Nguyên phi ỷ lan là ai

Linh Nhân Thái hậu - Nguyên phi Ỷ Lan: Vết mực loang trên nền giấy trắng

Đêm càng về khuya, trăng soi càng tỏ. Bóng lan già nơi góc sân nương theo ánh trăng mà đem bóng trải trên mặt đất, đuổi theo cơn gió mang hương thơm toả khắp không gian. Cung Thái hậu, đèn vẫn sáng, tiếng mõ vẫn còn đều đều vang vọng. Từ khi Linh Nhân Thái hậu rời khỏi phượng tọa nhiếp chính, ngày nào tiếng kinh kệ cũng vang dài đến hơn nửa đêm mới dứt.

Khắp Đại Việt ai cũng biết, Linh Nhân Thái hậu là người rất sùng đạo. Thế nhưng vì sao người lại sùng đạo đến thế thì không ai có thể hiểu hết được. Người ta kháo nhau rằng, Thái hậu từ nhỏ vốn đã một người theo đạo. Người đọc về đạo, am hiểu về đạo, một lòng kính tin vào đạo. Thế nhưng, người ta cũng nói với nhau rằng, Thái hậu làm như vậy vốn là để giải đi nghiệp chướng năm đó người tạo ra mà thôi.

Bạn đang xem: Linh Nhân Thái hậu - Nguyên phi Ỷ Lan: Vết mực loang trên nền giấy trắng

Linh Nhân Thái hậu - Nguyên phi Ỷ Lan. Ảnh minh họa

Đêm chầm chậm trôi, mỗi khắc mỗi giây, tiếng kinh kệ càng thêm vang vọng. Gió khẽ cựa mình lướt qua trên ngọn lá, xào xạc, xào xạc… Trong đêm âm u, dường như có một điều gì đó đang đè nặng lên vạn vật, khiến mọi thứ trở nên thật lạnh lẽo. Tiếng mõ trong phòng nhanh dần, trên trán Linh Nhân Thái hậu dần kết thành một tầng mồ hôi mỏng. Ấn đường người nhíu chặt, lưng áo người dần ướt đẫm, đôi tay gầy đang run lên từng chút một. Tiếng mõ dừng lại, cánh tay yếu ớt run lên bần bật khiến chiếc dùi rơi xuống tạo thành âm thanh khô khốc trên mặt đất. Thái hậu ngã xuống trên nền đất thở dốc, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống từng giọt.

Linh Nhân Thái hậu vừa chợp mắt chưa được bao lâu, nghe tiếng trống cầm canh liền tỉnh dậy, người đến thư phòng, giở ra sổ sách trên bàn, vừa lật xem vừa hỏi thái giám bên cạnh:- Việc chuộc người ta giao xuống thế nào rồi?Thái giám cúi mình, trên mặt là một nụ cười đầy phúc hậu nói:

- Bẩm Thái hậu, mọi việc đã được hoàn thành suôn sẻ. Tất cả những cô gái trẻ đều được chuộc thân, gả đến cho những người góa vợ, chung sống rất hòa thuận.

Linh Nhân Thái hậu nghe vậy rất hài lòng, gật gù nói:

- Tốt lắm. Còn có một việc nữa, gần đây ta nhận thấy bá tánh hiện tại đang giết trâu bò bừa bãi quá. Con trâu là đầu cơ nghiệp, giết trâu bò bừa bãi như vậy, há chẳng phải là tự mình đạp đổ chén cơm của mình hay sao? Ngươi chuẩn bị giấy đi, ta viết một tấu thư cho hoàng thượng.

Thái giám nghe vậy liền nhanh chóng trải lên bàn một tờ giấy tuyên thành, cung kính đứng bên cạnh mài mực hầu Thái hậu. Thái giám già này là người đã theo Thái hậu từ rất sớm, đã từng chứng kiến tất thảy những gì người trải qua. Có lẽ chính ông là người hiểu rõ, Thái hậu là người thế nào, hiểu được từng hành động của người mang hàm ý gì. Tấu thư kết thúc, vị thái giám đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu rồi nói:

- Thái hậu, hạ thần theo người đã nhiều năm, lần này Thái hậu có thể rộng lòng tha thứ, để hạ thần được nói rõ lòng mình không?

