Ghét của nào trời trao của ấy bằng tiếng anh

Có lẽ ai trong chúng ta cũng đã biết câu này. Có lẽ như là nói con tạo oái ăm [và mình cũng chẳng hiểu tại sao người ta gọi Ông Trời là “con tạo” – “con tạo” là tiếng gọi “Tạo hóa” hay “Ông Trời” với ý trách móc – Cũng liều nhắm mắt đưa chân, Mà xem con tạo xoay vần đến đâu [Kiều]. Khi vui thì là “Ông Trời” khi bực thì Ông Trời bị biến thành gái và nhỏ tuổi – con tạo].

Mình đã từng nghe nhiều người nói: “Tôi ghét đàn ông trung kỳ, rốt cuộc lấy chồng người trung. Đúng là ghét của nào trời trao của nấy,” hay “Tôi ghét luật sư, lấy ngay thằng cha luật sư làm chồng, thế có chết không chứ?”

Các bạn, mình lý giải thế này. Anh chàng này thích cô này và tiến đến làm quen. Cô này vốn ghét trung kỳ [hay luật sư] nên lạnh lùng chẳng muốn ân cần nói chuyện, nhìn người ta chỉ bằng nửa con mắt, và mặt thì như polar cap [nắp đậy Bắc Cực]. Và thói đời là, chị nào càng kiêu kì càng lạnh lùng thì lại càng kích thích đàn ông chinh phục. Em lạnh lùng và cao xa như đỉnh Everest băng tuyết, thế thì anh cũng xin được phá kỷ lục làm người hùng leo núi chinh phục đỉnh Everest, em ơi. Em có thể chê anh và bỏ đi, nhưng em chẳng đi xa anh được, vì anh nhất định theo em đến mọi nơi tận cùng của trái đất… la la là lá la là… Anh đã chẳng được sinh ra để bỏ cuộc, nhất là trước một công chúa tuyệt đẹp mà lạnh lùng như em… Thế là các bạn đã biết câu chuyện kết thúc ra sao.

Nhưng quan trọng hơn nữa là Luật Hấp Dẫn đó các bạn. Nếu ta nói hay nghĩ về điều gì thường xuyên, thì ta sẽ kéo điều đó vào. Ví dụ:

– “Con dốt quá, lúc nào cũng đứng chót lớp. Chăm học lên nhé, không thì lớn chỉ đi chăn bò.” Dạy con mà như thế thì con sẽ tin là nó dốt và lớn lên chỉ được đi chăn bò. Con chẳng thể giỏi được.

– “Mình phải ăn uống kiêng cử cho người khỏi béo.” Nói thế tức là mình đang cảm thấy mình béo. Vì vậy, mình hay cảm thấy người nặng nề, mệt mỏi, không thích hoạt động, và do đó thành béo thật.

– “Con trai lớp này ngố quá. Để chị hai học cho các em sợ.” Vì nói vậy, nên “chị Hai” học dữ quá, siêu quá, và chúng nó sợ thật.

Luật Hấp Dẫn cũng là một dạng tự kỷ ám thị, hay còn gọi là tự thôi miên. Mình tự bảo chính mình một điều gì đó thường xuyên, thì điều đó sẽ trở thành sự thật. Ví dụ: Mình tự bảo mình, “Mình sẽ thành đại gia buôn vải.” Mình nói thế mãi thì càng ngày mình càng tin mình sẽ là đại gia buôn vải, và vì thế mình cứ thích lân la các hàng vải để nhìn ngắm, sờ mó vải, đọc đủ thứ tài liệu trên Internet về vải, làm vải, dùng vải, mua vải, bán vải… Nếu cứ tiếp tục mãi như thế thì chắc chắn là bạn sẽ từ từ vào nghiệp buôn vải và sẽ thành đại gia vải.

Luật Hấp Dẫn chẳng là một luật gì bí ẩn và huyền hoặc như thiên hạ nói. Nó chỉ là một quy luật tâm lý rất dễ hiểu và rất hiệu quả – vì Luật Hấp Dẫn bắt đầu bằng “thuyết phục chính mình”. Khi bạn được/bị thuyết phục là bạn sẽ là gì đó, thì tự nhiên bạn sẽ hướng đời bạn đến điều đó.

Luật Hấp Dẫn và Tự kỉ ám thị cũng là một hình thức của Hiệu ứng Pygmalion.

