Sau khi mang thai, tôi trở nên bất tử Wattpad

Bạn đang đọc truyện Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử của tác giả Lộ Quy Đồ. Năm ấy, Vãn Hồi Chu đã ba mươi tuổi, anh tới thành phố Yến tham dự hôn lễ của bạn mình.

Anh cũng không rõ lúc ấy mình làm sao, thế...

mà lại để một chàng trai chiếm tiện nghi của mình.Hôm sau, mọi thứ đều bình thường, cho đến khi mà tiếng nổ chấn động hết thảy.Trong hôn lễ có bom, mọi người tham dự hiện trường hôn lễ chắc chắn sống không nổi.Nhưng không, Vãn Hồi Chu vẫn còn sống.Từ ngày đó cơ thể anh đã nảy sinh một ít điều kì dịMang thai, sinh con, bất tử, bất lão.Năm năm sau Vãn Hồi Chu quay về Yến thị, trở thành đội trưởng đội điều tra hình sự.Bông hoa cao lãnh chân dài đội trưởng đội điều tra hình sự mỹ thụ X Tổng tài thực tập giỏi banh trời thích ăn đậu hũ niên hạ công.Bạn cũng có thể đọc thêm truyện Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao của cùng tác giả.

SSTruyen thân mời các bạn đọc tiếp

Tác giả Lộ Quy Đồ - Bạn đang đọc truyện Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử của tác giả Lộ Quy Đồ. Năm ấy, Vãn Hồi Chu đã ba mươi tuổi, anh tới thành phố Yến tham dự hôn lễ của bạn mình.

Anh...

cũng không rõ lúc ấy mình làm sao, thế mà lại để một chàng trai chiếm tiện nghi của mình.Hôm sau, mọi thứ đều bình thường, cho đến khi mà tiếng nổ chấn động hết thảy.Trong hôn lễ có bom, mọi người tham dự hiện trường hôn lễ chắc chắn sống không nổi.Nhưng không, Vãn Hồi Chu vẫn còn sống.Từ ngày đó cơ thể anh đã nảy sinh một ít điều kì dịMang thai, sinh con, bất tử, bất lão.Năm năm sau Vãn Hồi Chu quay về Yến thị, trở thành đội trưởng đội điều tra hình sự.Bông hoa cao lãnh chân dài đội trưởng đội điều tra hình sự mỹ thụ X Tổng tài thực tập giỏi banh trời thích ăn đậu hũ niên hạ công.Bạn cũng có thể đọc thêm truyện Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao của cùng tác giả.

Mời các bạn tiếp tục đọc! - wattpad.vn

Chương 1.

Chạng vạng ngày mười bảy tháng tám, bên đường lớn dọc dòng sông ở Yến thị mới mở một khách sạn.

Tiếu Lôi ngẩng cổ nhìn về phía bãi đỗ xe, nhìn một vòng thì thấy một dáng người ở chỗ xa khoảng mười mét, ánh chiều mờ tối không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn ra dáng người cao cao gầy gầy mặc áo gió đơn bạc. Tiếu Lôi không hề do dự đi về phía đó, vừa đi vừa cao giọng gọi: "Hồi Chu!"

Người kia nghe tiếng thì chậm rãi đi qua, tới gần đèn đường, ánh đèn soi rõ diện mạo người ấy.

Người kia cao khoảng một mét bảy, bởi vì dáng người gầy gầy thẳng đứng mà trông có vẻ cao hơn so với số đo, hai chân thon dài. Rõ ràng đang là mùa hè lại mặc quần dài áo dài, làn da thực trắng, môi hơi mỏng nhưng hình dáng rất được, nhìn lên trên nữa sẽ bị đôi mắt đẹp hấp dẫn.

Là đôi mắt trong suốt lạnh lùng như một hồ nước sâu không thấy đáy.

Sườn mặt đẹp đẽ nhưng đậm phần nam tính, không hề vướng chút nữ khí mà cực kì sắc bén.

Tiếu Lôi thấy đúng là Vãn Hồi Chu thì vui vẻ cười ha ha: "Nhìn từ xa thấy người mặc áo gió đã biết chắc là cậu, hồi còn đi học cậu vẫn luôn mặc như thế, không hề sợ nóng." Đã lâu không gặp kể từ hồi tốt nghiệp, nhịn không được muốn nói nhiều hơn, "Chúng ta hình như đã bốn năm không gặp rồi nhỉ? Đi, anh mời cậu uống, nhất định phải nói cho hết chuyện."

"Được." Vãn Hồi Chu gật đầu, sóng vai cùng Tiếu Lôi đi vào khách sạn, nói: "Chúc mừng."

Tiếu Lôi vừa nghe hai mắt lập tức híp lại thành một đường, mặt mày hớn hở: "Cuối cùng cũng định xong chuyện lớn lúc ba mươi hai, cậu thì sao? Vẫn một mình à?"

"Một mình."

Tiếu Lôi đắc ý: "Chậc, hồi trước đám con gái tìm đủ mọi cách để gửi thư tình cho cậu mà cậu không xem tấm nào, mãi cũng có chuyện tôi hơn cậu." Hai người vào thang máy, Tiếu Lôi trực tấm bấm tầng hai, giải thích: "Nhà thì nhỏ mà họ hàng tới rất nhiều, sợ với cái tính quy mao của cậu qua đó sẽ không ngủ được, mai sẽ tổ chức hôn lễ ở đây nên đặt phòng khách sạn cho cậu, lễ phục cũng để sẵn trong phòng, bây giờ chúng ta ăn cơm trước."

Khách sạn Khải Đức từ tầng bốn trở lên là phòng nghỉ, tầng hai và tầng ba dùng để mở tiệc, thường thường là tiệc cưới hoặc tiệc mừng.

Vãn Hồi Chu lần này tới Yến thị chính là vì tham gia hôn lễ của Tiếu Lôi, anh là phù rể.

