Tại sao lại có người vô gia cư

Mười lăm năm trước, tôi đã làm việc với một nhân viên PATH mới được tuyển dụng, vừa tốt nghiệp đại học địa phương. Chúng tôi được giao nhiệm vụ thuyết phục một khu phố và các nhà lãnh đạo chính trị của nó rằng một nơi trú ẩn vô gia cư mà chúng tôi muốn xây dựng sẽ giúp ích, không làm tổn thương cộng đồng.

Sau vô số, và thẳng thắn, lôi cuốn các cuộc họp cộng đồng và các cuộc viếng thăm văn phòng chính trị khó khăn, đồng nghiệp trẻ của tôi đã đến gặp tôi, suýt khóc và hỏi, Tại sao công việc của chúng tôi rất khó khăn? Cô ấy cho rằng mọi người sẽ háo hức muốn giúp đỡ người vô gia cư ngoài đường

Tôi đã trả lời với một câu trả lời khá trong sách giáo khoa: không phải ai cũng đồng ý cách chúng ta nên giúp mọi người xuống đường; có những định kiến ​​về tình trạng vô gia cư mà, thẳng thắn, khiến một số người sợ hãi; và, nhiều người coi một cơ sở vô gia cư là mối đe dọa đối với chất lượng cuộc sống của họ.

Nhìn lại những năm sau đó, tôi không tin rằng phản ứng của mình đã an ủi cô ấy, và chắc chắn không truyền cảm hứng cho cô ấy. Có lẽ tôi cũng cảm thấy như bị đánh đập như cô ấy.

Sau nhiều thập kỷ điều hành cơ quan nhà ở và vô gia cư của chúng tôi, tôi đã làm việc với nhiều đồng nghiệp, một số thương hiệu mới trong lĩnh vực của chúng tôi và những người khác có nhiều năm kinh nghiệm, những người đã hỏi tôi câu hỏi tương tự, nhưng theo những cách khác nhau.

Tại sao nữ hội đồng không hiểu tầm quan trọng của việc xây dựng một khu phát triển nhà ở hỗ trợ trong quận của mình?

Tại sao nền tảng đó làm cho các cơ quan vô gia cư địa phương cạnh tranh với nhau để kiếm tiền? Và sau đó họ nói rằng chúng ta không hòa thuận với nhau.

Tại sao chúng ta phải thuê một nhân viên toàn thời gian chỉ để xử lý các báo cáo cho một cơ quan tài trợ của chính phủ? Số tiền đó có thể được sử dụng để tiếp cận nhiều hơn trên mặt đất.

Tại sao nhà tài trợ có giá trị ròng cao đó lại khăng khăng quyên góp tiền để bọc lại một chiếc ghế bành cũ trong phòng khách của chúng tôi thay vì quyên góp số tiền đó để giúp chúng tôi tài trợ một bữa ăn hoặc giường ngủ tại nơi trú ẩn của chúng tôi?

Điều họ thực sự nói là: tại sao việc giúp đỡ những người vô gia cư lại khó khăn đến vậy?

Mặc dù đồng nghiệp trẻ đó của tôi đã chuyển sang những nỗ lực khác trong cuộc sống, nhưng nếu tôi có thể trả lời lại câu hỏi của cô ấy, đây là những gì tôi sẽ nói với cô ấy:

  • Ngẩng cao đầu ... bạn đang làm công việc của thiêng liêng. [Theo truyền thống đức tin của tôi: bạn đang làm công việc của Đức Chúa Trời.] Không quan trọng nếu người khác muốn đặt rào cản trước mặt chúng ta. Chúng tôi có một lời kêu gọi cao hơn.
  • Đừng để người khác làm ác quỷ những người vô gia cư, những người vô gia cư, những người mà chúng ta giúp đỡ không phải là kẻ săn mồi, nghiện ma túy, điên rồ, lười biếng hay bế tắc. Họ là những người đấu tranh với những khó khăn của cuộc sống. Vô gia cư là một thất bại của xã hội, không phải là thất bại của mọi người trên đường phố. Công việc của chúng tôi là giúp giảm và loại bỏ các rào cản cá nhân của họ, ngay cả khi những người khác đang đặt các rào cản trước mặt chúng tôi.
  • Tập trung vào nhiệm vụ, nhiệm vụ của chúng tôi là giúp đỡ một người vô gia cư trở về nhà. Trong lĩnh vực của chúng tôi, không có sự kêu gọi nào lớn hơn là ở trên tuyến đầu của việc xây dựng nhà cửa và giúp mọi người tiếp cận ngôi nhà mới của họ. Vâng, mọi người có vai trò khác nhau trong công việc chấm dứt tình trạng vô gia cư - các nhà hoạch định chính sách, nhà tài trợ, lãnh đạo tại các tổ chức phi lợi nhuận - nhưng theo tôi, những vai trò quan trọng nhất được giữ bởi những người lao động ở tuyến đầu, những người làm công việc nặng nề để chấm dứt tình trạng vô gia cư cho một người.

