Nam thần kiêu ngạo review

Lâm Vô Ngung là học thần của Trung học phụ thuộc, việc đứng đầu toàn trường, hay thậm chí toàn tỉnh nếu phải nói dễ dàng như việc hít thở thông thường cũng không phải là đang nói bừa cho vui. Ít ai biết đằng sau sự kiêu ngạo đó là một gánh nặng quá lớn mà cậu phải mang trên lưng. Được sinh ra chỉ vì tế bào cuống rốn của cậu có thể chữa bệnh cho người anh trai tài giỏi trong mắt ba mẹ – Lâm Trạm, Lâm Vô Ngung không cách nào kiêu ngạo sống cuộc sống của riêng mình, kể từ sau khi Lâm Trạm bỏ nhà ra đi. Trong một lần bốc đồng [hoặc buồn chán] Lâm Vu Ngung come out trước toàn trường, cũng muốn sẵn tiện bóng gió xa gần cho người bạn nối khố về tình cảm của mình dành cho người đó.

Đinh Tễ sống cả tuổi thơ bên ông bà nội và cô út cho đến khi trưởng thành thì bỗng đâu lòi ra “bố mẹ”. Mang trên mình danh hiệu “thần đồng” có thể chơi bời lêu lỗng nhiều năm nhưng vẫn lấy được hạng nhất toàn trường Tam Trung về tay, Đinh Tễ phải gánh trên vai sự kì vọng và trách móc “đáng lẽ con đã phải giỏi hơn thế này nếu không bị ông bà chiều hư” của những người chưa từng ở bên cậu trong suốt giai đoạn trưởng thành. Trong một lần lông bông lêu bêu nơi quảng trường, Đinh Tễ gặp được “hoa đào” Lâm Vô Ngung mà cậu đã bói ra được trong đường sinh mệnh của bản thân.

Spoil banh chành

Đinh Tễ xem cho Lâm Vô Ngung một quẻ về người anh bỏ nhà đi đã lâu Lâm Trạm. Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ cùng nhau đi tìm người thân, cùng nhau thi đại học, cùng học một ngành, dọn về sống cùng một ký túc xá, cùng nhau come out với ông bà nội và gia đình Đinh Tễ, đến cuối cùng là chữa lành cho nhau.

NHẬN XÉT

+ Về nội dung, ai đã đọc truyện của Vu Triết rồi thì chắc đều biết là truyện Vu Triết không có quá nhiều tình tiết cần-phải-biết-thì-mới-hiểu-được-phần-sau =]] Đa phần truyện của Vu Triết đều hao hao như Kiêu Ngạo, kể về quá trình hai con người tự cảm động lẫn nhau – giống hệt như kiểu Zi đã từng đọc được ở đâu đó rằng “hạnh phúc, chính là trong sinh hoạt từng ngày từng giọt từng giọt tích lại”. Vậy nên khi đọc Kiêu Ngạo, Zi lâu lâu lại nghĩ, thật ra nếu mình có lỡ bỏ chương này mà sang dăm ba chương kế tiếp để đọc thì nội dung mạch truyện chắc cũng chẳng thay đổi bao nhiêu. =]] Mà ngạc nhiên là Zi có thể cam đoan rằng nếu đã đọc Kiêu Ngạo rồi thì chắc cũng chẳng ai lại nỡ lòng bỏ qua chương nào của truyện.

+ Về nhân vật, truyện của Vu Triết thì lúc nào cũng là cường cường, cả hai nhân vật đều mạnh mẽ mà cũng có những điểm mềm mại riêng biệt. Vậy nên Kiêu Ngạo cũng là một trong số ít những truyện của Vu Triết mà không có hỗ công =]]

Zi thích “anh Gà” Đinh Tễ được ông bà nuôi thả từ bé, nên dù không có tình thương của ba mẹ vẫn lớn lên rực rỡ, hào sảng, thẳng thắn trông y hệt một kẻ không có chiều sâu vậy mà lại vô cùng tinh ý với cảm xúc của người đối diện.