Linh Nhân Thái hậu quay sang nhìn ông. Sau rất nhiều năm không biết bao nhiêu là biến cố, có thăng có trầm, khoảnh khắc này, bà bất chợt nhận ra, mình chỉ còn lại một người là tri kỉ. Bà nhẹ gật đầu, vị thái giám già chậm rãi nói:

- Người có còn nhớ, lần đầu tiên người buông rèm nhiếp chính, người đã từng ngày không ăn, đêm quên ngủ, đã từng cố gắng thế nào để đem lòng dân thu về một mối, tạo dựng hậu phương vững chắc cho tiên đế ở chiến trường xa xôi không?

Linh Nhân Thái hậu nhẹ giọng:

- Ta đương nhiên nhớ. Lúc ấy triều thần nhìn ta chỉ là một ánh mắt chứa đầy hoài nghi và ngờ hoặc. Họ không tin vào một nữ nhân như ta có thể trị quốc.

Thái giám lại nói:

- Nhưng người đã làm được, tài trị quốc của người, không ai có quyền phủ nhận. Người có còn nhớ người đã từng nói với tiên đế về cách để quốc thái dân an, thiên hạ thái bình thế nào không?

- Ta từng nói với ngài, phải xem quyền hành là một thứ đáng sợ. Quyền lực và danh vọng thường làm thay đổi con người. Tự mình tu đức để giáo hóa dân thì sâu hơn mệnh lệnh. Dân bắt chước người trên thì nhanh hơn pháp luật. Muốn nước mạnh hoàng đế phải nhân từ với muôn dân.

Phàm xoay cái thế thiên hạ ở nhân chứ không phải ở bạo. Sau này, ta cũng dạy Càn Đức như thế.Thái giám đặt tấu thư đã khô mực xuống, vuốt thẳng xếp gọn, từ tốn nói:- Đối với người, trị quốc phải lấy dân làm gốc, lấy nhân nghĩa làm đầu. Vậy người có còn nhớ, vì sao năm đó mình bức chết Thượng Dương Thái hậu không?

Thái giám đặt tấu thư đã khô mực xuống, vuốt thẳng xếp gọn, từ tốn nói:

- Đối với người, trị quốc phải lấy dân làm gốc, lấy nhân nghĩa làm đầu. Vậy người có còn nhớ, vì sao năm đó mình bức chết Thượng Dương Thái hậu không?

Bà chợt dừng lại, tim người trùng xuống một nhịp. Người im lặng hồi lâu, mắt phóng vào không trung một cái nhìn vô định. Đến khi trước mắt nhòe đi vì tầng nước, người mới hạ giọng nói:

- Năm đó… Ta không yên lòng để Càn Đức đứng ở ngôi cao một mình. Thế lực của Thái hậu và Lý Đạo Thành quá lớn, ta không muốn Càn Đức bị chi phối… Lúc đó là ta suy nghĩ không chu toàn…

Thái giám nhìn bà, trong tim lão bỗng dâng lên một trận quặn thắt. Khi chiếu thư ban xuống, rất nhiều ngày sau bà đều không hề chợp mắt vì chỉ cần nhắm mắt lại, điều đầu tiên người nhìn thấy chính là đôi tay mình đang ướt đẫm máu tanh.

Lý Đạo Thành trở thành một mối nguy hiểm rất lớn, rất nhiều người thuộc thế lực của Linh Nhân Thái hậu đều muốn trừ khử ông để phòng ngừa hậu họa, song người lại không thể xuống tay được, đã xin Hoàng thượng điều ông đến Nghệ An, xa kinh thành một chút, có lẽ sẽ khiến người yên lòng hơn một chút.

Tượng Nguyên Phi Ỷ Lan trong khu Đền thờ Bà, xã Dương Xá, huyện Gia Lâm, Hà Nội.

- Thái hậu, người đừng tự dày vò mình nữa, người đã hi sinh một đời này cho Đại Việt, trái tim người luôn bao dung cho những kẻ ngông cuồng, vì cớ gì người lại không thể tha thứ cho chính mình?

Bà cúi đầu xuống, cố nén đi những giọt nước mắt đang trực trào rơi. Căn bản, Linh Nhân Thái hậu là một người cực kì cố chấp, vì vậy, người không thể chấp nhận tha thứ được cho chính mình. Thái hậu lắc đầu, trong giọng nói khi chất vẫn còn nguyên vẹn, có chăng chỉ là có thêm ba phần nghẹn ngào:

- Ngươi không hiểu. Nếu như có người đem một tách trà thơm đổ vào một khay mực, nó vẫn sẽ là một khay mực. Còn nếu, có người thả một giọt mực vào một tách trà, tách trà sẽ lập tức trở thành mực, kết cục vẫn là không thể uống. Chính là như vậy đấy, một đời tàn độc, làm một chuyện tốt cũng không xóa nhòa được, còn nếu sống một đời thanh bạch, chỉ cần một vết nhơ, thanh danh một đời cũng sẽ hóa thành tro bụi.