Nói tóm lại là: Bạn nói/nghĩ về điều gì thường xuyên, điều đó sẽ thành sự thật cho bạn. Cho nên hãy để ý đến những gì bạn nói/viết/làm/nghĩ. Đừng nói gì, viết gì, làm gì, nghĩ gì tiêu cực. Và bạn dễ tiêu cực hơn bạn nghĩ: “Con đừng ăn nhiều, sẽ bị béo.” Đó là tích cực hay tiêu cực? Có thể bạn nghĩ nói thế là tích cực. Nhưng “béo” là tiêu cực, và do đó nó là câu tiêu cực, sẽ kéo “béo” đến với con bạn. Bạn thử lý giải rõ ràng tại sao nhé!

                                          
Bất thình lình một chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

Ngay sau đó là tiếng người ồn ào, thanh niên nam nữ bên ngoài hàng rào lớn tiếng hò hét gì đó, nếu nghe kỹ hình như có tên rất nhiều người. Thảm đỏ phô trương dài cả cây số rải từ bậc cầu thang xuống dưới, đèn flash và tiếng bấm máy ảnh lẫn vào nhau, cả đám ngôi sao ngạo nghễ bước trên đó bằng tư thế muôn người chú ý.

Vào lúc mặt trời lặn mặt trăng lên, một chiếc xe Cayenne màu đen đỗ tại lối vào.

Đôi chân thon dài được chiếc quần tây đen phẳng phiu ôm gọn lấy, chậm rãi bước xuống đất. Sau khi chàng trai để lộ chính diện, tiếng la hét của thanh niên nam nữ tức khắc cao vút gấp vài lần trước đó. Tiếp đấy chàng trai duỗi tay trái về phía trong xe, đón một người khác đi ra, người kia có đôi mắt sáng lấp lánh, tay phải cầm hờ vào ngón tay anh, sau khi xuống khỏi xe thì tay vươn lên vòng qua cánh tay anh.

Tiếng la hét đạt tới đỉnh điểm.

Ánh mắt hai người cùng rơi vào máy quay đằng trước, nở nụ cười thỏa đáng hoàn hảo.

"Bộp" một tiếng, màn hình tối đen.

Hoàng Nhân Tuấn ném điều khiển lên bàn uống nước, nửa người lún sâu trong ghế sofa, xoay tròn cái nhẫn bạch kim trên tay. Vừa liếc mắt vừa tiện tay lật tập kịch bản trên tay. Phòng khách lạnh lẽo và ánh đèn ấm áp hoàn toàn không khớp nhau, cộng thêm gương mặt ai kia lúc ẩn lúc hiện trong tivi làm đầu óc cậu đập thình thịch.

Nhớ lại cảnh tượng tôn trọng như khách ban nãy, đài truyền hình quả thật nên trao cho cậu và La Tại Dân giải thưởng cặp đôi màn ảnh đẹp nhất, dẫu sao cũng đã mười năm trôi qua, cặp đôi đồng tính cả thế giới đều biết đến giống kiểu hai người, cho đến giờ còn chưa đôi người đôi ngả đã coi như kỳ tích rồi.

Khóa mật mã chỗ huyền quan được mở, lan truyền tiếng vang.

Hoàng Nhân Tuấn không hề ngẩng đầu, vẫn giữ nguyên hành động trên tay.

La Tại Dân vừa vào nhà đã đối diện với căn phòng bừa bãi.

Đại khái cả nhà chẳng có chỗ nào gọn gàng sạch sẽ hết, làm anh nhất thời không nói được chỗ nào bừa bộn. Bước vào nhà, phát hiện trong bồn rửa bát chất mấy cái bát, khỏi cần nghĩ cũng đoán được Hoàng Nhân Tuấn thật sự không chịu được cơn đói nên lén luộc mấy cái sủi cảo rồi để lại cục diện hỗn loạn này.

Anh mím môi, chuyển hành lí vào phòng ngủ, va li rơi xuống đất phát ra tiếng nặng nề, sau đó anh bắt đầu thu dọn quần áo.

Hoàng Nhân Tuấn giật nảy mình, lời nói thốt ra trước: "Nếu không phải tiếng động này em còn tưởng có trộm vào nhà nữa!"

Không nhận được hồi đáp, Hoàng Nhân Tuấn cũng chẳng giận, kéo dép lê đến gần phòng ngủ, khoanh tay đứng cạnh cửa phòng: "Làm người hợp tác mười năm, ra ngoài chơi cũng không mua quà về cho em sao?"

La Tại Dân nghe vậy, vẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ, nhấc mắt nhìn về phía cậu, đôi lens màu xanh da trời vẫn chưa kịp tháo nhiễm ánh sáng lành lạnh, kích thích đến độ Hoàng Nhân Tuấn nén giận. Bầu không khí đối đầu căng thẳng, tay người kia siết chặt vài lần, cuối cùng vẫn buông lỏng.
                              

Chủ Đề