

Đã lâu lắm rồi nó ko được 2 cõng. Nó thích lắm, cứ cười toe…

Anh im lặng không nói gì cũng không than mệt như lúc trước, tại vì nó bệnh nên sút cân, hay tại vì….

Đứng trong hành lang, bà mẹ vẫn dõi theo từng bước của anh em nó, đôi mắt bà đượm buồn…

- 2 cười cái coi mà, làm gì mà mặt xụ thế kia?

- …Ừm…ừ…Hì hì. Đó, cười đó.

- Hừ…Cười giả tạo kìa. Thui, 2 hát em nghe nha, em thích bài: Với anh em vẫn là cô nhóc ý.

- Bài đó á, tao đâu có thuộc.

Nó nhõng nhẽo:

- Ko thuộc cũng hát, ko thuộc thì bịa.

Chiều nó, anh cất giọng hát vịt đực, dỡ không thể dỡ hơn. Còn nó thì cười nghiêng ngã làm 2 anh em té lăn quay ra đất.

Và thế là 2 anh em nhìn nhau cười ha ha…

……

- 2 cứ cười zậy nha, dù có chuyện gì thì vẫn phải cười, em không muốn thấy 2 buồn đâu… Nhớ nha!

…………….

- Không….2 ko nhớ gì hết, tính 2 hay quên lắm, mày phải tỉnh dậy nói cho anh biết, ngày nào cũng phải nhắc 2 nghe, tỉnh dậy đi nhóc, mày ngủ lâu quá rồi đó… Ngủ hoài là thành mèo lười đó nghe ko? Dậy…dậy đi nhỏ này. Dậy!

Anh lay vai nó, nhưng nó thì vẫn nằm im.

….Anh lại chạy đến nhà thờ, để nó lại với những dòng nước đang ứa ra trên mắt ….

Đứng giữa thánh đường, anh nói trong khi nước mắt mình cứ tuôn:

- Con…con xin chúa trời, ngài đừng mang em con đi. Sao lại là nó mà không phải là người khác. Nó…nó không có ngoan đâu, nó là đứa không nghe lời, nó lười lắm… nên ngài đừng mang nó đi mà, đừng mang em con đi…

Anh ngã quỵ chân xuống và lẩm bẩm:

- Nó không ngoan đâu, đừng…đừng mang nó đi. Đừng mà.

……………………….

Khẽ đặt nhành hoa hồng trắng lên mộ nó…

Nó vẫn cười tươi như ngày nào, vẫn cái ánh mắt hồn nhiên đó:

- Nhỏ này, sao em cười hoài z hả? Không thấy mỏi miệng à?...

- Hừ, em có biết là ko có em, 2 mất ngủ mấy đêm liền vì sợ ma ko hả? Đã hứa là tối nào cũng xem phim cùng 2 rồi mà…

- Ở trên đó em ngoan ko? Đừng nghịch ngợm quá, để 2 hát em nghe nha. Nhưng 2 vẫn chưa thuộc bài đó đâu. Hì hì.

Rồi vẫn cái giọng dỡ òm đó, anh hát:

" Đối…với anh em vẫn là cô nhóc, những nghĩ suy trong lòng còn ngu ngốc…..đối với anh….em….vẫn là…cô nhóc".

Nước mắt làm cổ họng anh nghẹn lại… Giọng anh mếu máo…

Anh quay mặt đi, ko muốn để nó nhìn thấy anh khóc, anh đã hứa với nó là sẽ không khóc rồi mà. Nhưng sao nước mắt cứ lăn dài trên mặt anh.

1 làn gió ấm áp thổi qua mang theo những giọt nước mắt của anh. Anh lặng yên nhìn chiếc lá vàng bị gió cuốn đi về cuối chân trời và khẽ cười nói nhỏ: " Ngốc à, anh đâu có khóc…".

- Hay thì note and fav đi nào :'x

Blur

Blur were an English alternative rock band that formed in Colchester in 1989. The band was composed of Damon Albarn [vocals], Graham Coxon [guitar], Alex James [bass guitar] and Dave Rowntree [drums].

Blur's debut album Leisure [1991] incorporated the influence of Madchester and shoegazing. Following a stylistic change in 1992—influenced by English guitar groups such as The Kinks, The Beatles and XTC—the band released Modern Life Is Rubbish [1993], Parklife [1994] and The Great Escape [1995]. As a result, the band helped to popularise the Britpop genre and achieved mass popularity in the UK, aided by a famous chart battle with rival band Oasis dubbed "The Battle of Britpop".

By the late 1990s, with the release of Blur [1997], the band underwent another reinvention, influenced by the indie rock and lo-fi style of American bands such as Pavement, in the process finally gaining success in the U.S. with the single "Song 2". The final album featuring the band's original lineup, 13 [1999] found Blur experimenting with electronic music and gospel music. In May 2002, Coxon left the band during the early recording of their seventh and last album Think Tank [2003]. The album contained electronic sounds, simpler guitaring and a reliance on other instruments. Blur continued for some time in Coxon's absence, seeing both the album and a tour through.

Since the 2003 tour, Blur have done no studio work or touring as a band, with band members engaging in other projects. In September 2007, Coxon joined the other band members for lunch, but the band stated they have no plans of working together again.

In Februrary 2008, Damon Albarn altogether ruled out a reunion.[

Nó khẽ mở cánh cửa phòng anh, anh đang ngồi trước của sổ, mắt nhìn xa xăm buồn bã.

Có lẽ anh chưa biết sự hiện diện của mình [ Nó thoáng nghỉ vậy..]. Nó rón rén bước lại gần anh…

- Đi ra ngoài dùm tao cái đi!!

[Ý siêu thế, biết mình vào luôn] Nó chạy lại trước mặt anh, cúi xuống nhìn qua nhìn lại:

- …Hì, Hai nhớn rùi mà còn khóc nhè nghen, lêu lêu.

- Tao đá mày một cái “Bay giữa ngân hà với Nam Cường luôn bây giờ.”

- Hì, em cũng muốn lém…[ Nói xong câu nó nhảy về sau tránh cú sút của anh].

- Tao không giỡn heng, đi chỗ khác chơi.

- Thì em cũng có giỡn mô. !.[ Nó cười với nụ cười hết cỡ.]

CỐCCCCC

- Lì này!!

- Hứ, đồ ác độc. Em méc má cho coi.

- Hơ, chưa thấm dame hả mày. Ăn đúp bồ thích hơn hử cưng…

- MÁ ƠIIIIIIIIIIIIIIII Hai…

[ Nó chưa dứt câu thì bị bàn tay anh bịt miệng lại…]

- Thôi héng, tao không giỡn…Ra ngoài chơi đi…Ngoan.

- Hì, ra thì ra, làm gì mà đuổi ghê vậy!

Nó chạy ra ngoài và kèm theo : “MÁ Oiiiiiiiiiii Hai đánh con chấn thương sọ não rùi nè, hu hu hu”.

Cánh cửa vừa đóng lại thì chiếc dép của anh cũng vừa bay tới nơi…

“Lêu lêu, xí hụt, xí hụt…” [ nó núp sau cánh cửa và chu miệng nói vào].

Đưa tay chỉ chiếc dép thứ hai nó ra hiệu và đóng cửa lại cười hì hì chạy về phòng.

Sắp sang cấp 3 rồi mà còn như con nít… [Anh cười và khẽ nghỉ…].

Nó lúc nào cũng vậy, tươi như hoa, nhí nhảnh, đáng yêu. Nụ cười luôn trên môi nó, chưa bao giờ anh thấy nó buồn. Nhiều lần anh tự hỏi: Không biết nó có biết buồn không nữa. Nó như ngọn lửa yêu thương sưởi ấm ngôi nhà anh. Nó mà phát hiện anh buồn thì coi như không xong rồi, đủ mọi cách nó làm anh vui vẻ sau vài trò chọc ghẹo…

Nó như một thiên thần vậy, suốt ngày vui cười, ca hát…

…Ngày hôm đó:

- Hai ơi, Hai à, Hai iu quí à, chở em đi dạo phố nha, hì hì [ giọng nó ngọt và dài nghe thấy mà anh cảm thấy hơn ớn và nổi da gà !].

- Tao đang bận cưa gái, không rảnh chở mày đâu…

- Y mà Hai iu, ngoan chở em đi, xíu em mua cho NHỮNG 1 cây kem…

- …Chà nhiều quá tao ăn sợ không hết, he he. Đi 1 mình đi, tránh ra anh mày còn dụ dỗ người ta coi. [Anh nói vừa như ra lệnh vừa ra vẻ ta đây].

- Hì chở em đi đi, rùi nếu em ăn không hết kem thì….đưa cho Hai ăn nữa…hì hì.

- Hừ, giỡn mặt mày…[ vừa nói anh vừa dơ tay lên định cốc nó].

- Hì, mà Hai đang chat với ai vậy? Xinh quá ta [ Nó liếc vào avatar và nói].

- Người iu tao đó, xinh đúng không, nó khè tao hoài tao mới chịu yêu nó đó. [ vênh mặt ]

- Xì ì ì ì ì. [nó chỉ vào tay mình và hỏi] - Anh thấy gì đây không? [ anh chưa kịp trả lời thì…] – Da gà nè, nổ còn hơn lốp xe độp. Người anh yêu thì có…chứ làm gì là người…yêu anh^^! [ Nó nhe răng cười hì hì].

- Nhỏ này, thích ăn đòn hử mày.

- Hai coi chừng trèo cao té đau đó nha.

- …Vậy còn trèo thấp?

- Thì…thì trèo thấp ngã cũng đau. Hì hì.

Nó nghiêng người né và nhõng nhẽo:

- Thoai chở em đi dạo nghen.

- Hừ, mệt mày wá, dắt xe ra đợi tao xí.

Không chở nó đi thì làm gì nó để cho mình yên nói chuyện với người yêu [ anh nghĩ.]

- Mày ăn gì mà nặng quá zậy hả? [ Anh trút giận lên nó ].

- Xí, người ta dáng CHUẨN…Lê Duẩn còn phải gật gù rỳ mừ. Có Hai yếu quá thì có.

- Hơ, anh mày mà yếu hả? Héc Quyn Verson 2 nè em…

- Hì thì Hai khỏe, rứa mừ chở em còn than, Hec Quyn rởm rùi!!

Thấy khích tướng, anh tăng tốc đạp như điên…Còn nó thì che miệng cười Hi hi.

Hoàng hôn nhẹ xuống trên vai 2 anh em, nó khẽ nghiêng đầu đón những làn gió mát đang thổi. Nó lắc lắc cái đầu cho tóc mình bềnh bồng trong gió, nó cảm thấy yên bình. Khẽ cười và liếc mắt nhìn xung quanh, trong nắng chiều nó như 1 thiên thần vậy…

- Trời hôm ni đẹp wá Hai hén!!

- …Ừm. [ Anh cũng đồng ý với nó, công nhận chiều nay trời đẹp và trong lành thật].

Nó không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng cười thích chí. Mặc cho ông anh đang hì hục đạp.

………

3 hôm sau:

- Trú thôi Hai ơi mưa to rùi, về trời mưa bệnh đó!!

Trời mưa như trút, 2 anh em né vào 1 nhà thờ gần đó.

Hừ nếu không có nó thì mình phi một mạch về nhà rùi, trú làm gì không biết. Nhỏ này đúng là sao quả tạ mà. Chưa nghỉ xong…

- Hai biết đây là đâu hông?

- Nhà thờ chứ gì!

- Hì, biết luôn.

Thấy trời vẫn không ngớt, nó nói tiếp:

- Vào trong cho đỡ lạnh đi Hai.

- Ừ thì zô.

Anh khóa xe và đi theo nó vào trong, gia đình anh không theo đạo, anh chỉ biết đây là nhà thờ chứ chưa bao giờ vào. Còn nó thì vào nhiều rồi, đi cùng đám bạn, nên ít nhiều cũng biết về nơi này.

Nó đưa mắt lên những hàng ghế và khẽ nói với anh:

- Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó Hai.

Anh gật đầu và hướng mắt về bàn thờ.

- Còn kia?

- …À, bạn e nói đó là nơi cha làm lễ và giảng bài cho mọi người nghe đó Hai.

- …cha?

- Hì…cha là linh mục đó, những người theo đạo thường gọi linh mục là vậy đó Hai. Hì [Nheo mắt].

- ..Ừm….thế có mẹ không?

- Àh uhm, cái nì em không bít nữa, hì hì, nhưng có cha chắc phải có mẹ rùi! Hai nhỉ.

