Phải lấy người như anh review năm 2024

Em bước ra khỏi văn phòng công ty, cả thành phố đã lên đèn. Mùa đông trời nhanh tối, hương hoa sữa dìu dịu từ đâu bay tới. Nhớ tới câu "Xa thơm gần thối", em bất chợt cười một mình. Câu này sao mà đúng với hoa sữa đến thế. Ở gần thì mùi nồng đậm đến phát ghét, nhưng khi ngửi hương thoang thoảng từ một chỗ xa xa bay đến thì lại cuốn hút lạ.

Dừng xe nơi ngã tư, làm ngơ cái đèn đỏ đang "cau có" đếm ngược, em ngước nhìn các tòa chung cư, mọi ô cửa đều sáng đèn. Giờ này, hầu hết mọi người đang tất bật chuẩn bị bữa tối và háo hức chờ đón những người thân yêu trở về sau cả một ngày học tập, làm việc bên ngoài. Một cảm giác chông chênh chợt đến.

"Người như anh" trong mắt em là một người có học thức, điềm tĩnh, tinh tế và có lối sống tích cực. Em đòi hỏi vậy có tham lam quá không nhỉ. Cũng có thể. Nhưng em cũng cố gắng sống "tham lam" như thế mỗi ngày để mình phù hợp với một người đàn ông như vậy.

Về em, anh có thể hình dung qua một vài sự kể lể như này. Em có công việc văn phòng giản dị nhưng đủ giúp em tự chủ tài chính. Em sẽ chọn một cuốn sách thay vì ngồi trước màn hình điện tử lúc rảnh rỗi, chọn du lịch thay vì sắm một chiếc điện thoại đời mới khi muốn có một niềm vui đặc biệt. Dù thích nấu ăn tại nhà nhưng đôi lúc em vẫn muốn đổi gió với các bữa ăn tại nhà hàng. Và nếu có một ngày cuối tuần rảnh rang để đi cà phê, em thích một nơi có không gian mở và sử dụng ly cốc bằng thủy tinh hoặc sứ thay vì quán sử dụng ly cốc dùng một lần. Với em, cà phê là sự nhẩn nha thưởng thức và chậm rãi sống, vậy nên những thứ kiểu nhanh gọn và tiện lợi đến mức ích kỷ với môi trường, thiên nhiên là hoàn toàn không phù hợp.

Em không muốn dùng từ "lỡ dở" như cách số đông vẫn miêu tả khi nói về chuyện tình cảm không mang màu hồng của mình trong quá khứ. Bởi không thấy mình "lỡ" điều gì, "dở" điều gì. Mỗi quyết định "hợp" hay "tan" cũng đều là lựa chọn phù hợp nhất trong từng giai đoạn đã qua. Và giờ là lúc em muốn mình có một sự thay đổi tốt hơn thế.

Còn nhiều điều em muốn chia sẻ với anh, bao gồm cả những tật xấu nữa, nhưng có lẽ nên dành cho những bức thư riêng của hai ta thì hơn nhỉ. Và mong chuyện của mình trong tương lai sẽ không như hương hoa sữa, dù gần hay xa thì vẫn ngọt ngào và dễ chịu.

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 [máy lẻ 4529] trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Phải lấy người như anh là một câu chuyện xoay quanh tình yêu của hai người trẻ tuổi, mở đầu bằng đám tắc đường giữa Hà Nội, tiếp diễn trong một đêm đầy sao thơ mộng ở Sapa và kết thúc với khung cảnh bình yên cổ kính của Hội An.

Sau “Cocktail cho tình yêu” thì “Phải lấy người như anh” là cuốn tiểu thuyết thứ hai của tác giả Trần Thu Trang mà tôi đọc, bởi từ “Cocktail cho tình yêu” tôi đã khá bị thu hút bởi cách hành văn nhẹ nhàng, giản dị, cách sử dụng những từ ngữ đơn giản nhất mà lại hút người đọc của chị.

