Cái giá của sự trưởng thành là gì năm 2024

Trong một buổi diễn thuyết của mình, Jack Ma từng nói: "Khi bắt đầu xây dựng sự nghiệp, bạn sẽ nhận ra rằng người đầu tiên tin tưởng bạn sẽ là những người xa lạ.

Bạn bè sẽ là những người dè chừng bạn, thậm chí bạn thân sẽ xa cách bạn và người vứt bỏ bạn trước tiên chính là bạn nhậu. Còn người khinh thường bạn nhất có khi lại là bạn học và người thân…"

Tới một ngày bạn phát đạt, mỗi khi dùng tiền mời người khác ăn cơm, bạn sẽ bất chợt nhận ra rằng bàn tiệc ấy lại toàn những người chẳng mấy thân thiết, còn tri kỷ của bạn chẳng biết giờ đang ở nơi nào…

Trải qua những ngày làm việc mệt mỏi, đi qua những màn tiệc thâu đêm, sau tất cả, chúng ta sẽ nhận ra bản thân vẫn là những người cô đơn trong cuộc đời này.

Cảm giác cô đơn nhất, liệu có phải là khi ta bước đi một mình trong đêm trên con phố vắng người, xung quanh chỉ có ánh đèn đường hiu hắt; hay là khi ta trải qua những ngày lễ một mình, chẳng có lấy một lời hỏi thăm hay một tin nhắn chúc mừng.

Kỳ thực, trên cuộc đời này chẳng có mấy ai thực sự quan tâm chúng ta, nên muốn sống cho tốt, ta nên học cách đối đãi tử tế với bản thân mình trước.

Hớt hải chạy một mình trên con đường đông đúc, hay thản nhiên rơi lệ nơi hè phố vốn là điều không nên. Khi tâm tình không tốt, nếu không thể tìm được tri kỷ tâm sự, hãy giãi bày tâm sự của mình trên trang giấy, chứ không nên phơi bày ruột gan trước mặt bàn dân thiên hạ.

Bởi suy cho cùng, trên thế giới này, người có thể chân thành cảm thông với bạn vốn dĩ không nhiều. Vì vậy, đừng vội vàng để những người không mấy thân quen nhìn thấu cảm xúc của bạn.

... nên nhất định phải học cách trân trọng bản thân!

Trưởng thành, cũng là khi ta học được cách "thương mình sau những năm tháng thương người".

Sống trong cuộc sống, hãy học cách xem hư danh như phù du và coi trọng tôn nghiêm như vàng bạc. Làm một người có xuất thân bình thường, sẽ có lúc bạn cúi đầu chịu yếu thế, nhưng tuyệt đối không được lựa chọn việc quỳ gối, khom lưng.

Sống trong cuộc sống, nhất định phải sống là mình một cách chân thật nhất, đừng phí hoài thời gian lấy lòng người khác, càng không nên tự biến mình trở thành bản sao. Bạn là chính bạn, bản ngã của bạn là duy nhất chứ không phải mô phỏng của ai đó.

"Sống là mình trong một xã hội luôn cố biến mình thành người khác chính là thành tựu lớn nhất". [Ảnh minh họa].

Sống trong cuộc sống, phải học được cách tỉnh táo mà làm việc, nhưng mơ hồ mà làm người. Bởi lẽ, có nhiều chuyện không thấy rõ thì sẽ có cảm giác rối rắm, nhưng nhìn thấu lại khiến bạn đau lòng.

Nhân sinh như một bụi rậm, bề ngoài giống như để ta làm chủ, nhưng thực chất lại bị vô số những yếu tố khác điều khiển. Hơn nữa, con người ai cũng sẽ thay đổi, sự việc nào rồi cũng có ngày biến hóa, nếu không để thao túng, hãy lựa chọn tùy duyên, đừng bới móc, cũng đừng tọc mạch.

Nên khắc cốt ghi tâm thứ gọi là "triết lý viên kẹo"

Chuyện kể rằng, mỗi ngày bạn đều cho một đứa trẻ ăn kẹo, bạn làm điều đó một cách thường xuyên và vui vẻ, đứa trẻ ấy cũng rất yêu bạn.

Nhưng rồi một ngày, bạn xoa đầu nó và bảo "hết kẹo rồi". Những ngày sau đó, bạn thấy đứa trẻ đối với bạn ngày một thay đổi. Nó coi bạn là kẻ keo kiệt, xấu xa, thậm chí đi khắp nơi để nói xấu bạn.