- Ờ, tao cũng nghĩ zậy!

Bất chợt 2 anh em gặp 1 linh mục đang nhìn mình với ánh mắt hiền hậu và nụ cười trên môi, vị linh mục đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu. Nó cười và cùi đầu chào, anh thấy vậy cũng làm theo, vị linh mục gật đầu cười và đi vào trong…

- Thui mình zề thui Hai hén, tạnh mưa rùi thì phải.

- Ờ…

…Chiếc xe đạp lại bon bon trên con đường quen thuộc, sau cơn mưa trời trong lành và mát mẽ hơn nhiều. Một cơn gió thổi qua làm anh rung mình vì lạnh…

Nó hỏi anh giọng quan tâm:

- Lạnh hả Hai. Để em chở cho, em có mang áo khoắc nà.

Anh cáu:

- ..Hừ…lạnh đâu, tại mày nặng quá thì có.

- Xì, không lạnh mà da người của Hai đâu hết rùi, toàn da gà không nà. Thoai để em chở cho…

- Ai khiến mày chở, ngồi im coi, gần tới nhà rồi.

Nó im lặng nép sau lưng anh tránh cái lạnh của gió.

………………

- Linh à, sang xem phim không mày?

- Sorry. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngáy khò khò…

- Không xem mai anh trả ráng chịu héng!! [ Dọa]

- Hai xem 1 mình y, em buồn ngủ lắm rồi…

Tiếng bước chân anh buôn bã về phòng…

…Nhưng rồi nó cũng ôm gối qua anh, nó biết anh sợ ma không ngủ được.

Nó gật gà gật gù, mắt mở không nổi nữa, nhưng nó không dám ngủ nó đợi khi anh ngủ say rùi mới dám bước về phòng.

….

Nó thương anh lắm, biết anh hay gặp ác mộng, nó mua cho anh 2 cái gối ôm thật to, nhờ có nó mà anh ngủ ngon giấc hơn trước nhiều.

Biết anh hay sợ ma, nên nó lúc nào cũng cùng anh xem phim đến khi anh ngủ. Khi chán phim, nó kể chuyện cho anh nghe, những câu chuyện về cuộc sống và về gia đình…

Khi anh bị người ta chặn đánh, nó không làm được gì, chỉ biết lao vào kéo cánh tay lực lưỡng đó ra, nó khóc, nó van xin…không ai nghe, nó hét, nó mắng, nó chửi nhưng dường như chỉ cho nó …

Rồi nó quyết tâm học võ, cái thân thể nhỏ bé yếu ớt của nó mà phải chịu đựng những bài tập luyện nặng nhọc khổ sở. Những cú té ê ẩm làm nó đau lắm, nó muốn khóc nhưng không được, mình phải mạnh mẽ lên, như vậy đã nhằm nhò gì, yếu đuối vậy thì làm sao bảo vệ được Hai…

Sau 1 tuần nó ốm lì giường 2 ngày liền, lại còn bị anh mắng: “Tự nhiên bày đặt võ vẽ, làm tao phải mệt…”. Nó không nói gì, chỉ nhe răng cười.

Anh đâu có biết là nó học võ là vì anh.

…………….

Chiều chủ nhật 2 anh em đi dạo, vì nó mới bệnh dậy nên anh chiều nó, dẫn nó đi chơi. Nó đang tung tăng nhảy nhót, bước cao bước thấp, bỗng nhiên nó ngồi quỵ xuống ôm đầu. Anh chạy lại đỡ lấy nó:

- Linh, mày sao vậy? Linh…

- Em…em chóng… mặt quá Hai ơi!

Nó ngất đi sau câu nói đó.

- Linh….Linhhhhhhhh.

[ Linh, tỉnh dậy đi, Linh] Anh vừa cõng nó chạy vừa hét lớn. Chưa bao giờ anh thấy lo sợ như bây giờ.

- Linh, mày giỡn anh phải không? Anh không đùa đâu nha, tỉnh dậy đi. Nhỏ này, mày nặng quá đấy, tỉnh dậy đi, anh không cõng nỗi mày nữa đâu, dậy đi…

Không 1 tiếng nói đáp lại….

……

- Sao? Ung…ung thư máu?

- Ừ, ung thư máu.

Anh đứng yên bất động sau câu trả lời của bác sỹ. Đầu anh quay cuồng. Anh nghe tai mình ù ù, 3 chữ ung thư máu vẫn cứ vang vẳng quanh anh. Chuyện gì thế này?. Anh hỏi lại giọng run run:

- …Bác…bác sỹ nhầm rồi phải không? Sao…sao vậy đc, em tôi nó…nó khỏe vậy mà, sao thế được, bác sỹ đã khám kĩ chưa? Khám…khám lại đi, chắc có sự nhầm lẫn ở đây rồi…Tôi van xin bác sỹ, khám lại cho em tôi đi, làm ơn đi…

- Xin lỗi cậu chúng tôi đã khám rất kỹ rồi, rất tiếc.

Anh quỳ xuống, 2 tay nắm lấy tay bác sỹ vừa lay vừa nói:

- Làm…làm ơn cứu em tôi…

Như nhớ ra điều gì, anh chạy thật nhanh về nhà, lục tất cả mọi tấm hình của nó…

- Bác sỹ xem nè nó xinh, hiền lành, dễ thương vầy nè, nó sao có thể, bác sỹ thấy cũng nó cười đẹp đúng không? Sao lại có thể là nó được, phải không bác sỹ.

Anh van xin, nài nỉ…Ông bác sỹ ngước mặt lên ngăn không cho những giọt nước mắt mình rơi xuống. Và ông tiến về phòng mình…

Giọng anh lắp bắp:

- Nó…nó…, em tôi nó sẽ chết sao?.

- Có thể.

Anh buông thả cánh tay, ngã quỵ xuống…

- Chắc bây giờ cô bé tĩnh rồi đó, cậu vào thăm nó đi.[ Tiếng bác sỹ vọng lại].

……..

Anh buồn bã bước vào phòng bệnh của nó, 1 màu trắng bao trùm, anh thấy sợ, sợ lắm. Nó đang mãi mê với đôi chim ngoài cửa sổ. Cố cầm nước mắt, anh bước tới hỏi nó:

- Dậy rùi hả? Nãy mày sao vậy hả?

- …A..Hai, em đang ở đâu vầy? Đưa em về nhà đi. Em hết mệt rồi.

- Chưa về được, chưa khám xong. Yên đi khi nào khỏe hẳn rồi về.

- …Ưm, không chịu đâu! Em khỏe thật rồi mà, đây Hai xem nè [ Nó ngoe nguẩy cái đầu cười hì hì…]

Anh quát:

- Đừng có suốt ngày cười vậy nữa? Chưa…..chưa đc về. Mày chưa có khỏe, nghe không hả? Ở yên đó, khi nào khỏe về.

Anh đi ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

[Ơ, Hai sao vậy nhỉ, tự nhiên cáu với mình] Nó lẩm bẩm.

Anh chạy thật nhanh ra sân thượng bênh viện, những giọt nước mắt tràn trên má lúc nào anh không hay.

Nó sao vậy chứ? Sao lúc nào nó cũng vậy? Sao nó cứ cười hoài vậy nhỉ? Anh nghe tim mình đau nhói, trời ơi sao mình ghét nó cười vậy nhỉ?....

Anh nhớ đến nhà thờ, nó đã chỉ cho anh hàng ghế mà mọi người vẫn ngồi đó cầu nguyện : “Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó Hai.”

Anh đến nhà thờ, ngồi vào 1 chiếc ghế gần phía trên cùng.

Vị linh mục nhìn thấy anh quen nên tiến lại gần và hỏi:

- Con có chuyện gì sao?

Hơi ngạc nhiên với cách xưng hô, anh đáp lại:

- Chào cha…

Im lặng 1 chút rồi anh nói tiếp:

- Em gái con đang bị bệnh rất nặng con đến để … để cầu nguyện cho nó…. Nhưng thưa cha, con không phải là người theo đạo.

- …Cha biết từ hôm trước, lúc 2 con vào đây trú mưa rồi… Em con giờ sao rồi? em con bệnh nặng lắm sao? [ Tiếng vị linh mục nói từ tốn]

- Ung thư máu cha ạ.

Vị linh mục im lặng 1 hồi rồi ngậm ngùi đáp:

- Tội nghiệp con bé…

Xong câu đó, 2 người im lặng không nói gì…

…..

Bệnh của nó ngày càng nặng và phải điều trị bằng liệu pháp hóa học, nó chưa biết, nói đúng hơn là nó chưa biết là mình bị ung thư. Nó chỉ cảm thấy dạo này nó hay buồn ngủ và mệt mỏi trong người. Nhân viên bệnh viện vào đưa nó lên phòng điều trị…

- Mọi người làm gì thế này, đưa tôi đi đâu đây? Tôi không đi đâu hết, tôi muốn gặp anh hai tôi.

- Mong cô bình tĩnh để chúng tôi làm việc!.

- Không……...Tôi muốn gặp….Hai

Giọng của nó yếu dần và nó ngất đi khi mà thuốc đã ngấm.

Anh đứng đó, bên ngoài phòng bệnh, anh nghe hết, từng câu, từng từ mà nó nói, sao thế này, nó cần mình mà, sao mình lại đứng đây… Anh chỉ muốn chạy đến bên nó, bên cô em gái bé bỏng của mình, anh muốn ôm nó vào lòng, muốn nói với nó là “2 nè, 2 của em đây. Không có chuyện gì đâu! Em cứ ngoan nhé, rồi sẽ không sao đâu…”. Nhưng sao anh cứ đứng chết chân vào 1 chỗ thế này. ..

…Anh bước vào phòng thăm nó, vừa lúc mẹ anh vừa bước ra, ánh mắt bà buồn bã và mệt mỏi, còn nó nó gầy đi nhiều quá… Cố kìm nước mắt, anh bước tới kéo cái rèm cửa cho căn phòng thêm sáng sủa, quay sang giả vờ hỏi nó với giọng bình tĩnh:

- …Ở đây thích không mày?

Bây giờ nó không cười nữa, nó im lặng và buỗn bã. Anh không còn thấy ánh mắt tinh nghịch, lém lỉnh của nó nữa. Nó làm như không nghe thấy anh nói gì…Anh hỏi thêm câu nữa:

- Không thích à?

Nó vẫn im lặng chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên mặt nó…

Nó nói giọng run run:

- Em sẽ…sẽ…

Anh vội ngắt lời và mắng:

- Tao cấm mày nghĩ như vậy hiểu chưa?

….

Anh đẩy chiếc xe lăn ra và vớ lấy chiếc áo khoác:

- Thôi anh đưa mày đi dạo nha!

Nghe thấy đi dạo nó thích lắm, đã lâu lắm rồi nó không đc ra ngoài, không đc hít thở bầu không khí trong lành của thiên nhiên, không được thả hồn vào nắng vào mây vào gió, và đã lâu lắm nó mới lại được cùng đi chơi cùng anh…

- Hai à?

- Hử, lạnh hả? Để tao vào lấy thêm cái áo nữa,

- Không, Hai à! Hai biết em ước điều gì không?

- …Tự nhiên hỏi vậy? Sao tao biết được!

Nó nhắm mắt lại, ve vẫy cái đầu để cảm nhận được những làn gió mát đang thổi…

- Em sẽ là gió đó, 1 làn gió mát vào mùa Hạ, 1 cơn gió ấm áp vào mùa Đông, 1 ngọn gió yêu thương. Em sẽ không bay đi đâu cả, em sẽ chỉ ở bên cạnh Hai thôi. Em sẽ không để cho Hai yên ngày nào đâu… Hai không được khóc đâu nhé, vì nếu thấy Hai khóc, em sẽ là gió ấm thổi qua, như vậy thì nước mắt của 2 sẽ khô hết…

Nói xong nó nhe răng cười. Nhưng anh cảm thấy nỗi buồn vô tận trong mắt nó, và mắt anh cũng vậy, sao nó cay cay vậy nhỉ?...

Im lặng 1 hồi, nó nói tiếp:

- ….Có phải chúa trời,… ngài rất thích những cô bé ngoan, đáng yêu không nhỉ. Ngài sẽ mang chúng lên thiên đàng. Đúng rồi, những người tốt thì sẽ được…

- Lảm nhảm gì vậy mày? [Anh ngắt lời nó.]

Nó im lặng và ngước lên nhìn anh. Nước măt nó lại lăn dài. Nó biết là anh hiểu nó nói gì. Và hơn bao giờ hết nó hiểu là nó rất quan trọng với anh… Cố gượng cười, nó lay tay anh và nói bằng giọng nài nỉ:

- Hai cõng em nha!