Ra khỏi thang máy, chợt nghe tiếng nói cười xa xa từ phía sảnh tổ chức tiệc. Chờ đi vào sảnh mới thấy ba bàn tiệc, đa phần là các cô cậu đang độ thanh xuân, lẫn một vài người trung niên. Có người ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta mời các thầy cô một chén, cảm ơn các thầy các cô đã chỉ dạy, không thì các cháu cũng không thể thi đại học suôn sẻ được." "Đúng đúng, mời thầy mời cô."

"Thì ra là tiệc tri ân." Tiếu Lôi tìm một bàn kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn nhóm học sinh, cảm thán: "Chắc tầm mười tám mười chín, thật đẹp, không giống ông chú mỡ màng như tôi bây giờ." Nói đoạn, dời mắt nhìn Vãn Hồi Chu, nhất thời từ cảm thán chuyển sang hâm mộ, "Đều là đội trưởng, sao tôi có cả bụng bia rồi còn cậu vẫn không hơn hồi đi học bao nhiêu thế?"

Vãn Hồi Chu uống một ngụm trà nóng, sửa lời: "Đội phó." Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm, "Cậu béo hơn hồi trước cũng phải tầm năm kg nhỉ?"

Đầu gối Tiếu Lôi run run, giải thích: "Cũng không có cách nào, chỉ tại vợ tôi nấu cơm ngon quá, gần đây cũng không có án nào, không giống chỗ các cậu đất rộng án nhiều, không béo lên cũng bình thường."

Hai người một là đội trưởng hình sự cục công an Yến thị một là phó đội trưởng đội trinh sát hình sự cục công an Vân thành, tuy đều thuộc tỉnh S nhưng chênh lệch khá lớn, Yến thị chỉ là một thị xã nên không bố trí đội trinh sát hình sự, còn Vân thành lại là tỉnh lỵ, cho nên Vãn Hồi Chu tuy là phó đội trưởng nhưng theo cấp bậc hành chính thì cao hơn Tiếu Lôi.

Nhưng cả hai đều ăn ý không nói đến mấy cái đó.

Tiếu Lôi chỉ gọi vài chai bia, ngày mai sẽ cử hành hôn lễ nên hắn không dám gọi rượu, sợ uống say lại trễ việc.

Ăn cơm uống rượu nói chuyện phiếm, phần lớn đều là Tiếu Lôi nói, nói đủ loại chuyện, chuyện từ thời đại học cũng nói nhưng chủ yếu là nhắc về công việc. Thời đi học hắn không bằng được Vãn Hồi Chu, lúc tuổi trẻ khí thịnh cũng từng thấy không phục trong lòng nhưng về sau đúng là bội phục thật sự.

Vãn Hồi Chu là người nhỏ nhất trong lớp, lại như trời sinh hợp với chén cơm cảnh sát, sau này mới biết bố anh cũng là cảnh sát, nhưng đã hi sinh trong một án tử vài năm sau.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tiếu Lôi về Yến thị, Vãn Hồi Chu ở lại Vân thành. Hai người đều đi lên từ chức vụ nhỏ nhất, tám năm trôi qua, Vãn Hồi Chu ba mươi tuổi leo lên vị trí phó đội trưởng đội trinh sát hình sự Vân thành, Tiếu Lôi phục sát đất, uống ngụm bia, ngữ khí có hơi hua xót: "Hồi Chu, có đôi khi tôi nghĩ, nếu hồi trước tôi ở lại Vân thành..."

"Vậy không gặp được chị dâu." Vãn Hồi Chu nói.

Tiếu Lôi đang chua xót lập tức nở nụ cười, gật gật đầu sung sướng: "Đúng, nếu không về Yến thị sẽ không gặp được vợ. Yến thị tuy nhỏ nhưng nếu tôi ở lại Vân thành có khi còn không bằng bây giờ. Chỉ là hai năm gần đây thấy chút khó khăn, ở đây kĩ thuật và này kia không tiên tiến như Vân thành, không có án tử nào lớn, không lập được nhiều công, thời gian dài như vậy đột nhiên có cảm giác mình như vô dụng."

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng hát, là nhóm học sinh bên kia hợp xướng, giọng hát của người trẻ tuổi mang theo tinh thần phấn chấn bồng bột.

Sau lưng đột nhiên có tiếng hát, thì ra là nhóm học sinh đồng ca, giọng hát mang theo tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi.

Tiếu Lôi quay lại nhìn nhìn, nhớ ra gì đó, gắp một miếng thức ăn rồi cảm khái: "Đều là người bình thường lại có sự chênh lệch thật lớn."

"Sao thế?" Vãn Hồi Chu uống một ngụm bia, hỏi.

"Là chuyện hai tháng trước, cục chúng tôi nhận một tin báo, một nữ sinh nói mình bị cưỡng hiếp. Chúng tôi đi đến trường học của em ấy, em ấy chỉ ra và xác nhận là một cậu bạn cùng khóa, chúng tôi bèn mời cậu ấy đến đồn hỗ trợ điều tra. Cậu có biết kết quả thế nào không?" Tiếu Lôi nói đến đây lại tức giận, trong giọng cũng có hơi bức xúc: "Con mẹ nó, con nhỏ đấy nói dối, nó thích cậu bạn kia, thổ lộ công khai bị từ chối cảm thấy nhục nhã mất hết mặt mũi nên muốn kéo cậu ta xuống cùng, không biết là suy nghĩ kiểu gì nữa."

Vãn Hồi Chu sau khi tốt nghiệp từng làm ở cơ sở, chuyện như vậy không phải chưa từng thấy. Mười bảy mười tám là lứa tuổi có lòng tự trọng rất rất cao, lại hay ảo tưởng sức mạnh, vừa lúc sắp thi đại học càng được bố mẹ chiều chuộng thành cái dạng không thể chịu nổi chút oan ức.

"Phê bình vài câu rồi thả người."

Tiếu Lôi: "Ôi trời, cậu không biết đâu. Nó mới mười bảy, người nhà tới là khóc ầm ĩ, còn mời cả phóng viên tới nói quàng nói xiên bẻ cong sự thật. Hỏi ra mới biết trong nhà nó làm nghề đấy, thật không biết xấu hổ, thôi không nói nữa, uống đi."