"Triết lý viên kẹo" ấy dạy cho chúng ta một điều rằng, khi bạn cho ai khác một thứ gì, nhiều khi họ không coi đó là món quà, họ mặc định đó là trách nhiệm của bạn. Tới khi bạn không cho họ thứ đó nữa, họ có thể dễ dàng trở mặt với bạn.

Có bao giờ bạn tự hỏi, đã bao lâu bạn không tự yêu thương lấy chính mình? [Ảnh minh họa].

Vì vậy, đừng quá thiện lương, đừng quá hào phóng, cũng đừng tỏ ra quá tài giỏi. Bởi có rất nhiều người sẽ cho rằng những điều bạn cố gắng làm, tình nguyện làm cho họ lại là những thứ bạn – nghiễm – nhiên – phải – làm.

Tới một ngày, nếu bạn không làm được những điều đó nữa, dù có khóc lóc, dù có thanh minh, dù có cảm thấy mệt mỏi, cũng sẽ chẳng có ai quan tâm, thậm chí họ còn đem lòng oán trách bạn.

Trong mắt họ, những việc bạn làm trước đây điều là bạn tự nguyện. Vì bản chất của trưởng thành là cô đơn, nên hãy học cách thương mình, sau đó dành sự quan tâm cho những người thân của bạn.

Suy cho cùng, trưởng thành là biết tận dụng đúng lòng tốt của mình chứ không phải phân phát lòng tốt vô tội vạ...

Bạn đã bao giờ từng mong mình là một chú cá vàng, bởi vậy sẽ không thể nhớ được vài câu chuyện buồn và cũng chẳng phải mất ngủ vì những áp lực đang đè nặng lên vai...? Suy nghĩ ấy có vẻ hơi bồng bột hiện lên như ngọn nến trong tâm hồn của những đứa trẻ chưa trưởng thành.

Khi còn là một đứa trẻ hồn nhiên, ta sống vô ưu vô lo mà để mặc mọi thứ bên ngoài, thời gian ấy quả thật đã mang đến cho ta vô vàn kỉ niệm đẹp. Có thể, ai đó trong chúng ta đã hàng ngàn lần mong mỏi được quay lại quãng thời gian đó, để lại một lần nữa được nếm thử hương vị của hạnh phúc, bởi lẽ cuộc sống hiện tại có quá nhiều thứ phải suy nghĩ...

Bạn biết không, tôi đã nhận ra một điều, nếu cứ mãi là một đứa trẻ thì tâm hồn bạn sẽ chẳng thể nào trưởng thành được. Tháng năm dài đằng đẵng của tuổi thanh xuân cũng dần dần qua đi, cũng là lúc mà thời gian tạo nên những vấp ngã và tổn thương để dạy cho con người sự trưởng thành.

Trưởng thành là gì ? Đôi khi, tôi tự hỏi bản thân mình về khái niệm đó, nhưng dần dần, thời gian đã cho tôi đáp án. Nắng, cho tôi chút ấm áp giữa dòng đời nghiệt ngã Mưa, cho tôi thấm đẫm nỗi đau của cuộc chia ly Lạnh, cho tôi thấu hiểu công lao nuôi dưỡng và sinh thành của cha mẹ Trưởng thành, là cái giá đắt nhất phải trả cho những năm tháng tươi đẹp của tuổi thơ... Tôi đã từng muốn tự tử, đã từng muốn kết thúc quãng đời còn lại của mình trong sự đau đớn...chỉ vì những áp lực xung quanh khiến tôi không thể vực dậy được. Đó là vào những năm tháng, đối với một vài người thì đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân, còn đối với tôi, từng ngày trôi qua chẳng khác nào địa ngục. Thời gian ấy, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, đôi khi chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu để không phải quan tâm đến sự đời bên ngoài. Thế nhưng... Khi cuộc đời dồn bạn đến bước đường cùng hay những góc tối đang bao phủ lấy bạn, liệu có bao giờ bạn ngừng lo lắng hay vật vã suy nghĩ khổ sở cho bản thân của mình mà nghĩ đến người khác, là những người thân thiết nhất luôn ở bên cạnh bạn ?

Bạn muốn tự tử chỉ vì cuộc đời quá khắt khe với bạn ? Tôi cũng đã từng nghĩ đến cái điều vừa dại dột vừa ngốc nghếch như vậy. Được, bạn có thế chết đi trong đau đớn nhưng lại kết thúc được những bi kịch mà bạn đang phải hứng chịu. Vậy còn cha mẹ bạn cùng những người ở lại thì sao? Họ sẽ sống tốt, sẽ mặc nhiên phủ nhận sự ra đi của bạn mà có thế tiếp tục hạnh phúc hay sao ? Câu trả lời dĩ nhiên là không... Tôi, là một trong số những người đã từng định làm cái chuyện dại dột ấy, nhưng chính bản thân của tôi cuối cùng lại bác bỏ điều vớ vẩn ấy ra khỏi suy nghĩ. Đó là khi, tôi đã nhận thấy mình trưởng thành.