- …Ừ. Lên đi.

- Chà, Hai bữa ni ngoan zữ ha! Hi hi.

Đã lâu lắm rồi nó không được Hai cõng. Nó thích lắm, cứ cười toe…

Anh im lặng không nói gì cũng không than mệt như lúc trước, tại vì nó bệnh nên sút cân, hay tại vì….

Đứng trong hành lang, bà mẹ vẫn dõi theo từng bước của anh em nó, đôi mắt bà đượm buồn…

- Hai cười cái coi mà, làm gì mà mặt xụ thế kia?

- …Ừm…ừ…Hì hì. Đó, cười đó.

- Hừ…Cười giả tạo kìa. Thui, Hai hát em nghe nha, em thích bài: Với anh em vẫn là cô nhóc ý.

- Bài đó á, tao đâu có thuộc.

Nó nhõng nhẽo:

- Không thuộc cũng hát, không thuộc thì bịa.

Chiều nó, anh cất giọng hát vịt đực, dỡ không thể dỡ hơn. Còn nó thì cười nghiêng ngã làm 2 anh em té lăn quay ra đất.

Và thế là 2 anh em nhìn nhau cười ha ha…

……

- Hai cứ cười zậy nha, dù có chuyện gì thì vẫn phải cười, em không muốn thấy Hai buồn đâu… Nhớ nha!

…………….

- Không….Hai không nhớ gì hết, tính Hai hay quên lắm, mày phải tỉnh dậy nói cho anh biết, ngày nào cũng phải nhắc Hai nghe, tỉnh dậy đi nhóc, mày ngủ lâu quá rồi đó… Ngủ hoài là thành mèo lười đó nghe không? Dậy…dậy đi nhỏ này. Dậy!

Anh lay vai nó, nhưng nó thì vẫn nằm im.

….Anh lại chạy đến nhà thờ, để nó lại với những dòng nước đang ứa ra trên mắt ….

…….

Đứng giữa thánh đường, anh nói trong khi nước mắt mình cứ tuôn:

- Con…con xin chúa trời, ngài đừng mang em con đi. Sao lại là nó mà không phải là người khác. Nó…nó không có ngoan đâu, nó là đứa không nghe lời, nó lười lắm… nên ngài đừng mang nó đi mà, đừng mang em con đi…

Anh ngã quỵ chân xuống và lẩm bẩm:

- Nó không ngoan đâu, đừng…đừng mang nó đi. Đừng mà.

……………………….

Khẽ đặt nhành hoa hồng trắng lên mộ nó…

Nó vẫn cười tươi như ngày nào, vẫn cái ánh mắt hồn nhiên đó:

- Nhỏ này, sao em cười hoài zậy hả? Không thấy mỏi miệng à?...

- Hừ, em có biết là không có em, Hai mất ngủ mấy đêm liền vì sợ ma không hả? Đã hứa là tối nào cũng xem phim cùng Hai rồi mà…

- Ở trên đó em ngoan không? Đừng nghịch ngợm quá, để Hai hát em nghe nha. Nhưng Hai vẫn chưa thuộc bài đó đâu. Hì hì.

Rồi vẫn cái giọng dỡ òm đó, anh hát:

“ Đối…với anh em vẫn là cô nhóc, những nghĩ suy trong lòng còn ngu ngốc…..đối với anh….em….vẫn là…cô nhóc”.

Nước mắt làm cổ họng anh nghẹn lại… Giọng anh mếu máo…

Anh quay mặt đi, không muốn để nó nhìn thấy anh khóc, anh đã hứa với nó là sẽ không khóc rồi mà. Nhưng sao nước mắt cứ lăn dài trên mặt anh.

1 làn gió ấm áp thổi qua mang theo những giọt nước mắt của anh. Anh lặng yên nhìn chiếc lá vàng bị gió cuốn đi về cuối chân trời và khẽ cười nói nhỏ: “ Ngốc à, anh đâu có khóc…”.

Native saleswoman showing little and magical pieces of Happiness.

The buyers form enormous rows, but only observe the pieces, they can't take one.

"Coffee & TV"

Do you feel like a chain store?

Practically floored

One of many zeros

Kicked around bored

Your ears are full but your empty

Holding out your heart

To people who never really

Care how you are

So give me Coffee and TV

History

I've seen so much

I'm goin blind

And i'm braindead virtually

Sociability

It's hard enough for me

Take me away from this big bad world

And agree to marry me

So we can start all over again

Do you go to the country

It isn't very far

There's people there who will hurt you

Cos of who you are

Your ears are full of the language

There's wisdom there you're sure

'Til the words start slurring

And you can't find the door

So give me Coffee and TV

History

I've seen so much

I'm goin blind

And i'm braindead virtually

Sociability

It's hard enough for me

Take me away from this big bad world

And agree to marry me

So we can start all over again

So give me Coffee and TV

History

I've seen so much

I'm goin blind

And i'm braindead virtually

Sociability

It's hard enough for me

Take me away from this big bad world

And agree to marry me

So we can start all over again

Oh...we could start over again

Oh...we could start over again

Oh...we could start over again

Oh...we could start over again

When a Carnival arrives to the town, All is in sale...

Even the happiness, but when somebody tries to buy it, never find the money

1999.

Blur sends a new single: Coffee and TV from the album 13,

the protagonist of the video is Milky. Directed by Nick Goldsmith and Garth Jennings, [also famous for directed videos like: Rem – Imitation of Life, Fatboy Slim – Right here, Right now, Moloko – The time is Now]

Coffee and TV, is a song where Damon Albarn is in background, the protagonist in the video like that sing is the ex-guitarist of Blur, Graham Coxon.

Nó khẽ mở cánh cửa phòng anh, anh đang ngồi trước của sổ, mắt nhìn xa xăm buồn bã.

Có lẽ anh chưa biết sự hiện diện của mình [ Nó thoáng nghỉ vậy..]. Nó rón rén bước lại gần anh…

- Đi ra ngoài dùm tao cái đi!!

[Ý siêu thế, biết mình vào luôn] Nó chạy lại trước mặt anh, cúi xuống nhìn qua nhìn lại:

- …Hì, Hai nhớn rùi mà còn khóc nhè nghen, lêu lêu.

- Tao đá mày một cái “Bay giữa ngân hà với Nam Cường luôn bây giờ.”

- Hì, em cũng muốn lém…[ Nói xong câu nó nhảy về sau tránh cú sút của anh].

- Tao không giỡn heng, đi chỗ khác chơi.

- Thì em cũng có giỡn mô. !.[ Nó cười với nụ cười hết cỡ.]

CỐCCCCC

- Lì này!!

- Hứ, đồ ác độc. Em méc má cho coi.

- Hơ, chưa thấm dame hả mày. Ăn đúp bồ thích hơn hử cưng…

- MÁ ƠIIIIIIIIIIIIIIII Hai…

[ Nó chưa dứt câu thì bị bàn tay anh bịt miệng lại…]

- Thôi héng, tao không giỡn…Ra ngoài chơi đi…Ngoan.

- Hì, ra thì ra, làm gì mà đuổi ghê vậy!

Nó chạy ra ngoài và kèm theo : “MÁ Oiiiiiiiiiii Hai đánh con chấn thương sọ não rùi nè, hu hu hu”.

Cánh cửa vừa đóng lại thì chiếc dép của anh cũng vừa bay tới nơi…

“Lêu lêu, xí hụt, xí hụt…” [ nó núp sau cánh cửa và chu miệng nói vào].

Đưa tay chỉ chiếc dép thứ hai nó ra hiệu và đóng cửa lại cười hì hì chạy về phòng.

Sắp sang cấp 3 rồi mà còn như con nít… [Anh cười và khẽ nghỉ…].

Nó lúc nào cũng vậy, tươi như hoa, nhí nhảnh, đáng yêu. Nụ cười luôn trên môi nó, chưa bao giờ anh thấy nó buồn. Nhiều lần anh tự hỏi: Không biết nó có biết buồn không nữa. Nó như ngọn lửa yêu thương sưởi ấm ngôi nhà anh. Nó mà phát hiện anh buồn thì coi như không xong rồi, đủ mọi cách nó làm anh vui vẻ sau vài trò chọc ghẹo…

Nó như một thiên thần vậy, suốt ngày vui cười, ca hát…

…Ngày hôm đó:

- Hai ơi, Hai à, Hai iu quí à, chở em đi dạo phố nha, hì hì [ giọng nó ngọt và dài nghe thấy mà anh cảm thấy hơn ớn và nổi da gà !].

- Tao đang bận cưa gái, không rảnh chở mày đâu…

- Y mà Hai iu, ngoan chở em đi, xíu em mua cho NHỮNG 1 cây kem…

- …Chà nhiều quá tao ăn sợ không hết, he he. Đi 1 mình đi, tránh ra anh mày còn dụ dỗ người ta coi. [Anh nói vừa như ra lệnh vừa ra vẻ ta đây].

- Hì chở em đi đi, rùi nếu em ăn không hết kem thì….đưa cho Hai ăn nữa…hì hì.

- Hừ, giỡn mặt mày…[ vừa nói anh vừa dơ tay lên định cốc nó].

- Hì, mà Hai đang chat với ai vậy? Xinh quá ta [ Nó liếc vào avatar và nói].

- Người iu tao đó, xinh đúng không, nó khè tao hoài tao mới chịu yêu nó đó. [ vênh mặt ]

- Xì ì ì ì ì. [nó chỉ vào tay mình và hỏi] - Anh thấy gì đây không? [ anh chưa kịp trả lời thì…] – Da gà nè, nổ còn hơn lốp xe độp. Người anh yêu thì có…chứ làm gì là người…yêu anh^^! [ Nó nhe răng cười hì hì].

- Nhỏ này, thích ăn đòn hử mày.

- Hai coi chừng trèo cao té đau đó nha.

- …Vậy còn trèo thấp?

- Thì…thì trèo thấp ngã cũng đau. Hì hì.

Nó nghiêng người né và nhõng nhẽo:

- Thoai chở em đi dạo nghen.

- Hừ, mệt mày wá, dắt xe ra đợi tao xí.

Không chở nó đi thì làm gì nó để cho mình yên nói chuyện với người yêu [ anh nghĩ.]

- Mày ăn gì mà nặng quá zậy hả? [ Anh trút giận lên nó ].

- Xí, người ta dáng CHUẨN…Lê Duẩn còn phải gật gù rỳ mừ. Có Hai yếu quá thì có.

- Hơ, anh mày mà yếu hả? Héc Quyn Verson 2 nè em…

- Hì thì Hai khỏe, rứa mừ chở em còn than, Hec Quyn rởm rùi!!

Thấy khích tướng, anh tăng tốc đạp như điên…Còn nó thì che miệng cười Hi hi.

Hoàng hôn nhẹ xuống trên vai 2 anh em, nó khẽ nghiêng đầu đón những làn gió mát đang thổi. Nó lắc lắc cái đầu cho tóc mình bềnh bồng trong gió, nó cảm thấy yên bình. Khẽ cười và liếc mắt nhìn xung quanh, trong nắng chiều nó như 1 thiên thần vậy…

- Trời hôm ni đẹp wá Hai hén!!

- …Ừm. [ Anh cũng đồng ý với nó, công nhận chiều nay trời đẹp và trong lành thật].

Nó không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng cười thích chí. Mặc cho ông anh đang hì hục đạp.

………

3 hôm sau:

- Trú thôi Hai ơi mưa to rùi, về trời mưa bệnh đó!!

Trời mưa như trút, 2 anh em né vào 1 nhà thờ gần đó.

Hừ nếu không có nó thì mình phi một mạch về nhà rùi, trú làm gì không biết. Nhỏ này đúng là sao quả tạ mà. Chưa nghỉ xong…

- Hai biết đây là đâu hông?

- Nhà thờ chứ gì!

- Hì, biết luôn.

Thấy trời vẫn không ngớt, nó nói tiếp:

- Vào trong cho đỡ lạnh đi Hai.

- Ừ thì zô.

Anh khóa xe và đi theo nó vào trong, gia đình anh không theo đạo, anh chỉ biết đây là nhà thờ chứ chưa bao giờ vào. Còn nó thì vào nhiều rồi, đi cùng đám bạn, nên ít nhiều cũng biết về nơi này.

Nó đưa mắt lên những hàng ghế và khẽ nói với anh:

- Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó Hai.

Anh gật đầu và hướng mắt về bàn thờ.