Hai người uống đến hơn chín giờ, đồ ăn trên bàn cũng vơi nhiều, ba chai bia Tiếu Lôi uống hai còn một chai dư lại một nửa.

Tiếu Lôi nhìn nhìn lại cười: "Cậu thật là, đã nghỉ phép rồi mà vẫn không dám uống nhiều." Không phải chưa từng khuyên mà là khuyên không được. Hắn vừa nói xong thì điện thoại đổ chuông, là mẹ hắn gọi tới, vội vàng tiếp điện thoại: "Mẹ ạ, mới có chín giờ hơn, đâu ra mười một giờ. Vâng vâng, ngày mai kết hôn, con nhớ mà, lâu rồi mới gặp lại bạn cũ nên uống với nhau vài li.... Không uống nhiều không uống nhiều, con biết rồi."

Cúp điện thoại, Tiếu Lôi ngượng ngùng cười: "Khiến cậu chê cười rồi."

"Cũng muộn rồi, cậu về sớm đi." Vãn Hồi Chu gọi phục vụ tính tiền thì Tiếu Lôi giành trả, anh cũng không tranh, hỏi: "Cậu lái xe tới à? Uống bia rồi thôi đừng lái về nữa, gọi xe đi."

Tiếu Lôi vừa quét mã thanh toán vừa nói: "Từ đây đi bộ về nhà tôi có mười phút thôi, tôi về trước nhé, lát nữa gửi địa chỉ nhà cho cậu, sáng mai đi đón chị dâu với anh nhá."

Vãn Hồi Chu gật đầu, tiễn Tiếu Lôi ra đến sảnh thì bị ngăn lại, "Cậu mau về nghỉ ngơi đi, đi xe cả một ngày rồi."

"Cậu cũng thế, về nghỉ ngơi sớm đi."

Tiếu Lôi khoát tay đi vào thang máy.

Ba bàn tiệc tri ân trong nhà ăn cũng đã tan, dòng người đi về phía cửa, Vãn Hồi Chu lui lại mấy bước nhường đường cho họ. Phụ huynh và thầy cô uống đến mặt mày hồng hào vui sướng, nói không biết bao nhiêu lời khách sáo, đám học sinh đi phía trước Vãn Hồi Chu, có người nói: "Về sớm vậy, cũng học xong cấp ba rồi, sao không chơi cho đã?" "Đúng đó, hay đi ktv tăng hai đê!" "Được, ai đi không?"

Ai cũng hưởng ứng. Nhóm phụ huynh cũng vui vẻ nhét ít tiền vào tay con mình, còn dặn đi dặn lại không được uống rượu rồi khi nào xong phải gọi người tới đón, xong liền đi xuống tầng trước.

Đám học sinh tiếp tục bàn xem nên đi chơi ở đâu, mồm năm miệng mười làm ầm ĩ cả lối đi.

Vãn Hồi Chu cũng không vội, lặng lẽ đi phía sau.

Bỗng có một nữ sinh ngẩng đầu nhìn ra sau Vãn Hồi Chu, hỏi: "Thẩm Phán, cậu có đi không?"

"Không đi, ngày mai bay sớm."

Sau lưng vang lên giọng nam trong trẻo, âm sắc hơi trầm. Vãn Hồi Chu quay đầu lại, đối phương đứng cách anh không xa, vậy mà anh không hề nhận ra sau lưng mình có người.

Bởi vì khoảng cách quá gần mà đối phương lại cao nên anh chỉ có thể nhìn tới cằm người đó, cảm nhận được đối phương cũng đang đánh giá mình nên anh dời mắt đi.

Cô gái vừa hỏi nhất thời không vui, nhưng bạn bè đã bàn xong nên đi đầu và thời gian cũng đã muộn, nếu không nhanh chân thì thời gian chơi sẽ ít đi nên cô không nhiều lời, cùng mọi người cười nói đi vào thang máy.

Chờ thang máy đi xuống xong Vãn Hồi Chu bấm vào nút đi lên nhưng có người còn nhanh tay hơn anh khiến anh không khỏi liếc nhìn lại cậu trai tên là Thẩm Phán nọ. Vãn Hồi Chu cao tầm một mét bảy, áng chừng đối phương phải mét chín, mặc t shirt trắng và quần bò, khí chất sạch sẽ nhẹ nhàng tinh thần phấn chấn, thân thể khá cường tráng nhưng cũng không khó nhìn ra chút ngây ngô của tuổi trẻ.

Thật là một cậu chàng tuấn lãng.

"Chú ơi, lông mi chú dài thật đấy." Thẩm Phán cười khoe hàm răng trắng, tay giữ cửa thang máy ý mời Vãn Hồi Chu vào trước, còn nói thêm: "Vừa nãy cháu đã để ý đến rồi."

Vừa nãy chính là lúc anh quay người lại. Vãn Hồi Chu thu hồi tầm mắt, bị gọi là chú cũng không buồn bực, nói thế nào thì người ta cũng mới tốt nghiệp cấp ba xong, gọi anh là chú cũng không sao cả. Vương Nhất Bác đẹp trai nhất hệ mặt trời

"Cám ơn." Vãn Hồi Chu bước vào thang máy.

"Đừng khách khí, ai bảo chúng ta lớn lên đều dễ nhìn chứ." Thẩm Phán bấm tầng mười chín xong lại hỏi: "Chú lên tầng mấy?"

Vãn Hồi Chu lấy thẻ phòng ra, trên đó viết 1906, thật khéo.

Chương 2.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Thẩm Phán cũng chú ý tới thẻ phòng của Vãn Hồi Chu, nói nhanh thật khéo, sau đó ánh mắt vẫn luôn dán lên người Vãn Hồi Chu. Vãn Hồi Chu cũng cảm nhận được nhưng vì ánh mắt của cậu ta rất sạch sẽ không có ác ý nên anh cũng không quan tâm lắm.

Tinh! Thang máy dừng lại.

Vãn Hồi Chu nhấc chân ra ngoài, Thẩm Phán tiếp tục đưa tay giữ cửa, "Chú đi trước đi."