Nhìn Linh Nhân Thái hậu lúc này, lão thái giám chỉ thấy trong tim mình là thương xót. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Thái hậu một đời vinh hoa vô hạn, có mấy ai lại thấy được người đã phải trải qua biết bao nhiêu sóng gió cùng đấu tranh đến kịch liệt, đến rã rời.

- Quá khứ đã qua, dẫu có thế nào cũng không thể thay đổi. Chiếu thư hoàng thượng ban xuống, không ai có thể không tuân theo.

Những năm qua, người tự dằn vặt như vậy vẫn chưa đủ sao? Người ngày đêm cầu siêu cho họ như vậy vẫn chưa đủ sao? Rõ ràng chính người biết, việc người làm không phải vì đam mê quyền lực mà ra, người chỉ muốn bảo vệ hoàng thượng, ngài có được ngai vàng rực rỡ như ngày hôm nay, há chẳng phải đều là công sức của Thái hậu sao?

Trước những lời nói đó, Linh Nhân Thái hậu như thể rơi vào hư vô, đôi mắt nhìn về phía thái giám trở nên vô hồn đến ngây dại. Người như nhìn thấy trước mắt hiện ra những hư ảnh chân thật đến lạ. Người thấy chính mình của rất nhiều năm về trước, thấy được một nguyên phi Ỷ Lan dưới ánh nến lay lắt trong đêm dài trằn trọc khi đứng trước rất nhiều hoài nghi và sóng gió của buổi thượng triều.

Đền thờ Nguyên phi Ỷ Lan

Hư ảnh tan đi, người thấy một Hoàng Thái phi bừng tỉnh giữa đêm khuya vì cơn ác mộng dày vò đến rã rời. Cuối cùng, người thấy được cảnh tượng ngày hôm đó, người nhìn đứa con bé bỏng của mình giờ đây đã đủ lông đủ cánh, đủ sức để đương đầu và gánh vác một triều đại, và rồi người bước xuống khỏi tòa nhiếp chính trong sự ngỡ ngàng của rất nhiều triều thần khác.

Hư ảnh tan đi, trôi theo cơn gió mà biến mất như những dòng cát xoáy trên sa mạc. Vầng dương vừa mới chạm vào tầng lá đầu tiên, Linh Nhân Thái hậu giật mình tỉnh giấc. Hóa ra, chỉ là một giấc mộng. Một giấc mộng dài khiến người ta như vừa từ cõi vô thực trở về, vẫn còn bồi hồi ngơ ngác. Một lúc sau, tiếng của lão thái giám từ bên ngoài vang lên đã kéo Thái hậu từ trong dòng miên man vô định quay về thực tại:

- Thái hậu, hôm nay là ngày rước Phật ở ngôi chùa nhỏ phía Tây Hoàng Thành, chúng ta không thể chậm trễ được giờ lành.

Bà khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:- Ta biết rồi, cho người mau chóng chuẩn bị đi…

Cuối cùng, Nguyên Phi Ỷ Lan, Hoàng Thái Phi hay Linh Nhân Thái hậu, tất cả họ đều chưa từng là một con người bị tiền bạc hay quyền lực thao túng. Tất cả những gì người làm, đều là một lòng hướng về dân, về nước. Vết nhơ đó một đời Thái hậu cũng không thể quên được. Người tìm đến nơi cửa Phật, tìm đến sự an yên và thanh thản nhưng nếu chính trong tâm người vẫn còn loạn, đức Phật cũng vô phương cứu giúp.

Tất cả những lời đàm tiếu, lời đồn đại đều sẽ tan đi như sương sớm vỡ ra giữa nắng trời. Chiến trường ác liệt nhất, không phải là nơi máu chảy đầu rơi, mà là nơi ta phải đấu tranh để tha thứ cho chính mình. Tha thứ, không có nghĩa là sẽ quên đi, chỉ là ta chấp nhận đó là một phần của cuộc đời, là một nét vẽ không thể thiếu để tạo nên chính ta của ngày hôm nay.

“Sắc thị không, không tức sắc,Không thị sắc, sắc tức không.Sắc không quân bất quản, Phương đắc khế chân không.”

Chuyện Hậu Cung

Video liên quan

Chủ Đề