Đôi khi, những người trong chúng ta làm việc về vấn đề này cảm thấy thất vọng, mệt mỏi, thậm chí có thể bị kiệt sức. Nhưng tôi biết mọi người, và xã hội của chúng ta, cần chúng ta hơn bao giờ hết. Điều đó truyền cảm hứng cho tôi.

Và, bằng cách này, chúng tôi đã có thể xây dựng nơi trú ẩn vô gia cư đó mười lăm năm trước. Trong suốt những năm qua, nó đã giúp chuyển hàng ngàn người từ đường phố vào nhà riêng của họ. Công việc khó khăn tạo nên sự khác biệt.

Nhà báo chuyên mục San Jose Spotlight Joel John Roberts là Giám đốc điều hành của PATH, một cơ quan phát triển nhà ở và dịch vụ vô gia cư trên toàn tiểu bang, cung cấp dịch vụ và nhà ở tại San José. Joel cũng là thành viên Hội đồng quản trị Điểm đến của Thung lũng Silicon: Nhà. Các cột của ông xuất hiện vào mỗi thứ Hai thứ tư trong tháng.

Xưa nay, khi nhắc đến Mỹ, người ta hay hình dung về một quốc gia của sự giàu sang, phát triển vượt bậc, mà ít ai nhắc đến những sự đói nghèo, thất nghiệp ở Mỹ. Tuy nhiên, không nhắc đến không đồng nghĩa là không có những góc khuất ấy. Tại Mỹ, vẫn có những người “homeless” vô gia cư và những điều mà chúng ta chưa biết đến.

Theo một thống kê của tổ chức Liên minh Toàn quốc chấm dứt nạn vô gia cư [National Alliance to End Homelessness] vào năm 2016, có khoảng 565 ngàn người vô gia cư trên toàn nước Mỹ và con số này hiện chưa có dấu hiệu giảm.

Đặc biệt, vào đầu năm 2018, người ta thấy có rất đông những “homeless” người vô gia cư tập trung ở khu Little Saigon và tờ báo dành cho người Việt tại Mỹ là magazinesusa.com đã có nhiều bài viết về chủ đề này. Dưới đây là một số ý ngắn gọn được tổng hợp lại.

“Homeless”, người vô gia cư – họ là ai?

Đó chính là những người không có nhà, không có nơi cư trú cố định, bị đuổi khỏi nơi cư trú và không thể tìm được nơi cư trú mới và lựa chọn sinh sống ở những địa điểm không được thiết kế cho một cuộc sống bình thường như xe ô tô, lề đường, gầm cầu, những những khu nhà bỏ hoang, ghế đá, cầu thang công viên, thậm chí là những dụng cụ thể thao ngoài trời,… bất kỳ đâu mà họ có thể ngã tấm lưng của mình xuống sau một ngày dài.

Có thể nói, công viên tại các nước phát triển là một trong những nơi cư trú lý tưởng cho những người vô gia cư, tại đó họ có thể nghỉ ngơi một cách thoải mái mà không cần phải lo lắng bị xua đuổi như lề đường, hơn nữa công viên về đêm cũng tương đối yên tĩnh hơn, thích hợp cho việc nghỉ ngơi.

Một số người vô gia cư “chuyên nghiệp hơn” thì xây dựng hẳn một túp lều riêng cho mình ở ven đường, trong công viên, ở những khu ổ chuột,..

Vậy những người vô gia cư “homeless” đó đến từ đâu?

Khi nhắc đến những người “homeless” vô gia cư, chúng ta thường nghĩ họ là những người nhập cư bất hợp pháp và không đủ tiền để mua nhà, trang trải cuộc sống. Tuy nhiên, sự thật lại làm chúng ta bất ngờ.