Khách sạn mới tu sửa, trên hành lang trải thảm màu đỏ sậm, gần như không nghe được tiếng bước chân. Vãn Hồi Chu kiệm lời, cậu trai bên cạnh vẫn luôn hứng thú nhìn anh cuối cùng cũng dời mắt, nói: "Nhìn là biết chú không giống người thường."

Vãn Hồi Chu nhìn qua, không nói gì, ánh mắt ý bảo cậu nói tiếp.

Thẩm Phán vui vẻ thể hiện mình, giọng chắc nịch: "Chú không phải người bản địa, vì chú ở khách sạn. Quần dài áo dài, tuy nhiệt độ trung bình ở Yến thị hơi thấp nhưng hôm nay ít nhất cũng phải ba mươi bảy độ, chứng tỏ chú thể hàn, hoặc cũng có thể là tai nạn lao động. Lúc nãy ở trong thang máy cháu có thấy tay chú tuy thon dài thắng nõn nhưng chỗ hổ khẩu và lòng bàn tay lại có vết chai, chỉ có thể là do chú thường xuyên cầm súng."

Thẩm Phán cố ý dừng một chút để tạo không khí, tiếc là chú đẹp trai lại không phối hợp đành phải tự công bố đáp án: "Cháu đoán chú là cảnh sát."

"Vì sao không phải là trộm?" Vãn Hồi Chu hỏi.

Thẩm Phán hơi nâng cằm, rất tự tin nói: "Khí chất không giống. Cháu đọc truyện trinh thám từ bé rồi, quan sát nhận biết không thành vấn đề."

Vãn Hồi Chu cười cười xem như ngầm thừa nhận. Thằng nhóc có hơi tự luyến nhưng năng lực quan sát không tồi.

"Cháu mà không làm cảnh sát quả thực là một tổn thất lớn cho ngành cảnh sát đó." Thẩm Phán còn tự cảm thán một câu.

Vãn Hồi Chu thấy buồn cười, vờ hỏi: "Tại sao?"

"Trong nhà có công ti phải thừa kế." Thẩm Phán nói tới đây, hàm hồ nói: "Nhưng mà cũng không khác lắm."

Chốc lát đã đi đến phòng khách sạn.

"Tôi tới rồi." Vãn Hồi Chu nói với Thẩm Phán, cậu chàng gật gạt đầu, quét thẻ mở cửa vào phòng. Lúc đóng cửa nhìn thấy đối phương đi vào phòng đối diện.

.. ..

Sáng hôm sau.

Rèm cửa dày che đi ánh sáng, trong phòng mờ tối chỉ có thể nhìn thấy quần áo lộn xộn dưới sàn, nhìn kiểu dáng thì đều là đồ nam. Trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng, đàn ông trưởng thành sẽ không lạ cái mùi này, nếu là Tiếu Lôi nhất định sẽ cảm khái "Ái cha, mùi nồng thế này chắc đêm qua chiến đấu kịch liệt lắm đây.".

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ.

Chăn trắng của khách sạn nhăn nhúm đắp ngang qua hai thân thể, một lộ ra tấm lưng săn chắc và đôi chân dài, một chỉ lộ ra một đầu tóc đen xõa tung, lát sau thì hơi hơi nghiêng người lộ ra nửa mặt.

Là Vãn Hồi Chu.

Anh vừa tỉnh liền phát hiện điều không thích hợp, sau lưng có tiếng hít thở và nửa người dưới hoàn toàn không thoải mái. Cơ thể phản ứng trước đầu óc, anh lập tức xoay người xuống giường thì eo đau buốt khiến anh hít một hơi sâu, may mà dưới sàn có trải thảm nên không phát ra tiếng động gì.

Chờ đến khi nhìn rõ người trên giường là ai, trong mắt Vãn Hồi Chu khó nén tia khiếp sợ.

Là cậu trai Thẩm Phán chào anh tối qua.

Quanh năm làm trinh sát khiến Vãn Hồi Chu theo bản năng suy nghĩ phán đoán xem chuyện gì đã xảy ra thì trong đầu lại bị vô vàn kí ức gián đoạn xâm chiếm. Mắt anh nhìn đến môi Thẩm Phán có vết xước, theo như trí nhớ của anh thì cái vết đấy chính là anh cắn.

Cái quỷ gì thế này!

Vãn Hồi Chu sắc mặt xanh mét cực kì khó coi, nhìn quanh một vòng, quả nhiên không phải phòng của anh. Tối qua rõ ràng anh đã về phòng nghỉ ngơi, nhưng kí ức lại bảo rạng sáng anh chủ động qua gõ cửa phòng Thẩm Phán, toàn bộ hành động tối qua của anh cứ như bị quỷ nhập nhưng thân là cảnh sát, Vãn Hồi Chu không hề tin điều đó.

Người trên giường bỗng trở mình cắt đứt mọi suy nghĩ của Vãn Hồi Chu, anh vội vàng nhặt quần áo dưới sàn, động tới thắt lưng lại cứng đờ cả người, sau càng thêm nhanh tay mặc đồ rồi mở cửa rời đi, nhìn từ phía sau thì cái dáng đi khá là quái dị.

Phòng 1906 cửa khép hờ.

Vãn Hồi Chu nhẹ nhàng thở ra đi vào phòng, trước tiên cầm điện thoại đang đổ chuông lên nhìn, quả nhiên là Tiếu Lôi.

Vốn hẹn bảy giờ cùng Tiếu Lôi đến rước dâu, giờ đã là tám giờ hơn. Vãn Hồi Chu sờ sờ mũi, nhận điện thoại, "Ơi." Vừa mở miệng đã tự mình hoảng sợ, khỏi nói đến Tiếu Lôi đầu bên kia.

"Anh em ơi chú ốm à? Sao giọng khản đặc thế?"

Vãn Hồi Chu không khỏi nhớ tới đêm qua, sắc mặt càng khó nhìn, thanh thanh họng trấn định đáp: "Có hơi hơi, xin lỗi đã dậy muộn."

