Có nên cho con học trường Alpha

Bác ơi, con không thích học ở đây. Trường này rất chán Bác ơi, bác có thể nói giúp với bố mẹ cho con chuyển trường được không? Chỗ con đang học cực chán, con buồn lắm

Chúng không còn học cùng trường với con tôi nữa nên không gặp tôi thường xuyên, nhưng không hiểu sao vẫn thích nói chuyện với tôi. Mỗi khi nhận được những dòng tâm sự, những câu đề nghị như vậy của bọn trẻ, tôi lại cảm thấy mình thật là bất lực. Mặc dù lần nào cũng vậy, tôi luôn cố gắng kiên nhẫn khơi gợi để xem thực chất vấn đề bức xúc của bọn trẻ là gì và tìm cách cùng chúng gỡ rối. Ở độ tuổi bậc trung học cơ sở, tâm sinh lý bọn trẻ có rất nhiều sự thay đổi, nếu không sát sao bên con đúng cách, rất có thể cái sảy nảy cái ung, sai một ly mà đi một dặm. Với những đứa trẻ tính tình cứng cỏi, học hành, nhận thức ổn thì có vẻ như đặt con vào ngôi trường nào rồi thì con cũng sẽ ổn, chỉ là phát huy được nhiều hay ít khả năng của con mà thôi, nhưng thực sự với những đứa trẻ không giống như vậy hoặc có chút đặc biệt thì môi trường nơi các con theo học có ảnh hưởng cực kỳ lớn đến sự phát triển của con. Có những gia đình kinh tế rất khá, nhưng dường như bố mẹ không quan tâm lắm xem ngôi trường đó có thực sự phù hợp với con mình không. Họ chỉ cần thấy trường gần nhà, có những lớp được đánh giá là tốt, có học ngoại ngữ nọ kia [đúng ý bố mẹ] thế là cho con vào, bất chấp lời khẩn cầu hay những đề nghị của đứa trẻ. Rất nhiều bố mẹ là giáo viên cũng vẫn có quan niệm là: Ôi dời, tuổi này chúng nó đã biết gì, sao phải nghe chúng nó, mình phải quyết định thôi. Đúng! Mình phải là người quyết định, nhưng hãy để đứa trẻ được tham gia vào quá trình đưa ra quyết định ấy để chúng dần có ý thức rằng chúng phải tự chịu trách nhiệm về cuộc đời của chúng. Bố mẹ không thể sống hộ hay nghĩ thay chúng được.

Bài viết có thể bạn quan tâm:

  • Cảm nhận sau hai năm đồng hành cùng Alpha
  • Quyên và Alpha home
Lựa chọn trường phù hợp với con luôn là công việc cần cân nhắc kĩ lưỡng

Nghĩ đến khoảng thời gian này cách đây hai năm, thời điểm tôi cũng đang ngược xuôi để tìm ngôi trường phù hợp cho con, mà thấy rất đồng cảm với tâm trạng của nhiều bố mẹ hiện đang cùng con đứng trước ngưỡng cửa bậc THCS. Vì thế, xin được chia sẻ với mọi ngườicâu chuyện về một người mẹ người đã làm cho tôi thực sự cảm kích bởi nghị lực và sự can trường vì những đứa con yêu thương của mình.

Mẹ và con [nguồn ảnh internet]

HAI MẸ CON NHÀ ẤY

Bác ơi, bác nhìn bàn tay em đây này! Bác có thấy nhiều vết chai không? Vì hàng ngày em phải dóc mía đấy.

Ơ em dóc nhiều mía thế để làm gì?

Thế bác tưởng sao? Bác nghĩ là lương em mà đủ nuôi cho hai đứa chúng nó đi học ở trường tư thế này à? Bác ơi, hết giờ làm em phải đi bán hàng, em bán mía để kiếm thêm tiền cho con em đi học đấy. Ngày nào em cũng dóc vài chục cây mía, chứ lương em chỉ vừa đủ đóng học phí cho hai đứa mà thôi

Ôi con em của tôi! Nó cứ hồn nhiên bác ơi, bác ơi với bao nhiêu câu chuyện không đầu không cuối mà trong lòng tôi một nỗi niềm cứ trào dâng, nghèn nghẹn, rưng rưng. Thương nó và khâm phục nó quá đi mất!