Trong số “cộng đồng” những người vô gia cư đó, có những người nhập cư bất hợp pháp nhưng số lượng người gốc Mỹ bị mất nhà và trở thành người vô gia cư cũng không hề ít.

Họ có thể là những người dân Mỹ mất nhà do hỏa hoạn, do nợ nần, do thất nghiệp và không chi trả được những khoản tiền trả góp nên bị ngân hàng tịch thu nhà,… Có hàng ngàn, hàng vạn lý do khiến họ trở thành những người vô gia cư.

Túp lều của nhóm người vô gia cư dựng bên cạnh bờ hồ Echo Park, Los Angeles [Mỹ]

“Homeless” người vô gia cư không phải là tội phạm, không vi phạm pháp luật

Ngoại trừ những trường hợp nhập cư bất hợp pháp hoặc trộm cắp, du côn, móc túi,… Phần lớn những người sống theo kiểu “homeless” vô gia cư này không hề vi phạm pháp luật.

Luật pháp chung của nước Mỹ cũng như luật pháp ở các tiểu bang không có điều khoản nào quy định rằng “Người nào không có nhà ở là tội phạm” hay “hành vi sinh sống mà không có nơi cư trú cố định hoặc sinh sống ở những địa điểm không được thiết kế cho cuộc sống bình thường như gầm cầu, công viên, lề đường,.. là vi phạm pháp luật.”

Chính vì vậy, “homeless” không đáng bị lên án hay có cái nhìn tiêu cực. “Homeless” – những người vô gia cư chỉ đơn giản là những người nghèo khó, không có khả năng chi trả để mua hoặc thuê một nơi ở cố định.

Hiện nay, trên khắp nước Mỹ có rất nhiều tổ chức xã hội cũng như nhiều mạnh thường quân sẵn sàng giúp đỡ cho cộng đồng người vô gia cư ở Mỹ này. Thậm chí, một số tiểu bang còn lập ra những quỹ để quyên góp giúp đỡ về thực phẩm, quần áo và một số nhu yếu phẩm cho những người vô gia cư này.

Bonsai driftwood [website: //bonsaidriftwood.com/] là một cửa hàng kinh doanh mặt hàng cây cảnh, tiểu cảnh tái chế từ gỗ vụn [Bonsai driftwood] của một người Việt Nam hiện đang là một mạnh thường quân thường xuyên có những đóng góp về vật chất cho các cộng đồng “homeless” người vô gia cư ở tiểu bang Texas [Mỹ]

Anh V – chủ cửa hàng bonsai driftwood aquarium này cũng chia sẻ, trước đây anh đã dạy nghề và tạo cơ hội việc làm cho một số người vô gia cư có mong muốn thoát nghèo. Những người vô gia cư từng được anh giúp đỡ hiện nay đã có thể tự tay chế tạo được một sản phẩm Aquarium driftwood và dần trang trải được cuộc sống của mình.

[Các bạn có thể tham khảo thêm một số mẫu cây cảnh, tiểu cảnh từ những vật liệu thân thiện với thiên nhiên thông qua website của cửa hàng: //bonsaidriftwood.com/]

Nói về hành động giúp đỡ những người vô gia cư này, anh V cho biết, anh không hề bài xích hay ghét bỏ những người “homeless” vô gia cư mà luôn muốn giúp đỡ họ nhiều nhất có thể, muốn truyền dạy nghề, kỹ thuật để tạo nên một cây bonsai driftwood để những người vô gia cư có thể tự kiếm sống dựa trên sức lao động của bản thân.\

Kết:

Dù là ở Mỹ hay Việt Nam thì đều luôn có những mảnh đời kém may mắn, những người vô gia cư không có nhà ở, nơi nương tựa. Tuy nhiên, chúng ta cũng không nên có cái nhìn ác cảm về những trường hợp vô gia cư như thế vì phần lớn họ cũng không muốn cuộc sống của mình nghèo đói như thế.

Thay vì thế, chúng ta hãy cùng mở rộng vòng tay để giúp đỡ họ và cách giúp đỡ hữu hiệu nhất chính là hãy cho họ một chiếc cần câu, tạo cơ hội để họ tự mưu sinh như cách mà chủ tiệm //bonsaidriftwood.com/ đã giúp đỡ những người “homeless” vô gia cư.  

Video liên quan

Chủ Đề