Hứa Gia Mộc Tống Tương Tư

Nhưng là, về sau lúc Hứa thị xảy ra chuyện, vẫn là lo lắng, cho dù đã qua một đoạn thời gian không hề gặp nhau.

Mấy ngày trước anh xuất hiện trước cửa nhà cô, lý trí đã rõ ràng nói rằng anh và cô vĩnh viễn sẽ không có kết quả, cô đã cho anh bảy năm thanh xuân, thời gian xinh đẹp nhất đều đặt ở trên người anh, cô không thể lại khăng khăng một mực ở bên anh được, nhưng nghĩ là một chuyện, đến khi anh gắt gao ôm chặt lấy cô, lúc nước mắt của anh rơi xuống cổ cô, lời nói vô lực như thế, Tương Tư, để như vậy một lúc thôi, đúng là một lúc, lý trí của cô liền bị đánh bại, bại thảm hại.

Thật ra cô không biết, hiện giờ mình và Hứa Gia Mộc tiếp xúc, kết cục cuối cùng là hạnh phúc, hay vẫn lại là thống khổ.

Nhưng là, cô vẫn không làm được, không thể lạnh nhạt thờ ơ với anh, ngồi yên không quan tâm đến.

Tống Tương Tư nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy anh ngồi trên ghế sofa, nhìn chăm chú vào màn hình di động, ở bàn trà trước mặt có một chồng giấy tờ.

Hứa Gia Mộc dường như cảm giác được có người lại gần mình, vội vàng vươn tay, xếp gọn lại chồng giấy kia, đút vào trong túi áo, sau đó hơi quay đầu, nhìn thoáng qua Tống Tương Tư, không nói gì.

Tống Tương Tư ngồi bên cạnh anh, chăm chú nhìn màn hình di động của anh, nhìn đến những bình luận bên dưới Sina của Kiều An Hảo, toàn bộ đều là nhục mạ mắng nhiếc.

“Đừng xem những thứ đó, trên mạng đâu phải sự thật.”

Hứa Gia Mộc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ném điện thoại lên bàn, sau đó liền dựa sát ra đằng sau vào sofa.

Anh cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo đơn sắc, bởi vì trong phòng hơi nóng, anh xắn cao cổ tay áo lên, Tống Tương Tư liếc thấy có một mảng tím bầm trên cánh tay anh, liền nhíu mày lại, vươn tay bắt lấy cánh tay của anh: “Đây là làm sao thế? Sao lại thâm tím thế này? Đi bệnh viện xem thế nào không?”

Tống Tương Tư nói liền một lúc, trái lại, nắm cánh tay của Hứa Gia Mộc khiến anh đau đến hút một ngụm khí lạnh, cô vội vàng buông ra, giọng nói của anh liền run run giải thích: “Không sao, bị camera đập phải, không cần đi bệnh viện.”

“Tất cả đều là tụ máu, biến thành tím đen rồi, vẫn còn không nghiêm trọng sao?” Tống Tương Tư nói thầm một câu, đứng lên đi đến một hốc tủ bên tủ bếp, lấy ra hòm thuốc, lại ngồi trở lại bên cạnh anh: “Để tôi xem xem.”

Hứa Gia Mộc tùy ý để Tống Tương tư mân mê, nhẹ nhàng “Ừhm” một tiếng.

Tống Tương Tư vừa bôi thuốc, vừa không nhịn được mà than thở: “Không phải, anh bị camera đập vào, anh không tìm chủ của cái camera tính sổ sao?”

“Hứa Gia Mộc, nếu hôm sau anh lại bị sưng nặng hơn, nhất định phải đi bệnh viên đấy, xem xem xương cốt có bị tổn hại gì không?”

“Camera nặng như thế, suốt ngày chụp ảnh không đủ, còn đả thương người khác, đúng là nguy hại cho xã hội, may mắn là đập vào cánh tay, nếu đập vào đầu, có thể đã bị đập đến chết!”

Sau cùng Hứa Gia Mộc lại bị một câu nói của cô làm cho cứng đờ người.

“Anh làm sao thế? Rất đau sao? Tôi rất nhẹ nhàng, anh cố gắng chịu nhé...”

“Tương Tư...” Hứa Gia Mộc vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

Tống Tương Tư ngậm miệng “Ừhm” một tiếng, qua một lúc lâu sau, giọng nói lo lắng hỏi: “Sao thế?”

“Chuyện xấu xảy ra với Kiều Kiều và anh trai tôi như thế này, đối với bọn họ mà nói, kết quả tệ nhất là gì?”

Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm Tống Tương Tư hơi giật mình, dừng mấy giây, mới lạnh giọng hỏi: “Không phải cô đã kết hôn sao? Sao không trực tiếp gọi chồng cô đến đây?”

Sắc mặt Tống Tương Tư bỗng dưng có chút trắng bệch, cô rũ mi mắt, Giật giật môi, một lúc.

Hứa Gia Mộc cũng không biết mình rốt cuộc tại sao lại tức giận, lời nói ra có chút cay nghiệt sắc bén: “Sao vậy, cô sợ cha cô biết cô gả cho một người hơn 10 tuổi, còn phải làm mẹ kế của hai đứa bé, nên thất vọng, chết không nhắm mắt?”

Tống Tương Tư cắn môi, đầu càng cúi thấp, ngay cả bả vai cũng hơi sụp xuống.

Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tống Tương Tư, gương mặt lóe lên mấy cái, cuối cùng vẫn là mềm lòng thỏa hiệp, chẳng qua là giọng nói có chút lạnh nhạt cứng rắn: “Đi thôi.”

Tống Tương Tư có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về Hứa Gia Mộc.

Hứa Gia Mộc không có lên tiếng, trực tiếp nắm cổ tay Tống Tương Tư, lôi kéo cô bước nhanh hướng về phía cửa phòng bệnh cha cô, khoảng cách còn không bao xa, Hứa Gia Mộc nghĩ đến cổ chân sưng đỏ của Tống Tương Tư, cước bộ không tự chủ được đi chậm lại.

Đi tới cửa phòng bệnh, Hứa Gia Mộc vừa mới chuẩn bị đẩy cửa, Tống Tương Tư dùng sức kéo tay của anh, Hứa Gia Mộc dừng lại động tác, quay mặt sang, ánh mắt nhìn về Tống Tương Tư có chút lạnh nhạt.

Ánh mắt Tống Tương Tư có chút tránh né, trong miệng cũng nói đứt quãng: “Tôi nói với ba tôi, tôi có 1 người bạn trai, yêu nhau 11 năm... tôi còn nói, anh ấy là ông chủ của 1 công ty, rất có tiền... dự định nửa năm sau kết hôn... “

Hứa Gia Mộc nhíu mày lại.

Lúc này Tống Tương Tư hoàn toàn không dám nhìn tới Hứa Gia Mộc, cô biết nhất định trong mắt anh sẽ toàn khinh bỉ và giễu cợt, trên gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng của cô, hiện lên tia lo lắng và bất an: “Còn nữa 50.000 đồng kia, ba tôi vẫn cho là bạn trai tôi cho tôi...”

“Tôi cũng nói với ba tôi, bạn trai đối với tôi rất tốt... “

Tống Tương Tư dừng lại, cô mất rất nhiều sức lực, mới lại nói tiếp một câu, giọng nói nhỏ đến đáng thương: “ Vì vậy, tiếp theo có thể phiền anh, trước mặt ba tôi, thái độ đối với tôi khá hơn một chút...”

Tống Tương Tư giống như ý thức được mình nói yêu cầu có chút nhiều, mới nói ra phân nửa, lại đột nhiên lại đổi lời nói nói: “Thật ra thì anh không cần đối tốt với tôi trước mặt ba, anh chỉ cần ngồi nói chuyện với ông, chỉ cần một chút, à không, năm phút đồng hồ là tốt, anh cũng có thể không cần nói chuyện, chỉ cần cười với ông một cái, nghe ông nói thì đáp một tiếng là được...”

Nghe xong Tống Tương Tư nói một chuỗi dài, Hứa Gia Mộc không biết trong lòng mình có cảm giác thế nào, đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng cô ăn nói khép nép như vậy, chẳng qua là cảm thấy trong lồng ngực rất đau rất đau.

Hứa Gia Mộc đứng một lát, hướng về phía Tống Tương Tư nhẹ nhàng gật đầu một cái, đầu tiên là lễ phép gõ cửa phòng bệnh, đợi đến bên trong truyền đến một tiếng “Mời vào”, Hứa Gia Mộc mới đẩy cửa ra, nắm tay Tống Tương Tư đi vào.

“Ba, con giới thiệu với ba, đây là con...” Tống Tương Tư thuận miệng gọi mấy chữ nàytrước mặt ba Kiều, nhưng mà bây giờ Hứa Gia Mộc đứng ở bên cạnh, cô ngược lại ấp úng: “Bạn trai, anhấy tên là Hứa Gia Mộc.”

“Bác trai khỏe.” Đầu tiên Hứa Gia Mộc mỉm cười chào một tiếng, sau đó liền cúi người xuống về ba Tống nằm trên giường bệnh.

Chủ Đề