——-Đinh Tễ cũng không hỏi thêm nữa, đôi tình nhân trường Trung học phụ thuộc sau lưng Lâm Vô Ngung vẫn luôn nhìn về phía này, làm cho cậu vô cùng không vui.

“Rốt cuộc cậu đã làm gì ở trường? Hai người kia hóng chuyện có chút thái quá.” Đinh Tễ nói, “Tôi sắp bốc hỏa rồi.”

“Bốc đi.” Lâm Vô Ngung cười cười.

Đinh Tễ không hề do dự, nghiêng đầu qua hét về phía bên đó: “Vậy được rồi, nếu không hai người lại đây ghép bàn với chúng tôi đi?”——-

Cậu con trai này có thể ngờ nghệch theo chân Lâm Vô Ngung đến một thành phố xa lạ, ngồi đờ đẫn từ sáng tới chiều trước trạm tàu điện chỉ vì một người mà cậu thậm chí không biết chắc đó có phải là người cậu cần tìm hay không.

Cậu con trai này cũng có thể nhẹ nhàng mà kiên quyết đứng ra chắn trước mặt Lâm Vô Ngung, nói cho ba mẹ Lâm Vô Ngung mà cũng là cho chính Lâm Vô Ngung biết rằng bản thân Lâm Vô Ngung ưu tú thế nào và xứng đáng được yêu thương thế nào.

——“Đúng vậy,” Mẹ của Lâm Vô Ngung nhìn cậu. “Vốn không nên cãi nhau trước mặt người ngoài, nhưng chuyện này là do cậu gây nên… “

“Cô,” Đinh Tễ ngắt lời bà, “Cháu phải nhắc nhở một chút, chuyện này không phải do cháu, chuyện này là do cô chú cảm thấy Lâm Vô Ngung đồng tính rất biến thái, không liên quan gì tới cháu cả, đổi thành người khác cũng có kết quả này.”

Lâm Vô Ngung nghiêng đầu.

Đinh Tễ rất ngạc nhiên cảm giác dường như anh đang cười.

“Chúng ta lại nói về chuyện người ngoài này đi,” Đinh Tễ không có thời gian đi phân tích Lâm Vô Ngung, cậu bị mắc ở nơi này, không nói xong cậu không tìm được nơi đi xuống, “Nếu cô chú khẳng định cháu là bạn trai Lâm Vô Ngung, hơn nữa bởi vậy mà bắt đầu cãi nhau, vậy cháu không phải là người ngoài nữa. Cô, cháu là bạn trai của Lâm Vô Ngung, cháu ở bên cậu ấy rồi, cũng không thể đăng kí, nếu có thể đăng kí cháu với cậu ấy mới chính là người một nhà.”

Lâm Vô Ngung đột ngột quay đầu lại.

Bố mẹ Lâm Vô Ngung vô cùng kinh hãi, cùng nhau nhìn chằm chằm cậu, khóe miệng khẽ nhếch, nửa ngày trời cũng không nói ra được lời nào.

“Đồng tính luyến rốt cuộc đã làm gì cô chú?” Đinh Tễ nói, “Cô chú không nhìn thấy Lâm Vô Ngung ưu tú tới đâu cũng được, không chịu thừa nhận cũng được, một học thần ưu tú như vậy, chẳng qua chỉ thích một người con trai, sao lại thành biến thái được? Rốt cuộc cô chú có lí giải độc đáo gì về biến thái vậy? Hay là cô chú không hiểu được thế nào là biến thái.”—–

Cũng chính cậu con trai này, dù đã từng sợ đến bật khóc khi nghĩ rằng tình yêu của mình có thể làm tổn thương đến những người thân của cậu, lại có thể vững vàng mà thẳng thắn thể hiện tình yêu và sự trân trọng của mình dành cho Lâm Vô Ngung.

—–“Trên điện thoại của cháu có ảnh của cậu ta không?” Cô út hỏi dò.

Đinh Tễ hiểu được ý của cô út, trên điện thoại của Lâm Vô Ngung có ảnh cậu, vậy có khả năng là Lâm Vô Ngung có ý đó với cậu, bây giờ cô út muốn biết đây là mũi tên một chiều hay mũi tên hai chiều, dù sao tính chất của mũi tên hai chiều hoàn toàn khác biệt.

