Dám kháng chỉ chém review

Thông tin cơ bản

Truyện gốc: Dám kháng chỉ? Chém! [Không thị tẩm? Chém!]
Tác giả: Lam Ngả Thảo
Thể loại: Cổ đại
Độ dài: 13 chương + 4 phiên ngoại
Khác: nữ phẫn nam trang, hài, sủng, có chút ngược, 3S, HE

Nếu bạn từng theo dõi list 70 truyện chấm trên thang 5.0 của tớ, có lẽ sẽ dễ dàng nhận ra tớ thiên vị truyện ngược hơn là hài sủng, điển hình là bộ tớ chấm cao nhất là Đông cung – kinh điển của ngược. Có những câu chuyện nhẹ nhàng ấm áp, đọc rất dễ chịu nhưng lại bị chấm cho tơi bời 2.0 2.5 gì đó, kể cũng hơi bất công…

Dám kháng chỉ, chém! Là một bộ hài sủng hiếm hoi được tớ chấm cao đến thế, thứ nhất là vì có cảm tình với lối hành văn tự nhiên trôi chảy, thứ hai là vì trân trọng tình phụ tử và cách cha nữ chính bảo vệ con gái mình. Chính điều đó đã làm nên chiều sâu và điểm sáng hơn hẳn một câu chuyện ngọt ngào vui vẻ đơn thuần, và khiến tớ còn nhớ mãi về sau.

Cha nữ chính là trọng thần Trần Quốc, chỉ có một đứa con gái, sợ nó bị gọi vào cung làm phi tần hoặc lưu lạc giữa thời loạn nên mới bắt cải nam trang sống cho dễ thở. Nữ chính vô tư lớn lên dưới thân phận nam nhi, đem lòng si mê Yến Bình ca ca – con trai của một đại thần khác trong triều. Yến Bình giai thẳng này vốn luôn cự tuyệt thẳng thừng, sau lại vì mưu đồ lợi dụng mà giả vờ yêu. Đến khi nữ chính phát hiện ra thì cha mình đã bị đầu độc chết, Yến Bình cũng phủi tay đi hẹn hò người khác. Nàng chết tâm, xin ra biên cương làm binh lính.

Nào ngờ ra trận lại gặp cố nhân, kẻ thống lĩnh đội quân nước địch kia chính là Thái tử Đại Tề năm xưa đi sứ sang Trần Quốc. Ngày ấy hai nước còn chưa trở mặt, nàng từng phụng vương mệnh đón tiếp hắn. Nhưng trong quá khứ từng có giao tình hữu hảo thì cũng để làm gì, trên chiến trường chỉ có vì quốc gia mà chém giết. Nữ chính bị kẻ địch đập cho một phát, mất trí nhớ, Thái tử nước Tề Phượng Triêu Văn nhân đó đem nàng về doanh trướng. Khiến cho nàng quên mất mình là người nước Trần, cũng quên đi toàn bộ yêu hận đối với Yến Bình năm xưa.

Đến ngày Đại Tề diệt được Trần Quốc, nàng nhớ ra mọi sự. Nước đã mất, nhà cũng tan, nàng đốt Cẩm Tú các đưa tiểu Hoàng đế nước Trần đi trốn, sống phiêu bạt trong dân gian. Tiểu Hoàng đế này từ nhỏ đã như em trai nàng, giờ nàng chỉ còn nó là người thân, nàng không muốn trơ mắt nhìn nó bị thái tử nước Tề giết chết…

Đến đây quay lại đoạn mở đầu truyện, là ba năm sau, thái tử nước Tề đã lên làm Hoàng đế, cha con Yến Bình đầu hàng Tề Quốc nên đều được làm quan. Nữ chính trốn được ba năm thì bị bắt về hoàng cung, bấy giờ thiên hạ đã định, nàng không cần phải che giấu giới tính thật của mình nữa. Yến Bình bấy giờ mới biết, hóa ra kẻ đồng tính mà mình từng ghê tởm, từng cự tuyệt, từng lợi dụng năm xưa, nàng vốn là nữ nhi.

“…e rằng Yến đại tướng quân không biết… An Dật hoàn toàn không đồng tính!”

Sự phẫn nộ trong mắt hắn không hề giảm bớt, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Trước nay ta không biết An tiểu tướng quân lại thích con gái cơ đấy!”

Câu này đúng là sự thật… Trước nay hắn luôn biết ta từ nhỏ ngoài hắn ra thì chẳng thích ai khác! Đáng tiếc, đó chỉ là quá khứ. Ta tươi cười: “An Dật vốn là con gái, há lại thích con gái ư?”

Tất cả đã muộn.

Nàng đã không còn là An tiểu lang sống chết vì Yến tiểu lang nữa. Trái tim con người làm bằng máu thịt, bị người chém cho một nhát, nó cũng biết đau. Nàng bây giờ đã là người của Hoàng đế, người sẽ chở che bảo bọc nàng một đời một kiếp, chứ không phải kẻ tuyệt tình đá nàng xuống hồ nước mùa đông. Người sẽ cùng nàng thưởng thức mỹ vị nhân gian, chứ không phải kẻ khiến nàng hao hết tâm tư đoán già đoán non tâm ý. Người sẽ vì chính con người nàng mà trân trọng nàng, chứ không phải kẻ lợi dụng nàng vì một tấm binh phù nàng nắm giữ.

Bộ này nữ chính dứt tình với tra nam khá gọn ghẽ, dứt là dứt luôn không thương tiếc gì nữa. Cũng không phải thánh mẫu bạch liên hoa vì nợ nước mà hận thù rồi dày vò nam chính các thứ các thứ. Tuy trông có vẻ vô tâm vô phế, nhưng thực ra là người biết tiến biết lui. Chẳng hạn như lúc cha mình bị đầu độc chết thì nàng xin ra biên cương làm binh lính. Bởi nàng biết, lúc ấy nếu ở kinh thành chắc chắn cũng sẽ bị giết chết giống như cha mình thôi.

Hoặc như hành động liều mình cứu tiểu Hoàng đế nước Trần, đấy không phải là trung quân ái quốc chính khí lẫm liệt gì gì đó. Chỉ đơn giản là nàng không muốn đứa trẻ đã lớn lên cùng mình, đứa trẻ nàng coi như em trai ruột thịt, lại bị giết chết một cách oan khuất mà thôi. Chỉ tiếc là ngày xưa nàng say mê nam phụ bao nhiêu, thì về sau nàng lạnh nhạt hờ hững bấy nhiêu, lạnh luôn cả với nam chính. Tóm lại là nam chính phải tốn rất nhiều công sức cũng phải rất kiên trì mới giữ được nữ chính bên mình. Thấy cũng hơi tội ảnh…

Truyện 3S [100%], không dài lắm, vẫn có những đoạn cao trào cần thiết. Nam chính rất yêu nữ chính, toàn tâm toàn ý,  có thể bạn sẽ thấy kiểu tình yêu ấy hoàn mỹ quá, không tì vết, có lẽ chỉ xuất hiện trong sách thôi. Nhưng đọc truyện sủng mà, có lẽ chúng ta đều kì vọng ở một tình yêu đẹp đẽ như thế, nên 

Truyện tương tự

Tam sinh tam thế thập lý đào hoa [Đường Thất Công Tử]

Quả nhân có bệnh [Tùy Vũ Nhi An]

Gái già gả lần bảy [Hoa Minh]

A Mạch tòng quân [Tiên Chanh]

Xem thêm

List 70 truyện ngôn tình tớ đã đọc và chấm điểm

Chủ Đề