“Phải lấy người như anh” mang nội dung khác hoàn toàn “Cocktail cho tình yêu”, mặc dù cũng là một “truyện sến” khác, nhưng ở “Phải lấy người như anh”, những mâu thuẫn, sóng gió có vẻ khắc nghiệt hơn, và thực tại cuộc sống được tác giả đưa vào những trang sách khiến người đọc cảm thấy khắc nghiệt, day dứt hơn rất nhiều. “Phải lấy người như anh” là câu chuyện về Thái Vân, một cô gái hai mươi sáu tuổi với số phận cũng giống như cái tên của cô vậy, cô xinh đẹp, thích xe vespa, và nhiếp ảnh. Tuy nhiên, cuộc đời không bao giờ cho người ta được toại nguyện hoàn toàn, hay đúng hơn như các cụ vẫn thường cay đắng chép miệng mà nhắc đến “phận hồng nhan”, số phận cùng cuộc sống khắc nghiệt đã đẩy đưa cuộc đời cô gái trẻ đến biết bao thăng trầm. Cho đến khi cô gặp Thanh, tình yêu trong sáng và ấm áp, đầy cao thượng, bao dung của anh đã làm tan chảy trái tim cô. Nhưng cũng đồng thời khi hai người bắt đầu mở lòng mình với nhau thì cũng là biết bao sóng gió ập đến, một lần lại một lần đẩy họ cách xa nhau. Nhưng Thanh, với tình yêu cao thượng và lòng chở che, bao dung của mình, cũng đã từng bước, từng bước đưa cô trở về bên anh. Trong truyện, tác giả dùng danh xưng “chàng” và “nàng” để nói về hai nhân vật chính khiến cho câu chuyện dù dung dị nhưng cũng đầy chất thơ, lãng mạn, ấm áp, dịu nhẹ, cũng khiến cho người ta đôi lần cảm thấy trong tiếng “nàng” đó là nỗi xót xa, thương cảm, cũng là niềm cảm phục dành cho Thái Vân.

Bản thân tôi trước đó chưa từng thích dạng người như Thái Vân, chỉ cảm thấy trên đời này vốn dĩ không nên tồn tại những loại người như thế. Nhưng Trần Thu Trang đã làm thay đổi khá nhiều nhận thức của tôi ở thời điểm ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy thương và cảm phục một người con gái như Thái Vân chứ không phải khinh khi hay ghét bỏ cô ấy. Trong lòng tôi cũng tồn tại khá nhiều phức cảm với nhân vật này, bởi nếu như bình thường, chúng ta không thể nào mường tượng nổi bằng cách nào mà một người như thế lại có thể còn lại thứ gọi là lòng kiêu hãnh và tự tôn; nhưng Thái Vân có, thậm chí là có rất nhiều. Cô có thể đem thân thể mình ra như một sự đổi chác, nhưng trong tâm hồn cô gái trẻ ấy, vẫn luôn kiêu hãnh, khiêm nhường nhưng kiêu hãnh. Và qua cô, ta mới thấy, những kẻ đáng hổ thẹn, đáng bị ê chề không phải cô, mà là đám đàn ông “phàm phu tục tử” chỉ biết chà đạp lên thân xác người đàn bà để hòng tìm lấy thứ khoái lạc ghê tởm của mình. Ở Thái Vân còn có phần bất chấp, bất cần đời, cô không lưu luyến gì bất cứ người đàn ông nào đó từng tìm kiếm trong cuộc đời mình dục vọng của hắn, cũng xác định rất rõ vị trí của chính mình, cho nên dường như lúc nào cô cũng ở trong tâm thế của người sẵn sàng ngẩng cao đầu mà ra đi. Thái Vân cần tiền, nhưng không tham tiền, cô cần mọi thứ chỉ đủ để giúp mình. Và Thanh hẳn nhiên là làn gió ấm áp, là bến đỗ bình an cuối cùng dành cho một cô gái như thế. Bờ vai anh vững chãi, vòng tay anh ấm áp, trái tim anh rộng mở, và đó mới đích thực là điều mà một người phụ nữ như Vân cần. Tình yêu giữa Vân và Thanh, sau tất cả mọi biến cố, sau tất cả những trái ngang và nghiệt ngã của cuộc đời, lại là tình yêu trong sáng và chân thành nhất. Một tình yêu đủ để sống đến hết một đời; thực ra là, Tình yêu đủ sâu để cần nhau đến hết cuộc đời.

Chủ Đề