- Còn kia?

- …À, bạn e nói đó là nơi cha làm lễ và giảng bài cho mọi người nghe đó Hai.

- …cha?

- Hì…cha là linh mục đó, những người theo đạo thường gọi linh mục là vậy đó Hai. Hì [Nheo mắt].

- ..Ừm….thế có mẹ không?

- Àh uhm, cái nì em không bít nữa, hì hì, nhưng có cha chắc phải có mẹ rùi! Hai nhỉ.

- Ờ, tao cũng nghĩ zậy!

Bất chợt 2 anh em gặp 1 linh mục đang nhìn mình với ánh mắt hiền hậu và nụ cười trên môi, vị linh mục đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu. Nó cười và cùi đầu chào, anh thấy vậy cũng làm theo, vị linh mục gật đầu cười và đi vào trong…

- Thui mình zề thui Hai hén, tạnh mưa rùi thì phải.

- Ờ…

…Chiếc xe đạp lại bon bon trên con đường quen thuộc, sau cơn mưa trời trong lành và mát mẽ hơn nhiều. Một cơn gió thổi qua làm anh rung mình vì lạnh…

Nó hỏi anh giọng quan tâm:

- Lạnh hả Hai. Để em chở cho, em có mang áo khoắc nà.

Anh cáu:

- ..Hừ…lạnh đâu, tại mày nặng quá thì có.

- Xì, không lạnh mà da người của Hai đâu hết rùi, toàn da gà không nà. Thoai để em chở cho…

- Ai khiến mày chở, ngồi im coi, gần tới nhà rồi.

Nó im lặng nép sau lưng anh tránh cái lạnh của gió.

………………

- Linh à, sang xem phim không mày?

- Sorry. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngáy khò khò…

- Không xem mai anh trả ráng chịu héng!! [ Dọa]

- Hai xem 1 mình y, em buồn ngủ lắm rồi…

Tiếng bước chân anh buôn bã về phòng…

…Nhưng rồi nó cũng ôm gối qua anh, nó biết anh sợ ma không ngủ được.

Nó gật gà gật gù, mắt mở không nổi nữa, nhưng nó không dám ngủ nó đợi khi anh ngủ say rùi mới dám bước về phòng.

….

Nó thương anh lắm, biết anh hay gặp ác mộng, nó mua cho anh 2 cái gối ôm thật to, nhờ có nó mà anh ngủ ngon giấc hơn trước nhiều.

Biết anh hay sợ ma, nên nó lúc nào cũng cùng anh xem phim đến khi anh ngủ. Khi chán phim, nó kể chuyện cho anh nghe, những câu chuyện về cuộc sống và về gia đình…

Khi anh bị người ta chặn đánh, nó không làm được gì, chỉ biết lao vào kéo cánh tay lực lưỡng đó ra, nó khóc, nó van xin…không ai nghe, nó hét, nó mắng, nó chửi nhưng dường như chỉ cho nó …

Rồi nó quyết tâm học võ, cái thân thể nhỏ bé yếu ớt của nó mà phải chịu đựng những bài tập luyện nặng nhọc khổ sở. Những cú té ê ẩm làm nó đau lắm, nó muốn khóc nhưng không được, mình phải mạnh mẽ lên, như vậy đã nhằm nhò gì, yếu đuối vậy thì làm sao bảo vệ được Hai…

Sau 1 tuần nó ốm lì giường 2 ngày liền, lại còn bị anh mắng: “Tự nhiên bày đặt võ vẽ, làm tao phải mệt…”. Nó không nói gì, chỉ nhe răng cười.

Anh đâu có biết là nó học võ là vì anh.

…………….

Chiều chủ nhật 2 anh em đi dạo, vì nó mới bệnh dậy nên anh chiều nó, dẫn nó đi chơi. Nó đang tung tăng nhảy nhót, bước cao bước thấp, bỗng nhiên nó ngồi quỵ xuống ôm đầu. Anh chạy lại đỡ lấy nó:

- Linh, mày sao vậy? Linh…

- Em…em chóng… mặt quá Hai ơi!

Nó ngất đi sau câu nói đó.

- Linh….Linhhhhhhhh.

[ Linh, tỉnh dậy đi, Linh] Anh vừa cõng nó chạy vừa hét lớn. Chưa bao giờ anh thấy lo sợ như bây giờ.

- Linh, mày giỡn anh phải không? Anh không đùa đâu nha, tỉnh dậy đi. Nhỏ này, mày nặng quá đấy, tỉnh dậy đi, anh không cõng nỗi mày nữa đâu, dậy đi…

Không 1 tiếng nói đáp lại….

……

- Sao? Ung…ung thư máu?

- Ừ, ung thư máu.

Anh đứng yên bất động sau câu trả lời của bác sỹ. Đầu anh quay cuồng. Anh nghe tai mình ù ù, 3 chữ ung thư máu vẫn cứ vang vẳng quanh anh. Chuyện gì thế này?. Anh hỏi lại giọng run run:

- …Bác…bác sỹ nhầm rồi phải không? Sao…sao vậy đc, em tôi nó…nó khỏe vậy mà, sao thế được, bác sỹ đã khám kĩ chưa? Khám…khám lại đi, chắc có sự nhầm lẫn ở đây rồi…Tôi van xin bác sỹ, khám lại cho em tôi đi, làm ơn đi…

- Xin lỗi cậu chúng tôi đã khám rất kỹ rồi, rất tiếc.

Anh quỳ xuống, 2 tay nắm lấy tay bác sỹ vừa lay vừa nói:

- Làm…làm ơn cứu em tôi…

Như nhớ ra điều gì, anh chạy thật nhanh về nhà, lục tất cả mọi tấm hình của nó…

- Bác sỹ xem nè nó xinh, hiền lành, dễ thương vầy nè, nó sao có thể, bác sỹ thấy cũng nó cười đẹp đúng không? Sao lại có thể là nó được, phải không bác sỹ.

Anh van xin, nài nỉ…Ông bác sỹ ngước mặt lên ngăn không cho những giọt nước mắt mình rơi xuống. Và ông tiến về phòng mình…

Giọng anh lắp bắp:

- Nó…nó…, em tôi nó sẽ chết sao?.

- Có thể.

Anh buông thả cánh tay, ngã quỵ xuống…

- Chắc bây giờ cô bé tĩnh rồi đó, cậu vào thăm nó đi.[ Tiếng bác sỹ vọng lại].

……..

Anh buồn bã bước vào phòng bệnh của nó, 1 màu trắng bao trùm, anh thấy sợ, sợ lắm. Nó đang mãi mê với đôi chim ngoài cửa sổ. Cố cầm nước mắt, anh bước tới hỏi nó:

- Dậy rùi hả? Nãy mày sao vậy hả?

- …A..Hai, em đang ở đâu vầy? Đưa em về nhà đi. Em hết mệt rồi.

- Chưa về được, chưa khám xong. Yên đi khi nào khỏe hẳn rồi về.

- …Ưm, không chịu đâu! Em khỏe thật rồi mà, đây Hai xem nè [ Nó ngoe nguẩy cái đầu cười hì hì…]

Anh quát:

- Đừng có suốt ngày cười vậy nữa? Chưa…..chưa đc về. Mày chưa có khỏe, nghe không hả? Ở yên đó, khi nào khỏe về.

Anh đi ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

[Ơ, Hai sao vậy nhỉ, tự nhiên cáu với mình] Nó lẩm bẩm.

Anh chạy thật nhanh ra sân thượng bênh viện, những giọt nước mắt tràn trên má lúc nào anh không hay.

Nó sao vậy chứ? Sao lúc nào nó cũng vậy? Sao nó cứ cười hoài vậy nhỉ? Anh nghe tim mình đau nhói, trời ơi sao mình ghét nó cười vậy nhỉ?....

Anh nhớ đến nhà thờ, nó đã chỉ cho anh hàng ghế mà mọi người vẫn ngồi đó cầu nguyện : “Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó Hai.”

Anh đến nhà thờ, ngồi vào 1 chiếc ghế gần phía trên cùng.

Vị linh mục nhìn thấy anh quen nên tiến lại gần và hỏi:

- Con có chuyện gì sao?

Hơi ngạc nhiên với cách xưng hô, anh đáp lại:

- Chào cha…

Im lặng 1 chút rồi anh nói tiếp:

- Em gái con đang bị bệnh rất nặng con đến để … để cầu nguyện cho nó…. Nhưng thưa cha, con không phải là người theo đạo.

- …Cha biết từ hôm trước, lúc 2 con vào đây trú mưa rồi… Em con giờ sao rồi? em con bệnh nặng lắm sao? [ Tiếng vị linh mục nói từ tốn]

- Ung thư máu cha ạ.

Vị linh mục im lặng 1 hồi rồi ngậm ngùi đáp:

- Tội nghiệp con bé…

Xong câu đó, 2 người im lặng không nói gì…

…..

Bệnh của nó ngày càng nặng và phải điều trị bằng liệu pháp hóa học, nó chưa biết, nói đúng hơn là nó chưa biết là mình bị ung thư. Nó chỉ cảm thấy dạo này nó hay buồn ngủ và mệt mỏi trong người. Nhân viên bệnh viện vào đưa nó lên phòng điều trị…

- Mọi người làm gì thế này, đưa tôi đi đâu đây? Tôi không đi đâu hết, tôi muốn gặp anh hai tôi.

- Mong cô bình tĩnh để chúng tôi làm việc!.

- Không……...Tôi muốn gặp….Hai

Giọng của nó yếu dần và nó ngất đi khi mà thuốc đã ngấm.

Anh đứng đó, bên ngoài phòng bệnh, anh nghe hết, từng câu, từng từ mà nó nói, sao thế này, nó cần mình mà, sao mình lại đứng đây… Anh chỉ muốn chạy đến bên nó, bên cô em gái bé bỏng của mình, anh muốn ôm nó vào lòng, muốn nói với nó là “2 nè, 2 của em đây. Không có chuyện gì đâu! Em cứ ngoan nhé, rồi sẽ không sao đâu…”. Nhưng sao anh cứ đứng chết chân vào 1 chỗ thế này. ..

…Anh bước vào phòng thăm nó, vừa lúc mẹ anh vừa bước ra, ánh mắt bà buồn bã và mệt mỏi, còn nó nó gầy đi nhiều quá… Cố kìm nước mắt, anh bước tới kéo cái rèm cửa cho căn phòng thêm sáng sủa, quay sang giả vờ hỏi nó với giọng bình tĩnh:

- …Ở đây thích không mày?

Bây giờ nó không cười nữa, nó im lặng và buỗn bã. Anh không còn thấy ánh mắt tinh nghịch, lém lỉnh của nó nữa. Nó làm như không nghe thấy anh nói gì…Anh hỏi thêm câu nữa:

- Không thích à?

Nó vẫn im lặng chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên mặt nó…

Nó nói giọng run run:

- Em sẽ…sẽ…

Anh vội ngắt lời và mắng:

- Tao cấm mày nghĩ như vậy hiểu chưa?

….

Anh đẩy chiếc xe lăn ra và vớ lấy chiếc áo khoác:

- Thôi anh đưa mày đi dạo nha!

Nghe thấy đi dạo nó thích lắm, đã lâu lắm rồi nó không đc ra ngoài, không đc hít thở bầu không khí trong lành của thiên nhiên, không được thả hồn vào nắng vào mây vào gió, và đã lâu lắm nó mới lại được cùng đi chơi cùng anh…

- Hai à?

- Hử, lạnh hả? Để tao vào lấy thêm cái áo nữa,

- Không, Hai à! Hai biết em ước điều gì không?

- …Tự nhiên hỏi vậy? Sao tao biết được!

Nó nhắm mắt lại, ve vẫy cái đầu để cảm nhận được những làn gió mát đang thổi…

- Em sẽ là gió đó, 1 làn gió mát vào mùa Hạ, 1 cơn gió ấm áp vào mùa Đông, 1 ngọn gió yêu thương. Em sẽ không bay đi đâu cả, em sẽ chỉ ở bên cạnh Hai thôi. Em sẽ không để cho Hai yên ngày nào đâu… Hai không được khóc đâu nhé, vì nếu thấy Hai khóc, em sẽ là gió ấm thổi qua, như vậy thì nước mắt của 2 sẽ khô hết…

Nói xong nó nhe răng cười. Nhưng anh cảm thấy nỗi buồn vô tận trong mắt nó, và mắt anh cũng vậy, sao nó cay cay vậy nhỉ?...

