Bài văn thuyết trình về người âm thầm lái đò năm 2024

Dân gian xưa có câu “Muốn sang thì bắc cầu kiều/ Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”. Và không biết từ bao giờ, hình ảnh người thầy được ví với hình ảnh người lái đò trên dòng đời xuôi ngược.

Năm tháng qua đi, trên dòng đời tấp nập đó, thầy vẫn thầm lặng đưa từng chuyến đò sang sông, nâng bước cho bao thế hệ học trò nên người.

Người thầy – người luôn quan tâm ta mỗi khi ta vấp ngã, luôn xoa dịu nỗi đau khi thất bại đến và đánh gục ta. Chỉ dẫn và mở ra cánh cửa cơ hội mới cho ta, không ai khác, đó là thầy cô.

Nếu mỗi năm học là một chuyến đò, học trò là những người khách, thầy cô là người đưa đò bền bỉ đưa những lớp học trò sang sông, đến với bến bờ tri thức. Mỗi ngày mới thầy cô lại dạy cho những điều mới, mang đến những cái đẹp, cái mĩ của cuộc đời. Những gì thầy nói như dòng suối róc rách chảy xiết vào lòng yêu thương, những điều ấy thật đáng quý, đáng trân trọng biết bao. Ngày mà ta sinh ra, cũng là ngày mà trời đã quyết định cho ta một số phận và số phận đó lại được ba mẹ tin tưởng giao cho thầy cô. Bàn tay ta lại xiết chặt bởi một bàn tay mới, vững vàng, chặt chẽ nhưng mặt khác lại ấm áp, yêu thương. Mỗi người có một số phận, mỗi chuyến đò lại chở con người ta đến với cái đích đẹp nhất. Thầy cô như người cha người mẹ thứ hai của ta, lời thầy nói không có gì là thừa cả, tất cả là lời trái tim mà chỉ có những người khách nào thật sự cố gắng, thật sự kiên trì thì mới có thể nhận ra.

Những chuyến đò lặng lẽ qua sông có mấy ai quay trở lại. Nhưng thầy cô vẫn kiên trì, miệt mài chờ đợi những lượt khách tiếp theo. Không người thầy nào bắt buộc ta phải hiểu những công lao đó, tự khắc thời gian sẽ là câu trả lời hoàn hảo nhất. Có lẽ khi ta mắc sai lầm rồi mới nhớ đến những lời khuyên. Và đôi khi ta cũng cần mắc sai lầm để thấy rằng có ai đó đang giúp ta sửa chữa. Không ai là không một lần phạm lỗi, nhưng tùy vào mức độ nhận thức mà người ta có chịu chấp nhận và sửa chữa nó hay không. Những lúc ấy, thầy cô lại là người soi rọi và đưa những lỗi lầm ra ngoài ánh sáng, ta lại tự tin đứng lên và bước tiếp trên chặng đường dài.

Từ khóa: anh ngữ quốc tế asem ; asem vietnam ; kỷ niệm 20-11 ; ngày nhà giáo việt nam ; người lái đò thầm lặng ; tri ân nhà giáo việt nam ; trung tâm tiếng anh ; trung tâm tiếng anh tại vinh

Kính thưa các quý thầy cô, các bạn học sinh thân yêu của mái trường KC thân mến. Vậy là tháng 11 tới, ngày giá rét cũng đã đến, những làn gió đông giá buốt khẽ thổi làm lung lay những chiếc lá cuối cùng còn sót lại rơi đi. Đây cũng là thời điểm cận kề ngày nhà giáo 20-11 – là dịp những học sinh như chúng em hướng lòng về những người thầy, người cô, cũng như các cô chú cán bộ nhân viên trong nhà trường, những người luôn tận tâm săn sóc và dạy dỗ chúng em.

Cái nghề mà bàn tay luôn lấm lem, luôn phủ đầy bụi phấn sần sùi, nhưng đó cùng là nghề mà mọi người ca ngợi là cao quý nhất, nghề đáng trân trọng nhất, và cũng là nghề thanh cao nhất trong tất cả. Chẳng biết ai đã yêu quý gọi những người thầy giáo, cô giáo là những người chèo đò thầm lặng mà sao cao đẹp quá để cả một đời người lái đò đưa những chuyến đò sang sông cập bến bờ tri thức bằng nhiệt huyết của một tấm lòng:

Thời gian thoăn thoắt chẳng ngừng

Thầy cô vẫn dạy trò cưng của mình.

‘Qua Sông thì phải lụy Đò’

Mấy ai qua khỏi nhớ Đò ngày xưa

Người chèo dẫu có nắng mưa

Vượt qua sóng dữ, vẫn đưa học trò.