Nhớ ngày ấy. Khi bọn trẻ học chung một lớp dưới mái trường tiểu học. Biết bao sóng gió đã xảy ra, từ hơn bốn mươi học sinh hồi lớp 1 mà cuối cùng đến hết lớp 5 thì sĩ số đã vơi đi hơn nửa. Hội bọn chúng, mười mấy cô em trẻ trung, xinh đẹp cứ nhất định: Em theo bác, bác cho con bác đi đâu là chúng em đi theo đến đấy. Cũng may bọn chúng kiên định, nhiệt tình khi bàn bạc, mãnh liệt hưởng ứng khi bác đưa ra ý kiến, tin tưởng ủy quyền cho bác xử lý nhờ có thế bọn trẻ cũng gắn bó với nhau được hết năm năm. Ngay từ khi bọn trẻ còn đang lớp 4, một câu hỏi cứ suốt ngày được hội mom xì tin ấy chất vấn: Thế bác định lo cho chúng nó vào lớp 6 thế nào đây? Có kế hoạch gì chưa bác ơi? Ôi chao ôi, cái trách nhiệm không phải chỉ đang lo cho một đứa con mà là cả một đàn con sao mà nó nặng nề đến vậy. Thế là tôi phải trở nên cứng cỏi và ham học hỏi. Tôi phải lắng nghe, phải tìm tòi và rồi tôi đã tìm thấy Alpha. Tôi kéo hội bọn chúng cùng đi dự góc cà phê với cha mẹ do Alpha tổ chức và khi về đứa nào đứa nấy hoan hỉ. Nhưng ngay lúc ấy trong lòng tôi lại hiện hữu một nỗi băn khoăn không hề nhỏ.

Trong số các gia đình trong lớp thì nhà nó là hoàn cảnh nhất. Một bà mẹ đơn thân nuôi hai cô con gái nhỏ. Công việc thì vất vả, ca kíp đêm hôm, thu nhập chẳng là bao, khéo co kéo thì đủ trang trải việc học hành cho các con. Ba mẹ con may còn có chỗ dựa là ông bà ngoại. Nhưng chưa có hoạt động gì của lớp mà nó không cố gắng tạo điều kiện cho con được tham gia. Nhiều lúc cũng đến bực vì cái sự vô tư của nó, có lúc bị tôi mắng nó lại cứ cười nhăn: Ơ em cứ tưởng Nhưng từ thẳm sâu, tôi luôn thương nó vô cùng. Sau khi bọn trẻ tham dự mấy buổi khám phá vẻ đẹp các môn học do Alpha tổ chức, nó nói với tôi: Với chính sách học phí như thế thì khó khăn cho nhà em quá. Nhưng con em thích trường ấy lắm và em cũng muốn được tiếp tục đồng hành cùng các chị nữa nên em nhất định sẽ cố gắng bằng mọi cách. Bao lần tôi tự hỏi: Nếu mà tôi là nó, tôi có dám làm như nó không? Tôi có dám hy sinh mọi thứ, có dám quyết liệt đến can trường như thế không? Trong thâm tâm tôi khâm phục nó vô cùng. Thực lòng tôi đã từng nói với nó: Em ơi, sao em phải khổ thế! Em gồng mình một tháng, một kì thì được, nhưng đây là một chặng đường đấy, ít nhất phải bốn năm, em phải tự lượng sức đi, đừng có cố quá như thế.

Nó vẫn khăng khăng.

Nhưng vấn đề không chỉ có vậy. Là chuyện con nhà nó.