Im lặng 1 hồi, nó nói tiếp:

- ….Có phải chúa trời,… ngài rất thích những cô bé ngoan, đáng yêu không nhỉ. Ngài sẽ mang chúng lên thiên đàng. Đúng rồi, những người tốt thì sẽ được…

- Lảm nhảm gì vậy mày? [Anh ngắt lời nó.]

Nó im lặng và ngước lên nhìn anh. Nước măt nó lại lăn dài. Nó biết là anh hiểu nó nói gì. Và hơn bao giờ hết nó hiểu là nó rất quan trọng với anh… Cố gượng cười, nó lay tay anh và nói bằng giọng nài nỉ:

- Hai cõng em nha!

- …Ừ. Lên đi.

- Chà, Hai bữa ni ngoan zữ ha! Hi hi.

Đã lâu lắm rồi nó không được Hai cõng. Nó thích lắm, cứ cười toe…

Anh im lặng không nói gì cũng không than mệt như lúc trước, tại vì nó bệnh nên sút cân, hay tại vì….

Đứng trong hành lang, bà mẹ vẫn dõi theo từng bước của anh em nó, đôi mắt bà đượm buồn…

- Hai cười cái coi mà, làm gì mà mặt xụ thế kia?

- …Ừm…ừ…Hì hì. Đó, cười đó.

- Hừ…Cười giả tạo kìa. Thui, Hai hát em nghe nha, em thích bài: Với anh em vẫn là cô nhóc ý.

- Bài đó á, tao đâu có thuộc.

Nó nhõng nhẽo:

- Không thuộc cũng hát, không thuộc thì bịa.

Chiều nó, anh cất giọng hát vịt đực, dỡ không thể dỡ hơn. Còn nó thì cười nghiêng ngã làm 2 anh em té lăn quay ra đất.

Và thế là 2 anh em nhìn nhau cười ha ha…

……

- Hai cứ cười zậy nha, dù có chuyện gì thì vẫn phải cười, em không muốn thấy Hai buồn đâu… Nhớ nha!

…………….

- Không….Hai không nhớ gì hết, tính Hai hay quên lắm, mày phải tỉnh dậy nói cho anh biết, ngày nào cũng phải nhắc Hai nghe, tỉnh dậy đi nhóc, mày ngủ lâu quá rồi đó… Ngủ hoài là thành mèo lười đó nghe không? Dậy…dậy đi nhỏ này. Dậy!

Anh lay vai nó, nhưng nó thì vẫn nằm im.

….Anh lại chạy đến nhà thờ, để nó lại với những dòng nước đang ứa ra trên mắt ….

…….

Đứng giữa thánh đường, anh nói trong khi nước mắt mình cứ tuôn:

- Con…con xin chúa trời, ngài đừng mang em con đi. Sao lại là nó mà không phải là người khác. Nó…nó không có ngoan đâu, nó là đứa không nghe lời, nó lười lắm… nên ngài đừng mang nó đi mà, đừng mang em con đi…

Anh ngã quỵ chân xuống và lẩm bẩm:

- Nó không ngoan đâu, đừng…đừng mang nó đi. Đừng mà.

……………………….

Khẽ đặt nhành hoa hồng trắng lên mộ nó…

Nó vẫn cười tươi như ngày nào, vẫn cái ánh mắt hồn nhiên đó:

- Nhỏ này, sao em cười hoài zậy hả? Không thấy mỏi miệng à?...

- Hừ, em có biết là không có em, Hai mất ngủ mấy đêm liền vì sợ ma không hả? Đã hứa là tối nào cũng xem phim cùng Hai rồi mà…

- Ở trên đó em ngoan không? Đừng nghịch ngợm quá, để Hai hát em nghe nha. Nhưng Hai vẫn chưa thuộc bài đó đâu. Hì hì.

Rồi vẫn cái giọng dỡ òm đó, anh hát:

“ Đối…với anh em vẫn là cô nhóc, những nghĩ suy trong lòng còn ngu ngốc…..đối với anh….em….vẫn là…cô nhóc”.

Nước mắt làm cổ họng anh nghẹn lại… Giọng anh mếu máo…

Anh quay mặt đi, không muốn để nó nhìn thấy anh khóc, anh đã hứa với nó là sẽ không khóc rồi mà. Nhưng sao nước mắt cứ lăn dài trên mặt anh.

1 làn gió ấm áp thổi qua mang theo những giọt nước mắt của anh. Anh lặng yên nhìn chiếc lá vàng bị gió cuốn đi về cuối chân trời và khẽ cười nói nhỏ: “ Ngốc à, anh đâu có khóc…”.

m

1K8´ÜùwÍ.I;ºç®Zìz9ç=ø à©ç©õëKéÐÒpü1bèN8ëÔ`¨ÜOÓ4.8>½}éÙ÷Oµ

ÝìrcÏ]X§=FsK¸nÁìzâ½?Z`Fão8íÔâ[çéK[Èänϵ"¼óþTî-Cï{U?z»¨±2×vª}ºU-JZ]=êZ3éIíEâô

QéN¼Ðç

&xæj[ïéEÑßé@~RRöæÎ];çÞhÇ´cë@ô¢¯µú¨Áö槭QùqIG=ó@1KG9£èhúÒ~4wædPbQ[íGó£4PÒ­P!qßv´gµÒ=][zóE¥QîhÍç=]r]:PhϨ£GÅ/ÿýê&Îì?:vóÓÒpN~´=©¿@]Ø·ÒÓ®0@àâ>§§¥&Fq^=[9õëKRôi9'Æø´sMc&óøÑÏRiqûÒc'Ó=èpL1Æ[#°ühçÐSÁOÓ§~¼ç9¤ ç?­íÆ[Î{RãOáG¶[3ÍG×\s07¿jNÝ©ÜÆ:u¤Ç?äÐy8 p8¥úzs@øÑ=.;gÿ¯Iz}[8£t Pt¥£·P éE-%0zûQGÒÂRQ?È£¯4u[ü¨ 9¢ñG¢ aÓ½.i?¨£ô C¹Åã~´_ò

;qIÛ¥ÎàQßµ7'ò¥É´çí@Nyã0>qz8ýhÂ

[ò?*1´c¨0;Ò`v¥

Qz~TcqGdcÚÆ9ïJ8í@2qíF8Á4¼¿'ÅçAKÛµ.Oé@çö¥=?

9Î3KM hÈ£Øö¤ÀÆ:`åJ8ïÖþ{Òãåô âùc#Ö@íHG­1ëÞã?M§¯µ&1Ó­/Òô`÷ô¥àçÖ:ÿÐOåGSKÄP1ë@

\=:Rt§]1Í'áE-'4ÄQÍ~Q9¢{QÛ8£­çP0æý[£© Aj_Êç½[GÖzÑøÐ £ùQIøPÑFqF}èQô£ùÑ@ëF8£µ aíGÓ½hõ AíF[ç­Zø£4g@ô¼cëIFM1w£ß9Í'¯Z^Ô:^zÒqKÐ1ÙÇ\óIÛ¥ü¿CÓ¥!Ö¦·b$ÀïÒ¡úSãá·`ð]5 ÖæL3:㸪õ=*á̲|@äúÖvNqè* ¬T1´ ôÌãÓJU8íÅhHóçÒô4íÀóÓêi¤à

PAÀ8 r::Òn26ñÎïÈ£aç¡âyÎ1NÈ^99ë7ëúRm#·QÅ;ϵÆxãó Ä`½é6àÔúf:dri2psë@

ÚOSÒ9Å;¡Hh0qÒ®;ýiù'¥[ãNi9ÍHTÀÖ¹þÀß45!QÛM Jnpyüh÷¥Øs×»N:PhãÒ{Òc¹ ÷Íã¥''Óó£fhÅ.x¤ãëï@4RöNô¸ô£9ã æô£µér:P1;t¥ç½ZO§^EçtÊ¥}

[ü:Qþ4^´ñÅâºQÓ8ÿëRûô âóùÒ\ÒsßÐô£Ðsõ¤£ôg4r?:sF}¨ïGÐQ^Z\ûÒtÿ

3Í/õ¤ÆzRã@NE'çKIÏLþcéKÏO^´{bs@ùRãO¥ï2j:Qv£­ô3J^qIKÍ'úÑúb¥!=¨þt¿ç­!÷ô¢ô£¡Ít¤ç©;c4¼þ^iؤ!9

3izu ñ@{ô£=i]sÞÄéíGUÎzQïGù4uéKÔuÏáKø çØÑïý[Æ;QÖÇZ^ݨÐ9¤qKש£ßz»c¥Ýß7î£;V=uþðõÎ&£öݧÐ9g6È°Ú[c8®:صʢpáÔóãÌÌOßUûïPJPI}¿*ÌÛÂLÇqÓ®8«7yïU«E°MÖÔSQ]q@Gµ]\Ñv£t£8¢

/¶÷¤¥ bÑùR~¾´¼Qõ¢â;Ó°qÓ3@\ÆXs@.ðÁ9ÏdÁ

sj[Ù²pêGôȤ4È¥cÐp=*~µ4½;{TÐqG#¥ç­üé½8õ¢[qâsÖ9 éE'4Põ¢[¥¦_©£úÑQ@j][ë@ÅúS^Ü}]Gô `zñ¥éØÿ

Î=9ëNÏr;ó@×?J8èh#­cò CI÷éIÔð]NE'z\zÆÜQÓÒÐ0"¶]zñE%Íb

?:ZLÐ úz

ZLsÍ¥ã¶[¤Î

N¤ qKJ=¨ qÔQAÔ~Tu£;PKIhç­úRÑøþ´tê[¤çÞ¥ïEÏ4qhÎ]9 ¯j;úÑô£¯A@´¾ØíMüÅ.Hö =Í[ö£}húP:PGÐÑG4cÔÑÅíIï@ÉéAçð£ÜÑ;v¤ç¡¥Ïj8çü[FHëIÎi}¸÷£ñü©Oð¥ã£gÒgÇáLb}[Ïÿ^´qÓLÐÉqÖ¯¨£Ú´u¦ô=]½[às:ó^qÁÍô4~TRö"ØÁ£ÛÔ~trGÓõ zvõ£­'¹ç×­&9Å©s[ϦÉ4bâñ@Ç?ýj8é{ÒwúÐJ9¥Á½©ôÅ?JzSÛiI@Æ©3þx¤ÍIÒcÔs×õÅ[ïý[É4qøâq@õóñÒüsëGz/n­'9â9Å­ô£1í&í9ëKÇCHqè¢×1sGn´dô£þª[£PÓÿÕF@ïIÍ[é@Z[¤ë@|ÒýÑ@%-'j_ÊqIÍ´bÞ}èõ;O­jCr?k1#=ëQ¯ ç§2Ød@ô$æFóL¹>¼ñGC´qëPxmÙ

1ÔP2N}½y¦°À¼õ£p/ó ãÆzzF¡îFIzSÀùðIý]ù=2[@Á_ô&õèF2[ m-¼9ÁäLàº{ñ@ç;xà¢

©ÏjANOLÒò[æ#þÄ2\ÆF3ÇjEÀß½+w'Oj@¬Fõ$=ëÎgf'$Õ~µ-ÇúæúñQb­¸Í'µ/JOÂáKF=]½¨î[Ȥ£ÞÆ]:ÑK@áIKJ\ûRgð¥íLs@Ó½çAɬÁ${Õ»âLÌ̸9ªXç#½{4b£bQb#&ârÄô¦É *Áút§Æ9ý+KBçIÈ;zu¥>LÓqÁàþ~4tê]?07}hïhÆ8£ü[ã×µÀãÐ3ÜQß?¥iyÏjNã9è[Ç.2pO>¦J:Q@þtw£8ô£­0ó£½èÀÇ­ô¼tÅ'Ð\gñ¤àsï@ùÅ-&[>Ç¥/ëIøQÓÞA ½]9sKóM'ó¥c·Zý[Ï?AHcûnëF?Å/ô¯&è29í^¹ðÁJøyÿ±¬´E-ÞQ[-ØëKEfê:¤iU¸«ô#åÖÖóS»{c-n[åÉÆ>õ­oÁ²ó|Ð~^j;

zÚ-.ãRgUÚTýë

-´vº-øz3˵þU»XþI2ýù5±NIhEGyUöÞIUdqòzÕªáülÌu[`®T¢ÇÖºahùPBF«8¨ùÑ@´½i;t£ñ ¿ô¥¤£u bqÒ´Õ¾Uã8ïË|ëób´ã¥IyÏjêzÑsùÐÉ¿27g¶*2xëIuÏZC%w·`}Pp:çÞ£É=»t§nçÓ Ï=häRg?þª2{]n:æ

#?^´8 c´sõæöé=hÐ$ààRl äb¥%Xýé§ÁúÐ6ÏÞG856ÓÔúTN6z`&?¿

9'Gñ@ëKßð£ðÍ&pzu c¢R"xý*O-IÆ:WÇõïF8©¶

ãèM'Ç¥E23GjÆO#·ZÓNëIhǽ;PÒu£ZJ[¥ CiqE ?J_ÊëF¥LG4¼R~T´QFO¥ A[¢

[s@Ť'1AÔI[Ç4¼{Rgu {ÒPæû[÷ Ï=i2h£dÑ^h£­óKÔ}húQøP0Ïg×&æÛ¥*¾>µ'¥ 'ßp~¥pz

IÔG½N6îÈQÇnÔÖ*ç8>bOáNÿÖ Uf1Ó±ïH± l6NzÓ7õúQ»¿s@hvÈI³ëH;ó8æ$àdJËvMØà{ÓB{ÕÜcߥyô

ü1FséS±VäÓ@Bíú8æ´vwÁôõ qô;ÌÀÇåMÇn:Q1Å0ýiÞgS?