"Không sao, cũng không phải không có lí do, tôi chỉ sợ cậu gặp chuyện không may thôi. Vậy cậu nghỉ ngơi thêm đi, tôi sắp đón được vợ rồi, cậu tới thẳng nhà tôi là được nhé. Địa chỉ đã gửi wechat cho cậu rồi, trong nhà có thuốc cảm cúm, cậu nhớ uống đấy."

Tắt điện thoại.

Vãn Hồi Chu nhìn ra cửa một lúc rồi khép mắt đi vào phòng tắm. Thẳng nam ba mươi năm Vãn Hồi Chu không thể nhìn nổi dấu vết trên thân, càng miễn bàn đến việc rửa sạch thứ gì gì kia trong cơ thể.

Mười giờ bốn mươi, pháo nổ vang.

Cô dâu về tới nhà chồng.

Vãn Hồi Chu một thân chính trang, vốn dáng đã đẹp sẵn rồi mặc chính trang vào càng thêm tôn dáng, tiếc là nét mặt không hề tươi tỉnh. Ba mẹ Tiếu nghe con trai nói Vãn Hồi Chu bị cảm thì rất nhiệt tình lấy thuốc và nước ấm, không để anh phải làm gì, chỉ cần hơi hơi dịu mặt là được.

Phù rể có hai người, người kia là bạn thân của Tiếu Lôi, vội trước vội sau đều có người đó gánh.

Vãn Hồi Chu nhẹ thở một hơi, cúi người cầm li nước lên uống, không động tới thuốc. Anh cũng không phải bị cảm.

Kế đó là một loạt thủ tục đón dâu, xong xuôi mới tới khách sạn cử hành hôn lễ.

Tầng ba khách sạn Giang Khải đã chăng đèn kết hoa tươi đỏ thắm, đẹp mà lãng mạn. Cô dâu lên tầng đổi váy cưới, Tiếu Lôi đi theo. Vãn Hồi Chu không có việc gì nên đứng hỗ trợ ở chỗ tiếp khách [*], không theo lên lầu.

[*] Gốc là bàn ghi danh, mà ở bên mình nói toẹt ra là cái chỗ nhét phong bì tiền mừng vào hộp ngoài cửa ấy, mình không biết gọi là gì nên để là tiếp khách.

"Hồi Chu, ngồi nghỉ một lát đi." Ba Tiếu cười ha hả chỉ vào ghế dựa bên cạnh, "Bác hay nghe thằng Lôi nói về cháu lắm, nói cháu rất có năng lực, làm đội trưởng ở thành phố lớn, thật sự rất giỏi đấy."

"Cảm ơn chú, cháu không ngồi đâu ạ." Vãn Hồi Chu lắc đầu, trả lời: "Cũng chỉ là làm việc thôi, không có gì lợi hại cả."

"Khiêm tốn rồi, mà cái nghề này của các cháu cũng lắm nguy hiểm." Ba Tiếu thở dài, "Bây giờ thằng Lôi lấy vợ, bác cũng muốn khuyên nó về làm hậu cần, làm đội trưởng phải lo nhiều nhưng tính nó bướng quá, vất vả mãi mới lên chức đội trưởng chắc chắn không muốn lui về sau."

Vãn Hồi Chu không biết nên an ủi ba Tiếu thế nào, làm trinh sát phải tới hiện trường đầu tiên tìm kiếm chứng cứ phạm tội, thường xuyên đối mặt với tội phạm không muốn sống, bị người ghi thù cũng là điều khó tránh, vì vậy anh chỉ có thể trầm mặc.

"Ông nó, mau tới đón khách." Mẹ Tiếu lên tiếng, nét mặt vui mừng, vì con trai kết hôn mà uốn tóc, mặc sườn xám đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn, trên cổ là dây chuyền ngọc trai, cực kì vui chào người tới, "Nói chứ, đã ba mươi hơn, cuối cùng cũng cưới vợ, tôi chờ sang năm ôm cháu. Ông Tiếu, đây là bạn tốt của tôi hồi cấp ba."

Ba Tiếu nghe vậy vội đi tới cùng đón tiếp khách khứa.

Vãn Hồi Chu rũ mắt, sau đó chú ý tới một người đàn ông mới đi vào, lưng còng, dáng vẻ hơi gầy yếu, mặc áo khoác dài tay màu xanh biếc rộng thùng thình, so với những người khác có chút không hợp. Quần áo rất cũ, giặt nhiều lần phai luôn màu xanh thành màu trắng, nhất là chỗ cổ tay, mà cái áo cũng quá rộng so với khổ người, nhìn như mặc tùy tiện chứ không giống đến dự hôn lễ.

"Hắn là ai vậy?"

Người phù rể còn lại nhìn theo mắt anh, nói: "Hắn hả? Không biết. Nhưng mà có gửi tiền mừng, kí vào hàng thân thích bên nhà trai, sao vậy? Có vấn đề gì à?"

"Không có việc gì." Vãn Hồi Chu nhìn nhìn danh sách, trên đó là ba chữ cứng nhắc như học sinh viết, Triệu Chí Quân.

Mười một giờ năm mươi, đèn sân khấu tối sầm, tiếng nhạc vang lên.

Cô dâu khoác tay bố mình, mặc váy cưới thuần trắng bước lên lối đo. Ở đầu kia sân khấu, Tiếu Lôi và MC đứng chính giữa còn Vãn Hồi Chu cùng người phù rể nữa đứng trong góc, theo kế hoạch là chờ cô dâu đi được nửa đường thì Tiếu Lôi sẽ đi tới nắm tay cô dầu cùng đi lên sân khấu.

MC kích thích bầu không khí: "Cô dâu xinh đẹp của chú rể đang cùng người cha già bước đi, từng bước từng bước, người cha đang mang cô dâu đến với bến bờ hạnh phúc..."

Ầm!!!

Giữa tiếng nhạc du dương đột nhiên có tiếng nổ vang, đột nhiên có người xông tới đánh gục cô dâu, cánh tay gầy gò siết chặt cô dâu, bố cô dâu bị hất văng ngã xuống dất. Mọi người bị biến cố bất ngờ xảy ra làm cho ngẩn cả người.

"Trên người tôi có thuốc nổ!" Người đàn ông tăng thêm lực ôm chặt cô dâu, một tay kéo vạt áo khoác lộ ra bom buộc nơi thắt lưng.