Đó là một đứa trẻ khá đặc biệt. Khi mới bước vào lớp 1, con bé không chơi với bạn, không nói chuyện mà cũng chẳng hòa đồng với các bạn, thi thoảng mới chơi với mấy ông tướng nghịch ngợm trong lớp. Con ít nói, rụt rè, hay co vào một mình, không tham gia các hoạt động tập thể. Trong lớp, con hầu như không giơ tay phát biểu ý kiến, mà nếu cô giáo có chỉ định thì con rất ngại ngần và miễn cưỡng đứng dậy trả lời. Ở trường, hiếm khi mọi người nhìn thấy con cười, trên khuôn mặt non nớt của đứa trẻ lên 6 luôn hiện hữu sự trầm tư trước tuổi. Thực sự may mắn cho lớp của con là những năm tiểu học, các con được sự dìu dắt và dạy dỗ của môt cô chủ nhiệm hết lòng vì học sinh. Cô yêu bọn trẻ với tình yêu của một người mẹ và bọn trẻ cũng yêu cô như yêu mẹ chúng vậy. Ngày nắng cũng như mưa, cô cần mẫn vượt qua quãng đường gần 40km [cả đi cả về] để đến với bọn trẻ. Chẳng thế mà hôm nào cô ở lại ngủ trưa cùng, bọn trẻ còn đề nghị cô nằm ngang lên người chúng để đứa nào cũng được gần cô chút ít.Dần dần, sau này khi lên các lớp lớn hơn, con bé cũng hòa nhập hơn, hay nói, hay cười hơn xưa. Nhưng trong học tập thì con vẫn không đưa ra ý kiến, cũng không nói con có hiểu bài hay không. May mà cô luôn sát sao, qua việc kiểm tra bài tập về nhà, cô phát hiện ra những lỗ hổng kiến thức của con và chỉ bảo, hướng dẫn cho con. Có nhiều buổi, cô tình nguyện ở lại thêm giờ để kèm riêng thêm cho con. Cô lắng nghe để hiểu về cuộc sống, hoàn cảnh của con để tìm biện pháp giúpcon tiến bộ. Cô thương đứa học trò nhỏ mà phải tự lo nhiều thứ, tự hoàn thành bài vở nên có nhiều bài tập về nhà con để trống hoặc làm cho có mà không biết đúng sai. Mỗi khi chấm bài, cô lại gọi con đến và hướng dẫn để con hiểu và biết cách làm. Tuy có sự kèm cặp sát sao của cô như vậy, nhưng lực học của con bé vẫn đuối hơn so với các bạn.

Rồi một hôm nó mếu máo gọi tôi: Chị ơi, có khi con em không được nhận vào Alpha rồi. Sức học của con em đuối quá. Cô Yến bảo sẽ cố gắng tạo điều kiện cho con em được thể hiện năng lực, có thể có châm chước nhưng thực sự là khó đấy. Chị ơi, em phải làm sao bây giờ? Thực lòng, lúc ấy tôi muốn nói: Như thế có khi lại tốt cho em và con đấy. Em đỡ phải gồng mình kiếm tiền và con cũng có thể học ở một môi trường phù hợp với sức của con hơn. Nhưng rồi tôi kìm lại không nỡ nói những lời đó vì tôi cảm nhận được trong sự thổn thức của nó nỗi thất vọng tràn trề, cũng như niềm tin nó đang muốn bấu víu vào nơi tôi. Tôi lại động viên nó đừng để ảnh hưởng đến tinh thần của con, nên khích lệ con ra sao để con nỗ lực chứng minh được bản thân.