¡Ï{Rs¤ÊÁ3Öª¥àñúÔ=J]ǨLAÉç¥ gJ{ýjQ]éÏ=I bÃséL*@É*`êxÈàR|§9çÒ¬@2N0yô£iã½M8£nNH'úU¸4ì°öàÓö\㯽ãzÒ{Òu"PiXq;ò[=Fi]xô¤ÿ´sò[ïÔqëFýy¥¦~]=[ÎG¥\PF9æÂÔgôwÍÇ#^§IÀç®hÁÔ};ÑïFyæó94§×­'n½hÉ´{u4dQÔÐ ü[Ź=[ëÈ aÏLRwéKÓ¯z]0hÆÖ¶3HzòisÚëGOSF{ñ@Ãèé×õ£$u4sùPÇ¿J[Éÿ3höþT¼wgëF­.M b

'á@^qKÖ´sêáHâ¶qIÇ° ð1[²Ó¯usiH¨>b´|-kxÚµÈÝÀ#©®ãÂv©iàß5S-:qÔÕÍiËâËioë÷MqKæå¶:Í[ȹâÙÐ`zV.ifú¤QW'­ýjÛûFÚ²cn7­s>½´Sxïbc"ä;WiSná}NÄóØÜOo§OæéW¬t»+8BÃnAïQC%¬óÉ*FÀ$d¾13ÐÁ«»²¯bÁ·F»3d¨9©7¡}¡{`ÔÂÚÆxðÞf2'9¬¤ËÈ>nÙN@õ¬ØË#^6|ò¼Î]Ï$Ö

c7$;èu?ðÈ4U´"³ÚÎyÍ_ðÑ7qù§èO$WnvÜFårò+½Ó/Ëö¨ÎÆA

À

rb¡ìãh-ǦæõÔMlû£P¤u b­mfUåÉÏz«m9º·Y&9'®iuKÈ­ô×}ê/

Hä×Êäì.z­ÔÙW³mvOÅrv÷b2ÜÒcìùÇ­;à :´ñ1Æ®&°?U9­_ø5{Ç

mÌ{ WðÎ"ÈGL6¡A§]´Ñ³#ôªå5%AÁò­MìÒÒ

:

ÝlpXã´]{qI3Ú:ÑÔfí¨ïK¥7ñ QK@ϹöRv bõíIøÒæ1\ö¤ uæÍ'áKÇv 1GÖjJZJ[QøfZ8 ñA¢ÞzúÑÇZO¨ bäÒ¹¥è[üh[|2OÒ´í@ÀOsYÐ}wï«:ù©brGר¦àqâÁÉ'Ò0ïÖÊÆWæõê*Îp?SZìÚËp?*ÏÈ'¿åLmÉ}î1ߥhV?xúÖlYVãS2IÜH8RæÆ÷¥Á~T´J1?J_ǵQîhÏ£ò :[ çé@áOógqÎ8æóÍ!Õ¢/r9¢p¤B8ê1Ò¸·

uÏj$pçÅ

ÎN2wNx4q®]-öóÀ¥|

\==ºÐvwOÂÐÄç9éGô¦!;æçô£J9è;Ð1x4g¯Jã¹`ç zqFyúÐ21I×[ÈÎGáÂç¼õ¤Ú

õ¥wιè};Ô|ô¥9ÆsH:zÐõ¥ÆyéIïþE/ãÏ~]öúROÖóÓ3QÖç·AR{ç¾]Ç?Ƹc2xý[ç8ÿ¯Fr1ô äwçvÓÒ

AÏ÷¥ÇýhÐ

wcFâH9Æ:ÔmÀ£Àç=i¤c'Ony ò0isÆzgõ ¶;z]NOp8ç=é99äqùÒ½?:wÉÆ?¦hqÂ÷îx£'¶[ÆN8üèÇ`;uõ£9ð]3Çjv@é@åJíõ§

¹ÉôÍqßÒ@ð]6zô¥ÚUqúÒ¨$ðy à

ëÖ³*A8È¥

wüØã¥8Éô þ½&i¹¤Í0Å'8ê:ÓsÿÖ£Öz½©sÏNÔÜÖZ\RóI9ÎhÏôÀw8õânê^?*QæÏ©ëÚ#½ Æ2

}=èÆzcô¥q×4g]@ïûPH Ñï^nÜRvÁühÞôËBnÎF3À¢Kxd×5GoJ¹42iYzÜ{Òmr»È¦¸´£æÉÍãçÒ½[Éã¥cÔ»8~Ì´wé{cñ¦àþµ/=[#ÛÜ}:zÑEÒÓ¿j^qéIKÂ}[úPyhí@`]xéGâoÂóG ç?JQè[è3ÒÀûBüé¼{ôç¥Áõ éïÍ4úô¸uü}hÇò[9ëÅ!éG#ÖïL][÷£¯z:q@¨Ç½!ô¢´QÔg][ÇtëKùPcOJ8Í-'n[Ã'­/­7'¡§¼Pôg¥]@¦÷>Ô:þ5,o"]

N¡¨Oq@

ô¥éGN09£?­

1Ec `öühïÒ·Z^hÇ[QøÒþt#ÓQÒ;PE9£ÞG9£>½hϵÖuíHQô£Æ3L­[4´g'éÒúÑÖ­-&h¥ÈëùÒqÜQù¤÷äâ´sÒz?[ô aG4P:÷ AjZNiqÆi?Ô¼QÇjLGQ\QÅ!¥À9"øQxâÖz_|ÑÖÄëFhÀéE!ýt´g°£õ bQ\sGµP:qIíLëÚ½¨£·OÎö¤íÅ/Þô¤õ¤Ç¸¢}]©GNÔtþTj@[8äzQ`h¤¦äʶhèhzJ\ÑJ9ç½ãéAÆsÊíG×½­uéLïüèǼ=héÒö£ÞñJ=38éÅý[âñZNzÒçuc$

dP¯#

r~ ¹¹¿Ô|S"GÉÎEqPw ®c$g,a@õ¦YƲ_lÜHcÇVi¤2F8Æ:U­5ÌWçû­üëÐqj-çoA@ß:

èz¡¨G,,'ªÒ´çEóDËÆ;Öf°ÐF¯]¯2

¹X

]XСÏJ/Ì'ìîv2@ïTn£sÀ

QòÏ°?éêüäs]JqÜKBrmãÚ¨ÎòÅåÅrC1þ :m÷ö¬¢["wÀ+/í·÷`¸G*¼Ã±YFãq³fC»Î$dp@ëI ÀlpAÅR´½hs!óKaÀíV9

¦>£ØÖrLW%¸paP§lÔoæG¹Öm=©òN±Íó]`½TóG_ ÛBÐÔäüC¡zÛ%¼ô*:æ£eY~éåq^n×BdXÀ_}kñ65¼Õ_ø¦}Åzzëác96ÁbGCÓéI×ÓJpÃÐôü+¹l1xÿõÕý&÷ì·X 1>@ò=iÜmÆ9ïS[©+0=SñD7Yq°»^vç{³çÓxíëF{ÔR£êh£=²hïÖ¶ÿ#£ÏJN1Òñ¤ÀV$éI߹楴ìã4ÐqÏ\ÒÇNsÎ?

03RcÐz9¸ôÇÒëGÖʯ]z

NqLOzZ8 ¦¿&´½NhéF2]9Ç#­.;Cô¤öÍ]q¥'NÔ`ç¼ã?­g½[ü10hçcÅ

6W]8Î+Þ.Gc·¶Ö§¸¸xOméÙpçR¦­pómöZÕétÍ3ì¨

ã­3a'ü©Jzf´þÎ1Äv¨þÈ0§$µ4ýè+@Úq×ÖìnÃ*y `@6Rcµwì¬æR=}i¯nAÇr89êh@TäQ°m`Ï%Áz{ÓG$Qî1R´dGæ:Òlo¼®!Æi*CÈôÏÖF;ÔÍ¿^iÞ[ü]v0zP1[¥

Pb\ô£Æ>ô¸æJ]ØöÅ&=[vÿJ\çÖJ]x£QEéf­-ô¦Á£­[¤1[£­ñ@

Å/SqI[æö¤Çµ%.s@ý]x¤4gÞÒ}E.i3ëͤɢ?JPO­%4v}ñéF}ºSqKÅ0ÿZ3Îi:÷£èhÙy¤üzþÇ4dã­ Ó­.}i=3K;Ðþcß­&Nx8¥æè?Z?F}èÏ=?ZN\uý[Ïâ¿0ÐÑÏR

Óµç>½irGG?ÊSHÍ/8¢v¥ÀÆzÒc°¤ÉéÇ4P0&'ëéO~]z

.}úÑsM¡õ¤Î}]"¶z´¥§ ÍG?\¢Xö[,zÆÔ½úöâ©Î:

p88ÆsøT}ñÏçFG=¨`Åzc±ïJÓÿJJ2AäôíE\÷ ±$¢HÎzv¤ÉOÓÞÜ

9Î=]|Â1É8*ݱõ ¶NGóé@fO'·]

séÒ«ç Á¥'hê;$×ñëK¿Ó¦EC»N=FhÝׯy v'¡ô¡pXqPäõïváqÖ%9\ãJ1r8¥Ï

nHïÒ'ëKǦi7sQǨ qj\sùSs¿/ÔôãZ>ð¤Áîs@?­[Æyü}©9ÿõÒØbÆ8Å7cÚì{R`N­âsG9ëLÛJ_Ï¥'Òò£fq1H:Ð~À\Rbñ£Ôç\ÒÊgÒõ¥ÉÇZ=èiÃò

&OçJ88äú;9âú«?­'à[§®jìt9F1Ȫc¨ÏBjô|¼À´åb;ðj,§ñ¥RÏå@\~In{t§qg¥3õ¢

³Ç¥v7êñÚ²äc¨5ÅxQäZ«âºù¯PßyR±ÉÔ^ÔR

\Ùâ8

_aøÒtô§`YÓÞú4w;;Õ~sÛ½møEKxЫ¬l$KìÂC÷ö3«.X6^ñ-ÖÚ¬°%N×wvé¥yi1ö®Ì\l4*?2[Êã;dóI×Sºs]½8¯ènJ2b àð3ëPÎ12qjd]Æ]oÐQKÓµt ^:÷56Ðó¨FäTÀc=}i}hé¨ ûPN:fyÁ]¤÷rzâÀè@þ§à 09£ýi9è3ÖFúôÀ^qÓ>Ô8ÉêisÍ!罸µ43qHN=éÓJo=]NÎ]3ë@çjL#Ò?N[£µ¨Í&

.[íIüèxè[£Q@Ò´q2M/Í©:sKÚ'Òß4q£sGjNô´Q¥úÒg[Ç~[ÍÜQÓ©¢sÖ:ÒÐ0Ç49õ£[bIz[¥¢4f=ø Ú3KúPIÇãERñIG=xæy¥Ç·NôàäRóëÓÖ,[I´cÇz­kGZ´+ã +x#

9è:q´çð4gºöõ[¸Ü©XðqÍPäp9Åh]°ÙµO'©ª8ü© :õâøu¤ïÆhé@

ç=iA&Ðí@]'±4d¯nhü©NÜúP'Ð~oáÒéLçi=[ÏJ=³LíI×Ó¸õ cãëÚÄÀhÇáAC@

ïÍJNý¿8?1_ÒúÒçvÅ.2:RcÚƼ::P\vâðS§½çØÓdñþÓÔäÓBrsMã®>çàuëúS@õíHc££ò¥úPgQÒ¥/ãIô¥êhöõ §:LQÎ3@ÅZ^:qG¿éHirÎ;Òw¦f\zRPâÒRâÙ£¹8£¥'Ö