Sự tình xảy ra quá đỗi đột ngột, đến khi nhìn rõ bom trên thắt lưng gã nhất thời xung quanh toàn là tiếng thét hỗn loạn, MC sắc mặt trắng bệch nhũn chân lăn xuống khỏi sân khấu, khách khứa chen nhau chạy ra ngoài, cốc chén rơi khỏi bàn loảng xoảng.

"Đừng xúc động." Vãn Hồi Chu tóm Tiếu Lôi nổi gân xanh trên trán, nói: "Gọi tổ phá bom tới." Lại nhìn cô dâu bị gã kéo vào góc, giọng bình tĩnh: "Triệu Chí Quân, đừng làm chuyện điên rồ."

Người này chính là người mặc áo khoác xanh lúc nãy.

"Anh biết tôi?" Triệu Chí Quân giương đôi mắt tràn ngập tơ máu.

Vãn Hồi Chu chậm rãi tới gần, đến lúc cách gã khoảng năm mét thì dừng lại, thương lượng: "Tôi là Vãn Hồi Chu, bây giờ quen. Anh bình tĩnh đừng xúc động, tự chế bom lại còn bắt cóc con tin, anh hãy nghĩ cho anh sau này, dừng lại lúc này còn kịp."

"Ha ha ha, sau này?" Triệu Chí Quân cười điên cuồng, hai mắt thù hận nhìn Tiếu Lôi, nghiến răng: "Cảnh sát Tiếu, em trai tao chết rồi. Nó học giỏi như thế, thầy cô đều nói nó có thể thi đậu Thanh Hoa. Tất cả là tại chúng mày! Lũ cảnh sát chúng mày và con điếm kia hại chết em trai tao, tao chắc chắn sẽ khiến chúng mày phải trả giá!"

Tiếu Lôi đã tỉnh táo lại, nghe thế bình tĩnh nói: "Anh là anh trai của Triệu Minh Quân."

Tinh thần của Triệu Chí Quân vốn không ổn định, câu trước câu sau nói lộn xộn hết cả lên: "Kết hôn lên đại học, rõ ràng rất ngoan rất nghe lời, đã nói cùng nhau tới Bắc Kinh, em đi học anh đi làm công kiếm tiền nuôi em, con đĩ chết tiệt, còn cả chúng mày, chúng mày bức em ấy tới chết... Lưu Tuyết, ha ha, cả nhà nó chết là đáng lắm, khắp nơi đều là máu, là tao lấy búa đập đấy, không phải chúng mày tới xem rồi sao? Đầu con tiện nhân lắm mồm đấy lăn trên sàn...."

Còn có án mạng.

Vãn Hồi Chu dựa theo lời Triệu Chí Quân, nhớ tới Tiếu Lôi chuyện hai tháng trước mà Tiếu Lôi kể cho anh nghe tối qua, là vụ án nữ sinh báo cảnh sát vu oan hãm hại một cậu bạn cùng trường cưỡng hiếp mình.

Chương 3.

Tổ phá bom đã tới nhưng không manh động. Tâm lí Triệu Chí Quân bất ổn, còn giữ con tin trong tay nên không thể dùng vũ lực đột kích, không ai dám gánh trách nhiệm. Lỡ như giải cứu không thành lại khiến Triệu Chí Quân kích nổ bom, hậu quả ai gánh vác?

Cục trưởng cục cảnh sát Yến thị cũng đã tới, cảnh sát vây quanh đại sảnh, dưới tầng treo dải giới tuyến, sơ tán người tới xem náo nhiệt.

"Tình hình thế nào?" Cục trưởng Vương hỏi.

Tổ phá bom báo lại: "Khoảng cách quá xa, mục tiêu bị người che khuất, không thấy rõ cụ thể." Ngừng một lát mới nói tiếp: "Nhưng mà cục trưởng Vương, tôi thấy bom này hẳn là bom tự chế, căn cứ vào tin tức vừa nhận được thì Triệu Chí Quân không tốt nghiệp cấp ba, dựa vào năng lực của hắn sẽ không chế được bom có sức nổ quá lớn. Chúng ta có thể áp dụng vũ lực, ném đạn khói vào trước, sau đó tôi và đội trưởng Tiếu cùng phối hợp."

Cục trưởng Vương suy nghĩ chốc lát, lắc đầu phủ định: "Không phải cậu nghĩ thế nào thì là thế đó được, trước khi hiểu rõ tình hình không thể hành động thiếu suy nghĩ. Tình hình trong đó sao rồi?"

"Đội trưởng Tiếu còn ở trong đó, có cả phó đội trưởng Vãn Hồi Chu đến từ Vân thành." Tiểu Ngô đội trinh sát hình sự nói xong, nhìn cục trưởng Vương tiếp tục báo cáo: "Hai tháng trước, Lưu Tuyết báo cảnh sát em trai Triệu Minh Học của Triệu Chí Quân cưỡng hiếp cô, đội trưởng dẫn người tới trường điều tra một chuyến, tra ra Lưu Tuyết nói dối vu oan giá họa. Ngày mười sáu, Triệu Minh Học vì chuyện kia mà thi không tốt, chỉ thi được vào trường hạng ba, tự sát ở nhà. Ba giờ bốn mươi phút sáng nay, tiểu khu Uất Lam xảy ra thảm án diệt môn, ba người nhà Lưu Tuyết đều chết, hiện đã phong tỏa hiện trường chờ thu thập chứng cứ."

Nghe xong tất cả đều biết thủ phạm gây án là ai.

Sắc mặt cục trưởng Vương sầm xuống, đang muốn mở miệng chợt bên trong vang lên tiếng hét chói tai của một người phụ nữ.

"Aaaaaaaaaa, xin anh, xin anh thả tôi ra... Tiếu Lôi cứu em..."

"Câm miệng!" Triệu Chí Quân cười gằn với Tiếu Lôi đang tới gần: "Mày tới đây, mày mà tới tao giết cô ta trước rồi mới nổ bom!"