Một con người trưởng thành là khi họ biết suy nghĩ một cách chín chắn và nhìn nhận mọi việc một cách khách quan. Ba mẹ ngày ngày đi làm vất vả để kiếm từng miếng cơm, rồi cả tiền để lo cho đứa con của mình được ăn học đàng hoàng như bao đứa trẻ khác. Từng ngày, từng ngày họ dù mệt mỏi đến nhường nào nhưng vẫn luôn nở một nụ cười tươi hỏi con : " Con đi học về có mệt không ? " ... Vậy mà bạn lại nỡ lòng nào kết thúc cuộc đời, biến công nuôi dưỡng và sinh thành của cha mẹ trong bao năm qua trở thành bọt biển ? Trong lúc đó, có bao giờ bạn nghĩ đến việc báo hiếu cha mẹ ? Sống bao nhiêu năm, ăn cơm ba mẹ nấu, đi học ba mẹ đưa, tiền học ba mẹ trả, tình cảm ba mẹ dồn hết tất cả dành cho con...Vậy mà, chưa kịp báo hiếu công sinh thành của ba mẹ mà bạn lại muốn kết thúc tất cả ? Đừng như vậy nhé, những người con trưởng thành.

Và đôi khi, trưởng thành cũng là cái giá đắt nhất mà ta phải trả cho những năm tháng tươi đẹp của tuổi thơ. Tuổi thơ của mỗi con người, có thể là chiếu tối đi thả diều với ba, đi chơi đu quay cùng chị gái hay hằng đêm đều được núp vào người mẹ để ngủ ngon. Khi thời gian qua đi, bạn không những trở thành người trưởng thành mà những người thân yêu nhất của bạn cũng ngày một già đi.

Ngày xưa, tôi lầm tưởng bàn tay hao gầy của mẹ là do mẹ ăn ít để giảm cân thì giờ đây nó đã nhăn nheo và thêm vài vết xạm, lòng tôi đau nhỏi. Nhìn mẹ ngày một gầy đi vì bệnh tật, có đứa con nào mà chịu được ? Khi ấy, điều giản đơn nhất mà tôi chỉ muốn được thực hiện là có thể được ôm chặt lấy mẹ, mọi phiền muộn ở ngoài kia, tôi không còn quan tâm đến chúng. Tôi sẽ hỏi mẹ " Hôm nay ăn gì hở mẹ, mẹ nấu canh khoai cho con ăn nhé !"...Và bất kể điều gì dù nhỏ nhặt đến mấy, tôi cũng muốn dành cho mẹ bởi tôi đâu thể biết được quãng thời gian còn lại, liệu bà có thể ở bên tôi lâu ? Tôi rất sợ...

Trưởng thành, cũng là lý do khiến con người phải chia ly... Tuy những năm tháng cấp 3 dù có mệt mỏi và bao áp lực đè nén lên vai, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc và may mắn khi có những cô bạn thân- họ là tuổi xuân rực rỡ nhất của tôi. Quãng thời gian đó, nhờ có họ mà cuộc đời của tôi trở nên ấm áp hơn. Vui có, buồn có, nước mắt có nhưng đau lòng nhất chính là sự chia xa khi mỗi đứa lại vào những trường đại học khác thành phố. Nhưng chúng tôi, ai ai cũng hiểu chỉ có sự chia ly trong nước mắt mới khiến chính mình trưởng thành. Bởi nếu cứ dằn vặt và buồn bã vì không được ở cạnh nhau, liệu có thể tạo nên một tương lai tốt đẹp ? Ai rồi cũng sẽ phải cố gắng vươn lên để sau này có một công việc thật ổn định, không phải vì một lý do nhỏ ấy mà bỏ mặc tương lai. Và đôi khi, chia ly trong nước mắt lại khiến tương phùng thêm đặc biệt ?

Đối với tôi, trưởng thành đã để lại cho chính bản thân tôi rất nhiều bài học... Để trưởng thành không khó, cái khó là bạn có thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực hay không mà thôi, nếu bạn coi thường nó thì có lẽ bạn đã trưởng thành rồi đấy.

Chủ Đề