\=[þ´½8ÆhyNzÑ@ÑÀ4×­'9 góFy¦ãc4¾ô{

8öæ:ãiHâoJNqÚæÊqïIïúÒô£ü[£4q@ÅOÿZÆæphæ?J;t¢qÒ3:sÒ´uí@i}ÉÏÇÒý[¨àö¤¥çZÁàý]sÍ!üèâÞzõ ãuö ùQôèhÇz^ÙëLÏù4víG^ÿ:v aøu¥àÒwÿëÒûig¾8¥¤ö¢üªÌ@9'ޫ禷¸þ÷­Löé^Ò

½pÆsEr~*¿õ]`Y8#=k°·Ô£Ò´`òsók릾¾á¶q^nG]!½Jã¯>¾õ4k2z{Tx9þ$Lcnã½zt¾Xí¯¢ó@'¥vO°»Y%PT]Ãc?JäùÐüÂy"[ÃÏI꺵ÔÊMÍ»]PÔÐÈ¿UOu¨ §¸\A²d©\}8à

YÔZ¶$§Üô3Ô´Qf]ÙÝÛxù]¶d¥­õ`ï̧ÆsûhIͲ=q\ö¿§=MÒAÚ¬1ºç¸¶©ÆÞwCN^Q$ttçÒàñÀû[²R=$Ú+ýY·¶­oì#*#;4Ðí³¥[o9i¢µ¦ìêÌÈ9ò0FëºÃ]Õ.¦=[⣢`ÑxbÓMräKE;¨6Zº¨*`YêdA«w5[íÚeÞ»ºª!h»ò8Ñýµ84v$é­d«@²*ñä¶|kIJ3³ã

¶ÕTÍWÏZ´[¸Î}T¶Yob½ëij

Iü[1ÌgtmQýYy×]ä{tÒÁ¦[t*iäXÃ1nKÖÝá°[¥±z

´³ÉPc*§Êüé^LmãC3ßþ®]öÅ@#Ï

QºU´nôTªÏ2ÓáCÀo×OñeÅÈ^rnI[¼`]´¬tª2Ô'×36?Ýüº§z£i¿ó

|IÆW´k>W~KuÎ

C

ç¦ÛN¾@ÇiÄþÿm}°¬æ45Òö¼?SõÏûiªÌͺIAÉÕ/c´DíRÈÖzªÓ7§F>4û·7ͺ½_øÃrY¢UdrE­¡vI×ëýfùÜÍ;ômÀ:ÔËzÜ-Ñ´¼Ô»« ËtϹËYîuQ®ªá³,ûbÊõ2CZ¹al2r¸>Ùñ¥®¤îÝÓS-ºxâµBÈ{{y8ò9øÖSi³.Oè{Øs]ª¥YaJ±F=´í±/Gþ[zD·ÙGbø~ÀéëÒÔIÌÒ¶9 üççF1ø6¨ÀÛÑû}º¶q¬*ݤ{é$øÆ·gâ~-ÇÔÔ±Âî¶g¶¡º' Ï;Õ¸þe-~Äݱ]k]é{ã%qø÷

A·P,UQ­ª¨TÕH{DQäpHñ¥³Òï¿¥A¸ïËdÜÎè*RY

0!HöÒ&ößU[Î_ËÙÑ«rGÒ|óç?×OªzzÅ+¿ë³-¥Ò;®ßg¨­T~§Väñ8ÜèåÖbeo¥;s¬û£%àòNë0µ;ÖмòbxÿA­Ö»´éèS¾

3ßt§]õi!ÞÉ-=B{%2@±¶Q»²ø=ÙøÕ³úÙN´dÊÝÝ£ô°çB¢Þ²ôfú»Dd¸urÝ|¡X¡r%öÏqämr~ùüJzeÝ

Q´D#¥i¥´9çZçgξônèFÒº§K[^ïQW=Dn{#?~ujZì0Ð[2â9'

sÈ?ýVO#Øm˨:ñ[]_Ãi9Ë62ÙÓÖÛk·.{ò»ÎuX½CR}sãù¸¨Ü?¡Õ_תùåÞâ5xM§MϵUÞçß@ ½pp8çHµö

٥Ѩ'ö#ú´ô_Ý6êømìe»óÖø£U[¡TÜþøÒrY,ô!¸7Õ6ß+Næ'vy`>u¢òj©ËÄ¥¼óþú=6vð%¯@û§

¿.4Ø!î'4ËÿÕ¼TÇ

Hã=Ì[ù:n©[¿@ÝGwÙ

Ôt+Q}¶xÒ¦vùÁã[íÝ@ðf©>Õ8H[ÛQ;|¦¦Z}%¼.ê*øÿ¤jWWlÏZèÉ 0}z¯}±5àÇDñDñvÀÈN5:jIí¹ä

0.¢Ä

DuúPß-³Sì°Z*ܤð=QíûèoEÕ0$QiSør0ÉÇE¿õ¸_NåþÒ{¦TVM«]W4qVÍÛê*ªäú­À?Ðj5»¢óݨ^ªâc@¢

ðt»ö[ÚõÃP§Ô®ÜivíE¾ÙJgj´@ò¡Áµã÷Æô®ÍQµöØË.]³K3Ûcé

øðkÑksS¦ýê­43äSSÎUÙOÁÕ¯M,;2äíÆÁ7¹Õ©ÿKId»2]þàµà÷«¥DlT¹~ô-aUÔ¥cKM¢?nç$gL2mÙo±ÇNë!séYÉ÷ÓJ¸þ24;&ßo»Nò¼Q~·EQsâó¤So WÝ-UZðå

F~2Ó5ØâôÉ»¿6mË«ôéí²8e41ä±Cæ^8#êM£gî3ÕÄN­þèN²]Òê±Ø

M¢éWÚZ ãàg¿¼èuiô2zëI³{í£;?Qzè]Ù[¶t´d´Y®[öe-çïz¡í´Þ4¸ää³çßT¦ÅÛFåC$o®ºAsve,-!?ÓH»÷§õ®oBVxãÌíï¢îÌSWTÖ

OËÅOåíä"£'ÒàpuϽV¯Z9L1ϧ[¡xƽ'¯VüôW±ôî¢ñ-7*HÚ_´nwæ;tçÑ>àäÿ}lñüÙnÍD²,}fµZ­ÒR¤ó0

ð}ÿ¶«>°uîoÉÊ´>©Ö]ÑfhBرªïJ²SSÝup8mX]1¥ßº`¹;*ÁM#\3ñ릣Lè¹;¶º3­|¡HX]o¨ ûcßU·S/ÿñ%KW÷«úHDJy!´¿`¶ÛüböÕº\­»bL:ë?6?a§~@÷mÁ

!E£ZI]ÈÂùýÎfRro»ï=CaÅ^atuï2gï"t»¨U=JÜ7zþÈÑdx1ñ¨º;èzy?·QæÑIz¨

Ù'å¡ý9l}± }dÙRî;U¢"uYWØ|6ü½V

ºä嬶vü×}ÕºªFÞGpbpÍì1àjÉQlHã·Õ çyI´1îx´ÜEjªÊGhÁ1¢Bi}©¾ÅoøݱØ6[3NE¹H1«'jm©K-rÓ¬ª- g´çUù>D»àWúéÚ¦±¤ÉõXòyÒâáIMÓéí°-SÇ$¬\¸oq®~

S³Y©9EWéDÛlõ5W

¢ÑB$ìõX}1ûFµ~$z]YlÜÛQ-ÊÕTìѬ®[/ê3yýµÓW¨#ÎCm¤èÍSÞªc«P=GßÉnÑÿÙÓ½âUE@ì@­?¦°ù2ÉøhðPýá.àYÿ§O׬é6ÛKr¡ÇkHíNÖú18{¢ÝóxEAU8\IaqÎ?ßIk¬Ûèg£`!óãÁÑéö~·÷EºH­J%4w»&?N¹3yÑN»Ì[l#ËXáeF]T¨ìOýõ ³èWia|t>ÍoéK

M4AHä>é¸rO:l«õÞÛYQH>̼ãý4ðj]Öõ`þW×í»^宩Ӫ&3.Kq>ÜèVÛ¢:4Y¹ ÷ Ïùiº

A`î4

kÕÑ®«D©I'¹y?mUEÿ\ÒZW÷î¯Í¹ïó-q5$§²7 Uÿ±Î×Gu³Y?1ÕUúeCGëÁööuBPdTOuG¨gý9ÿmY[Ô4Ö'oUV$Rc¨ì]eª]VKËï=Å=4.¦XçÉùûêÖÙÖ÷ôÀ

xýGƺ]

4¤¿Ð¯zÛ¥Ö

²¶V«úGNµt¯~Ú÷ÒQST¬L®ýÁ±ÛƹƼR>¾W­§Õ©ØdyRc÷¶¨aSº*a¥¢I+çPÎÌ

@=õ5Í`W¾³ÓnUÓE3»TÆ

gÇÆn¿{4± Q8ÏßNÓWf}«1Öº~Ð4KêÜnQ¬Í'wü¼pSíu6ùk.õ﨩aO'$`êtkÉán4³ìµºÂ`Û#Öy~ ®2Aøø:b³~f£l×Þ*Ñ"8Ù´`ç

gïì6½zScíʤ\&GôZyX§x8Æñ«ÆÉÐê6ÎõD9ì

úøØhøTnÉ»k£Tô»¢ÿt8a£]!

l8öÏΦ

Ö·¸"

sJÓ9CÉìùÕ-/ÇXÆ}³´¤Ü1Èò·lqäøm;U&FUr½£*Ã5è&½dòG1þ%¿þLT5ÇGO1Èý9ÆGqÔ_Ã屶¶Ò¹$zYd9ýVx:$%Õèõz·qI¢â,OÂmÑãê°¡IIÇtøÖ¯i@Ëù?>?Åk¶}ñkLÇÚ²í«÷ü,,qm¿Ã-}cºÉQq©õd\[Ö]ë÷fÇÆ< ¶·íBÙ*¢§2=`Êç£ßL»_wÉWO¾nïñÚs¤á4ÛAZÕ¨«¯]V¡¤ê ªdk

Ú¥0ÙÆëaì}Ü»Þç¶ã=Y#£Q,FA÷Ñàû,bàÜ´vUË}V=Òuxé#ØöpNtêüÖÍÁ-5WÐc8ÁómIÿÉôuëS­Û2u[Mp¯´ñ/*rpXêmÖXaYelË!ÉÏçôÏÿZÒôRñ÷:»6dwM«_O@¥Ëí8å°|h?ºJQÁÃÓ¹­

dp}EÀ?8ãL[ôôtʺRäyÑÜÓP[&MX`ia@ËË1Æ4 ßøÍë­Öù­ëTÅå q?×Y×7ö=\;ÉrÝF½ÒÞì±V'T¢,'jÌFÄ?KïÃ¥òÛö¹y.@´ÏPY£à0ϱưèÇá§Û:é*Þ¢Ä{|ûèÓ]^Õ¯Hû÷ePÃêD±0#í£=*´Ï]qÓ¦¥BÒÊ

cï¢Íö°ÐRÁýÖË~Ù¤ÙÍr}8+º¤7®ù©õØ=*ÄjÍÉsö϶©ÇØW>µÅMÑj:}GU2vÖx$}õHØ÷ÝNëêTµsËéÛm¤¬0öÎ[ß?D²òzc×cP,KGZ먪¦u?H︨¹IZðÉ[V½ûríñ­;Wb­o~KiITîJ Gc%r}ôëÓ

¶mí¥·!Ûs©CÙ 8-ðO¶!?b"ë]mýÐ

åÔ¥¬ØÔy;psÇÎüÂ'±¯jïHí?éY[$_ \÷~Ú˦ÝM¦Þ´ÕRÛê¦1a"øqòƺ_°J.VOªnK7ÿX[Â

ªW¶ÆTqöÐÞªï^íªÊÎU

92ù8ת¶ß¥yÐ]ûtÞ=õ÷6ôiûÉ&FÇҫ߼躩!_¼ý*?}´Ü"0ÉÞhòÙ¸i-6Ö©Âe¸CäéjéÔêzêÙPíN9Uûh:¥ |ûu¤'VõMɸõî±Ûí©à>9íÔ½µÔz=á_I¢;@¸gßNÁ>¹ýUe¯¹watò»p\!£UÑá\»äqΩoXwNÚ­RÊ+diß#·´ÀÐj­ër/ù~$­9¹@ðÓÔC;Æ~uÓªm,·É0