Tiếu Lôi vốn đang đột kích, không ngờ Triệu Chí Quân quá cảnh giác phát hiện ra rồi lập tức rút dao ra đâm vào eo Tào Như. Tiếu Lôi gần như phát điên bị Vãn Hồi Chu ngăn lại, anh lạnh lùng nhìn Triệu Chí Quân, hỏi: "Rốt cuộc anh muốn gì?"

Nếu muốn đồng quy vô tận thì đã sớm kích bom, chậm chạp trì hoãn không kích thì hoặc là Triệu Chí Quân còn có yêu cầu khác, hoặc là có chuẩn bị khác.

"Tao muốn em tao sống lại!" Triệu Chí Quân quơ quơ dao, lưỡi dao lạnh băng nhiễm máu Tào Như chỉ thẳng vào Tiếu Lôi: "Nếu không phải tại mày và con tiện nhân ấy, bọn họ sao dám gọi Minh Học là tội phạm cưỡng hiếp?! Nếu không bị con tiện nhân đó gây ảnh hưởng, thành tích nó vốn tốt sao không thi được vào trường đại học tốt chứ?! Như thế nó cũng sẽ không tự tử... Chúng mày đều đáng chết!! Đáng chết!!!"

Gã điên rồi.

Vãn Hồi Chu lạnh mắt, xem ra không thể giải quyết bằng thương lượng, hơn nữa Tào Như còn bị thương, nếu không hành động sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm. Anh đưa mắt nhìn Tiếu Lôi, tay ra dấu với hắn, anh từ từ áp sát còn Tiếu Lôi sẽ thu hút sự chú ý của Triệu Chí Quân che giấu giúp anh, dẫu sao thì người gã hận là Tiếu Lôi, mắt vẫn luôn dán lên người hắn.

Ngoài cửa.

"Cục trưởng Vương, tình hình không ổn, con tin đã bị thương. Vừa rồi lúc mục tiêu cử động tôi có nhìn thấy một góc của bom, là bom tự chế, uy lực không lớn." Tổ pha bom lo lắng đầy mặt, hai mắt khẩn cầu: "Cục trưởng!"

"Chú ý an toàn, hành động." cục trưởng Vương hạ lệnh, tổ phá bom dẫn đầu đi vào trong.

Bên trong.

Vãn Hồi Chu đã khống chế Triệu Chí Quân, Tiếu Lôi ôm Tào Như. Triệu Chí Quân bị áp đảo trên sàn, đôi mắt đầy tơ máu đỏ chạch nhìn cảnh sát đang đi vào, cười hai tiếng: "Đến tìm chết! Tất cả đều đến tìm chết!"

Vãn Hồi Chu chú ý tới bom bên dưới áo khoác của Triệu Chí Quân bắt đầu đếm giây, mí mắt anh giật giật, thì ra ngòi nổ không phải nằm ở eo Triệu Chí Quân, Vãn Hồi Chu không kịp tự hỏi, theo bản năng hét lên: "Cút!!"

... 01!

Tiếng đồng hồ đếm ngược tích tắc.

Bùm!!!

Vãn Hồi Chu bị bom nổ văng ra mấy mét, hai tai ù ù, nội tạng như bị thiêu đốt, trong miệng toàn máu, không thể mở mắt, suy nghĩ chậm rãi tan biến, thẳng đến khi tim ngừng đập...

Một tuần sau, bệnh viện Nhân Tâm Yến thị.

"Bệnh nhân giường 603 thật đúng là mạng lớn. Nghe Tiểu Tôn nói, lúc cô ấy và bác sĩ Lý đi vào hiện trường khắp nơi đều là bệnh nhân, bị nổ đến máu thịt mơ hồ. Bên ngoài còn đỡ chứ bên trong thì thôi rồi, bệnh nhiên giường 603 gần bom nhất mà không ngờ vẫn giữ được một mạng, tiếc cho đôi vợ chồng kia, ngày vui mà..." Y tá nói đến đây ngừng lại thổn thức không thôi.

Một y tá khác xen miệng: "Cô dâu vẫn còn sống."

"Thì cũng là có người che chở cho cô ấy." Y tá cảm thán: "Không chọn sai người, chồng cô ấy ôm cô ấy che chở rất chặt. Cổ mệnh tốt, mà cũng không tốt, chồng đã không còn."

Án đánh bom tự sát, hai người chết mười ba người bị thương, chấn động toàn quốc, lên cả hotsearch weibo. Yến thị bình thường không thiếu chuyện lông gà vỏ tỏi, trộm cắp móc túi cũng không ít nhưng vụ án nghiêm trọng như thế này thì đúng là lần đầu, còn cả thảm án diệt môn nhà họ Lưu ngày mười tám tháng tám nữa.

Nhiều ngày qua, dân chúng khắp Yến thị đều bàn tán về án đó.

Y tá trưởng gõ gõ bàn: "Làm gì đấy? Bệnh nhân giường 603 hôm nay xuất viện, đến kiểm tra đi."

Hai y tá vừa nói chuyện vội vàng đi tới phòng bệnh, trên hành lang vẫn còn thì thầm to nhỏ: "Bệnh nhân giường 603 ấy không chỉ mạng lớn mà còn mệnh cứng nữa, mới có một tuần mà vết thương đều khỏi hẳn rồi."

"Ừ, nhưng mà ánh mắt sao sao ấy. Lần trước tôi tới kiểm tra thấy anh ta nhìn chằm chằm dao gọt hoa quả, không biết đang nghĩ gì."

"Trải qua chuyện như thế, chắc bị dọa sợ rồi."

Vãn Hồi Chu thay xong quần áo, giữa trời hè vẫn mặc áo dài quần dài, trước đây mặc thế là vì không sợ nóng, còn nay là do tỉnh lại chợt thấy lạnh. Hôm nay trời rất nóng, ánh nắng chói đến khiến người hoa mắt, hệt như cảnh tượng bom nổ ngày hôm ấy.

Sau lưng có tiếng bước chân, Vãn Hồi Chu quay lại nhìn thì thấy là hai y tá, chào hỏi rồi làm thủ tục xong xuôi, anh hai tay trống trơn rời khỏi bệnh viện.