Tuy rằng Đinh Tễ không tình nguyện vạch trần chuyện này khi gia đình vừa mới đoàn viên, nhưng cậu vẫn định nói ra sự thật, muốn nói thì nói, nói một lần rõ hết luôn.

Mọi người đều rõ ràng, không ai cần phải đoán.

“Trong điện thoại cháu có,” Đinh Tễ cúi đầu ấn điện thoại mấy cái, “Nhưng mà không dùng làm hình nền… cháu cũng không biết cậu ấy đặt hình cháu làm hình nền từ khi nào.

Cô út không nói gì, nghiêng đầu dựa lên vai cậu, nhìn điện thoại cùng cậu.

Đinh Tễ mở album ra gạt gạt, sau mấy tấm ảnh chụp bé Đậu Xanh ở ngay đầu, bức hình đầu tiên là của Lâm Vô Ngung, cậu có thể cảm thấy cô út khẽ run.

Nhưng mà cậu rất thích tấm ảnh này của Lâm Vô Ngung, tấm ảnh này cậu mới chụp ngày hôm trước.

Lâm Vô Ngung vừa mới tắm xong ra ngoài, cởi trần, vui vẻ đi phơi quần áo ở ban công quay lại.

Ngược ánh sáng, cả người giống như được ánh sao vàng tỉ mỉ bao xung quanh, khi nhìn thấy cậu giơ điện thoại lên, Lâm Vô Ngung dừng lại, hơi nghiêng đầu, cong khóe môi lên người cười.

“Chụp trộm ngay trước mắt tôi à?” Anh nói.

Bối cảnh bên ngoài cửa chính và cửa sổ đều là ánh sáng rực rỡ, còn có cả một mảng bóng cây xanh biếc, trong ống kính bóng cây ấy nhòe thành những khối màu, màu xanh, màu vàng, màu trắng…

“Tấm này rất đẹp trai,” Cô út nhỏ giọng nói, “Ai chụp đấy? Cháu hả?”

“Vâng.” Đinh Tễ trả lời, “Đây chính là phòng ký túc của bọn cháu.”

Cô út không nói gì.

Ngón tay Đinh Tễ giữ trên bức hình một lát, sau khi do dự một khoảng thời gian rất ngắn, cậu đặt bức hình này làm màn hình nền.

Cậu tắt màn hình, sau đó lại nhẹ nhàng bật lên, màn hình sáng, nụ cười của Lâm Vô Ngung hiện ra.—–

Zi cũng thích “không có Cá” anh Vô Ngung, một người trông thờ ơ, hờ hững là vậy mà lại khao khát được yêu thương đến như vậy. Dường như bao nhiêu chiêu trò, bao nhiêu nhiệt tình còn sót lại trong cuộc đời mình Lâm Vô Ngung đều dành hết cho một mình Đinh Tễ.

Cậu con trai này có thế lặng yên, kiên nhẫn chờ đợi người mình yêu tự nhận ra tình cảm của bản thân, không muốn thúc ép, cũng không muốn dọa người mình yêu sợ hãi.

Cậu con trai này có thể quê mùa mà vô cùng ngọt ngào khi quyết tâm tự tay làm món quà sinh nhật tặng người yêu.

——-Sổ tay nuôi gà

Thích ăn kẹo que, không được gọi là anh Gà

Rất hung nhưng rất thích khóc

Nhặt được, trả cho Lâm Vô Ngung.——-

Cậu con trai này có thể dù phải cắn răng chịu đựng nỗi sợ hãi một mình cũng không muốn làm người mình yêu bị đặt vào cảnh đau lòng khi phải come out với gia đình và người thân.

Cậu con trai này cũng có thể dưới ngày lạnh thấu xương gửi đến bên cửa sổ người mình yêu một chiếc máy bay không người lái chỉ để nói với người ấy rằng “hi, học thần của cậu tới rồi”, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ đơn độc.

Chủ Đề