!ÎÈ÷÷Õ ¢Ð«Õ¡ª¨Òܨ%8fnáÜÎäu®³~͹[¿&Rþ°{¨qÆOVÑ!J{_å

g]µGË|hÞéõM²ºµÊcóRzi¼OócMFqÃ]U96¢Z}ÙYfªºÖ«ÄqÌ

¾QïrGâZËøÃë

|0O${Á3ÒBGí#-ýt«²ÌCq᳡ú'²©vÁÏLQPNAÿ]4@#{bgQÇÈÒ|Ûý>*Q¡YvÛ\ãª5Í,äQ{qµÎö´ó÷4ó±nÐ2@ùÕ×ÙéK¯£GNêLSƪÍØ ç|êvÞéÝ>槻GìcÚ¤à£ÜèUÚ?ÒÏÄ]'P¯¶Ý¿cT4âéÐ~¸Áõ·ôñ£5ÿÈÌRjL¶

2%:]ê09ÉÖû^ϸoY!oîï×Ôø}ÏöÔW/F£ñÔOÃýºÁµ

JH]$h©ËÕÊ>PæÁÕ7d%Ò¢i~H"g®4K1¿ûîéTÁU%âv¸U»H{{½¹:qÛ¥ª;i;±dãý4?¬ÏW/²ÓÚÑ+vÂ"Æ9æ'RwUòz6y¤éOβiãG©zÅ9­k]fJD±,ó÷Õvý¸õä¢Ë8o¨W#Áä{iw»£þͲG°vͪV4Ñ °2ÎÕ©ú³%Ï4

Éî>q¦aúÃQg-¥m´wÄW

ßSÚqñúñ+äÔZg¨¤ÑÑÛâr$p£99ûè×X:ÿ

ìi¥¤­$y:Dz¹êÖSZi¤£¦ºÝçg¸÷HÍ úÒ?¦«ßÅZ£Ù¶òK­t·0¢ycnåP}¸ð³Á¤¶:è£u=7æD]ܽ r1ÇÁÕûBÔR¤`½ÀÁéÎP°ï®·_"¨§>a`0AGí¦¡vI0/¥[LX³íõÚpÅl$iHþãñ«>e-²À²N¨óN{@Ú7]§^áqc»}Þ

¹ºiëfìBB>ÿ§³¶åþ-õn²¬±1¯ôÖuiÉ/ñ4nɬT­*[cÚx߶«ÛP]ë.3K[

ÙÑk²Î«I5Ýb³Ùí¨é_FÅj®9_o£úçÖÞè©­£«8"UnOÛÎ

2Z

sVì¯ïý@ÜzßM©ÈTܬxÕ¯¹ú©DºQMGQPµ»´ÂÉú Èç?oN1õÎrG?Þ:ðóYæzÓTÊ{bs9'ï¨Ö>U^¼Vb5vQévÿ¡HfÝÇ·]ëb 8¤F§aËñª«lߦ³ÕÔË:£µA?$dì9óFë?þ/ÛîÝëÓJv¬RCq¿¼ëÎ]~i

CÔî³>áÜ=ñ¯e,Ð~×ÝFªûÕò[ÎW,¬IQí¤¦zÆ5%vLÝ Ç%5U@ªí3çó¨ðigK²ÌÓ$yÚ;Q×:eôýhÀý]Ãã»®Mêå!n^ªÒTYå©ÝÌQA9

\>ãLß=¬kÔÞdýWNGwé

c¦%ätZ®ú[ËxSØlÑѳêí

DöÐnú

~õíY,¶³1¹;¨]¾n¨¬¦Xáj¥a§%ÂÏ][DW/Ò¶4Vñx[ÿÙô,wÍÚ%yêÅÏqíD53¼rJ¦I;¼®+pt+§©E«»1jmSíz_P[ìE-È÷Ô»XÜTfYFflFó«×%F]©

;N¦Åcü³Ê

fBXd¹ÀÆQõ&¯pnºx]>#ÑÜÐGk^ká­âÉ${

Qí1ËQ\_ÔéRÈË°JÛûaap`PáçúëãsµíVJÚVieL®m5}%ûhxé¿{ík®ã£G0õ5~Öàü¶t¤ðíÊQSRìõ+üB]Beþüêòÿ[ÆdûýÉ$¨JhÖøûühÆ⺬ÂB,ò¦úÆF8:¥­¬O\Àl[´6Êx]÷>çZî÷®Vè]éKÆÌÿ[ç¸öÒïdý

Ãöï}M¶Ù©ûÁ°sªÿ|u0RÒ·uTÙ!ÈÇßUû?Ác·¼

neoP+2ÿîd¿VnÝÙ*mô¨"wì'õhÈéÔv{

lóDݸ

TayÔNÔåધ¬}çø¥6f-ÂìuÑÛ/¦Q]v=-cΫ#!baYÖ½ÇsBùoÛ_'»|ãW{ÚºçbYXJÿN9Î>úJ&Ûc·,#ÍÃÓûñALó28fÁä{àûiç¢ý"¡ØmÓú2ÉçÆq¦o±tÁ>%WöcÝÛ§Ôì±Oa\`qÉ×3õçâ&îñÅ!ñÚ1¥é£ü¨tzZÖÉIp>Æ

Ì~°~3íª­ú»åâm¾wP&àyí:¦íÁW,ýØP-¿VyWXÏùcýtújüÅNâË19ÏÿOûh·Ûn3ì·àÖ4QKÉÆÞ}ô7pîx-òÆ­ßêOÀ!8öÑ£cu¿§5àݱmôÔP¥E`X㠳Ƕ÷G¥s«¢l@íÉÈÆt%f;»%ÚÓKùVíï­;ç¼Ôn­ÜÒÉ+G'm8ýhGÑæø[6u¦ùVÉ%?j­ÚÁmèêÀTÚµ

ÍhíÀÛã${Øû¢NdPc/Æ5

ðÝkjÒ|û¥n©$꯶µ_ÜÄÂ4rK.XýôÜôB¦ô

·VþQ¸tÏò7Y!y&B±ËôgÈ^®xË[ÙºÝ=9°2×ÍsNØ=Är@ÒvëÜ;¾¿§,¡?'KÚÛô%i&û}Æ

j²Æ

[Õ#Äûä}}¸·T­µs©Ê2ÀB¨ù?üh1ìÝG[oî³È¬ÊjÎ]Øò[íÉÕø]é4û.7¿ÕÏÍr§ibEXà {

hY¦c×±}5òáu¿ö¤¯37ksç]{/¬öݦAêQ®ÁÜç#/}²¶BÿQúÓ6ò¯¥q3ý1 ñÚOßMBQ°ÿ>àÿ¶U·¥¹ÕÄ

Bs了­·APDÈ©â38ÖM³}´gîD;=,Û2ìSÓúÒs!SóÂtDW#´ÒE 2; &[Ødö5:Û»å٨ݤr3çí¥¡Slnþ^`Võu6ݲËg¨ÉãPûZ¶ûÕk%c4¬ò§òÆs}u[$ÀÂÇ?kÖtö{©©¨¨`ëúÎyÆuÑRÛª8äï9n4³õê­u*ý£oºOÔûδ×uMî~£Ï$L%$

-Ùº¢ÚxÝW¨jj@qÁÇ/Ìì³w¹%ÓÀÕt²Zo©ngq$2à

ªÝUQÔ*ð2}´&Âøõ¹Q9øþøÕÿ¼w{[§§5pÂÂäýÎÌúªQoC{N

kÔkQ4ÑQBËê1ð«çKõzͺw=MÛ-ìc23ë7»~ßN¿³Ü¿#¨Wë¶èá¹í¶»G§0¬AÙ÷ú}þ9Õ?¾:EyP÷B±ÆÄÒýó1dJ$³d4þ:*"¹T\kÈÔ"'Îàx×VácCIA3¢c£ê?¹øÓU[j*îêÈ*2r3¤¾¥ÚÛeWÒÒËË/«ÜÃÛiñîP^ù*5&syÞÚ¦¦*±ÕãÉ^ü`ÿQ HJÚªUvërü±:_oP¿¾YcÐnø,Ö¨ª%0¡+ä

Üí«iYbBRSÚ¬9tÐ:Ö{Ù¬;#óÜÀ¦Ô¤äÔûW[*íÇ@úÒK

ÁÉøÕù`®{_L¤¿Þ¥j~è¤Y"À-ÓôsþúŲÑwÊëéîϨÇY":«;Jò1çWe²líÃÿú¹"¢½w£×ÑO-jÜsn]eeQ5:ã»ÎN\+Öd¥ÉíÖȬõ{Þ8VpÉH¸ÂÈ|ñ­^Ó΢P³«}[ÒQè ÷ÿé4ÓÓRСB[ÿVÜêöÏ>ñãï¦wn¡@bTI hUpJöç?hFÝ¿ÅWYRÆYÏi>

ûi;¬Iµ%'à^Ûi§ºN"J"l÷Ʋ¿Þ'·Ì#Þ±FG¹Ò»ègSûغåsºohi3QSýíÊÈG8N{Jß=νîõ%[DH=9×KñæѶK¹²Û䩱Q«Vì]£5Æ+×I4hO>l?hù´$÷ªív.t_©uZv®ªY7g£ *|_-]gÙ4ÉØGdIÁs¾e­ï;˯6¡7ù\[â®UÈËd¨ûc©½>·Ðmzx7EÆ$õ§zjèpqo¾¨ßõÉg¨¹îu0C%@EnÉQÛbHþÙÒ¯E7æò.D°@|çÛ8ñÆe]6X£©]n¯º]ÄtÒHXýÊ~ØÐý¡»èêwqGrÄóﯢÛ|½â?}4¾É6@mÁ~y*¡f§`Þ¶©.µtâ[îøæ´±[Ä §ý5¡CMaÿ

l°z/fhèÌJ.F®Û*["Möú8ÕmÈz1ÝM]m£ÕĬpW>ÇNý6¾SìÊkLtæI+Ü38öÀÆ?lüi{gÚ©Ldÿ-ÂÏTÈãøj=ô

?3xi¦nØ£rFFs¥âi[ã$Õ==Ú©i ~é1Î;3ó¦}¦ÖºsU'dJ;?:¼OX¯!7A_X¨¹Ý$ñÆ0AÖW¡SÞFNs¦åeæÛ²ºÃIMQx¹¸ Hd÷öÏþuDICSÔN²ÞªÊÇéÖÊq0qÖÏÐÍvI4hm;[:i DY½Næ*9ÇÆ*¨ÎmRÒóD]¤ãJFy?ì«õÒ®Ù¡éî뮸¤ª»#är¾¬=³k&RÕIô¯'ÈÀÕ9ßOBY+~«nÙÿÌe¢?r8¦¾ 5îç{µDïl}.Çÿ:Î÷°Ù³êY]:Ú1PXTÔ"µD¯b>¡ÆoF·*ÌëÝÚ{¤Ïң嶺ĵ5ÙáN-üC¸§þyRWÀ#ÿ:Îé±Þ½ñêqãJ»_äÁèÔºzV{èýâ¦é꤮x8{êãZ«ÿ«[h¬Ôõw

¹i$¿¡"b2ÃäëZb0ùJr7t»¨oW£º0~VlqÈçO6ê¡BR*u+ôãØ|è.]§`IZ»h©R°.HlpÃãûG0'á÷OÏÉ]å§ïõv»¥÷·~^åv98öÓ´X£ö'Õ¿K¤®/òIeo§ûg:d¤ê

%ò¶J

õêâORP«úîuÉí£?°fàÝPYBLíÇhöÓM~7j'ú¹#ÛT¦Ñïÿâk¨µ¢ÀdrA:_¾^iíʾ³7ÒÚj3ð;M6ýùEÙPX'nççS[¢2ÎÀ$dôÖ}ïöÑÎÚ«EîûÞÕýë9²aé#ÆC![À3XÛ¨³ÐÅFQ

WÙ¦JQú5ÙÞªíKEHIJÃßÐ=ͼk*÷

\=-$DÄHéZKA+ú?Û6ÂWÚÙåU-`óýuªÅOµvýîUh4C]#ÂÿLüIÛ

~ÖJâ ¬

Ùßíûi: 4ò[§*îK7a£3ËÔ+7`áª2?{

Chủ Đề