. “Trăm năm Kiều vẫn là Kiều – Thầy cô thì vẫn hăng say đưa đò”. Thầy cô vẫn thế, ngày ngày đón đưa từng chuyến đò qua sông không quản nắng mưa sương gió, mà đâu hay mái tóc đã ngả màu phôi pha vì bụi phấn, đâu hay tháng năm đã hằn sâu trên khuôn mặt, khoé mắt cô thầy. Một chuyến đò với biết bao công sức và tâm huyết. Một chuyến đò chở biết bao tri thức, tình cảm mà thầy cô muốn gửi vào mỗi chúng em. Chúng em biết rằng để làm được điều đó thầy cô đã phải thức khuya, miệt mài, cặm cụi bên trang giáo án. Chúng em biết rằng đó là tất cả những giọt mồ hôi, nước mắt của các thầy cô. Tình yêu thương vô bờ bến ấy chúng em sẽ luôn trân trọng và cất giữ mãi trong trái tim. Có những giáo viên khuyên học sinh rằng: “Các em hãy luôn cố gắng, vì những thất bại của các em sẽ làm các em đau lòng rất nhiều, còn thầy cô thì rất nhiều khoá học, rồi mọi thứ sẽ nhạt phai mà thôi.” Nhưng chúng em biết rằng đó chỉ là một cách nói thật khéo để những đứa học sinh như chúng em không ngỗ nghịch mà chăm ngoan hơn mà thôi, em tự biết rằng thầy cô rất buồn mỗi khi học trò vấp ngã, thất bại, chỉ là họ âm thầm đứng từ xa giúp các trò đứng dậy, bước tiếp, chứ không bao giờ mặc kệ, bỏ rơi học sinh cả. Thầy cô là người luôn dành tất cả mọi yêu thương cho đứa học trò của mình, kể cả những đứa học trò mà luôn làm mình phát bực la lớn lên và mời đi ra khỏi lớp. Thậm chí có thể là đình chỉ học môn đó một tuần cũng có. Thầy cô là người luôn phải chịu đựng bởi bao trò đùa nghịch tai hại quá đáng mà những đứa học trò gây ra, hay thường là những vị cứu tinh của những học sinh bị bắt nạt. Có thể nói thầy cô như là những thần tượng của học trò, hay là người cha, người mẹ thứ hai vậy. Chính thầy cô là người mở tung cánh cửa cho chúng ta tiếp cận biển khôn của con người, để thấy mình còn rất nhỏ bé. Không quản nhọc nhằn, thầy cô đã không ngơi nghỉ khai sáng cho từng lớp học trò, tạo dựng cho chúng con một tương lai tươi sáng qua con đường hoc vấn, chữ nghĩa. Và thế giới ngày mai có huy hoàng, rực rỡ bởi lớp thanh niên trẻ thì đó cũng chính là công của những người thầy, người cô hi sinh vì học trò. Mỗi khoá học qua đi dường như nước mắt thầy cô lại rơi rất nhiều, nhưng họ luôn cố gắng chẳng bao giờ biểu lộ những sự buồn bã này ra ngoài, bởi “ngày ra trường là ngày vui, là ngày các em trưởng thành”, chẳng thầy cô nào muốn làm cho cái không khí đó trở nên bi luỵ cả.

Những người cha, người mẹ ở nhà đều là những người dạy dỗ, ươm ầm cho những măng non của đất nước, còn thầy cô lại là người hết lòng, tận tuỵ để chăm sóc cả một vườn hoa này, hết sức dày công và khổ cực biết bao. Mỗi người thầy, người cô là một người chăm sóc vườn hoa để mỗi bông hoa sẽ tươi tốt và trở thành một con người có ích cho xã hội. Mỗi thầy cô dạy dỗ chúng em dù tính cách khác nhau nhưng tất cả đều có chung một tình yêu nghề, yêu học trò và cả sự nhiệt huyết trong mỗi con người.

Quý thầy cô thân mến, em biết rằng, dẫu những lời văn chương dông dài trên chẳng bao giờ có thể kể xiết, có thể là sự cảm ơn tốt nhất, sâu sắc nhất mà chúng em dành cho các bậc vi sư tôn kính nhưng tự trong sâu thẳm trái tim của chúng em đều muốn dành tặng cho thầy cô những lời tri ân sâu sắc nhất, chân chất nhất, tươi đẹp nhất để dâng lên cho các thầy, các cô. Chúng em xin hứa sẽ học tập thật tốt, sẽ gặt hái được nhiều thành công trong cuộc sống để xứng đáng với công ơn trời bể, với những kì vọng và mong mỏi của thầy cô. Dù sau này trên con đường của chúng em dẫu có phong ba, bão táp, chúng em sẽ luôn vững tin bước qua vì chúng em biết ở một nơi nào đó thầy cô vẫn đang mỉm cười và dõi theo chúng em.

Chủ Đề