Thật may mắn, cuối cùng thì cô bé và 7 bạn trong lớp cũng đến với Alpha. Chỉ sau mấy tháng đầu tiên của năm lớp 6, bọn trẻ đã có thật nhiều sự thay đổi. Rồi khi tổng kết học kỳ 1 lớp 6, tôi sung sướng dâng trào khi nhìn thấy những kết quả có được nhờ sự cố gắng và nỗ lực của bọn trẻ. Tôi vui như chính bố mẹ chúng vậy, đặc biệt là với cô bé đó. Nó dường như trở thành một con người khác hẳn. Nó nhanh nhẹn, hồn nhiên, vui tươi, có nhiều bạn và đặc biệt là học tốt hẳn lên. Và cứ thế ngày qua ngày, đến giờ này bọn trẻ đã cùng nhau trải qua 3 học kỳ dưới mái trường Alpha với biết bao nhiêu kỉ niệm ngọt ngào đáng nhớ. Tuy 8 bạn thời tiểu học được chia ra học ở 3 lớp khác nhau, nhưng chúng vẫn chơi với nhau và bố mẹ chúng thì vẫn thân thiết như xưa. Tôi cũng vẫn lặng lẽ dõi theo sự tiến bộ của cả 8 đứa và sung sướng vô cùng khi được song hành cùng với sự lớn lên của bọn trẻ. Trong số đó có một cô bé đã tỏa sáng rực rỡ ngay khi hết học kỳ 1 của năm lớp 6. Bố mẹ cô bé đó vui 10 thì chắc tôi cũng vui 9. Còn cô bé đặc biệt của tôi cũng đã làm nên kỳ tích. Kết thúc năm lớp 6 nó hớn hở thông báo: Bác ơi, con em nằm trong top 5 của lớp rồi đấy. Ôi chao ôi, nghe nó nói mà tôi thấy nghẹn lời: Vừa mừng, vừa tự hào, vừa thương, vừa xót xa Bao nhiêu khó khăn, cực nhọc mà nó phải gồng mình lên đã được đền đáp thật xứng đáng. Rồi trong Lễ sơ kết học kì 1 lớp 7 vừa rồi, một lần nữa tôi lại được nhìn thấy khuôn mặt cô bé sáng lấp lánh, hạnh phúc rạng ngời trên sân khấu. Nó làm tôi có cảm giác nghẹt thở như khi chứng kiến thành tích của chính con trai tôi vậy. Nó giống mẹ nó ở cái sự ồn ào dành cho tôi. Nhiều lúc, ở sân trường nó làm tôi giật mình. Nó lao sầm từ đâu đến, ôm chầm lấy tôi từ phía sau, miệng líu lo: Con yêu bác, con yêu bác lắm. Nó làm tim tôi tan chảy.Không chỉ con, mà cả mẹ nó cũng đã thay đổi rất nhiều từ khi đến với Alpha, cái nhìn đã bớt đi sự bi quan, trăn trở cơm, áo, gạo, tiền. Mẹ đã biết cách hưởng thụ những niềm vui ngọt ngào rất riêng từ cô con gái. Tôi nhìn thấy ở đó là niềm hạnh phúc nho nhỏ, là những khoảnh khắc đến trường xem con tập đàn, chung vui cùng con trong các hoạt động của trường, quan sát sự thay đổi của con để có thêm động lực phấn đấu hơn từng ngày.

Yêu và thương hai mẹ con nó đến thế cơ chứ!

Tập thể học sinh khối 7 trong một hoạt động ngoại khoá tại Alpha School

Cảm ơn Alpha nhiều lắm. Trải qua một năm rưỡi đồng hành cùng các con, thực sự từ đáy lòng, tôi luôn thầm cảm ơn mối duyên lành đã đưa tôi cùng bọn trẻ đến với ngôi trường này Một ngôi trường tràn ngập tình yêu thương, nơi khơi nguồn và chắp cánh để mỗi đứa trẻ được tỏa sáng thứ ánh sáng lung linh và hấp dẫn rất riêng của mình.

Tác giả: Lê Thu Hằng Mẹ học sinh Trần Long [7A3]

Vài thông tin về trường THCS Alpha có thể bạn quan tâm:

  • Hội thảo Tuyển sinh năm học 2017 2018
  • 6 điểmgiáo dục mạnh vượt trội của trường Alpha
  • Tuyển bố mẹ khi con vào Alpha School
  • Dành mộtngày để tìm hiểu về trường cấp 2 tốt cho con

Video liên quan

Chủ Đề