Ngay cả quần áo trên người cũng là nhờ y tá mua giùm.

Đứng trước cổng bệnh viện bắt xe, Vãn Hồi Chu ngồi ở ghế sau, không đợi tài xế hỏi đã nói thẳng: "Nghĩa trang Phúc Viên."

"Được." Tài xế đáp lời lái xe đi, theo gương nhìn ra phía sau thấy vị khách này có dáng vẻ không tồi, nhìn sắc mặt hẳn là mới khỏi bệnh, không biết đang nghĩ gì.

Trong xe im ắng, tài xế thích náo nhiệt gặp phải người có vẻ không thích nói chuyện đành bật đài lên.

"... Hai thảm án ngày mười tám tháng tám, nguyên nhân là vì trò đùa quái đản của một nữ sinh, đồng thời cô cũng phải trả giá bằng máu. Theo tin tức của phóng viên, hai anh em họ Triệu bố mẹ mất sớm, tình cảm anh em rất tốt. Thành tích học tập của Triệu Minh Học rất cao, luôn học ở lớp trọng điểm, mỗi năm đều giành được học bổng. Theo đánh giá của học sinh cùng khối thì Triệu Minh Học lúc thường khá kiêu ngạo, không hay tiếp xúc với người khác, luôn khinh thường các học sinh học kém..."

"Nạn nhân Lưu Tuyết là học sinh lớp bình thường, thành tích không tốt. Theo tìm hiểu thì Lưu Tuyết bình thường rất sĩ diện, từng qua phòng kí túc xá bắt nạt bạn học nữ khác. Chúng tôi được một người bạn của Lưu Tuyết cho biết, trước khi báo cảnh sát Lưu Tuyết từng nói với cô rằng Triệu Minh Học từ chối cô trước mặt mọi người làm cô mất hết mặt mũi, phải cho cậu ta chút giáo huấn..."

"Các chuyên gia phân tích cho thấy Triệu Minh học là người có nội tâm mẫn cảm, vừa tự ti lại kiêu ngạo, bởi vì chỉ thi được vào trường hạng ba gặp phải đả kích mới đi đến tự sát. Mà nạn nhân Lưu Tuyết là con một, bị bố mẹ chiều hư, không hiểu pháp luật còn báo tin giả vu oan người khác. Bi kịch đã xảy ra, nhân đây mong các vị phụ huynh quan tâm tới sức khỏe tâm lí của con em nhiều hơn, ngăn chặn bạo lực học đường, bạo lực học đường không chỉ có đánh đập mà còn cả lời nói nữa. Triệu Minh Học tự sát cũng là có một phần do đồn đại phỉ báng trong trường."

Tài xế nghe nghe gật đầu: "Đã qua một tuần, một nữ sinh mà lại gây ảnh hưởng tới nhiều người như vậy."

Vãn Hồi Chu không nói gì, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tài xế không ngừng lại tiếp tục tự nói một mình: "Thương cho vị cảnh sát kia, thật là, ngay trong lễ cưới. Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu cảnh sát không tới trường mang cậu Triệu gì đó về điều tra thì cũng sẽ không gây ra hiểu lầm lớn thế này.. Sắp thi đại học tới nơi rồi, âm thầm mời tới cũng được, như thế sẽ không xảy ra chuyện..."

Cho dù mời công khai hay ầm thầm thì trong trường đều sẽ xuất hiện lời đồn, bởi đó chính là mục đích Lưu Tuyết báo cảnh sát.

"Hai người chết, vị cảnh sát kia cũng rất đàn ông, che chở vợ mình, nghe nói còn có người xông tới nhanh hơn tổ phá bom." [câu nghe nói này mình không hiểu lắm nên chém đại @.@]

....

Tới nghĩa trang.

Cuối hè tháng tám, hai ngày trước mới đổ mưa nên độ ẩm tăng lên. Vị trí nghĩa trang khá tốt, cây cối xanh um tươi tốt, đứng ở trước cổng còn cảm nhận được một đợt gió lạnh phả vào mặt.

Vãn Hồi Chu trước nay không tin quỷ thần nhưng bây giờ lại dao động. Chính anh là một ví dụ rõ ràng.

Bia mới dựng, đá cẩm thạch trơn bóng dán ảnh chụp Tiếu Lôi, mái tóc hơi ngắn, mặt hơi mập nhưng rất có tinh thần hơi hơi mỉm cười.

"Đại ca."

Tiếu Lôi khi còn sống vẫn tự xưng là đại ca của Vãn Hồi Chu nhưng anh chưa gọi bao giờ.

Vãn Hồi Chu nhìn bia mộ, tiếp tục nói, giọng có chút hoang mang.

"Hôm đó hẳn là em đã bị nổ chết mới phải. Anh cũng biết, đứng gần như vậy không có khả năng sống sót, nhưng bây giờ em lại đứng trước mặt anh." Vãn Hồi Chu không giỏi nói mấy lời tình cảm, anh hơi dừng lại rồi bình thản phân tích: "Đồ sau lưng Triệu Chí Quân không thể là do hắn tự làm ra. Cảnh sát điều tra khắp chợ đêm cũng không thu hoạch được gì. Căn cứ vào mảnh đạn lưu lại, đây là loại bom xuất hiện nhiều ở vùng Trung Đông."

Có người mượn tay Triệu Chí Quân ném quả bom đó.

Chuyện này không hẳn là thù riêng của Triệu Chí Quân, Vãn Hồi Chu cảm thấy bên trong còn dính dáng đến chuyện khác, nhưng gã đã chết, manh mối bị chặt đứt, ngoại trừ mảnh bom nghi điểm thì không còn gì khác.

Hai vụ án ngày mười tám tháng tám, dùng cái chết của Triệu Chí Quân làm dấu chấm tròn kết thúc.

Tào Như đã qua khỏi tình trạng nguy hiểm, Vãn Hồi Chu cũng lên đường quay về Vân thành.

Bầu trời Yến thị sau lưng vẫn trong xanh như cũ, gì cũng không thay đổi, lại như đã có gì đó khang khác.

Video liên quan

Chủ Đề